Chương 15: Phần Thưởng Của Chúa

Hãy Làm Ơn Cho Bản Thân Tha Thứ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Theo Kinh Thánh, không có đức tin chúng ta không thể làm đẹp lòng Chúa, và những ai đến với Ngài phải tin rằng Ngài thực hữu và Ngài là Đấng ban thưởng cho những ai siêng năng tìm kiếm Ngài (Hê 11:6).

Chúa là Đấng ban thưởng! Tôi thích ý tưởng này, còn bạn thì sao? Chúng ta thảy đều thích được phần thưởng cho công việc khó nhọc của chúng ta, và tôi nhìn nhận là sống lối sống tha thứ là một công việc khó. Đây không phải là một việc mà chúng ta làm vài lần và rồi cho qua. Đây là một việc mà chúng ta phải xử lý suốt cả đời và thường hơn là chúng ta muốn. Khi tôi làm một việc khó làm, điều này luôn giúp tôi nhớ rằng phần thưởng thường ở phía sau nỗi đau.

Một người có thể tập dượt tại phòng tập thể hình ba lần mỗi tuần dù đây là một việc làm khó nhọc và khiến họ đau đớn vì họ mong đợi phần thưởng đó là có được sức khoẻ tốt hơn và có một thân thể cường tráng thay vì thân thể ốm yếu.

Chúng ta đi làm để được phần thưởng đó là lương bổng. Chúng ta đi chợ để được phần thưởng đó là ăn tại nhà.

Tôi nghĩ là chúng ta sẽ không làm gì nhiều trong đời này nếu không có lời hứa gì về phần thưởng. Chúa nói rằng mỗi người sẽ nhận phần thưởng về những việc mà người đó đã làm ở đời này, dù đó là việc tốt hay việc xấu (Khải 22:12). Ngài kêu gọi Áp-ra-ham bỏ gia đình và nhà cửa của ông đi đến nơi mà Chúa chỉ cho ông sau đó. Chúa hứa Áp-ra-ham rằng sẽ có phần thưởng cho sự vâng lời (Sáng 12:1-2;15:1).

Khi một cháu học sinh vượt qua mọi kỳ thi mỗi cấp ở trường, phần thưởng là cháu sẽ tốt nghiệp. Chúng ta cũng phải vượt qua những thử thách ở đời này. Thử thách tha thứ là một trong số đó, nhưng đó là thử thách quan trọng, và khi chúng ta vượt qua, chúng ta chắc nhận phần thưởng. Phần thưởng có thể bày tỏ theo nhiều cách. Nó đến trong hình thức bình an và vui mừng, nhưng nó cũng đến trong hình thức được thăng tiến trong đời. Giô-sép phải trải qua thử thách tha thứ trước khi cậu được đề bạt đến vị trí quyền lực tại Ai-cập. Bạn đang tìm kiếm sự thăng tiến trong đời, nhưng bạn có giận dữ không? Nếu bạn có thì bạn sẽ mất phần thưởng.

Chúng ta thảy đều có câu chuyện riêng của mình, nhưng vì tôi là người viết sách này, tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện của tôi và tôi cầu nguyện chuyện của tôi sẽ nâng đỡ bạn.

Tôi sinh vào tháng Bảy, 1943. Ngày tôi ra đời là ngày cha tôi bị bắt đi lính ở nước ngoài lúc Chiến Tranh Thế Giới II. Tôi nghe nói rằng tôi không thấy mặt cha tôi cho đến khi tôi ba tuổi. Tôi nhớ lúc nào cũng sợ cha tôi. Dường như là lúc nào ông cũng la hét và giận hết chuyện này đến chuyện khác. Dĩ nhiên, mẹ tôi và tôi lúc nào cũng đinh ninh là do mẹ con tôi đã làm chuyện gì đó, nhưng rồi dường như là dù mẹ con tôi có làm gì đi nữa, ông vẫn tìm lý do để nổi giận. Suốt chín năm đầu đời của tôi, chỉ có mẹ tôi và tôi với người cha già, nhưng sau đó em tôi ra đời.

Kể từ đó cha tôi cứ vuốt ve tôi luôn, và tôi nhớ lúc đó tôi
mong là khi mẹ tôi sanh, em bé sẽ là bé gái. Trong sự ngây thơ, tôi nghĩ nếu em bé là bé gái thì cha tôi sẽ thích nó hơn là thích tôi và chấm dứt làm những chuyện mà khiến cho tôi cảm thấy xấu xa và dơ bẩn.

Em tôi là một bé trai, chứ không phải bé gái, và tôi nghĩ tôi bực ông về chuyện này một thời gian. Rồi chúng tôi lớn lên, và tôi thường cảm thấy em tôi tên là David là người bạn duy nhất của tôi trong nhà. Em tôi không biết cha tôi làm gì cho tôi, nhưng em tôi cũng có sự tranh chiến riêng. Em tôi cũng hứng chịu cơn giận của cha tôi và bắt đầu nhậu nhẹt và hút xách từ lúc rất nhỏ. Khi em tôi mười sáu, em tôi được gọi vào quân đội, đi lính ở chiến tranh Việt nam, và rồi đổi tính hẳn. (Thật ra, tôi rất buồn để kể rằng đang khi tôi viết sách này thì người ta phát hiện thấy em tôi chết tại nhà dành cho người vô gia cư ở California lúc năm mươi bảy tuổi.)

Tôi đoán là ngay bây giờ có người sẽ nghĩ, “Sao bà Joyce hầu việc Chúa giúp đỡ người ta khắp nơi trên thế giới mà chính em bà lại sống trong ngôi nhà dành cho người vô gia cư?” Em tôi sống ở đó là vì em tôi không chịu đi con đường hẹp dẫn tới sự sống. Chúng tôi đã giúp em tôi lúc đời sống em tôi gặp khó khăn, kể cả cho em tôi sống với chúng tôi vài năm, nhưng kết quả không có gì thay đổi. Có lần em tôi nói với tôi, “Chị ơi, em không có ý gì nhưng tôi muốn làm thằng ngu.”

Em tôi biết mình đã chọn lựa sai, nhưng vì lý do nào đó tôi không hiểu hết, em tôi lại cứ quyết định sai lầm. Tôi nghĩ đời sống của em và của tôi rất giống nhau. Bởi ân sủng Chúa tôi chọn con đường hẹp, và đời sống tôi bây giờ đầy dẫy phần thưởng của Chúa. Tôi bây giờ hạnh phúc, thoả mãn, phước hạnh và tôi được vinh dự giúp nhiều người biết được tình yêu và sự tha thứ của Chúa và phần thưởng của Ngài cho chính đời sống họ. Em tôi chọn con đường rộng dẫn tới chỗ chết, và em tôi chết lúc năm mươi bảy tuổi, không kinh nghiệm đầy đủ phần thưởng của
Chúa. Tôi nghĩ em tôi đã phí cuộc đời của mình và không ai khuyên em bỏ được. Em tôi đã kinh nghiệm một vài năm phước hạnh lúc còn sống với chúng tôi, nhưng ngay sau khi em tôi tự sống một mình, em tôi quay lại chọn điều xấu và nhận hậu quả xấu.

Trước đây chúng tôi đều là những đứa trẻ bị tổn thương, và Chúa ban sự giúp đỡ và phục hồi cho cả hai chị em, hai chúng tôi kết cuộc ở hai nơi khác nhau trong đời chỉ vì những lựa chọn của chúng tôi. Chúa yêu cả hai chúng tôi và vẫn còn yêu, nhưng tôi biết Ngài buồn vì em tôi là David đã đánh mất rất nhiều. Tôi biết tôi rất buồn về chuyện này, nhưng điều này khiến tôi quyết tâm hơn nữa để tiếp tục chia sẻ chân lý cho nhiều người. Chúng ta dùng thiện thắng ác (Rô 12:21) và phản ứng của tôi đối với cái chết của em tôi là, “Tôi càng hướng ra để giúp đỡ càng nhiều người càng tốt.” Nếu bạn có thất vọng trong đời sống, tìm cách làm cho bạn xuống tinh thần và thụ động, hãy chống cự và quyết định ra khỏi rắc rối này mà trở nên mạnh mẽ hơn. Đừng để sự thất vọng làm bạn trở nên cay đắng, nhưng hãy để nó khiến bạn thành người tốt đẹp hơn.

Cha tôi đã lạm dụng tình dục tôi khá lâu cho đến khi tôi bỏ nhà đi lúc mười tám tuổi. Tôi đếm là ông đã hãm tôi ít nhất hai trăm lần giữa khoảng tôi mười ba đến mười tám tuổi. Trước đó thì ông vuốt ve tôi. Cha tôi không đánh đập tôi, nhưng ông dùng sợ hãi và hăm doạ mà bắt buộc tôi, và hậu quả là rất tàn bạo.

Tôi đến nhờ mẹ tôi giúp, nhưng bà không biết xử sự với những chuyện tôi kể cho bà, nên bà chọn không tin tôi và không làm gì hết. Sau đó bà có xin lỗi, nhưng bà phải mất ba mươi năm mới xin lỗi được, và lúc đó thì tôi đã được hồi phục nhờ có Chúa giúp. Vậy nên tôi có một ông cha đã lạm dụng tôi và một bà mẹ đã bỏ bê tôi, và sau đó tôi thấy mình được Chúa là Đấng tỏ cho tôi biết là tôi phải hoàn toàn tha thứ cho cả hai ông bà. Có lẽ bạn
muốn dừng lại suy nghĩ về chuyện này một lát trước khi bạn nghe nốt phần sau câu chuyện của tôi.

Chúa Đòi Hỏi Vâng Lời, Không Phải Của Lễ

 

 

Tôi đã cầu nguyện lời cầu nguyện “con tha thứ cho kẻ thù của con,” và một mức độ nào đó thì tôi có tha thứ cho cha mẹ tôi. Chúa dạy tôi rằng “người tổn thương hay làm thương tổn người khác.” Tôi nhận ra rằng cha tôi rất đau khổ, không chỉ bị tổn thương mà ông còn bị ám ảnh bởi linh dâm dục trong chính dòng tộc của ông. Tôi suy nghĩ rất nhiều, cầu nguyện rất nhiều và thấy đủ sức không còn căm ghét cha tôi, nhưng tôi không nhận ra rằng nhiều năm sau đó tôi phải mất một thời gian khá lâu mới chịu bỏ qua. Tôi đã dâng cho Chúa của lễ, nhưng Ngài muốn sự vâng lời hoàn toàn.

Một khi tôi đủ tuổi để sống riêng, tôi thỉnh thoảng cũng ghé thăm cha mẹ tôi. Khi họ lớn tuổi thì sức khoẻ họ cũng giảm sút, thỉnh thoảng tôi có gởi tiền giúp họ và thăm họ vào những dịp lễ. Họ đã dọn nhà khỏi St. Louis để về quê sống ở miền đông nam Missouri, và tôi rất mừng. Vì họ sống xa tôi cả hai trăm dặm nên tôi có cớ để không thăm họ thường xuyên.

Trong lúc đó, chức vụ của chúng tôi phát triển và chúng tôi rất vui giúp đỡ nhiều người. Chúa dẫn dắt chúng tôi giảng trên truyền hình, và tôi biết tôi cần nói chuyện thẳng thắn với cha mẹ tôi để cho họ biết là tôi sẽ chia sẻ chuyện của tôi trên truyền hình để giúp những người khác. Tôi không biết họ phản ứng thế nào, nhưng tôi không mong là tốt đẹp. Tôi ngạc nhiên vô cùng khi cha tôi nói với tôi hãy làm bất cứ điều gì tôi thấy cần thiết. Ông có đề cập là ông không biết việc ông lạm dụng tôi có
làm tổn thương tôi như thế nào, nhưng ông vẫn không xin lỗi hay muốn ăn năn và quay lại với Chúa gì cả.

Vài năm trôi qua, chức vụ chúng tôi phát triển và chuyện giữa cha mẹ tôi và tôi không có gì biến chuyển. Họ thì càng lớn tuổi và sức khoẻ họ cũng giảm sút nhiều, và vì họ không đủ tiền để sống, chúng tôi liên tục gởi tiền giúp họ. Tôi cảm thấy nên làm chuyện này và hơi bị sốc khi Chúa cho tôi biết Ngài mong tôi làm hơn thế nữa.

Ý Nghĩa Thật Của Việc Chúc Phước Kẻ Thù

 

 

Nhưng các con hãy yêu thương kẻ thù nghịch mình, làm lành và cho mượn mà đừng mong đền ơn, các con sẽ được trọng thưởng và được làm con Đấng Chí Cao, vì Ngài nhân từ đối với những kẻ vô ơn và gian ác.

Luca 6:35

Nếu bạn vội đọc câu Kinh Thánh trên như chúng ta thường làm, xin hãy xem lại câu này có ý nói gì. Khi nào phần thưởng đến? Nó đến sau khi chúng ta đối xử tử tế với kẻ thù chúng ta bằng thái độ tốt.

Một sáng nọ tôi đang cầu nguyện, và tôi cảm nhận Chúa thì thầm trong lòng tôi rằng Ngài muốn chúng tôi mang cha mẹ tôi về lại St. Louis, mua cho họ một căn nhà gần chúng tôi, và chăm sóc họ cho đến khi họ qua đời. Tôi nghĩ ngay đây là ý tưởng mà ma quỷ tìm cách làm tôi khốn khổ, và tôi chống cự nó quyết liệt và cố quên chuyện này. Tuy nhiên, khi Chúa tìm cách phán với chúng ta, Ngài sẽ lặp lại cho đến khi chúng ta chịu nghe. Ý tưởng này cứ quay lại tôi, đặc biệt khi tôi cầu nguyện. Hãy nghĩ xem Chúa tìm cách nói với tôi khi tôi cầu nguyện! Tôi cứ đinh ninh là tôi mải mê nói với Chúa mọi thứ tôi cần và muốn, và Ngài thì tìm cách ngắt lời tôi để nói cho tôi biết
điều Ngài muốn.

Cuối cùng tôi nghĩ tôi nên nói chuyện này cho nhà tôi, mà tôi mong là anh sẽ nói với tôi rằng chuyện này thật buồn cười và thế là kết thúc chuyện này. Đây là lần duy nhất tôi chuẩn bị kỹ càng để đầu phục chồng tôi! Tôi muốn nhà tôi không chịu, nhưng anh lại không làm thế. Anh chỉ nói, “Nếu đó là điều em nghĩ Chúa dẫn dắt em làm thì chúng ta tốt hơn là vâng lời Ngài.”

Nhà tôi và tôi lúc đó không có tiền tiết kiệm, và chúng tôi lấy toàn bộ số tiền có được để làm những gì Chúa bảo. Cha mẹ tôi không chỉ cần nhà mà cũng cần xe cộ và vật dụng, vì đồ đạc của họ cũng cũ hết rồi. Chúa tỏ rõ cho tôi biết rằng Ngài muốn chúng tôi lo liệu chu đáo cho họ và đối xử với họ như thể họ là những bậc cha mẹ đáng kính nể nhất đời này.

Xác thịt tôi kêu gào lên! Sao Chúa lại bảo tôi làm việc này? Ngài há không nhớ những gì họ đã gây ra cho tôi sao? Chúa há đã không quan tâm khi họ làm tôi tổn thương kinh khủng và không hề giải cứu tôi lúc đó khi tôi cần sao? Chúa há không biết hay không quan tâm tôi sẽ cảm thấy thế nào không?

Cảm xúc tôi lúc đó không có vui vẻ gì cả, nhưng tôi làm mọi sự Chúa bảo tôi làm. Cha mẹ tôi dọn về St. Louis, họ sống cách nhà chúng tôi vài phút đi xe, và chúng tôi chăm sóc mọi nhu cầu của họ. Họ càng lớn tuổi, họ càng có nhu cầu. Cha tôi có nói vài lời cảm ơn, nhưng ông vẫn là một người đê tiện và cáu kỉnh như trước đây.

Ba năm trôi qua kể từ khi chúng tôi chăm sóc họ, và vào ngày Lễ Tạ Ơn mẹ tôi gọi và nói cha tôi đã khóc suốt đêm và muốn biết là tôi có thể đến thăm và nói chuyện với ông được không. Nhà tôi và tôi đến thăm, và cha tôi xin tôi tha thứ cho ông về những việc ông đã làm cho tôi lúc tôi còn nhỏ. Ông khóc và khóc, và ông cũng xin nhà tôi tha thứ cho ông. Ông nói, “Phần lớn mấy bọn đàn ông đều ghét cha, nhưng Dave con, con không ghét cha mà chỉ yêu
mến cha.” Chúng tôi trấn an ông rằng chúng tôi đã tha thứ cho ông và hỏi ông có muốn xin Chúa tha tội cho ông và tiếp nhận Chúa Cứu Thế Giê-su làm Cứu Chúa của ông không. Ông đồng ý ngay. Ông hỏi tôi có làm phép báp tem cho ông được không, và mười ngày sau đó chúng tôi làm báp tem cho ông tại hội thánh chúng tôi ở nội thành St. Louis. Tôi có thể nói rằng bốn năm cuối đời, tôi thấy cha tôi đã thay đổi thật sự. Ông chết lúc tám mươi sáu tuổi, và tôi biết ông hiện ở thiên đàng.

Khi Chúa phán với tôi về việc mua cho cha mẹ tôi một căn nhà, tôi không nhận ra kết quả mà rốt cuộc tôi chứng kiến. Tình yêu mà ân sủng Chúa bày tỏ cho cha tôi qua chúng tôi đã làm tan chảy tấm lòng cứng cỏi của cha tôi và mở lòng ông để nhìn thấy ánh sáng. Mẹ tôi vẫn còn sống khi tôi viết sách này. Bà tám mươi bảy tuổi và sống hoàn toàn nhờ vào chúng tôi. Bà là con cái Chúa, và dù sức khoẻ bà không tốt lắm, bà vẫn hưởng cuộc sống mỗi ngày. Tôi buồn là bà phải bị sốc khi nghe tin về cái chết của em tôi, nhưng Chúa ban cho bà ân sủng dư dật và bà rất bình tĩnh khi nghe tin này.

Câu Kinh Thánh mà tôi trích ở trên nói chúng ta phải làm ơn cho kẻ thù và tử tế với họ . . rồi thì phần thưởng của chúng ta sẽ lớn lắm! Tôi để nhiều năm dâng cho Chúa của lễ nhưng không vâng lời thật sự. Tôi làm những gì thuộc về bổn phận tôi phải làm cho cha mẹ tôi, và dù tôi làm mà hơi bực bội, nhưng Chúa nghĩ đến nhiều hơn nữa. Ngài muốn tôi làm hơn thế nữa và để tôi nhận phước nhiều hơn nữa. Tôi thấy tâm hồn tôi nhẹ nhàng vô cùng, biết rằng tôi đã hoàn toàn vâng lời Chúa. Tôi có được niềm vui dắt đưa cha tôi, người đã hãm hiếp tôi hơn hai trăm lần, đến với Chúa và rồi làm báp tem cho ông. Chúng tôi cũng tin rằng Chúa mở cửa cho chúng tôi giúp cho hàng triệu người sau khi chúng tôi hoàn toàn vâng lời Ngài. Chúng tôi đã dịch chương trình phát hình của chúng tôi sang nhiều thứ tiếng khác và bây giờ chúng tôi đã phát sóng đến hai
phần ba người trên thế giới bằng trên bốn mươi thứ tiếng khác nhau. Hàng ngàn người tiếp nhận Chúa Giê-su làm Cứu Chúa và học biết Lời Chúa qua chức vụ của chúng tôi. Chúa thật lạ lùng! Ngài ban cho chúng tôi ân sủng để làm những việc mà tự thân chúng tôi, chúng tôi không thể và sẽ không làm được. Làm sao tôi có thể yêu thương một người đàn ông đã gây ra biết bao đau khổ cho tôi? Làm sao tôi có thể thương yêu một người mẹ đã bỏ bê tôi trong hoàn cảnh đó và không giúp gì tôi khi tôi cần bà? Vì Chúa có một kế hoạch rất khác với kế hoạch của chúng ta, Ngài ban sức cho chúng ta làm những việc mà chúng ta không nghĩ là chúng ta có thể làm được, kể cả tha thứ cho những người đã lạm dụng và lợi dụng chúng ta. Chúa là tốt lành, và nếu chúng ta để Ngài làm, Ngài sẽ để cho sự tốt lành của Ngài tuôn chảy qua chúng ta mà đến với người khác. Bạn đã nghe tóm tắt về câu chuyện của tôi. Tôi biết phần lớn trong các bạn đều có câu chuyện riêng của mình, và có lẽ chuyện của bạn gây cấn hơn chuyện của tôi. Chúa muốn bạn sống trong sự ban thưởng tràn ngập của Ngài. Đừng để bất cứ điều gì ngăn cản bạn. Hãy làm ơn cho bạn. . . THA THỨ!