4 - Đánh Thức Tình Yêu

Hôn Cô Gái Rồi Bỏ Họ Khóc

Đăng vào: 5 tháng trước

.

4 Đánh Thức Tình Yêu

y là vào một buổi chiều tối của tháng Bảy. Tôi chạy xe về nhà sau bữa ăn tối và trò chuyện ở nhà của một người bạn. Cả hai ông chồng của chúng tôi đều đi xa và cô bạn và tôi có bữa ăn tối cùng với sáu đứa con của hai gia đình. Các cháu chơi ở ngoài sân đang khi hai chúng tôi ngồi dưới ánh sao và trò chuyện cho tới khi các cháu nhỏ ngủ hết. Một trong những đứa con trai của tôi xen vào cuộc nói chuyện của chúng tôi khi nó lấy một cuộn băng từ túi của nó.

“Mẹ ơi, con muốn nghe bài hát này.”

Lập tức có âm thanh rên rĩ phát ra từ ghế sau của xe hơi. “Không mở bài hát đó nữa!”

“Nó đã nghe bài này 20 lần rồi!”

“Mẹ không muốn nghe bài hát rên rĩ đó nữa!”

Bây giờ thì tôi không thích những bài hát nào mà ồn ào và tiếng trống, tiếng bass inh ỏi của các nhóm nhạc rap cơ đốc. Tôi thì thích loại nhạc êm dịu và nhẹ nhàng.

Tôi nói, “Này mấy con, hãy mở nhỏ lại, mẹ không muốn nghe nữa. Hãy mở nhỏ lại đi.”

Để đáp lại, các con tôi chịu mở nhỏ một tí nhưng vẫn còn nghe những âm thanh rên rĩ đến nỗi tôi cũng không thể nào không nghe. Khi bài hát này đang phát ra, tôi để ý lắng nghe một nhóm nhạc cơ đốc hát một bài hát về tình yêu rất say mê.

Tôi liếc nhìn thấy đứa con trai của tôi, nó biết từ ca từ đến điệu nhạc của bài hát này. Rõ ràng là nó đã học thuộc và khi nói hát hòa theo với ban nhạc, tôi thấy mình hơi khó chịu một tí. Bài hát này nói lên sức mạnh của anh chàng nhạc sỹ này, hứa sẽ phó sự sống cho người mình yêu. Bài ca nói về sự kết ước của chàng thanh niên đem lòng yêu một cô gái. Nhưng có điều gì đó không thật đối với tôi; tôi đã sống lâu đủ để biết những lời ca ướt át mà những bài ca này diễn tả, khó mà giữ sự cam kết đó. Một ý tưởng hiện ra trong đầu tôi. Tôi nhận ra con trai tôi rất cuồng nhiệt về bài hát này, nên tôi cần chọn lời lẽ cách khôn ngoan và cẩn trọng.

Nó hỏi tôi, “Bài hát này hay quá phải không mẹ?”

Tôi hỏi thử, “Hay đấy… nhưng con nghĩ anh chàng đó hứa làm gì? Anh chàng đó ý nói gì?”

Con tôi trả lời, “Anh ta hứa làm mọi thứ để yêu cô ta. Thậm thí sẵn sàng chết vì tình yêu nếu cần thiết?”

“Con có nghĩ anh ta giữ lời hứa đó? Bài hát đó hay thật, nhưng anh ta đặt cô nàng ở đâu trong cuộc đời anh ta? Cô ta lèo lái hướng đi của anh ta hay Đức Chúa Trời?”

Tôi biết bạn cũng sẽ nghĩ y như con trai tôi suy nghĩ lúc đó . . . nhạc tình cảm là vậy đó! Toàn là chuyện “thề non hẹn biển” đại loại như thế. Và tôi đồng ý, nhưng nghe hết bài hát này khiến tôi suy nghĩ. Con trai tôi hát theo một cách say mê vì trong tâm hồn nó mong ước yêu ai đó một cách tha thiết và sẵn sàng hy sinh tất cả. Bài ca này đã kích thích ước ao sâu thẳm đã ngủ yên bên trong nó trước đây và tôi hiểu chuyện này.

Tôi nghĩ lại buổi tối hôm đó. Đang khi những đứa khác đang chơi ngoài sân thì đứa con trai lớn của tôi vẫn ở trong nhà nghe bài hát tình cảm này lặp đi lặp lại. Khi mấy đứa kia rủ nó ra ngoài chơi nhưng nó không chịu. Nó bị cuốn hút bởi bài hát về tình yêu đến độ nó có thể để cả đời để đeo đuổi và gìn giữ tình yêu đó.

Tôi thấy một sự thức tỉnh … và là một cơ hội.

Bạn đến độ tuổi khi mà tình yêu bắt đầu được đánh thức. Bạn phải đưa ra chọn lựa. Bạn cho phép tình yêu lãng mạn được đánh thức và cảm thấy bối rối từ 5 đến 8 năm cho đến khi bạn tìm được cô gái mà bạn muốn cưới. Hoặc bạn có thể chủ ý đánh thức một loại tình yêu khác, lòng yêu mến Chúa. Bạn phải chọn giữa hai loại tình cảm này, vì một lúc nào đó một trong hai loại tình cảm này sẽ được đánh thức.”

Sa-lô-môn biết và hiểu điều này và viết ra mạng lệnh cho giới trẻ trải qua mọi thời đại:

Hãy suy tưởng đến Đấng Tạo Hóa khi còn trong tuổi thanh xuân, trước khi những ngày hoạn nạn chưa đến, trước những năm mà con không còn thấy vui thỏa nữa. (Truyền đạo 12:1)

Tối đó, tôi chia sẻ cho con tôi một cách đơn giản về những gì mà tôi chia sẻ cho bạn bây giờ. Chính là ở giai đoạn tuổi trẻ mà tình yêu của chúng ta được đánh thức và con tim của chúng ta rung động. Sự thật là vậy. Nhưng chúng ta phải chủ động kiểm soát và quyết định loại tình cảm nào dấy lên và bắt đầu lèo lái các hành động của chúng ta. Chúng ta phải cho phép tình yêu lãng mạn yên nghỉ và ước mơ cho đến khi giai đoạn mà tình cảm tự nhiên vẫn còn nằm im mà chưa được đánh thức, nhưng cùng lúc chúng ta phải đánh thức lòng yêu Chúa sốt sắng. Chúng ta có thể yêu tha thiết trong một lĩnh vực này đang khi lại thụ động có chủ ý trong lĩnh vực khác? Tôi tin chúng ta có thể. Việc này có thể làm theo cùng một cách như chúng ta đánh thức những tình cảm lãng mạn nhưng chỉ khác đối tượng.

Để giải thích chuyện này xảy ra như thế nào, tôi sẽ lùi lại quá khứ để kể cho bạn nghe những lần gặp gỡ với tình yêu lãng mạn thời tiểu học. Lúc đó là những năm đầu của tiểu học, cho đến khi tôi học lớp năm thì tôi không thích đứa bạn trai nào. Mấy cậu nhóc đó là những người đã làm khó chịu bạn thân của tôi là Marci và tôi khi chúng tôi chơi ngoài sân hay đi dạo trong trường. Chúng tôi thường nắm tay nhau đang khi chúng tôi trò chuyện nhiều chuyện thầm kín cho đến khi các cậu con trai đến phá đám chúng tôi và tách chúng tôi và giật lấy nón của chúng tôi (Thường thì nón của Marci vì cô ta rất đẹp.) Dĩ nhiên chuyện này có nghĩa là ẩu đả. Chúng tôi đuổi theo mấy cậu đó và đòi chúng phải trả nón lại cho chúng tôi và dọa dẫm mấy câu nhóc cũng như nói đủ điều về mấy cậu nhóc này. Chúng tôi tấn công tới tấp mấy cậu con trai này và không để chúng bắt nạt chúng tôi.

Sau một hồi, mấy cậu con trai nhận ra chúng tôi dữ quá nên buộc phải trả nón lại cho chúng tôi và thế là chúng tôi chạy về vừa cười và la lên cách đắc chí. Nhưng sau khi học xong lớp bốn, bạn tôi Marci chuyển lớp nên chỉ còn tôi một mình chống chọi với mấy cậu con trai.

Ở lớp năm, mọi chuyện thay đổi. Tôi nhận mấy tờ giấy nhỏ từ mấy cậu con trai bảo tôi ghi ra “danh sách” những gì tôi ước mơ. E rằng bạn chưa biết, “danh sách” đó chính là liệt kê từ trên xuống cậu trai nào mà tôi thích. Lúc đầu tôi hơi ngại và không tham gia vào chuyện này. Sau đó tôi bắt đầu tham gia rất hồ hởi.

“Lisa, mày nằm số ba trong danh sách của Stuart và mày là số hai trong danh sách của Ricky.”

Tôi trả lời lại, “Tao không muốn nằm trong danh sách ngốch ng-hếch đó của bọn chúng.”

Nhưng tôi lại suy nghĩ … Nếu mình là số hai hay số ba thì ai là số một? Chỉ vì mình không thích mấy cậu này không có nghĩa là mình không muốn làm số một trong danh sách của các cậu? Chắc chắn phải có chuyện so sánh rồi! Tôi phải là danh sách số một của ai đó . . . vấn đề này, của ai đây?

Rồi tôi bắt đầu để ý cái danh sách đó có sức mạnh thiệt. Các cô gái tôi nghĩ là xấu tệ đã liệt tôi vào danh sách của mấy thằng con trai mà tôi hay chơi với chúng vì chúng liệt mấy cậu nào hay lấy nón của mấy cô gái là đứng đầu danh sách. Có lẽ tôi phải lập danh sách của riêng tôi hay là tôi phá luật chỉ ghi tên một câu nhóc nào đó. Tôi chỉ thích cậu này. Cậu ta là người duy nhất xuất hiện trong đầu tôi khi tôi được hỏi. Bạn biết, câu hỏi cuối cùng là, “Tớ biết bạn không thích ai cả, nhưng nếu bạn phải cưới ai đó, bạn sẽ chọn ai?”

Cậu này thông minh, nổi tiếng và đẹp trai … tất cả cô gái đều thích cậu, tôi không nói tên cậu vì tôi chắc tất cả lũ bạn sẽ trêu đùa tôi. (Hãy nhớ tôi là cô gái tinh nghịch). Tôi cứ nói, “Không thích ai hết! Tớ sẽ không lập gia đình!”

Nhưng khi tôi nằm trong túi ngủ ở khu trại, cậu ấy là người mà tôi nghĩ tới và nhiều điều thay đổi giữa hai chúng tôi. Cậu ta trêu đùa tôi ngoài sân trường và ở trong lớp. Nhưng khi chúng tôi ngồi gần nhau học môn Xã hội thì cậu ta luôn nói chuyện với tôi. Chúng tôi chuyền cho nhau tờ giấy nhỏ ghi, “Bạn nghĩ môn học này khô khan hay hứng thú? Sau một thời gian tôi nghe đồn rằng tôi được lên hàng đầu trong danh sách các bạn nữ mà cậu ta thích, nhưng tôi cứ im lặng.

Rồi một ngày nọ trong lớp cậu ta gởi một miếng giấy nhỏ. Cậu ta rất nghiêm túc và cậu muốn biết bạn nam nào là đứng đầu danh sách của tôi (Nhưng danh sách không có) Không hề trả lời lại, tôi đưa miếng giấy nhỏ và hỏi cậu ta ai là đứng đầu danh sách của cậu. Cậu đáp lại trong miếng giấy nhỏ ghi rằng, “Tớ hỏi bạn trước.” Tôi gởi lại : “Vậy tớ hỏi cậu lần thứ hai!” Không có cách nào để tôi nói cậu ta là người đầu tiên tôi nghĩ đến, còn cậu sắp tôi thứ hai! Tôi đoán nếu cậu ta đặt tôi trước tôi sẽ đặt cậu ta trước, nhưng nếu cậu ta đặt tôi thứ nhì, tôi sẽ hạ cậu xuống thứ nhì. Thình lình, suy nghĩ của tôi bị cô giáo làm cho gián đoạn vì cô gọi tên cả hai chúng tôi và cảnh cáo chúng tôi không trao nhau miếng giấy nhỏ nữa, còn không cô sẽ đọc to lên cho cả lớp nghe. Chúng tôi im lặng một hồi lâu.

Sau đó cậu ta thì thầm, “Hãy viết tên của người đó lên giày của bạn rồi tớ sẽ viết tên lên giày tớ và chúng ta sẽ đưa ra cho thấy cùng một lúc.”

Tôi đồng ý, “Thôi được, nhưng tôi sẽ dụ cậu ta. Thay vì viết tên, tôi viết chữ khác. Tôi sợ tên tôi sẽ không xuất hiện trên giày của cậu ta.” Cậu nói, “Tớ đếm tới ba rồi chúng ta đưa ra, được không?

Tôi gật đầu, mỉm cười khi đó tim tôi rất hồi hộp.

“Một, hai, ba” Cậu thì thầm khi cậu đưa giày cho tôi xem. Trên đó có ghi P.B . ., đó là tên lóng của cậu ta. Tôi nhẹ nhẹ đưa chân tôi ra và trên giày có ghi “BURN”. Khỏi phải nói, cậu ta không vui và tôi lập tức thấy khó chịu và rút lại danh sách. Cả hai chúng tôi đều đỏ mặt và không nói chuyện nhau suốt môn học hôm đó. Tôi biết tôi đã làm hỏng chuyện, nhưng tôi nhận ra là tôi thích cậu ta! Nhưng cậu ta sẽ không chơi với tôi nữa. Có một vấn đề khác . . có một cậu con trai khác ở trường chúng tôi tên là John (không phải chồng tôi) và cậu này nói với mọi người tôi là người đầu tiên trong danh sách của cậu. Tất cả cô gái đều thích cậu này vì cậu này mới nhưng tôi không thích. Tôi thích cậu kia hơn.

Tôi càng nghe John thích tôi thì tôi càng lánh xa cậu ta, vì cậu không học lớp tôi. Tôi chỉ thấy cậu này chơi ngoài sân và khi chúng tôi đổi lớp giữa giờ. Tôi xoay mặt sang hướng khác và không nhận miếng giấy nhỏ của cậu này khi cậu cố chuyền cho tôi. Rồi ngày nọ cậu này đẩy tôi đi quá xa.

Tôi đang đi về nhà cùng với mấy bạn và tên John này cùng với bạn của cậu ta là Eric bám theo chúng tôi bằng xe đạp, ăn nói luyên thuyên, gây ồn ào, “John thích Lisa, John thích Lisa.” Tôi cố gắng không để ý mấy đứa con trai này nhưng bạn tôi lại nhập bọn với mất cậu này. Mặt tôi đỏ lên. Tôi liếc nhìn mấy cậu con trai này khi John nhào đến tôi và giựt lấy nón tôi và đạp xe chạy mất. Tôi dồn hết sức chạy theo và túm lấy cậu ta ngay gốc cây. Cậu ta bỏ chiếc xe đạp xuống và lấy cái nón đưa qua đưa lại giữa một bên là cái cây và một bên là tôi.

Cậu ta cứ nằng nặc, “Cậu có thích tớ không, hãy nói đi rồi tớ sẽ trả nón lại cho.”

Tôi bực lắm rồi. Cậu này dám cả gan lấy nón tôi và còn đu đưa với tôi nữa. Tôi nhặt một khúc cây mà tôi thấy dưới chân tôi (thật ra chỉ là một khúc cây nhỏ) và đưa qua đưa lại hù cậu ta cùng lúc tôi hết lên :

“Trả nón lại cho tớ còn không tớ sẽ đập vào xe đạp của cậu!” Cậu ta lúng túng. “Đập đi, đập xe tớ đi. Tớ không quan tâm vì … tớ yêu cậu!”

Gì? Cậu này nói “yêu” Lúc này cả đám đều cười và tôi rất bực mình. Cậu ta chạy tứ tung! Trước khi tôi biết chuyện gì xảy ra, tôi nhảy xung quanh cái cây và gần vớ tới cậu ta. Tôi cứ đòi trả lại nón cho tôi, nhưng thay vì trả lại, cậu ta cứ lặp lại lời yêu tôi. Quả thiệt vậy! Tôi hết kiên nhẫn . . tôi lấy một khúc cây lớn đập vào đầu cậu ta. Cậu lập tức thả cái nón xuống, tôi cũng bỏ khúc cây xuống, các bạn tôi chạy tới lấy cái nón của tôi còn đám con trai thì chạy đến cậu này. Tôi không kiểm tra là cậu ta có bị sao không, tôi giựt lấy cái nón của tôi và phóng thẳng về nhà.

Mặt tôi đỏ ngầu. Các bạn tôi không chắc là suy nghĩ gì. Có phải John là anh hùng không? Hay là tôi quá dữ? Tôi khăng khăng bênh vực lối hành xử của tôi. Tôi cảnh cáo cậu ta … mà cậu ta không lắng nghe. Nếu có thì cậu ta đã để yên cho tôi rồi! Tôi bước vào nhà và chạy vào phòng tôi sau khi kể cho mẹ tôi nghe một thằng con trai quậy tên là John đã giựt nón của tôi! Tôi thề là không bao giờ lấy thằng nào tên John vì cớ cách hành xử của cậu ta (Nên đừng bao giờ nói trước!). Vào phòng tôi, tôi hồi tỉnh lại và bắt đầu làm bài tập. Vài giờ trôi qua, và có tiếng gõ cửa. Từ cửa sổ phòng tôi nhìn thấy bóng dáng của một phụ nữ mà tôi biết đó là mẹ của cậu John này.

Tôi toát mồ hôi hột vì tôi biết tôi gặp rắc rối rồi. Tôi đến gần chỗ cầu thang để tôi có thể nghe họ nói gì ngoài cửa. Câu chuyện thế này, “Con trai của chúng tôi cho biết nó thích con gái chị và con gái chị lại lấy cây đập vào đầu nó.” Tôi nghe vậy muốn quát lên bênh vực, nhưng tôi nghe mẹ tôi nói, “Tôi biết được là nó lấy cái nón của con tôi.” Rồi họ nói cậu ta bị u đầu, máu me chảy ra và mẹ tôi xin lỗi. Làm sao con gái mình làm thế ha? Thế nào mẹ tôi cũng hỏi chuyện và sau đó mẹ của thằng quỷ đó cũng bỏ đi.

Sau khi đóng cửa, mẹ tôi vào nhà kể cho cha tôi nghe toàn bộ câu chuyện. Tôi nghĩ tôi sẽ nghe tiếng quát tháo, nhưng trái lại tôi lại nghe tiếng cười. Cha mẹ tôi nhận xét về tính nết của tôi. Tôi ngồi im trong phòng, vì cha mẹ tôi đang đến phòng tôi để nói chuyện. Họ cố gắng giải thích với tôi việc dùng gậy đánh vào đầu người ta là nguy hiểm, dù là có chủ ý hay không. Họ cho tôi hay là tôi có thể giết chết cậu ta, nhưng tôi mới có đập vào đầu cậu ta mà thôi. Tôi cảm thấy mình ngu quá, biết rằng chuyện này sẽ khiến mọi người nhìn thấy cậu ta bị băng bó và biết ngay là tôi đã đập vào đầu thằng bạn mới nhập học.

Mẹ tôi nói khi bà rời phòng tôi, “Chắc nó thích mày thiệt rồi.”

Nhưng tôi thắc mắc làm sao cậu ta vẫn còn thích tôi sau khi bị tôi đập vào đầu và ăn gậy? Có lẽ mấy thằng con trai khác thấy như là lời tuyên bố tôi thích cậu ta. Hay có lẽ cậu ta bây giờ đâm ra sợ tôi! Tôi đi ngủ mà thắc mắc không biết hôm sau có chuyện gì không.

Sáng hôm nay, lớp tôi nhốn nháo và cô giáo liếc nhìn tôi khi tôi bước vào lớp.

Đám bạn vây quanh tôi hỏi, “Có phải mày đánh thằng John ngay đầu không?

“Phải! ” Tôi trả lời như thể cho tụi nó biết rằng đừng chọc nghẹo người khác.

Từ bên bàn học kia một cô gái lên tiếng, “Tớ không tin là cậu vẫn còn đứng đầu trong danh sách của cậu ta.”

Tôi biết cậu ta là người đầu tiên trong danh sách của cô gái này. Tôi không thể tin là tôi vẫn còn trong danh sách của cậu ta.” Nhưng mẹ tôi nói đúng … cậu này thật sự đã thích tôi. Hôm đó tôi quyết định làm rộ lên tin đồn đó là tôi nghĩ về việc thích cậu ta và sẽ thêm vào danh sách của tôi. (Ít ra là tôi cũng đã cho cậu bị u đầu rồi đấy). Tôi lấy miếng giấy nhỏ mà hôm trước cậu ta đưa cho tôi. Nhưng thiệt tình mà nói cậu này đeo tôi dai dẵng. Một cậu bé lớp năm tên là John đã đeo theo tôi cho đến hè sang năm. (Cậu ta khóc khi cậu chuyển đi). Cậu đến thăm tôi hầu như mỗi đêm và chúng tôi đứng trước sân và nói chuyện. Tôi không tin là tôi đánh cậu lần nữa và như bạn biết … Tôi rốt cuộc đã lấy một anh chàng tên John. Nói cho cùng, làm sao tôi kháng cự một tình yêu an toàn, cương quyết như thế? Câu hỏi hay. Ai trong chúng ta có thể kháng cự được không?

Chúng ta yêu vì Ngài yêu chúng ta trước (1 Giăng 4:19)

Chúng ta có thể yêu vì Chúa yêu chúng ta trước, khiến chúng ta cảm thấy an toàn. Ngài thành tín và chúng ta là những người đầu tiên trong danh sách của Ngài. Đây không phải là tình yêu kiểu con nít, bồng bột, thời học sinh mà thay đổi hết cô cậu này đến cậu cô khác. Chúng ta có sự đảm bảo về tình yêu này vì Ngài yêu chúng ta trước khi chúng ta ngộ ra đường lối của Ngài. Ngay cả Ngài còn ghi lại trong một cuốn sách để mọi người xem, không phải ghi trên miếng giấy nhỏ rồi quăng đi. Ngài tuyên bố tình yêu của Ngài là vĩnh cữu và Ngài hỗ trợ nó bằng lời hứa giao ước.

“Ta đã yêu ngươi bằng tình yêu đời đời; Ta đã dùng lòng nhân từ mà kéo ngươi đến.” (Giê 31:3)

Để ý Chúa dùng thì quá khứ ở đây. Ngài phán, “Ta đã yêu” như muốn nói, Ta quyết định yêu con cách đây rất lâu và Ta không bao giờ thay đổi. Vì thế, Ta ra tay và làm mọi thứ trong khả năng của Ta để kéo con về với Ta. Để lôi cuốn sự chú ý của con, Ta không tiếc lòng nhân từ của Ta nên con cần biết việc này đối với Ta đã xong.

Vì thế, bước đầu tiên để chúng ta đánh thức tình yêu của chúng ta dành cho Chúa là nhận biết và thừa nhận tình yêu của Ngài dành cho chúng ta. Chúng ta phải có sự mặc khải rằng dù cách cử xử của chúng ta không mấy hấp dẫn và thu hút, nhưng Ngài bỏ qua cơn giận của chúng ta, vẻ bề ngoài xấu xí của chúng ta và thì thầm vào tai chúng ta, “Ta yêu con.” Chúng ta sẽ nhận miếng giấy từ tay của Ngài. Chúng ta đọc nó và cho phép sức nặng của lẽ thật chìm sâu vào lòng chúng ta. Chúng ta tìm kiếm tên của chúng ta dưới đôi giày của Ngài, nhưng Ngài mở mắt chúng ta để chỉ cho chúng ta thấy, Không, không phải ở đó con ơi, tên con được khắc trong bàn tay Ta. Và Ngài mở tay ra cho xem vết thương khắc ghi tên chúng ta trên bàn tay của Ngài.

Hay ngươi khinh thường lòng đầy nhân từ, khoan dung và nhẫn nại của Ngài mà không nhận biết rằng sự nhân từ của Đức Chúa Trời là để dẫn ngươi đến hối cải sao? (Rô 2:4)

Một khi chúng ta đối mặt với lẽ thật quá tuyệt vời và sâu nhiệm, chúng ta phải đưa ra một sự chọn lựa khác. Chúng ta đáp ứng với sự nhận biết này như thế nào? Liệu chúng ta đón nhận sự chấp nhận của Ngài và sau đó đáp ứng hay quay khỏi sự đụng chạm của Đấng vô hình muốn tiếp xúc với những người mà chúng ta có thể thấy và sờ chạm?

Tôi thừa nhận chuyện này không phải là quyết định dễ dàng, nhưng mỗi một chúng ta phải đứng lên và quyết định, bất kể tuổi tác hay mối quan hệ của chúng ta. Là cơ đốc nhân và là môn đồ của Chúa, chúng ta biết con đường chúng ta chọn, nhưng biết cách để đi con đường đó không phải lúc nào cũng thấy rõ ngay. Vì sự hứa hẹn để có được sự thỏa mãn ngay lập tức lúc đầu trông có vẻ hấp dẫn hơn là hy vọng một kho báu với lòng mong đợi nhiều ngày.

Bước thứ hai để đánh thức lòng yêu mến Chúa của chúng ta là đáp ứng với những khởi xướng của Ngài và bước qua giới hạn của việc nhận biết tình yêu của Ngài dành cho chúng ta bằng cách chọn đeo đuổi Ngài. Chúng ta quay mặt hướng về Ngài để chúng ta biết như Ngài đã biết chúng ta.

Nhưng làm sao chúng ta đáp ứng với Đấng mà chúng ta không thể thấy? Ngài là Hoàng Tử đã hứa và chúng ta vẫn không thể thấy hay sờ chạm được. Chuyện như thể chúng ta đang ngủ dưới ánh nắng ban mai trong một khu vườn đầy hoa và được đánh thức để đi tìm một mảnh giấy nhỏ có ghi lại tình yêu bất diệt của chàng Hoàng Tử của vũ trụ mà do chính chàng viết ra. Lá thư không chỉ tuyên bố tình yêu của Ngài, mà trong đó Ngài hứa ban cho chúng ta một giao ước hôn nhân. Chúng ta quá mừng rỡ khi chúng ta vừa run vừa cầm tờ giấy và đọc kỹ dấu ấn hoàng gia bên cạnh tên của Ngài. Chúng ta nhảy chầm lên, con tim đập mạnh … Chàng Hoàng Tử yêu mình ở đâu? Tôi phải tìm hiểu Ngài … Tôi phải thấy mặt Ngài. Chúng ta thảy đều nhìn quanh quẩn, nhưng chúng ta không tìm thấy Ngài đâu cả.

Bạn phải làm gì? Tôi nghĩ bạn bắt đầu tìm kiếm Ngài. Tôi nghĩ bạn nên hỏi người khác về chỗ ở của Ngài.

Nằm trên giường ban đêm, tôi tìm người mà lòng tôi yêu mến. Tôi tìm chàng mà không gặp. Tôi sẽ dậy, đi vòng khắp thành nhiều lần, rảo qua các đường phố và các quảng trường, để tìm người mà lòng tôi yêu mến. (Nhã ca 3:1-2)

Thình lình mắt chúng ta nhìn vượt trên bức tường nhỏ bé của bản thân và chúng ta có một cái nhìn tươi mới xung quanh chúng ta. Chúng ta nhìn sâu vào ánh nắng ban mai và ánh sáng mặt trời để mong được thoáng nhìn Ngài. Trong đó chúng ta thoáng nhìn sự tốt lành của Ngài và sự tốt lành đó trở thành của chúng ta. Chúng ta nhìn một cách kinh ngạc các ngôi sao trên trời phản ánh sự oai nghi của Ngài và đến lượt một phần của khôn ngoan Ngài sẽ đổ xuống trên chúng ta.

Chúng ta sẽ đứng xem một cách thán phục về vinh quang của công trình sáng tạo xung quanh chúng ta, vì bây giờ chúng ta không chỉ là những tạo vật di chuyển trên địa cầu. Sự nhận ra tình yêu của Ngài thay đổi mọi thứ. Bây giờ nó trở thành cá nhân, vì chúng ta thuộc về Ngài và Ngài thuộc về chúng ta. Mỗi ngày trở thành một món quà, mỗi bông hoa được gởi tới chúng ta. Chúng ta nhận mọi điều tốt đẹp từ cánh tay Ngài, chúng ta đưa tay nhận lấy và đặt nó vào lòng chúng ta, để tình yêu Ngài chan chứa trong chúng ta.

Vì những gì của Đức Chúa Trời mà mắt trần không thấy được, kể cả quyền năng vĩnh cửu lẫn thần tính của Ngài, thì từ thuở sáng tạo vũ trụ đã được thấy rõ nhờ nhận thức về các tạo vật. (Rô 1:20)

Bây giờ chúng ta phản ứng một cách khác với hoàn cảnh xung quanh, vì chúng ta nhìn thấy trong vẻ đẹp hữu hình xung quanh chúng ta có những phẩm chất hay bản tính của Ngài. Chúng ta quan sát thấy bản tính của Ngài trong từng chi tiết nhỏ và lớn. Vì chúng ta được yêu, bây giờ chúng ta chiêm ngắm Ngài. Không giống như tôi chạy trốn khỏi cậu nhóc theo đuổi tôi thì tôi lại chiêm ngắm Ngài. Tôi hồi hộp đọc tất cả miếng giấy nhỏ Ngài viết và cất kỹ nó vào ngăn kéo nhà tôi. Tôi đọc đi đọc lại sau này trong chốn riêng tư ngay phòng tôi kèm với những bài tình ca đang hát vang phía sau sân nhà. Trước đây sau khi đi học về, lúc tôi đi chậm chậm và không còn bạn bè chung quanh thì cậu ta đưa tôi về nhà. Tôi tìm cơ hội để có thì giờ với cậu ta, chúng ta cũng tìm cơ hội để ở với Hoàng Tử của chúng ta.

Âm nhạc phải trở thành ốc đảo để tình yêu nở rộ. Có sự kết nối đẹp đẽ và siêu nhiên giữa tình yêu và âm nhạc. Nó mở rộng và bày tỏ cho nhau. Âm nhạc có sức mạnh chuyên chở chúng ta đi. Tình yêu chấp cánh cho âm nhạc và đánh thức tiếng hát trong con tim chúng ta. Ca từ được dầm thấm trong nhạc có thể chạm đến những nơi sâu thẳm trong lòng chúng ta mà không gì có thể làm được. Tất cả chúng ta đều thấy mình vui ngất ngây hay buồn thảm thê qua một bài tình ca nào đó.

Âm nhạc là chìa khóa chính để đánh thức tình yêu của chúng ta dành cho Chúa, vì âm nhạc có sức mạnh kéo chúng ta ra khỏi thực tại bây giờ mà bước vào sự hiện diện của Chúa. Nó nhấc bổng những cảm xúc dạt dào và chân thực nhất của chúng ta đến gần bề mặt và chuyên chở chúng ta đến chiều kích gần hơn với tấm lòng của Chúa. Ảnh hưởng mà âm nhạc tác động lên chúng ta rất sâu đậm khi chúng ta bước vào thời kỳ niên thiếu. Ngài có thể nói thay cho chúng ta khi chúng ta không có đủ lời lẽ để diễn tả và lúc đó cảm nhận của chúng ta sẽ dạt dào. Khi còn trẻ Đa-vít thường dùng sức mạnh của âm nhạc để kéo ông gần Chúa hơn và khiến cho nỗi cô đơn của ông xa khỏi khi ông còn chăn chiên. Khi ông hát, ông cảm nhận sự hiện diện của Ngài ở với ông trong sa mạc. Sau này, khi làm vua, ông mô tả mối quan hệ giữa âm nhạc và Chúa cách này :

Vì Chúa là thánh, ngự giữa lời ngợi khen của Y-sơ-ra-ên (Thi 22:3)

Những lời ngợi khen của chúng ta sẽ tôn cao vị thế, quyền năng và thẩm quyền của Chúa trong đời sống chúng ta. Một lần nữa, thật xứng đáng để chúng ta thấy mình càng được thức tỉnh hơn về tác động của âm nhạc trên chúng ta trong giai đoạn tuổi niên thiếu. Chúng ta được lôi cuốn mãnh liệt đến kinh nghiệm đó trong giai đoạn này của cuộc đời chúng ta khi tình yêu được đánh thức. Đó là thời điểm mà chúng ta rất dễ bị tổn thương về tình cảm, vì âm nhạc có sức mạnh để an ủi hoặc để nung đốt.

Bạn có biết có sự xức dầu trên âm nhạc không? Vì thế bạn phải chọn âm nhạc cách khôn ngoan. Tôi có ý nói gì khi nói đến sự xức dầu? Trong Cựu ước, sự xức dầu thường liên hệ đến việc đổ dầu lên một vị vua, thầy tế lễ hay tiên tri. Nó là một hình ảnh thấy được về Thánh Linh của Chúa. Trong Tân ước, sự xức dầu tiêu biểu cho sự nội trú và quyền năng của Đức Thánh Linh để bày tỏ Chúa Giê-su. Nên âm nhạc thánh, được xức dầu bởi Đức Thánh Linh sẽ kéo chúng ta vào sự hiện diện của Chúa. Có những lúc thờ phượng mà tôi hoàn toàn được tràn ngập sự hiện diện của Ngài. Dù tôi không thấy Ngài bằng mắt, nhưng nó bảo phủ toàn bộ con người tôi. Trong sự hiện diện đó, tôi cảm thấy hoàn toàn được an toàn và được yêu thương.

Thời gian ngừng lại và tôi thoáng nhìn thấy thiên đàng. Sau những lần gặp gỡ Chúa như thế, lúc nào tôi cũng thấy yêu Chúa nhiều và khát khao Ngài nhiều hơn. Âm nhạc được Thánh Linh hà hơi, ban sự sống có sức mạnh chữa lành, truyền cảm hứng và làm lắng dịu linh hồn chúng ta. Khi tôi nghe một bài ca nào đó, dù là nghe nó một năm sau hay nhiều năm sau, ký ức về lần gặp Chúa đó vẫn còn đến bây giờ.

Vì thế âm nhạc có sức mạnh để khắc ghi những ký ức. Khi John và tôi mới lấy nhau, anh ta chở tôi đến St.Martin. Tại đó chúng tôi nghỉ ngơi và cùng nhau ăn uống và ngắm trăng. Có một bản nhạc hòa tấu mà chúng tôi nghe lặp đi lặp lại ở nhà hàng khách sạn mà bây giờ 18 năm sau khi tôi nghe vài âm đầu tôi nhớ lại ngay địa điểm và thời gian trước đây. Lúc này tôi đang ở tại nhà hàng có tên là Waves nhìn xuyên qua đại dương ngay dưới bầu trời và tôi đang nói chuyện nhỏ nhẹ với chồng tôi.

Âm nhạc có sức mạnh đem bạn đến những cung bậc của cảm xúc. Do vậy mà điều quan trọng là chúng ta phải chọn đích đến của chúng ta cách khôn ngoan. Có loại âm nhạc khiến chúng ta bậc khóc vì lòng tự hào dân tộc. Chúng ta đều cảm nhận điều này lúc này hay lúc khác khi hát quốc ca; thường thì tác động của nó được cảm nhận rõ nét trong lúc khó khăn hay lúc chiến thắng khải hoàn của đất nước. Có loại âm nhạc đem đến sự nặng nề và thất vọng, khuyến khích sự vô vọng, sự chết hay thậm chí tự tử. Còn những bài hát khác thì kích thích cơn giận dữ, thù hận và nổi loạn. Tôi tin không ai mà phủ nhận sức mạnh và ảnh hưởng của âm nhạc trong các lĩnh vực này.

Âm nhạc có sức mạnh để kích thích và đánh thức những cảm giác lãng mạn trong thể xác con người. Nhịp đập thôi thúc thể xác đạt đến mức độ hưng phấn cao và khi nó được đi kèm theo những lời lẽ kích thích nhục dục thì sức mạnh cộng hưởng của nó không thể cưỡng lại.

Nếu bạn muốn sống thánh khiết, bạn phải canh chừng ảnh hưởng của loại âm nhạc này, nó sẽ xuyên thủng phòng tuyến của bạn và đi vào đầu óc bạn … ngay cả nếu bạn không muốn nó. Cá nhân bạn có thể không bao giờ hát những lời như thế, nhưng không biết sao thông điệp của nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu bạn. Chúng ta đều nghe người ta than phiền, “Tôi cứ ngâm nga bài hát khốn nạn đó hoài trong đầu tôi!”

Cách tốt nhất để tách mình khỏi những bài hát mang đến thông điệp mà bạn không muốn đó là thay thế bằng cách hát hay nghe thánh ca. Có những bài ca thuộc trần gian và cũng có những bài ca thuộc thiên đàng. Không phải tất cả bài ca thuộc trần thế là xấu hết, nhưng phần lớn đều không đem bạn đến gần Chúa, nhưng những bài ca thiên đàng thì có. Khi chúng ta hát những bài ca này chúng ta tuyên bố tình yêu và lòng khát khao của chúng ta đối với Chúa. Đây là một hình thức thờ phượng và thờ phượng thì lúc nào cũng tăng cường sức mạnh cho người thờ phượng có được khải thị lớn hơn về đối tượng mà mình khát khao. Chưa bao giờ trong lịch sử mà có những loại nhạc có sẵn được Thánh Linh hà hơi, mang lại sự biến đổi như bây giờ.. Hãy dùng nó để bước vào sự hiện diện của Chúa … nó sẽ kéo bạn đến gần Chúa hơn, vì âm nhạc luôn luôn kéo những người đang yêu gần nhau hơn.

Tóm lại, một cách để đánh thức, để thêm sức và nuôi dưỡng tình yêu của bạn đối với Chúa là bắt chước cùng một cách thức mà bạn dùng để đánh thức tình yêu lãng mạn, tạo ra bầu không khí cùng với bài ca. Bạn được kéo đến gần Chúa qua việc lắng nghe và hát những bài hát yêu Chúa và nói về Chúa. Phao lô mô tả về việc được đầy dẫy Thánh Linh cách này:

Nhưng phải đầy dẫy Thánh Linh. Hãy dùng thánh thi, thánh ca và ca khúc thiêng liêng mà đối đáp nhau, hãy hết lòng đàn ca chúc tụng Chúa. (Êph 5:18-19)

Trong câu này, chúng ta thấy một lời khuyên là hãy đầy dẫy Thánh Linh. Chúng ta được đầy dẫy khi chúng ta hát lớn tiếng và ngân vang trong lòng, nhưng câu này cũng giới thiệu một chìa khóa khác …

sự truyền thông của chúng ta về Chúa cho người khác. Đây không nói đến việc làm chứng vì thường thì chúng ta biến việc này thành một công tác tôn giáo. Không, đây là cuộc nói chuyện xuất phát từ tình yêu, lời lẽ tuôn ra từ tấm lòng tràn trề. Hãy nhớ, được Chúa yêu là phấn khởi lắm rồi và bạn muốn chia sẻ vẻ đẹp của nó cho người khác.

Khi bạn yêu ai, bạn hay nói cho người khác về người mình yêu. Bạn khoe vì đã yêu họ. Khi bạn bè chia sẻ về sở thích về điều gì đó, thì có một sự ràng buộc chung với nhau về sở thích đó. Tình cảm này được chia sẻ trong vòng bầu bạn khi cùng chung nhau cắm trại, đốt lửa trại và cùng nhau ngắm cảnh rừng hoang. Có một sự ràng buộc vào nhau để cùng nhau gây dựng và hỗ trợ cho nhau. Một cách khác để đánh thức thêm tình yêu của bạn dành cho Chúa là vây quanh bạn với những người bạn nói tốt về Chúa.

Hãy đảm bảo là nếu bạn chọn đánh thức lòng yêu mến Chúa thay vì đánh thức tình yêu đối với người khác phái, bạn sẽ phải chọn bạn cách khôn ngoan. Bạn sẽ thấy thoải mái hơn nếu bạn đeo đuổi thứ tình yêu thông thường của trần thế vào thời điểm này của cuộc đời bạn. Nhưng nếu bạn chọn đeo đuổi ước mơ của Hoàng Tử, bạn sẽ phải vây quanh mình những người bạn gái cũng yêu Chúa như bạn. Tôi biết chuyện này nói dễ hơn làm, nhưng vẫn có những người bạn tốt. Những người bạn thật trong Chúa sẽ là những người bạn chân thành đối với bạn. Họ sẽ nói tốt vì họ sống tốt.

Các ngươi là bạn hữu Ta nếu các ngươi làm theo những gì Ta truyền. (Gi 15:14)

Chúa Giê-su nói rất rõ ở đây. Những người bạn của Chúa sẽ giữ các điều răn của Ngài và khích lệ người khác làm vậy. Những người bạn thật luôn nâng bạn lên cao và thách thức bạn bước đi đẹp lòng Chúa. Khi bạn của bạn bước theo Chúa Giê-su, bạn cũng đang đi cùng một hướng, chia sẻ cùng một lộ trình. Nguyên tắc này là đúng dù bạn già hay trẻ … bạn thật sẽ kích thích bạn làm những việc tốt.

Một người rèn luyện nhân cách người lân cận giống như sắt mài bén sắt. (Châm 27:17)

Hãy vây quanh bạn với những người cùng một tâm linh và mục đích là điều quan trọng. Điều này không có nghĩa là bạn lúc nào cũng đồng ý về mọi chuyện, nhưng vì bạn có mối thông công với Thánh Linh, mỗi người nên duy trì sự chịu học hỏi và bảo vệ cho nhau.

Trên hết mọi sự, hãy gìn giữ tấm lòng của con, vì các nguồn sự sống xuất phát từ đó. (Châm 4:23)

Tấm lòng chúng ta phải được ưu tiên hàng đầu. Nếu tên trộm xông vào nhà bạn và lấy hết những thứ giá trị, thực tế là nó không được thứ gì cả vì nó không đụng đến tấm lòng bạn. Cách duy nhất tấm lòng bị tước đi đó là nếu bạn cho phép điều gì đó len lõi vào. Lúc đó bạn sẽ mất mác rất lớn. Đây là lý do Chúa bảo chúng ta hãy hết lòng yêu mến Ngài vì trong Ngài tấm lòng chúng ta được giữ an toàn. Một lý do khác chúng ta phải canh giữ tấm lòng là các nguồn sự sống phát ra từ đó. Một bản dịch Kinh Thánh dịch câu trên cách này:

Trên mọi điều, hãy canh giữ tình cảm của con. Vì nó ảnh hưởng đến mọi điều khác trong cuộc đời con. (Châm 4:23)

Một cách mô tả khác về tấm lòng là “tình cảm”. Tình cảm ở chỗ nào thì sẽ kéo theo quyết định của bạn đến chỗ đó. Tình cảm của bạn cuối cùng sẽ ảnh tưởng mọi lĩnh vực trong cuộc đời bạn. Trong chương này, chúng ta đang nói về việc đánh thức niềm đam mê và tình yêu của chúng ta dành cho Chúa, và điều này liên hệ đến việc đặt tấm lòng chúng ta nơi Ngài. Một lần nữa câu hỏi sẽ là làm sao tôi đặt lòng tôi nơi Đức Chúa Trời mà tôi không thấy?

Nếu bạn muốn biết cách làm gì, bạn nên hỏi ai đó đã học cách làm giỏi việc đó rồi. Vua Đa-vít biết cách đeo đuổi Chúa và duy trì lòng yêu mến Ngài. Ông bám lấy Chúa khác với mọi người trước ông. Ông bắt đầu việc đeo đuổi này lúc còn trẻ và vẫn còn đeo đuổi Chúa khi ông già. Đa-vít không hề nghi ngờ tình yêu hay sự thành tín của Chúa và đã sống cuộc đời liên tục đáp ứng và tạ ơn Ngài.

Lạy Đức Chúa Trời, xin gìn giữ tôi vì tôi trú ẩn nơi Ngài. Tôi đã thưa cùng CHÚA, chính Ngài là Chúa tôi. Ngoài Ngài ra, tôi không có ân phúc nào khác… Tôi hằng để CHÚA ở trước mặt tôi. Vì Ngài ở bên phải tôi Nên tôi sẽ không bị rúng động. Bởi thế, lòng dạ tôi vui vẻ, tâm linh tôi mừng rỡ, thật vậy,thân thể tôi được ở an toàn. (Thi 16:1-2,8-9)

Đa-vít làm gì? Ông luôn đặt Chúa trước mặt ông. Làm sao ông làm việc này? Bằng cách công bố những gì trong lòng ông bằng những lời nói của miệng ông. Bạn đặt tấm lòng vô hình của bạn bằng những lời bạn nói, vì tấm lòng luôn được bày tỏ qua những lời chúng ta nói. Tấm lòng được biến đổi bởi những lời chúng ta nói. Đa-vít không chỉ cho chúng ta biết những gì ông đã làm, ông còn cung cấp cho chúng ta chính những lời ông đã dùng tới để chúng ta có nói ra những lời công bố này. Trong Thi Thiên này, Đa-vít nêu ra một số lẽ thật quan trọng ở đây để chúng ta cần biến nó thành của mình:

  1. Ngay cả các vua cũng không thể bảo vệ chính mình … hãy để Chúa làm nơi nương nấu của bạn.
  2. Hãy gọi Ngài là Chúa của bạn … hãy biến nó thành cá nhân.
  3. Hãy nói cho Ngài biết không có điều gì bạn khát khao hơn Ngài.
  4. Hãy đặt Ngài mãi mãi trước mặt bạn.
  5. Hãy để Ngài làm ưu tiên hàng đầu và tôn trọng Ngài bằng đời sống bạn.
  6. Hãy bước theo Ngài trong mọi việc bạn làm.
  7. Vì Ngài đang kiểm soát, bạn sẽ đứng vững.
  8. Vì bạn không còn kiểm soát nữa, hãy thư thả và vui mừng.
  9. Hãy yên nghỉ trong Ngài.

Khi bạn nói những lời công bố về tình yêu và giao ước với Chúa, bạn sẽ làm tăng cường sự ràng buộc giữa bạn và Chúa. Ngài đã kết ước với bạn rồi, nhưng bạn có thể gia tăng sự cam kết của bạn đối với Ngài. Chính quá trình mà qua đó ơn cứu rỗi đến với đời sống chúng ta thì cũng là quá trình chúng ta tiếp tục tình yêu lãng mạn với Chúa.

Vì nếu miệng ngươi xưng nhận Đức Giê-su là Chúa và lòng ngươi tin rằng Đức Chúa Trời đã khiến Ngài từ chết sống lại thì ngươi sẽ được cứu; Vì tin trong lòng thì được sự công chính, và xưng nhận nơi miệng thì được sự cứu rỗi. Kinh Thánh nói rằng: Bất cứ ai tin Ngài sẽ không bị hổ thẹn. (Rô 10:9-11)

Chúng ta bước vào và mở rộng mối quan hệ trong đời sống qua những lời nói và hành động tương xứng. Đây là những lời tuyên bố sự kết ước như lời thề, lời khấn hay lời cam kết. Hoặc những lời lẽ bớt trang trọng hơn nhưng vẫn có sức mạnh khi được nói ra giữa các gia đình và bạn hữu. Lời nói kéo chúng ta gần hơn với khải thị về giấc mơ và nỗi sợ trong một môi trường an toàn và yêu thương. Lời nói cũng mang lại sự chữa lành và tẩy sạch cho những điều thầm kín trong đời sống chúng ta cũng như nó cũng làm tổn thương và làm hoen ố đời sống nội tâm của chúng ta.

Để canh giữ lòng yêu mến và sự hiện diện của Chúa trong lòng bạn, hãy chọn những lời bạn nói như bạn chọn bạn vậy … cách khôn ngoan. Biết rằng càng ít lời càng hay hơn.

Điều này có lẽ không phải là một khải thị cho bạn, nhưng phần lớn chúng ta xét về bản chất là ích kỷ. Điều này có nghĩa là theo bản tính con người, chúng ta không biết cách để yêu thương đúng mức. Chúa đòi hỏi chúng ta dâng cho Ngài tình yêu bất toàn của chúng ta và đổi lấy tình yêu hoàn hảo của Ngài. Ngài thêm sức cho chúng ta để chúng ta yêu Ngài. Ngài hứa đổ tình yêu Ngài vào lòng chúng ta bởi Thánh Linh, Đấng mà Ngài đã ban cho chúng ta (Rô 5:5). Chúng ta chỉ cần cầu xin Ngài.

Lạy Cha trên trời,

Con cảm nhận được thúc giục. Con kêu cầu Ngài đánh thức tình yêu của con dành cho Ngài để đáp lại tình yêu của Ngài. Con trước đây thất tín khi mà Ngài vẫn thành tín. Con muốn biết Ngài. Hãy bày tỏ chính Ngài. Con ước ao cầu nguyện những lời của Đa-vít vì lòng con đuổi theo Ngài. Hãy giữ con an toàn. Chúa ơi, vì con nương náu chỉ một mình Ngài mà thôi. Ngài là Chúa con và ngoài Ngài con không có điều tốt đẹp nào. Con giấu trong lòng của báu của Ngài. Con luôn đặt Ngài trước mặt con. Vì Ngài đi bên cạnh con, con sẽ không bị rúng động. Con tin điều này và lòng con vui mừng. Con sẽ ca hát lớn tiếng và ca ngợi cách hết lòng và hết linh hồn con. Con nằm xuống và yên nghỉ, an ninh khỏi mọi nguy hiểm, vì con ở trong dưới bóng che chở Ngài và con núp dưới bóng Ngài.

Yêu thương,

Con gái của Ngài