CHƯƠNG 6: PHƯỚC HẠNH CỦA CHÚA

Đột Phá Tài Chánh

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Tôi đang ngồi tại một nhà hàng cùng với vợ và một diễn giả khách mời. Lúc đó khoảng 10:00 tối, chúng tôi vừa kết thúc một buổi nhóm tối đầy quyền năng. Phục vụ bàn tới hỏi chúng tôi chọn món và chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Vị khách diễn giả của tôi bắt đầu nói với anh ta là buổi nhóm thật tuyệt vời và nói về hội thánh chúng tôi. Sau đó cô nói, “Anh thích đi săn không?” Anh ta nói thích đi săn. Vị khách diễn giả luôn thấy hồi hộp về những câu chuyện đi săn của tôi, tôi đã đưa cho cô cuốn sách Faith Hunt của mình vào tối hôm đó để cô đem về nhà cho một người bạn. Tôi cầm theo cuốn sách mà tôi sẽ đưa cho cô cầm về nhà, tôi để nó bên cạnh tôi dưới sàn nhà.

Sau đó bồi bàn cứ liên tục nói về việc anh ta đi săn nhưng không bao giờ bắt được một con nai. Tôi và vị khách mời bắt đầu giải thích cách Vương Quốc của Đức Chúa Trời hoạt động, và anh ta có thể mong đợi nhận được con nai mỗi lần anh đi săn. Anh ta thật sự không biết phải suy nghĩ thế nào về chúng tôi. Tôi nhớ cuốn sách mình có cầm theo và đề nghị đưa nó cho anh ta. Tôi nói với vị khách là sẽ đưa cho cô một cuốn sách khác và cô đã đồng ý. Bồi bàn cảm ơn tôi và hứa là sẽ xem cuốn sách, nhưng tôi nghĩ chắc chắn đó sẽ là lần cuối tôi gặp anh ta nhưng không phải vậy.
Một năm sau, cũng vị khách diễn giả đó đã đến hội thánh, cô nói cô thích nhà hàng chúng tôi đã tới năm trước và hỏi chúng tôi đến đó ăn được không. Chúng tôi đi tới đó. Khi ngồi xuống, chúng tôi ngạc nhiên vì người phục vụ chúng tôi cũng là bồi bàn phục vụ chúng tôi năm trước. Khi anh ta đến, anh ta nhìn chúng tôi và nói, “Anh chị đã ở đây một năm trước và chúng ta đã nói về việc săn nai.” Chúng tồi nói, “Vâng, chúng tôi còn nhớ.” Anh ta nói, “Tôi đã đọc cuốn sách anh đưa, và làm theo những gì sách nói. Năm ngoái tôi bắt được hai con nai và năm nay cũng mong bắt được con nai nữa.” Chúng tôi rất vui khi nghe câu chuyện của anh ta, nhưng chúng tôi không ngạc nhiên. Vương Quốc luôn hiệu quả.

Tôi đang tổ chức một buổi nhóm cho khoảng 25 mục sư, giải thích Vương Quốc của Đức Chúa Trời và cách nó hoạt động. Đó là một buổi nhóm tuyệt vời. Khi tôi chuẩn bị rời khỏi phòng nhóm và nhân sự của tôi đang dọn dẹp, thì có một mục sư trở lại trong phòng nhóm. Anh ta cùng với vợ tới gặp vợ tôi và hỏi họ có thể nói chuyện với chúng tôi được không. Mục sư đó bắt đầu nói với chúng tôi căn nhà của anh ta sắp sửa bị tịch thu vào cuối tuần đó nếu anh ta không có 6.900 đô la. Anh ta giải thích là mình không có tiền ngoại trừ 100 đô la anh ta đang cầm trên tay. Anh ta nói, “Đây là tất cả những gì tôi có, nhưng tôi muốn gieo nó giống như anh dạy tối nay, và muốn vợ chồng anh cùng hiệp một với chúng tôi vì số tiền chúng tôi cần trong tuần này.” Tất cả chúng tôi nắm tay, cầu nguyện và cảm tạ Chúa vì số tiền đó.

Khoảng một tháng sau, tôi thấy vị mục sư này trong một sự kiện khác, anh ta hồ hởi chạy đến chỗ tôi. Anh nói, “Tôi phải nói cho anh những gì đã xảy ra, lúc trước khi chúng ta nói chuyện, tôi đã không nói cho anh biết điều này, vợ tôi và tôi có một công việc kinh doanh áo thun in lụa bán thời gian mà chúng tôi thỉnh thoảng thực hiện trong nhà để xe. Chúng tôi không làm nhiều, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhận được đơn
đặt hàng. Sau khi chúng tôi cầu nguyện với anh thì hôm sau chúng tôi đã nhận được vài đơn đặt hàng với tổng số tiền 8.900 đô la. Tuần đó chúng tôi phải làm việc cật lực, vào thứ sáu tuần đó chúng tôi đã có được 6.900 đô la mình cần để giữ lại căn nhà. Cảm ơn anh chị rất nhiều!”

Tôi đang ở trong một hội nghị các mục sư tại North Carolina cùng với khoảng 500 mục sư khác. Tôi không giảng mà chỉ tham dự. Có một người đến với tôi và nói, “Tôi cần nói chuyện với anh.” Anh này là mục sư từ Đức tới, anh ta nói có một câu chuyện thú vị muốn kể cho tôi.

Con trai của anh ta, đang tuổi thiếu niên, bằng cách nào đó đã có những đĩa CD bài giảng của tôi. Sau khi nghe cậu quyết định sẽ nhận được một bộ đồ chơi điện tử Playstation bởi đức tin vì cậu không có tiền để mua. Tôi tin là mọi người biết Playstation 3, nếu bạn không biết thì đó là một hệ thống trò chơi trên máy tính. Mục sư đó kể cho tôi biết một ngày nọ cậu đến văn phòng của ông và hỏi liệu ông có thể hiệp một với cậu để nhận được Playstation 3 hay không. Cậu con trai đã giải thích với cha những gì cậu học được trong các đĩa CD của tôi và thể nào cậu muốn gieo một hạt giếng và cầu nguyện với cha cậu liên quan đến chuyện này. Ông mục sư nói với tôi là ông đã không suy nghĩ nhiều về chuyện đó, nhưng với tư cách mục sư của hội thánh ông đã nhận hạt giống (tiền dâng) cho hội thánh, từ cậu con trai này. Ông và con trai mình đã cầu nguyện hiệp một rằng con trai ông đã có bộ đồ chơi Playstation 3, và họ coi như nhu cầu đã được thực hiện.

Ngày hôm sau một người trong hội thánh của họ đã gọi điện cho mục sư đố và hỏi liệu con trai ông có muốn kiếm thêm tiền vì ông có một dự án ngắn hạn cần được giúp đỡ hay không. Cậu con trai rất vui và cậu kiếm đủ tiền qua dự án kéo dài hai ngày để mua Playstation 3.
Điều này thu hút sự chú ý của cậu, mục sư nói vài tuần sau cậu đã trở lại văn phòng của ông và hỏi liệu ông có thể hiệp một với nó để xin một việc khác hay không. Mục sư kể là ông đã nói, “Chắc chắn rồi,” nhưng ông hơi ngạc nhiên khi cậu con trai hỏi liệu ông có thể hiệp một với nó để Chúa cho nó cơ bắp nảy nở hơn hay không. Ông nói mình không biết phải trả lời con trai thế nào về chuyên đó nhưng cuối cùng ông nói với con mình là nó cần phải thực hiện phần của mình khi cầu xin Chúa ban cho cơ bắp, ông sẽ đồng ý với nó chừng nào cậu hiểu được điều đó. Cậu đã đồng ý. Một lần nữa cậu đã gieo để có cơ bắp nảy nồ hơn, và họ đã hiệp một cầu nguyện vì chuyện này.

Ngày hôm sau một chiếc xe hơi đậu tại lối đi xe của gia đình mục sư. Đó là một gia đình trong hội thánh. Khỉ ông đi ra nói chuyện với họ, họ nói họ đang dọn dẹp nhà để xe và họ có một bộ tạ, họ nghĩ có thể con trai mục sư sẽ muốn có bộ này. Còn không thì chắc ít ra mục sư biết ai đó trong hội thánh thích nó. Mục sư kể cho tôi biết là không một ai biết con trai ông muốn có cơ bắp và họ chỉ mới cầu nguyện cho chuyên này vào đêm hôm trước. Mục sư nói ông rất ngỡ ngàng! Ông đi vào nhà và nói với con trai, “Những cái đĩa CD đó ở đâu vậy con?”

Những mẫu câu chuyện này rất thường thấy. Lúc nào tôi cũng nghe và tôi muốn nó cũng xảy ra thường trong cuộc đời bạn. Cho đến giờ chúng ta đã thiết lập và thảo luận vài khía cạnh chính về cách các luật lệ của Vương Quốc Chúa hoạt động, và thể nào việc cần phải có sự hiệp một hay đức tin để thiên đàng có tính hợp pháp hay quyền hạn trong lĩnh vực thế gian. Bây giờ chúng ta đi sâu hơn một chút về cách các luật lệ Vương Quốc này có thể giúp chúng ta trong các nhu cầu tài chánh.

Phước hạnh của CHÚA làm ta nên giàu có; Ngài chẳng thêm nỗi phiền muộn gì vào..

Châm Ngôn 10:22

Lần đầu khi nhìn thấy câu này tôi nghĩ, “Câu này nói vậy nhưng chắc không phải vậy nhỉ?” Nhưng tôi thấy nó nói vậy và quả thật như vậy! Để hiểu những gì câu này nói thì chúng ta cần nhìn lại lúc ban đầu khỉ con người mới được tạo dựng.

Nhưng có người đã làm chứng ở đâu đó rằng, “Con người là gì mà Ngài nhớ đến nó? Con của loài người là chi mà Ngài quan tâm đến nó? Ngài đã làm cho nó thấp hơn các thiên sứ một ít; Ngài đội cho nó vinh hiển và tôn trọng. Ngài khiến muôn vật phục dưới chân nó.” Khi bắt muôn vật phục dưới nó, Ngài không chừa một vật nào không phục dưới nó, mặc dù hiện nay, chúng ta chưa thấy mọi vật đều phục dưới nó.

Hê-bơ-rơ 2:6-8

Chúng ta đã đọc phân đoạn này, nhưng bây giờ nó rất quan trọng cho phần thảo luân của chúng ta. Chúng ta ôn lại, khi con người được tạo dựng thì mọi sự dưới đất này đều ở dưới sự cai trị của con người. Không có điều gì không đầu phục con người. Con người cai trị vương quốc thế gian từ địa vị thẩm quyền được giao cho họ, họ mặc lấy mão triều của quyền cai trị mà họ đại diện. Họ mặc lấy sự xức dầu của thẩm quyền đó và nhờ địa vị thẩm quyền họ được ban cho nên họ được tôn trọng. Satan, kẻ nổi loạn chống lại Đức Chúa Trời, đã bị đuổi xuống thế gian trước khi A-đam xuất hiện. Satan khinh thường con người vì nó thấy mình bị con người, mặc lấy thẩm quyền của Đức Chúa Trời, cai trị. Bây giờ satan phải đầu phục tạo vật này, mà xét về tự nhiên, thể lý và tạo vật thì họ yếu đuối hom nó rất nhiều. Tuy nhiên, về mặt thuộc linh thì mỗi lời mà A-đam nói ra đều có thẩm quyền giống như chính Đức Chúa Trời phán. A-đam, con trai của Đức Chúa Trời, đã cai trị trên quả đất từ địa vị thẩm quyền tuyệt vời .và cao cả.

Nên satan ghét con người và tham muôn thẩm quyền con người có được trên quả đất. Câu trả lời duy nhất của nó là bằng cách nào đó chiếm lấy của con người mão triều thiên và địa vị mà con người nắm giữ. Chỉ có một nan đề nhỏ. Satan không có quyền lực để chiếm mão triều thiên từ A-đam; hy vọng duy nhất của nó là lừa dối A-đam để tự ông cởi bỏ vương miện. Bằng cách thuyết phục Ê-va rằng Chúa không đáng tin cậy và cuộc sống còn nhiều điều, chứ không chỉ những gì mà Chúa cho biết, A-đam và Ê-va chọn tin satan thay vì tin Chúa và họ đã phạm tội phản lại Đức Chúa Trời. Cuối cùng A-đam và Ê-va đã mất địa vị thẩm quyền hợp pháp trong Vương Quốc của Đức Chúa Trời, và satan trở thành thần của thế gian này giống như ta thấy Phao-lô nói về nó trong 2 Cô-rinh-tô.

vì thần của đời nầy đã làm mù tâm trí những kẻ không tin để họ không trông thấy ánh sáng của Tin Mừng đang toả rạng vinh quang của Ðấng Christ, là hình ảnh của Ðức Chúa Trời.

2 Cô-rinh-tô 4:4

Trước khi A-đam nổi loạn, ông đã hưởng các lợi ích của việc làm con. Tất cả những gì Đức Chúa Trời có là để ông vui hưởng, ồng chưa bao giờ nếm trải một ngày thiếu thốn và
nghĩ đến sợ hãi bất cứ một ngày nào trong cuộc đời. Mọi thứ ông cần để sống trên quả đất đã được đặt để trên đất trước khi ông được tạo dựng.

Nếu chúng ta suy gẫm lại sáu ngày sáng tạo trong sách Sáng Thế, ta thấy con người được tạo dựng vào cuối ngày thứ sáu của sự sáng tạo, phần cuối trong kế hoạch sáng tạo của Chúa được sắp đặt. Định mệnh của con người là sống vào ngày thứ Bảy, ngày mà Chúa tuyên bố là ngày nghỉ ngơi. Không phải vì Chúa mệt mỏi nhưng vì Ngài đã hoàn thành công việc và mọi thứ đã hoàn tất. Hãy suy nghĩ một lát về những gì Chúa đã hoàn thành và kế hoạch tuyệt vời Ngài dành cho con người. Nhưng thật đáng buồn A-đam đã cho hết satan, và khi làm thế ông đã mất đi địa vị hợp pháp trong Vương Quốc Chúa.

Khi Đức Chúa Trời đến với ông sau khi ông quyết định không vâng lời, Chúa đã nói với ông:

Nên đất sẽ vì ngươi bị nguyền rủa; Suốt đời ngươi, ngươi phải làm lụng vất vả mới có ăn. Gai góc và bụi gai sẽ mọc lên cho ngươi; Ngươi sẽ ăn hoa màu của ruộng đồng. Ngươi phải đổ mồi hôi trán mới có cơm bánh để ăn, Cho đến khi ngươi trở về cùng bụi đất, vì ngươi đã ra từ bụi đất; Ngươi là cát bụi, nên ngươi sẽ trở về cùng cát bụi.”

Sáng Thế 3:17b-19

Điều đầu tiên tôi muốn bạn nhìn thấy là Đức Chúa Trời không rủa sả thế gian, mà do A-đam gây ra. Ông có quyền kiểm soát hoàn toàn trên quả đất. Ông là người chăm sóc nó. A-đam, người có quyền cai trị hoàn toàn và tuyệt đối trên thế gian, đã phạm tội phản nghịch lại quyền cai trị của Đức Chúa Trời, xét về bản chất, ông loại bỏ Đức Chúa Trời.
Quyết định này gây ra hậu quả nghiêm trọng không chỉ trên A-đam mà trên toàn bộ thế gian và mỗi người nam, người nữ sống trên đất từ ngày đó trở đi. Dù ông vẫn giữ lại quyền hạn của mình trên lĩnh vực thế gian mà Chúa ban cho ông, nhưng giờ ông thấy mình không có quyền năng để cai trị xét từ góc độ vương miện, không còn sự hỗ trợ từ chính thể mà ông từng đại diện để giúp ông cai trị. Ông bị tách khỏi sự sống, mà bây giờ là sự chết nắm quyền — một khái niệm xa lạ đối với A-đam.

Đức Chúa Trời đã đối chất A-đam về những gì ông đã làm và nói với ông do tội lỗi nên ông đã mất địa vị hợp pháp trong chính thể của Đức Chúa Trời. Và bởi cớ ông là đại diện của chính thể đó trên đất nên thiên đàng đã mất đi đại diện hợp pháp, vì qua đại diện đó mà thiên đàng mới có quyền hạn trên lĩnh vực thế gian, đó là điều thứ nhất. Thứ hai, trái đất bây giờ đã bị ảnh hưởng và không còn sản sinh ra sự cung ứng như trong vườn Ê-đen trước đây. Giờ A-đam phải làm việc cực nhọc, đổ mồ hôi thì quả đất mới sinh ra những điều ông cần để tồn tại. Chông gai và tật lê chiếm lấy những cánh đồng và cuộc sống trở nên khó khăn; suy nghĩ sống sót trở thành một lối sống.

Tôi gọi đây là lối sống cực nhọc và suy nghĩ sống cho qua ngày, bị vấy bẩn bởi mùi sợ hãi và sự chết. Nó đè nặng trên mỗi con người đến sau A-đam, tức là hệ thống bị rủa sả của quả đất. Đó là nơi tôi và bạn lớn lên, một hệ thống tồn tại tất cả chúng ta đều biết rõ. Đa-vít gọi đó là trũng bóng chết trong Thi Thiên 23.

Thật vậy, dù khi con đi qua thung lũng rợp bóng tử thần, Con sẽ chẳng sợ tai họa nào, Vì Ngài ở với con; Cây trượng và cây gậy của Ngài an ủi con. Thi Thiên 23:4
Đó là một vương quốc nơi nỗi sợ chết thấm vào không khí. Ngoài ra còn có một hậu quả tiêu cực khác. Con người mất mối quan hệ với Đức Chúa Trời vì thế họ không biết bản thân mình – không còn nhìn thấy mục đích mình được tạo dựng và lai lịch của mình. Khi con người được tạo dựng, họ được ban cho một mục đích và một công việc. Họ phải cai trị trên quả đất này thay thế Đức Chúa Trời. Nói cách khác, cuộc sống của họ có một nhiệm vụ và mục đích mà Chúa ban cho nhưng bây giờ toàn bộ tâm trí con người chuyển sang việc nghĩ cách để tồn tại. Sự tồn tại trở thành mục đích và nhiệm vụ bắt buộc của họ.

Mỗi quyết định con người đưa ra sẽ được sàng lọc qua sự rủa sả của sự tồn tại này, một là tìm thấy hoặc tích trữ sự cung ứng. Không có sự bình an, mỗi ngày đều đầy sự lao nhọc và mồ hôi. Lối thoát duy nhất khỏi lối sống tồn tại này, cuộc đua của những con chuột như cách gọi của chúng ta ngày nay, là cất trữ đủ sự cung ứng để ta ngừng chạy. Đây là giấc mơ của người nam, người nữ kể từ sự sa ngã của con người. Đây là mục tiêu số một của họ : ngừng chạy.

Bất cứ người nào may mắn có thêm sự cung ứng sẽ cất trữ nó rất cẩn mật. Họ nắm chặt lấy nó và rất sợ mất, vì nếu mất họ bị ép buộc phải chạy đua trong sự lao lực và mồ hôi một lần nữa.

Giấc mơ của con người, mục tiêu tồn tại của họ, như tôi đã nói, là tìm đủ sự cung ứng để họ ngừng chạy, như một tên nô lệ của sự hiện sinh nhằm tìm sự yên nghỉ. Tôi muốn đảm bảo bạn hiểu rõ sự thật này: trong hệ thống tồn tại bị rủa sả trên đất này mọi người đều mệt mỏi vì cứ phải chạy.
Tôi nhớ một sáng nọ có ngồi với một mục sư. Ông nói ông rất yêu thích chức vụ mỗi buổi sáng lúc thức dậy cho đến khi ông nhớ tình trạng tài chánh, nợ nần và thiếu tiền của mình. Ông nói vấn đề tài chánh của ông giống như một tấm màn che khuất đời sống của ông và cướp đi tất cả sự vui mừng của những việc ông làm. Tình trạng bất thường này không chỉ có mục sư mới đối diện. Đó là lối sống của đại đa số các gia đình khỉ họ sống trong nợ nần, có đồng nào xào đồng đó.

Mọi người đều đang tìm một lối thoát mà lối thoát duy nhất là sự giàu có và dư dật. Khi ở dưới hệ thống rủa sả của đất này thì danh tánh của bạn được định nghĩa qua những gì bạn có và số tiền bạn có thể làm ra. Trước tịên, con người cố che đậy sự lõa lồ – mất đi mục đích được tạo dựng, danh tánh của mình và bắt lấy một điều giả mạo. Bây giờ con người cố thay thế sự xức dầu của Chúa, là điều đã từng bao phủ họ bằng vinh hiển chói lòa và bằng của cải. Thứ hai, con người cũng cố gắng thay thế địa vị tôn trọng mà họ được đăng quang để cai trị trong Vương Quốc của Đức Chúa Trời, bằng sự kiêu ngạo của đời và bằng sự cai trị trên người khác. Bây giờ con người chỉ “ăn nuốt” một thứ – tìm và cất trữ của cải. Bây giờ họ có được danh tánh nhờ của cải và quyền lực mà họ thực thi trên người khác đến bao nhiêu. Cấp bậc và địa vị trong xã hội rất quan trọng đối với lòng tự trọng của con người sa ngã.

Hãy suy nghĩ điều đó. Thông thường câu hỏi đầu tiên một người hỏi nơi người khác là gì? “Anh làm gì để kiếm sống?” Tại sao hỏi vậy? Có phải ta thật sự quan tâm không? Không hẳn, nhưng câu hỏi này thiết lập mức độ tôn trọng của chúng ta dành cho người đó. Nói cách khác, chúng ta đang tự hỏi mình, “Người này là ai? Họ nắm địa vị hay cấp bậc gì trong nước thế gian này? Mình phải tôn trọng họ bao nhiêu?” Hỡi các chị em phụ nữ, đây tôi chỉ nói theo quan
điểm của một người nam. Tôi biết phụ nữ có một quan điểm về danh tánh hoàn toàn khác biệt.

Ngày nay hệ thống bị rủa sả của thế gian này vẫn còn hiệu lực! Con người sàng lọc tất cả những quyết định của họ qua bộ lọc tìm kiếm và cất trữ tiền của. Người ta sẽ dời di khỏi một tiểu bang để nhận một công việc được trả lương cao hơn mà không cần suy nghĩ lại mục đích của họ là gì. Mọi người muốn trở thành ngôi sao nhạc rock. Tại sao? Vì danh tánh (địa vị) và sự giàu có.

Một cuộc khảo sát được thực hiện giữa vòng hàng ngàn học sinh trung học liên quan đến nghề nghiệp họ muốn bước vào khỉ lớn lên. Sáu mươi lăm phần trăm nói mục tiêu nghề nghiệp của họ là trở nên nổi tiếng. Nổi tiếng ư? Lần mới nhất tôi kiểm tra tự thân sự nổi tiếng không phải là một nghề nghiệp.

Một nghiên cứu khác cho thấy 30% công nhân ghét công việc của họ, và một cuộc khảo cứu khác nữa cho thấy 40% người không thích công việc của họ. Vậy là ở Mỹ chúng ta có 70% công nhân không thích những gì họ đang làm! Vậy thì tại sao chúng ta ở đó? Vì họ là nô lệ cho sự sáng còn, chạy đua với lao lực và mồ hôi chỉ để tồn tại. Đối với hầu hết cốc công nhân này thì mục đích và dam mê là không bằng nhau; mà việc thanh toán các hóa đơn mới là nhân tố thúc đẩy. Làm nô lệ cho việc cần kiếm tiền khiến cho các chọn lựa không còn nhiều khoảng trống. Ai trả nhiều tiền hơn luôn giành chiến thắng. Nố được gọi là cuộc đua của những con chuột! Đó là nơi bạn và tôi sống. Hãy tưởng tượng trong đầu bạn có một con chuột đồng chạy nhanh nhất có thể trong một bánh xe, nhưng chẳng đi được tới đâu. Chúng ta cười và nghĩ thật dễ thương. Những trong thế giới thực, nó không dễ thương, không dễ thương chút nào đâu. Người ta chết trên bánh xe đó và không bao giờ đến được nơi họ hy vọng.
Các ngươi đừng tìm kiếm về việc ăn gì, uống gì, và đừng quá lo lắng về những việc ấy. Vì các dân trên thế giới đều tìm kiếm những điều ấy, và Cha các ngươi đã biết các ngươi cần những điều ấy rồi. Thay vào đó, hãy tìm kiếm vương quốc của Ngài thì các ngươi sẽ được ban thêm những điều ấy nữa..

Luca 12:29-31

Chạy đua với lao lực và mồ hôi chính là hệ thống duy nhất mà chúng ta biết. Nếu tôi nói với bạn là bạn phải thoát ra khỏi nợ nần, thì ý tôi là bạn PHÁI thoát ra khỏi nợ nần, trong vòng mười hai tháng, còn không thì toàn bộ gia đình sẽ bị đưa tới Bắc Cực mãi mãi (tôi đang sử dụng một ví dụ đặc biệt để trình bày vấn đề này), thì bạn sẽ làm gì? Tôi sẽ nói cho bạn những gì bạn sẽ làm. Bạn sẽ ngay lập tức xây dựng một kế hoạch làm việc cật lực và chạy nhanh hơn. Bạn sẽ nói, “Tôi có thể làm nhiều công việc bán thời gian hơn. Vợ tôi có thể làm nhiều công việc bán thời gian hơn. Mấy đứa con cũng có thể giúp đỡ.” Bạn thấy đó là hệ thống cung ứng duy nhất mà bạn học được, hệ thông lao lực và đầy mồ hôi. Để tôi nêu cho bạn một hình ảnh khác về hệ thống này.

Giả sử tôi đang chạy trên con phố và tôi thấy một túi giấy màu nâu đối diện bên đường, trong đó có mười triệu đô la. Tôi rất phấn khởi, nhưng tôi biết mình phải báo cáo cho cảnh sát. Vì tôi biết bạn, nên tôi đã chạy tới nhà bạn và xin gọi nhờ điện thoại. Tôi gọi cho văn phòng cảnh sát, bạn đứng bên cạnh và lắng nghe. Tôi nói cho họ chuyện đã xảy ra và thứ tôi đã tìm thấy. Sau một hồi im lặng lúc họ kiểm tra hồ sơ, họ nói cho tôi biết là không có báo cáo nào về việc mất số tiền đó và tôi có thể giữ nó. (Tôi không nghĩ đó là điều họ sẽ nói, nhưng trong minh họa của tôi thì cứ cho là họ nói thế.) Khi họ nói cho tôi điều đó, tôi nhảy lên và la hét trong
sự vui mừng. Sau đó tôi nói cho bạn những gì họ nói, và tôi cực kỳ vui mừng.

Bạn mỉm cười cách lịch sự khi tôi hân hoan và giải thích tất cả điều này cho bạn nhưng bạn nghĩ mình sẽ làm gì tại bàn ăn tối vào đêm đó khi kể lại câu chuyện cho người phối ngẫu? Nở nụ cười ư? Tôi không nghĩ vậy. Bạn sẽ nói, “CHUYỆN ĐÓ THẬT !’Bạn điền vào chỗ trống rồi phải không? Làm sao bạn biết chữ “BẤT CÔNG” là câu trả lời đúng? Tôi sẽ nói cho bạn làm sao mà tôi biết, bởi vì đó là cách bạn được nuôi dưỡng lớn lên. Bạn đã lớn lên cùng với hệ thống đó. Nó được thực hiện qua lao lực và mồ hôi.

Trong ví dụ của tôi, tôi đã tìm thấy tiền mà không có lao động kèm theo, hành động đó đánh lừa hệ thống trên. Điều đó không công bằng. Nó không công bằng bởi vì tôi đã không lao động để được số tiền đó; mà tôi tìm thấy nó. Biết là mình chắc chắn sẽ không bao giờ có may mắn như thế nên bạn đầy sự ghen tị và cay đắng, bạn biết ngày tháng của mình vẫn còn đầy dẫy tâm trạng bị ép buộc phải làm việc để sống còn.

Để so sánh với câu chuyện này; nếu có một ngày tôi đến hội thánh với bộ quần áo rách nát, bẩn thỉu, tôi đứng lên và nói với dân sự, “Chúng tôi đã vượt qua được, Drenda và tôi đã làm việc 22 giờ một ngày trong hơn mười năm qua, cuối cùng cũng trả xong tiền nhà,” tiếng hoan hô và vỗ tay chắc chắn sẽ bùng nổ trong nhà thờ. Tại sao? Vì có người đã làm việc, và bạn thấy việc đó thật khích lệ. Có người đã làm được việc đó; có một lối thoát rồi! Có thể chúng ta sẽ cắn răng chịu đựng, đè nén nỗi đau cảm xúc, trả hết nợ và được tự do nhưng tại sao mọi người không la hét và vỗ tay khi tôi thấy tiền dọc đường? Tại sao bạn rất dễ điền vào chỗ trống? Bởi vì đây là cách bạn suy nghĩ; đó cũng là điều bạn mơ ước. Hệ thống lao lực và đổ mồ hôi làm việc về bản chất là đòi hỏi sự công bằng, đó là điều tất cả chúng ta hấp thu được. Tiền bạc mà không do công sức làm ra thì không công bằng.
Nhưng thoát khỏi hệ thống lao lực và đổ mồ hôi làm việc chính là mơ ước của mọi người. Trở nên giàu có, trở thành triệu phú chính là suy nghĩ làm cho nhiều người khốn khố Một triệu đô la không còn giá trị như trước đây, nhưng đâu chỉ là một con số thì nó vẫn nói lên về sự giàu có. Sự giàu có đem đến khả năng được tự do, điều này trái ngược với cuộc sống với các công việc cực nhọc hàng ngày của nhiều người. Mọi người mệt mỏi vì cứ phải chạy, có một triệu đô la co nghĩa họ có thể ngừng chạy và cuối cùng có thể làm những gì họ muốn làm. Hãy suy nghĩ điều đó: sức lôi cuốn của ve số là gì? Tự DO! Tự do để có một chọn lựa, để đưa ra các quyết định không xoay quanh việc thanh toán các hóa đơn hay kiếm sống.

Chương trình, Ai là Triệu Phú?, rất là phổ biến. Nó lôi cuốn vì mọi người đều mơ ước về sự tự do đó. Khi theo dõi chương trình, họ cũng để cảm xúc của mình vào đó và cổ vù ứng viên, hy vọng là họ sẽ thành công.

Chúng ta thay đổi chủ đề một lát, việc ăn trộm – theo như định nghĩa đơn giản nhất của từ này – cũng là sự cung ứng mà không kèm theo lao động. Xét theo nghĩa méo mó thì việc ăn trộm cũng đem đến sự tự do khỏi hệ thống rủa sả của thế gian này. Chúng ta đồng ý với nhau là mọi người muốn ngừng chạy! Nhưng có lối thoát không? Các mưu mẹo liên quan đến tiền bạc rất phổ biến. Một ngày tôi nhận được ít nhất mười thư điện tử từ nước ngoài, họ kể cho tôi câu chuyện buồn của mình, rằng họ thừa kế 20 triệu đô la và cần một người giúp họ cất số tiền đó tại một nơi an toàn. Họ đề nghị đưa cho tôi nửa số tiền đó nếu tôi tình nguyện lấy số tiền của họ và bảo vệ nó. Tất nhiên, sau đố họ muôn địa chỉ thư điện tử của tôi, và muốn tôi trả một khoản phí xử lý, phí vận chuyển, bảo hiểm, bất cứ thứ gì mà họ gọi là phí mà họ đang xỉn bạn để tài sản thừa kế đó được giải ngân. Thật vậy hả? Nhìn tôi có giếng thằng ngu không?
Có một khách hàng điện thoại cho tôi, anh ta muốn nghe một lời khuyên về đầu tư. Tôi đã đặt những câu hỏi theo thông lệ và phát hiện anh ta cố khoảng 5 triệu đô la để đầu tư. Anh ta nói lúc đó anh không có tiền, nhưng số tiền đó là từ tài sản thừa kế. Tôi hỏi anh nghĩ số tài sản kế thừa đó sẽ được giải quyết sớm tới mức nào thì anh ta nói khoảng hai tuần. Khoảng hai tuần tôi gọi cho anh ta, và anh nói sẽ lâu hơn một chút. Anh ta gặp rắc rối trong việc giải ngân tài sản thừa kế đó từ một ngân hàng Châu Âu, vấn đang giữ nó. Điều đó thu hút sự chú ý của tôi, thế là tôi bắt đầu đặt các câu hỏi. Chuyện là anh ta có một người ngộ nhận là cậu đã qua đời tại Pháp. Người cậu này để lại cho anh ta 5 triệu đô la. Tuy nhiên, số tài sản kế thừa đó còn nợ nghĩa vụ thuế 50.000 nghìn đô la cần thanh toán trước khi số tài sản được chuyển về cho anh ta. Anh nói vẫn đang cố kiếm tiền và đã nộp hồ sơ đi mượn số tiền bằng cách thế chấp nhà của anh.

Tôi hỏi anh ta có luật sư không thì anh nói, “Vâng, luật sư đã gọi cho tôi từ Pháp đang xử lý vụ việc.” Vậy là anh không có luật sư người Mỹ để làm việc này?” Anh nói, “Không, chỉ có người đã gọi điện thoại cho tôi từ bên Pháp.” Anh ta tiếp tục giải thích vì khó kiếm đủ 50.000 đô la nên luật sư tại Pháp nói sẽ trả một nửa số tiền đó, và anh có thể trả lại cho ông ta khi tiền thừa kế được giải ngân. Tôi nói, “Không, đây là sự lừa đảo!” Dù trước đó chưa bao giờ nghe về ông cậu ngộ nhận này, nhưng anh ta vẫn tin đây là chuyện có thật. Hai tuần sau tôi điện thoại lại cho anh ta, anh nói là đã gom góp gần đủ số tiền đó để chuyển cho ngân hàng. Một lần nữa, tôi nói với anh ta, “Ngân hàng đã có năm triệu đô la, nếu thật sự họ muốn tiền thuế, đơn giản họ chỉ cần gửi thư điện tử hay nhanh chóng gửi cho anh một tờ đơn để anh ký vào và gửi lại cho họ, cho phép họ lấy 50000 đô la từ số tiền họ đã có.” Nhưng anh ta không tin tôi, anh ta được thuyết phục là họ đang nói sự thật.
Mới Chủ nhật vừa rồi trong hội thánh, tôi gặp một trường hợp tương tự. Có một thanh niên hỏi tôi về lời khuyên đầu tư liên quan đến số tiền mà anh sẽ nhận được từ tài sản thừa kế ở nước ngoài. Tôi không để anh ta nói hết câu. Tôi nói, “Tôi biết, tôi biết, họ muốn anh gửi cho họ một khoản phí nào đó rồi họ sẽ giải ngân số tiền, đúng không?” “Vâng, làm sao ông biết vậy?” Tôi nói điều tương tự với cậu ta, rằng đó là sự lừa đảo. Dù không biết về người được cho là đã chết và không có luật sư tại Mỹ, anh ta vẫn tranh cãi với tôi và cho rằng số tiền đó là có thật. Tại sao những người này tin điều đó mà không chút do dự?

Bởi vì họ muốn được tự do! Họ không thể bỏ qua cơ hội này vì trong đầu họ nghĩ, nếu chuyện này có cơ may trúng trong 0.1 phần trăm trong số một triệu lần thì họ vẫn muốn tin.

Để tôi cho bạn một ví dụ khác. Công việc kinh doanh dịch vụ tài chánh mà Drenda và tôi sở hữu có mặt khắp nước Mỹ. Đó là công việc kinh doanh tuyệt vời! Cơ hội trong công ty của chúng tôi là có thật; có người kiếm ra hàng trăm ngàn đô la trong một năm. Nhưng trong công việc kinh doanh của tôi có rất nhiều điều phải học. Bạn đang sử dụng tiền của người khác. Có những luật lệ bạn cần biết và các chiến lược lên kế hoạch về tài sản cần học hỏi.

Tôi đã cho chạy quảng cáo trên radio tại Columbus, bang Ohio, một vùng tại trạm phát thanh cơ đốc địa phương, và tôi đòi hỏi sơ yếu lí lịch vì tôi đang tìm một số ứng viên tốt, có khả năng. Có khoảng 50 người đến. Thay vì sắp xếp phỏng vấn liền tôi quyết định tổ chức một khóa hướng nghiệp tại một khách sạn gần đó để sàng lọc các ứng viên. Buổi họp sẽ nói đến tiềm năng lớn lao của công ty chúng tôi trong thị trường, quan điểm của chúng tôi không chỉ là chia sẻ cách tài chánh hoạt động mà trình bày luôn lời khuyên này theo quan điểm thế giới quan cơ đốc. Chúng tôi cũng nói đến cách công ty hoạt động liên quan đến thủ tục tố tụng, khoản bồi
thường, huân luyện và những yêu cầu về giấy phép. Qua kinh nghiệm tôi biết nhiều ứng viên sẽ rút lui khi họ thấy kiếm được 200.000 đô la thì phải làm việc nhiều thư thế nào.

Sau cuộc họp tôi đi bộ xuống sảnh khách sạn và nhìn thấy hơn 1000 người đứng chật ních trong phòng khiêu vũ chính, rộng lớn. Tất cả đều đến vì cùng một lý do. Một công ty đa cấp nổi tiếng đang trình bày về việc tham gia công ty của họ nhưng tại sao đó có rất nhiều người nếu so sánh với con số 50 trong phòng của tôi? Câu trả lời đơn giản – tiền! Thật trớ trêu, đây không phải là điều công ty đa cấp đó đang nói, nhưng người ta nhận thức thế này “nếu tôi tham gia vào, tôi có thể giới thiệu ba người và thế là tôi thành triệu phú.” Tôi sống đủ lâu nên biết những ai làm ra nhiều tiền trong kinh doanh đa cấp đều làm việc chăm chỉ! Vâng, ở đó có tiềm năng nhưng một lần nữa người ta có nhận thức “tiền dễ kiếm” và “nếu mình để cơ hội này trôi qua, hãy nhìn tất cả những người này, mình sẽ bỏ lỡ cơ hội của một đời.” Bạn đừng hiểu nhầm, tôi có nhiều người bạn tốt, họ kiếm được hàng triệu đô la từ các loại hình công ty này, ngoài đó có rất nhiều công ty đa cấp nghiêm túc làm ăn nhưng tôi đang chỉ cho bạn thấy suy nghĩ trong chiêu thức tuyển mộ của công ty đa cấp tầm trung. Trong hệ thống tồn tại bị rủa sả của thế gian này thì việc “làm cò” cho hoạt động kiếm “đồng tiền dễ” đã kiếm được rất nhiều tiền.

Nếu bạn dùng lại một lát và tự hỏi; mình suy nghĩ về tiền bạc nhiều như thế nào, dù đó là việc kiếm tiền hay bảo vệ cái bạn có, thì bạn sẽ ngạc nhiên. Tôi sẽ nói lại điều này để bạn nắm được ý: mọi người muốn ngừng đeo đuổi, và họ mệt mỏi với việc sống chỉ để sống còn! Thời gian cuối tuần cám dỗ bạn dừng lại. Kỳ nghỉ cám dỗ chúng ta rằng ta có thể dừng lại. Việc nghỉ hưu cám dỗ chúng ta rằng cuối cùng ta có thể dừng lại và làm những gì ta muôn làm. Bạn đừng hiểu nhầm. Quan điểm của nhiều người về cuộc sống không phải là ngồi lê và không làm gì cả. Tôi cũng không nói ngồi lê và không làm gì hết là ý muốn Chúa dành cho bạn. Không, chúng ta được tạo dựng để tham gia làm công việc của mình, là mục đích độc nhất vô nhị mà chúng ta được tạo dựng nhưng trớ trêu thay nhiều người quá bận rộn chạy đôn chạy đáo chỉ để sống còn, họ từ bỏ những giấc mơ của mình nhiều năm về trước. ‘

Tôi chắc chắn bạn đã nghe ai đó nói điều này, hay có thể chính bạn đã nói: “Hôm nay tôi buộc phải đi làm.” Và chắc bạn đã biết cảm xúc của họ không tốt khi họ “phải” đi làm việc. Tuy nhiên, họ thành đạt khi họ muốn, phải đi làm vì lòng dam mê và lòng hăng hái với những việc họ đang làm. Thông thường, trong phần lớn cuộc sống của người ta, họ lại không như vậy. Mà ngược lại họ vẫn nói, “Hôm nay tôi phải đi làm việc.” Chỉ để kiếm tiền lương, lại một ngày trong văn phòng, lại thêm một ngày sống còn và chỉ đủ sống qua ngày. Phần lớn nhiều người lúc bắt đầu thì đầy phấn khởi. Công việc họ làm để có tiền thanh toán các hóa đơn với họ là một điều tạm thời, cho đến khi họ phát hiện ra nhiều vấn đề. Đây là điều họ phát hiện ra; cuộc sống trở nên mơ hồ, đâu đó trong những năm họ 40 tuổi họ nhận ra mình không có lối thoát. Nó được gọi là cơn khủng hoảng ở tuổi trung niên, lần đầu tiên họ thấy mình bị mắc kẹt.

Thưa độc giả, đây không phải là cuộc sống mà Chúa định cho chúng ta sống. Bạn đã biết điều này. Đây chính là lý do Drenda và tôi đã nói trong nhiều năm rằng để thoát khỏi tương lai bần tiện này thì bạn phải chấn chỉnh lại vấn đề tiền bạc còn không thì sẽ không bao giờ tìm thấy mục đích của mình, mục đích duy nhất cho cuộc sống của bạn. Nếu không chấn chỉnh vấn đề tiền bạc, thì bạn sẽ được định sống trong tư duy sống còn của hệ thống rủa sả của thế gian này trong cả phần đời còn lại.
Nếu bạn không chấn chỉnh vấn đề tiền bạc, bạn sẽ không bao giờ khám phá ra mục đích bạn được tạo dựng !

Để so sánh, nào ta hãy giả sử cuộc sống bạn sẽ trông ra sao. Chúng ta xem xét sở thích của bạn. Giả sử sở thích của bạn là chơi gôn. Bạn từng nghe ai đó nói, “Chà, hôm nay mình phải đi chơi gôn” chưa? Hay bạn nghe ai đó nói, “Lại tối thứ Sáu, mình ghét tối thứ Sáu, ước gì hôm nay là sáng thứ Hai để mình có thể trở lại làm việc.” Hay giả sử sở thích của bạn là câu cá. Liệu tôi có nghe bạn nói, “Ôi, hôm nay mình phải đi câu cá?” Không, tôi nghi ngờ điều đó bởi vì bạn đam mê câu cá mà. Chuyện gì xảy ra nếu bạn sống cuộc đời với cùng niềm đam mê và nhiệt huyết đối với những gì bạn làm, nếu bạn tập trùng vào đam mê và tìm thấy vị trí mình được hiệu quả nhất chứ không phải chỗ bạn phải đổ mồ hôi nhiều nhất ở trong cuộc sống? Điều gì xảy ra nếu bạn có số tiền mình cần để chăm lo cho gia đình và sống cuộc đời tự do khỏi căng thẳng về tài chánh? Thật ra, có một cách để làm điều đó ư? Drenda và tôi thây là có cách!

Phước hạnh của CHÚA làm ta nên giàu có; Ngài chẳng thêm nỗi phiền muộn gì vào.

Châm Ngôn 10:22

Hãy xem câu này thật lâu và thật chậm rãi. Theo tiếng Hê-bơ-rơ thật sự có nghĩa là sự giàu có mà không thêm sự lao động nặng nhọc. Bạn có nhìn thấy không? Vương Quốc của Đức Chúa Trời cung cấp một cách để thoát ra khỏi hệ thống lao lực và đổ mồ hôi làm việc mà A-đam đã để lại cho chúng ta. Phải chăng câu này thật sự có nghĩa như điều nó nói không? Nếu câu này thật sự nói thế thì bạn sẽ đồng ý là mình vừa mới đọc tin mừng tốt nhất mà mình đã nghe trong
một thời gian dài. Chính xác! Đây là lý do Ê-sai 61 nói tiên tri về Chúa Giê-su và những gì Ngài thực hiện trong chức vụ của mình, rằng:

Thần của CHÚA Hằng Hữu ngự trên tôi, Vì CHÚA đã xức dầu lựa chọn tôi, Ðể tôi báo tin mừng cho những người nghèo khó; Ngài sai tôi đi rịt lành những tấm lòng tan vỡ, Ðể công bố lệnh ân xá cho những kẻ bị tù đày, Ðể rao lịnh phóng thích cho những người bị giam trong ngục tối,

Ê-sai 61:1

Thật là một tin mừng dành cho người bị mắc kẹt trong lối sống tồn tại của hệ thống rủa sả của thế gian này? Tất nhiên là tự do về tài chánh! Chúa Giê-su nói Vương Quốc của Đức Chúa Trời cung ứng vượt ra khỏi những giới hạn của hệ thống rủa sả của thế gian — vốn hoạt động nhờ sự lao lực và đổ mồ hôi làm việc. Chúng ta hãy đối diện với vấn đề này. Bạn chỉ có thể chạy thật nhanh, đối với nhiều người họ đang chạy rất nhanh nhưng phát hiện ra là không đủ nhanh để được tự do. Tôi đã chạy nhanh nhất có thể trong chín năm ròng rã mà tôi và Drenda nợ ngập đầu. Hàng trăm ngàn khách hàng mà cồng ty chúng tôi chứng kiến hơn 27 năm cũng đang chạy nhanh nhất có thể nhưng dù siêng năng nhưng họ vẫn mắc kẹt trong cuộc sống làm nô lệ cho tài chánh. Họ đều đã gọi điện thoại cho chúng tôi bởi vì họ sợ hãi khi phát hiện mình vô vọng về mặt tài chánh, những giấc mơ tự do về tài chánh dường như càng ngày càng khó đạt được, và khải tượng đã bị thay thế bằng sự sống còn. Hãy cùng tôi tra xem chữ sự cung ứng trong chốc lát.

Sự cung ứng (provision) là nhìn thấy trước (pro-vision)

Nếu không có sự cung ứng thì không thể có tầm nhìn trước vì không có sự cung ứng thì việc đi tìm kiếm sự cung ứng sẽ trở thành tầm nhìn của bạn hay nó là tầm nhìn của bạn. Một lần nữa, đây là cách nhiều người sống – sống không có tầm nhìn trước. Đây là một hình thức nô lệ tinh vi nhất!