1 - Câu Chuyện Của Chúa Đọc Lúc Đi Ngủ

Hôn Cô Gái Rồi Bỏ Họ Khóc

Đăng vào: 5 tháng trước

.

 

1 Câu Chuyện Của Chúa Đọc Lúc Đi Ngủ

Chuông điện thoại reo làm gián đoạn tiếng ồn ào trong căn nhà của bốn cậu nhóc mới vừa đi học về vào mùa hè.

“Xin chào?”

Đó là tiếng của mục sư của tôi.

“Lisa, tôi không biết cô có thì giờ chia sẻ cho nhóm thiếu nữ trung học tối nay về tình dục được không?

Tôi hơi khựng, đầu óc mới vừa nhớ đến một kênh truyền hình giờ địa phương mà tôi đã xem khi đang giặt giũ. Nếu kênh này đúng như vậy thì đúng là có nhiều thứ thay đổi kể từ thời trung học của tôi. Theo như kênh truyền hình đó, ngay cả học sinh trung học cũng quan hệ tình dục mà thời tôi còn niên thiếu cũng chưa có chuyện đó.

Tôi ngập ngừng, thấy mình hơi căng thẳng, “Tối nay hả?”

Ông mục sư nói tiếp, “Đúng rồi, đây là chương trình. Chúng ta sẽ tách các em nam với nữ riêng ra. Tôi sẽ lo nói chuyện với em nam còn cô chia sẻ cho mấy em nữ trong phòng nhóm thiếu niên.”

“John tối nay bay về. Nếu mục sư không phiền để em hỏi ý kiến chồng em trước?” Tôi nói để câu giờ.

“Không sao, cô gọi cho tôi hay cho mục sư thanh niên khi cô quyết định.”

Tôi gác điện thoại … hơi run. Chuyện gì xảy ra đây? Tôi đã đi lại khắp nước chia sẻ trước đây rất nhiều nhóm phụ nữ từ mọi lứa tuổi, vậy sao lại hồi hộp về các cô gái trung học? Tôi cần giữ bình tĩnh. Nói cho cùng, tôi trước đây là vợ của mục sư thanh niên. Tôi đã cố gắng lắm mới vượt qua được hai ba năm gì đó. Còn bây giờ tôi nhận ra rằng không phải nhóm các thiếu nữ đó làm tôi hơi lo … mà chính là đề tài nhạy cảm đó.

Tôi gọi cho chồng tôi. Anh trả lời qua điện thoại công cộng ở phi trường.

“Anh ơi, mục sư của chúng ta muốn biết em có nhận để nói chuyện với nhóm nữ sinh trung học tối nay về tình dục không. Em không biết nên làm gì … Ý em là anh về nhà tối nay và chắc cũng hơi trễ, em không chắc là em có chia sẻ được tối nay không. Ý em là anh có biết có rất nhiều thiếu nữ ở trung học quan hệ tình dục bằng miệng không?”

Lời giải thích khúc cuối của tôi hơi lộ liễu, nhưng chồng tôi rõ ràng là không ngại gì. “Anh thì không sao. Anh nghĩ em nên chia sẻ.”

“Nhưng em sẽ nói gì với những nữ sinh trung học này? Em không có con gái và cũng không có thời gian chuẩn bị,” Tôi lập luận vậy.

Chồng tôi trả lời ngay, “Lisa à, em có 3 tiếng. Anh nghĩ em nên chia sẻ.”

Thôi được. Anh không cho tôi cơ hội nào để lẩn tránh. Tôi nghe mấy đứa con trai tôi cãi qua cãi lại và rồi la hét om sòm trên lầu.

“Chắc không được quá. Mấy đứa con quậy quá … sao mà em chia sẻ về tình dục được?”

“Em nghe này, Chúa sẽ bày tỏ cho em. Anh đang lên máy bay đây.

Hãy gọi mục sư và nói rằng anh đồng ý.”

“Được rồi, em không chắc lắm … nhưng anh đi đi. Gọi cho em khi máy bay hạ cánh.” Tôi nói vậy.

Dĩ nhiên chồng tôi thì không có gì – anh ta đâu có lãnh trách nhiệm chia sẻ. Tôi ghét là khi tôi tìm cách trốn tránh thì anh ta không cho tôi lối thoát. Tôi nhìn quanh quẩn phòng làm việc của anh, liếc nhìn mấy cuốn sách tham khảo nào đọc được khi tôi gọi điện lại cho mục sư, vẫn không biết chắc là tôi sẽ nói gì.

“Chào mục sư, John đồng ý.” Trước khi tôi nhận ra thì tôi đã cam kết chia sẻ.

“Nào hãy nghe này, tôi không muốn cô chuẩn bị chi nhiều. Đây là chương trình : chúng ta sẽ ngợi khen và thờ phượng. Rồi các thiếu nữ sẽ đi theo cô. Các em sẽ có cơ hội điền vào phiếu hỏi câu hỏi nào các em muốn hỏi. Cô sẽ trả lời các câu hỏi này khoảng hơn một giờ, rồi chia sẻ cho các em nữa tiếng và cho các em về.”

“Em có được xem trước các câu hỏi không?” Câu trả lời là không.

Tôi đâm ra hỏi khó chịu.

“Mục sư có biết chắc em là một con người tốt trước khi tin Chúa không? Ý em nói là em không có lời chứng tuyệt vời rằng em còn trong trắng hay tốt đẹp hơn người ta. Em nghĩ có ai khác đủ phẩm chất hơn để chia sẻ chuyện này.”

“Nhưng tôi nghĩ cô không nên làm chứng về cô (rõ ràng là tôi không thể làm chứng về bản thân). Tôi muốn cô nói về đời sống thánh khiết và cung cấp cho các em câu trả lời đúng. Cô sẽ làm được.”

Và rồi ông mục sư cúp máy. Tôi gác máy, thắc mắc làm sao mà tôi nói chuyện gì được đây. Tôi còn có nhiều chuyện khác để làm. Tôi lại phải để con cái ở nhà tối đó và cũng không thấy mình đủ tiêu chuẩn để nói về đề tài này. Tôi chạy đến phòng làm việc của John và kêu bốn đứa con tôi lại và thông báo cũng như đưa ra lí do chính đáng.

“Này tụi con, mẹ cần các con ngoan ngoãn. Mẹ được mời chia sẻ cho một nhóm học sinh trung học sau 3 tiếng nữa. Mẹ cần chuẩn bị. Mẹ sẽ vào phòng làm việc của ba. Xin hãy để mẹ yên nhé. Hãy ra ngoài sân chơi hay lên lầu gì đó, nhưng mẹ không muốn đứa nào ở trong nhà gây ồn ào. Mẹ không muốn đứa nào cãi lộn nhé. Hiểu chưa?

Các con tôi nhìn nhau và gật đầu đồng ý. Chúng nhận ra ánh mắt của bà mẹ hơi lo âu.

Tôi quay trở lại phòng làm việc của chồng tôi và lục đục từ điển tra cứu cũng như các sách vở tham khảo. Tôi liếc nhìn đứa con trai chín tuổi của tôi là Alec, đang đứng bên ngoài nhìn tôi qua cửa kiếng. Tôi kéo cửa ra.

Tôi nói hơi bực mình, “Alec, con làm gì đó?”

Cháu trả lời cách ngây thơ, “Con có làm gì đâu. Con đang xem mẹ thôi mà.”

“Đây không phải là việc của con. Mẹ đã bảo là hoặc lên lầu hoặc ra ngoài sân chơi! Đi ngay!” Tôi nói dứt khoát.

“Dạ vâng!” Cháu chạy mất đất.

Đúng là tụi nhỏ! Tôi giam mình trong phòng và mở cuốn chú giải Matthew Henry’s Commentary nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu. Tôi kéo cuốn Kinh Thánh The Amplified Bible ra và đọc lại những câu Kinh Thánh quen thuộc về sự thánh sạch và tội tà dâm và gian dâm, khi đó chuông điện thoại vang lên. Tôi cảm thấy hơi lo. Tôi vội nhấc máy.

“Xin chào?”

Cũng là mục sư tôi gọi lại. “Này Lisa. Xin nghe nào, tối nay hoãn lại rồi. Chúng tôi không thể sắp xếp được. Nhưng chúng tôi muốn loan báo tối nay là tuần sau buổi hỏi đáp sẽ tiến hành. Cô có ở nhà tuần sau không?”

Đây là cơ hội của tôi! Có lẽ tôi đã có kế hoạch đi đâu đó. Tôi xem sổ tay của tôi và sẽ lên lịch cho tuần tới.

“Em sẽ có nhà tuần tới!”

“Tốt quá, chúng ta sẽ gặp nhau tuần sau.” Rồi ông cúp máy.

Tôi cảm thấy nhẹ người, biết rằng tôi còn một tuần nữa thay vì chỉ có 3 giờ để soạn bài. Tôi thở phào nhẹ nhõm và cho các con tôi biết chúng nó vẫn chơi giỡn bình thường, tôi thấy nhẹ người suốt ngày hôm đó.

Suốt tuần đó tôi cứ nghĩ đến buổi nhóm và bài chia sẻ trong lòng. Tôi tìm kiếm Chúa và Kinh Thánh. Lòng tôi tìm kiếm câu trả lời cho các câu hỏi mà tôi biết tôi sẽ được hỏi. Tôi đoán trước được rằng nếu có câu hỏi nào khó quá thì cho qua nếu nó liên quan đến đời sống tình dục cá nhân. Tôi tìm Kinh Thánh để có câu trả lời cụ thể và rõ ràng, để rồi sau này các con tôi hỏi thì tôi cũng có câu trả lời cho chúng. Nói cho cùng, trước đây tôi giống như bà mẹ mà kể cho các con trai mình nghe rằng tụi bây sẽ bị nhiễm HIV khi hôn nhiều cô gái rồi sau đó chúng sợ khi hôn chào mấy người bà con của chúng. Tôi không muốn làm cho các con tôi sợ hãi khi đi vào chi tiết vì lúc đó chúng còn nhỏ quá.

Tôi đã cho đứa con trai lớn của tôi đi học khóa học hẹn hò khi nó 12 tuổi và tôi hứa là sẽ sắp đặt hôn nhân cho nó. Tôi thậm chí hứa sẽ tìm vợ tương lai cho nó khi tôi đi đây đó. Tôi còn thuyết phục nó tiết kiệm tiền trong việc hẹn hò để nó có thể dùng tiền đó mua xe hơi.

Nhưng giờ thì tôi phải nghiêm túc. Có lẽ sẽ có hàng trăm thiếu nữ không nghe theo lời khuyên về việc hôn nhân được cha mẹ sắp đặt. Tôi đã cầu nguyện tha thiết:

Cha ơi, con thật sự cần câu trả lời cho các cô gái này. Con xin Ngài ban cho con sự khôn ngoan của Ngài, không phải quan điểm của con hay của ai khác. Liệu con có khuyên các em chỉ nên nắm tay thôi, đừng đi xa hơn thế? Ngài có nghĩ hôn hít là được không? Con thật sự cần câu trả lời sớm.

Tôi chờ nhưng không cảm nhận câu trả lời nào cho lời cầu nguyện của tôi, tôi đứng dậy và đi tắm. Ngày hôm sau là ngày lễ. Khi tôi tắm, đầu óc tôi nghĩ ngợi đến những con đường mà tôi sẽ đi qua ngày hôm sau. Lúc đó tôi nghe Đức Thánh Linh phán với tôi và hướng sự chú ý của tôi.

Ngài phán với tôi, “Con đang tìm kiếm luật lệ để kiềm chế cách hành xử của các em. Luật lệ sẽ không giữ gìn chúng. Sức mạnh mà các em cần đến từ mối quan hệ. Hãy thay đổi sự tập trung của con về những gì các em không thể làm đến những gì các em có thể làm. Hãy nói cho chúng có thể hẹn hò với các bạn trai như chúng bày tỏ trước mặt cha chúng. Vì người cha là người bảo vệ đức hạnh của con gái mình.”

Tôi vô cùng phấn khởi! Vấn đề không phải là luật lệ và tôi không thể để mình rơi vào cái bẫy này. Làm thế sẽ biến buổi trao đổi thành một bài giảng về luật pháp và khiến cho các em cảm thấy bất lực và tôi thất vọng luôn. Trái lại, vấn đề là có mối quan hệ với Cha Thiên Thượng và hiếu kính cha mẹ chúng. Vấn đề không phải là đưa ra các giới hạn, các bài học về đạo đức được khắc chạm trong bảng đá mà là những lẽ thật sống được khắc ghi trong lòng chúng. Tôi nhảy ra khỏi phòng tắm, lau mình và bắt đầu đánh máy sáu trang giấy bài chia sẻ của tôi.

Tối hôm sau tôi đến nhà thờ sau khi giờ ngợi khen bắt đầu, cảm thấy hơi không tự tin lắm. Tôi thấy tôi là một phụ nữ ở độ tuổi 40 đang đứng giữa rất nhiều các em thiếu nữ. Tôi tưởng tượng các em nhìn tôi như một bà mẹ khó ưa đến để dòm ngó bọn chúng. Khi sự thờ phượng xong, người ta phát ra tờ giấy điền câu hỏi cho mọi người khắp nhà thờ. Tôi mỉm cười với các em ngồi gần tôi và khích lệ chúng hãy viết ra câu nào chúng muốn hỏi. Tôi mong là các em sẽ cảm thấy thoải mái vì tôi có thể nhận ra các em hơi sợ khi viết câu hỏi.

Một em hỏi cách hồn nhiên, “Em có câu hỏi về chuyện ăn mặc.”

Tôi gật đầu với vẻ tự tin và mỉm cười, tự nhủ, Tốt! Mình có thể trả lời câu hỏi về chuyện ăn mặc. Sự việc dễ hơn là mình tưởng. Mình sẽ không còn sợ nữa.

Khi các em viết ra câu hỏi vào giấy, tất cả các em nữ vào sảnh chính, là phòng nhóm dành cho thanh thiếu niên. Khi mọi người túa ra tôi thấy các em gái to cao và la lối om sòm khi chúng tôi đi đến phòng nhóm thanh niên. Tôi chờ phía bên hông khi các trưởng ban thanh niên thu lại các câu hỏi từ 400 em thiếu nữ và quan sát mấy em ngồi vào ghế. Khi các em ngồi vào đông đủ, thì vẫn còn nhiều em không có chỗ ngồi. Khi đã gom hết các câu hỏi và người ta đưa cho tôi cái micro, tôi tiến lên khán đài để bắt đầu phần hỏi đáp.

Dù đã có một tuần chuẩn bị nhưng tôi cũng không chuẩn bị để trả lời hết những câu hỏi mà tôi nhận tối hôm đó. Câu hỏi đầu tiên là có phải một nam thanh niên (ghi tên trong giấy) trong hội thánh là một người gợi cảm nhất không. Tôi trả lời tôi không đồng ý. Tôi nói với các em rằng chồng tôi mới là người gợi cảm nhất trên đời này.

Câu hỏi tiếp theo liên qua đến việc ăn mặc : Ăn mặc khiêu gợi có được không? Hỡ tới mức nào thì được?

Tôi nhìn các em ngay trước mắt. Nhiều em gái mặc quần rất ngắn đến nỗi tôi ngại rằng khi các em ngồi xuống sẽ thấy hết. Các em gái khác thì mặc quần jean bó và ngắn đến độ ló hông luôn.

Để làm sáng tỏ vấn đề tôi hỏi, “Các em thắc mắc cô có đồng ý khi các em ăn mặc khiêu gợi không?

Phần lớn thính giả đều gật đầu, hàm ý các em hiểu ý tôi.

“Thôi được, đây là ý hay. Hãy cứ ăn mặc như một cô gái đứng đường nếu bạn muốn hấp dẫn một tên chơi gái. Chuyện này cũng giống như câu cá – bạn dùng mồi nào bạn sẽ bắt được loại cá đó. Nếu bạn muốn bắt một thằng con trai nhếch nhác thì hãy ăn mặc cách nhếch nhác.”

Các em hơi khựng, tôi nói tiếp : “Cô không nói ăn mặc hấp dẫn hay thời trang là sai, nhưng ăn mặc khiêu gợi chỉ đúng khi ở trong phòng kín giữa vợ và chồng mà thôi.”

Tôi chia sẻ những bộ đồ tôi mặc khi tôi ở phòng ngủ chỉ tôi và chồng tôi thì tôi không mặc khi dẫn chó đi dạo hay khi chiên trứng ở nhà bếp trước mặt mấy đứa con trai của tôi. Thường các con tôi giúp tôi giặt dũ, nên tôi phải giải thích cho chúng biết phải xếp quần áo của ba mẹ riêng ra. Các em nhún vai và chuyển câu hỏi tiếp theo, “Em không biết chắc là em ăn mặc kín đáo tới mức nào.”

Một câu hỏi khác từ các cô gái hỏi phần nào trong cơ thể có thể xỏ được, tôi gợi ý câu Kinh Thánh nói về tai và mũi (Ê-xê-chi-ên 16:12). Tôi khuyên hãy tránh xa từ phần ngang hông trở xuống.

Có vài câu hỏi về tiêu chuẩn của Kinh Thánh về việc đồng tính. Kinh Thánh có nói gì về chuyện này không? Chuyện này có tội lỗi không? Làm sao mà hai người yêu nhau lại là tội, dù đó là đồng tính hay không? Để trả lời, tôi đưa ra những địa chỉ Kinh Thánh để các em tự nghiên cứu và giải thích rằng yêu thì đúng thôi nhưng phải yêu đúng đối tượng (quan hệ tình dục giữa người cùng phái tính) vẫn là tội. Làm thế là làm băng hoại tình yêu đích thực mà phải được biểu lộ theo cách Chúa định.

Cũng có nhiều câu hỏi khác về chuyện quan hệ bằng miệng, nhiều chuyện rất thô tục nên không cần nói ra. Rồi đến một câu hỏi quan trọng. Xin đừng hiểu lầm tôi. Tôi đã gặp câu này vài lần rồi, nhưng tôi cố tình cho qua cho đến khi tôi bốc trúng cùng một câu hỏi được ghi ra rất rõ ràng, đó là câu, Ăn mặc hở hang có được không? Tôi không thể tránh né được – đây là lúc mà mấy em chờ nghe : Câu hỏi được mong đợi … Hở tới mức nào?

Khi tôi chia sẻ câu trả lời Đức Thánh Linh ban cho tôi, lời bàn tán và tiếng qua lại dừng lại, cả khán đài im lặng. Mỗi cô gái ngồi trong phòng nhóm đều suy nghĩ, Trước mặt cha mình thì sao? Trông giống con khỉ cái quá? Thôi nào, mình sẽ không làm thế trước mặt cha mình được!

Điều này là sự thật, phần lớn mọi chuyện chúng ta biểu lộ cách khiêu gợi chỉ xảy ra ở phòng the, vào ban đêm, trong bóng tối, trong xe hơi hay ở động hút sách. Nếu chúng ta bề bộn thì có lẽ chúng ta làm ồn ào căn phòng ngủ ở nhà chúng ta đang khi ba mẹ mình ngủ ở phòng khác, nhưng chúng ta sẻ không bao giờ tỏ vẻ khiêu gợi ngay ban ngày, trước mặc cha mẹ chúng ta!

Một sự im lặng bao trùm thính phòng và tôi biết câu trả lời đúng cho một câu hỏi mà cả một thế hệ của các em gái đã bị làm cho méo mó và dễ dụ. Một sự thật cảnh tỉnh đối với tôi là tôi đang đứng trước các em học sinh trung học tin Chúa đang ở dưới sự lãnh đạo của một mục sư đầy quyền năng, đầy nhiệt quyết và nóng cháy cho thanh niên. Tôi biết người lãnh đạo này muốn đời sống thánh khiết và yêu mến Chúa càn quét trên giới trẻ và mang lại phấn hưng. Tôi biết các mục sư thanh niên này sống thánh khiết. Vậy vấn đề là gì? Tôi có được vài ánh sáng.

Rồi tôi giảng sứ điệp và kết thúc buổi nhóm lúc 9 giờ tối, những em nào muốn được cầu nguyện và muốn hỏi thêm thì ở lại gặp mục sư thanh niên. Tôi hơi sốc là rất nhiều em ở lại, vẻ mặt khác với vẻ mặt lúc các em mới tới. Những gì tôi nghe suốt hai giờ sau làm lòng tôi tan nát.

Các em thiếu nữ này khiếp sợ trong đau đớn và xấu hỗ khi lỡ quan hệ tình dục và bị lạm dụng bởi những con người mà các em tin tưởng : bạn bè, bạn trai, chú dượng, anh trai, anh kế, thậm chí là cha các em. Các cô gái này chịu đau đớn khi nghĩ đến những hình ảnh quan hệ trong đầu, qua các phim ảnh hay trang mạng đồi trụy. Các cô gái này cảm thấy dơ bẩn qua các cuộc nói chuyện hay trò đùa tục tiểu mà các em can dự vào. Các em khác thì rơi vào chuyện thủ dâm.

Tất cả những chuyện thầm kín này làm hoen ố cuộc đời non trẻ của các em và vết thương ăn sâu không thể tẩy xóa một sớm một chiều.

Các em gái này không có một nơi chốn an toàn để các em ngủ nghỉ mà không dằn vặt với những hình ảnh, những ý tưởng của quá khứ. Các em sống trong bất an vì quá sợ hãi và xấu hổ. Một số em biết các điều răn luật lệ nhưng không bảo vệ bản thân khỏi những tấn công bên ngoài. Thường thì thể xác có thể được buông tha khỏi sự lạm dụng nhưng tâm trí thì chưa. Các em mong có chàng hiệp sỹ nào đó đến giải cứu các em. Nhưng một khi giải thoát các em khỏi bóng ma đang bắt các em làm nô lệ thì các chàng hiệp sỹ đó cũng biến mất. Thường thì những người đàn ông bước vào cuộc đời mấy em đều làm cho các em thất vọng, thường lợi dụng mấy em hay rồi bỏ các em, khiến cho các em càng dễ tổn thương và mất lòng tin tưởng.

Tôi được kể về một câu chuyện bị lạm dụng rất tinh vi từ các bậc cha mẹ mà tưởng chừng như vô hại ; đó là cha mẹ xem phim đồi trụy, cảnh ăn mặc hỡ hang ngay trong nhà hay trong rạp tối. Các em gái này chia sẻ mấy em rất ngại ngùng khi cha mẹ mấy em xem các phim này, đặc biệt là có người cha ở đó. Chúng cảm thấy mắc cỡ và thẹn thùng, khi nhìn thấy cha mẹ chúng đang xem. Sau khi xem một vài bộ phim hay kênh truyền hình, các em không thể tránh đi nhưng lại chứng kiến cảnh cha mẹ chúng xem. Qua việc chứng kiến cha mẹ chúng xem cảnh ăn mặc hỡ hang của các phụ nữ muốn khiêu gợi, phơi bày sự trinh tiết của họ. Các em có cảm giác dễ bị tổn thương và bị lạm dụng mà không biết lý do.

Nhưng làm sao một bé gái cảm thấy an toàn và được bảo vệ nếu cha chúng giải trí toàn là phim khiêu dâm? Liệu cháu có cảm nhận sự bảo vệ hay đâm ra thất vọng khi cha cháu không có đó? Chuyện gì xảy ra khi các bé gái không còn cảm thấy an toàn?

Có lẽ bạn không cảm thấy như thế, nhưng cảm thấy xấu hổ hay không ham muốn gì vì những hình ảnh tội lỗi mà thế gian đã phơi bày. Dường như là kẻ ác đã biến cái ham muốn lành mạnh thành sự dâm dục. Vì thế những ham muốn và ước ao trở thành nỗi ám ảnh. Bạn thắc mắc không biết bạn có thể hoán đổi sự an toàn và những luật lệ giới hạn để đổi lấy sự ước ao và sự bỏ mặc.

Tại sao tôi viết một cuốn sách nói về sự trinh tiết khi mà có vẻ không ai muốn nghe hay không muốn thích thú gì? Vậy tôi viết cho ai đọc đây? Để trả lời, cuốn sách này dành cho các em gái dậy thì. Nó cũng dành cho các bà mẹ để ghi nhận. Nó dành cho những ai sa ngã muốn được nâng đỡ. Và nó cũng dành cho những ai muốn giữ mình, biết được phần thưởng và được khích lệ để đứng vững vàng.

Cuốn sách này là một lá thư từ thế hệ của các bà mẹ và người cố vấn, là những người cảm thấy tiếc nuối, gởi cho các cô gái thuộc thế hệ này nhằm giúp họ tránh khỏi những thất bại của thế hệ trước và thừa hưởng những lời hứa, chứ không trải qua nỗi đau. Nó là một công cụ dành cho các bà mẹ cảm thấy không thể nói không với các con gái họ vì nhiều năm trước đây chính họ đã đồng tình.

Đây không phải là cuốn sách phải, đừng, nên chớ … mà là cuốn sách phục hồi. Một cái nhìn thoáng qua về cách Chúa nhìn vấn đề, khải thị về ý định nguyên thủy của Chúa. Một số người gọi nó là câu chuyện cổ tích, nhưng tôi tin nó là thật. Luật lệ không bao giờ phóng thích chúng ta, cũng như sợ hãi và sự kiểm soát không hề giữ chúng ta an toàn. Chính lẽ thật mới phóng thích chúng ta, lẽ thật lớn hơn mọi lời dối trá tràn lan xung quanh chúng ta. Lẽ thật là ánh ban mai nơi mà bóng tối của thất vọng bao trùm.

Tôi nghe người ta nói nếu bạn muốn ai đó nghe điều gì đó, hãy chia sẻ bằng hình thức kể chuyện. Tôi thấy điều này đúng cách đây nhiều năm khi tôi kể cho các con tôi các câu chuyện lúc chúng đi ngủ. Câu chuyện bịa vào cái thời tiên phong xa xưa về một gia đình di chuyển đến miền Tây để khai hoang. Tôi cũng kể câu chuyện này khi cả mẹ con tôi đều ngủ gục. Thường thì các con tôi ngủ gậc trước khi câu chuyện kết thúc. Phần tôi thì cứ kể miên man còn chúng thì có khi giật mình thức giấc bảo tôi cứ kể tiếp, không nên bỏ sót. Tôi vẫn ngạc nhiên vì cho tới ngày nay các con tôi vẫn còn nhớ rành rành câu chuyện từng chi tiết một.

Tại sao tôi kể chuyện này cho bạn? Vì tôi tin Chúa muốn kể cho bạn nghe câu chuyện lúc đi ngủ, để đánh thức giấc ngủ của bạn. Một câu chuyện để đem bạn từ chỗ bất an đến chỗ mong chờ và yên nghỉ trong giấc ngủ say, một câu chuyện để phục hồi những giấc mơ trước đây đã bị chôn vùi. Một nơi mà nỗi sợ sẽ vơi đi và hy vọng được phục hồi. Một ốc đảo mà không còn xấu hổ và mọi thứ đều mới mẻ và trong trắng như cánh hoa dưới làn sương sớm.

Trước khi đọc tiếp, nào chúng ta hãy cùng nhau cầu nguyện:

Lạy Cha Trên Trời,

Ngài là Đấng tạo dựng nên trời và đất. Ngài là tác giả của sự gần gũi! Có những lĩnh vực trong đời sống con đã bị đánh thức trước kỳ định. Lĩnh vực tình dục của con đã không được cất giữ trước khi nó bị kích thích và lạm dụng. Con xin Ngài đụng chạm những lĩnh vực này bằng quyền năng chữa lành của Ngài. Khi con đọc, con xin ánh sáng của lẽ thật hãy đến và tống khứ những bóng ma trong cuộc đời con.

Con tin Ngài có thể làm việc này, vì Ngài là Đấng toàn năng và toàn tri. Xin mở mắt lòng con để con biết Ngài và bước đi trong đường lối Ngài. Xin Ngài hãy làm những vấn đề nào cần lắng đọng phải lắng đọng xuống. Hãy xua tan những nỗi sợ của con và kéo con dưới bóng cánh an ninh của Ngài. Hãy mở lòng con và hãy kể cho con câu chuyện để con biết và hiểu mục đích của Ngài.

Yêu thương,

Con gái của Ngài