LỜI GIỚI THIỆU

Đột Phá Tài Chánh

Đăng vào: 5 tháng trước

.

“Ngài đã cất xa khỏi linh hồn con an lành thịnh vượng, Con không còn biết phước hạnh là gì.

– Ca Thương 3:17

Tôi thức dậy và biết rằng có điều gì đó vô cùng sai lầm! Sự sợ hãi kỉnh khiếp nhấn chìm tâm trí lúc tôi tỉnh dậy. Tôi bị tê lưỡi. Hai tay, hai chân và hai bên má bị tê cóng. Tôi đánh thức Drenda và ráng sức nói cho vợ tôi biết điều đang xảy ra nhưng toàn bộ khuôn mặt và lưỡi của tôi không phản ứng gì cả. Sau đó tôi thấy tim đập nhanh và khó thở khi nói cho vợ tôi về tình hình của mình. Vợ tôi tỉnh dậy và ngay lập tức bắt đầu cầu nguyện cho tôi. Những cảm giác sợ hãi và lạ lẫm từ từ giảm bớt một chút. Tôi trở lại giường nằm rồi Drenda gợi ý đem cho tôi ít đồ ăn. Tôi bị bấn loạn và lo sợ chuyện gì xảy ra với cơ thể của mình đang khi tôi nằm cầu nguyện. Nỗi kinh hãi càng lúc càng xâm chiếm tôi, một nỗi sợ mà tôi chưa hề cảm nhận trước đây đã tấn công tâm trí của tôi.

Sống trong nợ nần và thiếu thốn liên tục về tiền bạc đã khiến sợ hãi trở thành một phần bình thường trong đời sống hằng ngày của tôi. Trong vài năm qua tôi đã sống dưới áp lực rất lớn liên quan đến tình hình tài chánh ngày càng tồi tệ của mình. Lúc đó tôi bán hàng ăn hoa hồng nên không kiếm đủ tài chánh. Khi đó chúng tôi đang thuê một căn nhà nhỏ trong trang trại được xây dựng từ những năm 1800, trông nó như thể chưa bao giờ được tu sửa từ khi được xây cất. Tôi
nghĩ mình hơi phóng đại một chút, nhưng thật sự căn nhà rất tồi tàn. Các khung cửa sổ có những khoảng trống đến nỗi cây cối mọc lên và chui tận vào phòng khách của chúng tôi. Nhiều tấm kiếng cửa sổ bị vỡ, và chúng tôi phải dùng giấy các tông và băng keo dán cho nó dính lại. Dù xuống cấp, nhưng Drena vẫn có khả năng biến nó thành căn nhà của chúng tôi. Nhưng dù cô cố các kỹ năng tuyệt vời thì chúng tôi vẫn không thể che đậy sự thật là căn nhà CÓ nhiều vấn đề nghiêm trọng.

Mọi thứ chúng tôi có đều cùng chung số phận – tan vỡ. Cả hai ô tô của chúng tôi đều cũ kỹ, mỗi chiếc đã chạy được hơn 200.000 dặm và rất khó khởi động. Hai cậu con trai của chúng tôi ngủ trên các tấm nệm mà một nhà dưỡng lão ném bỏ, tấm thảm trên sàn phòng ngủ của chủng mà chúng tôi tìm thấy trong một đống rác dọc đường. Thời đó, với chúng tôi tiệm cầm đồ là một lối sống, chúng tôi vay mượn bất cứ ai mà chúng tôi nghĩ có thể giúp đỡ chúng tôi. Mỗi ngày chúng tôi có chừng nào là tiêu hết chừng nấy, tìm thứ nào có thể bán được là bán, tìm cách sống cho qua ngày và hy vọng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn.

Mười thẻ tín dụng hết hạn của tôi đã bị hủy nhiều tháng trước, và ba khoản vay từ công ty tài chánh, với lãi suất 28%, đang bị thu hồi. Còn tiền thanh toán ô tô (vâng, tôi vẫn sở hữu hai chiếc ô tô cũ kỹ của mình) bị chậm 120 ngày và có nguy cơ bị lấy lại. Mọi hóa đơn của tôi đều trễ hẹn thanh toán. Các phán quyết về thế chấp đã chất thành đống và những cuộc gọi thu hồi nợ đánh thức tôi mỗi buổi sáng. Tôi nợ tiền của nhà nước (IRS), họ cũng đã đệ trình một khoản thế chấp vì quá hạn nộp thuế. Drenda và tôi nợ bố mẹ 26.000 đô la Mỹ, và họ đâm ra chán nản khi giúp đỡ chúng tôi. Tủ lạnh của chúng tôi hiếm khi đầy thực phẩm. Điện thì liên tục bị công ty điện lực dọa cắt, đôi khi chuyện đó xảy ra mỗi tháng. Tôi đã rơi vào bước đường cùng về mặt cảm xúc.
Áp lực cũng tác động lên thân thể tôi nhưng lúc ấy tôi không biết. Sau khi khám vài bác sĩ, họ nói tôi đã trải qua một sự tấn công hoảng loạn và cho tôi uống thuốc chống trầm cảm. Thật trớ trêu, những sự tấn công hoảng loạn này cứ tiếp tục và còn gia tăng về tần suất đến mức tôi sọ’ phải rời căn nhà của mình. Trải qua những ngày u ám, sợ hãi đó, đang lúc tôi tìm câu trả lời, tôi bắt đầu để ý thấy rằng một số loại thức ăn như thức ăn có đường, có tinh bột hay cafein đã khiến tôi rơi vào một sự hoảng loạn khác. Đến lúc đó, tôi sợ thức ăn và cảnh giác mọi thứ tôi ăn. Cuộc đời tôi bị trói buộc tới mức không thể làm việc và tất nhiên điều đó làm cho tình hình tài chánh tệ hại hơn.

Vợ tôi nghĩ cô sẽ mất chồng, và sau này cô kể cho tôi nghe sau khi tôi đã được chữa lành rằng cô đã lên kế hoạch phải làm gì để chăm sóc các con tôi. Tôi kêu khóc với Chúa để tìm câu trả lời vì tôi không có kinh nghiệm hay hiểu biết về điều tôi đang chiến đấu. Các bác sĩ nói rõ những trục trặc trong tôi, rằng bệnh đó bất trị và phải điều trị suốt đời. Các bác sĩ khác thì nói tôi sắp bị tiểu đường, rằng tôi sẽ cần một ca xét nghiệm tốt để theo dõi bệnh tình tiến triển khi càng lớn tuổi.

Dù là một cơ đốc nhân, nhưng tôi không có kinh nghiệm về chiến trận thuộc linh hay biết cách chống lại kẻ thù. Đúng vậy, tới lúc đó tôi không phân biệt được mình đang chống lại một tà linh. Tôi nghĩ mình chỉ đang gặp nan đề với cơ thể vật lý và xin Chúa chữa lành. Là một cơ đốc nhân, tôi biết Chúa là câu trả lời của tôi, nhưng lúc đó cảm giác như Chúa rất xa vời. Các bác sĩ chẩn đoán tình trạng của tôi bằng nhiều tên gọi khác nhau, tất cả đều liên hệ đến các rắc rối về tâm trí và chỉ có thể trị liệu bằng cách dùng một loại thuốc. Như tôi đã nói, không có phương cứu chữa nào cả, mà chỉ có những đợt trị liệu giúp, tôi đối phó với tình trạng bệnh tật trong tâm trí. Tôi bị các tác dụng phụ từ việc sử
dụng thuốc, tuy nhiên, nó chẳng có tác dụng gì cả. Đúng vậy, tôi tin thuốc còn gây ra thêm cho tôi các triệu chứng khác. Nó khiến tôi cảm giác như sống trong sương mù, liên tục bị hành hạ bởi những suy nghĩ sợ hãi không thể kiểm soát được. Tôi không có câu trả lời, chẳng có điều gì giúp ích cho tôi được. Điều này đã tiếp diễn trong vài tuần, sự thất vọng của tôi tăng lên khi các triệu chứng và sợ hãi dường như chiếm hữu cuộc đời tôi.

Nhưng một đêm nọ, tôi đã có một sự đột phá lớn khi tìm kiếm câu trả lời từ Chúa. Tôi phát hiện ra một chìa khóa quan trọng để được tự do. Tôi đang ở hội thánh nhà, tham dự một buổi cầu nguyện tối thứ Tư. Trong lúc ngợi khen và thờ phượng, tôi đâm ra hoảng loạn vô cùng. Tôi không biết phải làm gì. Tôi thất vọng và tôi biết tôi cần sự cầu nguyện, thế là tôi đi lên phía trước hội thánh. Dù tôi sẽ làm gián đoạn buổi nhóm, nhưng tôi không quan tâm. Lúc đó tôi nhóm tại một hội thánh rất lớn, và mục sư thì không biết tôi cách cá nhân, nhưng một người nhân sự trong đội ngợi khen và thờ phượng thì biết. Khi tôi lê chân tiến về bục giảng trong sự vô vọng thì mọi thứ dừng lại và mọi mắt đều xoay qua nhìn tôi. Người nhân sự biết tôi đã phản ứng rất nhanh khi anh ta thấy các nhân viên an ninh tiến về phía trước để chặn tôi.

Khi anh ta thuật hoàn cảnh của tôi cho mục sư, thì tôi thấy vẻ mặt của mục sư dịu lại. Ông đến và cầu nguyện cho tôi. Bạn tôi kể cho mục sư biết là tôi bị bệnh. Mục sư nhìn tôi và nói, “Anh ta bị linh bệnh tật.” Nói đến đó, ông đặt hai tay lên đầu tôi và ra lệnh cho linh đó phải đi. Lúc đó, một điều khó tin đã xảy ra — tôi được tự do. Lần đầu tiên trong nhiều tháng tôi cảm thấy bình thường, không bị các tư tưởng xấu nào hành hạ, không có sợ hãi, chỉ có sự bình an sâu lắng. Nếu nói biết ơn thì thật quá nhẹ. Nếu nói phấn khởi cũng không thể giải thích được cảm giác của tôi lúc đó. Tôi cảm thấy phấn chấn, nhẹ như tơ và đầy vui mùng.
Sau giờ nhóm, Drenda và tôi tới tiệm Pizza Hut với một số người bạn để ăn mừng. Khi ngồi ăn Pizza, tôi nhớ một bài hát đang được mở trên radio, và thình lình tôi lại cảm nhận thoáng qua cảm giác sợ hãi, nó đến trên tôi giống như phủ một tấm chăn lên người – nó đã trở lại. Một lần nữa, lúc đó tôi không biết đó là một tà linh. Mục sư đã nói đó là linh bệnh tật, nhưng tôi thật sự không biết điều đó có nghĩa gì, tôi hơi bị rối trí. Tôi nghĩ mình đã được chữa lành trong buổi nhóm, nhưng rõ ràng là không. Ngày hôm sau tôi lại chiến đấu với những sự tấn công hoảng loạn, nhưng tôi không thể nào không nghĩ về chuyện đã xảy ra tại hội thánh đêm hôm trước. Khi cầu nguyện cho tồi, mục sư không cầu nguyện để tôi được lành. Ông đã thực thi uy quyền trên tà linh. Sự kiện tình trạng của tôi lúc đó phản ứng lại với mục sư dường như cho thấy đó là một’ tà linh chứ không phải bệnh tật. (Bạn có thể thấy tôi quá non trẻ trong Chúa đến nỗi không nhận ra điều này). Lúc đó, tôi biết rất ít về chiến trận thuộc linh, nhưng tôi biết ma quỷ là có thật. Tôi đã từng thấy ma quỷ.

Thời thiếu niên, tôi đã quản lý một trong hai tiệm Pizza do cha mẹ sở hữu. Một đêm nọ có một người đàn ông bước vào, ông ta nói đang tổ chức buổi nhóm phấn hưng tại một hội thánh Giám Lý địa phương trong thành phố. Ông ta mời tôi tới tham dự. Ông kết thúc lời mời bằng cụm từ, “Chúa Giê-su vẫn đang làm những điều tương tự như Ngài đã làm trong Kinh Thánh.” Điều đó đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi đã được nuôi dương trong hội thánh. Tôi đã dâng lòng mình cho Chúa trong chương trình Trường Kinh Thánh Mùa Hè khi học lớp năm. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy quyền năng của Chúa chữa lành một người nào trong suốt những năm tháng đó, chẳng có điều gì thật sự thu hút sự chú ý của tôi để tôi biết rằng đó là Đức Chúa Trời, nên suốt những năm đi học đời tôi cách xa Chúa. Thỉnh thoảng trong những năm đó tôi có một sự kết ước mới để đi nhóm lại, nhưng dam mê đó
không xuất hiện lâu. Người này đã nói rất khác. Chúa Giê-su vẫn còn làm những điều Ngài đã làm trong Kinh Thánh ư? Tôi hứng thú muốn xem điều ông ta nói. Một vài nhân viên của tôi đi nhóm tại hội thánh đó, họ đã khích lệ tôi đi, thế là tôi quyết định đi.

Đêm đầu tiên tôi đã cộ mặt đó, tôi cảm nhận sự hiện diện của Chúa không giống như điều tôi kinh nghiệm trước đó. Tôi thật sự cảm thấy được sự hiện diện của Ngài; sự hiện diện đó có thể nếm được hay sờ được. Sứ điệp người đàn ông đó chia sẻ rất quyền năng, khi ông hỏi có ai muốn dâng mình hay tái dâng cuộc đời cho Chúa Giê-su thì tôi đã đưa tay lên. Thật là một đêm tuyệt vời. Tôi rất phấn khích. Tôi muốn nói cho mọi người biết Đức Chúa Trời vĩ đại, tuyệt vời làm sao.

Thời đó không có Internet, không có CDs hay băng cas-sette, truyền hình chỉ có ba kênh mà thôi. Thị trấn của chúng tôi cũng nhỏ, nên sau giờ đóng cửa chúng tôi không có nhiều việc để làm nên các bạn thiếu niên thường lại chơi giải trí trong tiệm Pizza cho đến khuya muộn. Chúng tôi thường đóng cửa lúc 1 giờ sáng vào các tối thứ Sáu và thứ Bảy, các bạn thiếu niên đã đậu xe đầy bãi đậu xe của chúng tôi. Nhiều lần tôi phải đuổi họ đi, vì họ khiến cho khách hàng của tôi khó tìm chỗ đỗ xe. Nhiều đêm những sự xung đột đó phải nhờ đến sự can thiệp của cảnh sát và bọn trẻ được đưa về nhà. Nhưng giờ tôi có một ý tưởng. Các bạn thanh thiếu niên đó cần nghe về Chúa Giê-su. Thế là tôi đi ra và nói nếu ai muốn lại thì tôi sẽ tổ chức học Kinh Thánh trong tiệm Pizza sau khi chúng tôi đóng cửa. Lớp học bắt đầu lúc lh30 sáng, vì chúng tôi phải dọn dẹp và đóng cửa từ lúc lh đến lh30 sáng. Tôi không biết có ai trong họ đến hay không, nhưng bạn biết không một số người đã đến, một số nhân viên của tôi cũng ở lại. Đêm đầu tiên tôi tổ chức nhóm có một thiếu niên nói cậu muốn phục vụ Chúa và hỏi cậu phải làm gì. Điều này đã gây ra một rắc rối đặc biệt dành cho tôi, vì tôi chưa suy nghĩ thấu đáo đến phần đó. Cơ bản
thì tôi không biết gì về Kinh Thánh, nhưng trước đó tôi đã đọc một câu Kinh Thánh, câu này dường như trả lời cho các bận tâm của tôi.

‘Bấy giờ ai kêu cầu danh Chúa sẽ được cứu.

Công Vụ 2:21

Có vẻ nó quá đơn giản, nên tôi quyết định sẽ làm điều đó. Cả nhóm đã đi khỏi, nhưng lúc này có một cậu thiếu niên kia lại gần và hỏi tôi câu hỏi này, tôi bảo cậu ngồi xuống trên một cái ghế và nói danh Giê-su. Tôi nghĩ làm điều đó đơn giản, tôi ngồi đó khoảng hai phút nhưng cậu ta không nói gì cả. Nên tôi lặp lại lời hướng dẫn, nghĩ rằng trước đó cậu ta đã không nghe tôi nói. vẫn không có gì. Sau đó tôi thấy người cậu run lên. Từ nét mặt của cậu tôi có thể nói cậu ta gặp vấn đề trong việc nói ra danh Giê-su. Thình lình, cậu ta thốt ra danh Giê-su giống như tiếng thét và sự bình an thể hiện trên khuôn mặt của cậu. 0, hiệu quả rồi! Thế là nó trở thành “tuyệt chiêu” của tôi mỗi khi ai đó muốn dâng tấm lòng cho Chúa. Tôi sẽ bảo họ ngồi trên một cái ghế và nói danh Giê-su. Gần như không có ngoại lệ, họ không thể nói danh Giê-su ngay tức khắc. Họ sẽ bắt đầu run rẩy, dường như cũng gặp khó khăn nhưng rồi cũng thình lình họ thốt ra, và họ có sự bình an.

Một ngày nọ tôi đang ở phòng phía sau trộn bột, tôi nghe tiếng gõ ở cửa sau. Khi mồ cửa, tôi nhận ra hai bạn thiếu niên đang đứng đó là hai bạn trước đó tôi đã nói về Chúa. Tôi mời họ vào, một người nói muốn dâng lòng mình cho Chúa. Thế là tôi bảo cậu ngồi trên một cái ghế, và như thường lệ, cậu ta bắt đầu run lên và cuối cùng nói ra danh Giê-su. Khi nhìn lên, tôi thấy cậu kia đã lùi ra xa tôi, cậu ta ở phía đối diện càn phòng, ép người vào một góc và nhìn giống một con thú bị nhốt vào lồng. Cậu ta cố ép vào tường
như thể cậu đang cố tránh xa tôi hơn nữa. Điều này rất lạ, tôi không có lời giải thích cho điều đó.

Khi đứng đó nhìn cậu ta thì thình lình tôi có một ý tưởng, “Không biết đây có phải là một con quỷ không.” Lúc đó tôi chẳng có kinh nghiệm gì liên quan đến ma quỷ, nhưng tôi đã đọc về nó trong Kinh Thánh. Tôi thật sự không thể nghĩ ra lời giải thích nào cho các hành động kỳ quái của cậu ta. Nên tôi nói, “Chúa Giê-su ơi, đây có phải là một con quỷ không?” Ngay lập tức, giống như một bức màn được vén lên, tôi nhìn thấy một con quỷ bên hông cậu. Con quỷ cao khoảng một mét, nó đang bám vào cậu ta, hai chân nó đưa hẳn lên khỏi mặt đất. Người ta luôn hỏi tôi, “Nó trông thế nào?” Nó giống một con khỉ nhưng rất khác biệt. Nó có lông lá như khỉ, có hai tay dài như khỉ, nhưng có hai con mắt đỏ rực và bị biến dạng. Lúc nhìn thấy hai con mắt đó, tôi đã la lớn lên. Sự thù ghét tôi nhìn thấy trong hai con mắt đó vượt quá sức chịu đựng của tôi. Cách tốt nhất để miêu tả điều tôi thấy trong hai con mắt đó là sự thù ghét thấy rõ. Sự thù ghét đó có thể thẩm thấu và gần như có thể sờ nếm được. Ngay lập tức tôi biết nó không chỉ thù ghét mà cũng rất tức giận tôi.

Giờ sao nào? Giờ tôi không biết làm gì khi thấy điều này nhưng tôi đoán chừng nếu Danh Giê-su đưa chúng ta vào Vương Quốc, thì chắc danh đó có uy quyền trên con quỷ này, nên tôi nói lớn tiếng, “Trong Danh Giê-su.” Ngay lập tức cái màn đóng lại. Nếu bạn nhớ tivi trắng đen cũ trước đây, khi bạn tắt tivi thì có một cái bóng từ từ mờ dần xuất hiện trên màn hình.

Cảnh tượng này cũng biến mất y như thế. Tôi thật sự không thể thấy nó, nhưng vẫn nhìn thấy một cái bóng rất mờ của nó. Khỉ cái màn đống lại, cậu thiếu niên kia thình lình chạy ra khỏi tòa nhà.

Vâng, tôi biết những con quỷ là có thật. Ước gì tôi đã nói
được điều đó khi tôi hiểu nan đề của mình là do một tà linh, xử lý nó và sống trong sự tự do từ lúc đó trở đi, nhưng điều đó đã không xảy ra ngay tức khắc. Thật buồn khi trong hội thánh suốt những năm tháng đó nhưng tôi đã không để thời gian học biết tôi là ai trong Chúa và học thực thi uy quyền hợp pháp của tồi trong Chúa nhằm chống lại kẻ thù. Giờ tôi đã nhận ra, hoặc ít ra cũng ngờ ngợ là mình có thể lắm cũng đang đối diện với một tà linh. Tôi được khích lệ là có thể học cách đánh bại nó. Tôi đủ biết rằng con quỷ phải đáp lại thẩm quyền của tôi, nhưng tôi bị rối trí vì nó đã không đáp lại. Vài ngày sau, tôi có một kinh nghiệm tích cực khác xác nhận nan đề của tôi thật sự là do một tà linh.

Tôi đang ở trong phòng ngủ cầu nguyện trong Thánh Linh, trước đó tôi quyết định để đủ thì giờ cầu nguyện để nhận được câu trả lời về những gì đang diễn ra. Trong thời gian cầu nguyện đó, thình lình tôi cảm thấy có một sự phóng thích, một lần nữa tôi được tự do giống như lúc mục sư đã cầu nguyện cho tôi. Đêm đó tôi được tự do khoảng hai giờ trước khi nó trở lại, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn biết chắc đó là một tà linh, vì nó đã phản ứng với lời cầu nguyên của tôi. Tôi cố cầu nguyện lại nhưng chẳng có gì xảy ra. Tôi bắt đầu đọc mọi tài liệu về chiến trận thuộc linh và để thì giờ ôn lại lẽ thật tôi là ai trong Chúa. Nhưng nó vẫn không nhúc nhích. Đó là lần duy nhất tôi thấy tà linh phản ứng lại với thẩm quyền của tôi khi tôi cầu nguyện. Tôi bị rối và bắt đầu tha thiết hỏi Chúa phải làm gì. Dù tôi không thể tự do hoàn toàn, nhưng không còn những sự tấn công hoảng loạn, tất cả những sự tê liệt cũng đã hết. Vậy là đã có một số chiến thắng lớn rồi. Tôi vẫn đang chiến đấu với những suy nghĩ làm cho tôi thống khổ và ngã lòng, nhưng tôi tự tin là mình đang ngày càng mạnh mẽ. Mỗi ngày tôi để thì giờ ôn lại những gì Kỉnh Thánh nối về thẩm quyền của chúng ta trong Chúa.

Một chiều nọ đang khỉ làm việc trong vãn phòng tôi
chiến đấu với cảm giác ấy, cảm giác vốn đã trở nên quen thuộc. Tôi cố cầu nguyện và ra lệnh cho tà linh đó phải rời đi nhưng như thường lệ chẳng có hề hấn gì. Thình lình, tôi nghe tiếng Chúa. Ngài bảo tôi hãy ra lệnh cho tà linh đó phải rời đi, phải dùng uy quyền và nói lớn tiếng. Sau đó Ngài cũng nói một số điều với tôi, và kinh nghiệm này đã thay đổi cách tôi nhìn về thẩm quyền thuộc linh. Ngài bảo đừng chú ý đến các cảm giác của tôi khi ra lệnh cho thứ đó rời đi, nhưng phải đúng trên Lời Chúa, không chú ý đến những gì tôi thấy hay cảm nhận. Tôi đang làm việc trong văn phòng nên không thể đứng dậy và la hét con quỷ tại chỗ đó vì các nhân viên cũng có mặt. Tôi đúng dậy, đi vào nhà vệ sinh và nói lớn tiếng, “Trong danh Chúa Giê-su, hỡi linh sợ hãi ta trói buộc ngươi. Ngươi đang làm điều không được phép, và ta ra lệnh cho ngươi hãy rời đi ngay bây giờ trong danh Chúa Giê-su.” Chẳng có gì, tôi không cảm thấy sự thay đổi. Nhưng tôi nhớ điều Chúa nói với tôi, “Đùng để ý đến các cảm giác của con.” Nên tôi tạ ơn Chúa về thẩm quyền Ngài đã ban cho tôi trên tà linh này, và tôi bắt đầu ngợi khen Chúa là tôi được tự do. Tôi trở lại văn phòng và làm việc. Khi ngồi tại bàn dù không cảm thấy sự thay đổi, nhưng tôi cảm tạ Chúa mình được tự do mỗi lần sợ hãi tấn công tâm trí tôi. Khi tồi đang xem xét hồ sơ của một khách hàng, đột ngột tôi cảm nhận sự hiện diện của Chúa đến trên tôi, tôi thấy một đám mây đen, mỏng rời khỏi tôi và nhanh chóng tan biến qua trần nhà văn phòng của tôi.

Tôi được tự do!

Tà linh đó đã đi khỏi, nếu nó trỗ lại, tôi biết cách xử lý nó. Tôi rất phấn khởi! Tôi gọi cho Drenda và nói cho cô biết điều vừa xảy ra. Cô ấy nói sẽ đến ngay và chúng tôi ăn mừng bằng cách ăn trưa tại nhà hàng Trung Hoa (sở thích của tôi). Sau ngày hôm đó tôi phải lặp lại uy quyền của mình chống lại linh sợ hãi đó nhiều lần vì các con quỷ không nhanh
chống bỏ cuộc. Dù ma quỷ đã đi khỏi nhưng rắc rối tài chánh trong đời tôi thì không. Nên sự sợ hãi liên tục cố gắng tác động lên tâm trí tôi về vấn đề tài chánh, và tôi phải học cách điều khiển tâm trí để giữ nó trong sự bình an.

Trong cuộc sống có những trận chiến khác mà tôi phải chiến đấu và học để vượt qua, còn nhiều bài học thuộc linh về Vương Quốc vẫn chưa được học, nhưng lý do tôi muốn kể cho bạn câu chuyện này là để bạn biết tôi hiểu áp lực tài chánh tác động đến người ta, cuộc sống họ và khiến họ mở cửa cho linh sợ hãi để làm cho họ thống khổ như thế nào.

Tôi muốn đảm bảo là bạn biết tôi từng trải qua điều đó.

Cho nên dù hôm nay bạn đối diện với rắc rối nào đi chăng nữa, vẫn có hy vọng cho bạn. Ước gì tôi biết một cách chắc chắn về Vương Quốc của Chúa sớm hơn. Thật buồn khi nghĩ Drenda và tôi đã sống trong tình trạng xáo trộn tài chánh trong chín năm đó, đáng lẽ ra chúng tôi không cần phải làm thế.

Thật đáng buồn, sự rắc rối về tài chánh của chúng tôi không chỉ là nan đề tạm thời, mà nó cứ dai dẳng. Đó là cách chúng tôi đã sống. Chín năm ròng lê lết sống qua ngày, vẫn còn nhớ biến cố và hoàn cảnh thật tủi nhục. Những biến cố này tôi đã quên đi rất nhanh. Nhưng cảm tạ Chúa về vợ tôi! Cô ấy đã nín chịu nhiều thứ trong suốt những năm tháng đó. Đó là lý do hiện tại tôi muốn chúc phước cho cô ấy bất cứ khi nào có thể.

Chúa đã dạy tôi cách xử lý linh sợ hãi và Ngài cũng bắt đầu dạy tôi cách xử lý tình hình tài chánh của mình từ quan điểm thuộc linh. Những điều Chúa dạy dỗ Drenda cùng tôi, và những điều Ngài đã cho chúng tôi thấy về vấn đề tài chánh thật sự thay đổi cuộc đời, nó kịch tính đến nỗi chúng tôi kết ước phần đời còn lại nhằm giúp đỡ người khác khám phá các nguyên tắc tương tự.
Drenda và tôi đi từ chỗ nợ nần tròng tuyệt vọng đến chỗ có thể trả tiền mặt cho hai chiếc ô tô, xây căn nhà mơ ước mà không mắc nợ, mở nhiều công ty, và thực hiện phát sóng chương trình truyền hình Fixing the Money Thing hằng ngày trong tất cả các múi giờ trên thế giới. Drenda cũng thực hiện chương trình phát sóng truyền hình Drenda hàng tuần trên mạng lưới ABC Family nhằm giúp đỡ các gia đình biết cách sống và khích lệ phụ nữ. Chúng tôi cảm nhận Chúa dẫn dắt chúng tôi mở Hội Thánh Faith Life, tại đó chúng tôi dạy dỗ hàng ngàn người về Vương Quốc của Chúa hàng tuần. Cần hàng triệu đô la mỗi năm để làm công việc chúng tôi đang làm, cần hơn 200.000 đô la mỗi tháng để thực hiện chương trình truyền hình tính tới thời điểm viết cuốn sách này. Tất nhiên, sẽ không thể thực hiện bất cứ điều nào trên đây nếu Chúa không dạy dỗ điều chúng tôi muôn truyền đạt cho quí vị trong loạt sách này. Tôi không muốn quí vị xem đây là một cuốn sách bình thường nói về tài chánh. Nó không phải là một cuốn sách bình thường nói về cách bạn lập ngân sách, dù chắc chắn đó là điều cần thiết và nên làm. Cuốn sách này không lặp lại chủ đề quen thuộc “nếu không đủ thu nhập” thì chúng ta hãy cắt giảm chi tiêu.

Không, đây là một cuốn sách về sự đột phá, một cuộc cách mạng chông lại nước tôi tăm và sự nghèo đói của nó. Đây là cuốn sách nói về việc thoát khỏi các rào cản của một sự cai trị băng hoại của satan và đón nhận một lối sống mới. Câu trả lời của tôi không phải là một số lời khuyên về tài chánh chung chung. Tôi thấy mình cần một sự thay đổi triệt để về tài chánh.

MỘT SỰ ĐỘT PHÁ TÀI CHÁNH!