Chương 6: NỖI TUYỆT VỌNG VÌ CÔ ĐƠN

Bình An Trong Thượng Đế

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Chương 6: NỖI TUYỆT VỌNG VÌ CÔ ĐƠN

Tôi bị chúng quên đi như kẻ chết mà lòng không còn nhớ đến.

Tôi giống như một cái bình bể nát

Thi Tv 31:12

SAU khi phu quân của Nữ hoàng Victoria qua đời, bà nói: “Chẳng còn ai để gọi tôi là Victoria nữa”. Tuy là một nữ hoàng, bà vẫn biết rõ cô đơn có nghĩa gì.

Vào sinh nhật thứ sáu mươi lăm của mình, H. G. Wells nói: “Tôi đã sáu mươi lăm tuổi, đang cô đơn, lòng không hề bình an”.

Isadora Duncan, nữ vũ công nhạc kịch lừng danh, từng khiêu vũ trước mặt các bậc đế vương của Âu châu, và được cho là nữ vũ công tài ba nhất của mọi thời đại, nói: “Tôi chưa bao giờ phải ở một mình, nhưng lòng tôi đau đớn, mắt tôi đẫm lệ, tay tôi run rẩy vì mong được sự bình an và niềm vui mà tôi chẳng bao giờ tìm thấy”. Rồi bà nói tiếp rằng, dầu đang sống giữa nhiều triệu người ái mộ mình, thật ra, bà là một người vô cùng cô đơn.

Mấy năm trước đây, một minh tinh trẻ đẹp của Hollywood, là người dường như có đầy đủ tất cả những gì một thiếu nữ có thể mơ ước, đã tự kết liễu đời mình. Cô ghi một lời ngắn ngủi, vô cùng đơn giản để nhắn lại với mọi người rằng cô ta cô đơn đến mức không thể nào chịu đựng nổi nữa.

Tác giả Thi-thiên nói: “Tôi giống như con chàng bè nơi rừng vắng, khác nào chim mèo ở chốn bỏ hoang. Tôi thao thức, tôi giống như chim sẻ hiu quạnh trên mái nhà” (Thi Tv 102:6, 7).

Ông lại nói: “Sự sỉ nhục làm đau thương lòng tôi, tôi đầy sự khổ nhọc; tôi trông đợi có người thương xót tôi, nhưng chẳng có ai; tôi mong chờ người an ủi, song nào có gặp” (Thi Tv 69:20)

Nỗi cô đơn của nơi hoang vắng.

Trước hết, có nỗi cô đơn do vắng vẻ. Tôi cảm nhận nỗi cô đơn của đại dương khi chẳng còn tiếng động nào khác hơn là tiếng rì rào dọc theo một bờ biển lởm chởm những tảng đá. Tôi từng cảm thấy nỗi cô đơn trên một cánh đồng cỏ, thỉnh thoảng mới vang lên tiếng tru não nuột của một con chó sói. Tôi cảm thấy nỗi cô đơn của những rặng núi nhấp nhô, chỉ nghe tiếng gió thở dài.

Người lính canh vì nhiệm vụ phải đứng một mình trong trạm gác; hàng ngàn người sống trong các bệnh viện tâm thần; và những người bị biệt giam trong các lao xá, các trại tập trung, vốn biết rõ ý nghĩa của nỗi cô đơn và nơi hoang vắng.

Louis Zamperini, vận động viên lừng danh trên đường chạy Thế vận hội từng kể lại nỗi cô đơn khủng khiếp của mình giữa cảnh vắng vẻ, khi anh phải lênh đênh bốn mươi ngày trên một chiếc bè cứu sinh, trong trận Thế chiến thứ hai.

Trong quyển sách rất hấp dẫn, quyển ‘Cô Đơn’(Alone), Đô đốc Richard E. Byrd kể lại thời gian ông sống đầy hoang mang, não lòng trong bóng tối. Ông phải nằm trong một nhà lều thật sự bị chôn vùi trong dải đất băng giá bao phủ Nam cực. Ông đã phải chịu đựng năm tháng tại đó. Ngày cũng tối đen như đêm. Trong vòng một trăm dặm,chẳng có một sinh vật bất cứ thuộc loại nào sinh sống cả. Cái lạnh gay gắt đến nỗi ông có thể nghe thấy hơi thở của mình đông cứng lại khi gió thổi nó bay ngang tai ông.

Ông nói: “Ban đêm, trước khi tắt đèn, tôi đã tập thành thói quen thảo kế hoạch cho công việc ngày hôm sau”. Để duy trì sức khỏe, ông buộc phải làm như vậy. Ông tiếp: “Thật là kỳ diệu khi có thể phân chia thời gian như vậy. Nó đòi hỏi tôi phải có một ý thức hết sức phi thường để tự ra lịnh cho chính mình; vì nếu không hoạt động liên tục, các ngày sống ở đó sẽ trở thành vô mục đích; mà nếu vô mục đích, chắc chắn chúng sẽ kết thúc bằng sự tan rã – như những ngày như thế bao giờ cũng kết thúc như vậy”.

Nỗi cô đơn giữa xã hội.

Rất có thể bạn cho rằng sống trong vùng đất hoang vu băng giá như thế, Richard Byrd đã là người cô đơn nhất trong toàn thể mọi người. Nhưng nỗi cô đơn giữa xã hội còn tệ hại hơn cả nỗi cô đơn nơi hoang vắng, vì trong nhiều thành phố lớn, còn có sự cô đơn tệ hại hơn thế nữa.

Những con người khốn khổ sống trong một căn nhà thuê chật hẹp, chẳng bao giờ nhận được một lá thư, nghe một lời khích lệ, được một bạn thân nắm chặt bàn tay; cũng như nhà lãnh tụ xã hội mà tiền bạc dư thừa có thể mua tất cả mọi sự ngoại trừ tình yêu thương và hạnh phúc – đều biết rõ nỗi cô đơn mà ít người có thể cảm thông được.

Có nỗi cô đơn của những người sống đầu đường xó chợ, trên vỉa hè hay dưới những mái lều bằng giấy bồi, vơ vét thức ăn thừa trong hộp – đó là một nỗi cô đơn có một không hai.

Một chương trình truyền hình mới đây cho thấy cảnh cô đơn não lòng của một số người già bị bỏ mặc trong những nhà dưỡng lão đổ nát. Thế ngồi vô mục đích, đôi mắt thất thần của họ đã ám ảnh tôi. Họ là những người chết mà hãy còn sống. Thế nhưng ở phần hậu cảnh, có một cụ già bị bỏ rơi ngồi bên chiếc dương cầm cũ cũng bị bỏ đi, chỉ một ngón tay vào bài thánh ca nhan đề “Chúng ta có một bạn hiền, là Chúa Giê-xu”.

Trong sách GiGa 5:1-47, chúng ta đọc câu chuyện về Chúa Giê-xu; một hôm, Ngài đang đi qua các đường phố hẹp của Giê-ru-sa-lem, đến Cửa Chiên, gần ao Bê-tết-đa, Ngài thấy một đám rất đông người, ngồi chờ nước động. Bỗng Ngài chú ý một người dường như đang gặp khó khăn khổ sở hơn tất cả, Ngài dịu dàng hỏi người ấy: “Bạn có muốn lành bệnh không?” Người bại liệt đã tuyệt vọng ấy ngẩng đầu lên và nói: “Thưa ông, chẳng có ai giúp tôi, để khi nước động, thì ném tôi xuống ao”. Bạn hãy nghĩ xem, suốt ba mươi tám năm mỏi mòn chờ đợi, con người đau khổ này bị xô đẩy, chen lấn, đấm đá bởi cả một đám đông tại Giê-ru-sa-lem, cuối cùng, đã nói với Chúa Giê-xu: “Thưa ông, tôi chẳng có ai đưa tôi xuống ao cả”. Ông ta hoàn toàn không có bạn.

Bạn có thể có được một người bạn, còn thân thiết hơn cả anh em ruột nữa. Chúa Giê-xu có thể giúp bạn có một đời sống vui vẻ, mãn nguyện và vẻ vang. Ở khắp nơi trên thế giới, có triệu triệu người nam lẫn người nữ đang yêu mến và phục vụ Chúa Giê-xu. Ngay lúc tin nhận Ngài, bạn sẽ trở thành thân thiết với họ, hơn cả với bà con thân thuộc của bạn nữa.

Tại Hoa-kỳ, không có một thành phố nào mà không có một Hội thánh ấm cúng để bạn có thể đến và gặp được những con người tuyệt diệu nhất nước Mỹ. Trong tất cả các cộng đồng tại Hoa-kỳ đều có một màng lưới khổng lồ các Cơ Đốc nhân chân chính đang hoạt động. Ngay lúc bạn siết chặt bàn tay họ, bạn biết chắc rằng mình đã có được những người bạn thân.

Nhưng trước hết, bạn phải ăn năn tội, dâng trọn tấm lòng và cuộc đời bạn cho Chúa Cứu Thế. Hãy để Ngài tha thứ các tội lỗi quá khứ của bạn, rồi Ngài sẽ nhận bạn vào gia đình Ngài; Ngài sẽ dẫn bạn đến cạnh lò sưởi, để bạn cảm nhận được hơi ấm của ngọn lửa. Nếu hôm nay bạn cô đơn, tôi nài xin bạn hãy đến ngay với Chúa Cứu Thế để biết rõ tình bạn mà Ngài sẽ đem đến cho bạn.

Nỗi cô đơn do đau khổ.

Thứ ba, có nỗi cô đơn do đau khổ. Mấy năm trước đây, một thính giả nghe chương trình phát thanh của chúng tôi viết thư cho chúng tôi kể rằng, từ năm năm rồi, bà ta bị chứng sưng khớp xương làm cho bại liệt, phải ngồi một chỗ. Suốt năm năm trường mỏi mòn đau đớn, bà không thể nào vươn vai hay nằm duỗi dài ra được. Nhưng bà viết: “Tôi đã sống một mình trong nhiều ngày, nhưng chưa bao giờ bị cô đơn”. Tại sao vậy? Chính Chúa Cứu Thế đã tạo ra chỗ khác nhau đó. Với Chúa Cứu Thế là Cứu Chúa và là người Bạn chung thủy, thì chính bạn, dù sống một mình, bạn cũng sẽ chẳng bao giờ bị cô đơn.

Nếu hôm nay bạn đang nằm trên giường của một bệnh viện, bị cô đơn và đau khổ, bạn nên tin chắc rằng Chúa Cứu Thế có thể ban cho bạn ân điển và sức lực của Ngài. Trong lúc nằm đó, bạn vẫn có thể hữu ích cho Ngài. Bạn có thể biết được phần nào về chức vụ cầu thay, là một trong những chức vụ quan trọng nhất trên đất này, khi bạn cầu nguyện cho nhiều người khác.

Nỗi cô đơn do âu sầu.

Thứ tư, có nỗi cô đơn do âu sầu. Trong chương 11 của sách Giăng, chúng ta đọc thấy trường hợp của Ma-ri và Mặc-thê. Anh trai của họ là Lã-xa vừa qua đời. Chúa Giê-xu vẫn chưa đến. Họ chỉ còn biết đứng bên thi hài anh mình mà khóc.

Có lẽ đối với bạn, cuộc đời cũng là một nghĩa địa mênh mông toàn những mồ mả. Có lẽ bạn hiện đứng trong phòng bệnh để chờ đợi một người thân thiết nhất đang nằm ngoài tầm tay mình. Bạn đang khát khao được một ai đó làm bạn với mình.

Bạn đang cần ai đó, có bàn tay mạnh sức đến với bạn, giúp lau khô những giọt lệ, đưa nụ cười nở lại trên gương mặt, để ban cho bạn niềm vui trong cảnh âu lo sầu muộn. Chúa Giê-xu có thể làm chính điều đó đấy. Kinh Thánh chép: “Hãy trao mọi lo âu cho Chúa, vì Ngài luôn luôn chăm sóc anh em” (IPhi 1Pr 5:7). Đức Chúa Trời yêu thương con cái Ngài. Nếu bạn sẵn sàng tin cậy và dâng phó chính bạn cho Ngài, thì Ngài có thể gánh lấy nỗi sầu muộn của bạn.

Nỗi cô đơn do tội lỗi.

Thứ năm, có nỗi cô đơn do tội lỗi. Trong GiGa 13:1-38, chúng ta thấy câu chuyện về Bữa Tiệc Tối Cuối Cùng. Chúa Giê-xu đã nói tiên tri về sự phản bội của Giu-đa. Các môn đệ ngây thơ của Ngài đã kinh ngạc nhìn nhau. Giăng hỏi: “Thưa Chúa, người đó là ai?” Chúa Giê-xu đáp: “Người lấy miếng bánh ta sắp nhúng đây”. Chúa nhúng một miếng bánh, rồi trao cho Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, con trai Si-môn; và chúng ta được biết là quỉ Sa-tan đã nhập vào Giu-đa. Chúa Giê-xu bảo ông ta: “Việc con làm, hãy làm cho nhanh”. Kinh Thánh chép: “Lấy miếng bánh xong, Giu-đa vội vã ra đi trong đêm tối”. Giu-đa đi ra – xa khỏi sự hiện diện của Chúa Cứu Thế – và lúc ấy là đêm tối.

Có lẽ bạn nghĩ rằng mình đã biết được niềm vui và sự bình an vì đã được sanh ra trong gia đình Thượng Đế. Bạn từng nếm trải mối thông công ngọt ngào với những người thuộc về Ngài. Bạn đã được hưởng trọn vẹn hạnh phúc và toại nguyện vì Chúa Cứu Thế hiện diện với bạn, nhưng rồi bạn lại phạm tội. Bạn đã xa lìa sự hiện diện của Chúa Cứu Thế, và nhận thấy bây giờ là đêm tối. Bạn không còn thông công được cả với các Cơ Đốc nhân lẫn với các tội nhân, và chắc chắn bạn không có thể thông công được với Chúa Cứu Thế. Có lẽ chẳng còn có nỗi cô đơn nào cay đắng hơn nỗi cô đơn của một Cơ Đốc nhân sa ngã.

Thế nhưng, vẫn có sự tha thứ dành cho bạn. Nếu bạn xưng tội của mình và lìa bỏ nó, thì sự thông công giữa bạn với Chúa Cứu Thế được phục hồi. “Nhưng nếu chúng ta thú tội với Chúa, Ngài sẽ giữ lời hứa tha thứ chúng ta và tẩy sạch tất cả lỗi lầm chúng ta, đúng theo bản tánh công chính của Ngài” (IGi1Ga 1:9)

Có lẽ bạn bảo rằng mình đã phạm tội suốt một thời gian dài lắm rồi – rất có thể đúng như vậy. Kinh Thánh bảo rằng khi phạm tội thì người ta cảm thấy vui thích đến một mức độ nào đó. Tuy nhiên, nó vốn ngắn ngủi và vô cùng tai hại. Có lẽ bạn đã được đọc bản tường trình của bác sĩ Kinsey hay một công trình nghiên cứu nào đó, và rất hài lòng khi được biết rằng có rất nhiều tội nhơn cũng xấu xa y như bạn – hoặc có khi còn tồi tệ hơn cả bạn nữa kia. Bạn không cô đơn. Không. Bạn vẫn nằm trong số đông. Hẳn bạn sẽ hỏi, thế thì nỗi cô đơn do tội lỗim đến từ đâu? Hiện nay, có thể bạn là một người trong đám đông, nhưng sẽ có một ngày, từng người trong các bạn sẽ phải ứng hầu một mình trước mặt Thượng Đế Toàn Năng, để chịu sự phán xét của Ngài. Bấy giờ sẽ là tuyệt đỉnh nỗi cô đơn của bạn trên quả đất này, nhưng mới chỉ là phần dự báo cho nỗi cô đơn của hỏa ngục mà thôi.

Vì đối với tất cả những ai trải qua nẻo đường tội lỗi, thì có một vực sâu của đêm tối bao phủ, cách ly, cô lập họ khỏi tất cả những gì là tình bạn, là sự thông công đẹp đẽ, chân thực. Tội lỗi bao giờ cũng là tối tăm. Tội lỗi luôn luôn là tối tăm. Giu-đa bị cô đơn vì ông ta đã phạm tội. Trong OsHs 4:17, Thượng Đế phán: “Ép-ra-im mê thần tượng; hãy để mặc nó (cô đơn một mình)”. Vì có lòng tham và tội thờ hình tượng của dân Ép-ra-im mà Thượng Đế phán rằng: “Chớ có giao du, bè bạn với chúng nó. Cứ để mặc chúng nó trong cô đơn”. “Chúng ta thảy đều như chiên đi lạc, ai theo đường nấy” (EsIs 53:6). Ở đây, một lần nữa, chúng ta thấy nỗi cô đơn do tội lỗi gây ra.

Một tiếng đồng hồ trước khi đấu súng với Alexander Hamilton, Aaron Burr ngồi trong thư viện của ông ta tại Richmond Hill, New York, viết cho con gái mình, rằng: “Có một nhà hiền triết đã nói: Kẻ nào tưởng chỉ có một mình trong nỗi cô đơn, thì thật ngu dại”. Ngay trước tiếng súng định mạng nổ vang, và hành động đẫm máu được thực hiện, ông đã cảm nhận được nỗi cô đơn do tội lỗi mình gây ra. Chỉ trong vài giờ nữa, ông sẽ trở thành kẻ trốn chạy để xa lánh sự ghê tởm bất ngờ và sâu xa của đồng bào ông. Sự nghiệp chính trị của ông bị tiêu ma vĩnh viễn, và các tham vọng lớn lao của ông cũng tan tành.

Trong thành phố cũng như ở vùng quê, có hàng ngàn người cô đơn, mang nặng những gánh âu lo phiền muộn, đau khổ và thất vọng hết sức khó chịu của mình; nhưng linh hồn cô đơn nhất vẫn là kẻ mà cuộc sống đang đắm chìm trong tội lỗi. Tôi muốn nói với bạn rằng mỗi một tội mà bạn cố ý bám chặt vào, đều là một năng lực vô cùng mạnh mẽ khiến cho bạn bị cô đơn. Càng cao tuổi bao nhiêu, bạn sẽ càng bị cô đơn bấy nhiêu. Tôi nài khuyên bạn hãy đến dưới chân thập tự giá và xưng nhận rằng mình là một tội nhân, rồi hãy từ bỏ các tội lỗi của mình đi.

Chúa Cứu Thế có thể ban quyền năng cho bạn để bạn chiến thắng tất cả các tội lỗi và thói xấu trong đời sống bạn. Ngài có thể cắt đứt mọi dây trói buộc, đập tan mọi xiềng xích gông cùm của tội lỗi; nhưng chính bạn, phải ăn năn hối cải, xưng tội và hạ mình đầu phục Ngài trước đã. Ngay giờ này, mọi việc đều có thể được thu xếp, để bạn có thể kinh nghiệm được sự bình an, niềm vui và sự thông công kết bạn với Chúa Cứu Thế.

Nỗi cô đơn của Chúa Cứu Thế.

Sau cùng, có nỗi cô đơn của Chúa Cứu Thế. Hàng ngàn người đang chen chúc nhau chung quanh Ngài. Niềm vui lớn của ngày Lễ Vượt-qua lan tràn khắp nơi, nhưng Chúa Giê-xu là người “đã bị người ta khinh dể và chán bỏ, từng trải sự buồn bực, biết sự đau ốm, bị khinh như kẻ mà người ta che mặt chẳng thèm xem; chúng ta cũng chẳng coi người ra gì. Thật người đã mang sự đau ốm của chúng ta, đã gánh sự buồn bực của chúng ta; mà chúng ta lại tưởng rằng người đã bị Thượng Đế đánh và đập, và làm cho khốn khổ. Nhưng người đã vì tội lỗi của chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác của chúng ta mà bị thương. Bởi sự sửa phạt người chịu chúng ta được bình an, bởi lằn roi người chúng ta được lành bệnh. Chúng ta thảy đều như chiên đi lạc, ai theo đường nấy; Chúa đã làm cho tội lỗi của hết thảy chúng ta đều chất trên người” (EsIs 53:3-6).

Chúa Giê-xu rất cô đơn. Ngài đã đến với dân mình, nhưng dân Ngài đã không tiếp nhận. “Nhưng mọi việc xảy ra đây đều làm ứng nghiệm lời các nhà tiên tri trong Thánh Kinh. Khi ấy, tất cả các môn đệ đều bỏ chạy.” (Mat Mt 26:56). Đám đông vừa tung hô: “Hô-sa-na”, thì ngay trong ngày hôm đó, họ cũng đã hò hét: “Đóng đinh nó vào cây thập tự! Đóng đinh nó vào cây thập tự!” Bây giờ, cả đến mười hai môn đệ trung thành với Ngài cũng từ bỏ Ngài.

Và cuối cùng, chúng ta còn nghe Ngài kêu lên: “Thượng Đế ơi! Thượng Đế ơi! Sao Ngài lìa bỏ Con?” (Mac Mc 15:34). Chẳng những Ngài đã bị bạn bè là loài người lìa bỏ, mà giờ đây, vào giây phút cô đơn tuyệt vọng – vì đang gánh tội lỗi của chúng ta trong thân thể Ngài trên thập tự giá – Ngài cũng bị cả Thượng Đế bỏ rơi nữa! Sở dĩ Chúa Giê-xu phải gánh chịu sự thống khổ và phán xét của hỏa ngục như vậy, chính là vì bạn và vì tôi.

Hỏa ngục, chính là sự phân cách với Thượng Đế. Hỏa ngục là nơi vắng vẻ, quạnh hiu nhất trong vũ trụ này. Chúa Giê-xu đã nhận lấy sự đau khổ đó là vì bạn, thay cho bạn. Nhưng Thượng Đế phán: Hãy ăn năn, hối cải, tin Chúa Cứu Thế, nhận Chúa Cứu Thế thì bạn sẽ chẳng bao giờ còn phải chịu sầu muộn, cô đơn, và chịu sự hình phạt của hỏa ngục.

“Vì tất cả những người kêu cầu Danh Chúa đều được cứu rỗi” (RoRm 10:13)