14 - Sống Không Hối Hận

Hôn Cô Gái Rồi Bỏ Họ Khóc

Đăng vào: 5 tháng trước

.

 

14 Sống Không Hối Hận

Để sống không hối hận, bạn phải sống cuộc đời có chủ đích, với cái nhìn về tương lai. Bạn không thể trải qua cuộc đời này mà không có ước mơ hay nghĩ đến đích cuối cùng và mong sẽ đến được nơi bạn muốn đến. Rất thường chúng ta thức giấc thấy mình ở nơi mà chúng ta không muốn đến qua sự di chuyển mà chúng ta không thích. Chúng ta có thể bị chôn vùi trong tấm chăn của cái giường ngủ, thắc mắc không biết chúng ta có bị mắc kẹt trong hối tiếc sau đó. Sự hối hận là một kết cuộc kinh khiếp và hành trình đến đó sẽ cướp đi rất nhiều sự sống và sức mạnh của chúng ta. Do vậy, Kinh Thánh thường đưa ra nhiều lời khuyên để tránh cơn ác mộng này, sự khôn ngoan mà chúng ta sẽ bàn đến sau ở chương này.

Sự hối hận là một cảm xúc có khả năng lạ thường đó là có thể gây ra nỗi đau không tả xiết. Nó che lấp con tim bạn bằng chiếc áo tuyệt vọng và khiến bạn chìm sâu vào hố sấu tuyệt vọng. Lúc còn nhỏ, chúng ta không quen với sự hối hận như quen với hậu quả. Thời thuơ ấu là thời gian giản dị trong đời khi mà nguyên nhân và hậu quả quá rõ ràng . . . Nếu mình làm điều này, mình sẽ mất nó. Cần đưa ra những chọn lựa với suy nghĩ cẩn trọng và chi tiết để giúp con trẻ đưa ra những quyết định khôn ngoan và lành mạnh. Khi mà mọi thứ đã đưa ra quá rõ ràng mà bạn lại đưa ra những lựa chọn tồi thì chỉ có cách là bạn tránh né nó. Nhưng rất thường, chúng ta suy nghĩ như thế.

Tôi nhớ lúc còn 5 tuổi, tôi bị cấm không băng qua đường trừ khi có mẹ tôi hay ai khác dẫn qua. Dù tôi thấy bối rối, dù mẹ tôi đã giải thích rõ tại sao tôi phải theo lời dạy của mẹ tôi là quan trọng. Tôi hiểu gia đình chúng tôi sống gần con phố nhộn nhịp và xe cộ có thể tông vào tôi … nhưng mấy đứa nhỏ khác có thể quan sát hai bên đường, còn tôi thì phải có người dẫn qua.

Ngày nọ, tôi rất muốn chơi ở nhà Jennifer phía bên kia đường nên mẹ tôi dẫn tôi qua, nắm tay tôi qua bên kia đường. Tôi gõ cửa và nghe tiếng động bên trong. Tôi chắc chắn chúng đang cười về việc mẹ tôi dẫn tôi. Tôi chào tạm biệt mẹ tôi và chơi vài giờ ở đó. Khi đến lúc về nhà, mẹ Jennifer đề nghị người chị gái dẫn tôi qua đường nhưng tôi không chịu. Tôi cho cô ta biết tôi đủ lớn để tự đi qua đường. Tôi nói dối là mẹ tôi cho phép tôi tự đi qua đường. Tôi thả tay ra và chạy ra đường, nhưng khi tôi làm vậy, tôi thấy đau trong bụng. Tôi bỏ qua, nhìn cả hai bên đường và băng qua phía bên kia đường mà không hề hấn gì. Tôi cẩn thận không vội chạy về nhà mà đi chậm chậm và tiến về phía cửa nhà tôi. Khi tôi vừa tới nhà thì mẹ tôi vừa cúp máy điện thoại.

“”Chào mẹ, con mới về nhà!” Tôi cho mẹ tôi biết “Chờ một chút” Mẹ tôi chặn lại hỏi tôi. “Ngồi xuống, mẹ cần hỏi con. Ai dẫn con về nhà hôm nay?”

Cảm giác hơi khó chịu, tôi liếc nhìn quanh quẩn xem thử mẹ tôi có thấy tôi băng qua đường hay không. Tôi trả lời, “Cindy dẫn con về nhà.”

Mẹ tôi hỏi thêm, “Có phải Cindy dẫn con về nhà hay không?” Tôi gật đầu, không muốn nói dối lần nữa.

“Mẹ sẽ gọi bà Hoffman và hỏi thử?” Tôi lắc đầu lia lịa, “Không, đừng hỏi.”

Mẹ tôi cho biết mà Hoffman đã cho bà biết tôi tự đi qua đường. Tôi bị bắt tại trận. Tôi không chỉ không nghe lời mà còn nói dối nữa. Tôi bị đem vào phòng cho đến khi cha tôi về. Mỗi khi tôi bị đem vô phòng, tôi không được phép nằm trên giường hay chơi đồ chơi, tôi phải ngồi hoài ở đó. Tôi sợ ba tôi về. Mỗi lần nghe tiếng xe là tôi vô cùng kinh khiếp … ông sắp về và tôi sẽ bị ăn đòn. Trong lúc ở một mình như thế, tôi tưởng tượng ra đủ điều. Có lẽ không bị đánh đòn đâu …cha tôi sẽ đồng ý là tôi đủ lớn nên tự đi băng qua đường được. Sự đợi chờ dường như là bất tận.

Rồi cha tôi về. Bình thường ông đậu xe là tôi chạy ra đón ông, nên lần này tôi không ra nghĩa là có hai lý do: một là tôi không có nhà hay là tôi đang gặp rắc rối. Tôi nghe mẹ tôi và cha tôi nói chuyện với nhau gì đó. Tôi biết họ nói về tội của tôi. Tôi cảm thấy như thể mình bị bệnh. Rồi tôi nghe tiếng chân đi lên và cửa mở ra, cha tôi xuất hiện.

“Lisa, con có thể đi ra. Cha mẹ cần nói chuyện với con.”

Tôi khóc và đi theo ông như chiên con đi đến hàng làm thịt. Vụ xét xử ngay tại phòng khách. Tôi ngồi đó và cha mẹ tôi ngồi cùng nhau ở ghế bên kia. Họ cho biết tôi không thể phán đoán hết được xe cộ chạy hai bên nhưng trong đầu tôi suy nghĩ, Liệu tôi có bị ăn đòn hay không?

Tôi hồi tỉnh lại khi cha tôi hỏi trực tiếp với tôi, “Có phải con không nghe mẹ và nói dối về chuyện băng qua đường không?”

“Dạ phải” Tôi khóc hối tiếc, hỵ vọng được tha cho. Nhưng án phạt đã được ấn định rồi.

Cha tôi hỏi, “Con biết cha phải làm gì rồi phải không?” “Dạ biết” tôi trả lời mếu máo.

Ông chỉ về phía tôi, “Hãy cho nó ăn đòn đi.”

Tôi bị ăn một trận lôi đình khi cha tôi đánh đòn nhiều roi đến nổi tôi chạy tứ tung khắp phòng.

Sau đó cha tôi đỡ tôi lên khi mẹ tôi cho biết bà luôn tin tưởng tôi. Bà sẽ tin tưởng tôi lần nữa. Tôi thấy nhẹ người và tôi cảm thấy được sạch sẽ, được yêu thương và được chấp nhận. Sau đó tôi không hề vi phạm nữa. Lần sau tôi băng qua đường tôi cảm thấy không sợ hãi hay xấu hổ nữa. Tôi học từ lỗi lầm và chịu kỷ luật cho sự vi phạm của tôi. Tôi ước gì sự việc đơn giản hơn bây giờ.

Rất thường, sự hối hận khắc ghi sâu hơn và còn lâu hơn là hậu quả của việc nhân quả. Hối hận cứ vang vọng trong đời sống chúng ta cho đến khi nó phải được xử lý. Đối với một đứa trẻ, hối hận sẽ chóng qua: Mình đáng lý không nên làm hay nói vậy và thường nó hiện ra ngay. Nhưng là người lớn, hối hận có thể hành xử cách khác, vì chúng ta không còn có cha mẹ giám sát nữa. Rất thường lúc còn trẻ, chúng ta rất chuyên gia trong việc che giấu lỗi lầm của mình. Chúng ta lý luận, nếu người lớn không biết thì không sao. Chúng ta ngu dại cho rằng không ai biết về những chuyện thầm kín của chúng ta. Nhưng chúng ta không nhận ra hạt giống của sự hối hạn đã được gieo vào và nó cứ phát triển trong mãnh đất tuổi trẻ của chúng ta mà không ai để ý. Nó chờ cho đến khi cây mọc lên đầy đủ trước khi cái bóng ma quá khứ của chúng ta lộ ra.

Những ai trong chúng ta đã nếm biết sự hối hận đều quen thuộc với nỗi đau của nó. Nó khóa tay chúng ta lại và không cho chúng ta đi cho đến khi nó cho mọi người biết sự ngu dại của chúng ta. “Hãy nhớ khi . .. ?” Sau đó nó phơi bày ra ánh sáng cho mọi người xem chúng ta đã giấu diếm thể nào suốt nhiều năm nay, thậm chí nó lôi ra khỏi ký ức của chúng ta những chuyện xưa cũ. Nhưng bây giờ mọi người đều thấy, như thể nó mới xảy ra hôm qua. Và chúng ta nghe con tim mình rên siết, “Ôi chớ chi!”

Hối hận cũng có khả năng bám gót theo rất nhanh những lỗi lầm của chúng ta. Điều gì đó đã làm hay lời nào đó đã nói hôm qua trong thầm kín thình lình bị phơi bày ra ánh sáng hôm nay. Một lời nói thiếu suy nghĩ, một hành động vội vã, một lời nhận xét không cẩn trọng đều có sức nặng khi bị nghe lén và có sức mạnh khi ai đó nói lại. Xét theo ánh sáng của hôm nay thì nó luôn luôn nghe có vẻ sỗ sàng và bất cẩn, rất khác so với ý định của ngày hôm qua. Chúng ta thấy mình muốn biện hộ chuyện đó: Tôi đâu có ý như vậy đâu. Bạn không hiểu thôi. Lúc đó nó khác mà. Chúng ta sẽ luôn kinh nghiệm sự hối hận khi chúng ta sống hời hợt và không cân nhắc những lời nói và hành động của chúng ta trước khi chúng ta trao cho nó cái quyền “sinh tử.”

Tôi cũng đã nếm biết sự hối hận và tôi không mong nọc độc của nó ảnh hưởng tới đời sống bạn. Tôi cũng đã nếm biết nỗi đau ở hiện tại vì tôi đã sống theo lời khuyên ngu dại của hôm qua. Tôi không tin những điều mà tôi chia sẻ với bạn. Tôi không hiểu hoặc hiểu rất ít về những hậu quả trong thời tuổi trẻ của tôi và tôi tin những điều tôi che giấu trong bóng tối đã ảnh hưởng tôi sau này. Là một người bạn, tôi không muốn bạn rơi vào vết xe đổ như tôi đã đi.

Tôi tin mỗi thế hệ đều có cơ hội và sức mạnh để chuộc lại những lỗi lầm bằng cách nói ra sự thật và cảnh cáo thế hệ kế tiếp. Những người con gái đã thành bà mẹ đều có cơ hội truyền lại di sản kiến thức để đến lượt con gái của họ có thể tránh được. Điều này có nghĩa là chúng ta phải lôi ra những chuyện thầm kín ở quá khứ vào hiện tại của chúng ta để nhiều người khác nghe và học hỏi.

Đây là lời mời gọi cho các chị em phụ nữ đã hối hận vì chuyện quan hệ tình dục mà bây giờ phải chiếu sáng ánh sáng lẽ thật trong nơi tối tăm để những người khác không phải đâm đầu vào đó. Đây là lời cảnh cáo cho người khác đang tính đi trên con đường sống phóng đãng. Hãy dọn đường cho người khác. Cái giá rất đắt và lợi ích thì rất lớn theo thời gian. Đối với những ai đã chọn con đường sự sáng, phước lành và vâng lời, nguyện câu này canh giữ bạn và tăng cường cho quyết tâm của bạn. Dù cách này hay cách khác, nếu bạn sống lâu đủ, bạn sẽ phát hiện có một điều chắc chắn. Không có chuyện gì mà giấu kín lâu được.

Vì chẳng có gì giấu kín mà sẽ không có lúc bị phơi bày, chẳng có gì bí mật mà sẽ không được biết đến và bị phơi bày trước ánh sáng. (Lu 8:17)

Để ý nếu bạn thấy chữ chẳng có gì. Không có lẫn lộn gì về chữ này; chẳng có gì nghĩa là không có gì. Rất thường, chúng ta đọc những câu Kinh Thánh như thế này và nghĩ rằng chúng ta khôn hơn hoặc biết cách bào chữa cho nó, do đó chúng ta không chịu hiểu thấu ý nghĩa của nó. Chúng ta cho qua khi đọc Kinh Thánh và lý luận rằng Chúa không bao giờ làm chúng ta ngượng ngịu.

Nhưng khi chúng ta nói hay làm chuyện ngu xuẩn hay chuyện tội lỗi trong chỗ thầm kín, đó không phải là Chúa làm chúng ta ngượng nghịu; chính chúng ta làm chúng ta ngượng nghịu. Nó giống như gieo hạt giống nơi thầm kín và sau đó nỗi giận với Chúa khi cây mọc lên. Có lẽ ở một mức độ nào đó, chúng ta thật sự tin chúng ta có khả năng giấu nhiều thứ nên nghĩ câu Kinh Thánh này thật sự không áp dụng vào hoàn cảnh của chúng ta. Nhưng nếu Kinh Thánh nói không có chuyện gì trốn thoát được, nó có nghĩa là không có ngoại lệ, mọi thứ nào giấu kín hay được che giấu sẽ bị quật lên và đem ra ánh sáng.

Xét theo ánh sáng này, điều quan trọng là chúng ta sống với một ý thức rõ ràng về cách cư xử của chúng ta. Sách Ê-phê-sô gọi chuyện này là sống cách “cẩn trọng:”

Nhưng những gì được ánh sáng phơi bày đều bộc lộ bản chất thật của nó, vì những gì làm cho sự việc được phơi bày đều là ánh sáng, …Thế thì anh chị em hãy cẩn thận về cách sống của mình; đừng sống như kẻ dại dột, nhưng như người khôn ngoan. (Êph 5:13-15)

Để sống cẩn trọng nghĩa là sống với ý thức rằng toàn bộ đời sống chúng ta đều được kết nối và đến một lúc nào đó một biến cố nào đó ở quá khứ sẽ xuất hiện trong tương lai của chúng ta. Từ gốc của từ “circum” (cẩn trọng) nghĩa là “đi vòng quanh hay “đi vòng tròn.” Từ “spec” nghĩa là nhìn thấy hay nhìn cái gì đó” giống như đi kiểm tra nhà, đi xem nhà để mua nó. Cũng vậy, chúng ta được dạy phải sống cuộc sống của chúng ta, cân nhắc những quyết định và hành động của chúng ta từ mọi khía cạnh và góc nhìn. Chúng ta cần đi vòng quanh và cảm nhận từ mọi góc nhìn trước khi chúng ta cam kết lâu dài. Nhưng tôi không chắc phần lớn trong chúng ta thật sự tin chuyện này là cần thiết.

Khi tôi dời đến sống ở Colorado, tôi đi mua cái ghế sofa cho nhà tôi. Tôi nhớ tìm được cái mà tôi thích. Tôi nghĩ, Đây là cái ghế sofa hoàn hảo. Nó rất bắt mắt, để tại phòng trưng bày xung quanh những bức tranh rất đẹp. Nhưng rồi tôi nhớ lại khi để chiếc ghế sofa này mà không có bức tường trang trí phía sau thì nó không sang trọng như tôi nghĩ. Khi tôi kéo cái ghế sofa ra khỏi tường, tôi nhận ra nó không còn sang đẹp nữa. Nếu tôi chỉ nhìn phía trước mà thôi thì tôi chắc mua nó về nhà rồi, ngồi lên và chúc mừng vì mình đã mua chính xác.

Phần lớn trong chúng ta chỉ nhìn thấy vẻ hào nhoáng của vấn đề. Chúng ta thích cái vẻ bề ngoài của nó, cách nó cảm nhận và tự nhủ, Mình xứng đáng hưởng thụ cái này … Mình sẽ đồng ý! Chỉ rồi sau đó chúng ta kiểm tra những sa sút của chúng ta và hứng chịu sự bối rối.

Khi tôi còn trẻ tuổi, sống rất nổi loạn, tôi lý luận để tin rằng tôi tự do phó dâng bản thân cho điều gì tôi muốn. Nói cho cùng, tôi lúc đó là cô gái sinh viên, mới lớn và có quyền bầu cử, lái xe và chọn ghề nghiệp …cuộc sống là một cuộc mạo hiểm đang mời mọc tôi. Chưa hề có lần nào trong cuộc sống ngông cuồng của tôi lúc đó mà tôi nghĩ đến nỗi đau mà tôi sẽ chịu 20 năm sau đó khi tôi nhìn khuôn mặt ngây thơ của hai đứa con trai của tôi khi chúng hỏi câu hỏi khó chịu, “Mẹ ơi, mẹ có còn trinh khi mẹ lấy ba không …? Những lời ngây thơ của chúng không lên án tôi nhưng chúng đang tìm kiếm một sự xác nhận về đức hạnh mà chúng không hề nghi ngờ là mẹ chúng có – chính là điều mà tôi phải thành thật chối từ.

Trong quãng thời gian học ở đại học, tôi không hề mơ là có một câu hỏi như thế dành cho tôi. Nếu lúc đó tôi đủ khôn để nghĩ đến tương lai, tôi sẽ không ngông cuồng mà quan hệ tình dục bừa bãi như thế. Nhưng niềm kiêu hãnh là một cảm xúc mãnh liệt mà tôi kinh nghiệm lúc đó. Lúc đó tôi cảm thấy bị giằng xé giữa nhiều lựa chọn. Tôi có thể nói dối và nói cho các con tôi biết tôi lúc đó vẫn còn trinh cho đến ngày cưới hoặc tôi có thể nói với chúng chuyện này không liên quan gì đến chúng, cho qua chuyện và tránh né nó. Tôi cũng có thể bào chữa như mọi cơ đốc nhân khác cho lối ăn ở của tôi: Tôi lúc đó chưa tin Chúa khi tôi mất trinh. Tôi không biết gì nhiều lúc đó. Hoặc tôi có thể chọn phần đau đớn nhất, một sự thật trần trụi nhất. Tôi hít thở sâu và trả lời thành thật, “Không, mẹ không còn trinh lúc đó, và mẹ hối hận cho đến ngày nay. Mẹ tin cơ nghiệp của tụi con khác với của mẹ.”

Nếu không trả lời thành thật thì sẽ làm giảm đi sức mạnh và khả năng của con con cái chúng tôi sống trong sự thánh sạch. Lẽ thật sinh ra sự tự do cũng như sự xấu hổ phát tán lời dối trá. Bạn không phải nói ra chi tiết những lỗi lầm của bạn, vì có thể nói ra sự thật mà không cung cấp hết mọi chi tiết.

Tại điểm này, bạn có thể đưa ra lập luận: Tôi đã được tha thứ và trở thành một con người mới rồi. Những sự cũ đã qua đi và mọi sự đều trở nên mới cho tôi. Dĩ nhiên, đây là chân lý tối hậu của Lời Chúa. Tôi tin tôi đã được tha thứ. Tôi tin tội lỗi tôi đã được tẩy sạch khi tôi xưng tội. Tôi tin tôi thành con người mới và kinh nghiệm lòng thương xót lớn lao của Chúa. Nhưng điều này không có nghĩa là tất cả những hậu quả từ các chọn lựa trước đây của tôi đã bị loại bỏ. Tôi không còn mặc cảm tội lỗi nữa và chịu phán xét nữa, nhưng một số hậu quả vẫn còn. Nếu con tôi là vỡ cái bình, tôi tha thứ cho nó nhưng cái bình vẫn còn vỡ.

Còn thêm một lập luận nữa, ta hãy xem một tình huống giả định. Chuyện gì xảy ra nếu tôi có bầu trong những ngày sống độc thân phóng túng ấy? Có lẽ điều này sẽ dùng làm lời cảnh tỉnh cho tôi. Tôi tin Chúa lúc đang mang bầu. Dù tôi kinh nghiệm tình yêu và sự thương xót của Chúa, liệu đứa bé trong bụng tôi có biến mất không? Không, dĩ nhiên là không! Nhưng sự hiện hữu của đứa bé không phủ nhận sự tha tội của tôi, cũng như sự tha tội không tẩy xóa sự hiện hữu của đứa bé. Nó vẫn là hậu quả từ những hạt giống tôi đã gieo và là kết quả của những chọn lựa tôi đã chọn. Nhưng tôi sẽ yêu thương và chúc mừng sự sống của đứa bé này ngay cả nó ra đời ngoài giá thú.

Đây là trường hợp có trong đời thật. Khi tôi mới lấy chồng, tôi đi đi về về làm đại diện cho một công ty mỹ phẩm. Có ba đại diện ở Dallas và ba ở Houston. Vài người là cơ đốc nhân và chúng tôi thích việc này vì chúng ta có cơ hội đi chung và trò chuyện nhau vào giờ ăn trưa và ăn tối.

Một người đại diện cơ đốc còn độc thân, rất đẹp gái có vấn đề về sức khỏe và hay lo lắng. Tôi sợ rằng cô ta sẽ mất việc vì cô ta cứ bệnh hoài và choáng váng sau khi làm việc và mất đi năng lực làm việc.

Một đêm nọ chúng tôi cùng nhau có mặt ở chương trình quảng cáo và tôi hỏi cô chúng tôi cầu nguyện cùng nhau được không. Tôi sợ cô ta rơi vào tuyệt vọng và kiệt quệ và tôi hy vọng qua lời cầu nguyện cô ta sẽ ổn lại. Cô ta có tất cả mọi thứ, có hội thánh nhà, có xe hơi, có lương cao, có phúc lợi, có vé đi du lịch miễn phí nhưng cô ta không hề hạnh phúc. Tôi hỏi cô, “Sao vậy?” và cô mở lòng ra với tôi.

“Chị không hiểu. Chị đã lập gia đình. Em thì chưa. Chị không biết cô đơn sẽ đau khổ thế nào.”

Tôi khích lệ cô tham gia vào hội thánh cô, chấm dứt than phiền, và bắt đầu tạ ơn về những gì cô ta có.

Cô ta nói, “Tôi không thấy chuyện này tốt cho tôi. Tôi đã thử, và đã đi du lịch rất nhiều. Tôi quá mệt mỏi khi tôi về nhà tôi để cả thời gian cuối tuần để lấy lại sức.”

Sau một hồi, dù tôi có nói gì đi nữa, cô ta vẫn nói lòng vòng. Lúc đó trời đã tối và chúng tôi vẫn chưa cầu nguyện, nhưng tôi hơi nản lòng và nghĩ rằng tình huống của cô ta không giải quyết được.

Tôi đề nghị, “Nào ta hãy cầu nguyện … cô cầu nguyện trước đi.”

Chúng tôi nắm tay nhau và cô bắt đầu cầu nguyện. Nhưng khi cô ta cầu nguyện, tôi không nghe được những gì cô nói. Tôi thấy điều gì đó rất khác. Đức Thánh Linh chỉ cho tôi thấy điều gì đó rất rõ mà làm cho tôi hầu như thấy kinh hãi. Nếu tôi nói cho cô biết những gì tôi thấy, có thể tôi sai nhưng tôi hoàn toàn không chịu nỗi.

Tôi hứa với Chúa là tôi sẽ nói nếu có cơ hội. Hình ảnh đó phai dần và tôi nghe lại những gì bạn tôi cầu nguyện. Cô ta đang kêu cầu Chúa, “Chúa ơi, xin tha tội cho con!”

Tôi trả lời, “Ngài đã tha rồi.”

Cô phản đối, “Không thể được. Ngài không tha cho tôi đâu. Tôi xin Ngài đừng làm thế.”

Tôi nắm chặt tay cô, mở mắt ra và nhìn vào mắt cô. “Tôi biết tại sao cô nghĩ Chúa không tha cho cô.”

“Không, chị không hiểu. Tôi biết Ngài không tha cho tôi đâu!”

Tôi hít thở sâu và nói tiếp, “Không phải Chúa không tha cho cô vì Ngài không chữa lành, không được chữa lành không có nghĩa cô không được tha tội.”

Sau đó cô chia sẻ câu chuyện bi kịch của cô với tôi và mọi chuyện cuối cùng đã rõ. Cô được nuôi dưỡng là một tín hữu ngay từ nhỏ nhưng một đêm nọ cô dự một buổi tiệc mà cô biết cô không nên dự. Cô lúc đó thấy khó chịu và uống rượu để xả stress trong một bầu không khí xa lạ. Cảm thấy cô khó chịu, một người đàn ông đẹp trai bước vào, làm quen với cô, gây sự chú ý với cô và nói với cô rằng cô rất đẹp. Trước khi cô biết chuyện gì xảy ra, cô thấy mình nằm chung với anh ta. Chuyện đã lỡ, nhưng cô nghĩ cô có thể kiểm soát được. Cô không nhận ra rằng giữ kín chuyện này quả là khó khăn như thế nào khi mà hai người đã ăn nằm với nhau. Cô nói không nhưng anh chàng này không chịu nghe và không ai khác ngăn anh ta. Đêm đó cô mất trinh và nhiễm chứng bệnh nhiễm trùng ở tử cung. Nhiều năm trôi qua, cô vẫn còn bị dằn vặc vì mặc cảm tội lỗi và xấu hỗ.

“Chính lần đầu tiên tôi muốn làm những gì tôi muốn. Các bạn tôi cũng thất bại nhiều lần nhưng tất cả đều ổn. Phần lớn bọn chúng đều đã lập gia đình” Cô ta khóc.

“Chúa không chỉ cho tôi điều này để kết án cô, nhưng để cô biết Ngài đã nghe tiếng kêu cầu của cô, biết nỗi đau của cô và tha thứ cho cô. Chúa chỉ cho tôi điều này để giúp cô.” Tôi tái khẳng định điều này.

Tối đó, cô bỏ qua cơn giận với Chúa và đón nhận sự tha thứ của Ngài. Cô đã sống nhiều năm dưới gánh nặng của sự hối hận, rồi cô quay sang đổ lỗi cho Chúa. Trước biến cố này, cô rơi vào tình trạng đó lần nữa, cô sợ rằng Chúa lên án cô về những tội lỗi của cô và cô cảm thấy bị xâm phạm lần nữa. Tối đó, chúng tôi cầu nguyện để phóng thích mặc cảm tội lỗi khỏi cô cũng như để cô được chữa lành tâm linh, hồn và thân thể.

Chuyện này đã xảy ra cách đây nhiều năm. Tôi không nói chuyện với cô gần 20 năm rồi. Tôi không biết cô có được chữa lành về thân xác hay không, nhưng tôi biết tấm lòng cô được chữa lành đêm đó. Tôi có tin Chúa chữa lành thân thể cô không? Có tin chứ, không gì là không thể với Chúa, vì khi tấm lòng tan nát, điều này là mối bận tâm số một của Chúa.

Bây giờ chúng ta hãy xem một con người cô đơn khác. Cô ta ngồi tại một bến tàu. Khuôn mặt của cô phản ánh vẻ buồn nào đó vì cô va chạm với đời từ rất sớm và tiếp xúc với nhiều hạng người qua công việc của cô ở bến tàu.

Cô cố gắng gượng mình đứng dậy và không dám đối diện sự thật. Ở tuổi hai mươi, cô quyết định va chạm thực tế. Cô tin Chúa đầy lòng thương xót nhưng cùng lúc, cô sợ tội lỗi của cô quá lớn. Tối nay cô sẽ phải trả lời cho chính những điều mà cô nghĩ là đã chôn vùi trong quá khứ.

Để ý cô cầu nguyện rất thống thiết. Khi cô quay lại xe hơi, cô thề là sẽ sống dạn dĩ và thành thật. Tôi nay cô phải đối mặt với người đàn ông mà cô yêu; cô đoan chắc là anh ta sắp hỏi cưới cô, nhưng trước khi anh ta ngỏ lời, anh ta phải biết sự thật về cô. Cô nghĩ anh ta sẽ thất vọng … vì chàng thanh niên này vẫn còn trong trắng và anh giữ mình cho đến khi lấy vợ. Anh xứng đáng cho cô và tối nay cô định nói cho anh ra biết.

Quay lại căn hộ trống rỗng, một căn phòng đơn, cô tắm rửa và chuẩn bị cho lần họ gặp nhau đầu tiên. Cô kể cho anh ta đêm trước rằng cô cần nói chuyện với anh và hỏi xem thử hai người có thể đi dạo bộ được không. Cô sẽ kể hết sự thật về chuyện quá khứ của cô. Ngay khi cô sẵn sàng thì cô ta đang đứng trước cửa của người bạn trai.

Cô ta gõ cửa và sau khi hai người nói chuyện qua lại.

Rồi anh ta hỏi cô ta anh muốn chia sẻ một câu Kinh Thánh.

Cô ta đồng ý khi anh ta mở Kinh Thánh ra. Không biết Chúa muốn nói gì với cô? Cô đã kêu cầu Chúa suốt cả ngày nhưng không nghe Chúa nói gì ngoại trừ tiếng nói của lương tâm cô. Nếu cô cảm thấy bị định tội, không biết có phải Chúa không?

Chàng trai trả lời, “Anh biết em biết điều này rồi. Nhưng đây là Lời Chúa nói : ‘Nếu ai ở trong Đấng Christ, người đó là một con người mới, những sự cũ đã qua đi; này mọi sự đều trở nên mới” (2 Cô 5:17). Anh ta nói tiếp, “Anh biết điều này nghe lạ, nhưng anh cảm thấy Chúa nói với em những sự cũ đã qua rồi và em giống như … một trinh nữ.”

Cô ta đón nhận câu trả lời đó và cô ta rơi nước mắt, “Vâng, em không phải là trinh nữ. Đó là điều mà em định nói với anh.”

Lúc này anh ta đứng trước mặt cô ta, nắm tay cô, “Nếu Chúa nói em là vậy …chúng ta là ai mà lý luận?”

Cô ta lắc đầu không tin và bật lên khóc. Anh ta kéo cô vào lòng và để cho cô khóc cho đến khi giông bão qua đi và cô cảm thấy được tẩy sạch.

“Nào chúng ta hãy đi bộ đi.” Cô ta trả lời, “Cảm ơn.”

Hai người đi dạo tối đó và cả hai chứng kiến những chuyện thầm kín suýt nữa chia cắt hai người. Lòng thương xót của Chúa còn đến đời đời. Chuyện đó xảy ra cách đây 20 năm rồi và chồng tôi và tôi đã sống chung nhau từ đó.

Bây giờ bạn biết tại sao tôi ước ao với cả tấm lòng rằng bạn không bao giờ phải vật lộn với những bóng ma của quá khứ như cách tôi đã phạm. Một số người trong bạn đã rơi vào chuyện này. Này là lúc đối diện với giông bão và quay lại lẽ thật. Này là lúc xoay khỏi tội lỗi và ăn năn, hãy để nó làm cho lòng bạn tan vỡ và dâng nó cho vị Hoàng tử. Ngài đầy lòng thương xót và có lòng trắc ẩn đối với phụ nữ đã bị từ chối và ruồng bỏ.

Tôi muốn chia sẻ một phần lá thư rất hay từ một người mẹ gởi cho cô con gái, vì tôi muốn bạn nhìn thấy vẻ đẹp của sự trong sạch về tình dục mà không hối hận.

Ước ao của mẹ là những lẽ thật này sẽ cảm động con duy trì sự thánh sạch như một người nữ của Đức Chúa Trời … mẹ nhận ra rằng một lý do mẹ hưởng sự gần gũi với cha con vì mẹ không biết xấu hổ. Ấy là vì mẹ được hướng dẫn và biết giá trị của sự thánh sạch khi mẹ còn trẻ. Mẹ biết đó là một của báu. Chúa ban cho mẹ một người đàn ông giữ mình trong sạch và tôn trọng sự thánh sạch của mẹ suốt thời gian đính hôn. Khi mẹ vui hưởng sự thân mật với cha con. Chiếc áo cưới trong phòng ngủ là biểu tượng về sự thanh sạch vẫn giữ đến ngày nay. Mẹ thấy mình ngợi khen Chúa về món quà mẹ hưởng ngày nay.

Những lời của người mẹ không có sự hối hận trong đó, chỉ có niềm vui. Tôi muốn điều đó dành cho bạn. Nếu bạn đã phạm tội, cách duy nhất để cất đi bóng ma khỏi đời sống bạn thì hãy ăn năn và cho phép quyền năng của sự ăn năn dẫn bạn tới sự cứu rỗi.

Vì sự đau buồn theo ý Ðức Chúa Trời đưa đến sự ăn năn để được cứu; đó là điều không có gì đáng phải hối tiếc, nhưng sự đau buồn theo kiểu thế gian ắt đưa đến sự chết. (2 Cô 7:10)

Buồn rầu theo thế gian chính xác là gì? Đó là buồn về việc mất đi những thứ thuộc thế gian kể cả tiếng tăm, tiền bạc, tài sản, mối quan hệ hay nhiều thứ khác. Nó tập trung vào những mất mác của người đó mà không nhận ra nỗi đau gây ra cho người khác hay cho Đức Chúa Trời. Nó cố gắng mang lại sự thay đổi bởi sức riêng qua nỗ lực tôn giáo, mà không có động cơ từ tấm lòng. Một ví dụ Kinh Thánh hay nhất về sự buồn rầu theo thế gian là Giu-đa Ích-ca-ri-ốt.

Buồn rầu theo ý Chúa thúc đẩy vượt qua việc lo lắng về hậu quả và tập trung vào mối quan hệ của chúng ta với Chúa. Nó mở toan bức màn để chúng ta nhìn thấy vấn đề thực sự. Đa-vít nêu cho chúng ta một tấm gương về điều này qua những lời ông nói trong Thi thiên 51:1:

Ðức Chúa Trời ôi, xin thương xót con theo tình thương của Ngài; Xin xóa bỏ các vi phạm con theo lòng thương xót lớn lao của Ngài.

Đa-vít hướng mắt lên Chúa và nài xin tình yêu đời đời của Ngài vì đã xóa đi tội lỗi của ông. Sau đó, ông xưng ra tội lỗi của ông vì đã phạm tội với Chúa.

Con đã phạm tội đối với Ngài và chỉ đối với Ngài mà thôi; Con đã làm điều ác trước mặt Ngài; Vì thế Ngài thật đúng khi Ngài phán xét. (Thi 51:4)

Không có sự biện hộ cho những hành động của ông cũng không đổ lỗi cho người khác. Ông thừa nhận công khai tội lỗi của ông. Khi chúng ta xưng nhận cách công khai, chúng ta sẽ được tẩy sạch cách công khai. Khi chúng ta cần sự thương xót của Chúa cách sâu xa (ai trong chúng ta mà không cần), chúng ta phải hạ mình để Chúa tôn cao chúng ta và kéo chúng ta ra khỏi hoàn cảnh của chúng ta.

Xin dùng nhánh bài hương tẩy rửa con, để con được sạch; Xin thanh tẩy con, để con trở nên trắng hơn tuyết. (Thi 51:7)

Đa-vít đã mất đứa con trai nên bây giờ ông xin Chúa thanh tẩy. Ông nhìn nhận ông không thể tự mình tẩy sạch nhưng ông quay về Chúa để Ngài cất đi không chỉ tội lỗi của ông mà còn cất đi mọi vết tích hay bóng ma của nó.

Ðức Chúa Trời ôi, xin dựng nên trong con một lòng trong sạch, và làm mới lại trong con một tâm linh chính trực. (Thi 51:10)

Tôi tin ông được tẩy sạch và ông bắt đầu xin quyền năng của ân điển để có tấm lòng trong sạch và tâm linh vững vàng được làm cho sống lại trong ông. Đa-vít hiểu rằng tội lỗi sẽ len lõi vào tấm lòng và làm yếu đi quyết tâm của tâm linh muốn phục vụ Chúa. Sau đó ông nói tiếp, cầu xin:

Xin khôi phục cho con niềm vui cứu rỗi của Ngài; Xin giúp con luôn giữ tinh thần đầu phục Ngài. (Thi 51:12-13)

Ba câu cuối cùng là câu mà tôi thích nhất trong Thi thiên này. Nó gồm một lời hứa về niềm vui được phục hồi nơi mà trước đó có sự hối hận và buồn rầu. Nó cung cấp một lời hứa về một khởi đầu mới để biến điều gì đó xấu xí thành đẹp đẽ. Nó cung cấp một cơ hội để dạy cho những người phạm tội khác về lòng thương xót và tình yêu của Chúa và nhìn thấy họ được phục hồi. Nguyện Chúa biến đổi mọi nơi tối tăm thành tia sáng về sự thành tín và chân thật của Ngài. Nguyện Ngài chiến thắng trong việc cứu chuộc bạn. Nguyện đến lượt bạn sẽ thay đổi mọi nơi đau đớn thành một tấm gương về vẻ đẹp và sự tự do bằng cách dạy lại cho những kẻ lỗi lầm về Lời Chúa đã trở thành xác thịt trong đời sống bạn.

Ta hãy ôn lại Thi thiên 51:

  1. Chúng ta nài xin Chúa dựa vào lòng thương xót của Ngài, chứ không phải công trạng của chúng ta.
  2. Chúng ta xưng ra tội lỗi nào chống lại Ngài.
  3. Chúng ta thừa nhận sự phán xét của Ngài là công chính.
  4. Chúng ta xin Ngài tẩy sạch và chấp nhận ơn thanh tẩy của Ngài.
  5. Chúng ta xin Ngài thanh tẩy bất kỳ ô uế nào và làm mới tâm linh chúng ta.
  6. Chúng ta xin Chúa niềm vui của sự cứu rỗi.
  7. Chúng ta cam kết dạy người khác từ những lỗi lầm của chúng ta và bước đi cách khiêm nhường.

Tôi không còn ước ao là tôi sẽ có những quyết định khác hơn, dù tôi ước ao một kinh nghiệm khác cho mọi người con gái của Chúa đang cầm cuốn sách này. Tôi kinh ngạc bởi lòng thương xót của Chúa, Đấng đã tẩy xóa những tội lỗi của tôi để thánh lời cảnh cáo cho bạn, sự phục hồi của tôi thành niềm hy vọng cho bạn, sự tự do của tôi thành sự phóng thích cho bạn. Hãy cầu nguyện với Đa-vít :

Lạy Cha trên trời,

Chúa ơi, hãy thương xót con theo tình yêu đời đời của Ngài, theo lòng trắc ẩn của Ngài hãy xóa mọi vi phạm của con. Hãy tẩy sạch mọi tội lỗi và thanh tẩy con khỏi mọi tội lỗi. Vì con biết sự vi phạm của con và tội lỗi của con luôn trước mặt con. Con đã phạm tội cùng Ngài và đã làm điều gian ác trước mặt Ngài nên Ngài chứng tỏ là đúng khi Ngài phán và được công chính khi Ngài phán xét … Hãy dùng chùm kinh giới tẩy sạch con và con sẽ được sạch; hãy rửa sạch con thì con sẽ trắng hơn tuyết. Hãy cho con nghe niềm vui và sự hân hoan; Hãy tạo cho con tấm lòng trong sạch, Chúa ơi, hãy làm mới tâm linh sẵn lòng trong con. Đừng cất con khỏi sự hiện diện của Ngài hay đừng cất Thánh Linh khỏi con. Hãy phục hồi con niềm vui của sự cứu rỗi và ban cho con một thần linh ngay thẳng và hãy gìn giữ con. Rồi con sẽ dạy cho những kẻ phạm tội đường lối của Ngài và cho tội nhân quay về Ngài . . lưỡi con sẽ hát về sự công chính của Ngài. Hỡi Chúa, hãy mở môi miệng con thì con sẽ công bố sự ngợi khen Ngài. Của lễ đẹp lòng Đức Chúa Trời là tâm linh tan vỡ, một tấm lòng ăn năn, thống hối. Ôi hỡi Chúa, Ngài không khinh dễ đâu. (Thi 51:1-17)