CHƯƠNG 4: CON CÁ LỚN

Đột Phá Tài Chánh

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Khi Drenda và tôi học về Vương Quốc của Đức Chúa Trời, thẩm quyền chúng tôi có trong lĩnh vực thế gian, chúng tôi càng nhận thức về sự thật chúng ta chính là người thật sự quyết định cách sống của chúng ta. Vương Quốc của Đức Chúa Trời ảnh hưởng mọi lĩnh vực đời sống chúng ta, nhưng chúng ta là người ‘phải khai phóng sự cung úng mà chúng ta cần hay muốn vào trong cuộc sống. Tự thân nó không diễn ra. Giống như con cún bé nhỏ của con gái chúng tôi, không có điều gì quá nhỏ hay không quan trọng đến nỗi không thể khiến nó phục dưới sự cai trị của Vương Quốc. Khi chúng ta nhận ra điều đó thì thật sự không có điều gì là không thể xảy ra hay nằm bên ngoài khả năng của chúng ta. Phần lớn cuộc đời tôi, tôi thật sự không hiểu Chúa ban cho chúng ta Vương Quốc, TOÀN BÔ Vương Quốc để vui hưởng. Nên thật là vui khi thấy Vương Quốc ảnh hưởng tới mọi khía cạnh của đời sống chúng ta, ngay cả trong những lĩnh vực nhỏ, không quan trọng. Một ví dụ về điều này được minh họa qua câu chuyện sau. Tôi gọi đó là câu chuyện con cá lớn.

Chuyện xảy ra khi gia đình chúng tôi đi nghỉ tại Alaska. Việc tới được Alaska là một giấc mơ đối với tôi. Chúng tôi bay đến Anchorage và thuê một căn nhà di động trong ba tuần, và lái đi khắp bờ tây. Cảnh rất đẹp! Một ngày kia khi lái xe quanh bán đảo Kenai, chúng tôi thấy một con cá lớn treo trên một cái giá gác bên ngoài một cái thuyền cho thuê.
Hầu hết những con thuyền cho thuê vừa mới vào bến, và chúng nhấp nhô tại hải cảng, những con cá to lớn y hệt được treo lên. Đối với tôi loại cá này giếng cá bơn lớn. Trước đó tôi chưa bao giờ thấy một con cá chim, và tôi không biết chúng là gì, nhưng chúng rất lớn. Chúng tôi ngạc nhiên khỉ đi qua hết công ty cho thuê này đến công ty cho thuê khác, tất cả đều quảng cáo dịch vụ đánh bắt cá chim trong một ngày. Vợ tôi đột ngột quay qua tôi và nói, “Em muốn bắt một con cá chim, và em muốn bắt một con cùng với thuyền trưởng đó.” Cô chỉ một tấm biển quảng cáo dịch vụ câu cá chim, có hình con cá cơ đốc trên tấm biển đó.

Tôi ngỡ ngàng! “Em muốn bắt một con cá chim ư?” Trước đó cô không bao giờ muốn câu cá nhưng cồ đòi nằng nặc, thế là chúng tôi đỗ xe và đi vào văn phòng. Nhân viên văn phòng đang bận với một khách hàng khác, nên chúng tôi dạo quanh trong chốc lát và đọc những điều khoản mà người ta dán lên bảng tin. Chúng tôi thấy một tấm biển nói về một cuộc thi câu cá chim đang diễn ra, nhưng sắp kết thúc. Chúng tôi không biết cuộc thi đó là gì, và chắc bạn cũng không biết nên tôi sẽ giải thích. Cuộc thi câu cá chim trước giờ là một cuộc thi dành cho bất cứ người nào bắt được con cá chim lớn nhất trong tháng – diễn ra giữa vòng các thuyền trưởng được thuê. Người giành chiến thắng sẽ được đăng hình lên báo và một tấm séc. Drenda và tôi nói về việc tham gia cuộc thi vì dù sao chúng tôi cũng sẽ đi. Chỉ cần vài đô la để tham gia và đó là lúc câu chuyện diễn ra.

Drenda, người vợ rất dễ thương, rất nữ tính của tôi quay sang và nói cô đã quyết định sẽ giành chiến thắng cuộc thi để công việc kinh doanh của người thuyền trưởng này được sự công nhận từ tất cả các thuyền trưởng khác bởi vì anh ta là một cơ đốc nhân và Chúa, sẽ được vinh hiển. Khi đến lượt chúng tôi lên đăng ký tại bàn, Drenda dạn dĩ tuyên bố cô sẽ giành chiến thắng trong cuộc thi câu cá chim để Chúa được
vinh hiển và công việc kinh doanh của họ được công nhận bởi vì họ là công ty cơ đốc. Tất nhiên đối với thuyền trưởng bạn có thể tưởng tượng điều anh ta suy nghĩ và dĩ nhiên ai cũng muốn chiến thắng trong cuộc thi câu cá; tôi chắc chắn anh ta đã nghe điều đó từ nhiều người, nếu không nói là hầu hết khách du lịch mà anh ta chở ra khơi. Tuy nhiên, tôi không chắc có nhiều người công bố họ sẽ giành chiến thắng vì vinh hiển Đức Chúa Trời.

Anh ta không nói nhiều với những lời bình luận của Drenda về cuộc thi. Khi chúng tôi ra khơi và bắt đầu câu, chúng tôi bắt đầu bắt được cá chim, nhưng Drenda liên tục hỏi thuyền trưởng, vừa là chủ thuyền, là con cá chim phải lớn cỡ nào thì mới chiến thắng cuộc thi. Anh ta chỉ nói là nó chỉ cần lớn hơn con cá mà cô vừa mới bắt, điều này thúc giục cô đặt câu hỏi mỗi khi cô bắt được một con cá nên khi cô bắt được con 20 kg, anh ta nói nó không đủ lớn. Khi cô bắt được con 35 kg, nó vẫn không đủ lớn. Tất nhiên, mọi người đều biết ăn cá chim rất là ngon, nên chúng tôi lên kế hoạch gửi những con cá bắt được về nhà. Giới hạn là một người hai con nên chúng tôi quyết định giữ lại con 35 kg.

Trời càng về chiều và rồi chuyển sang mờ tối. Con trai tôi là Tom, con gái tôi là Polly và bản thân tôi đều có hai con cá chim theo hạn mức. Hai người con còn lại là Amy và Tim phải bay về nhà sớm để tham dự một hội nghị và chúng đã không tham gia cùng chúng tôi. Tất nhiên Drenda giữ con 35 kg, nhưng không con cá nào chúng tôi có trên thuyền có thể giành giải. Tuy nhiên Drenda vẫn tự tin sẽ bắt được một con cá lớn nhất. Trời sẩm tối rất nhanh và thuyền trưởng bảo tất cả chúng tôi kéo cần câu vào vì đã đến giờ vào bến tàu. Drenda ngó lơ mệnh lệnh khi thuyền trưởng giúp tất cả chúng tôi cất cần câu và xếp dụng cụ. Cô xin thêm vài phút và một lần nữa cô công bố sẽ bắt được con cá chim giành giải thưởng. Thuyền trưởng đã đợi vài phút và cuối cùng anh ta
bước tới chỗ cô và nói, “Tôi xin lỗi, nhưng chúng ta thật sự phải đi rồi.” Ngay trước khi anh ta với tới cần cầu của cô thì nó đột ngột bị kéo xuống. Rõ ràng là một con cá lớn vì cần câu cong xuống và khi kéo cần nó bắt đầu tạo ra âm thanh. Thuyền trưởng nâng cần câu lên để cảm giác thử con cá lớn cỡ nào, anh ta đồng ý đó là con cá lớn nhưng là cá mập. Anh ta nói có thể biết qua cách Con cá kéo cần. Phải mất một hồi Drenda mới kéo con cá đó lên được. Cô dùng hết sức mà thu dây cước và kéo con cá từ dưới đáy lên ở độ sâu khoảng 90 mét. Khi con cá nổi lên mặt nước, mọi người có thể thấy nó thật sự là một con cá chim rất lớn, lớn hơn cả Drenda.

Khi con cá được kéo lên gần thuyền, thuyền trưởng nói con cá quá lớn không thể dùng sào móc lên và kéo sống lên thuyền vì có thể thất bại; vì nó lớn nên có thể làm ai đó bị thương hoặc hư hại con thuyền. Anh ta có một cái gậy đâm, được thiết kế dành cho con cá lớn như thế. Cái gậy có một điểm gây nổ, khi được ấn vào đầu con cá nó sẽ phát nổ và giết chết con cá. Khi thuyền trưởng đẩy cái gậy về phía đầu con cá, ngòi phát nổ nên con cá đã giật mạnh khiến việc nhồi thuộc nổ bị trật.

Nghe tiếng nổ con cá đã dùng hết sức lặn thẳng xuống đáy một lần nữa. Thẳng xuống đáy và âm thanh rít lên được tạo ra từ 90 mét cuộn dây câu. Chúng tôi sợ dây câu sẽ không giữ được con cá hay sợ lưỡi câu sẽ tuột ra khi con cá điên cuồng lao xuống đáy. Một lần nữa Drenda phải kéo con cá lớn đó lên. Cô cật lực kéo nó lên, khi đã vất vả lôi nó lên tôi đã lấy hai tay ôm lấy Drenda và cầm cuộn dây câu cùng với tay của cô, cả hai chúng tôi từ từ quay cuộn dây lôi cá lên mặt nước. Lần này thuyền trưởng đã có thể đưa nó lên thuyền, tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên về kích cỡ của nó.

Chúng tôi đem con cá chim tới quảng trường thành phố, tại đó người ta có cái cân đủ lớn để cân nó. Con cá nặng hơn 60kg và dài hơn Drenda. Người cân con cá nói tới thời điểm
đó nó là con cá lớn nhất tham dự cuộc thỉ, nhưng cuộc thỉ vẫn còn diễn ra trong hai tuần, nên chúng tôi không biết chắc con cá có giành chiến thắng hay không nhưng một ngày nọ một tấm ngân phiếu có tên của Drenda trên đó và một bài báo cố hình của cô trên đó được gửi đến. Chúng tôi đã rất phấn khích.

Một lần nữa Vương Quốc Chúa lại hiệu quả! Và tôi cần phải đặt câu hỏi, “Cô đã bắt con cá đó như thế nào?” Từ lúc cưới nhau tôi biết cô chỉ đi câu có hai lần, câu cá không phải là dam mê của cô. Ban đầu khi cô muôn bắt một con cá chim tôi vẫn còn thấy ngạc nhiên nhưng cô có những lý do của mình, cô sẽ bắt được con cá giành giải đó và cô đã làm được. Khi chia tay thuyền trưởng tại Alaska, chúng tôi đã chia sẻ Vương Quốc của Đức Chúa Trời với anh ta và cách chúng tôi bắt con cá đó. Dù đó không phải là con cá chính thức giành giải vào ngay lúc chúng tôi đi khỏi, nhưng nó đủ lớn để thu hút sự chú ý của anh ta. Tất nhiên, con cá đã giành chiến thắng.

Có thể bạn nghĩ câu chuyện con cá lớn của chúng tôi, đúng hơn là của Drenda, kết thúc ở đó. Tôi biết có người sẽ nghĩ là cô chỉ gặp may, nhưng nếu chuyện này xảy ra hai lần thì sao? Khoảng 5 năm sau, Drenda và tôi đã mời một người bạn mục sư đi câu cá hồi tại Alaska. Chúng tôi đã không trở lại đó từ lần đi xe cắm trại với gia đình, và kể từ đó chúng tôi luôn tìm cách để trở lại. Chúng tôi lại thuê chiếc xe cắm trại và lên kế hoạch câu cá hồi vào mùa cá hồi đỏ. Nên khi chúng tôi bắt cá hồi, cuộc nói chuyện chuyển sang việc câu cá chim và con cá của Drenda. Trước đó bạn chúng tôi chưa bao giờ đi câu cá chim, nên chúng tôi nói, “Vậy thì chúng ta đi nào.” Chúng tôi quyết định trở lại chỗ cũ của vị thuyền trưởng – nếu anh ta vẫn còn kinh doanh.

Khi lái xe tới chỗ anh ta, chúng tôi phát hiện anh ta không còn ở đó nên nghĩ phải thuê một thuyền trưởng khác.
Trước khi làm điều đó, chúng tôi nghĩ sẽ tìm kiếm trên mạng để xem thử có tìm thấy tên anh ta không vì chúng tôi không nhá thuyền và tên công ty anh ta. Sau một hồi tìm kiếm chúng tôi phát hiện được một bài báo nói về con cá của Drenda cùng với ảnh của cô từ năm năm trước. Nó có đề cập đến con thuyền và tên công ty, chúng tôi đã nhanh chóng gọi điện và sắp xếp mọi việc. Công ty đó vẫn kỉnh doanh nhưng đã chuyển công việc kinh doanh của họ cách đó khoảng năm dặm, cũng trên đường đó.

Khi bước vào công ty có một phụ nữ tại bàn, vợ của thuyền trưởng cũng là chủ, nhìn và nói, “Người chiến thắng cuộc thi câu cá chim đây mà!” Chúng tôi vui vẻ nói chuyện vài phút về con cá chim lớn và những chuyện xảy ra trong năm năm qua. Đó là khoảng thời gian đại khủng hoảng kỉnh tế, công việc làm ăn không được tốt lắm. Cô nói người ta không đi du lịch và tiêu tiền cho việc câu cá như trước đây, và chồng của cô cảm thấy nản lòng. Chúng tôi nhắc cho cô về Vương Quốc, cô nói chồng cô không quan tâm tới việc phục vụ Chúa.

Khi chúng tôi đi lên con thuyền, anh ta còn nhớ Drenda và con cá lớn. Drenda bước tới chỗ anh ta và hỏi công việc đánh bắt thế nào, anh ta nói nếu so sánh với con cô bắt được trong cuộc thi thì anh ta chỉ bắt được những con cá nhỏ. Anh ta nói những con cá lớn không sống khu vực đó vì nước quá nông, anh tiếp tục giải thích lý do anh di dời công việc làm ăn là vì nơi trước đây anh từng câu cá, nơi Drenda câu được con cá giành giải, nước sâu hơn nhiều nhưng quá nhiều cá mập. Những con cá mập sẽ cướp con mồi trước khi nó chạm được đáy, anh phải tốn nhiều tiền cho con mồi và bị cướp mồi quá nhiều lần.

Chúng tôi hỏi kích cỡ con cá họ bắt được trong khu vực đó, anh ta nói trong một tháng anh chưa thấy một con cá nào lớn hơn 10 hay 15 kí. Drenda nhìn anh ta và nói, “Hôm
nay tôi sẽ bắt một con cá lớn trong một thời gian ngắn, con lớn nhất mà anh đã nhìn thấy, để anh biết Chúa là thành tín.” Nhưng anh ta chỉ cười chế giễu cô. Suốt cả ngày chúng tôi bắt được những con cá nặng 16kg như thuyền trưởng nói, và cả ngày anh ta cứ chế nhạo Drenda về “con cá lớn” mà cô sẽ bắt. Anh ta lặp lại những gì đã nói trong chuyến đi trước.

Vào cuối ngày, thuyền trưởng bảo chúng tôi kéo cần câu vào, nhưng Drenda không thèm để ý, cô nói chỉ cần thêm một hai phút để bắt con cá lớn. Thuyền trưởng đợi một phút nhưng sau đó nói với cô là anh ta phải đi. Đó là lúc cần câu bị kéo xuống, tôi kể ngắn câu chuyện, cô bắt được một con 30kg. Thuyền trưởng lại ngạc nhiên.

Khi đi vào nhà hàng sau khi câu cá, chúng tôi đã nói chuyện với một thuyền trưởng, ông cũng ăn tối ở đó. Nghe Drenda bắt được một con 30kg, ông đã không thể tin được. Cô đã đi câu chỗ nào, cách đất liền bao xa? Ông ta muốn biết chúng tôi đã bắt con cá lớn đó chỗ nào. Sau khi rời khỏi nhà hàng, chúng tôi phải đi ngang qua công ty kia một lần nữa để đăng ký gửi con cá về nhà.

Trước khi chúng tôi chia tay thuyền trưởng một lần nữa chúng tôi có một cơ hội khác để chia sẻ về Vương Quốc của Đức Chúa Trời. Tôi nhìn thuyền trưởng và nói, “Anh cần thật sự tìm hiểu cách mà cô Drenda đã bắt được hai con cá đó. Luật lệ của Vương Quốc cũng hoạt động trong lĩnh vực tiền bạc nữa.” Lần này chúng tôi đã khiến anh ta chú ý, ít ra là anh ta có quan tâm. Chúng tôi để lại cuốn sách Fixing the Money Thing cho anh ta và rời đi.

Hai con cá này là kết quả của sự tình cờ hay kết quả của quy luật của Vương Quốc Chúa? Bạn là người quyết định, nhưng Drenda và tôi đã quyết định từ rất lâu rồi. Từ những chuyến đi câu cá, thoát khỏi nợ nần, được chữa lành, kinh nghiệm của chúng tôi về Vương Quốc của Đức Chúa Trời thật
thú vị, đem đến sự đổi đời. Những người khác cũng đang kinh nghiệm Vương Quốc Chúa. Đây là một lá thư từ một người phụ nữ đã nghe câu chuyện của Drenda.

Xin gửi lời chào tới Gary và Drenda,

Tôi nghĩ kể từ sau khi đọc sách của anh chị, trong đó có nói Drenda bắt được con cá chim giành giải, mình cũng phải chia sẻ câu chuyện về con cá của tôi với anh chị. Gần đây tôi đưa gia đình đi nghỉ tại bãi biển Cocoa, mũi Canaveral bang Florida. Chồng tôi là Robert muốn đi một con thuyền câu ngoài biển sâu với hy vọng đem ít cá trở về nhà tại Colorado. Chúng tôi đã lên kế hoạch cho chuyến đi trong vài tháng, nên khi anh ấy nói với tôi là muốn đi câu cá, tôi thật phấn khích, tôi nói, “Chúng ta đi câu đi, và hãy tin là Chúa sẽ cho chúng ta bắt được nhiều!” Tôi đã hỏi Bod tại Florida nơi chúng tôi đang đi câu có loại cá nào. Trong tất cả loài cá anh ta nói với tôi, tôi đã chọn cầu nguyện và tin cậy Chúa bắt được con cá chỉ vàng lớn.

Ngày đó cũng đến, chúng tôi chờ nhận sự hướng dẫn từ thuyền trưởng và thủy thủ đoàn. Tôi công bố là mình sẽ bắt được một con cá chỉ vàng lớn, nên khi thuyền trưởng nói tôi càng thấy phấn khích. Tôi thất vọng khi nghe thuyền trưởng nói là hiện tại chúng tôi không thể giữ lại cá vược, cá bơn và cá chỉ vàng! Tôi nghĩ vậy thì mình có thể tin là bắt được loại cá gì nữa đây?

Tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này để thực hành đức tin của mình. Tôi nói, “Chúa ơi, con tin cậy Ngài cho con một con cá chỉ vàng lớn, và nguyện điều đó được thành như vậy, con sẽ bắt được một con mà vẫn đem một số loài cá về nhà!”
Đang khi ở trên thuyền tôi quay qua cô con gái tám tuổi của mình, Rachel, và nói, “Hãy nhớ là con có thể cầu nguyện và tin Chúa rằng hôm nay con sẽ bắt được một con cá. Con có tin không?” Nó cười và gật đầu đồng ý. Tôi nói những lời khích lệ tương tự đối với Jordan, con gái 21 tuổi của tôi. Nó vội vàng nhìn tôi trong sự ngạc nhiên, nhưng rồi cũng đồng ý. Tôi nhìn anh Bod và nói, “Chúng ta hãy tin là sẽ đánh bắt bội thu!”

Vài tiếng trôi qua và chẳng có con nào dính câu cả. Rồi thình lình, dây câu của Rachel dính câu và nó rất phấn khích. Nó gọi cha nó đến để được giúp đỡ. Vài phút sau, họ kéo lên một con cá mập Đại Tầy Dương! Rachel có đức tin! Nên chúng tôi khen nó. Nó thật là một người có kỉnh nghiệm!

Tôi nhớ mình bắt đầu suy nghĩ có thể không bắt được gì, nhưng tôi ngừng suy nghĩ đó và công bố đã có được con cá của mình. Tôi ngồi xuống thư giãn và nghe Chúa nói, “Nếu con thư giãn và để Ta đem cá tới cho con, thì con sẽ có nó.” Tôi biết mình không phải là ngư phủ thực thụ nên không thể phụ thuộc vào các kỹ năng của bản thân. Tôi ngồi xuống và thở thật sâu, tin quyết nơi Chúa và chờ đợi. Khoảng 20 – 30 phút sau, cần câu của tôi đụng đá ngầm, ít nhất tôi cũng nghĩ đó là đá ngầm, nhưng hóa ra là một con cá.

Chồng tôi bắt đầu hướng dẫn tôi, sau đó thuyền trưởng cũng tới giúp. Anh ta nói khi thu dây câu để kéo con cá lớn vào và chắc chắn cố một con cá chỉ vàng đầu dây câu. Tôi ngạc nhiên vì anh ta biết trước nó là cái gì trước khỉ chúng tôi nhìn thấy nó! Quả thật như thế, khi tôi tiếp tục thu dây câu và kéo thì con cá chỉ vàng đỏ 9kg của tôi nổi lên mặt nước.
Tôi cảm tạ Chúa với sự vui mừng và phấn khích tột độ. Tôi cứ liên tục nhớ sự tin quyết của Drenda, tôi nghĩ mình có thể có đức tin và niềm tin tương tự. Tôi bền lòng và đã được trả giá.

Cảm ơn chức vụ của anh chị và vì những cuốn sách được viết ra, bao gồm cuốn The Faith Hunt. Tôi biết ơn, cảm tạ Chúa và chức vụ của anh chị vì đã giúp tôi bước vào các phước hạnh lớn lao hơn. Tôi ước mong được thêm nhiều đức tin và sự phấn khởi. Tôi biết kinh nghiệm này cũng giúp đỡ rất nhiều cho gia đình chúng tôi!

Kính thư,

S.T