CHƯƠNG 9: CÁC CON HÃY NUÔI ĂN!

Đột Phá Tài Chánh

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Don đã đến văn phòng của tôi trong sự nản lòng và nợ nần, đó là lần đầu tôi gặp anh ta. Dường như lúc đó trong đời anh chẳng có điều nào êm đẹp. Khi tôi ngồi xuống và nói chuyện với anh, tôi phát hiện anh ta nợ tiền thuê nhà ba bốn tháng và hầu như hóa đơn nào cũng nợ. Anh cũng đối diện vấn đề trong hôn nhân – vợ anh ta chán ngáy với tình trạng tài chánh của họ và cô ta bắt đầu mất sự tôn trọng Don vì anh không thể cung cấp cho cô và năm người con. Sự thật là Don không còn tôn trọng bản thân nữa. Anh ta có rất nhiều câu hỏi.

Công việc của anh ta là bán bảo hiểm sức khỏe khắp tiểu bang Ohio, anh ta không thành công lắm nên chuyện này đã nhanh chóng dẫn anh ta tới tình cảnh thảm họa về tài chánh.

Dù mọi thứ đều chống lại Don nhưng tôi nhìn thấy tiềm năng trong anh ta. Anh ta sẵn sàng học hỏi và sẵn sàng làm việc. Sự kết hợp mạnh mẽ đó đã kích thích tôi đủ để thuê anh ta và đầu tư bản thân vào tiềm năng trong tương lai của anh ta. Cuối cùng nó thành ra một khoản đầu tư đem lại lợi nhuận khổng lồ cho cả hai chúng tôi.

Khi công ty còn non trẻ của chúng tôi giành được một chuyến đi đến Hawaii từ một công ty của mình, tôi cảm nhận đây sẽ là một cơ hội tuyệt vời để chia sẻ với Don về Vương
Quốc của Đức Chúa Trời. Dù là một tín đồ nhưng anh ta không có sự hiểu biết giống như tôi. Trong vài dịp tôi đã cố chia sẻ các nguyên tắc của Đức Chúa Trời với anh ta trong lĩnh vực này, nhưng dường như anh ta không tin điều tôi đang nói.

Tôi vẫn tìm cách để hút được sự chú ý của Don, qua đó giúp anh ta nhận ra anh cũng có thể thành công nhờ học cách Vương Quốc của Đức Chúa Trời làm việc. Tuy nhiên, Don nản lòng đến nỗi anh ta thấy khó tin vào bản thân chứ chưa nói đến việc tin có sự thay đổi xảy ra. Tôi tin chuyến đi đến Hawaii là cơ hội của tôi.

Những tuần trước khi Don và tồi đi, chúng tôi đã nói chuyện với nhau về những gì mình sẽ tham quan và làm tại đó. Có một mối quan tâm đặc biệt thu hút sự chú ý của Don không giống như thứ khác. Anh ta muốn bắt cá marlin xanh dương trên các dòng nước của Thái Bình Dương. “Hawaii lồ thủ đô cá marlin của thế giới,” Don phấn khích nói với tôi. “Tôi luôn muốn bắt một con cá marlin, đó là giấc mơ của đời tôi.” Lần đầu tiên trong nhiều tuần tôi nhìn thấy tia sáng trong mắt của Don. Có điều gì đó khiến anh ta rất phấn khích, và tôi biết sự phấn khích của anh ta sẽ mở cánh cửa cho một bài học quan trọng.

Tôi nói, “Don, anh có biết mình có thể biết, không phai hy vọng, mà là biết anh sẽ bắt một con cá marlin tại Hawaii bằng cách .tháp vào Vương Quốc của Đức Chúa Trời không? Vừa bối rối vừa phấn kích, anh ta muốn biết thêm và tôi tiếp tục giải thích về Vương Quốc. Tôi trích Mác 11:24, nói rằng, “Vì thế Ta nói với các ngươi, mọi điều các ngươi xin trong khi cầu nguyện, hãy tin rằng các ngươi đã nhận được, thì các ngươi sẽ nhận được.” Đối với Don, điều này không thể tin nổi. Tôi để thời gian giúp anh ta hiểu Vương Quốc Chúa VÁ cách khai phóng đức tin. Vì thế, trước khi đi anh ta và vợ đã gieo y như tôi đã làm với con nai, họ hiệp một cầu nguyện vá
tin là đã nhận được một con cá marlin xanh dương.

Cùng lúc đó, Don đã làm mọi thứ anh biết để cầm giữ phần của anh ta trong mùa gặt. Anh thăm dò những con thuyền trống, hỏi giá cả và cuối cùng đặt thuyền với một thuyền trưởng mà anh ta có thiện cảm. Mọi thứ đã được thu xếp, hai chúng tôi đều phấn khởi đi đến biển nước xanh tại Hawaii.

Ngày ra khơi cũng đã đến, khi lên thuyền chúng tôi phấn khởi nói với thuyền trưởng hôm nay chúng tôi sẽ bắt một con cá marlin xanh dương. Dù mong đợi chúng tôi có một ngày câu thành công loại cá khác với mục đích thể thao, anh ta khẳng định hôm đó chúng tôi không có lợi thế bắt một con marlin xanh dương.

Trong bốn tháng qua ngày nào cũng có hai chuyến tàu thuê ra khơi nhưng thủy thủ đoàn của ông chỉ mới đem về một con cá marlin xanh dương. Lý do ư? Lúc đó không phải mùa cá marlin xanh dương vì nó là loại cá di cư. Chúng tôi không nhụt chí và nói với ông ta một cách tôn trọng là chúng tôi sẽ nhận được một con và tiếp tục sẵn sàng.

Sau sáu giờ câu, chẳng có con nào giật cần câu, tôi hơi lo nếu không có động tĩnh gì thì đức tin của Don sẽ yếu đi. Trong sự lo lắng tôi hét lên và hỏi Don. Tôi la lên từ cây cầu phía trên anh, “Don ơi, để tôi hỏi anh một câu, anh nhận được con cá marlin xanh dương khỉ nào, khi nó xuất hiện hay lúc ta cầu nguyện?” Don tự tin trả lời cách mạnh mẽ, “Anh Gary, câu đó dễ mà. Tôi đã nhận được khi cầu nguyện.” Tôi phấn khởi và tự tin khi nghe câu trả lời của anh ta. Tới
lúc đó tôi mới biết Don đã nghiêm túc học hỏi những lời giảng dạy của tôi và anh ta cương quyết có được con marlin.

Vài phút sau, dây câu của Don bắt đầu tạo ra âm thanh khi nó chúi xuống biển, mấy người bạn la lên, “Cá cắn câu rồi!”

‘ Thuyền trưởng cảnh báo, “Đừng quá phấn khởi thế. Đó là một con cá lổn nhưng không phải cá marlin xanh dương đâu. Cá marlin sẽ nổi lên mặt nước và phóng mạnh lên không trung, còn con này thì ở dưới sâu.” Vài phút trôi qua trong lúc Don tiếp tục vật lộn với con cá, nó vẫn chưa lên đủ gần mặt nước để nhìn thấy. Don đã mệt, con cá còn mệt hơn nên đã sớm ngừng vật lộn. Don và tôi không ngạc nhiên khi anh ấy kéo lên một con cá marlin xanh dương rất đẹp, nhưng mọi người trên thuyền thì kinh ngạc.

Hình ảnh của Don và con cá vẫn còn trong văn phòng của tôi cho đến ngày nay như là một lời chứng cho người khác và một sự nhắc nhở liên tục cho tôi về thực tại của Vương Quốc của Đức Chúa Trời. Bên ngoài nó chỉ là một con cá Nhưng với Don, con cá marlin có ý nghĩa hơn nhiều. Nếu Vương Quốc hiệu quả đối với cá marlin thì nó chắc chắn hiệu quả với mọi thứ anh cần trong cuộc sống. Với Don, đó mới là sự khởi đầu tiến trình nhận ra ảnh hưởng của Vương Quốc của Đức Chúa Trời trên cuộc đời anh.

Trở lại quá khứ vài ngàn năm bạn sẽ học biết về một người tên Ni-cô-đem, ông đã hỏi Chúa Giê-su rất cụ thể về Vương Quốc của Đức Chúa Trời. Sách Giăng 3 ghi chép lại câu trả lời của Chúa, “Gió muốn thổi đi đâu thì thổi; ngươi nghe tiếng gió nhưng không biết gió từ đâu đến và sẽ đi đâu. Ai được sinh ra bởi Đức Thánh Linh thì cũng như vậy” (c. 8). Ngày đẹp trời đó khi lên thuyền với Don là một dụ hay về nguyên tắc này, nó sẽ luôn như vậy.

Dù cả Don và tôi không thể thấy Vương Quốc của Đức Chúa Trời bằng mắt trần, nhưng chúng tôi đã nhìn thấy và cảm nhận tác động của nó khi con cá marlin xuất hiện vào ngày hôm đó. Ta không thể thấy gió nhưng nó có tác động hữu hình lên thế giới tự nhiên thế nào thì Vương Quốc của Đức Chúa Trời là thật và có ảnh hưởng trong thế giới tự nhiên thể ấy. Qua việc học biết những luật lệ chi phối Vương Quốc của Đức Chúa Trời chúng ta cảm nhận tác động của nó trong cuộc đời của mình như Don đã làm vào hôm đó.

Đây là câu hỏi. Con cá marlin đó đã xuất hiện thế nào? Có câu trả lời cho câu hỏi đó. Bạn không thể chỉ nói Đức Chúa Trời đã làm điều đó. Không, chúng ta cần biết con cá sẽ xuất hiện như thế nào. Bạn thật sự cần biết điều này bởi vì có thể sẽ có một ngày bạn cần một con cá marlin xanh dương, một chiếc xe màu xanh dương, hay đơn giản là thức ăn màu xanh dương… Thật ra ý của câu chuyện không hoàn toàn nói về việc câu cá, câu chuyện đi săn của tôi cũng không nói về con nai. Câu chuyện đó cho chúng ta hiểu biết về Vương Quốc Chúa và cách nó hoạt động. Con cá marlin xuất hiện vì có lý do. Chúa Giê-su để rất nhiều thì giờ dạy dỗ các môn đồ của Ngài về cách Vương Quốc hoạt động, nhưng ngoài việc nói về Vương Quốc, Ngài còn bày tỏ điều đó.

Xin hãy để ý. Vương Quốc không làm việc giống như lãnh địa thế gian mà bạn đã từng sống. Thật sự bạn sẽ không thể hiểu hết cách làm việc của thiên đàng bằng lý trí. Nó hoạt động trên cơ sở luật lệ, luật này khác với luật ta quen thuộc trong lãnh địa thế gian Nhưng ta có thể học hỏi những luật
lệ đó. Chúa Giê-su để nhiều thì giờ bày tỏ và dạy dỗ luật của Vương Quốc của Đức Chúa Trời ở mọi nơi Ngài đến. Mác 6 là một trong những câu chuyện ưa thích của tôi nói về việc Chúa Giê-su bày tỏ Vương Quốc. Câu chuyện Chúa Giê-su cho năm ngàn người nam ăn với năm ổ bánh và hai con cá. Dù tôi đã nghe về câu chuyện này hàng triệu lần khi sinh hoạt trong nhà thờ truyền thống, nhưng không ai nói cho tôi cách Chúa Giê-su cho họ ăn.

Khi ấy trời đã khá xế chiều, các môn đồ đến thưa với Ngài, “Nơi đây thật hoang vắng, và trời cũng đã quá xế chiều xin Thầy cho họ giải tán để họ có thể vào các thôn xóm và làng mạc quanh đây mua thức ăn cho họ. Ngài trả lời họ, “Chính các ngươi phải cho họ ăn.”

Họ đáp, “Chúng con phải đi và mua hai trăm đơ-na-ri tiền bánh cho họ ăn sao? Ngài hỏi họ, “Các ngươi có bao nhiêu bánh? Hãy đi và xem thử coi.”Khi biết được rồi họ nói, “Thưa có năm cái bánh và hai con cá.” Ngài truyền cho họ bảo dân ngồi xuống thành từng nhóm trên cỏ xanh. Vậy họ ngồi xuống thành những nhóm một trăm người hoặc năm mươi người. Đoạn Ngài cầm năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, tạ ơn, bẻ bánh ra, và trao cho các môn đồ để họ phát cho dân. Ngài cũng phát hai con cá cho mọi người. Ai nấy đều ăn và được no nê. Họ lượm lại được mười hai giỏ đầy bánh vụn và cá dư. Số người ăn bánh là năm ngàn đàn ông. .

Mác 6:35-44

“Chúa Giê-su ơi chúng ta gặp rắc rối. Người ta đói và nếu bây giờ họ không đi về thì họ sẽ không thể về tới nhà cho đến lúc khuya; chúng con thấy lo.” Chúa Giê-su nói gì với họ? “Hỡi ôi, đúng rồi. Ta quên mất giờ giấc, chúng ta sẽ kết thúc buổi nhóm ngay.” Không, Ngài chỉ nói, “Các ngươi hãy cho họ ăn.” Gì cơ? Kinh Thánh ghi lại có 5.000 đàn ông ở đó, nếu tính luôn cả đàn bà và trẻ em thì có lẽ đó có 20.000 người. Cho nhóm người đó ăn, dù bạn đã có sẵn thức ăn ở đó, là một nhiệm vụ quá lớn, nhiệm vụ bất khả thi. Tôi chắc các sứ đồ không thể tin những gì Chúa Giê-su nói. Câu trả lời của họ đối với giải pháp của Ngài giúp ta hiểu rõ lối suy nghĩ điển hình trong lãnh địa thế gian. “Nhưng Chúa Giê-su ơi, việc đó sẽ tiêu tốn tám tháng lương! Chúng ta phải chi nhiều tiền mua bánh như vậy sao?” Trước hết, hãy để ý cách họ nhanh chóng chuyển đổi nan đề của họ – thiếu sự cung ứng – sang hệ thống rủa sả của thế gian, tức là kinh tế, lao lực, mồ hôi, tám tháng làm việc là một con số chính xác.

Một ngày nọ tôi đang cầu nguyện và Đức Chúa Trời nói tôi có tâm trí xác thịt. Tôi bối rối; điều đó có nghĩa gì? Mình có nan đề dâm dục ư? Không, Ngài nói đến suy nghĩ của tôi và tôi bị giới hạn như thế nào, vì hệ thống suy nghĩ bị rủa sả của thế gian đang sàng lọc tương lai của tôi qua tốc độ xử lý trong tâm trí tôi. Tất cả chúng ta đều làm điều này. Nếu cần một căn nhà mới ta sẽ tìm hiểu giá cả bao nhiêu, rồi lập tức tính toán xem mình có khả năng mua hay không. Chúng ta tính toán như thế nào? Qua sự hiểu biết bị rủa sả của thế gian, có nghĩa ta bôn ba tới mức độ nào. Ví dụ, tôi kiếm được 15 đô la mỗi giờ nhân lên cho 40 giờ bằng… “Mình không đời nào mua được căn nhà đó.” Thế là bạn gác nó qua một bên và coi đó là điều không thể. Nếu ta sàng lọc mỗi ý tưởng qua bộ
lọc “tôi có thể bôn ba tới mức nào” ta sẽ KHÔNG BAO GIỜ tháp vào lối sống của Vương Quốc vì Đức Chúa Trời không bị ràng buộc vào hệ thống bộ lọc của bạn. Chúa nói với tôi nếu muốn Vương Quốc Chúa tham gia vào thì tôi phải bắt đầu nghĩ theo suy nghĩ của Vương Quốc — mọi sự điều có thể!

Đây là tình trạng của, các môn đồ khi họ nói, “Việc đó sẽ tiêu tốn tám tháng lương!” về bản chất họ đang nói cho nhiều người ăn là điều không thể.

Để tôi minh họa các môn đồ cảm thấy thế nào về câu nói của Chúa Giê-su “Các ngươi hãy cho họ ăn.” Hãy tưởng tượng tôi là mục sư của bạn, bạn đã trải qua một số thời điểm khó khăn nên không thể trả tiền vay. Bạn thiếu nợ ba tháng và sắp sửa mất căn nhà của mình. Thế là bạn đến với tôi và hỏi hội thánh có thể giúp bạn có số tiền để kịp thanh toán hay không. Sau đó tôi bình tĩnh nói, “Tôi có ý hay hơn, tại sao anh không thanh toán hết, để không còn phải thanh toán bất cứ khoản nào nữa?” Bạn nhìn tôi với vẻ mặt, “Chắc ông mục sư thật sự không hiểu điều mình đang nói.” “Không phải đâu mục sư, tôi nghĩ ông hiểu sai ý rồi. Chúng tôi không có tiền; đó là lý do chúng tôi đến với ông. Chúng tôi cần hội thánh giúp đỡ để kịp thanh toán các khoản.” Tôi bình tĩnh nhìn bạn và nói một lần nữa, “Không, tôi hiểu những gì bạn đang nói, và tôi cho bạn một giải pháp tuyệt vời. Bạn chỉ cần trả hết tiền nhà là không cần phải trả gì nữa hết.” Giống như máy pinball (trò chơi dùng điều khiển đánh một quả bóng vào mục tiêu để ghi điểm) kêu rít lên, có lẽ bạn nghĩ tôi bị điên.

Chắc chắn các môn đồ đã cảm thấy như thế. “Chúa Giê-su ơi, cho tất cả 20000 ngàn người này ăn ư, Ngài nói vậy nhưng chắc không phải vậy nhỉ? Điều đó là không thể. Chúng ta không có nguồn lực để làm điều đó. Nếu ta triển khai kế hoạch làm việc chăm chỉ đủ để có được số tiền đó, ta phải sắp xếp cho xe ngựa và các ban ngành để đi mua bánh.
trước khi ta trở lại và đem bánh theo thì mọi người đã chết rồi. Dù có tiền đi nữa nhưng ta không đủ thời gian cần thiết để hoàn thành công việc này.” Đây là cách chúng ta phản ứng lại với những điều bất năng trong tự nhiên khi chúng ta không nhìn thấy cách để điều đó trở thành hiện thực. Khi ta không có sự cung ứng thì tầm nhìn của chúng ta cũng chết lịm luôn.

Chúa Giê-su không để các môn đồ trong hoàn cảnh đó mà không có câu trả lời, Ngài sẽ không bảo môn đồ cho dân chúng ăn nếu không có cách làm việc đó. Thật ra Ngài chuẩn bị cho họ thấy một hệ thống khác – Vương Quốc Chúa hoạt động. Các môn đồ đã bó tay và Chúa Giê-su sẽ ra tay.

Chúa Giê-su phán, “Các ngươi hãy xem chúng ta có gì?” Các môn đồ trở lại và nói, “Chúng con tìm thấy năm cái bánh và hai con cá.” Khi xác định được năm cái bánh và hai con cá, Chúa Giê-su bảo các môn đồ đem đến cho Ngài. Ngài lấy bánh và cá mà chúc phước và đưa cho các môn đồ. Đối với con mắt tự nhiên không có điều gì thay đổi, nhưng trong lĩnh vực tâm linh điều rất quan trọng đã xảy ra, nó là chìa khóa cho sự hiểu biết của chúng ta về Vương Quốc. Chúa Giê-su bảo các môn đồ phân phát bánh và cá, họ chứng kiến trong sự kinh ngạc khi thức ăn nhân cấp lên ngay trước mặt họ và cung cấp đủ 20.000 người ăn no nê, đến mức không thể cắn thêm miếng nào được nữa. Chuyên gì đã xảy ra? Nó đã diễn ra thế nào?

Để biết thì ta cần truy lại và quan sát kỹ các chi tiết của biến cố này. Chữ “chúc phước” có nghĩa là biệt riêng hay tận hiến. Nên có thể nói khi Chúa Giê-su công bố trên thức ăn và ban phước cho thì bánh và con cá được biệt ra khỏi vương quốc này và đem vào một vương quốc khác. Trong vương quốc thế gian việc cho 20000 người ăn với năm cái bánh và hai con cá là không thể Nhưng với Vương Quấc của Đức Chúa Trời mọi sự đều có thể. Thật ra câu chuyện không dừng lại
đó. Trước khi câu chuyện kết thúc các môn đồ đã gom lại 12 giỏ thức ăn dư. Năm cái bánh và hai con cá từ chỗ không đủ đến việc làm cho 20.000 người no nê, rồi số dư lúc ăn xong còn nhiều hơn cả số ban đầu sao? Đó là cách của Vương Quốc Chúa, thật quá dư dật!

Là nhà khoa học thuộc linh, khi xem xét kỹ câu chuyện này, tôi thấy công thức tương tự mà Đức Chúa Trời đã ban cho tôi về con nai. Qua việc săn nai, Chúa đã dạy tôi trước hết hãy gieo vào

Vương Quốc của Đức Chúa Trời một phần của nhu cầu tôi cần. Đây là điều cậu bé đã làm với bánh và cá của mình. Cậu đặt phần thức ăn dưới thẩm quyền của Vương Quốc Đức Chúa Trời, và nó đã được nhân cấp, cho 20000 người ăn với 12 giỏ đầy dư. Hãy để ý bánh nhân cấp thành bánh và cá nhân cấp thành cá. Đây là cách Vương Quốc làm việc. Tôi có thể gieo một con cá vào Vương Quốc và nó có thể nhân cấp thành con cá nhưng nếu tôi cần một con cá mà không có cá để gieo thì sao? Câu trả lời – tiền. Hãy nhớ, tiền là hệ thống trao đổi. Bạn và tôi “kể tên” tiền bạc mỗi ngày. Chúng ta gọi nó là sữa, nhà, quần áo, bánh và bất cứ thứ gì chúng ta cần mỗi ngày. Tiền trở thành bất cứ thứ gì ta cần. Nên khi gieo ta có thể kể tên tiền. Thay vì đi xuống chợ mua cá để gieo ta chỉ cần đặt tên tiền. Bạn có thể áp dụng điều này cho sự dâng hiến chứ không phải phần mười, vì Chúa đã đặt tên cho nó rồi. Chúng ta thấy luật nhân cấp này làm việc trong Luca 5.

Một ngày kia, khi Ðức Chúa Jesus đang đứng bên bờ Hồ Ghê-nê-sa-rết, đoàn dân đông chen lấn nhau quanh Ngài để nghe lời Ðức Chúa Trời. Ngài thấy hai chiếc thuyền đang đậu bên bờ hồ; các ngư phủ đã rời khỏi thuyền và đang giặt lưới. Ngài bước vào một trong hai thuyền ấy, đó là chiếc thuyền của Si-môn, rồi Ngài xin ông cho thuyền dang xa bờ một chút. Ngài ngồi xuống và giảng dạy cho dân từ trên thuyền. Khi giảng dạy xong, Ngài nói với Si-môn, “Hãy chèo thuyền ra chỗ nước sâu và thả lưới xuống đánh cá.” Si-môn đáp, “Thưa Thầy, chúng con đã đánh cá vất vả suốt đêm và không bắt được con nào. Nhưng bây giờ Thầy bảo vậy, con sẽ thả các lưới xuống.” Khi thả lưới xuống, họ bắt được rất nhiều cá đến nỗi các lưới gần đứt. Vì thế họ phải ra dấu cho các bạn chài ở chiếc thuyền khác đến giúp họ. Những người ấy đến, phụ kéo lưới lên, và đổ cá đầy hai thuyền, đến nỗi cả hai đều gần chìm.

Luca 5:1-7

Là một nhà khoa học thuộc linh, chúng ta hãy xem xét kỹ câu chuyện này. Những con cá đã xuất hiện thế nào? Bạn có thể thấy nó không? Chúa Giê-su đang đi dọc bờ biển, Ngài thấy một con thuyền mà Ngài muốn sử dụng để giảng dạy đám đông. Ngài hỏi Phi-e-rơ, chủ thuyền, Ngài sử dụng thuyền được không và Phi-e-rơ nói, “Dạ được.” Vì Phi-e-rơ và người của ông đã sử dụng xong thuyền để đánh cá suốt đêm nhưng chẳng bắt được gì. Sau khi Chúa Giê-su sử dụng thuyền, Ngài bảo Phi-e-rơ ra khơi lại và đánh cá chỗ nước sâu để được một mẻ lớn. Tôi chắc lời yêu cầu này khiến Phi-e-rơ ngạc nhiên, vì ông trả lời, “Giê-su ơi, chúng tôi đã đánh cá suốt đêm mà chẳng được gì.” Phi-e-rơ là người đánh
cá chuyên nghiệp và ông biết cách đánh cá. Dựa trên kinh nghiệm của ông thì ở đó không có cá. về phương diện tự nhiên trở lại đánh cá là điều vô lý. Họ đã sắp xếp đồ đạc và mới rửa lưới xong.

Tôi không tin Phi-e-rơ sẽ ra khơi đánh cá ngoại trừ ông đã nghe một bài giảng một,tiếng đồng hồ của Chúa Giê-su, và nó đã đụng chạm ông không giống như trước đây. Nên ông nói, “Nhưng bây giờ Thầy bảo vậy, con sẽ thả các lưới xuống.” Phi-e-rơ lại ra khơi và bắt được nhiều cá, đến nỗi các lưới của ông sắp rách và thuyền sắp chìm. Ông gọi các bạn nghề đang trên bờ, họ chèo ra, lưới họ cũng sắp rách và thuyền họ cũng sắp chìm. Kinh Thánh ghi lại phản ứng của Phi-e-rơ: Ông kỉnh ngạc!

Chuyện này đã xảy ra thế nào? Có manh mối nào không? Chúng ta có biết được không? Tóm lại đó chính là quyền năng của nguyên tắc trung thành mà chúng ta đã nói. Khi Phi-e-rơ để Chúa Giê-su sử dụng thuyền đánh cá, thì con thuyền và công việc đánh cá đã đổi “chủ” (đổi nước). Công việc đánh cá đã bước ra khỏi hệ thống quyền hạn bị rủa sả của thế gian này rồi bước vào quyền hạn của Vương Quốc Đức Chúa Trời. Chúa Giê-su trong Vương Quốc, tức trong quyền hạn của Đức Chúa Trời, nên Đức Chúa Trời có tính hợp pháp để bày tỏ một lời tri thức và cho Chúa Giê-su biết chính xác vị trí của cá: “chỗ nước sâu.”

Chúng ta hãy mổ xẻ biến cố này. Chúa Giê-su mượn thuyền đánh cá từ Phi-e-rơ – mới ngừng công việc đánh cá suốt đêm mà không có kết quả. Đổi lại thì con thuyền được ở dưới quyền hạn của Vương Quốc Đức Chúa Trời. Bây giờ qua Đức Thánh Lỉnh, Chúa Giê-su biết chính xác vị trí của cá. Sau đó Ngài chỉ cho thuyền của Phi-e-rơ tới địa điểm chính xác. Thuyền Phi-e-rơ đầy cá. Thuyền bạn ông cũng đầy cá nhờ cú đánh bắt đó. Vậy thì con cá được bắt như thế nào? Nói đơn giản là qua một lời hướng dẫn trực tiếp từ thiên
đàng. Phải nói là ai cũng có thể bắt cá nếu biết chính xác chúng ở đâu. Hãy suy nghĩ điều chúng ta mới nói. Đức Chúa Trời biết mọi sự; Ngài có thể giúp đỡ bạn và bảo bạn phải làm gì.

Khi Drenda và tôi vỡ nợ và bắt đầu học về Vương Quốc, Đức Chúa Trời đã cho tôi một giấc mơ vào ban đêm để bắt đầu một công việc kinh doanh, lúc đó tôi thật sự không biết phải bắt đầu thế nào. Công việc kinh doanh đố vẫn hoạt động 28 năm sau, tạo ra hàng trăm ngàn đô la lợi nhuận ròng trong một năm. Hơn 28 năm đó, thời gian đã cho phép tôi gieo hàng triệu đô la vào các chức vụ của tôi tớ Chúa và giúp đỡ nhiều người khác. Bằng cách nào? Tôi đã nghe từ thiên đàng, và bạn cũng có thể! Tôi cho bạn một ví dụ!

Tôi đang tổ chức một hội nghị về Vương Quốc của Đức Chúa Trời trong năm đêm cách đây vài năm. Sau đêm thứ hai, một người có tên Chris đến với tôi và nhờ tôi cầu nguyện cho anh ta. Tôi hỏi anh cần cầu nguyên cho điều gì. Anh kể tôi nghe câu chuyện của mình. Anh đang làm ăn với một người, người này đã biển thủ tiền của công ty và khiến công ty thiếu nợ. Cô vợ hiện tại là vợ thứ tư, cơm không lành canh cũng chả ngọt, còn anh ta thì chỉ mới 40 tuổi. Anh cho biết anh chán nản đến nỗi anh lấy một khẩu súng lục đã nạp đạn và lái xe lòng vòng một hồi rồi dùng lại tại một trạm xăng đã đóng cửa với ý định tự tử.

Lúc đó vào khoảng 3 giờ sáng, khi anh ta ngồi đó cùng với súng lục đã lên đạn thì di động của anh ta đổ chuông. Anh ta nhận ra số điện thoại ngay lập tức. Đó là đối tác cũ của anh. Anh không muốn nói chuyện với người đó nên đã không trả lời. Chuông điện thoại reo nhiều lần. Thật ra nó đã đổ chuông 11 lần trước khi Chris quyết định trả lời. Những lời đầu tiên từ miệng của đối tác cũ là, “Anh đang ở đâu, và anh đang làm gì vậy?” Khi Chris nói, đối tác cũ nói với Chris, “Anh đừng làm gì hết, tôi sẽ đến ngay!” Dường
như đối tác cũ của Chris vừa mới dâng cuộc đời cho Chúa và anh ta muốn chia sẻ điều đó với Chris. Thật lạ lùng anh tu cảm nhận phải điện khẩn cấp cho Chris lúc 3:00 giờ sáng, khi Chris không trả lời anh ta cứ gọi cho bằng được.

Khi đối tác của Chris xuất hiện, anh ta đã dẫn Chris vó với Chúa và cuộc đời Chris đã thay đổi hoàn toàn. Mọi thứ bắt đầu trở nên tốt hơn. Anh tìm thấy một hội thánh tốt, hôn nhân của anh bắt đầu cải thiện. Mọi thứ đang trở nên tốt hơn ngoại trừ thu nhập của anh. Lúc đó Chris không có việc làm và đó là điều anh ta nhờ tôi cầu nguyện. Xuyên suốt hội nghị tôi đã dạy chính xác những gì tôi đang nói cho bạn trong cuốn sách này, thể nào Vương Quốc có thể làm những điều kỳ diệu vượt quá khả năng riêng của chúng ta.

Khi Chris suy nghĩ về cách Đức Thánh Linh có thể dẫn dắt, giúp chúng ta có hướng đi và ý tưởng, anh ta bất chợt có một ý tưởng. Về tài chánh thật sự anh ta không có nhiều lựa chọn. Anh đã làm một cái bánh pho mát rất ngon. Sở trường của anh là bánh pho mát dinh dưỡng, anh ta biết đó là bánh ngon nhất của mình. Thật ra, tất cả bạn bè điều biết anh là người làm bánh pho mát ngon nhất mà họ từng ăn. Anh đã tới của hàng thực phẩm dinh dưỡng nhiều lần và thử ăn một số sản phẩm nướng của họ nhưng anh phát hiện tất cả điều thiếu thành phần làm cho bánh ngon. Chris không có nhiều lựa chọn, nhưng anh ta cảm nhận đây là lựa chọn; bán bánh pho mát. Anh ta chắc chắn nếu đem một cái bánh pho mát tới của hàng thực phẩm dinh dưỡng địa phương đó và họ nếm thử thì họ sẽ muốn bán nó. Anh chắc bánh của anh sẽ bán chạy hơn của họ. Nên anh ta đã làm chính xác như vậy. Anh nấu một bánh pho mát và đem nó xuống của hàng thực phẩm dinh dưỡng mà không báo trước. Thời điểm thật đặc biệt, tình cờ lúc giám đốc điều hành của toàn bộ chuỗi của hàng thực phẩm dinh dưỡng đó tới thăm địa điểm cửa hàng này thì Chris xuất hiện. Giám đốc điều hành đồng ý nếm thử
cái bánh và trả lời lại Chris.

Đêm đó sau buổi nhóm Chris trồ lại để nói chuyện với tôi. Anh ta kể cho tôi những gì anh đã làm và nhờ tôi cầu nguyện với anh ta một lần nữa về hợp đồng với cửa hàng thực phẩm vì sức khỏe. Ngày tiếp theo Chris lại đến buổi nhóm, anh ta rất hào hứng! Anh cho biết là giám đốc điều hành muốn anh không chỉ nướng bánh pho mát cho cửa hàng chỗ ông ta đã nếm mà cho tất cả các cửa hàng trong toàn bộ chuỗi cửa hàng. Ông ta còn hỏi anh có thể nướng gì khác nữa không. Chris ngỡ ngàng! Thật kỳ diệu vì giám đốc điều hành đó đã đến vào đêm kết thúc hội nghị, ông đã tiến lên, dâng lòng mình cho Chúa và được báp-tem trong Thánh Linh. Hai tuần sau tôi nhận một lá thư từ Chris, anh ta nói muốn gieo trở lại vào Vương Quốc của Đức Chúa Trời. Anh dâng hiến mười phần trăm cổ phần của mình trong công ty cho chức vụ Faith Life Now của chúng tôi. Thật không thể tin nổi! Đức Chúa Trời có thể lấy một ý tưởng và làm điều lớn lao từ chỗ không có gì.