Chương 8: VƯƠNG QUỐC AFFABEL - NGÀY PHÁN XÉT II

Hướng Về Cõi Đời Đời

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Chương 8: Vương Quốc Affabel – Ngày Phán Xét II

Ta sẽ giết chết các con cái nó. Lúc ấy tất cả các hội thánh sẽ biết rằng Ta là Đấng dò xét lòng dạ loài người, và Ta sẽ báo trả xứng đáng cho các ngươi, mỗi người tùy theo công việc mình làm.

– Khải Huyền 2:23

Chúng ta quay lại câu chuyện dụ ngôn về vương quốc Affabel để khám phá kết cục của Ích Kỷ và Yêu Thương. Qua họ chúng ta sẽ học về các khía cạnh quan trọng của sự phán xét các tín hữu, mà một trong số đó là không phải tín hữu nào cũng được ban thưởng giống nhau.

Sự Phán Xét Tín Hữu

Sự phán xét này diễn ra vào buổi sáng sau khi các công dân Endel đến Sảnh Lớn. Xấp xỉ năm trăm công dân Endel chờ trong Sảnh Sự Sống, nóng lòng về cuộc gặp đầu tiên của họ với vua Jalyn. Yêu Thương và Ích Kỷ đã tìm thấy bạn bè cả cũ lẫn mới và đang lúc nói chuyện thì bất chợt, các Vệ Binh Hoàng Gia bước vào sảnh. Tất cả cuộc nói chuyện dừng lại khi Vệ Binh Trưởng nói với nhóm.

“Các ngươi sẽ sớm đối diện vua của mình. Ngài luôn yêu mến các ngươi và rất mong chờ đến ngày hôm nay khi các ngươi sẽ được đoàn tụ. Dù các ngươi chưa bao giờ gặp, nhưng ngài đã thấy các ngươi. Ngài đã nhìn thấy trái tim và phân biệt bông trái của các ngươi. Ngài biết lòng các ngươi, động cơ, suy nghĩ và cảm xúc cũng như việc làm của các ngươi. Không có điều gì che giấu được. Hãy biết rằng sự phán xét của Ngài là công bình. Không có sự phán xét nào là giảm nhẹ hay không đúng tội.”

Vệ Binh Trưởng tiếp tục hướng dẫn họ về cách họ được dẫn vào Sảnh Lớn, cũng như các thủ tục cần thiết khi đã vào trong. Khi sự thông báo kết thúc, họ thông báo, “Người đầu tiên phải diện kiến vua Jalyn là Ích Kỷ. Hãy bước lên phía trước để chúng tôi có thể hộ tống cậu vào Sảnh Lớn.”

Ích Kỷ Và Sự Phán Xét Cậu Ta

Ích Kỷ đã phỏng đoán cậu ta được triệu tập trước hết vì địa vị thị trưởng của cậu tại Endel. Cậu tự tin mình sẽ được ban thưởng nhiều vì vai trò lãnh đạo của mình tại vương quốc bên ngoài của vua. Cậu ta nhớ thể nào các sự dạy dỗ từ cuốn sách cổ nói về phần thưởng và các vị trí lãnh đạo tại Affabel dành cho những ai được xem là trung tín tại Endel. Cậu ta đã nhìn thấy cộng đồng phát đạt trong suốt nhiệm kỳ hai năm làm thị trưởng. Cậu ta tự tin khi đi gặp vua.

Các cánh cửa của Sảnh Lớn được mở ra và Ích Kỷ được hộ tống vào sự hiện diện của vua. Cậu choáng ngợp với sự hùng vĩ của khán phòng khổng lồ. Cậu ta thấy nó gần chật cứng. Tất cả những người tham dự đều đứng. Ích Kỷ thắc mắc tại sao lại có những chiếc ghế trống ngẫu nhiên nhưng cậu vội bỏ suy nghĩ đó khi lý luận rằng việc đó là do các công dân tùy tiện ngồi vào.

Ngai của Jalyn ở một khoảng cách xa. Ngai ấy uy nghi hơn điều Ích Kỷ từng tưởng tượng. Cậu ta cũng thấy các ngai nhỏ hơn mà cậu cho rằng chúng thuộc về những người cai trị dưới quyền Jalyn, và cậu ta đúng. Tim cậu đập nhanh – vẫn còn hai cái ghế trống. Cậu ta cảm thấy chắc chắn mình sẽ được chỉ định một cái ngai trống.

Một Người Bạn Cũ

Khi Ích Kỷ tiến về phía trước, cậu ta ngạc nhiên về sự biến đổi vinh quang trong bộ dạng của những người Endel trước đây, giờ họ hưởng được quyền công dân tại Affabel. Sau khi đi được vài bước về phía ngai, cậu ta nhận ra một người bạn cũ ở phía sau khán phòng. Tên cậu ta la Xã Hội. Cậu ta từng sở hữu một nhà hàng mà Ích Kỷ đã lui tới. Cậu nhìn Vệ Binh Trưởng như thể muốn hỏi nói chuyện có được không. Vệ Binh gật đầu đồng ý.

Ích Kỷ lại gần và hai người ôm lấy nhau. Ích Kỷ hỏi, “Cậu sao rồi Xã Hội?”

Người bạn cũ đáp, “Tớ rất khỏe, nhưng tên tớ không còn là Xã Hội. Mà là Thỏa Lòng. Chúa Jalyn đã cho tớ tên mới này như ngài làm với tất cả đầy tớ ngài khi họ xuất hiện trước ngai của Ngài.”

Thỏa Lòng nói tiếp, “Affabel tuyệt vời hơn nhiều so với điều chúng ta có thể mơ ước. Sảnh Lớn này chỉ là cánh cửa bước vào những nơi đẹp đẽ, huy hoàng và hùng vĩ trong thành tráng lệ. Vua lịch sự, yêu thương và oai nghi hơn bất cứ người nào cậu từng gặp hay biết. Tớ rất biết ơn khi được biết và phục vụ ngài. Thật là một vinh dự khi được ở trong vương quốc của ngài. Nó tốt hơn mọi thứ ta từng biết. Nếu tại Endel tớ biết được điều tớ biết hiện giờ, thì tớ đã sống khác rồi. Tớ sẽ tập trung nhiều hơn vào việc làm vua hài lòng rồi. Tớ sẽ sống như một công dân tốt đẹp hơn trong thời gian tá túc tại Endel. Nếu đã làm thế thì giờ tớ được gần ngài hơn rồi.”

Ích Kỷ biện bạch, “Ý cậu là sao? Cậu từng là một công dân tuyệt vời tại Endel mà! Cậu điều hành một trong những nhà hàng tốt nhất và tài trợ vô số các sự kiện cộng đồng mà. Cậu thường đóng góp tài chính và thức ăn miễn phí cho các chiến dịch quyên góp. Cậu thậm chí hy sinh thu nhập bán buổi tối để dâng hiến!”

Thỏa Lòng lắc đầu. “Tớ đã làm những việc đó để đạt được sự nhìn nhận và chấp nhận. Tớ cũng biết việc đó sẽ kéo thêm khách hàng quen. Động cơ của tớ không phải là để chúc phước nhưng để đảm bảo thành công của mình. Đáng nhẽ tớ phải nghe các lời của Jalyn. Ngài đã nói với chúng ta, “Nhưng khi đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khổ, bại liệt, què quặt, mù lòa, thì sẽ được phước vì họ không thể nào mời lại để đền ơn ông, còn ông sẽ được đền ơn trong ngày người công chính sống lại.” Tớ đã bố thí các bữa ăn tối đó vì lợi ích của tớ, không phải vì lợi ích của cộng đồng. Tớ muốn sống giữa vòng những người có ảnh hưởng tại Endel.”

Ích Kỷ dò xét sâu hơn. “Nhưng cậu thường xuyên đóng góp cho trường Endel. Điều này không khiến cậu được ơn trước mắt Jalyn sao?

Thỏa Lòng phản đối, “Thật là tớ có đóng góp cho trường Endel, nhưng không theo đúng tỉ lệ thành công trong làm ăn của tớ. Thật ra tớ chỉ dâng một phần trăm rất ít. Tớ đã tích trữ nhiều lợi nhuận cua nhà hàng vì tớ sợ thất bại. Kèm theo đó là ham muốn sống cuộc đời thoải mái. Các ý định thật sự của tớ là bảo vệ bản thân. Tớ dâng một ít chẳng qua là để làm dịu lương tâm mà thôi. Tớ dâng vì ép buộc bởi vì các thầy giáo thường giảng về tầm quan trọng của việc dâng cho vương quốc và cho những người thiếu thốn. Thành ra tớ dâng vì mặc cảm tội lỗi và ép buộc hơn là bởi lòng trắc ẩn và tình yêu thương.”

Thỏa Lòng nói tiếp, “Tớ đã quên minh họa của Jalyn về người góa bụa yêu mến vương quốc Affabel. Cậu nhớ là ngài từng nói, “Thật, Ta nói cùng các con, bà góa nghèo nầy đã bỏ vào thùng nhiều hơn hết thảy những người khác. Vì mọi người lấy phần dư để đem dâng, còn bà góa nghèo nầy đã dâng tất cả những gì mình có,là tất cả những gì bà ấy có để sống.”

Ích Kỷ suy nghĩ đến các cuộc họp xã hội và bữa tối được tổ chức tại nhà mình. Không có người nghèo hay thậm chí là người kém may mắn hơn ở đó. Sau đó cậu nhớ năm ngàn đồng bạc đã dâng để xoa dịu những người thất vọng với quyết định trao đất cho cửa hàng bách hóa mà không phải cho trường. Lúc đó cậu nghĩ đó là một số tiền lớn nhưng giờ cậu xấu hổ vì mình đã dâng quá ít. Điều này sẽ thế nào trước Jalyn đây?

Những suy nghĩ này bị gián đoạn bởi các bình luận khác của Thỏa Lòng. Cậu ta nói, “Nếu tớ thật sự nhiệt huyết vì Jalyn và dân sự ngài, tớ đã dâng thời gian của mình và phục vụ tại trường. Nếu tất cả mọi người làm phần của mình thì gánh nặng được cất đi, nhưng nếu không thì nó sẽ do một số ít người phải gánh lấy. Nếu ý muốn của Jalyn được thực hiện thì không có ai quá tải cả. Số ít người mang gánh nặng đã được ban thưởng lớn lao. Rốt ráo của vấn đề: số tiền ít ỏi tớ đã dâng là để xoa dịu lương tâm vì tớ thiếu đi sự kết ước với vương quốc của Jalyn.

“Khi cuộc đời tớ được quay lại, thì điều rõ ràng với tất cả mọi người là tớ đã sống vì tiện nghi, an ninh và danh tiếng của mình nhiều hơn là vinh hiển của ngài. Giờ tớ là một trong số các công dân thấp kém nhất trong thành này. Dù như thế đi chăng nữa thì tớ vẫn bị choáng ngợp bởi sự tốt lành của Jalyn và ngài yêu thương tớ nhiều. Thật sự tớ không xứng đáng với bất cứ thứ gì đã nhận từ ngài, nhưng cậu sẽ sớm khám phá rằng tình yêu và sự hào phóng của ngài vượt quá trí hiểu. Tớ mắc nợ sự tốt lành rời rộng của ngài suốt cả cuộc đời của mình.”

Ích Kỷ bị sốc và la lên, “Công dân thấp kém nhất ư! Ý cậu là ở đây có hệ thống cấp bậc hả?”

Thỏa Lòng cười và nói, “Vâng, nhiều cấp bậc. Chúng ta được dạy điều này tại Endel, dù nhiều người trong chúng ta chưa bao giờ xem xét nghiêm túc vấn đề này. Nhưng sâu thẳm bên trong chúng ta biết điều đó. Thật ra, cậu đã xem xét sự thật này khi cậu đi vào khán phòng này. Tớ đã đoán biết những suy nghĩ của cậu, cậu mong đợi được chỉ định một cái ngai. Theo sách cổ được dạy trong lớp cậu biết chuyện này là có thể, dù tớ e rằng cậu đã nhìn nhận niềm tin của mình liên quan đến địa vị tương lai đang khi cậu ở Endel.

“Những ai trung tín với Jalyn trong thời gian tá túc tại Endel là các lãnh đạo và công dân nắm giữ các vị trí thú vị nhất trong xã hội này. Họ sống tại khu đẹp nhất của thành này và có đặc ân được thường xuyên nói chuyện với vua. Ai trong số chúng ta sống cho bản thân mình nhiều hơn đang khi ở Endel được chỉ định các vị trí ở các khu ngoài thành phố. Cũng có thể thấy điều này trong khán phòng. Ai ở bên rìa của sảnh này là những người sống ở các vùng đồng bằng. Chúng tôi đã được giao các công việc nặng nhọc. Chúng tôi là những người thấp kém nhất trong vương quốc. Những ai ở giữa thì ở các vùng núi và có các vị trí sáng tạo hơn. Còn những người ở phía trước và trên ngai sống tại Trung Tâm Hoàng Gia nơi vua sống. Họ được đặc ân sống và làm việc cùng với Ngài. Họ là những người cao trọng nhất trong vương quốc.”

Thỏa Lòng kết luận, “Bạn tôi Ích Kỷ, hãy biết rằng Jalyn là công bình và là vị vua yêu thương. Bất cứ thứ gì ngài ban cho cậu đều là phần thưởng. Không có ai trong chúng ta có cuộc sống như tại các khu vực thấp kém nhất của thành phố nếu nó không dành cho họ.”

Sau khi nói điều này, Thỏa Lỏng lùi về nơi của mình. Vệ Binh Trưởng ra hiệu cho Ích Kỷ tiếp tục tiến về phía ngai.

Thầy Giáo Nổi Tiếng

Ích Kỷ đi thêm vài bước nữa và cậu thấy một người cậu biết và ngưỡng mộ có tên Thúc Đẩy. Trước đây ông là một thầy giáo tại trường Endel, người mà Ích Kỷ xem là nổi bật. Ông ta có nhiều thông tin và truyền đạt rõ ràng, khi giảng ông luôn truyền cảm hứng cho Ích Kỷ. Ông thầy ngoại hạng này dạy dỗ theo một cách làm cho sinh viên được gây dựng và cảm thấy tốt về bản thân. Những thầy giáo khác cũng gây dựng nhưng có lúc họ dường như rất nghiêm khắc và lời nói của họ đem lại sự cáo trách đau đớn. Còn Thúc Đẩy thì không như thế, ra khỏi lớp của ông bạn sẽ luôn cảm thấy tuyệt vời. Đúng vậy, đến giờ thì ta là thầy giáo ưa thích của Ích Kỷ.

Ích Kỷ lại nhìn Vệ Binh Trưởng, tìm sự cho phép để nói chuyện với ông thầy cũ của mình. Vệ Binh gật đầu xác nhận đồng ý. Ích Kỷ lại gần Thúc Đẩy, hai người chào nhau cách nồng ấm.

Ích Kỷ không thể đợi, cậu hỏi, “Tại sao thầy lại ở những hàng sau này?”

“Đây là vị trí và chỗ của thầy. Ta thuộc trong số các công dân thấp kém nhất của Affabel. Thầy sống ở đồng bằng và làm thợ ống nước.”

Ích Kỷ hét lên, “Gì cơ? Thầy từng là một trong các thầy giáo giỏi nhất của Jalyn mà. Sao thầy có thể thuộc trong số các công dân thấp kém nhất? Đáng ra thầy phải ở trên một cái ngai.”

Sự Thúc Đẩy nói, “Có vài lí do thầy không thể thăng tiến thứ bậc trong hội chúng lớn này hay cai trị với Jalyn. Vì không đủ thời gian nên thầy chỉ nói nguyên do sự dại dột của thầy. Nhớ tất cả những ai hứa dâng đời mình cho Jalyn được so sánh với các thợ xây không em? Chúng ta được dạy điều này trong suốt những năm học. Một trong các nhiệm vụ chính của ta tại Endel là xây dựng đời sống của người khác. Điều này được thực hiện bởi các sứ điệp ta truyền thông, dù đó là qua giảng dạy, hành vi hay việc làm.

“Là một người dạy dỗ, ta được giao đặc ân lẫn trách nhiệm lớn lao. Ta dạy các sinh viên các nguyên tắc và đường lối của Jalyn. Nhưng là một thầy giáo, ta đã thất bại nhiều cách.

“Các sự dạy dỗ của ta không quân bình. Ta chỉ nhấn mạnh các khía cạnh tích cực của việc phục vụ Jalyn. Ta thúc đẩy nhiều sinh viên của mình chỉ để theo đuổi thành công mà không cân nhắc đến những tác động lâu dài. Ta đã không dạy dỗ họ rằng mục tiêu đúng nhất của cuộc đời là làm đẹp lòng Jalyn. Ta dạy dỗ họ cách sử dụng các đường lối của ngài để thành công trong cuộc sống. Hậu quả là ta chưa bao giờ cảnh báo họ về những cái bẫy và nanh vuốt của xã hội chúng ta.

“Sách cổ nói rõ là ta phải dạy dỗ toàn bộ ý định của Jalyn. Điều này bao gồm việc ‘cảnh báo và dạy dỗ mọi người trong tất cả sự khôn ngoan, để chúng tôi có thể trình diện mỗi người toàn hảo trong Jalyn.’3 Ta đã dạy dỗ nhưng đã không cảnh báo. Là một thầy giáo cực kỳ tích cực và không bao giờ đưa ra những sự cảnh báo lành mạnh, ta đã xây dựng vô số cuộc đời ít đem vinh hiển về cho Jalyn.” Tới đây ông ta gục đầu. “Nhiều người trong số họ ở trong sự hư mất.”

Nhìn thấy vẻ sốc trên khuôn mặt của Ích Kỷ, thầy giáo nhấn mạnh. “Vâng, họ rơi vào sự hư mất. Bây giờ nhiều người cư ngụ tại xứ bị bỏ là xứ Cô Đơn một phần là vì sự dạy dỗ không quân bình của ta. Ta đã không cho các sinh viên thứ mà họ cần biết – ta đã đưa cho họ cái mà họ muốn. Ta không muốn mất đi sự chấp nhận và sự nổi tiếng của ta. Điều này khiến ta xây dựng những cuộc đời không phải lẽ. Ta không dẹp những lĩnh vực yếu đuối và sai trật khỏi đời sống họ. Ta che đậy họ bằng cái nhìn chỉ nhằm mục đích tiếp nhiên liệu cho các ham muốn ích kỉ của họ.

“Em có nhớ lời cảnh báo dành cho các thầy giáo trong các sách cổ: ‘Vì thật vậy, chúng đã làm dân ta lầm lạc khi tuyên bố rằng: “Hòa bình.” Nhưng không có hòa bình. Và ai xây tường, thì kìa, chúng sơn phết vôi cho tường. Hãy nói với kẻ phết vôi lên tường rằng nó sẽ đổ xuống.’4 Nhiều sinh viên của ta đã xây dựng và che chở cuộc đời của mình bằng những thứ tạm bợ. Sâu thẳm trong lương tâm ta biết đây là những bức tường dễ vỡ, nhưng ta đã không cảnh báo họ. Ta nói mọi thứ sẽ tốt đẹp khi nó chẳng tốt đẹp gì cả. Ta khích lệ đường lối họ và gia cố sự lừa dối của họ.

“Ta buồn cho các cựu sinh viên của mình hiện ở xứ Cô Đơn. Có một số người đã đến được Affabel. Nhưng nhiều trong số những người chỉ chấp nhận những lời dạy dỗ nào tích cực” – nhìn qua vai của Ích Kỷ, Thúc Đẩy hạ giọng xuống khi nghe tiếng thì thầm – “ở trong các hàng sau này. Đời sống họ lãng phí và các nỗ lực của họ bị lửa thiêu đốt trước Ngai Phán Xét này.”

Ích Kỷ hỏi, “Bị thiêu đốt trước Ngai Phán Xét ư?”

Thầy giáo trả lời, “Đúng, em không nhớ các sách cổ sao? ‘Hễ ai dùng vàng, bạc, đá quý, gỗ, cỏ khô hay rơm rạ để xây nhà trên nền ấy, thì công việc của mỗi người sẽ được phơi bày rõ ràng. Ngày phán xét sẽ phô bày công trình đó ra vì ngày ấy sẽ xuất hiện trong lửa và lửa sẽ thử nghiệm công việc của mỗi người. Nếu công trình của người nào đã xây dựng còn tồn tại, người đó sẽ được phần thưởng. Nếu công trình của người nào đã xây dựng bị thiêu đốt, thì công trình ấy sẽ mất đi còn người đó sẽ được cứu nhưng dường như qua lửa vậy.’”5

Ông thầy nổi tiếng nói tiếp, “Nền tảng mà các sứ đồ ngày xưa nói là quyền làm chúa của Jalyn, cả hai ta đều biết đó là cách duy nhất một người có thể bước vào vương quốc. Tuy nhiên, khi ta thật sự thuộc về Jalyn, ta nên xây dựng trên nền tảng này.

“Khi so sánh với sách cổ thì cuộc đời thầy thiếu hụt các tiêu chuẩn công bình của Jalyn, và ta thất bại trong lĩnh vực ảnh hưởng của ta lên người mà ta dạy dỗ. Ta đã không sử dụng thẩm quyền của mình để ảnh hưởng các sinh viên này cho sự nghiệp của Affabel và điều không thể tránh khỏi là ta mất phần thưởng của mình. Em nhớ điều thầy giáo vĩ đại ngày xưa là Phao-lô nói liên quan đến những người ông được kêu gọi để ảnh hưởng, ‘Vì hy vọng, niềm vui và mão hoa vinh dự của chúng tôi trước mặt Chúa Giê-su chúng ta khi Ngài quang lâm là gì? Không phải là chính anh chị em sao? Phải, chính anh chị em là vinh quang và niềm vui của chúng toi.’6

“Ta biết rõ các lẽ thật của Jalyn khi ta mới khởi sự dạy dỗ, nhưng ta đã cho phép sự bất an, ham muốn được người khác ủng hộ và sự kiêu ngạo đã khiến ta đi sai trật. Chẳng bao lâu sau ta đã đi trật khỏi điều ta đã biết. Cuối cùng ta bắt đầu sống theo những gì ta đã giảng. Khi ta trôi lạc ta không còn nhìn thấy sự cảnh báo của Jalyn trong đời sống cá nhân mình. Ta đã bị lừa dối. Nhận thức

về sự nổi tiếng và ân huệ ở đây rất khác so với ở Endel. Nhiều trong số những gì ta xem là vĩ đại tại đó ở đây được coi là thấp kém nhất.”

Ích Kỷ bình tĩnh hỏi, “Thầy Thúc Đẩy, bạn của em nói Jalyn thay tên đổi họ chúng ta. Vậy tên mới của thầy là gì ạ?”

Ông thầy cười. “Tên của ta là Khiêm Nhường.” Nói rồi ông quay đầu và bước trở về chỗ của mình. Ích Kỷ quay sang Vệ Binh Trưởng, người gật đầu xác chứng mọi điều cậu đã nghe là Khiêm Nhường nói đúng.

Ích Kỷ tiếp tục tiến về phía ngai. Giờ cậu không còn tự tin như lúc mới được gọi vào sảnh. Cậu suy nghĩ về cuộc đời của mình. Các động cơ của cậu là gì? Cậu đã cai trị vì vinh hiển của Jalyn hay xuất phát từ tham vọng ích kỷ? Cậu đã sống cuộc đời thế nào? Nó có phù hợp với những lời của Jalyn không, hay cậu cũng bị lừa dối tương tự? Cậu có xây dựng người khác, hay cậu lạm dụng họ để xây dựng sự thành công của riêng mình?

Một Người Cai Trị

Ích Kỷ đang đi qua khu giữa của Sảnh Lớn. Cậu thấy các công dân ở đây còn rạng ngời hơn, nếu có thể. Mỗi người đều nhìn cậu bằng tình yêu thương và sự chấp nhận. Cậu được an ủi bởi ánh mắt và vẻ mặt của họ. Điều này giúp cậu rất nhiều vì cậu cảm thấy rất không chắc chắn về bản thân và những gì cậu sắp đối diện.

Dường như để đến được ngai, Ích Kỷ phải mất thời gian dài đằng đẵng. Mỗi bước đi cậu ôn lại rất nhiều khía cạnh trong những năm tháng của mình tại Endel. Cậu vẫn hy vong mình sẽ được giao sứ mạng như là một người cai trị với Jalyn vì làm thị trưởng thành công.

Giờ Ích Kỷ ở giữa những người cai trị dưới quyền Jalyn. Cậu thấy quần áo hoàng gia và mão triều trên đầu họ. Mỗi người cầm một cây trượng. Họ thật là những người rạng rỡ nhất trong số tất cả công dân của thành lớn. Cậu ngạc nhiên vì bất cứ ai đều có thể xuất hiện đầy vinh hiển.

Giữa những người cai trị dưới quyền Ích Kỷ thấy có một cựu thư ký của một thành viên hội đồng thành phố. Ích Kỷ thắc mắc, Tại sao cô ta ngồi trên một trong các ngai này nhỉ? Trong trường cô chưa bao giờ nổi trội hơn cậu. Cô đã tốt nghiệp trước cậu một năm. Cậu thật sự không biết cô cách cá nhân vì bản chất kín đáo của cô.

Cô bước lên phía trước, Vệ Binh Trưởng dừng lại và cúi chào cô. Cô chào Ích Kỷ bằng một cái ôm và nụ cười ấm áp. “Chào mừng đến Affabel. Tôi là Kiên Nhẫn. Jalyn bảo tôi nói chuyện với cậu trước khi cậu diện kiến Ngài. Tôi là một trong số lãnh đạo của ngài tại Affabel.”

Ích Kỷ nói mà không suy nghĩ, “Một người cai trị ư? Sao cô có thể thành một người cai trị chứ? Cô chưa bao giờ làm bất cứ điều gì tại Endel.” Cậu đỏ mặt khi nhận ra câu nói của mình quá lố bịch và vô cảm.

Kiên Nhẫn gật đầu như thể cô hiểu. “Đừng ngượng ngùng vì câu nói của cậu. Sự lừa dối không thể lẩn trốn bên trong sảnh này hay tại thành lớn. Cậu chỉ có thể nói thật mà thôi. Tại Endel, cậu quan tâm tới hình ảnh và danh tiếng. Điều này dạy cho nhiều người nói dối trong khi họ không biết sự ngu dại mình. Ở đây lời nói rất quan trọng, nhưng động cơ và ý định còn quan trọng hơn, vì ở đây tất cả đều được phơi bày. Cậu sẽ sớm học được điều này khi bị phán xét vì mọi lời nói mà cậu đã nói tại Endel.”

Ích Kỷ la lên, “Mọi lời nói ư. Ý cô là từng lời từng chữ trong mỗi cuộc nói chuyện sao?”

Kiên Nhẫn đáp, “Đúng, mỗi lời. Nhớ câu nói của chúa Jalyn trong các sách cổ. ‘Nhưng Ta bảo các người: Vào ngày phán xét mỗi người sẽ phải khai trình mọi lời nhảm nhí mình đã nói ra. Vì do lời nói, các người được tuyên xưng là công chính và cũng do lời nói, các người bị hình phạt.’7 Các lời vô bổ là hư không, nhảm nhí, bất cẩn, tất cả đều trái ngược với bản chất của Jalyn.”

Ích Kỷ thắc mắc, “Tôi đã luôn nghĩ ta sẽ phải giải trình về những lời nói dối trắng trợn hay các sự thật quan trọng mà ta đã nói, cùng với các việc lành và các thành tựu lớn mà ta đạt được chứ.” Cậu suy nghĩ một hồi, sau đó kết thúc, “Tôi sắp đối diện cái gì vậy?”

Kiên Nhẫn trả lời, “Sách cổ nói rõ, ‘Phần thưởng của ngươi tùy thuộc vào những gì ngươi nói và làm.’8 Nên cậu sẽ bị phán xét không chỉ vì mọi thứ cậu đã làm mà luôn cả mọi lời cậu đã nói. Điều này bao gồm những lời xấu, tốt và thậm chí là nhảm nhí ra khỏi miệng cậu. Tuy nhiên, không chỉ có lời nói và việc làm của cậu bị tra xét. Mà các động cơ đằng sau đó cũng sẽ bị phán xét. Cậu cũng sẽ bị phán xét bởi các suy nghĩ cậu chấp nhận nữa. Đừng quên là sự phán xét của Jalyn là công bình, ‘dò xét lòng dạ và ý tưởng.’9 Chính ngài đã nói, ‘Ta là Jalyn, ta dò xét lòng dạ, thử nghiệm tâm can, để báo trả mọi người tùy theo nếp sống họ,tùy theo kết quả việc họ làm.’10Ngài không chỉ dò xét mọi hành động, mọi lời nói mà cả ý định đằng sau đó nữa.”

Kiên Nhẫn nói tiếp, “Đây là lí do cậu sốc nặng khi thấy tôi trên ngai. Sự phán xét của cậu về tôi dựa theo các thành tựu của tôi theo ánh sáng của Endel. Sự phán xét của Jalyn theo một ánh sáng khác; đó là ánh sáng mà giờ cậu bắt đầu thấy và sẽ sớm nhìn thấy rất sống động. Người anh em yêu dấu của tôi, cậu sẽ nhận được một phần thưởng công bình cho đời sống của mình tại Endel.”

Ích Kỷ trước đây chưa hề trải qua sự thật “khó nuốt” này. Nhưng nó được dằm thắm bởi tình yêu thương lớn lao, tình yêu mà cậu chưa bao giờ biết. Giờ cậu biết Jalyn ắt hẳn là một vị vua cai trị có tình yêu thương và lòng trắc ẩn, vì cậu đã nếm biết một mức độ nào đó từ chính người cai trị dưới quyền. Những lời của Kiên Nhẫn là lời sửa trị được bọc bởi tình yêu thương. Cậu nhận ra tình yêu thương không phải là làm người khác hài lòng mà là nói ra sự thật.

Kiên Nhẫn nghiêng đầu. “Vua của cậu đang đợi.” Nói rồi, cô bước trở lại ngai của mình và Vệ Binh Trưởng ra hiệu cho Ích Kỷ đi một mình đến trước ngai. Vệ binh sẽ chờ ở hàng bục thấp hơn nơi có ngai của những người trị dưới quyền.

Ích Kỷ Đứng Trước Jalyn

Như được hướng dẫn, Ích Kỷ cẩn thận lên các nấc thang tới bục cao ngay phía dưới cái ngai hùng vĩ. Rồi cậu nhìn lên và ngắm nhìn vua. Không ai trong toàn bộ hội chúng đẹp đẽ, rạng rỡ và oai hùng như Jalyn. Uy nghi ngài thật quyến rũ và tuyệt vời. Ích Kỷ chưa bao giờ thấy ai như vị vua này. Ngay lập tức cậu biết không ai có thể chống cự lại sự khôn ngoan và sức mạnh của vua.

Nhìn chằm chằm vào mắt Jalyn lần đầu, Ích Kỷ nhận ra vua dịu dàng và kinh khiếp hơn cậu tưởng tượng. Hai mắt ông nhìn chằm chằm xuyên thẳng Ích Kỷ, cậu cảm thấy mình trần trụi. Rõ ràng là ở đây không có điều nào về cậu bị che giấu. Ích Kỷ mất hết tự tin về một sự phán xét khoan hồng, nhưng cậu không còn quan tâm. Giờ cậu khao khát lẽ thật hơn bất cứ thứ gì khác.

Jalyn nói, “Chào mừng Ích Kỷ vào vương quốc của ta. Ta đã trông chờ giây phút này. Người là một người cai trị dân ta tại Endel. Ngươi xứng đáng được cai trị và ngồi trên một ngai tại Affabel không ư?”

Một người thường rất tư tin, lời lẽ phong phú này bây giờ lặng thinh. Cậu từng cảm thấy mình có thể làm tốt công việc lãnh đạo tại Affabel, nhưng sau tất cả những cuộc nói chuyện của cậu trong Sảnh Lớn, cậu tưởng tượng các suy nghĩ của mình hình như bị ảo giác.

Jalyn hỏi một người cai trị dưới quyền ở gần, “Ích Kỷ đã ảnh hưởng được bao nhiêu công dân cho vương quốc này?”

Người cai trị đáp, “Thưa chúa, chỉ hơn năm ngàn thôi ạ.”

Ích Kỷ thốt lên, “Sao có thể thế được. Cô ta là thư ký còn tôi là thị trưởng. Sao con số của tôi quá ít còn của cô ta lại quá nhiều như thế?

Jalyn trả lời như đinh đóng cột, “Ta không hỏi bao nhiêu người được ảnh hưởng mà bao nhiêu người được ảnh hưởng cho vương quốc!”

Giọng ngài mềm lại nhưng vẫn kiên quyết. “Thậm chí thầy giáo cũ của ngươi –Thúc Đẩy – giờ được biết là Khiêm Nhường – có nhiều ảnh hưởng lên đời sống người ta hơn cậu. Tuy nhiên, rất ít ảnh hưởng đó mở rộng sang thế giới này. Đó là lí do ông ta không phải là người cai trị trong thành. Sự ảnh hưởng còn lại qua Ngai Phán Xét này phù hợp với các đường lối và vương quốc của ta.”

Jalyn nói tiếp, “Hãy để ta nói cho ngươi một số cách Kiên Nhẫn đã ảnh hưởng hơn năm ngàn người. Cô vui mừng dâng hiến cho trường học, cả tài chính lẫn sự phục vụ. Vì thế, tất cả những ai được lợi từ chức vụ của nhà trường được quy cho cô ấy.”

Ích Kỷ biện bạch, “Nhưng tôi cũng dâng hiến cho trường mà.”

Jalyn trả lời, “Các đóng góp của ngươi được thúc đẩy bởi ao ước xoa dịu lương tâm của mình hoặc để giữ thanh danh của mình. Vì điều này mà ngươi đã nhận đủ phần thưởng của mình tại Endel. Còn Kiên Nhẫn dâng hiến bởi lòng nhiệt huyết dành cho vương quốc và tình yêu dành cho con người.

“Kiên Nhẫn đã dẫn một người có tên Tàn Bạo đến phục vụ ta. Lúc này anh đang ở Sảnh Sự Sống chờ đợi sự phán xét mình. Anh sẽ được đặt tên lại là Nhà Truyền Giảng vì anh đã trở thành một người truyền đạt tuyệt vời các đường lối ta. Cá nhân anh đã ảnh hưởng hơn một ngàn cuộc đời cho vương quốc. Tất cả những đời sống mà anh xây dựng được tính vào tài khoản của Kiên Nhẫn vì cô đã dẫn anh đến phục vụ ta và hỗ trợ ngôi trường đã đào tạo anh.”

Ích Kỷ nhớ Tàn Bạo từ Endel. Cậu nghĩ Tàn Bạo quá sốt sắng trong các niềm tin của mình. Anh là một ký giả góp phần cho báo cộng đồng và thường trong các cột báo nói về việc công dân thiếu sự kết ước với Affabel. Anh cũng tập hợp vô số người dân Endel để liên lạc với các thành viên hội đồng và đòi hỏi sự hỗ trợ của họ cho việc mở rộng trường. Anh bày tỏ sự không hài lòng của mình khi Ích Kỷ thay đổi phiếu bầu và không chịu cấp đất cho trường. Vì những lí do này mà Ích Kỷ không thích Tàn Bạo. Giờ cậu cảm thấy xấu hổ khi nhận ra tất cả những gì Tàn Bạo ủng hộ là phù hợp với sự mở rộng của Affabel. Sao Ích Kỷ lại bị che mắt đến thế cơ chứ?

Jalyn tiếp tục cho thấy những cách khác mà Kiên Nhẫn đã ảnh hưởng đời sống của người dân Endel cho vương quốc. Có nhiều điều nhỏ nhặt tích tiểu thành đại. Cô đối xử tử tế với mọi người xuất phát từ tấm lòng yêu thương chân chính. Cô hào phóng với những người thiếu thốn, và cô kiên quyết với lập trường về lẽ thật của mình.

Khi vua nói xong về Kiên Nhẫn, ngài dò xét đời sống của Ích Kỷ. Như Kiên Nhẫn đã nói trước, mọi động cơ, lời nói và việc làm đã được đánh giá.

Ích Kỷ nhìn thấy việc lành cậu đã làm trong danh của vua nhưng cậu bị choáng ngợp bởi nhiều việc làm của cậu được thúc đẩy bởi sự bảo vệ bản thân, danh tiếng và các động cơ ích kỷ. Tới lúc phần ôn lại kết thúc, Ích Kỷ cảm thấy chắc chắn mình bị hình phạt.

Cậu khóc trước mặt vua, “Tôi xứng đáng bị hình phạt cả phần đời còn lại. Tôi xứng đáng ở xứ Cô Đơn! Tôi đã lãng phí quá nhiều và kết quả sinh lợi quá ít so với các ta-lâng và trách nhiệm tôi có.” Nỗi đau mà Ích Kỷ cảm nhận không thể miêu tả, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Người đàn ông từng rất tự tin trước khi bước vào Sảnh Lớn giờ như ngàn cân treo sợi tóc. Tất cả những gì cậu còn lại là hy vọng về lòng thương xót, nhưng ngay cả điều này cậu không thật sự tin là mình xứng đáng. Cậu chuẩn bị đón cú sốc khi chờ đợi nghe vua thông báo hình phạt của cậu sang xứ Cô Đơn.

Sau thời gian yên lặng như tờ, cuối cùng vua nói, “Ích Kỷ, ngươi là đầy tớ ta. Ngươi tin ta và đầu phục quyền làm chúa của ta, dù ngươi đã lãng phí quá nhiều. Ta yêu mến ngươi và ta chào đón ngươi vào vương quốc của ta trong phần đời còn lại.”

Ích Kỷ ngạc nhiên. Cậu nhìn lên, sau đó bật khóc – không phải vì buồn nhưng vì sự vui mừng lớn. Cậu choáng ngợp bởi lòng thương xót và sự tốt lành của vua lớn này. Trong nháy mắt, phần lớn những gì cậu đã nghe về phẩm cách của Jalyn đã trở nên rõ ràng. Chỉ vài giây trước, cậu cảm thấy sự xử đoán và đau đớn mà cậu chưa bao giờ tưởng tượng có thể tồn tại. Cậu chẳng xứng đáng điều gì ngoại trừ bị ruồng bỏ. Cậu đáng bị đoán phạt; sự tra xét đời sống cậu cho thấy điều đó. Giờ, với những lời dịu dàng và tử tế nhất có thể tưởng tượng được, vị vua oai nghi chào đón cậu vào thành hùng vĩ. Thật là lòng thương xót lớn lao! Một tình yêu kì diệu!

Ích Kỷ vừa chứng kiến gần như mọi thứ mình đã làm tại Endel bị thiêu đốt, nhưng cậu vẫn nghe những lời này, “Ta yêu mến ngươi và ta chào đón ngươi vào vương quốc của ta.” Cậu hiểu những gì bạn của cậu là Thỏa Lòng đã nói là đúng. Bất cứ thứ gì cậu nhận đều nhiều hơn thứ cậu xứng đáng.

Vua lại nói một lần, “Ích Kỷ, ngươi sẽ không còn được biết đến theo tên cũ nữa. Này, ta cho ngươi một tên mới. Trong vương quốc của ta ngươi sẽ được biết đến là Khiêm Tốn. Ta đã chuẩn bị cho ngươi một chỗ ở tại miền đồng bằng, nghề của ngươi là chuyên làm về phong cảnh. Dù ngươi sẽ không là một lãnh đạo trong thành này, nhưng ngươi sẽ hỗ trợ ta cai trị các vương quốc bên ngoài.”

Ích Kỷ hỏi, “Cai trị với ngài tại các vương quốc bên ngoài sao?

Jalyn trả lời, “Tất cả những ai sống trong thành này đều là những người cai trị. Vương quốc của ta trải rộng tới mọi ngóc nghách xa nhất của hành tinh, có nhiều thành phố khác trong vương quốc của ta. Các công dân của các thành bên ngoài này chưa trải qua sự huấn luyện tại Endel như các công dân Affabel, họ cũng chưa đối diện sự phán xét. Nên họ không có các khả năng cao như các công dân của thành này. Dù ngươi sẽ không phải là một lãnh đạo trong thành Affabel, ngươi sẽ hỗ trợ ta điều hành sự cai trị của ta toàn cầu. Công việc cụ thể của ngươi sẽ là lãnh đạo qua việc phục vụ và huấn luyện tất cả những người làm phong cảnh trong hai mươi thành tại lục địa Bengilla.”

Ích Kỷ cúi đầu xuống và khóc lóc. Sự tốt lành của vua thật choáng ngợp.

Vua đi bộ lại một cái bàn và nhặt lên cái gì đó, sau đó quay lưng và tiến về Khiêm Tốn. Ngài đi xuống bục và nói, “Giờ, hãy lấy và ăn trái cây này.”

Khiêm Tốn lấy trái cây từ tay Jalyn và ăn. Đó là thức ăn ngon nhất cậu từng nếm. Dường như nó tẩy rửa tâm trí và tấm lòng cậu. Suy nghĩ cậu ngập tràn tình yêu thương lớn lao và ao ước phục vụ. Khi ăn, cậu được thanh tẩy khỏi sự đau đớn và các suy nghĩ tối tăm trước đó. Cậu cảm thấy tươi mới, hạnh phúc, tràn đầy đức tin và hy vọng. Cậu không mất nhiều thời gian để kết luận rằng trái cây là từ cái cây Sự Sống nổi tiếng mà các thầy giáo đã nói trong lớp. Nụ cười rạng rỡ ngập tràn khuôn mặt Khiêm Tốn khi Jalyn thỏa thích ngắm nhìn cậu.

Sau đó Jalyn nói, “Hãy quay người lại và nhìn về phía gia đình của mình.”

Khiêm Tốn cẩn thận quay người lại. Cậu vẫn cảm thấy khá xấu hổ, biết rằng mọi người đã nghe và thấy các chi tiết đời sống của cậu. Khi đã xoay hết người, đám đông hò reo với tiếng vỗ tay và la hét vui mừng. Âm nhạc nổi lên, và một số công dân nhảy múa. Khiêm Tốn không thể tin tình yêu thương và sự chấp nhận cậu cảm nhận được từ các công dân rạng ngời này. Đó là phương thuốc đem lại sự chữa lành hoàn toàn khỏi tất cả lỗi lầm của cậu tại Endel.

Khiêm Nhường quay người lại và nhìn thấy nụ cười rạng rỡ và vui mừng trên khuôn mặt Jalyn. Đó là lúc cậu nhìn thấy hai con mắt của vua. Đôi mắt nhìn Khiêm Tốn bằng tình yêu thương và sự ấm áp mà cậu chưa bao giờ thấy trước đó. Giờ cậu có thể đọc được các suy nghĩ của Jalyn, như Kiên Nhẫn và những người khác đã đọc. Đó là những suy nghĩ chấp nhận, vui mừng và mong đợi những năm hân hỉ đến với người công dân mà ngài yêu mến nhiều này. Khiêm Nhường quỳ gối xuống và cảm ơn vua.

Vua đỡ cậu dậy, ôm chầm lấy cậu bằng một nụ cười và nói, “Chào mừng ngươi.”

Sau đó Khiêm Tốn được hộ tống đến nơi của mình về rìa của khán phòng, tại đó cậu chờ đợi sự phán xét đồng bào Endel của mình. Mỗi giọt nước mắt đã được lau ráo. Không còn sầu thảm, đau đớn hay khóc lóc. Những điều cũ đã qua.

Yêu Thương Và Sự Phán Xét Của Cô

Buổi sáng cứ trôi dần và tất cả công dân được gọi ra khỏi Sảnh Sự Sống – ngoại trừ Yêu Thương. Cô còn lại một mình. Đây không phải là một gánh nặng vì căn phòng đầy những cuốn sách đẹp do các tác giả từ thành phố viết. Cô đang đọc Sử Ký II của Affabel thì Vệ Binh Trưởng đến gặp cô. Người dịu dàng nói, “Yêu Thương, vua của cô đang đợi cô.”

Sự vui mừng trào dâng trong lòng cô. Giờ cô có đặc ân ngắm xem người cô mong được gặp và yêu thương. Cô đã chờ đợi nhiều năm cho giây phút này, và giờ là lượt của cô. Vệ Binh cười khi cô lại gần, và họ cùng đi bộ tới Sảnh Lớn.

Khi những cánh cửa Sảnh Lớn mở ra, Yêu Thương choáng ngợp bởi sự hùng vĩ cô nhìn thấy. Tuy nhiên, sự tập trung của cô là cái ngai đằng xa của Jalyn. Tới lúc này tất cả những gì cô có thể thấy là hình bóng của ngài. Hai mắt cô nhìn qua khán giả là công dân rạng rỡ của Affabel. Cô nghĩ, Thật là những con người phi thường. Làm sao mình có thể gọi những người nam, người nữ rạng rỡ này là những người ngang hàng với mình chứ?

Cô thấy các công dân đều cúi chào khi cô đi qua. Tại sao những người nam, người nữ oai nghiêm này lại cúi chào cô? Họ đẹp trai, đẹp gái, mặc các trang phục chói sáng khi cô tiến về ngai. Họ trông như thể là các siêu nhân. Sao những người như thế lại cúi chào, đặc biệt là cúi chào cô?

Yêu Thương nhận ra vài người cô biết từ Endel. Nụ cười của họ đầy sự phấn khởi và tình yêu dành cho cô. Cô muốn dừng lại và ôm mỗi người, nhưng cảm nhận đây không phải thời điểm thích hợp. Cô thấy Thô Lỗ và cô không thể chịu được. Cô chạy tới và ôm chầm lấy anh ta. Hai người vui mừng với nhau.

Sau khi ôm chào, Thô Lỗ cúi chào cô và nói, “Chào mừng đến nhà mới của cô.”

Yêu Thương nói, “Sao anh lại cúi trước tôi vậy Thô Lỗ?

Tôi không phải là thần để anh phải thờ lạy đâu.”

Người công dân rạng ngời trả lời, “Có một sự khác biệt giữa sự thờ lạy và tôn trọng. Chỉ có chúa chúng ta mới được thờ lạy, nhưng trong vương quốc này chúng tôi tôn trọng những người đã phục vụ chúng tôi tốt tại Endel. Chúng tôi cũng tôn trọng những người cai trị giữa vòng chúng tôi. Chúng tôi đã không hiểu được tầm quan trọng của sự tôn trọng tại Endel.

“Yêu thương, tại Endel cô đã phục vụ tôi. Nếu không vì sự vâng lời của cô đối với vua, thì tôi sẽ không bao giờ ở đây; tôi sẽ ở trong xứ bị bỏ là xứ Cô Đơn. Đầu tiên và trước hết tôi mắc nợ và biết ơn vua, nhưng tôi cũng biết ơn và mắc nợ cô. Thật là niềm vui để tôi phục vụ và tôn trọng cô trong cả phần đời còn lại.”

Anh nói tiếp, “Yêu Thương, tên của tôi không còn là Thô Lỗ nữa. Chúa Jalyn đã đổi tên của tôi thành Sự Phục Hòa tại Ngai Phán Xét. Có thể tôi là người được bày tỏ lòng thương xót lớn lao nhất trước vị vua của chúng ta.”

Yêu Thương trả lời, “Được Phục Hòa ư, tên tuyệt đẹp. Bạn thân ơi, tôi không giúp đỡ anh tại Endel để anh phải phục vụ báo trả tôi đâu. Tôi làm điều đó vì tôi yêu thương anh và quan tâm đến đời sống và số phận của anh.”

“Các động cơ của cô chính xác là lí do tôi tôn trọng và phục vụ cô. Cô sẽ được vua ban thưởng lớn. Cô làm việc bởi tình yêu dành cho Jalyn. Cô không bao giờ giúp đỡ để có sự nhìn nhận từ các đồ đệ hay để nhận phần thưởng. Jalyn vui thỏa nơi người nào giúp đỡ người khác bởi tình yêu thương. Điều rất quan trọng là khi ở Endel ta cần hiểu được tấm lòng của ngài, không chỉ khải tượng của ngài. Người chị em yêu dấu, cô đã làm cả hai và động cơ lòng của cô đã truyền lửa cho tôi. Đây là lí do tôi giúp đỡ rất nhiều người một cách đầy nhiệt huyết trong tuần cuối của mình tại Endel. Giờ tôi đã được ban thưởng rời rộng cho công khó của mình, dù nó rất ngắn ngủi.”

Yêu Thương cười, “Được Phục Hòa, tôi rất vui cho anh.

Tôi sẽ phục vụ anh trong cả phần đời của mình.”

Được Phục Hòa trả lời, “Yêu Thương, cô nói như thể một người đã sống tại Affabel nhiều năm vậy, trong thành lớn này chúng tôi sống để phục vụ nhau. Đúng vậy, ai trong chúng tôi là lãnh đạo là những người đầy tớ vĩ đại nhất ở đây. Chúng tôi có trách nhiệm nặng nề nhất, và niềm thỏa thích của chúng tôi là mang trách nhiệm đó. Nó khác với tại Endel. Ở đây các lãnh đạo không tìm cách để được phục vụ, nhưng vui mừng vì họ được trao các trách nhiệm lớn hơn để giúp đỡ. Niềm vui lớn nhất của bất cứ công dân nào ở đây là phục vụ vua của chúng ta trước hết, thứ hai là các công dân như mình – đặc biệt là những người ảnh hưởng chúng ta tại Endel – và cuối cùng là các công dân của các vương quốc bên ngoài, cô sẽ sớm biết về họ.”

Được Phục Hòa kết luận, “Người chị em yêu dấu của tôi, tôi tự hào về cô. Hãy đến với vua của mình đi. Ngài nóng lòng gặp cô và ban thưởng cho cô vì sự phục vụ của cô dành cho Ngài.” Nói rồi, hai người ôm nhau. Yêu Thương lại đi cùng vệ binh và họ tiến về phía ngai.

Yêu Thương Đứng Trước Jalyn

Các đặc điểm của Jalyn giờ có thể quan sát rõ vì Yêu Thương chỉ cách ngai khoảng 25 mét. Khi cô đi qua những người cai trị dưới quyền, cô đã không để ý đến việc họ cúi chào, cô chằm chằm nhìn vào Jalyn. Cô kinh ngạc bởi sự uy nghi hùng vĩ của Ngài.

Yêu Thương leo lên các bậc và khi đến sàn cô sấp người trước vua. Jalyn bước xuống và đỡ cô đứng dậy. Ngài nói cách trìu mến, “Yêu Thương, đầy tớ thân yêu của ta, chào mừng đến với vương quốc. Ta đã mong chờ giây phút này, để trực tiếp gặp con.”

Yêu Thương trả lời, “Thưa vua, chính con mới là người phải trông ngóng giây phút này. Ngài là vua của con. Giờ con hy vọng được ở trong sự hiện diện của vua trong phần đời còn lại để con có thể phục vụ ngài đầy đủ hơn.”

Sau đó vua nói, “Hãy đến và sở hữu vương quốc mà ta đã chuẩn bị cho con từ khi sáng thế. Ta đói con đã cho ta ăn, ta khát con đã cho ta uống; ta là khách lạ con đã nhận ta vào nhà mình, bị trần truồng con đã cho ta mặc, ta ốm con đã chăm sóc ta, trong tù con đã tới thăm ta.”

Yêu Thương bị sốc, cô trả lời, “Chúa ơi, khi nào con thấy ngài đói mà cho ngài ăn, ngài khát mà cho ngài uống? Con đã thấy ngài, một khách lạ, và mời ngài vào nhà, hay trần truồng mà mặc cho ngài khi nào? Khi nào con thấy ngài ốm hay trong tù mà tới thăm ngài?

Vua trả lời, “‘Thật, Ta bảo cùng các con, hễ các con làm điều đó cho một trong những anh em hèn mọn nhất của Ta, tức là đã làm cho Ta vậy.”11

Sau đó Jalyn cho Yêu Thương thấy cô đã giúp đỡ ngài nhiều như thế nào bằng cách phục vụ dân sự ngài và làm theo các luật pháp ngài. Đời sống cô được quay lại, mọi lời nói, việc làm, suy nghĩ, và động cơ lòng của cô. Mọi thứ được bày tỏ – sự phục vụ của cô, sự dâng hiến của cô cho trường, và tình yêu thương cô bày tỏ cho các công dân, việc cô từ chối dự phần vào các hoạt động hay sự bàn luận không đứng đắn và bất cẩn, chịu bắt bớ vì nhiệt huyết với Jalyn, và công khó của cô nhằm phục vụ người khác qua nhà hàng, sự giúp đỡ của cô đối với các linh hồn ngoan cố, để nhiều giờ khác cưu mang và than khóc cho những người hư mất, các lập trường cô giữ nhằm tuân thủ triệt để các đường lối của Jalyn, việc cô bị loại khỏi các cuộc họp xã hội vì cớ sự sốt sắng của cô giành cho Jalyn, việc cô từ chối không nói nghịch các công dân dự phần vào sự đàm tiếu, và danh sách tiếp tục kéo dài.

Yêu Thương bị sốc về tất cả những cách thức mà cô đã tác động và ảnh hưởng lên người khác. Nhiều trong số những việc cô đã làm để đem vinh hiển cho Jalyn không được lên kế hoạch hoặc suy nghĩ kỹ càng. Cô chỉ làm theo cẩn thận lối sống được dạy dỗ trong sách cổ.

Có vài điều Yêu Thương đã làm bị thiêu đốt đi. Điều này khiến cô rất buồn và hối hận vì những cơ hội cô đã bở lỡ hay vì những lỗi cô đã phạm. Tuy nhiên, chỉ có một phần nhỏ trong số phần lao công của cô bị mất.

Phần Thưởng Của Yêu Thương

Sau phần ôn lại những lời nói và suy nghĩ cuối cùng của cô, vua nhìn sang một người cai trị dưới quyền ngồi gần và hỏi, “Yêu Thương đã ảnh hưởng bao nhiêu cuộc đời cho vương quốc của ta?”

Người cai trị trả lời, “Thưa chúa là 5.183 người. Hơn 1/6 số dân trong cộng đồng.”

Yêu Thương ngạc nhiên, “Làm sao có thể nhiều thế được?”

Jalyn đáp, “Hãy nhớ lại sách cổ mà ta đã hứa ‘gia tăng hạt giống của anh chị em. Ngài cũng sẽ làm cho hoa quả công chính của anh chị em sinh sôi nẩy nở thêm nhiều.’12Yêu Thương này, vương quốc của ta làm việc trên nguyên tắc nhân cấp.”

Sau đó vua cho thấy chi tiết hơn thể nào các nỗ lực vâng lời của cô đã được nhân cấp để ảnh hưởng nhiều người, dù cô không phải là lãnh đạo trong cộng đồng. Các hiệu ứng gợn sóng thật đáng kinh ngạc. Jalyn nói thêm, “Như Kinh Thánh chép: Ngài đã ban phát rộng rãi Ngài an cho kẻ nghèo khó. Sự công chính của Ngài tồn tại đời đời.”13 Một đời sống đầu phục ta sẽ kết quả trong một hiểu ứng lan tỏa, là điều mà không một công dân nào biết đầy đủ cho đến khi họ đứng trước Ngai Phán Xét này. Vì lí do này, nhiều người đã không vâng lời trong các vấn đề nhỏ vì họ xem nó không quan trọng. Nhưng thường chính những việc tưởng như không quan trọng lại sản sinh mùa gặt lớn lao nhất trong vương quốc này. Chìa khóa là sự vâng lời của con dù hoàn cảnh thế nào đi chăng nữa.”

Sau đó Jalyn nói, “Yêu Thương, con có thấy ngai trống bên trái con, gần ngai của ta không?

Cô trả lời, “Dạ, chúa ơi, con thấy.”

“Đây sẽ là ngai của con, con sẽ ngồi lên và cai trị với ta trong cả phần đời của mình.”

Yêu Thương hoàn toàn bị sốc, “Chúa ơi, con không xứng đáng để cai trị. Con chỉ là một người chủ nha hàng. Có nhiều người được ơn hơn con. Sao con có thể cai trị với ngài trong một vương quốc hùng vĩ như thế? Ích Kỷ là một lãnh đạo tuyệt vời trong cộng đồng của chúng con. Cậu ấy thì sao ngài? Xin cho con một công việc mà chỉ phục vụ ngài và dân sự ngài mà thôi.”

Jalyn đáp, “Ích Kỷ ở bên rìa của Sảnh Lớn và người sẽ là một người làm về phong cảnh tại các khu vực đồng bằng của thành phố. Người cũng sẽ phục vụ những người làm phong cảnh tại các thành phố được chọn, bên ngoài. Tuy nhiên, con sẽ là một người cai trị bởi cớ tình yêu thương con bày tỏ với ta và dân sự ta. Sự bền đỗ, sự trung thành và sự khiêm nhường của con đảm bảo cho con vinh dự này. Con không nhớ các lời ta ở sách cổ sao? ‘Vì hễ ai tự tôn cao sẽ bị hạ xuống; ai hạ mình xuống sẽ được tôn cao.’14Con không chỉ cai trị với ta, nhưng ta đã chuẩn bị một căn nhà sáng chói dành cho con ở bờ đông của Biển Lớn, gần nhà ta tại Trung Tâm Hoàng Gia. Ta biết con rất thích con nước và tiếng sóng, nên ta ban cho con điều con ao ước và thích thú. Ta ban cho tất cả các đầy tớ trung tín điều mà lòng họ ước ao.”

Yêu Thương không nói nên lời.

Vua nói tiếp, “Con sẽ là thị trưởng trên mười quận trong thành phố. Có mười một thị trưởng khác cùng với con, giám sát tổng cộng 120 quận trong thành Affabel. Con sẽ làm việc sát cánh với ta cùng với bảy mươi bảy những người cai trị khác trong thành phố của chúng ta, họ là những người ngồi trên những cái ngai này. Những người cai trị khác có thẩm quyền cai trị trên các lĩnh vực như giáo dục, sản xuất, giải trí, nghệ thuật và vài lĩnh vực khác. Bảy mươi bảy người cai trị, Cha ta, và ta là người lên kế hoạch, tiên đoán và giám sát sự sống tại Affabel. Con sẽ là một trong số cố vấn và là người liên lạc đáng tin cậy giữa các công dân và ta.

“Con không chỉ cai trị với ta trong thành này, luôn cả bảy mươi bảy người cai trị, con cũng sẽ có quyền lãnh đạo trên các thành phố thuộc vương quốc bên ngoài. Ta giao cho con hai mươi thành phố tại lục địa Bengila. Con sẽ là thủ tướng của lục địa này. Tất cả những ai sống và lãnh đạo ở đó sẽ báo cáo với con. Con chỉ báo cáo với ta thôi.”

Khi Jalyn nói những lời này với Yêu Thương, Khiêm Tốn đứng phía sau, đầy sự vui mừng vì bạn cùng lớp của mình. Tuy nhiên, sự vui mừng của cậu được trộn lẫn với cảm giác hối tiếc khi cậu nghĩ mình đã có cơ hội để ảnh hưởng hàng ngàn đời sống cho vương quốc nhưng đã không làm. Cậu đã có thể thuộc trong số những người cai trị dưới quyền, được đặc ân làm việc trực tiếp với Jalyn. Cậu biết ơn vì được chấp nhận vào vương quốc Affabel, nhưng cậu nhận ra mình đã lãng phí thời gian trong lúc tá túc tại Endel và điều đó sẽ ảnh hưởng cuộc đời 130 năm còn lại của cậu.

Sau đó vua nói với Vệ Binh Trưởng, “Hay đem mão trụ của người chiến thắng và trượng cai trị đến cho ta.”

Khi Jalyn đã nhận lấy nó, vua đặt mão triều lên đầu của Yêu Thương. Vua tuyên bố, “Hoàn thành tốt, con là đầy tớ đáng tin cậy. Con đã trung tín với những điều nhỏ ta giao, nên con sẽ là thị trưởng của mười quận và hai mươi thành phố làm phần thưởng.”15

Sau đó vua trao cây trượng cho cô và nói, “Con sẽ không còn được gọi là Yêu Thương nữa, vì ta cho con một tên mới. Con sẽ được gọi là Người Chiến Thắng Hân Hoan. Vì chẳng phải ta đã nói trước với các cư dân Endel, ‘Người nào thắng và giữ các công việc của Ta cho đến cuối cùng sẽ được Ta ban thẩm quyền cai trị các nước. Người ấy sẽ chăn dắt họ bằng một cây gậy sắt, và đập tan chúng như đồ gốm, cũng như Ta đã nhận uy quyền đó nơi Cha Ta, sao’?”16

Jalyn lại chỗ cái bàn còn lại miếng trái cây cuối cùng. Vua đem tới cho Người Chiến Thắng Hân Hoan và nói, “Bạn thân của ta và là người đồng cai trị, con có thể ăn trái cây Sự Sống.”

Khi Người Chiến Thắng Hân Hoan ăn, cô kinh nghiệm một sự thanh tẩy quyền năng và thánh hóa, như những người khác đã kinh nghiệm khi ăn thức ăn ngon nhất này. Các suy nghĩ của cô ngập tràn tình yêu thương lớn lao hơn, và ao ước phục vụ của cô được mở rộng tới một mức độ lớn cô không biết trước đó. Cô được thanh tẩy khỏi nỗi đau trước đây và suy nghĩ tăm tối của Endel. Tất cả mọi sự được làm nên mới. Cô hoàn toàn cảm thấy tươi mới, hạnh phúc và tràn đầy hy vọng và đức tin. Cô nhìn lên Jalyn và cười. Sau đó, không biết đích xác vì sao, họ cùng nhau cười vui mừng. Đây là sự khởi đầu của tình bạn trọn đời.

Jalyn hộ tống Yêu Thương lên ngai của ngài và nói, “Người Chiến Thắng Hân Hoan, hãy quay lại và nhìn về phía gia đình của con.”

Cô quay sang tiếng vỗ tay như sấm rền vang. Âm thanh nhảy nhót vui mừng rộn ràng và tràn ngập khán giả. Cảnh tượng này còn hơn là chứng kiến tại ngai phán xét. Bầu không khí đầy dẫy sự vui mừng rộn ràng và chúc mừng. Nụ cười rạng ngời khỏa lấp khuôn mặt của Người Chiến Thắng Hân Hoan, và sự tuôn đổ tình yêu lớn lao như thế đã làm cô ngạc nhiên. Vua choàng tay ôm cô và với niềm vui hân hoan, vua tuyên bố, “Hoàn thành tốt lắm, người đầy tớ tốt lành và trung tín, hãy bước vào chung vui với chủ của con!”17

Thế là kết thúc câu chuyện của chúng ta về vua lớn, các đầy tớ của người và vương quốc Affabel.

Một Lời Chỉ Giáo Và Lưu Ý

Trong chương này chúng ta đã thấy thoáng qua thế nào là sự phán xét các thánh đồ. Tôi không thể quá nhấn mạnh sự thật là vinh hiển của Ngai Phán Xét của Đấng Christ sẽ lớn lao hơn bất cứ vinh hiển nào được câu chuyện này miêu tả. Tuy nhiên chuyện ngụ ngôn này minh họa nhiều lẽ thật được phản ánh trong vương quốc của Đức Chúa Trời.

Các chi tiết của câu chuyện này không nhằm để thiết lập lẽ thật, trái lại chỉ để nhấn mạnh và chuyển tải lẽ thật mà thôi. Khi Chúa Giê-su kể các dụ ngôn, bạn thấy những điểm nhấn mà Ngài đưa ra qua các câu chuyện và không nên đi vào các tiểu tiết không thật sự quan trọng với lẽ thật Ngài muốn truyền đạt.

Cũng vậy, tôi đã nỗ lực để cẩn thận nhấn mạnh các điểm quan trọng của câu chuyện này mà nó quan trọng với vương quốc đời đời của Đấng Christ. Đến lúc bạn đọc xong cuốn sách này, bạn có thể đọc lại chuyện ngụ ngôn và sẽ lãnh hội nhiều điều sâu nhiệm hơn từ sự dạy dỗ của Kinh Thánh mà được trình bày ở các chương trước và sau này.