LỜI KẾT

Nghệ Thuật Sống Quân Bình

Đăng vào: 5 tháng trước

.

LỜI KẾT

Quan điểm của người vợ

Bởi Linda Gelsinger

Đọc đến đây, chắc bạn đã biết khá rõ Pat thuộc tuýp người nào: tuýp người năng động, luôn tất bật, làm việc không nghỉ tay. Đôi khi ngồi nghe Pat miêu tả một ngày làm việc của anh cũng đủ khiến tôi mệt, chưa nói gì đến chuyện theo kịp anh ấy! Khác với anh, tôi thích yên tĩnh ở nhà, làm vài việc vặt, đi tập thể dục, dành thời gian đọc sách và thực hiện vài công việc yêu thích. Sống với một người như Pat chẳng khác nào một cuộc phiêu lưu kỳ thú! Thật tuyệt diệu vì lối sống và nhân cách của chúng tôi giúp giữ quân bình cho nhau.

Tôi được vinh hạnh tham dự một số buổi nói chuyện của Pat về quyển sách của anh. Tôi thích ngồi ở hàng ghế khán giả, hồi tưởng lại những câu chuyện và kinh nghiệm mà chúng tôi trải qua trong suốt hai mươi lăm năm trong đời sống hôn nhân và chiêm nghiệm thể nào Đức Chúa Trời đã khiến chúng tôi lớn lên, biến đổi chúng tôi càng trở nên giống Ngài hơn. Sau buổi chiêu đãi, khi chào tạm biệt khách tham dự, nhiều người hỏi tôi: “Chừng nào bà sẽ bắt tay viết quyển sách của mình?” Tôi thích thú cười vang về câu đùa hóm hỉnh đó. Tuy nhiên, họ thật lòng muốn biết quan điểm của tôi: làm thể nào tôi có thể sống với một người như Pat – yêu Chúa và cũng hết sức đam mê đeo đuổi mọi điều anh làm. Tôi không hề nghĩ đến chuyện viết sách, nhưng khi được đề nghị viết phần Lời kết cho quyển sách của Pat, tôi hồi hộp đồng ý. Tôi hy vọng những gì tôi trình bày có thể cho thấy cách tôi hỗ trợ, khích lệ và yêu quý chồng mình.

Cho phép tôi kể chút ít về bản thân để bạn có thể hiểu được ngọn ngành mối quan hệ của tôi và Pat. Tôi biết Chúa từ tấm bé. Hồi ức đầu tiên của tôi về Hội thánh là việc cùng anh trai Rick đến nhà thờ học Trường Chúa nhật. Tôi nhớ rất rõ cô giáo Trường Chúa nhật lớp Bốn của tôi. Tôi nhớ cô đã yêu thương tôi làm sao –cô luôn ôm chặt tôi và khiến tôi có cảm giác mình là người đặc biệt nhất trong lớp. Sự nồng ấm mà cô dành cho đã góp phần rất lớn trong quyết định tiếp nhận Chúa Cứu Thế và chịu phép báp-têm vào năm mười một tuổi của tôi. Khi lớn lên, tôi tiếp tục dành ưu tiên và luôn có mặt ở nhà thờ vì tôi muốn học biết nhiều hơn về Chúa Giê-xu và làm thế nào để trở nên giống như Ngài.

Khi tôi bước vào những năm trung học, mấy cô bạn của tôi bắt đầu có bạn trai. Tôi là người trầm lặng, hay mắc cỡ và thật ra chẳng nói chuyện với chàng trai nào hết. Điều này lại trở thành nan đề cho tôi vì tôi thật sự cũng muốn có bạn trai như mấy cô bạn khác. Tôi nhớ rằng mình hay đi học về trong tâm trạng thiểu não. Tôi cầu nguyện về chuyện đó và cảm nhận Đức Chúa Trời phán bảo rằng tôi hãy cứ chờ đợi Ngài đem đến cho tôi một người thích hợp. Tôi chỉ có vài ba cuộc hẹn lúc còn học trung học và cố ý chờ cho đến thì giờ thích hợp mà Chúa hứa với tôi. Tôi gặp Pat năm hai mươi mốt tuổi; phần còn lại là cả một câu chuyện lịch sử nhiều kỳ. Với lại, thật xứng đáng để đợi lắm!

Như những gì bạn đọc ở chương 1, khi Pat và tôi còn hẹn hò, anh ấy rất tập trung vào mục tiêu của mình. Anh ấy có cả một kế hoạch mười năm với những mục tiêu cho công việc, sự nghiệp cũng như học vấn. Mong muốn của tôi là học một chuyên môn nào đó, tìm công việc để có thu nhập, nhưng quan trọng hơn hết vẫn là kết hôn, có con và làm mẹ “trọn thời gian.” Khi Pat hỏi về mục tiêu của tôi, tôi rất ngại nói cho anh ấy biết! Làm sao tôi có thể nói với chàng trai mà tôi chỉ mới bắt đầu hẹn hò rằng khao khát lớn nhất của tôi là lập gia đình và có con cơ chứ? May mắn thay – cho đến giờ tôi đầu tư hầu hết thời gian, sức lực và tình yêu của hai mươi lăm năm trong đời sống hôn nhân vào các con. Tôi tự hào về các con và tiếp tục hào hứng nhìn xem thể nào Chúa hướng dẫn đời sống các con tôi.

LẤP ĐẦY KHOẢNG TRỐNG

Chúng tôi hiện đang ngấp nghé giai đoạn của “một tổ ấm vắng bóng chim non”. Elizabeth giờ đã tự lập, Josiah và Nathan đang học đại học và Micah đang học năm cuối trung học. Trong khi sự vắng mặt của các con không mấy ảnh hưởng đến Pat, nhưng nó là sự thay đổi lớn lao đối với tôi và đời sống hằng ngày của tôi. Trong sự nghiệp làm mẹ, tôi không hề muốn nghỉ hưu. Thành thật mà nói, tôi chưa sẵn sàng cho điều đó! Tôi thích làm mẹ. Trong khi một người – ngoài làm mẹ ra – còn khao khát những điều khác hơn trong sự nghiệp của mình, nhưng tôi luôn muốn dành nhiều thời gian có thể để làm một người mẹ tốt nhất mà Đức Chúa Trời muốn tôi trở thành.

Vì vậy, thách thức trong thời điểm này là đương đầu với sự cô đơn khi Pat thường xuyên đi công tác xa. Bọn trẻ không còn làm náo nhiệt cả căn nhà nữa và tôi cũng không còn phải từng giây từng phút, ngày đêm trông chừng chúng. Vì thế, tôi không chỉ cố lấp đầy thì giờ bằng việc này việc nọ mà còn tìm kiếm xem Đức Chúa Trời muốn đặt tôi vào vị trí nào trong thời điểm này. Tôi cộng tác hướng dẫn những mục vụ nữ giới ở Hội thánh và cũng hướng dẫn một chương trình cố vấn. Hiện tại, tôi đang theo đuổi một mục vụ thực nghiệm ngoài xã hội, là nơi tôi có thể tiếp tục sử dụng những nhiệt huyết của mình cho công tác cố vấn.

Tôi cũng có nhiều sở thích. Thật ra, tôi vừa mới bố trí lại căn nhà để có được một căn phòng làm đồ thủ công mỹ nghệ rộng hơn. Tôi rất thích cắt dán, sưu tầm bài vở, làm thiệp và may chăn mền. Tôi cố gắng quân bình thời gian của mình với những việc thủ công này, sử dụng kỹ năng mình có để đem niềm vui đến cho gia đình và người khác. Một trong những dự án gần đây của tôi là may mền trẻ em dành tặng những bà mẹ khốn khó và con cái của họ. Tôi cầu nguyện cho từng mảnh vải mình may để khi đứa trẻ nhận được món quà, nó sẽ được bao phủ trong lời cầu nguyện của tôi.

Bên cạnh công tác thiện nguyện và thủ công, hiện tại tôi cũng có nhiều thời gian đi đây đó với Pat. Anh luôn muốn tôi cùng đi với anh trong những chuyến công tác nhưng mãi chưa thực hiện được vì tôi phải dành thời gian ở nhà với các con. Với việc Micah tốt nghiệp và vào đại học vào mùa thu tới, có lẽ chuyện cùng đi với Pat trong những chuyến công tác sẽ khả thi hơn. Dĩ nhiên tôi sẽ phải chọn lựa chuyến đi nào thì nên đi cùng Pat. Tôi dứt khoát tránh những chuyến đi dài hai tuần lễ đầy bận rộn của Pat – là lúc anh thường phải đến một nước khác hoặc một khách sạn khác vào mỗi đêm!

Pat cũng muốn tôi tham dự nhiều hơn vào những dịp thuyết trình về đề tài quân bình đức tin, gia đình và công việc. Trong những năm vừa rồi, tôi có tham dự vài sự kiện với Pat, nhưng tôi định sẽ xuất hiện “công khai” nhiều hơn trong tương lai. Nói như vậy không phải là tôi có ý xuất hiện trên sân khấu, nhưng chỉ là ngồi ở hàng ghế đầu. Pat là người thích nói chuyện trước công chúng – chứ không phải tôi! Khi cùng Pat có mặt trong những buổi thuyết trình, tôi sẽ có dịp gặp gỡ, liên hệ và khích lệ những phụ nữ tham dự.

Với đặc ân làm một người vợ, người mẹ nội trợ, trong những năm đầu của đời sống hôn nhân, tôi cảm thấy không được thoải mái khi đi dự những buổi tiệc của giới kinh doanh, gặp gỡ đồng nghiệp của Pat và những người vợ đầy chuyên nghiệp của họ. Khi tôi bày tỏ điều này với Pat, anh bắt đầu giới thiệu tôi một cách tử tế với mọi người: “Đây là Linda – vợ tôi. Công việc cô ấy làm là quan trọng nhất thế giới, đó là ở nhà chăm sóc các con của chúng tôi.” Cách nói của Pat khiến tôi thấy mình quan trọng, có mục đích và được khích lệ! Hầu hết những người vợ đó cũng đã làm mẹ, điều này cho chúng tôi những điểm chung để trò chuyện. Vả lại, nhiều người cũng là những bà mẹ ở nhà làm nội trợ, họ cảm kích cách Pat giới thiệu về tôi bởi vì nó cũng nâng cao giá trị của họ nữa. Nhiều năm qua, tôi thậm chí còn thấy tham dự những buổi chiêu đãi của giới kinh doanh cũng thú vị. Chúng tôi thường cùng đến, cùng về, hoặc ngủ lại trong những phòng khách sạn đẹp đẽ và cùng nhau thưởng thức những bữa ăn tuyệt vời. Mặc dù chúng tôi dùng bữa với hàng trăm khách mời khác, chúng tôi cũng có cơ hội gặp gỡ một số đồng nghiệp của Pat và điều này giúp tôi hiểu thêm chút ít về vai trò của anh ấy trong thế giới kinh doanh. Hơn nữa, tôi cũng tự hào về anh!

Như bạn đã biết, Pat đi lại rất nhiều. Đối với Pat, không lấy gì làm lạ khi một tuần có năm ngày làm việc thì anh ấy đã mất hết bốn ngày đi công tác. Cách mà Pat thật sự giúp tôi chịu đựng đó là tôi luôn có thể gặp anh qua điện thoại. Điều này có nghĩa là tôi cũng hay réo Pat nhằm lúc anh ấy đang họp. Nhưng vì tôi thường có mục đích khi gọi chứ không phải chỉ gọi để tán gẫu, nên anh có thể nói chuyện với tôi một phút, giải quyết những khúc mắc và quay lại làm việc. Tôi cũng không vì vậy mà lạm dụng đặc ân đó. Biết Pat bận rộn và khi gọi, tức là tôi đang quấy rầy anh, tôi sẽ cân nhắc khi nào thì gián đoạn công việc của anh, khi nào thì nên chờ đợi. Thư điện tử cũng là cách tuyệt vời để giữ liên lạc với anh và với cách này, anh thường hồi âm mau chóng.

Công tác thiện nguyện, thủ công và đi đây đó là tất cả những gì giúp tôi lấp đầy khoảng trống khi Pat đi xa. Nhưng điểm mấu chốt là Pat thường xuyên phải đi công tác xa. Tôi thấy mình thường có thể chịu đựng được sự bận rộn của anh ấy… Mặc dù đôi khi mọi thứ cũng rối tung lên và tôi rất buồn về Pat, hoặc vì anh đi xa hoặc vì anh quá bận rộn. Tôi nhận ra được hai điều giúp ích cho tôi trong lĩnh vực này: kỳ vọng rõ ràng và suy nghĩ đúng đắn.

Có kỳ vọng rõ ràng

Nếu hỏi Pat về kế hoạch của anh ấy, tôi biết rõ điều gì đang chờ đợi tôi. Nhiều năm qua, chúng tôi dần dần nhận ra điều quan trọng là mỗi người chúng tôi phải đặt ra những kỳ vọng rõ ràng. Tôi hy vọng rằng khi anh về đến nhà sau giờ làm việc, anh đã sẵn sàng dành vài giờ cuối ngày còn lại cho tôi. Dù đó cũng là kế hoạch của anh ấy, nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ – anh còn một, hai chuyện phải mau chóng hoàn tất. Nếu anh cho tôi biết điều này ngay, tôi sẽ cố gắng kiên nhẫn chờ đợi. Vì vậy, chỉ cần bày tỏ những kỳ vọng rõ ràng cho nhau có thể xóa hết mọi sự hiểu nhầm và bảo vệ cả hai chúng tôi khỏi sự thất vọng.

Tôi biết một điều quan trọng về Pat: Anh không phải là người biết đọc tâm trí người khác! Pat cũng giống như hầu hết những người đàn ông khác, không mấy nhạy bén trước những dấu hiệu cảm xúc mà tôi cho rằng khá rõ ràng. Vì vậy, nếu tôi ngồi lì trong phòng với hy vọng Pat sẽ nghỉ tay, rời phòng làm việc và dành thời gian với tôi, thì tức là tôi đang tự chuốc lấy thất bại. Tôi cũng thấy không mấy hiệu quả nếu ngồi ở phòng bên cạnh càu nhàu la lối: “Anh có tử tế thì dành chút thời gian cho em đi!” Một chiến lược hữu hiệu hơn là bước vào phòng làm việc của anh ấy, ngồi vào lòng anh và hỏi xem chừng nào thì anh xong việc để cả hai có thời gian cho nhau.

Khi Pat bắt đầu lập biểu đồ “giờ ở nhà” của anh, nó thật sự giúp chúng tôi đem cảm xúc ra khỏi những thảo luận theo kiểu “anh chẳng bao giờ có mặt ở nhà.” Tôi cho rằng điều tích cực mà biểu đồ này làm được là khích lệ Pat về nhà khi có thể để điểm số của anh ấy càng khả quan hơn. Là một người chú trọng đến mục tiêu, anh luôn làm việc để ngày càng gia tăng điểm số trong lĩnh vực này. Anh thu xếp họp hành sớm hơn để có thể về nhà trước 5:00 hoặc 6:15. Dĩ nhiên, thỉnh thoảng tôi cũng bắt gặp Pat trong gara đang thực hiện cuộc gọi cuối cùng và vội vàng lao vào nhà cho kịp thời hạn chót! Biểu đồ này giúp tôi thấy rằng dầu anh chưa làm tốt tháng này nhưng tôi nhận thấy anh có nỗ lực để làm cho tháng sau tốt hơn.

Đôi khi Pat là người đưa ra kỳ vọng, đôi khi người đó là tôi. Không quan trọng chuyện ai khởi xướng – nhưng một trong hai chúng tôi phải có người làm điều đó. Và dĩ nhiên, khi tình hình thay đổi thì sự linh động đối với những kỳ vọng này cũng quan trọng không kém. Đôi khi việc Pat đề ra những kỳ vọng này cũng đủ giúp tôi thấy mình quan trọng trong cuộc đời anh.

Có suy nghĩ và thái độ đúng đắn

Bên cạnh việc đề ra những kỳ vọng rõ ràng, điều quan trọng thứ hai giúp tôi kiểm soát việc đi xa của anh ấy là cách suy nghĩ của tôi. Nếu tôi biết anh sắp sửa bận rộn, tôi cố gắng lên kế hoạch gì đó để giúp tôi vượt qua. Nếu Pat sắp đi công tác xa hai tuần lễ, thì tôi cố gắng xếp lịch nhằm loại trừ những lúc tôi phải cô đơn. Khi anh ấy từ xa gọi điện thoại về, được trò chuyện với một người vợ hạnh phúc, dịu dàng vẫn tuyệt hơn là nói chuyện với bà vợ hay phàn nàn, tiêu cực. Nếu tôi nói: “Em nhớ anh quá, không thể chờ nổi đến lúc anh về,” điều đó sẽ khiến anh lo lắng không yên cho tới khi về nhà gặp tôi. Sẽ dễ chịu và thú vị hơn nhiều khi anh về đến nhà, không khí gia đình lạc quan, khích lệ và cả hai có thể dành thời gian vui vẻ bên nhau thay vì tranh cãi với nhau.

Với lịch làm việc tất bật của Pat, tôi thấy mình cần cẩn trọng trong việc trở nên quen thuộc với việc đi xa của anh ấy. Tôi nghĩ rằng đôi khi sẽ dễ hơn cho tôi trong việc chịu đựng sự vắng mặt của anh nếu tôi không để mình quá xúc động với chuyện đó. Nhưng, mối nguy hiểm của nó là khi anh ấy về đến nhà, tôi lại không tỏ vẻ phấn khởi ra mặt! Tôi cần phải quân bình xúc cảm của mình để không quá xúc động khi anh đi xa, hay không có thái độ bất cần khi anh về đến nhà.

Một tinh thần đúng đắn trong lúc thảo luận cũng rất quan trọng. Khi Pat và tôi bất đồng về một vấn đề nào đó, tôi nghiệm ra rằng không được xúc động về chuyện đó. Điều đó làm anh thất vọng, và sau đó là đến lượt tôi thất vọng càng hơn. Nó phần nào giống như một vòng lẩn quẩn khi cả hai bắt đầu quên khuấy vấn đề chính mà bị xao lãng bởi khía cạnh cảm xúc của tình huống. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh (là điều thường khó làm đối với tôi cũng như với nhiều phụ nữ khác) và giải thích quan điểm của mình. Tôi cũng cố gắng không sử dụng đến mấy từ như “luôn luôn” và “không bao giờ”. Trong khi về mặt cảm xúc, tôi thật sự cảm nhận như vậy, nhưng thường thì thực tế không phải thế. Ngay sau khi tôi nói điều nào tương tự như vậy, Pat sẽ cảm thấy bị tấn công, anh lập tức phòng thủ và rồi óc logic của anh sẽ hoạt động để chứng minh là tôi sai. Như vậy, chúng tôi sẽ lâm vào cảnh tranh cãi tại sao không phải là “luôn luôn” và “không bao giờ” và đôi khi quên bẵng vấn đề chính. Vì thế, mục tiêu của tôi là không quá xúc động và sẽ lựa lời một cách cẩn thận khi nói.

Luôn vui vẻ không phải lúc nào cũng dễ thực hiện đối với tôi. Dù tôi luôn hạnh phúc, nhưng việc giữ một thái độ luôn luôn vui vẻ lại khó hơn đối với tôi. Nhiều năm qua, tôi ghi nhớ những câu Kinh thánh nói về sự vui mừng và cầu xin Chúa giúp tôi phát triển phẩm cách này. Thật ra, tôi vẫn còn cầu nguyện về chuyện này! Nó có lẽ luôn nằm trong danh sách những điều cần cầu nguyện của tôi, nhưng như thế cũng không sao. Điều đó giúp tôi luôn giữ nó trong tâm trí mình. Đôi khi thái độ vui tươi cũng là một sự lựa chọn mà tôi thực hiện. Thái độ của tôi cũng có thể có ích trong lĩnh vực này. Nếu ngay từ đầu tôi tương tác với Pat bằng thái độ vui tươi, chúng tôi thường sẽ có cả ngày hạnh phúc với nhau.

Vâng phục có thể là một từ rất tiêu cực trong cuộc đời một ai đó, đặc biệt là đối với một số phụ nữ. Pat là một người chồng, người lãnh đạo tuyệt vời và ngay từ khi bắt đầu đời sống hôn nhân, tôi đã nhất định rằng anh phải là đầu của gia đình và rằng tôi sẽ thực hành sự dạy dỗ trong thư Co 3:18. Pat sẵn sàng tiếp nhận những ý kiến và đề nghị của tôi, nhưng người quyết định cuối cùng vẫn là anh ấy. Trách nhiệm cuối cùng thuộc về anh ấy và tôi biết rằng Đức Chúa Trời sẽ sử dụng những cơ hội đó để khiến Pat trở nên một người thánh theo ý muốn Ngài. Tôi cũng có thể hỗ trợ anh ấy bằng những suy nghĩ và cảm xúc đúng đắn, cũng như một thái độ thuận phục và vui tươi.

LÀM NGƯỜI GIÚP ĐỠ

Bên cạnh thay đổi lịch trình, kỳ vọng hoặc cách suy nghĩ, dưới đây là vài lời khuyên thực tiễn làm sao để làm người giúp đỡ đắc lực hơn:

1.Nhiều năm qua, khi có cái gì hư hỏng trong nhà, tôi đều học cách sửa chúng. Tôi nhớ lần đầu chiếc máy cắt cỏ của tôi bị hết pin, thế là tôi lấy pin ra đi thay. Tôi thấy mình cũng có khả năng và thêm tự tin! Pat cũng thấy ngạc nhiên không kém (còn thảm cỏ sân nhà chúng tôi cũng được cắt xén gọn gàng). Thay vì phải thêm việc vào lịch làm việc đầy ắp của anh ấy, tôi có thể giúp anh coi sóc mấy việc này. Nếu tôi không thể sửa được (mấy chuyện hệ thống ống nước là tôi chào thua) thì tôi sẽ thuê thợ đến sửa. Tôi không biết sửa máy nước nóng, nhưng nếu nước bị rỉ tràn cả sàn ga-ra thì tôi phải biết cách hỏi những ai biết chuyện và có những quyết định khôn ngoan để giải quyết tình hình.

2.Kiểm tra và sửa chữa xe.

3.Học cách cắt cỏ: Ngay hồi mới cưới, tôi bắt đầu nhận thấy cắt cỏ cũng có thú vui của nó và tôi cũng học làm mấy chuyện khác nữa. Đó cũng là lúc ngơi nghỉ tuyệt vời của tôi vì bọn trẻ không được phép bước xuống sân đang khi tôi đang cắt cỏ. Và điều đó cũng giúp giảm bớt việc mà Pat phải làm vào buổi tối hoặc những ngày cuối tuần.

4.Ngủ nghỉ: Một ngày Pat chỉ cần ngủ bốn đến năm tiếng mà vẫn làm việc tốt. Còn tôi thì bình thường như bao người khác và cơ bản phải cần ngủ bảy đến tám tiếng một ngày. Vì vậy tôi thường có thời gian nghỉ trưa khi tôi biết Pat sẽ về nhà muộn hoặc do công việc nhiều hoặc sau chuyến đi công tác xa. Tôi có thể thoải mái chợp mắt bất kỳ lúc nào. Đôi khi, tôi cần phải ngủ một tí vào cuối giờ chiều để khi Pat đi công tác về vào tối hôm đó, tôi vẫn có thể tỉnh táo đến nửa đêm để chờ anh ấy.

5.Cầu nguyện: Một lần Pat đưa ra một quyết định mà tôi hoàn toàn không tán thành. Tôi nói với anh là tôi không đồng tình với anh, nhưng anh vẫn khăng khăng với ý định đó. Tôi buồn anh ấy lắm! Anh ấy không thể hiểu quan điểm của tôi hay sao? Phải chăng anh không hiểu rằng ý định của anh thật sự làm tôi tổn thương? Như vậy, tôi có hai sự lựa chọn. Thứ nhất, tôi sẽ tiếp tục giận dữ với anh và còn nhắc đi nhắc lại chuyện đó. Thứ hai, tôi có thể bỏ qua và chỉ cần tiếp tục cầu nguyện cho vấn đề đó. Có một lần, may mắn là tôi đã có quyết định đúng. Tôi chỉ cầu nguyện và không nhắc lại chuyện đó với anh. Vài tháng sau, Chúa chỉ cho Pat thấy quyết định của anh sai ở chỗ nào và Pat đã sửa chữa lỗi lầm. Chẳng phải tốt hơn sao khi chúng ta để Chúa giải quyết những bất đồng và đừng vội chen ngang vào? Dĩ nhiên, kiểu hỗ trợ hữu ích nhất và tốt nhất là cầu nguyện cho Pat. Xin đơn cử vài vấn đề mà tôi cầu nguyện cho Pat: sức khỏe, sự an toàn khi đi lại, sự thành công trong kinh doanh và sức khỏe thuộc linh của anh.

6.Vui đùa với con cái: Dành thời gian vui đùa với các con khi Pat đi xa cũng khá quan trọng. Dù lịch trình thường nhật gồm trường học/thể thao/âm nhạc/bạn bè đã choáng nhiều thời gian của chúng tôi lúc các con còn nhỏ, nhưng tôi cũng cố gắng tạo một số niềm vui và những điều đặc biệt mà các con tôi rất thích.

•Một điều tôi làm là để một đứa chọn thực đơn cho bữa tối, đi chợ với chúng để mua nguyên vật liệu và sau đó cùng nhau nấu bữa tối. Đó cũng là lúc tuyệt vời để dạy các con cách sửa soạn bữa ăn và kiến thức dinh dưỡng nữa. Chúng tôi vẫn nhắc về buổi tối mà chúng tôi làm món trái cây nướng… mà vẫn đảm bảo có đủ năm nhóm thực phẩm cho mỗi ngày.

•Buổi tối đi ăn khoai tây chiên cũng rất vui, mặc dù không được bổ dưỡng lắm. Tôi sẽ mặc đồ ngủ cho bọn trẻ và chúng tôi leo lên xe lái qua tiệm thức ăn nhanh McDonalds để mua ít khoai tây chiên. Một món kém bổ dưỡng khác là món bánh rán mà chúng tôi sẽ mua trên đường đi học, hoặc bánh tuyết ở tiệm sữa Queen trên đường về nhà.

•Ăn tối nhẹ theo kiểu điểm tâm cũng là một điều thú vị khác nữa mà chúng tôi hay làm. Pat khoái món khoai tây với thịt và salad cho bữa tối của mình, nên anh không mặn mà gì mấy với kiểu ăn như thế. Nhưng bọn trẻ chắn chắn thích điều đó! Chúng sẽ nói: “Ba đi rồi mẹ – mình ăn tối theo kiểu điểm tâm được không mẹ?” Thay vì nhớ cha, bọn trẻ biết rằng có những điều đặc biệt mà khi anh đi xa chúng tôi mới làm.

•Biến phòng khách hoặc phòng ăn thành pháo đài. Tất cả những gì chúng tôi cần là chăn mền, giấy và ít đồ đạc được bày bố có chiến lược một chút và bọn trẻ có thể đùa giỡn trong nhiều giờ (có khi là cả ngày). Mặc dù tôi thích nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp nhưng tôi có thể chịu được lều trại phòng thủ của các con nếu như điều đó làm các con tôi vui vẻ.

•Giờ cho mẹ và con gái! Chúng tôi có một cậu bé tuổi thiếu niên hàng xóm thường hay ghé nhà để trông chừng ba cậu nhóc nhà tôi. Bọn trẻ thích điều này vì cậu bé giữ trẻ đó sẽ nô đùa, lăn tròn và vật lộn với chúng như cha chúng vẫn làm. Điều này cho Elizabeth và tôi có cơ hội lẻn đi chợ hoặc xem phim hoặc ăn tối cùng nhau. Có thời gian đặc biệt với con trưởng và cũng là con gái độc nhất là vô cùng quan trọng. Tôi biết Elizabeth cảm kích những giờ đi cùng tôi, và tôi cũng thích như vậy.

•Đặc biệt khi các con còn nhỏ, tôi thường tạo nhiều niềm vui khi Pat đi xa và cũng hoạch định một điều gì đó cho cả nhà hướng tới để làm chung khi Pat về tới nhà. Chúng tôi sẽ lên kế hoạch ăn tối ở nhà hàng rồi đi xem phim, hoặc có thể là một bữa ăn thịnh soạn vào sáng thứ Bảy với đủ thứ món tôi tự làm như khoai tây chiên, thịt xông khói, bánh cà phê, bánh kếp, và món trứng đánh!

•Gần đây, việc đi tới lui thăm các con ở trường đại học cũng choáng hết thời gian của tôi. Josiah và Nathan đặc biệt thích tôi ghé thăm, chúng tôi thường dành thời gian cùng nhau đi chợ hoặc đến cửa hàng tạp hóa. Mấy chàng trai học đại học không hiểu sao vẫn còn thích được mẹ đi chợ, nấu ăn cho chúng. Chúng có thể ăn cả tháng những gì chúng tôi mua cho. Và điều đó khiến người mẹ ưa mua sắm này hạnh phúc lắm!

***

Trong khi việc hỗ trợ Pat là một công tác quan trọng, tôi cũng nhận thấy sự khích lệ là một nhân tố quan trọng không kém. Tôi nhớ một lần nọ, Pat rất thất vọng với một rắc rối trong công việc. Trong khi, “nghề” của tôi không phải là giải quyết những rắc rối của anh ấy, và tôi hiếm khi có thể giải quyết chúng (hay thậm chí không hiểu về chúng) – nhưng tôi có thể thông cảm và cố gắng khích lệ anh ấy. Một cách mà tôi làm là nhét một thẻ ghi những lời tôi viết vào quyển Kinh thánh của anh ấy! Tôi không nói cho anh biết, anh sẽ tìm thấy chúng khi anh đọc Kinh thánh. Anh sẽ biết rằng tôi nghĩ về anh, cầu nguyện cho anh và sẵn sàng ủng hộ anh bất kể những khủng hoảng của ngày đó có như thế nào.

Đôi khi, tất cả những gì tôi cần làm là ngồi cạnh anh, choàng tay ôm anh, xoa dịu tâm hồn anh khi anh kể cho tôi nghe những điều khiến anh nản lòng.

Đôi khi, tôi chỉ đơn giản ở cạnh anh, thậm chí không cần phải nói lời nào. Bạn nên nhớ rằng nhiều người đàn ông thích có thời gian bên nhau mà không cần phải nói nhiều, chỉ cần ở bên nhau là được.

Khi bọn trẻ còn nhỏ, tôi chẳng bao giờ phải bận tâm chuyện đón mừng Pat khi anh đi làm về – vì chúng tôi có những bốn đứa con sẵn sàng ùa ra đón cha chúng. Khi bọn con trai vật lộn với cha chúng…ý tôi nói là…chào đón cha chúng,thì tôi luôn lánh mặt đi! Phần vì đảm bảo sự an toàn cho bản thân, phần vì khỏi sợ phải hét lên: “Thế nào cũng bể đầu, sứt trán cho coi!” Bây giờ, khi chỉ còn Micah ở nhà và nó cũng thường đi làm hoặc đi chơi với bạn bè, tôi nhận ra mình cần phải dừng công việc và chờ Pat về đến nhà để sẵn sàng đón mừng anh ấy.

Không có nghĩa là tôi phải chào đón anh ấy bằng lời nói ngay. Có thể tôi có nhiều điều để nói sau một ngày dài ở nhà không nói chuyện với ai, nhưng chắc chắn Pat sẽ không muốn về đến nhà và được tôi giúp dỡ bỏ những gánh nặng trên người anh bằng vô số lời nói mà tôi chất chứa cùng vô số nan đề mà tôi gặp phải trong suốt một ngày. Vì thế, tôi cố gắng ôm hôn anh ấy và bắt đầu hỏi về ngày làm việc của anh thế nào. Dĩ nhiên, nếu như tâm trí anh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi “môi trường” Intel, thì tôi cần giúp anh thoát khỏi đó bằng thật nhiều nụ hôn nồng nàn!

Một trong những cách tôi khích lệ Pat là có những quyết định nho nhỏ thay anh. Sau cả ngày làm việc với hàng tấn quyết định phải thực hiện, tôi thấy rằng sẽ tốt cho anh hơn nếu tôi quyết định hộ anh những gì chúng tôi sẽ làm khi anh về đến nhà. Sau khi xử lý đủ chuyện với hàng trăm nhân viên, sản phẩm và khách hàng, anh thật sự không muốn có thêm một quyết định nào nữa. Mới đầu, khi anh để tôi tự quyết định mấy chuyện đi đâu hay ăn gì, điều đó khiến tôi cảm giác anh không cần quan tâm đến chuyện gia đình nữa. Nhưng sau này tôi nhận ra đơn giản vì anh đã “hết giờ quyết định rồi”.

Bên cạnh vai trò người hỗ trợ và khích lệ, tôi cũng nhận luôn trách nhiệm làm người thách thức. Pat luôn gọi tôi là “cán cân quân bình” của anh, đặc biệt là những khi anh mất kiểm soát. Tôi cố gắng kéo anh trở lại, khuyến khích anh hoạch định ít việc hơn và có chút ít thời gian nghỉ ngơi. Nếu bạn giận dữ với anh ấy hay kết án anh là người tham công tiếc việc thì sẽ chẳng có chút tác dụng nào. Chúng ta đều biết anh ấy làm việc nhiều và thích làm việc. Vì mục tiêu của tôi là giúp hãm tốc độ anh ấy lại, nếu tôi thực hiện điều đó từ quan điểm khác hơn, thì sẽ có tác dụng đối với anh.

Đó là một trong những lý do chúng tôi mua nhà nghỉ mát. Đó là nơi chúng tôi có thể đi xa, ngơi nghỉ, giảm tốc độ và đơn giản là được tách biệt khỏi những tất bật thường nhật của anh ấy. Anh sẽ được thêm khích lệ khi được thưởng chiếc bánh ngon tuyệt từ của hàng bánh sau khi đạp xe cả một đoạn đường dài. Anh cũng có thể thư giãn hơn nếu tôi để anh gởi đi một số thư điện tử cần thiết hầu cho anh có thể loại bỏ một số vấn đề khỏi tâm trí.

***

Làm vợ Pat là một công việc “trọn thời gian”. Nó đòi hỏi tôi phải ra khỏi chốn bình yên của mình để bước vào đấu trường công việc của anh và phải thay đổi cả lối sống của mình khi các con lớn lên. Mỗi ngày, chúng tôi bày tỏ rõ những kỳ vọng của mình và giữ cho mình có suy nghĩ đúng dắn cũng như biết kiểm soát những cảm xúc. Hỗ trợ Pat một cách thực tế và khích lệ anh ít nhiều đều góp phần vào những thành công của anh. Thách thức, tình yêu và sự cảm thông cũng cần thiết cho hôn nhân của chúng tôi nữa. Tôi không thể nào viết ra một cách hoàn chỉnh, cũng không thể nào có hết mọi câu trả lời. Nhưng bởi ân điển Chúa ban, chúng tôi sẽ tiếp tục gần Ngài hơn và gần gũi nhau hơn.

Tôi cho rằng thật tuyệt vời vì Đức Chúa Trời có thể sử dụng tất cả chúng ta bất kể nhân cách và ơn tứ của chúng ta là gì. Đức Chúa Trời yêu mến những người dám nghĩ dám làm, biết cẩn trọng hoàn tất công việc và nhạy bén giải quyết nan đề. Tạ ơn Chúa vì đã tạo dựng con người tôi và còn tiếp tục tôi luyện tôi. Tôi hào hứng nhìn xem Ngài sẽ dẫn tôi đến đâu trong mối quan hệ với chồng, con cái và trong những mục vụ của mình. Cuộc sống là thách thức nhưng cũng là kinh nghiệm vui mừng. Chúng ta cần trông mong mỗi ngày của chúng ta sẽ được tận dụng cho Đức Chúa Trời. Tôi mãi luôn biết ơn về mọi điều Đức Chúa Trời làm cho tôi và tình yêu lớn lao của Ngài dành cho hết thảy chúng tôi.