CHƯƠNG MƯỜI BA: ĐẢM BẢO ĐỨC TIN ĐẦY TRỌN

Gần Gũi Chúa

Đăng vào: 3 tuần trước

.

CHƯƠNG MƯỜI BA

ĐẢM BẢO ĐỨC TIN ĐẦY TRỌN

Đức Chúa Trời không phản ứng với nhu cầu của chúng ta, Ngài phản ứng với đức tin của chúng ta!

Trong nhiều năm, tôi đã gặp nhiều tín đồ chân thành, những người đầy dẫy Đức Thánh Linh, yêu mến Chúa và kính sợ Chúa, và tránh xa tội lỗi, nhưng họ cũng hỏi: “Tại sao tôi không nghe tiếng Chúa hay kinh nghiệm sự hiện diện của Ngài?” Tôi có thể cảm nhận được sự thất vọng nơi những thánh đồ này, vì họ đang làm tất cả những gì họ biết phải làm, nhưng không kết nối được với Chúa trong sự cầu nguyện. Chỉ cần nói chuyện với họ một hồi, chúng ta thường khám phá ra lý do khiến họ gặp khó khăn. Hầu hết thường có một câu trả lời, và nó được tìm thấy trong câu Kinh Thánh sau Vậy, thưa anh chị em, vì chúng ta vững tâm bước vào nơi chí thánh nhờ huyết Đức Giê-su, qua con đường mới và sống . . . nên chúng ta hãy đến gần Chúa với lòng chân thành, trong niềm tin vững chắc, tấm lòng đã được tẩy sạch khỏi lương tâm ác, thân thể đã rửa bằng nước tinh sạch. Chúng ta hãy giữ vững không lay chuyển lời tuyên xưng về niềm hy vọng của chúng ta, vì Đấng đã hứa với chúng ta luôn luôn thành tín. (Hê-bơ-rơ 10:19-23)

Đầu tiên, tác giả cho chúng ta biết rằng chúng ta có thể đến Nơi Chí Thánh, nơi Chúa ngự. Hãy nhớ lại thời điểm Chúa Giê-su trút linh hồn của Ngài trên thập tự giá, bức màn trong đền thờ bị xé toạc từ trên xuống dưới. Đức Chúa Trời di chuyển ra ngoài và sẵn sàng dọn vào đền thờ mới của Ngài, những con người được tái sinh. Vì vậy, bây giờ khi chúng ta đến gần, chúng ta tìm kiếm Ngài bên trong, thay vì cố gắng tưởng tượng một cách mù quáng vào một cái ngai cách xa hàng triệu dặm; vì để kết nối với Thánh Linh bên trong, là ở trong ngai với Chúa Giê-su và Đức Chúa Cha.

Lưu ý tác giả nói với chúng ta rằng chúng ta phải đến với sự dạn dĩ. Làm sao chúng ta có thể đến gần với sự tin quyết như vậy? Đơn giản vì Ngài đã dọn đường cho chúng ta bước vào sự hiện diện của Ngài qua dòng huyết hoàng gia của Ngài mà Ngài đã đổ ra trên đồi Gô-gô-tha. Lương tâm của chúng ta đã được tẩy sạch khỏi sự tra tấn của sự định tội do tội lỗi gây ra, và giờ đây chúng ta có thể bước vào sự hiện diện của Ngài với sự đảm bảo hoàn toàn.

Việc này không phải là một kịch bản đuổi bắt. Đó là thực tế; Chúa nói nếu chúng ta đến gần, Ngài sẽ đến gần chúng ta! Tuy nhiên, lý do chính cho sự tranh chiến của hầu hết tín đồ được tìm thấy trong lời tuyên bố, “sự đảm bảo trọn vẹn của đức tin.” Chúng ta phải đến với đức tin! Vì Kinh Thánh cho chúng ta biết rõ ràng:

Nhưng không có đức tin thì không thể nào đẹp lòng Ngài. Vì bất cứ ai muốn đến gần Đức Chúa Trời phải [nhất thiết] tin rằng Đức Chúa Trời hiện hữu và rằng Ngài là Đấng ban thưởng cho những ai sốt sắng và siêng năng tìm kiếm Ngài. (Hê 11:6 AMP)

Hãy nghe những lời này: “Không có đức tin thì không thể làm hài lòng Ngài.” Hãy dành một vài phút và để những từ này chìm sâu trong lòng bạn.

“TA ĐANG TÌM AI ĐÓ TIN!”

Tôi sẽ không bao giờ quên khoảng thời gian khi tôi mới vài tuổi trong Chúa, độc thân và sống trong một căn hộ ở Bắc Carolina.

Sáng hôm sau, khi đang ngủ say, tôi thấy mình bật dậy trên giường, ngồi dậy và thốt ra những lời tuôn ra khỏi miệng: “Ta chỉ đang tìm kiếm ai đó tin!”

Tôi nhìn đồng hồ báo thức và phát hiện ra đã 4 giờ sáng. Tôi đang chìm trong giấc ngủ sâu đến nỗi tôi phải tự kiểm tra xem mình đang ở đâu và chuyện gì vừa xảy ra. Tôi bật đèn cạnh giường và nhận thấy rằng ga trải giường của tôi ướt sũng từ nơi cơ thể tôi nằm, nhưng tôi không bị sốt hay bị bất kỳ bệnh tật nào. Tôi vừa kinh ngạc cũng như khiếp sợ, vì tôi nhận ra rằng Đức Chúa Trời vừa nói ra từ miệng tôi, nhưng sau đó tôi nghĩ: Tại sao những lời này không sâu sắc hơn? Tôi biết Ngài đang tìm kiếm ai đó tin. Tôi mệt nên lập tức lăn ra ngủ.

Sáng hôm sau khi tôi thức dậy, tôi cứ nghe thấy cả buổi sáng: Ta chỉ đang tìm kiếm ai đó tin. . . Ta chỉ đang tìm kiếm một ai đó tin . .

. Tôi chỉ đang tìm kiếm một ai đó để tin. . . Khoảng giữa buổi sáng, đột nhiên những lời này ập đến với tôi. Tôi nói to với chính mình: “Thật sâu sắc!”

Từ lúc đó, tôi bắt đầu suy ngẫm về hai câu hỏi sau: Điều gì làm Chúa Giê-su buồn nhất? (không phải điều làm Ngài tức giận hơn bất cứ điều gì khác, đó tất nhiên là những người Pha-ri-si giả hình) và Điều gì làm Ngài hài lòng nhất? Đầu tiên, Ngài đau buồn nhất bởi những người không tin rằng Ngài sẽ làm những gì Ngài đã phán Ngài sẽ làm! Nói cách đơn giản—sự thiếu đức tin của họ. Trên thực tế, đây chính là đức tin, đó là tin rằng Chúa có ý nói những gì Ngài muốn nói, và Ngài muốn nói những gì Ngài có ý nói. Đức Chúa Trời không phải là người nói dối, thay vào đó, Ngài ủng hộ Lời của Ngài bằng sự tôn vinh danh Ngài. Ngài thề bởi chính Ngài, vì không có Đấng nào cao hơn. Vì vậy, khi chúng ta nghi ngờ Ngài, chúng ta xúc phạm sự chính trực của Ngài.

Hãy xem xét điều này. Hãy lắng nghe sự thất vọng của Chúa Giê- xu trong đoạn Kinh Thánh sau đây; đây là một vài điều chỉ từ sách Ma-thi-ơ (Tôi đã chọn Bản dịch Today’s English Version vì nó mang lại cảm giác rõ nhất về giọng điệu của Ngài):

“Ngươi có ít đức tin làm sao!” (Mat. 6:30–31 TEV)

Các môn đệ đến đánh thức Ngài dậy. “Xin cứu chúng con, Chúa ơi!” họ nói, “Chúng ta sắp chết rồi!”

“Tại sao ngươi lại sợ hãi như vậy?” Chúa Giê-su đã trả lời. “Ngươi có ít đức tin làm sao!” (Ma-thi-ơ 8:25-26 TEV)

Đức Giê-su liền đưa tay nắm lấy ông và nói: “Ngươi thật ít lòng tin! Tại sao ngươi lại nghi ngờ? (Ma-thi-ơ 14:31 TEV)

Tại sao các ngươi bàn với nhau về việc không có bánh? Các ngươi có ít đức tin làm sao! (Ma-thi-ơ 16:8 TEV)

Bạn có nghe thấy sự thất vọng và buồn bã trong giọng điệu của Ngài với mỗi lần vậy không? Tuy nhiên, biến cố làm tôi ngạc nhiên nhất là khi các môn đệ không thể đuổi quỷ ra khỏi một cậu bé bị động kinh. Hãy nghe Chúa Giê-su nói gì với môn đồ của Ngài:

“Các người thật vô tín và sai lầm biết bao! Ta phải ở lại với các ngươi bao lâu? Ta phải chịu đựng các ngươi bao lâu? Mang cậu bé đến đây cho Ta! Đức Giê-su truyền lệnh cho quỷ, quỷ liền xuất khỏi cậu bé và ngay lúc đó cậu được khỏi bệnh. (Mat. 17:17-18)

Ngài chắc chắn đã không kìm nén cảm xúc của mình. Giọng điệu của Ngài vượt xa sự thất vọng, sự chê bai, sự buồn bã và gần như là sự tức giận chính đáng! Sau đó, các môn đệ hỏi Ngài tại sao họ không thể đuổi được con quỷ. Chúa Giê-su nói đơn giản,

Là do các ngươi chưa đủ đức tin. (Mat 17:20 TEV)

ĐỨC CHÚA TRỜI ĐÁP LẠI ĐỨC TIN CỦA CHÚNG TA

Tất cả những gì chúng ta nhận được từ Chúa là nhờ đức tin. Tôi đã khám phá ra một sự thật mà nhiều người trong hội thánh không biết, đó là Đức Chúa Trời không phản ứng với nhu cầu của chúng ta, Ngài phản ứng với đức tin của chúng ta! Hãy dừng lại và suy ngẫm về câu nói đó trong giây lát. Tôi có thể đưa ra vô số ví dụ để minh họa điều này từ Kinh Thánh, nhưng cho phép tôi chỉ nêu hai ví dụ. Đầu tiên, vào một ngày nọ, Chúa Giê-su đang giảng dạy cho nhiều nhà lãnh đạo trong một ngôi nhà và chúng ta đọc:

Và quyền năng của Chúa đã hiện diện để chữa lành họ. (Lu-ca 5:17)

Tôi thích cách Kinh Thánh đặc biệt nói với chúng ta rằng quyền năng của Chúa hiện diện để chữa lành những nhà lãnh đạo này. Nó cho chúng ta biết rằng ít nhất một trong số những người lãnh đạo đó, nhưng rất có thể là nhiều người, cần được chữa lành, nhưng không ai trong số họ nhận được. Tại sao? Không ai trong số họ có đức tin để nhận nó.

Tuy nhiên, có một nhóm người khiêng một người bại vào nhà bằng cáng, nhưng do đông quá không vào được nên khiêng lên mái nhà rồi xé toang tấm ngói hạ người bại xuống và đặt trước mặt Chúa Giê-su. Sau đó chúng ta đọc:

Khi Ngài nhìn thấy đức tin của họ. . . Ngài nói với ông: “Ta bảo ngươi, hãy đứng dậy, vác giường đi về nhà mình.” Lập tức, ông đứng dậy trước mặt họ, vác chõng mình đã nằm và trở về nhà mình, vừa tôn vinh Chúa. Ai nấy đều kinh ngạc, tôn vinh Đức Chúa Trời và vô cùng sợ hãi mà nói rằng: “Hôm nay chúng ta đã thấy những việc lạ lùng!” (Lu 5:20-26)

Chúa Giê-su nhìn thấy đức tin của họ. Người bại liệt và những người khiêng anh ta biết rằng Chúa giữ Lời của Ngài. Rất có thể họ đã biết điều Đức Chúa Trời đã phán với dân sự Ngài, đó là “Chớ quên mọi ân huệ của Ngài: Đấng tha thứ mọi gian ác ngươi, Đấng chữa lành mọi bệnh tật ngươi” (Thi 103:2-3). Mặt khác, các nhà lãnh đạo đã rất ngạc nhiên khi thấy người bại liệt được chữa lành và họ tôn vinh Chúa; nhưng không một ai trong số họ được chữa lành. Tại sao? Bởi vì chúng ta không thể nhận được, ngay cả những gì Đức Chúa Trời muốn chúng ta có, nếu chúng ta không nhận được điều đó bằng đức tin! Ý muốn của Đức Chúa Cha là để những người lãnh đạo bệnh hoạn đó tiếp nhận, nhưng họ đã không làm thế! Đức Chúa Trời đáp ứng khi chúng ta tin, điều này được phản ánh qua việc chúng ta nắm lấy những gì Ngài phán.

Trong một trường hợp khác, một phụ nữ Hy Lạp đến với Chúa Giê-su. Bà nài xin Ngài chữa lành cho con gái bà khỏi bị quỷ ám. Chúa Giê-su nói với bà,

“Hãy để con cái ăn no nê đã, vì không lẽ lấy bánh của con mà ném cho chó con.” (Mác 7:27)

Ngài gọi bà là con chó. Bà ta có thể đã bị xúc phạm và xông ra ngoài. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, bà đã biết tính cách của Ngài. Vì vậy, bà ngay lập tức quay lại:

Đó là sự thật, thưa Chúa, nhưng ngay cả những con chó dưới gầm bàn cũng được cho một số mẩu bánh vụn từ đĩa của bọn trẻ. (Mác 7:28 NLT)

Bà biết rằng bà đang ở trong sự hiện diện của Con Đức Chúa Trời, và tin rằng Ngài là một Đức Chúa Trời tốt lành, không thiếu gì quyền năng. Bà đã quyết tâm, vì bà biết rằng tất cả những gì bà phải làm là giữ vững lời cầu xin của mình và bà sẽ không bị từ chối. Bà cứ duy trì đức tin, và vì điều đó mà Chúa Giê-su phán,

Bà đã nói thế thì hãy về đi, quỷ đã ra khỏi con gái bà rồi.” (Mác 7:29)

Khi bà đến nhà, bà thấy con gái mình đã hoàn toàn bình phục. Một lần nữa, Chúa Giê-su phản ứng với đức tin của bà, không phải nhu cầu của bà, vì lời cầu xin đầu tiên của bà được thốt ra xuất phát từ nhu cầu, nhưng sự đáp ứng của bà đối với câu trả lời ban đầu của Ngài được thúc đẩy bởi đức tin của bà.

ĐỨC TIN LÀ CHÌA KHÓA ĐỂ NHẬN MỌI THỨ

Nguyên tắc này áp dụng cho mọi thứ trong Vương quốc. Thật vậy, Gia-cơ đủ can đảm để tuyên bố rằng khi chúng ta đến với Đức Chúa Trời trong lời cầu nguyện, chúng ta phải làm điều đó:

. . . trong đức tin, không chút nghi ngờ, vì kẻ nghi ngờ giống như sóng biển bị gió đưa đẩy. Vì người như thế đừng mong rằng mình sẽ nhận được bất cứ điều gì từ Chúa. (Gia Cơ 1:6-7)

Chà, hãy nghe lại những lời đó: “Người ấy chớ tưởng mình sẽ nhận được gì từ Chúa.” Hãy suy gẫm về điều này trong giây lát. Hãy nghĩ về những từ không nhận được bất cứ điều gì. Đó là một tuyên bố dứt khoát không có vùng xám, không có ngoại lệ! Chúa đảm bảo rằng chúng ta sẽ hoàn thành mục tiêu này! Ngài phản ứng với đức tin, chứ không phải điều gì khác!

Đây là lý do tại sao rất nhiều người đã không nhận lãnh Thánh Linh. Họ không cầu xin trong đức tin. Kinh Thánh hỏi chúng ta:

Tôi chỉ muốn biết điều này từ anh em: Anh em đã nhận được Thánh Linh bởi việc làm theo luật pháp, hay bởi nghe và tin? (Ga 3:2)

Điều này phù hợp với những gì Gia-cơ nói. Bạn không thể nhận được bất cứ điều gì từ Chúa nếu bạn không đến gần Ngài bằng đức tin, mà chắc chắn sẽ bao gồm Thánh Linh của Ngài. Rất nhiều lần tôi đã gặp những tín đồ khao khát Chúa, nhưng không nói được tiếng lạ. Họ biết còn có nhiều ơn phước hơn nữa và họ đang tìm kiếm, nhưng sau khi nghe Lời Chúa về sự đầy dẫy Đức Thánh Linh, họ nói với tôi: “Trước đây tôi đã cầu nguyện để nhận lãnh và không có gì xảy ra cả.” Hoặc khi họ xin để nhận thì họ làm với thái độ “có lẽ vậy.” Họ không có quyết tâm như người phụ nữ Hy Lạp ở trên. Họ không đến với sự đảm bảo đầy đủ! Họ không đến với sự can đảm! Đức Chúa Trời mong đợi chúng ta biết ý muốn của Ngài, vì chúng ta được dạy rằng: “Vậy, chớ dại dột, nhưng hãy hiểu ý muốn của Chúa là thể nào” (Êph 5:17); do đó một khi chúng ta biết điều đó, hãy cầu xin với đức tin và sự xác quyết.

Đối với việc đến gần Đức Chúa Trời để được thân mật, nguyên tắc này cũng được áp dụng. Rất nhiều lần khi các tín đồ đến gần Chúa, họ hy vọng họ sẽ kết nối với Ngài. (Tôi không nói về từ hy vọng trong Kinh Thánh, tức là “kỳ vọng chắc chắn,” mà chính là hy vọng “có lẽ là vậy” đã phát triển trong ngôn ngữ tiếng Anh của chúng ta). Thái độ này không phải là đức tin và sẽ không tiếp cận được sự hiện diện của Chúa. Một lần nữa, chúng ta được dạy: “Không có đức tin thì không thể nào đẹp lòng Ngài, vì ai đến với Đức Chúa Trời phải tin rằng Ngài hiện hữu” (Hê 11:6). Tác giả đang nói với các tín hữu Hê-bơ-rơ rằng khi bạn đến gần Đức Chúa Trời, bạn phải tin rằng Ngài hiện hữu. Nói cách khác, rằng Ngài sẽ ở đó; Ngài sẽ nghe, và Ngài sẽ trả lời!

Gia-cơ nói: “Người ấy chớ tưởng rằng mình sẽ nhận được điều gì từ Chúa; người đó là kẻ hai lòng” (Gia 1:7-8). Một người hai lòng là người đến gần Đức Chúa Trời, nhưng vẫn thắc mắc về sự hiện diện của Ngài. Thậm chí anh ấy có thể tự hỏi liệu Đức Chúa Trời có đón nhận sự xuất hiện của anh ấy không.

Một triệu chứng của người hai lòng là những suy nghĩ trôi dạt. Hãy để tôi giải thích. Trong các buổi nhóm, nhiều lần khi mọi người đến phía trước để được hướng dẫn cầu nguyện sau một bài giảng, tôi bảo các nhạc công ngừng chơi. Lý do là mặc dù âm nhạc chỉ là nhạc cụ, nhưng nhiều người sẽ hát lời của những bài hát quen thuộc, và họ sẽ không tập trung vào Chúa. Gia-cơ nói: “Hãy đến gần Chúa thì Ngài sẽ đến gần anh em . . . Hỡi kẻ hai lòng, hãy tẩy sạch lòng mình” (Gia 4:8). Làm sao chúng ta có thể tìm kiếm Chúa khi tâm trí của chúng ta thậm chí không tập trung vào Ngài? Bạn có thể tưởng tượng việc tiếp cận một người bạn theo cách tương tự không?

Mọi người dễ bị phân tâm vì họ hy vọng họ sẽ kết nối với Chúa khi đến gần. Không, bạn phải tin Ngài hiện hữu; bạn phải tin Ngài ở đó; bạn phải tin rằng Ngài đang lắng nghe và sẽ đáp ứng; và Ngài xứng đáng nhận được sự chú ý hoàn toàn của bạn. Đức tin bảo đảm rằng Ngài đang hoàn toàn chú ý đến bạn, bởi vì bạn biết Ngài đã hứa, và Ngài không thể nói dối; nếu bạn đến gần, Ngài sẽ đến gần. Ôi, sự phấn khích trong lòng tôi lúc này gần như không thể kìm nén được. Thật là một Đức Chúa Trời kỳ diệu mà chúng ta phục vụ. Ngài sẽ đáp lại chúng ta nếu chúng ta đến gần Ngài bằng đức tin!

LÀM THẾ NÀO CHÚNG TA NHẬN ĐỨC TIN?

Bây giờ chúng ta phải giải quyết câu hỏi thường được đặt ra: Làm thế nào để tôi gia tăng đức tin của mình? Trên thực tế, điều này đã được hỏi trong nhiều năm, ngay từ các sứ đồ:

Các sứ đồ thưa với Chúa: “Xin Chúa thêm đức tin cho chúng con!” Chúa đáp: “Nếu các con có đức tin như hạt cải, các con có thể bảo cây dâu này: ‘Hãy tự nhổ gốc lên và xuống trồng dưới biển!’ thì nó cũng vâng lệnh các con. (Luca 17:5-6)

Trước tiên hãy lưu ý rằng Ngài phán: “Nếu các ngươi có đức tin bằng hạt cải.” Một hạt giống là một cái gì đó rất nhỏ, nhưng chứa đựng trong nó khả năng phát triển thành một cái cây khổng lồ. Vì vậy, trước khi chúng ta nói về việc có đức tin phát triển – thành một cái cây khổng lồ đơm hoa kết trái, trước tiên chúng ta phải hỏi, Làm thế nào để chúng ta có được hạt giống? Câu hỏi đó được trả lời rõ ràng trong câu sau:

Vậy thì đức tin đến bởi sự nghe, và sự nghe là bởi Lời Đức Chúa Trời. (Rô 10:17-KJV)

Nó rất đơn giản. Hạt giống đức tin đến từ việc nghe Lời Đức Chúa Trời. Cũng lưu ý rằng Ngài nói, bằng việc nghe, và nghe. Đôi khi nó có thể xảy ra chỉ bằng cách nghe một lần, nhưng thường thì hạt giống được lắng đọng trong tâm linh chúng ta bằng cách nghe đi nghe lại nhiều lần. Đó là lý do tại sao nhiều tín hữu đói khát sẽ nghe hoặc đọc đi đọc lại một sứ điệp giảng Lời Chúa. Tôi đã có rất nhiều người đến gặp tôi và nói rằng, Tôi đã đọc một trong những cuốn sách của ông nhiều lần hoặc đã xem bài giảng video năm lần và đến lần thứ năm, nó bùng nổ trong tôi. Vào thời điểm đó là khi hạt giống được gieo xuống và bén rễ!

Việc này đơn giản đến mức chúng ta có thể dễ dàng bỏ lỡ nó bằng cách phức tạp hóa nó. Hạt giống đức tin đến chỉ bằng cách nghe Lời Chúa được nói hoặc viết bởi sự soi dẫn của Đức Thánh Linh. Ngày nay thật buồn biết bao khi chúng ta có quá nhiều bài giảng được rao giảng, quá nhiều sách được viết ra, nhưng lại có quá ít Lời Chúa được nói ra. Cuốn sách đầu tiên tôi viết đã bị một nhà xuất bản lớn từ chối bởi vì, theo cách nói của họ, “Nó quá thuyết giáo.” Quá nhiều Kinh Thánh, quá nhiều điều Đức Chúa Trời phán. Tôi đoán họ muốn thứ gì đó có thể thu hút cảm xúc của con người hoặc thậm chí là xác thịt của họ.

Thật đáng buồn, nhưng đó là áp lực mà nhiều mục sư đang phải chịu đựng hiện nay. Bây giờ chúng ta có những hội thánh “thân thiện với người đi nhóm”, nơi mà những người tham dự không mang theo Kinh Thánh, bởi vì họ không cần nó nữa. Họ lắng nghe một “bài diễn văn” hay hoặc hài hước sẽ giúp ích cho họ trong cuộc sống bận rộn, tìm kiếm thú vui. Khi tôi suy nghĩ về tình trạng của hội thánh ngày nay, toàn bộ điều này thật trớ trêu đối với tôi, vì trong hai năm qua, chức vụ của chúng tôi đã gửi 50.000 cuốn Kinh Thánh cho những người lãnh đạo hội thánh thầm lặng ở nước ngoài vì họ quá khao khát Lời Đức Chúa Trời. Kinh Thánh khan hiếm ở các nước bị đóng cửa tin lành đến nỗi các nhà lãnh đạo sẽ đưa các trang Tân Ước cho các trưởng lão và yêu cầu họ ghi nhớ các phần của họ để họ luôn có thể giảng Lời Chúa nếu Kinh Thánh của họ bị tịch thu. Những người nam và người nữ này biết giá trị của Lời Đức Chúa Trời được viết ra.

Tuy nhiên, trong các hội thánh phương Tây, chúng tôi lại đang cố gắng loan báo những sứ điệp mang lại sự giải trí cho tâm hồn và sự thoải mái cho xác thịt, thay vì những sứ điệp từ Lời Chúa mang lại sự biến đổi cho tâm hồn và mang lại sự đóng đinh cho xác thịt. Khi nghe những sứ điệp này, chúng ta có thể cười và thậm chí rơi nước mắt vì một câu chuyện cảm động, nhưng điều gì sẽ xảy ra khi tội lỗi gõ cửa cuộc đời của những tín đồ xác thịt này? Họ sẽ có sức mạnh để đứng lên chống cự tội lỗi không? Điều gì xảy ra khi họ cần biết ý muốn của Chúa trong một tình huống quan trọng—liệu họ có biết cách cầu nguyện hay phải cầu xin điều gì không? Liệu họ sẽ có đức tin của những người đã nhận được trong các sách Tin lành? Những hình ảnh này là vô tận!

Tôi rất vui vì nhà xuất bản đó đã từ chối cuốn sách đầu tiên của tôi, bởi vì nếu ông ấy chấp nhận nó, ông ấy có thể đã yêu cầu các biên tập viên của mình làm suy yếu sứ điệp, và vô số người sẽ được đụng chạm bởi sách đó đã bị từ chối. (Cuốn sách cuối cùng đã được xuất bản.) Điều trớ trêu là chủ sở hữu của công ty xuất bản cuối cùng đã sa thải người đứng đầu công ty xuất bản của mình, và thuê một người có tấm lòng hướng đến Đức Chúa Trời. Nhà xuất bản mới đã thuê một nhân viên có cùng lòng yêu Chúa muốn thấy các sứ điệp của Chúa được công bố cho dân sự của Ngài. Người giám đốc mới này đã tiếp cận tôi và hỏi liệu ông có thể xuất bản cuốn sách tiếp theo của tôi không. Cuối cùng tôi đã viết năm cuốn sách cho cùng một nhà xuất bản này, bốn trong số đó đã trở thành sách bán chạy nhất; nhưng hơn thế nữa, chúng tôi tiếp tục nhận được vô số lời chứng về những cuộc đời, gia đình và hội thánh đã được thay đổi. Mọi vinh hiển thuộc về Chúa!

Tôi chia sẻ điều này với bạn vì có một nạn đói trong xứ, không phải về bánh và nước, mà là Lời của Đức Chúa Trời (xem A-mốt 8:11). Trong hội thánh Mỹ nói chung, chúng ta có rất ít Lời Chúa được rao giảng. Tôi không nói rằng chúng ta không có giảng sứ điệp, bởi vì chúng ta có rất nhiều sách, video và băng ghi âm, nhưng điều chúng ta thiếu là Lời Đức Chúa Trời. Tại sao tôi có thể đi đến các quốc gia ở Châu Phi và Châu Á và thấy những người có ít tài nguyên hơn người Mỹ chúng ta, nhưng lại nhận được từ Đức Chúa Trời một cách dễ dàng như vậy và có nhiều đức tin và bông trái hơn trong cuộc sống của họ? Việc này thật đơn giản. Họ đang nghe Lời của Chúa, chứ không phải nghe những sứ điệp êm tai muốn làm hài lòng người nghe hoặc nghe những sứ điệp “búa tín đồ.”

Tôi đã hứa với Chúa rằng tôi sẽ không bao giờ đầu hàng trước áp lực phải mang đến những sứ điệp làm hài lòng mọi người, thay vì những sứ điệp mà Ngài đang phán. Phao-lô nói: “Bây giờ tôi đang cố gắng giành được sự chấp thuận của con người hay của Đức Chúa Trời? Hay tôi đang cố chiều lòng con người? Nếu tôi còn cố làm vui lòng người ta, thì tôi chẳng phải là đầy tớ của Đấng Christ” (Ga- 1:10). Có bao nhiêu người khởi đầu là tôi tớ của Đấng Christ, nhưng bây giờ trở thành nô lệ cho hội chúng hoặc khán giả của họ? Giờ đây, họ bị ràng buộc bởi áp lực phải giảng cho những người mà họ được gọi để lãnh đạo những gì họ muốn.

Đức tin đến bằng cách nghe, và nghe đến bởi Lời Chúa. Chính Lời Chúa gieo mầm đức tin vào lòng chúng ta. Là những người lãnh đạo, chúng ta phải cung cấp cho dân sự Chúa những gì họ cần, chứ không phải những gì họ nghĩ là họ cần. Chúng ta phải cung cấp cho họ Lời đời đời của Đức Chúa Trời có thể gây dựng họ và ban cho họ cơ nghiệp (xem Công vụ 20:32).

Nhiều nhà lãnh đạo hội thánh đang đi tiên phong, là những người công bố Lời thuần khiết của Đức Chúa Trời trở lại. Một số mục sư rơi vào cái bẫy làm hài lòng những người nghe, nhưng hiện này được thoát khỏi cái bẫy đó, trong khi có những mục sư khác mới nổi. Họ đang kêu gọi dân sự Chúa trở lại với Ngài! Tại sao vào thời điểm này, Đức Chúa Trời lại nhấn mạnh đến sự thân mật với Ngài? Câu trả lời thật đơn giản. Ngài muốn bạn có đức tin để sống trong sự thông công ngọt ngào với Ngài, bởi vì bạn không thể có sự thân mật nếu không có đức tin! Ngài đang gieo cho dân Ngài Lời Ngài để họ đến gần Ngài. Ồ, phấn khích biết bao khi nghĩ về tất cả việc này!

CHÚNG TA GIA TĂNG ĐỨC TIN CÁCH NÀO?

Bây giờ chúng ta đến với câu hỏi làm thế nào chúng ta gia tăng đức tin của mình. Chúa Giê-su nói với các môn đệ của Ngài:

Nếu các con có đức tin như hạt cải, các con có thể bảo cây dâu này: ‘Hãy tự nhổ gốc lên và xuống trồng dưới biển!’ thì nó cũng vâng lệnh các con. Ai trong các con có một đầy tớ đi cày hoặc đi chăn, khi nó ở ngoài đồng về, lại bảo nó: ‘Vào ngồi ăn ngay đi!’ Chẳng phải các con bảo nó như thế nầy sao? ‘Hãy dọn cơm và thắt lưng hầu bàn cho ta ăn uống xong, rồi con hãy ăn uống?’ Người chủ có cám ơn đầy tớ vì nó vâng lệnh không? Các con cũng thế, khi làm xong những điều dặn bảo, hãy nói: ‘Chúng con là những đầy tớ vô dụng, chỉ làm bổn phận của chúng con.’

(Luca 17:6-10)

Tôi đã từng bối rối khi Chúa Giê-su chuyển từ việc nói về đức tin như một hạt giống sang vai trò của một đầy tớ với chủ của mình. Có vẻ như Chúa Giê-su không nhất quán, nhưng tôi biết điều đó không thể đúng. Rồi một ngày Thánh Linh mở mắt tôi.

Đầu tiên, Ngài nói với chúng ta rằng đức tin đến từ dạng hạt giống. Những hạt giống rất nhỏ, nhưng chứa đựng bên trong chúng tiềm năng phát triển thành những cây khổng lồ. Vì vậy, gieo hạt thôi chưa đủ mà hạt phải được vun trồng để nó đạt hết hiệu năng của nó. Phần thứ hai của câu trả lời của Ngài chứa đựng chìa khóa để làm cho hạt giống đức tin lớn lên thành cây sai trái lớn. Nói cách khác, loại đức tin sẽ nhổ cây dâu, dời núi, hoặc đưa chúng ta vào chính sự hiện diện của Đức Chúa Trời!

Tại sao đầy tớ làm ruộng hoặc chăn bầy cho chủ? Mục tiêu cuối cùng là có được thức ăn trên bàn của anh ấy. Điều Chúa Giê-su đang hỏi là: Tại sao một người đầy tớ chăm sóc mùa màng hoặc đàn gia súc, sau đó vào nhà và không hoàn thành công việc bằng cách dọn thức ăn lên bàn của chủ mình? Để thành công, anh ta cần phải hoàn thành tất cả những gì anh ta được yêu cầu làm. Không hoàn thành có thể được so sánh với việc bạn đã gieo hạt giống, tưới nước và bón phân; nhưng ngay trước khi đến thời điểm thu hoạch, bạn lại phá hủy hoặc sơ ý để trái nó bị thối.

Chúa Giê-su đang nói về sự vâng phục của chúng ta đối với Ngài. Ngài là Chủ, và chúng ta là đầy tớ của Ngài trong các cánh đồng của Ngài. Nếu chúng ta muốn thấy hạt giống đức tin của mình lớn lên và đơm hoa kết trái, thì chúng ta phải là những đầy tớ biết vâng lời trong tất cả những gì chúng ta được yêu cầu làm. Hãy lưu ý những lời của Ngài: “Ngươi cũng vậy, khi ngươi đã làm tất cả những điều ngươi đã được truyền lệnh.” Những lời này xác nhận rằng Ngài đang phán về sự vâng lời của chúng ta, và đó là chìa khóa để thấy đức tin của chúng ta gia tăng.

VÂNG LỜI MỘT PHẦN LÀ KHÔNG VÂNG LỜI

Không đủ để vâng lời một phần, hoặc bắt đầu vâng lời chỉ để rút lui. Đây là lỗi mà nhiều người trong Kinh Thánh mắc phải. Một ví dụ cụ thể là vua Sau-lơ. Theo lời của Chúa, ông đã được truyền lệnh rõ ràng rằng hãy đi và tiêu diệt toàn bộ dân A-ma-léc—giết mọi đàn ông, đàn bà và trẻ em, cũng như mọi loài súc vật. Không vật gì có hơi thở được để sống sót.

Sau-lơ không trả lời: “Tôi sẽ không làm điều đó!” Chúng ta thường giới hạn sự bất tuân chỉ ở mức hiển nhiên—sự nổi loạn trắng trợn. Tuy nhiên, điều này còn lâu mới chính xác. Một điều khác mà Sau-lơ không làm là đồng ý, rồi sau đó đổi ý. Hầu hết chúng ta cũng hiểu hình thức không vâng lời này. Sau-lơ cũng không sao lãng ưu tiên điều đó và cuối cùng không vâng lời vì sao nhãng hoặc quên lãng. Hầu hết sẽ thừa nhận rằng hành vi đó sẽ là không vâng lời, nhưng sẽ bào chữa cho hành vi đó vì mục đích tốt của nó. Nhiều khả năng tất cả sẽ đồng ý rằng những tình huống này đại diện cho các mẫu hành vi không vâng lời, nhưng chúng ta hãy chú ý đến các hành động của Sau-lơ.

Ông ta ngay lập tức tập hợp quân đội của mình và tấn công—giết từng người một, cả nam lẫn nữ, trẻ em và trẻ đang bú. Hàng chục ngàn người bị Sau-lơ và đội quân đông đảo của ông ta giết chết. Tuy nhiên, Sau-lơ tha cho vua A-ma-léc. Tại sao? Tôi tin rằng ông ta đang hòa đồng với văn hóa thời đó. Nếu bạn chinh phục một quốc gia, bắt sống vua của họ và biến ông ấy thành nô lệ trong cung điện của bạn, thì ông ấy sẽ là một chiến tích sống.

Sau-lơ cũng giết hàng ngàn con vật. Tuy nhiên, ông để dành những con chiên tốt nhất, con bò đực, bò béo, chiên con, và tất cả những gì tốt, và ban nó cho dân của ông để họ có thể hy sinh cho Chúa và làm những điều đúng “kinh thánh.” Hãy tưởng tượng làm thế nào mọi người phải nhìn thấy điều này. Trong khi dâng những con vật đáng chết này cho Đức Giê-hô-va, họ nghĩ: “Chúng ta có được một vị vua tin kính biết bao, ông ấy luôn đặt Chúa lên hàng đầu”.

Nhưng Đức Chúa Trời có một quan điểm rất khác về điều đó. Ngài than thở với Sa-mu-ên: “Ta rất tiếc đã lập Sau-lơ làm vua, vì người đã xây bỏ Ta, không làm theo các điều răn của Ta” (1Sa 15:11). Sau-lơ đã giết hàng chục ngàn người và chỉ tha cho một người. Ông đã làm 99,9% những gì được giao cho ông. Hầu hết chúng ta sẽ thấy sự vâng lời trong sứ mệnh của ông, nhưng Đức Chúa Trời nhìn thấy sự bất tuân. Thực tế, một vài câu sau đó Ngài gọi đó là sự nổi loạn khi nói qua một tiên tri. Điều này cho chúng ta biết rằng sự vâng lời một phần không phải là sự vâng lời chút nào dưới mắt Đức Chúa Trời. Trên thực tế, sự vâng lời gần như hoàn toàn, thậm chí 99 phần trăm, không được coi là vâng lời, mà là sự nổi loạn. Chúng ta thường nghe điều này như thế nào: “Tại sao bạn không nhìn vào tất cả những gì tôi đã làm?” Bạn chỉ đang tập trung vào một chút mà tôi đã không làm! Chắc chắn Sau-lơ có thể nói như vậy. Mặc dù điều này phù hợp với lý luận của con người nhưng nó không phù hợp với Đức Chúa Trời!

SỰ THÂN MẬT TỶ LỆ THUẬN VỚI ĐỨC TIN

Nếu tiếp tục theo dõi cuộc đời của Sau-lơ, bạn sẽ nhận thấy đức tin của ông ngày càng suy giảm. Bạn cũng sẽ nhận thấy ông dần dần trở nên xa cách Chúa hơn. Mức độ thân mật của ông suy yếu vì thực tế là khả năng chúng ta có được sự thân mật với Chúa tỷ lệ thuận với đức tin của chúng ta. Về điều này, sứ đồ Giăng nói,

Nhờ đó chúng ta biết rằng chúng ta thuộc về chân lý và chúng ta được an tâm trước mặt Ngài khi lòng chúng ta lên án chúng ta. Vì Đức Chúa Trời vĩ đại hơn lòng chúng ta và Ngài biết mọi sự. Các con yêu dấu! Nếu lòng mình không lên án mình thì chúng ta được vững tâm trước mặt Đức Chúa Trời. Và bất cứ điều gì chúng ta cầu xin thì nhận được điều ấy vì chúng ta tuân giữ các điều răn của Ngài và làm điều đẹp lòng Ngài. (1Giăng 3:19-22)

Khả năng chúng ta có sự thân mật với Chúa tỷ lệ thuận với đức tin của chúng ta, và đức tin của chúng ta tỷ lệ thuận với sự vâng phục của chúng ta đối với Ngài. Bây giờ hãy để tôi làm rõ điểm này. Tôi không nói về sự bất tuân mà ngay lập tức theo sau là sự xưng tội và ăn năn.

Tội của Đa-vít lớn hơn tội của Sau-lơ rất nhiều, nhưng ông đã ăn năn ngay lập tức. Đức tin của ông không hề suy giảm cũng như khả năng tương giao mật thiết với Chúa của ông. Mặt khác, Sau-lơ tiếp tục tìm kiếm lợi ích cho riêng mình để bảo vệ và nâng cao những gì ông cho là thuộc về mình. Tấm lòng của ông không theo đuổi Đức Chúa Trời như tấm lòng của Đa-vít.

Một ví dụ điển hình về điều này trong cuộc sống hàng ngày là sự năng động của vợ chồng. Nếu một trong hai trở nên tư lợi và không phục tùng người kia, thì sự tin tưởng và thân mật sẽ mất đi. Một người chồng có thể nói: “Này, anh trả các hóa đơn, đặt thức ăn trên bàn cho em, một mái nhà trên đầu của em và mua quần áo cho em Có gì sai khi anh có bạn gái ở cạnh? Anh ấy có thể nói: “Anh yêu em” và thậm chí nói rằng anh ấy đang chăm sóc cô vợ rất tốt, nhưng tôi đảm bảo với bạn rằng mức độ thân mật của họ sẽ nhanh chóng giảm sút vì sự không tuân thủ của anh ấy chỉ trong một lĩnh vực.

Chúng ta có thể hỏi: “Lạy Chúa, con đi nhà thờ thường xuyên, con dâng tiền phần mười, con đọc Kinh Thánh và cầu nguyện, tại sao đức tin của con lại yếu kém như vậy?” À, cho tôi hỏi một câu: Anh đối xử với vợ anh thế nào? Đức Chúa Trời phán: “Người chồng cũng vậy, hãy lấy sự hiểu biết mà ăn ở với vợ, tôn trọng vợ như phái yếu hơn, và cùng thừa kế ân sủng sự sống, hầu cho lời cầu nguyện của anh em khỏi bị ngăn trở” (1Phi 3:7). Sự thông công của chúng ta với Chúa bị cản trở vì chúng ta không vâng lời trong mọi lãnh vực nào đó. Hãy nhớ lại những lời của Chúa Giê-su: “Các ngươi cũng vậy, khi đã làm xong mọi điều truyền phải làm.” Sự vâng lời một phần sẽ không bao giờ “tăng cường đức tin của chúng ta”! Nguyên tắc này cũng áp dụng cho cách vợ đối xử với chồng, con cái đối xử với cha mẹ, hoặc thậm chí cách cha mẹ đối xử với con cái.

Một câu hỏi khác có thể được đặt ra: Bạn có phải là người nam, người nữ giữ lời của mình không? Kinh Thánh cho chúng ta biết người sẽ có sự thân mật với Đức Chúa Trời là “kẻ thề nguyện dù tổn hại vẫn không đổi thay” (Thi 15:4). Bạn có đưa ra lời hứa của bạn, rồi không giữ lời? Bạn có thói quen phạm tội bằng miệng và sau đó tự hỏi tại sao đức tin của bạn lại yếu kém không? Tôi có thể tiếp tục với các câu hỏi.

Vấn đề là chúng ta sống cuộc sống của mình để tìm cách hoàn toàn vâng phục Lời Chúa! Vì chúng ta được truyền bảo chắc chắn:

Hỡi các con bé nhỏ của ta! Ta viết cho các con những điều này để các con đừng phạm tội. (1 Giăng 2:1)

Nhiều cơ đốc nhân đã nhìn tội lỗi hoặc là phóng túng hoặc là rất luật pháp. Những người mà cho tội lỗi là chuyện bình thường thì tin rằng họ có thể vi phạm Lời Chúa bởi vì chúng ta có ân điển và lòng thương xót, và tất cả đã được che phủ trên thập tự giá. Vâng, tội lỗi đã được xử lý trên thập tự giá, nhưng chúng ta phải nhớ điều Phao-lô nói với các tín hữu: “Anh em không biết rằng nếu mình cứ phó mình làm theo ý muốn người nào, thì anh em là tôi mọi cho người mình vâng lời, hoặc phạm tội dẫn đến sự chết, hoặc vâng lời dẫn đến sự công bình” (Rô-ma 6:16 AMP). Một lần nữa, chính Chúa Giê-su nói với những người gọi Ngài là Chúa nhưng vẫn thường xuyên phạm tội: “Hỡi kẻ làm điều ác, hãy lìa khỏi Ta” (Ma-thi-ơ 7:23).

Những người theo chủ nghĩa luật pháp coi việc vi phạm tội lỗi như là việc loại bỏ một người khỏi “câu lạc bộ thánh thiện” của họ. Đó không phải là điều nên thúc đẩy chúng ta tránh xa mọi hình thức bất tuân; trên thực tế, động lực đó không thể giữ chúng ta khỏi tội lỗi. Tuy nhiên, khi chúng ta thấy tội lỗi làm tổn hại đến đức tin của mình, điều này sẽ cản trở sự gần gũi của chúng ta với Chúa, thì chúng ta sẽ chạy trốn tội lỗi! Tại sao? Bởi vì chúng ta mong muốn, hơn bất cứ điều gì khác, được gần gũi với Ngài.

Bây giờ chúng ta hiểu tại sao Gia-cơ nói với chúng ta ngay trước và sau khi đưa ra lời mời đến gần Đức Chúa Trời:

Vậy, hãy đầu phục Đức Chúa Trời nhưng chống lại quỷ vương thì nó sẽ trốn xa anh chị em. Hãy đến gần Đức Chúa Trời, Ngài sẽ đến gần anh chị em. Này, người có tội, hãy rửa sạch tay mình! Người hai lòng hãy tẩy thanh lòng dạ. (Gia 4:7-8)

Tất cả đều xoay quanh sự vâng lời! Tại sao? Vì vậy, chúng ta có thể đến gần với sự đảm bảo đầy đủ. Một lần nữa chúng ta hãy nhìn vào Kinh Thánh từ đầu chương này:

Vậy, thưa anh chị em, vì chúng ta vững tâm bước vào nơi chí thánh nhờ huyết Đức Giê-su, qua con đường mới và sống . . .nên chúng ta hãy đến gần Chúa với lòng chân thành, trong niềm tin vững chắc, tấm lòng đã được tẩy sạch khỏi lương tâm ác, thân thể đã rửa bằng nước tinh sạch. Chúng ta hãy giữ vững không lay chuyển lời tuyên xưng về niềm hy vọng của chúng ta, vì Đấng đã hứa với chúng ta luôn luôn thành tín. (Hê 10:19-23)

Sự tin quyết hay sự đảm bảo hoàn toàn của chúng ta bắt nguồn từ đức tin, đức tin đến từ việc nghe Lời Đức Chúa Trời, đức tin này sẽ tăng lên khi chúng ta tiếp tục vâng lời. Nếu chúng ta phạm tội, chúng ta có một Đấng biện hộ với Đức Chúa Cha, và nếu chúng ta mau mắn ăn năn, thì lương tâm của chúng ta sẽ không bị kết án vì huyết của Ngài tẩy sạch chúng ta trắng hơn tuyết. Tuy nhiên, nếu chúng ta cố tình tiếp tục phạm tội, thì lương tâm của chúng ta sẽ lên án chúng ta, và Đức Chúa Trời lớn hơn lương tâm của chúng ta. Đến lượt mình, chúng ta bị cản trở không thể đến gần Đức Chúa Trời hằng sống với sự tin chắc.

HY VỌNG

Bây giờ chúng ta chuyển sang câu thứ hai được đưa ra trong đoạn Kinh Thánh trên: “Chúng ta hãy giữ vững niềm hy vọng của mình.” Hy vọng thường bị hiểu lầm; nó không phải là một từ “có thể như vậy.” Thay vào đó, nó có nghĩa là “một kỳ vọng chắc chắn.”

Khi Đức Chúa Trời hiện ra với Áp-ra-ham lần đầu tiên, Ngài đã hứa: “Ta là cái khiên của ngươi, phần thưởng của ngươi rất lớn” (Sáng. 15:1). Áp-ra-ham tự nhiên không có hy vọng có con với một người vợ hiếm muộn nên câu trả lời của ông hơi thất vọng:

Sau các việc đó, CHÚA phán bảo Áp-ram trong khải tượng: Áp-ram, con đừng sợ, Ta sẽ là cái khiên bảo vệ con, phần thưởng cho con rất lớn.” Nhưng Áp-ram nói: “Lạy Chúa, CHÚA sẽ cho con điều gì? Con vẫn không có con và Ê-li-ê-se, người Đa-mách sẽ thừa hưởng sản nghiệp của con.” Áp-ram tiếp: “Chúa chẳng cho con con cái, nên một đầy tớ trong nhà con sẽ kế nghiệp con!” (Sáng 15:2-3)

Rõ ràng là người đàn ông này có rất ít hoặc không có hy vọng, và Đức Chúa Trời biết Áp-ra-ham không thể nhận được lời hứa của Ngài trừ khi ông hy vọng. Vì vậy, Chúa đã đưa ông ra ngoài vào buổi tối hôm đó và bảo ông đếm các vì sao. Tôi tin rằng đây là cách nó xảy ra. Cuối cùng, Áp-ra-ham ngủ thiếp đi trong khi đếm vô số vì sao. Sáng hôm sau, Chúa đánh thức ông bằng một câu hỏi: “Con đã đếm hết chưa?”

Áp-ra-ham nói, “Dạ không hết, có quá nhiều!”

Đức Chúa Trời đã có câu trả lời mà Ngài đang tìm kiếm và theo sau đó là: “Dòng dõi ngươi sẽ như thế—nhiều không thể đếm được!” (Sáng 15:5). Đức Chúa Trời đã đặt vào ông niềm hy vọng thiêng liêng—một hình ảnh rõ ràng về lời hứa của Ngài dành cho Áp-ra- ham—có nhiều con cái. Bất cứ khi nào ông nhìn các vì sao, ông được nhắc nhở về lời hứa của Đức Chúa Trời và nghe thấy vô số tiếng kêu của con cháu: “Tổ phụ Áp-ra-ham, Tổ phụ Áp-ra-ham!” Liên quan đến điều này, Tân Ước nói với Áp-ra-ham:

Người vẫn tin trong hy vọng dù không còn gì để hy vọng, nên người trở thành cha của nhiều dân tộc như lời đã phán: “Dòng dõi ngươi sẽ như thế.” (Rô-ma 4:18)

Như lời đã phán là gì? “Con cháu ngươi sẽ như vậy, nhiều không đếm xuể!” Không có hy vọng tự nhiên, hy vọng siêu nhiên đã bước vào để phủ bóng lên những gì thấy được bằng chính lời hứa. Niềm hy vọng thiêng liêng nhìn xa hơn điều hiển nhiên mà bước vào lãnh vực kỳ vọng đầy tin tưởng của Đức Chúa Trời. Áp-ra-ham đã chọn vượt qua điều hiển nhiên bằng điều thiêng liêng. Thực tế, Kinh Thánh cho biết ông “tin chắc rằng điều Ngài đã hứa, Ngài cũng có thể thực hiện” (Rô 4:21). Ông đã nhận được lời hứa bởi đức tin mà được tăng cường bởi hy vọng. Chúng ta được bảo,

Đức tin là thực chất của những điều hy vọng. (Hê-bơ-rơ 11:1)

Đức tin của chúng ta tạo ra thực thể cho niềm hy vọng hoặc cho những lời hứa của Đức Chúa Trời. Như chúng ta đã thấy nơi Áp-ra- ham, hy vọng thiêng liêng là khải tượng hay bản thiết kế về ý muốn của Đức Chúa Trời mà chúng ta chưa thể nhìn thấy bằng mắt thường của mình. Hy vọng thiêng liêng là cực kỳ quan trọng, vì không có hy vọng, đức tin không có gì để tạo ra thực thể. Lời Chúa không chỉ đặt đức tin vào lòng chúng ta, mà còn ban cho chúng ta niềm hy vọng, hay khải tượng về đức tin.

Nó có thể được so sánh với một tập hợp các vật liệu xây dựng, chẳng hạn như ngói, cửa sổ, ván lợp, gỗ, xi măng, gạch, v.v. Chúng ta có thể có tất cả các nguồn lực, nhưng nếu không có bản thiết kế chi tiết, quá trình xây dựng sẽ là một thảm họa! Bạn có thể nghĩ, tôi có thể xây dựng mà không cần bản thiết kế. Có lẽ có một bản thiết kế trong đầu bạn, nhưng vẫn cần phải có một số kế hoạch.

BƯỚC VÀO SỰ HIỆN DIỆN SAU BỨC MÀN

Về sự thân mật, chúng ta hãy xem lại câu Kinh Thánh hàng đầu của chúng ta:

Vậy, hỡi anh em, nhờ huyết Chúa Giê-su, bởi đường mới và sống mà được dạn dĩ vào Nơi Chí Thánh. . . chúng ta hãy đến gần Chúa với tấm lòng chân thật với đức tin trọn vẹn, lòng được tưới sạch khỏi lương tâm xấu và thân thể được rửa bằng nước tinh khiết. Chúng ta hãy giữ vững lời tuyên xưng niềm hy vọng của chúng ta mà không dao động, vì Đấng đã hứa là thành tín. (Hê 10:19-23)

Tác giả rõ ràng đang nói về việc đến gần Chúa. Một lần nữa, hãy nhìn vào những từ: “Chúng ta hãy giữ vững lời xưng nhận về niềm hy vọng của mình.” Hãy nhớ rằng hy vọng là một bản thiết kế—một tầm nhìn—một bức tranh thiêng liêng về những gì chúng ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường của mình. Với suy nghĩ này, hãy đọc kỹ những điều sau đây:

Người ta thường nhân danh một vị lớn hơn mình mà thề nguyện, nếu có việc tranh chấp thì kết cuộc lấy lời thề mà xác định. Đức Chúa Trời cũng thế, muốn càng chứng tỏ mục đích không thay đổi của Ngài cho những người thừa hưởng lời hứa, Ngài đã xác nhận bằng lời thề. Để nhờ hai điều không thay đổi đó, là những điều Đức Chúa Trời không thể nào nói dối mà chúng ta, những người trốn vào nơi ẩn náu, được khích lệ mạnh mẽ, nắm lấy niềm hy vọng đặt trước mặt mình. Chúng ta có hy vọng nầy như cái neo vững vàng bền chặt của linh hồn, đi vào bên trong bức màn. (Hê 6:16-19)

Bạn có thấy điều này không? Đặt những câu Kinh Thánh này lại với nhau và bạn có:

Nào chúng ta hãy đến gần với một tấm lòng chân thật trong sự đảm bảo đầy đủ của đức tin . . . [giữ] vững lời tuyên xưng về niềm hy vọng của chúng ta mà không dao động, vì Đấng đã hứa là thành tín. . .. Niềm hy vọng này chúng ta có như một cái neo của linh hồn, cả hai đều chắc chắn và kiên định, và đi vào Sự Hiện Diện đằng sau bức màn. (Hê 10:22–23; 6:19)

Bản dịch New Living Translation nói như thế này: “Nó dẫn chúng ta qua bức màn thiên đàng vào nơi thánh bên trong của Đức Chúa Trời.” Chính Đức Chúa Trời đã ban cho Áp-ra-ham khải tượng rõ ràng về niềm hy vọng thiêng liêng. Khi gần gũi Chúa, Thánh Linh ban cho khải thị thiêng liêng về điều mà mắt trần gian của chúng ta không thể thấy được, đó là chính Chúa, Đấng ngự trên ngai ở trên trời.

Khi đến gần Chúa, chúng ta hướng về Thánh Linh bên trong, và vượt qua bức màn xác thịt và lối suy nghĩ tự nhiên, giới hạn của mình, để bước vào sự hiện diện của Ngài. Một khi ở đó, chúng ta đã đi vào đền thánh của thiên đàng, nơi chúng ta gặp gỡ Chúa Giê-su và Chúa Cha. Trong đền thánh trong lòng này, chúng ta cảm nghiệm được sự thân mật với Chúa vinh hiển!

Các tín đồ thường cố gắng tưởng tượng mình đang bước vào ngai khi họ cầu nguyện. Tuy nhiên, nếu không có sự giúp đỡ của Đức Thánh Linh, điều này có thể được ví như việc Áp-ra-ham không thể hiểu được lời hứa của Đức Chúa Trời nếu không có khải tượng. Chỉ sau khi chính Chúa vẽ ra một bức tranh rõ ràng cho ông, Áp-ra-ham mới nắm giữ những gì Đức Chúa Trời đã hứa.

Chúng ta không thể cảm nghiệm được sự thân mật đích thực và gần gũi trong nơi thánh nội tâm nếu không có Thánh Linh. Ngài ban cho chúng ta niềm hy vọng, hay tầm nhìn rõ ràng, về những gì mắt thường của chúng ta không thể thấy được. Với khải tượng này, chúng ta đến gần với sự đảm bảo trọn vẹn của đức tin và với tất cả sự dạn dĩ để vui hưởng điều mà Chúa Giê-su đã trả một giá rất đắt để chúng ta được sống. Ôi, cảm ơn Chúa Giê-su về sự đổ huyết thánh của Ngài cho chúng ta để chúng ta có thể bước vào chính sự hiện diện của Đức Chúa Trời với lòng tin quyết, cả bây giờ và mãi mãi!

CÂU HỎI NGHIÊN CỨU

  1. Từ hy vọng trong Kinh Thánh—sự mong đợi chắc chắn—tương phản với từ hy vọng “có lẽ vậy” đã phát triển trong tiếng Anh. Bạn có thấy mình nói những lời vô nghĩa với thái độ “có lẽ vậy”, thiếu sự kỳ vọng xác quyết không? Nếu vậy, điều này có thể cho bạn biết gì về tình trạng đức tin của bạn?
  2. Hai câu hỏi đã được các tín hữu đặt ra từ thời các sứ đồ. Các câu hỏi rất giống nhau về cách diễn đạt, nhưng khác biệt sâu sắc về nội dung họ đang hỏi:
    • Làm thế nào để chúng ta có được đức tin?
    • Làm thế nào để chúng ta gia tăng đức tin?
    • Từ những gì bạn đã học được trong chương này, bạn sẽ trả lời những câu hỏi này như thế nào?
  3. Khi so sánh tính vâng phục của Sau-lơ với tính vâng lời của Đa- vít, bạn thấy có những điểm khác biệt nào? Sự vâng lời của họ đã ảnh hưởng thế nào đến sự gần gũi của họ với Đức Chúa Trời?
  4. Sự vâng lời ảnh hưởng thế nào đến khả năng dạn dĩ đến gần Đức Chúa Trời của một người?