CHƯƠNG 3: CHÚA ƠI, XIN HÃY THƯƠNG XÓT!

Đột Phá Tài Chánh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Jerry gọi tới văn phòng của tôi để hỏi anh có thể ghé qua và ăn trưa với tôi trong khi tôi ở trong khu vực của anh hay không. Tôi đang thực hiện một cuộc phỏng vấn tại một đài truyền hình gần chỗ anh, nên anh muốn kể cho tôi biết cuộc đời anh đã được thay đổi như thế nào nhờ tài liệu sách vở và chương trình phát sóng truyền hình của tôi. Trước đó tôi chưa bao giờ gặp Jerry nhưng đã nói chuyện với anh qua điện thoại một hai lần. Tôi nói, “Được chứ.” Tôi nghĩ dù sao thì chúng tôi cũng phải ăn trưa đó cho tiện nên muốn gặp và nghe câu chuyên của anh.

Tại bữa ăn trưa tôi gặp Jerry và con trai của anh, Jerry bát đầu kể câu chuyện của mình. Jerry là mục sư và đã làm mục sư 30 năm, nhưng anh đã phải bỏ chức vụ bởi cớ một ca tai biến làm anh bị tê liệt. Trong suốt thời gian sau ca tai hiến, cuộc đời của anh sụp đổ. Vì anh không thể làm việc, nên trang trại nhà vườn của gia đình bị bỏ dở nên đã bị đăng bán tịch biên. Việc chi trả các tiện ích và mua thức ăn cũng đã trở thành một thách thức. Đúng như vậy, Jerry nói mọi thứ trở nên rất tệ đến nỗi một ngày nọ anh ngồi xuống một tay cầm khẩu súng lục còn tay kia cầm một cuốn Kinh Thánh, anh nghĩ đến việc tự tử.
Jerry đã xem chương trình phát sóng truyền hình của chúng tôi giữa lúc tuyệt vọng đó và anh đã đặt mua một số tài liệu của tôi. Anh tiếp tục giải thích rằng khi mới nhận tài liệu thời gian đó anh cần gấp khoảng 2000 đô la để chi trả các hóa đơn hàng ngày và thức ăn. Anh nghe những bài giảng này hết lần này đến lần khác cho đến khi đức tin bắt đầu dấy lên trong lòng.’Anh quyết định tin cậy Chúa với số tiền 2000 đô la anh cần nên anh ta đã làm điều Drenda và tôi đã làm với con nai đầu tiên nhận được. Anh gieo hạt giống cho 2000 đô la đó. Anh viết lên một mẫu giấy ngày tháng và thời gian anh tin anh nhận số tiền đó theo như Mác 11:24, và gửi nó đến chức vụ của chúng tôi.

Tôi không biết đều đó đang diễn ra vì trước đó tôi chưa nói chuyện với Jerry. Anh nói sau khoảng một tuần rưỡi có một người đàn ông đến nhà anh và muốn nói chuyện với anh. Jerry biết người đó từ trước nhưng anh nói hai người đã không nói chuyện trong một thời gian. Họ tiếp tục nói chuyện xã giao một lát, sau đó người đàn ông nói ông ghé qua để đưa cho Jerry một tấm séc 2000 đô la. Ông ta tiếp tục giải thích rằng một tuần rưỡi trước đó, vào một ngày nọ ông cảm nhận Thánh Linh thúc giục đem tới cho Jerry 2000 đô la.

Jerry đúng đó kinh ngạc. Anh nhanh chóng vớ lấy cái bóp, chỗ anh đã bỏ miếng giấy nhỏ có ghi ngày giờ anh tin anh nhận được 2000 đô la anh cần. Ngày và giờ được viết trên giấy của Jerry trùng khớp chính xác với thời gian mà người đàn ông kia nói đến khi ông cảm nhận sự thúc giục đưa cho Jerry 2000 đô la. Jerry biết đây không phải là một điều tình cờ, anh biết đó là câu trả lời trực tiếp từ Vương Quốc của Chúa, cụ thể là quy luật của Vương Quốc.

Anh tiếp tục câu chuyện của mình và nói cho tôi biết anh có bảy người con, tất cả đều đã lập gia đình ngoại trừ người con trai 16 tuổi (người đi theo ông tới buổi ăn trưa), thật ra
cậu đã bỏ Chúa khi chứng kiến tất cả những đều cha câu trải qua. Cậu con trai tức giận Chúa vì cha cậu đã trung tín trong 30 năm, cậu cảm thấy Chúa từ bỏ cha mình.

Jerry đã tìm cách để chinh phục người con trai của mình và ông có một ý tưởng. Trong các bài giảng của tôi, tôi đã nói rất nhiều về việc đi săn và kể cách Chúa dạy tôi đi săn bởi đức tin. Đi săn nai là đam mê của con trai ông ta, Jerry giải thích cho con trai cách để hạ con nai vào mùa thu năm đó, cách của Vương Quốc Chúa. Cậu con trai suy nghĩ về điều đó rồi cuối cùng đồng ý, sau đó hai cha con khai phóng đức tin, giống như Jerry đã làm với 2000 đô la. Cậu con trai hạ được một con nai đực dễ thương trong thời gian tám phút. Khi .Jerry và con trai đem con nai tới cửa hàng bán thịt, Jerry đã bỏ CD bài giảng của tôi vào máy đọc đĩa. Khi Jerry đem con nai vào cửa hàng, cậu nói muốn ở lại trong xe và nghe thêm một chút. Khi Jerry đi ra, cậu con trai nói, “Cha ơi, con nghĩ trong suốt những năm tháng qua chúng ta đã bỏ lỡ một (liều gì đó. Con biết con nai đó là kết quả của Vương Quốc của Đức Chúa Trời.”

Sau đó cậu tái tận hiến cuộc đời mình cho Chúa, cậu nói với cha mình rằng nếu Đức Chúa Trời có thể đem 2000 đô la và con nai đến thì Ngài có thể đem 17.000 đô la số tiền họ cần để nhà của họ không bị tịch thu. Tới lúc này tôi mới giới thiệu bản thân với Jerry lần đầu tiên. Tôi nhớ Jerry có gửi I hư đến chức vụ của chúng tôi, trong đó có hạt giống của hai cha con nhằm đưa căn nhà thoát khỏi cảnh bị tịch thu. Tôi nhớ bức thư ngắn gọn nhưng trình bày rõ ràng điều họ cần. I lọ không đề cập điều gì khác, chỉ nói đem căn nhà ra khỏi cánh bị tịch thu mà thôi. Tôi cũng nhớ đã đặt tay lên lá thư đó và hiệp ý với họ. Tôi có thể nhớ chính xác thời gian đã đặt tay lên bức thư cầu nguyện.

Tới đây, Jerry kể cho tôi biết trong khoảng hai tuần một người đàn ông khác tới trước cửa nhà. Đây cũng là người Jerry đã biết trước đây. Người đàn ông nói đã nhìn thấy căn hộ của Jerry được liệt trong danh sách bán tịch biên sắp tới, ông hỏi Jerry cần bao nhiêu tiền để không bị tịch thu. Jerry đã cho biết số tiền hơn 17000 đô la. Ông ta viết một tấm séc cho toàn bộ số tiền đó và bỏ đi. Jerry nhìn chằm chằm vào tấm séc. Đến đây Jerry khóc trong lúc ngồi đối diện tôi qua cái bàn tại nhà hàng, anh cảm ơn tôi vì đã dạy dỗ dân sự Chúa về Vương Quốc Đức Chúa Trời. Jerry nói anh rất vui vì tất cả các con anh đều thấy cánh tay của Chúa, điều này tạo dịp tiện cho ông chia sẻ Vương Quốc Chúa với họ. Tôi thích điều đó! Đây là thực tại của Vương Quốc của Đức Chúa Trời, tôi rất được phước vì có thể chia sẻ thực tại đó với dân sự và nghe những câu chuyện của họ. Bạn thấy đó, Jerry không cần sự thương hại. Anh cần câu trả lời và đã tìm thấy nó trong Vương Quốc Chúa.

Giờ tôi cảm thấy cần nói thêm một vài điều đây liên quan đến câu chuyện của Jerry. Có vẻ như người ta cứ thế đến trước cửa nhà Jerry và đưa tiền cho anh, nhưng tôi không muốn bạn hiểu sai rằng câu trả lời cho vấn đề tài chánh sẽ cứ xuất hiện trong lúc bạn “ngồi chơi xơi nước.” Không, bạn có bổn phận phải làm để thu hoạch những gì bạn cần. Trong trường hợp của Jerry, anh đã làm mục sư 30 năm. Anh đã gieo cho những tín hữu đó trong một thời gian dài. Thứ hai, Jerry không thể đi ra khỏi nhà vì bị tai biến. Jerry đã gặt những gì anh đã gieo từ chính dân sự trong hội thánh của anh. Anh đã gieo tại đó trong suốt những năm tháng ấy.
Tôi cần nói với bạn rằng Jerry cũng đã được chữa lành hoàn toàn khỏi tai biến, lúc gặp anh khi ăn trưa ngày hôm đó anh đã xuống 30 kg. Ngợi khen Chúa, anh đã bám lấy Vương Quốc Chúa. Có thể bạn nói, “Jerry là mục sư mà nên chắc chắn được thế rồi, anh ta biết hết về Vương Quốc Chúa.” Rõ ràng không phải như vậy, từ những gì tôi quan sát chắc chắn Jerry không phải là trường hợp cá biệt. Rất tiếc vì nhiều người trong hội thánh ngày nay không biết cách khai thác Vương Quốc của Đức Chúa Trời và nhận câu trả lời cho họ. Một câu chuyện trong Ma-thi-ơ minh họa cách họ suy nghĩ.

Khi họ đến với đoàn dân đông, một người đến quỳ trước mặt Ngài và nói, “Lạy Chúa, xin thương xót con trai tôi, vì cháu bị kinh phong và khổ sở vô cùng. Cháu thường té vào lửa và ngã xuống nước. Tôi đã đưa cháu đến với các môn đồ của Ngài, nhưng họ không chữa được.” Ðức Chúa Jesus trả lời và nói, “Hỡi thế hệ vô tín và băng hoại nầy, Ta phải ở với các ngươi bao lâu nữa? Ta phải chịu đựng các ngươi bao lâu nữa? Hãy đem đứa trẻ đến với Ta.” Ðức Chúa Jesus quát đuổi ác quỷ, ác quỷ xuất ra khỏi đứa trẻ, và đứa trẻ được lành ngay giờ đó. Bấy giờ các môn đồ đến gặp riêng Ðức Chúa Jesus và hỏi, “Tại sao chúng con không thể đuổi quỷ ấy ra được?” Ngài trả lời họ, “Vì các ngươi yếu đức tin. Quả thật, Ta nói với các ngươi: Nếu các ngươi có đức tin bằng hạt cải, các ngươi có thể bảo núi nầy, ‘Hãy dời từ đây qua đó,’ thì nó sẽ dời qua, và không việc chi các ngươi chẳng làm được.

Ma-thi-ơ 17: 14 – 20

Trong câu chuyên này, chúng ta thấy một người đang tuyệt vọng, con của ông bị tà linh làm cho thống khổ gần chết. Khi nghe về chức vụ của Chúa Giê-su, Ngài có quyền năng đuổi quỷ, ông đã lên kế hoạch đem con trai tới chỗ Chúa Giê-su và để Ngài chữa lành cho nó. Tuy nhiên, khi đến nơi, ông thấy Ngài không ở đó nhưng đã đem ba môn đồ lên núi để cầu nguyện. Những môn đồ khác có mặt ở đó nói vấn đề của cậu chỉ là chuyện nhỏ; họ đã từng đuổi quỷ và Chúa Giê-su ban cho họ quyền năng để làm điều đó trong Danh Ngài và có thể lo cho con trai của ông ta. Nhưng khi họ cầu nguyện cho chàng thanh niên thì quỷ không chịu ra. Dù họ đã cố nhưng quỷ vẫn không ra. Người cha buồn và đám đông đi theo Chúa Giê-su bị bối rối.

Lúc đó Giê-su và ba môn đồ từ trên núi đi xuống hiện trường. Chúa Giê-su thấy sự hỗn loạn và hỏi chuyện gì đang xảy ra. Người cha giải thích ông đã đem con trai tới cho các môn đồ nhưng họ không thể đuổi quỷ ra. Sau đó ngươi cha đã làm một điều mà nhiều người cũng sẽ làm như ông, nếu chúng ta đối diện khủng hoảng mà dường như không có câu trả lời. Ông kêu cầu Chúa Giê-su rủ lòng thương xót. Nài xin lòng thương xót có vẻ là một điều tốt lúc bạn thất vọng, nhưng đó không phải là câu trả lời mà người đàn ông này mong đợi, cũng không phải là câu trả lời bạn mong đợi. Người cha chờ đợi để gợi lòng trắc ẩn của Chúa Giê-su cho hoàn cảnh của ông, sau đó ông kể tiếp cho Chúa Giê-su rằng
quỷ đã làm thống khổ con trai ông thế nào, quảng cậu ta vào lửa và cố giết chết cậu. Chúa Giê-su ngắt lời ông. Ngài không cần nghe thêm về sự thống khổ con trai ông đang chịu đựng. Chúa Giê-su kêu lên trong sự buồn phiền, “Hỡi thế hệ vô tín và băng hoại nầy, Ta phải ở với các ngươi bao lâu nữa? Ta phải chịu đựng các ngươi bao lâu nữa? Hãy đem đứa trẻ đến với Ta.” Trong câu này Chúa Giê-su giải thích trọn vẹn lý do tại sao quỷ không chịu ra.

Nhưng trước khi đi sâu vào những ứng dụng về những lời Chúa Giê-su nói, ta cần tái xác chứng nền tảng chúng ta nương dựa; Đức Chúa Trời không bao giờ nói dối. Điều Ngài nói là thật. Khi đã nắm vững điều đó rồi, chúng ta có thể đánh giá hoàn cảnh của cậu con trai bằng câu này, “Các quỷ PHẢI RA!” Nếu chúng không ra, thì có điều gì đó sai trật, lỗi không phải do Chúa mà do chúng ta. Hãy nhớ điều này, lý do ta không thể nhận từ Chúa luôn luôn là do chúng ta. Chúa Giê-ru nói rõ lý do quỷ không chịu ra – suy nghĩ sai lầm và vô tín. Chúng ta sẽ sớm nói đến hai lý do này nhưng tại điểm này trong phần giải thích của chúng ta, tôi muốn tập trung vào người cha và người con trong câu chuyện này.

Rõ ràng là người cha tuyệt vọng về con trai. Khi các môn đồ cầu nguyện cho cậu và dường như không có điều gì xảy ra, chẳng có cách nào khác nữa. Không có câu trả lời chắc chắn. Câu trả lời duy nhất ông nghĩ có thể giúp ích được nhưng rốt cuộc chẳng có tác dụng gì. Còn duy nhất một điều cần làm là cầu xin lòng thương xót. Cụm từ “xin ơn thương xót” hàm ý nói đến một người có quyền lực hay thẩm quyền để giúp đỡ nhưng đã chọn không giúp. Vì thế, chỉ còn lại một điều cần làm; giải thích dài dòng về sự đau khổ kinh khiếp mà cậu bé đang chịu đựng, nỗ lực nhằm để Chúa Giê-su động lòng trắc ẩn cho hoàn cảnh của cậu.

Thành thật mà nói, đây là cách nhiều người cầu nguyện, họ biết Chúa có quyền năng để giúp đỡ nhưng họ không
chắc chắn về mục đích của Ngài nên họ cầu nguyện xỉn lòng thương xót. Họ trình bày chi tiết sự đau đớn, hoàn cảnh qua những lời cầu nguyện dài dòng và lắm lời. “Cha ơi, Ngài biết con cần số tiền đó trước thứ Sáu; xin Chúa hãy giúp con.” Hay là “Chúa ơi, nếu Ngài chữa lành cho con trai con thì cả đời con sẽ phục vụ Ngài. Chúa ơi, hãy làm ơn.” Tôi không xem nhẹ hoàn cảnh họ đối diện, nhưng xỉn hãy để ý Chúa Giê-su khiến cho quyền năng của Đức Chúa Trời vận hành trong hoàn cảnh đó và giải cứu cậu bé nhanh như thế nào. Đây là tấm lòng của Chúa, là ước muốn của Ngài. Ngài không thiếu lòng trắc ẩn, quyền năng hay thẩm quyền. Đó cũng không phải là vấn đề trong câu chuyện này. Chúa Giê- su nói rõ vấn đề là suy nghĩ sai lầm và vô tín. Nói cách khác, suy nghĩ sai lầm và thiếu đức tin đã ngăn trở quyền hạn của Vương Quốc Chúa trong trường hợp này.

Còn nhiều vấn đề cần nói đến đây, có nhiều chìa khóa để hiểu Vương Quốc Chúa và cách nó hoạt động. Tôi không muốn bàn hết một số điều bạn phải biết, nhưng ít nhất tôi sẽ đề cập một điều, từ đây chúng ta sẽ nghiên cứu các quy luật của Vương Quốc mà ta thấy hoạt động.

Để có được một hiểu biết cơ bản về quy luật của Vương Quốc, chúng ta phải hiểu điểm chính yếu và quan trọng này: Đức Chúa Trời ban cho A-đam quyền hạn tuyệt đối trên đất. Ông phải cai trị nó.

Ðức Chúa Trời phán, “Chúng Ta hãy dựng nên loài người theo hình ảnh Chúng Ta, và theo hình dạng Chúng Ta, để chúng quản trị các cá biển, các chim trời, các súc vật, các thú rừng trên đất, và mọi sinh vật bò sát mặt đất.” Sáng Thế 1:26
Tôi nghĩ câu Kinh Thánh Hê-bơ-rơ 2:7-8 nói điều này rất rõ:

Ngài đã làm cho nó thấp hơn các thiên sứ một ít; Ngài đội cho nó vinh hiển và tôn trọng. Ngài khiến muôn vật phục dưới chân nó.”Khi bắt muôn vật phục dưới nó, Ngài không chừa một vật nào không phục dưới nó, mặc dù hiện nay, chúng ta chưa thấy mọi vật đều phục dưới nó..

ít nhất cho đến bây giờ chúng ta phải hiểu Đức Chúa Trời không thể thi hành thẩm quyền của Ngài trên đất (trong vương quốc của con người) trừ khi con người có quyền hạn hợp pháp tiên đất này khai phóng thẩm quyền của thiên đàng.

Đó là lý do Chúa Giê-su nói với các môn đồ trong Ma- thi-ơ 18:18

Quả thật, Ta nói với các ngươi, bất cứ điều gì các ngươi buộc dưới đất sẽ được buộc trên trời, và bất cứ điều gì các ngươi buông dưới đất sẽ được buông trên trời..

Thiên đàng không có quyền hạn trên đất nếu quyền hạn đó không được khai phóng qua những người nam, người nữ trên đất này. Đó là lý do Chúa Giê-su nói ở đây rằng nếu những người nam, người nữ khai phóng thẩm quyền của thiên đàng thì thiên đàng sẽ hỗ trợ sự khai phóng đó. Nếu chúng ta không khai phóng,
thì thiên đàng không thể hỗ trợ. Dẫu việc khai phóng đức tin có thể xa lạ với bạn nhưng xin đừng dừng tại đây. Tôi sẽ nói đến chủ đề này một cách cụ thể và chi tiết sau nhưng bây giờ bạn hãy tiếp nhận lẽ thật đó mà cũng chính là lý do quỷ đã không ra khỏi cậu bé -quỷ không buộc phải ra! Khi ở lại trong cậu bé quỷ đang hoạt động theo quyền hợp pháp của nó. Xin nói lại, Chúa Giê-su nói lý do quỷ không bị buộc phải ra khỏi vì các môn đồ thiếu đức tin hay thiếu thẩm quyền. Đức Chúa Trời mất đi quyền hợp pháp của Ngài trong các vấn đề của con người khi A-đam, về căn bản đã loại bỏ Đức Chúa Trời qua sự nổi loạn của ông. Đây là chỗ Satan có quyền hạn trên con người.

Sau đó Ác Quỷ đưa Ngài lên một nơi cao và chỉ cho Ngài tất cả các vương quốc trên thế gian trong giây lát, rồi nó nói với Ngài, “Ta sẽ ban tất cả quyền lực và vinh hiển của các vương quốc nầy cho ngươi, vì quyền ấy đã trao cho ta, và ta muốn ban cho ai tùy ý. Vậy bây giờ, nếu ngươi quỳ xuống thờ lạy ta, tất cả sẽ thuộc về ngươi.”

Luca 4:5-7

Hậu quả là Đức Chúa Trời mất tính hợp pháp trên đất khi Ngài mất đi con người có quyền hợp pháp đó – A-đam. Như đã nói, tôi sẽ nói nhiều hơn về những quy luật cụ thể này sau, nhưng lý do chính tồi kể câu chuyện này là nhằm chỉ ra thái độ, sự thất vọng của người cha và cách ông học nài xin lòng thương xót. Xin hãy đọc kỹ một vài câu Kinh Thánh sau.

Nếu không có thẩm quyền hay luật pháp, hoặc một hệ thống nhằm thi hành công lý và đem các giải pháp tới cho một người có nhu cầu, thì giải pháp duy nhất còn lại là cầu xin lòng thương xót. Hãy để tôi trình bày theo một cách khác. Nếu một người không có phương cứu chữa hợp pháp cho một vấn đề và không thể tiếp cận tiến trình mà trong đó đòi hỏi công lý phải được thực thi, thì không có sự đảm bảo cho câu trả lời. Chỉ còn cách là đi nài nỉ.

Nhưng điều này không áp dụng cho bạn, bạn có quyền sử dụng công lý trong Vương Quốc Chúa. Có câu trả lời cho các nan đề của bạn. Hãy nhớ rằng một vương quốc là một chính thể, và nó hoạt động bởi những luật lệ công bằng và áp dụng cho mọi công dân sống dưới quyền hạn của vương quốc đó. Như tôi đã nói trước trong sách này, Vương Quốc của Chúa được xây dựng trên công lý (tiến trình hợp pháp sử dụng thẩm quyền của Đức Chúa Trời để củng cố những gì luật pháp của Ngài nó| là đúng) và công chính. Có một lý do mà quỷ đã không xuất ra, không phải do Đức Chúa Trời yếu đuối hay Ngài thay đổi ý của Ngài. Chúa Giê-su cho ta thấy điều đó khi Ngài nhanh chóng quở các môn đồ và sau đó đuổi quỷ.

Hầu hết cơ đốc nhân thay đổi giáo lý của họ khi không thấy sự bày tỏ của Vương Quốc, và cho rằng, “Tất cả các quỷ đều không xuất ra.” Họ biết Đức Chúa Trời có quyền năng, nên họ nghĩ Đức Chúa Trời có thể làm mọi điều Ngài muốn trên đất, nếu các quỷ không ra, thì chắc chắn Đức Chúa Trời chọn không khiến nó xuất ra. Hỡi bạn, hiểu như thế là hoàn toàn sai. Chúa Giê-su nói trong trường hợp đó chính suy nghĩ sai lầm và vô tín CỦA HỌ đã bỏ qua quyền hạn của thiên đàng. Để tôi nói theo cách này. Lý do quỷ không xuất ra là một vấn đề liên quan đến tính hợp pháp — thế thôi. Nó không buộc phải xuất ra VI không có ai đem thẩm quyền và quyền hạn hợp pháp của thiên đàng để thực thi trong hoàn cảnh đó. “Nhưng anh Gary này, họ đã cố đuổi nó rồi mà.” Vâng, nhưng như tôi đã nói, xét theo tính hợp pháp thì nó không buộc phải ra. Tại sao? Tại thiên đàng không có quyền hạn để khiến con quỷ tự động xuất ra.
Để tôi diễn ý điều tôi vừa nói. Con người có suy nghĩ sai lầm, gọi điều tốt đẹp và đáng khen là sai trật, hay suy nghĩ thấp kém khi so sánh với những gì Chúa nói về một vấn đề. Vô tín cũng là một vấn đề lớn, vì để thiên đàng có quyền hạn trên đất thì phải có đức tin. Các môn đồ không tin chắc hay hoàn toàn không được thuyết phục rằng quỷ sẽ ra khỏi. Họ quá sợ hãi.

Vì con người có quyền hợp pháp trên đất, nên sự quản trị và thẩm quyền của Đức Chúa Trời không thể vận hành cho đến khi một người nào đó có quyền hạn trên đất được thuyết phục hoàn toàn về những điều thiên đàng nói, rồi khai phóng thẩm quyền đó trên đất. Tiện đây, lòng chúng ta được thuyết phục hoàn toàn về điều thiên đàng nói được gọi là đức tin, và ngày hôm đó không có ai có đức tin cả. Các môn đồ “ba phải” và đầy nghi ngờ, vì thế họ ngăn cản quyền hạn của thiên đàng trong hoàn cảnh này nhưng Chúa Giê- su có đức tin, Ngài biết con quỷ này sẽ ra khỏi! Chúa Giê-su ra lệnh và nó đi ra. “Nhưng anh Gary, lý do quỷ ra khỏi khi Ngài quở nó vì Ngài là Chúa Giê-su.” Thật vậy không? Chúng ta hãy xem Mác 6:5 khi Chúa Giê-su hầu việc tại quê của Ngài.

Ngài không làm những việc quyền năng ở đó, ngoại trừ đặt tay trên vài người bịnh và chữa lành họ.

Mác 6:5

Bạn phải đồng ý là Chúa Giê-su có quyền năng chữa lành, đúng không? Vậy thì trong câu chuyện này bạn phải trả lời tại sao Ngài không thể làm mọi đều Ngài muốn. đó có nhu cầu, nhưng có đều gì đó ngăn trở Ngài. Ngài trả lời điều này trong câu 6, “Ngài lẩy làm buồn vì lòng vô tín của họ.” Đức tin (sự đồng ý với thiên đàng) sẽ cho phép thiên đàng có quyền hợp pháp trên đất. Ví dụ, bạn dễ dàng nhìn
thấy nguyên tắc này trong cách chúng ta được cứu rồi và đến với Chúa Giê-su.

Vì ai tin trong lòng sẽ được xưng công chính, và ai xưng nhận bằng môi miệng sẽ được cứu.

Rô-ma 10:10

Bạn tin (điều thiên đàng nói) ở trong lòng thì bạn được xưng công chính. Đó là một thuật ngữ luật pháp, nói đến sự thi hành luật và hàm ý bây giờ thiên đàng có tính hợp pháp ở trên đất. Ta xem một quan điểm đơn giản về nguyên tắc này; hãy nhớ A-đam đã được ban cho quyền cai trị hợp pháp trên đất này, và con người vẫn có địa vị đó. Không được lẫn lộn quyền cai trị này với việc không có khả năng cai trị thuộc linh, điều ông đã đánh mất vào tay satan trong vườn Ê-đen. Đức Chúa Trời không thể vi phạm địa vị hợp pháp mà con người hiện đang nắm giữ trên đất. Vì thế, Ngài phải tìm một người nam hay người nữ đồng ý với thiên đàng để Ngài có cánh cửa hợp pháp và bày tỏ quyền năng trên đất.

Trong Rô-ma 10:10, bạn sẽ thấy có hai điều phải xảy ra trước khi thẩm quyền và quyền năng của thiên đàng có thể được khai phóng trên đất. Điều đầu tiên được nói đến: Chúng ta phải hoàn toàn được thuyết phục và đồng ý trong lòng với những điều thiên đàng nói; điều này được gọi là đức tin. Thứ hai, chúng ta cần hiểu rằng việc chúng ta ở trong đức tin tự thân nó không khai phóng thiên đàng trên đất. Ngạc nhiên không? Hãy để tôi giải thích. Bạn hãy suy nghĩ về một công tắc điện. Có điện nhưng bạn vẫn phải mở công tắc để bật đèn. Khi chúng ta tin trong lòng những gì thiên đàng nói nó sẽ tạo ra sự kết nối với thiên đàng một cách hợp pháp và công chính nhưng chúng ta phải khai phóng thẩm quyền đó trên đất này. Giống như trong ví dụ của tôi, chúng ta cần mở công tắc. Chúng ta làm điều này khi chúng ta công bố và

hành động trên thẩm quyền Vương Quốc Chúa.

Tôi biết là tôi đang lặp lại, nhưng để bạn có thể nhận những gì thiên đàng dành cho bạn thì hiểu luật của Vương Quốc là điều SỐNG CÒN đối với bạn. Bạn sẽ nhận mọi thứ từ thiên đàng giống cách bạn được cứu – bằng cách tin trong lòng những gì thiên đàng nói, sau đó công bố và hành động trên điều thiên đàng noi.

Vương Quốc, giếng như Chúa Giê-su dạy dỗ và bày tỏ, hoàn toàn xa lạ đối với các môn đồ. Nhiều lần ta thấy các môn đồ bối rối trước những gì họ đang chứng kiến. Trong những câu Kinh Thánh ta đã đọc, tôi tin các môn đồ bị sự biểu lộ của các quỷ làm cho sợ hãi và họ đâm ra nghi ngờ, thế là tiêu diệt đức tin của họ. Tôi cho rằng khi họ đuổi con quỷ này ra, nó đã bày tỏ, nó quăng cậu bé xuống và hành xử cách đáng sợ. Điều này có thể gợi lên sự sợ hãi.

Ớ đây tôi chỉ suy đoán, nhưng có một điều tôi chắc chắn. Có điều gì đó đã xảy ra khiến cho lòng họ không còn đồng ý với thiên đàng và rơi vào sự vô tín.

Còn Chúa Giê-su hoàn toàn được thuyết phục về những điều thiên đàng nói trong hoàn cảnh như thế, và Ngài đã ra lệnh cho con quỷ xuất ra. Như ta thấy được, vấn đề quỷ không xuất ra là nằm ở lĩnh vực thuộc thế gian, chứ không phải vương quốc thiên đàng.

Nếu phải chọn chỉ một câu Kinh Thánh minh họa rõ hơn hoạt động của Vương Quốc Chúa trên vương quốc thế gian thì tôi sẽ nói đó là Mác 11:22-24. Để mở đầu, chúng ta cần xem một vài câu Kinh Thánh trước đó, chúng ta thấy Chúa Giê-su rủa cây vả và nó chết. Sau khi không thấy trái trên cây Ngài đã rủa sả nó. Ngày hôm sau khi các môn đồ đi ngang cây vả, họ thấy nó đã chết. Phi-e-rơ sửng sốt về điều ông thấy, ông bị sốc và cầu hỏi Chúa Giê-su.

Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với họ, “Hãy có đức tin nơi Ðức Chúa Trời. Quả thật, Ta nói với các ngươi, ai nói với núi nầy rằng, ‘Hãy tự nhấc lên và quăng mình xuống biển,’ mà trong lòng không nghi ngờ chi hết, nhưng tin quyết những gì mình nói sẽ xảy ra, nó sẽ xảy ra cho người ấy. Vì thế Ta nói với các ngươi, mọi điều các ngươi xin trong khi cầu nguyện, hãy tin rằng các ngươi đã nhận được, thì các ngươi sẽ nhận được.

Mác 11:22-24

Phi-e-rơ sửng sốt vì những gì đã xảy ra. Làm sao điều đó có thể xảy ra? Chúa Giê-su chỉ nói với cái cây nhưng rõ ràng cây này đã đáp ứng với những lời của Chúa Giê-su và nó chết đi. Sau đó Chúa Giê-su nói cho Phi-e-rơ một “sự thật.” Luật lệ của Vương Quốc Chúa. Sự giải thích của Chúa Giê-su cho chúng ta thêm sự hiểu biết về cách Vương Quốc Chúa tương tác trong vương quốc thế gian. Trong ví dụ này chúng la thấy luật tương tự, mà chúng ta đang nói đến, hoạt động; một người (đã được xưng công bình) trên đất hoàn toàn được thuyết phục về điều thiên đàng nói sau đó công bố hay khai phóng thẩm quyền của thiên đàng. Tất nhiên, người trong câu chuyện này chính là Chúa Giê-su, nhưng trong phần giải thích của mình Chúa Giê-su đã nói rõ với các môn đồ rằng “bất cứ ai” cũng có thể làm điều Ngài vừa mới làm.

Tôi chắc chắn bạn sẽ đồng ý rằng nếu dân sự Chúa thật Hự biết điều này và hiểu luật mà Chúa Giê-su dạy dỗ họ thì nó
sẽ có một ảnh hưởng đáng kể trong cuộc đời của họ. Tôi thấy ảnh hưởng của Vương Quấc trong chính đời sống của gia đình tôi, nhưng cũng thật tuyệt vời khi nhìn thấy Vương Quốc ảnh hưởng các gia đình khác khi chúng tôi dạy dỗ họ những điều chúng tôi đã học hỏi được. Để tôi kể một câu chuyện trong chính hội thánh của tôi i nơi luật này đã được bày tỏ. Nhiều khi biết được về Vương Quốc Chúa và hoạt động của nó sẽ mang lại sự khác biệt như khác biệt giữa sự sáng và cái chết. Điều đó được minh họa trong câu chuyện này.

Jennifer bắt đầu nhóm tại hội thánh của chúng tôi, cô nghe về đức tin và Vương Quốc. Cô phấn khởi muốn học biết về thẩm quyền và quyền hạn của cô trong Vương Quốc lúc cô mang bầu đứa con thứ hai, cô muốn sinh con nhà. Thê là cô bắt đầu nghiên cứu những gì Lời Chúa nói về việc sinh con và các lời hứa trong Vương Quốc áp dụng cho con của cô. Cô được thuyết phục rằng cô có thể sinh tại nhà mà vẫn đảm bảo sức khỏe. Cô sắp xếp cho một bà mụ sẵn sàng, cô còn nhờ một phụ nữ trong hội thánh chúng tôi, cô này cũng từng sinh tại nhà vài lần, hướng dẫn lúc sinh.

Trong suốt thời gian trước khi sinh, cô tham dự mỗi buổi nhóm, cô thấm nhuần các nguyên tắc của Vương Quốc Chúa. Những khái niệm này mới mẻ với Jennifer, cô thích học biết rằng có những câu trả lời thật trong Vương Quốc của Đức Chúa Trời. Nhưng thật buồn trong thời gian này chồng cô phải làm việc vào các ngày Chủ nhật và không thể đi nhóm hội thánh với cô thường xuyên. Rồi cũng đến thời điểm con cô được sinh ra. Cô đã gọi cho bà mụ và người hướng dẫn.

Lúc đó vào khoảng 2 hay 3 giờ sáng, điện thoại bên cạnh giường của tôi đổ chuông. Bên kia đường dây tôi nghe người y tá của Jennifer la lên trong điện thoại, “Mục sư ơi, xin hãy cầu nguyện, đứa bé sinh ra đã chết từ trong bụng mẹ!” Tin tức làm tôi điếng người, khiến tôi tỉnh hẳn. Người y tá bắt đầu nói đứa bé vừa được đưa lên xe cấp cứu tới bệnh viện. Cô la nói với tôi điều đó, nhưng thật ra đội ngũ y tế tuyên bố đứa bé chết trên đường tới bệnh viện.

Drenda và tôi nhảy ra khỏi giường và mặc đồ vào. Tôi bắt đầu cầu nguyện trong Thánh Linh, lắng nghe những gì tôi nên làm. Tôi biết ma quỷ thích vu oan cho hội thánh chúng tôi vì biến cố này. Tôi có thể nhìn thấy các đường tít trên mặt báo, “Đứa bé chết khi Hội Thánh Tà Giáo Khích Lệ Sinh Con Ở Nhà.” Thật sự thì quan điểm của chúng tôi về cách đứa bé được sinh ra khá thoáng, dù sinh nhà hay không, nhưng nhiều phụ nữ chọn sinh ở nhà và đó là sự thật. Drenda và tôi tiếp tục cầu nguyện trong Thánh Linh khi lái xe tới bệnh viện, chừng 20 phút lái xe. Đi được nửa đường thì thình lình tôi cảm nhận Thánh Linh đến trên tôi, và tôi biết đứa bé sẽ ổn. Ngay lúc đó vợ tôi quay qua phía tôi và nói Chúa bảo cô là đứa bé sẽ ổn.

Tôi biết những gì Chúa bảo tôi và vợ tôi. Khi đi vào phòng cấp cứu, tôi tò mò về những gì mình thấy. Trong phòng cấp cứu tôi thấy một nhóm khoảng bảy tám y tá đúng quanh một đứa bé có vẻ hoàn toàn bình thường, da hồng hào và đang khóc. Tôi nhìn kỹ khuôn mặt của họ. Hầu như khi đứa bé được nhiều phụ nữ ẵm thì bạn sẽ thấy những nụ cười nhưng lần này chẳng có nụ cười nào cả. Ngược lại mỗi vẻ mặt đều thể hiện cú sốc.

Chúng tôi gặp người phụ nữ đã gọi điện cho chúng tôi. Một lần nữa cô ta thông tin cho chúng tôi đứa bé được xác nhận là đã chết tại nhà, cách bệnh viện 20 phút lái xe. Bệnh viện cũng xác nhận đứa bé đã chết khi tới bệnh viện nhưng bất ngờ nó đã tỉnh dậy. Ngợi khen Chúa! Drenda và tôi phấn khởi khi nhìn thấy đứa bé sống như điều Thánh Linh đã bảo chúng tôi.

Cùng lúc đó một xe cứu thương khác chở Jennifer, mẹ đứa bé, tới buồng hộ sinh. Kết quả là cô không biết về tình
trạng của đứa con gái. Drenda đi lên buồng hộ sinh thăm cô ta. Khi Drenda đi vào phòng Jennifer đang nghĩ, cô nói, “Jennifer này, con của cô khỏe, nó rất đẹp.” Cô y tá đúng cạnh Jennifer ngắt lời và ăn nói cọc lóc, “Không, đứa bé đó ở trong túi xác!” Vợ tôi hoàn toàn cảm thông và cô đã sửa lời cô y tá về những lời nói của cô ta. Cảm tạ Chúa! bé gái đó, tên Haley, giờ là một thiếu nữ xinh đẹp không có tổn hại nào về não bộ hay bất cứ vấn đề sức khỏe nào do tác dụng phụ. Tôi biết Vương Quốc của Đức Chúa Trời hoạt động dựa trên luật lệ thuộc linh và tôi biết kết quả đó không phải là một điều tình cờ. Là một nhà khoa học thuộc linh (không phải khoa học Cơ Đốc) nghiên cứu cách Vương Quốc của Đức Chúa Trời hoạt động, tôi muốn biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.

Tôi biết bé Haley được đoàn y tế đem xe cứu thương tới nhà Jennifer chính thức xác nhận là chết “trên đường tới bệnh viện.” Tôi cũng biết là bệnh viện xác nhận là đứa bé chết trên đường tới bệnh viện. Vậy chuyện gì đã xảy ra? Tôi nói chuyện với người y tá có mặt tại đó và bảo cô ta kể mọi thứ chi tiết về chuyện đã xảy ra. Tôi đang tìm các manh mối. Cô ta nói mọi thứ liên quan đến ca sinh đều tốt cho đến khi đứa bé được sinh ra. Con bé không có các dấu hiệu sự sống và thân thể tím tái. Bà đỡ cố gắng làm con bé sống lại nhưng không thể. Người y tá nói tiếp nhiều thành viên gia đình Jennifer cũng có mặt và họ bắt đầu hoảng sợ nhưng Jennifer bình tĩnh nói với họ là hãy yên lặng, sau đó cô ta đặt ngón tay lên mặt chồng và nói, “Anh đừng nói lời nào cả – đứa bé này sẽ ổn!”

Tôi ngắt lời kể của người y tá và bảo cô ta lặp lại những gì Jennifer đã nói với chồng. Cô nói điều tương tự như đã nói; Jennifer đặt ngón tay lên mặt chồng và nói, “Anh đừng nói lời nào cả – đứa bé này sẽ ổn!” Thế đó, thật tuyệt vời! Đó là giây phút quan trọng, sự công bố đã cứu mạng sống của bé Haley. Tôi cảm giác giếng như một thám tử mới giải
quyết xong một vụ án lớn! Tôi rất phấn khởi! Thật đơn giản nhưng thật là sâu sắc. Jennifer đã áp dụng quy luật thuộc linh trong hoàn cảnh đó, và điều đó đã cứu sống mạng con gái của cô. Khi suy nghĩ về những gì tôi vừa học được, tôi thấy mọi thứ đều hợp lý.

Jennifer biết rằng do bận bịu công việc nên chồng cô đã không có thời gian gây dựng đức tin giống như cô trong mấy tháng trước đó. Cô cũng biết rằng sự hiệp ý của người chồng – với tư cách đầu gia đình – về tình trạng kinh khiếp xảy ra lúc sinh con sẽ đảm bảo mạng sống của con bé. Đó là lý do phản ứng đầu tiên của cô là nói chuyện với chồng và không để anh ta đồng ý với cái chết của đứa bé. Trái lại, Jennifer được thuyết phục rằng đứa bé sẽ sống và khỏe mạnh, cô công bố điều đó với sự dạn dĩ và đức tin.

Ngay khi Jennifer được ra viện, cô tới gặp các bác sĩ đã đi xe cứu thương đến hôm đó và hỏi họ đã làm gì cho đứa bé trên đường tới bệnh viện đêm hôm đó. Họ nhìn cô với vẻ mặt bối rối.

Cuối cùng một người trả lời, “Chẳng làm gì cả.”

Jennifer hỏi, “Ý anh chị là sao, không làm gì hết ư? Anh chị có hồi sức tim phổi cho nó không?”

Họ nói, “Không.”

“Anh chị có làm gì cho đứa bé không?”

Một lần nữa họ nói không.

Họ nói là đứa bé đã chết, và họ không hy vọng nó phục hồi. Tuy nhiên, đứa bé đã “tỉnh dậy” khi họ tới bệnh viện. Đoàn xe cứu thương đã nhận được các giải thưởng từ bệnh viện và trạm cứu hỏa cho những đóng góp của năm, và phần thưởng thường niên dựa trên kết quả có được trong một tình huống khó nhưng họ thừa nhận là chẳng làm gì cả.

Gần đây chúng tôi mời Haley và người mẹ là Jennifer lên sóng truyền hình của chúng tôi, tất cả đều khóc và đều ca ngợi Vương Quốc của Chúa. Chúng tôi ca ngợi vì có người xuất hiện trên truyền hình biết cách hợp tác với luật thuộc linh và thẩm quyền của Vương Quốc.

Trong câu chuyện này chúng ta thấy Jennifer, hoàn toàn được thuyết phục về những gì thiên đàng nói, sau đó cô khai phóng thẩm quyền đó vào trong tình huống cô đối diện bằng chính lời của mình. Luật Vương Quốc hoạt động!

Một gia đình khác trong hội thánh của tôi đã kinh nghiệm quy luật tương tự của Vương Quốc Chúa như sau. Hai chị em quyết định ăn trưa với nhau, đó không phải là công việc dễ dàng, vì họ giữ đến là 12 hay 13 đứa trẻ. Khi dùng bữa trưa họ thấy Joel, bốn tuổi, bị thất lạc. Họ tìm khắp nhà nhưng không tìm thấy cháu bé. Nên họ nghĩ chắc nó đi trốn, nhưng sau khi tìm kiếm hết một lần nữa, họ vẫn không phát hiện ra cháu. Thình lình thì Tina, người mẹ, có một suy nghĩ kinh khiếp. Còn cái bể bơi sân sau thì sao? Cô chạy ra cửa sau với cháu gái 13 tuổi, Courtney, bên cạnh. Tina vô cùng sợ hãi khi họ thấy Joel nằm bất động dưới đáy bể bơi. Không ai biết nó đã ở đó bao lâu. Tina la lên để gọi 911 khi cô lặn xuống bể và kéo Joel ra ngoài. Nó không thở, tái tê và bất động.

Cô bé 13 tuổi, người được nuôi dưỡng trong chức vụ trẻ em của chúng tôi nói với người dì của mình, “Dì Tina ơi, chúng ta không cần gọi 911 đâu; ở đây chúng ta có thẩm quyền. Chúng ta cần cầu nguyện.” Thế là cả hai bắt đầu cầu nguyện, nhưng vẫn không có gì xảy ra. Tina lại la lên một lần nữa.” “Gọi 911 đi!” Sau đó Courtney nói với dì, “Dì ơi, chúng ta cần nói sự sống cho em nó.” Nên Courtney đã nói, “Joel, trong Danh Chúa Giê-su hãy tỉnh dậy.” Thình lình Joel bị ngợp thở, nhả nước ra và tỉnh lại, cháu hoàn toàn được bình thường.
Khi suy nghĩ lại câu chuyện này, tôi luôn ngạc nhiên, không ngạc nhiên vì cháu bé khỏe mạnh, nhưng ngạc nhiên vì cô bé 13 tuổi và sự tập trung của nó ngay lúc đó. Đó là một tình huống rất căng thẳng giữa sự sống và cái chết, nhưng cô bé có thể cân nhắc những điều cần thực hiện mà không nhượng bộ sự sợ hãi. Courtney tái xác chứng; biết cách Vương Quốc hoạt động còn hơn là nghe một bài giảng hay; đó là sự sống hoặc cái chết.

Hãy để ý cách quy luật của Vương Quốc hoạt động một lần nữa. Lúc đầu Courtney nói ho cần cầu nguyện, họ đã làm nhưng không có gì xảy ra. Ấy là vì khi chúng ta cầu nguyện, chúng ta không khai phóng thẩm quyền và quyền năng của Đức Chúa Trời nhưng chúng ta vẫn cầu nguyện xin Chúa hướng dẫn. Đây chính là điều họ cần ngay lúc đó. Bạn sẽ thấy trong câu chuyện Courtney nói họ cần nói sự sống cho cháu bé. Khi họ nói sự sống nó đã tỉnh dậy, hoàn toàn khỏe mạnh cho đến ngày nay. Một lần nữa, chúng ta thấy một tấm lòng hoàn toàn được thuyết phục về những gì thiên đàng nói, nhưng không có gì xảy ra cho đến khi thẩm quyền đó được khai phóng trong vương quốc thế gian bởi một người có đức tin.

Hãy để tôi kể cho bạn thêm một câu chuyện rất gần gũi với gia đình tôi. Anh trai Drenda đã đưa Candy, vợ anh, tới bệnh viện để sinh đứa con thứ năm của họ. Drenda và tôi ghé qua bệnh viện vào buổi sáng lúc Candy đau đẻ để chứng kiến một thành viên mới thêm vào gia đình. Chúng tôi nghĩ ca sinh đã diễn ra rất lâu trước khi chúng tôi đến nhưng chúng tôi phát hiện ra do bị trễ vài ngày nên ca sinh vừa mới diễn ra. Khi chúng tôi bước vào buồng hộ sinh thì bé Holland vừa được đem vào phòng trẻ sơ sinh. Có lẽ bạn cũng đã biết, các phòng cho trẻ sơ sinh trong buồng hộ sinh của bệnh viện đều có cửa sổ, nên có thể nhìn thấy các bé mới sinh khi chúng được đem vào đó.
Khi họ đem Holland bé bỏng vào, ngay lập tức tôi thấy da dẻ cháu gần trắng bệch. Tất cả các con của Johnny đều có da trắng, tóc hung. Lúc đầu, tôi nghĩ lúc sinh cơ thể cháu bé thiếu sắt là điều bình thường đối với con của anh Johnny. Thế nhưng trong nó không ổn. Rồi bất chợt các bác sĩ bắt đầu chạy qua chạy lại. Các y tá nhanh chóng kéo các tấm rèm để tôi không nhìn thấy phòng trẻ sơ sinh, tôi biết đó không phải là một dấu hiệu tốt. Dù rèm được kéo lại nhưng còn một kẽ hở, qua đó tôi có thể nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra. Các y tá bắt đầu kéo thiết bị, và một bác sĩ bắt đầu phục hồi tim phổi cho Holland. Tôi đi vòng tới một cánh cửa khác của phòng trẻ sơ sinh, tại đó tôi có thể nghe rõ những gì các bác sĩ đang nói. Khi lắng nghe tôi bị sốc khi họ nói tim cháu bé không đập và họ không thể làm cho quả tim phản ứng. Khi tiếp tục nghe, tôi có thể nghe máy theo dõi nhịp tim đập rất chậm. Tôi nghe một nhịp đập rồi đến 15 – 20 giây sau tôi mới nghe một nhịp đập khác. Tim của Holland không đập!

Bác sĩ đi ra khỏi phòng và tới chỗ Johnny, “Anh Johnny, mọi việc không được tốt, tôi xin lỗi nhưng chúng tôi vẫn đang cố gắng.” Chúng tôi không được phép vào phòng trẻ sơ sinh, nên Drenda và Johnny đặt tay lên cánh cửa bên kia của phòng trẻ sơ sinh, còn tôi đặt tay lên cánh cửa bên này của phòng trẻ sơ sinh. Chúng tôi bắt đầu cầu nguyện và công bố Holland sẽ sống, không chết và khỏe mạnh. Chúng tôi ra lệnh cho quả tim phải đập trong Danh Chúa Giê-su.

Bác sĩ đã nói chuyện với Johnny đột ngột vội vàng ra khỏi phòng trẻ sơ sinh. Anh ta phóng qua chúng tôi mà không nói một lời nào. Lát sau anh ta vội vàng trở lại, có một y tá chạy theo sau, cồ ta nói lớn tiếng, “Bác sĩ, chúng ta không thể làm điều đó. Trong bệnh viện này chúng ta không có quyền thực hiện phương pháp đó. Tôi không thể cho phép anh lấy số máu đó.” Anh ta trở lại phòng trẻ sơ sinh và chẳng thèm để ý đến cô y tá. Anh ta chụp lấy một cuốn cẩm
nang, tôi có thể biết là anh ta đang nghiên cứu cách thực hiện một phương pháp nào đó. Tôi quan sát, qua một cái khe trên các tấm rèm, thấy anh ta đứng lên và bắt đầu cho một cái ống dài vào trong đứa bé. Lúc đó tôi nhận ra là anh ta truyền máu cho đứa bé.

Rồi bất chợt tôi nghe tiếng nhịp tim bắt đầu. Nhịp tim dần nhanh hơn và đạt được nhịp đập bình thường của một đứa bé mới sinh. Lát sau bác sĩ đi ra và nói, “Có các thiên sứ ở trong đó, Đức Chúa Trời giúp tôi cứu sống đứa bé này.” Chúng tôi biết là bác sĩ này đang run rẩy. Sau đó chúng tôi phát hiện lúc đó không phải là ca trực của anh ta và anh không liên quan gì đến ca sinh của Candy. Anh ta chỉ ghé qua bệnh viện để kiểm tra một bệnh nhân khác lúc chuyện này xảy ra. Tôi biết bác sĩ đó vẫn còn kinh ngạc về những gì đã xảy ra khi anh ta nói cho chúng tôi biết là tim Holland đã không đập trong 36 phút.

Hiện tại Holland được bốn tuổi và là một đứa bé xinh xắn, hoàn toàn bình thường. Tôi tin chính sự hiểu biết về quy luật của Vương Quốc đã đem câu trả lời đến cho tình huống đó. Tôi vẫn còn nhớ khi đặt tay lên cửa phòng trẻ sơ sinh vì tôi nghĩ, “Chúng ta sẽ không làm đám tang cho cháu gái bé nhỏ của Drenda! Măng non không thể chết trước tre già!”

Khi chúng ta dừng lại để suy nghĩ về cách Vương Quốc Chúa đã ảnh hưởng mỗi câu chuyện mà tôi chia sẻ, tôi muốn bạn nhớ lúc nào quy luật của Vương Quốc cũng hoạt động cho bất cứ ai! Như tôi đã nói trong phần đầu của sách này, mỗi lần các luật tự nhiên của vương quốc thế gian hoạt động đều có kết quả giống nhau. Các luật đó là công bằng và sẽ hoạt động cho bất cứ ai chịu để thời gian học hỏi và áp dụng nó. Nguồn điện ở Mỹ hay Châu Phi đều hoạt động giống nhau; chẳng khác biệt gì cả.

Khi bắt đầu nhận ra Vương Quốc của Đức Chúa Trời là
Vương Quốc có các luật lệ rất cụ thể, dù nó được kín giấu, tôi biết mình đã tìm được câu trả lời cho các nan đề của mình. Tôi nhận ra rằng Chúa không bao giờ từ chối tôi, quyết định không ban phước cho tôi hay không giúp đỡ tôi trong lúc cần. Không, bây giờ tôi biết Chúa đã ban cho tôi mọi sự có cần trong cuộc sống qua Chúa Giê-su, qua sự hy sinh của Ngài tôi có quyền sử dụng mọi ‘điều thiên đàng có. Bây giờ tôi hiểu Vương Quốc Chúa hoạt động theo các luật lệ đã được thiết lập, tôi có thể học và áp dụng nó.

Tôi bắt đầu đọc mỗi câu chuyện trong Kinh Thánh với một tâm trí khác, tìm kiếm các manh mối bày tỏ một quy luật khác của Vương Quốc. Tôi kết ước trở thành một nhà khoa học thuộc linh để biết tại sao những sự việc trong các câu chuyện Kinh Thánh tôi thường hay đọc lại xảy ra. Câu Kinh Thánh trong 1 Giăng đối với nhiều người có vẻ tức cười và lạ lẫm. Tôi biết chúng ta đã đọc rồi, nhưng chúng ta hãy đọc lại vì nó công bố lẽ thật – câu trả lời của bạn.

Ðây là sự vững tâm chúng ta có trước thánh nhan Ngài: nếu chúng ta theo ý muốn Ngài cầu xin điều chi, Ngài nghe chúng ta. Nếu chúng ta biết rằng Ngài nghe chúng ta, bất cứ điều gì chúng ta cầu xin, chúng ta biết rằng chúng ta có những gì chúng ta đã cầu xin Ngài.

1 Giăng 5:14-15

Tôi thích câu này vì nó nói về luật lệ; luật lệ cho chúng ta sự tự tin là ta sẽ có được công lý. Đây là sự tin chắc của chúng ta – nếu chúng ta theo ý muốn Ngài (luật, điều Chúa gọi là đúng) cầu xin điều chi thì Ngài nghe chúng ta. Thuật ngữ “nghe chúng ta” không nói về việc Chúa nghe lời nói của chúng ta, dù Ngài có nghe nhưng nói đến việc Chúa xét xử. Nếu bạn suy nghĩ về một quan tòa đang xử án và áp dụng luật lệ theo luật pháp, luật lệ không phải là các cảm giác
của ông ta (ít ra đó là cách luật pháp hoạt động) thì bạn sẽ hiểu câu Kinh Thánh này. Ngài nghe chúng ta -Ngài xét xử hay lắng nghe vụ việc, và chúng ta tin quyết mình sẽ có được công lý – về hợp pháp là của chúng ta.

Thưa độc giả, tôi thật sự nghĩ bạn cần dừng lại và đọc lại câu đó thật chậm rãi. Nếu những gì bạn đọc là đúng, tất nhiên là đúng rồi, thì sự vui mừng sẽ bộc phát trong cuộc đời bạn! Người nào cầu nguyện mà không có sự hiểu biết này thì không có sự tin chắc; khi cầu nguyện họ chỉ lẩm nhẩm. Chúa Giê-su nói về điều này trong Ma-thi-ơ 6:7-13.

Khi ngươi cầu nguyện, đừng lặp đi lặp lại vô ích như các dân ngoại, vì họ nghĩ rằng nhờ nói nhiều, lời cầu nguyện của họ sẽ được nhậm.

Ma-thi-ơ 6:7

Chữ “lẩm nhẩm” có nghĩa phát ra chữ hoặc âm thanh không có ý nghĩa, không chắc chắn. Đây là cách nhiều người cầu nguyện. Họ không biết về quyền công lý của mình, và thậm chí không biết điều Chúa đã ban cho họ cách hợp pháp trong Vương Quốc. Bạn không cần nài nỉ hay khóc lóc về điều bạn đã có!

Giả sử có một cảnh sát đang đứng trên đường, anh ta ra lệnh một chiếc xe tải dừng lại rồi anh ta bắt đầu khóc lóc van xin chiếc xe tải đó dừng lại. “Xe tải kia, dừng lại giùm đi. Hãy tỏ lòng thương xót đối với tôi. Xin làm ơn, ta khẩn thiết xin ngươi hãy đừng lại đi!” Đó sẽ là một sự sỉ nhục đáng thương và xấu hổ nhất đối với nước Mỹ và hệ thống luật pháp của họ. Không, người cảnh sát đó đứng thẳng người và ra lệnh rõ ràng cho xe tải dừng lại, nó dừng lại dựa trên luật
pháp của đất nước và địa vị của anh ta – một nhân viên đại diện cho chính phủ.

Người nào xin xỏ Chúa thì không biết về luật của xứ sở hay địa vị của họ. Lý do cảnh sát nài nỉ chiếc xe tải dừng lại sẽ trở thành điều sỉ nhục ghê gớm đối với quốc gia bởi vì hành động đó miêu tả một quốc gia không có luật pháp và thẩm quyền. Bạn sẽ thấy hành vi đó trong một đất nước vô chính phủ. Khi cơ đốc nhân xin xỏ và than phiền, hành động đó miêu tả Vương Quốc của Đức Chúa Trời là yếu đuối và không có câu trả lời. Nó khiến người ta nghi ngờ về sự sẵn lòng và khả năng của Đức Chúa Trời nhằm giúp đỡ họ, trong khi đó từ lúc tin Chúa họ đã có quyền đối với điều họ đang cầu xin rồi. Chúa Giê-su ban cho chúng tạ câu trả lời rõ ràng liên quan đến kiểu cầu nguyên xin xỏ nhạt nhẽo này – “HÃY DỪNG LẠI NGAY!”

Khi ngươi cầu nguyện, đừng lặp đi lặp lại vô ích như các dân ngoại, vì họ nghĩ rằng nhờ nói nhiều, lời cầu nguyện của họ sẽ được nhậm. Các ngươi đừng làm như họ, vì Cha các ngươi đã biết rõ các ngươi cần điều gì trước khi các ngươi cầu xin Ngài. Vậy các ngươi hãy cầu nguyện như thế nầy ‘Lạy Cha chúng con trên trời,Nguyện danh Cha được tôn thánh, Nguyện vương quốc Cha mau đến, Nguyện ý Cha được nên dưới đất như trên trời. Xin cho chúng con hôm nay lương thực đủ ngày. Xin tha tội lỗi chúng con, cũng như chúng con tha thứ cho người có lỗi với chúng con. Xin đừng để chúng con bị cám dỗ, nhưng xin cứu chúng con khỏi kẻ ác. Ma-thi-ơ 6:7-13
Trong câu này Chúa Giê-su dạy chúng ta cách cầu nguyện. Thật buồn là nhiều người treo các câu Kinh Thánh này thật đẹp trong nhà nhưng lại không hiểu ý nghĩa của nó. Phân đoạn này được gọi là lời cầu nguyện của Chúa, nhưng Ngài đang dạy cho các môn đồ cách cầu nguyện bằng những lời như thế. Ngài không cầu nguyện theo nghĩa đen như chúng ta trong các buổi nhóm hội thánh. Những lời đó là kim chỉ nam hướng dẫn cách cầu nguyện và nhận được kết quả, chứ không phải câu học thuộc lòng để trích lại.

“Nguyện vương quốc Cha mau đến, nguyện ỷ Cha được nên dưới đất như trên trời” là một sự hướng dẫn cách cầu nguyện. Chúng ta phải cầu nguyện, đem ý muốn của Chúa ở thiên đàng xuống vương quốc thế gian và vào trong hoàn cảnh của chúng ta. Vậy câu trả lời của bạn là gì? Tin những gì Chúa nói là của bạn và sử dụng thẩm quyền của bạn trong Vương quốc để đem thiên đàng đến vương quốc thế gian, nhằm tiếp trợ nhu cầu của bạn và những người xung quanh.

Nên bạn hãy dùng lại một lát và suy nghĩ về điều này. Nếu bạn biết chắc lời cầu nguyện của bạn hiệu quả và cả thiên đàng hỗ trợ lời cầu nguyện đó, thì điều đó có khiến bạn tin chắc lúc cầu nguyện không? CÓ!!! Bạn sẽ bước đi trong một lối sống hoàn toàn mới – cách của Vương Quốc Chúa – nếu bạn biết chính xác các quyền hợp pháp của mình với tư cách công dân thiên đàng, và biết những gì đã được ban miễn phí cho bạn. Bạn sẽ hiểu được tiến trình để nhận lãnh và vui hưởng lợi ích của các luật lệ đó. Chuyện gì sẽ xảy ra cho nỗi sợ hãi? Chuyện gì sẽ xảy ra cho sự không chắc chắn? Làm sao sự hiểu biết như thế thúc đẩy sự tin chắc về tương lai của bạn và sự xác quyết của bạn giữa những giông bão như thế nào? Đây là ảnh hưởng của Vương Quốc lên Drenda và tôi khi chúng tôi bắt đầu khám phá ra. Chúng tôi thường ngạc nhiên về điều mình thấy. Để tôi diễn tả lại câu đó. Chúng tôi liên tục ngạc nhiên và ngỡ ngàng! Thậm chí chúng ta sẽ
ngạc nhiên về thẩm quyền Chúa đã ban cho hội thánh để hội thánh thay mặt Chúa vận hành và cai trị trên đất.

Vì luật của Ðức Thánh Linh, Ðấng ban sự sống trong Ðức Chúa Jesus Christ, đã giải thoát tôi khỏi luật của tội lỗi và sự chết.

Rô-ma 8:2

Chúng tôi ngập tràn vui mừng khi phát hiện chúng tôi được tự do khỏi “luật của tội lỗi và sự chết”, được ban cho Vương Quốc và quyền sử dụng “luật của Thánh Linh sự sống.” Càng ngập tràn hơn khi chúng tôi chứng kiến luật đó sản sinh ra sự công bình của Vương Quốc trong chính đời sống chúng tôi.

Vương Quốc Chúa cho phép tôi được chữa lành thân thể cũng như về cảm xúc, cho tôi một niềm hy vọng mới và được tự do khỏi thuốc chống trầm cảm. Nó cho phép tôi từ chỗ nghèo đói, tranh chiến để chi trả 300 đô la một tháng tiền thuê một nhà trang trại tồi tàn đến chỗ có thể xây dựng và thanh toán xong một căn nhà rộng hơn 260 mét vuông trên một diện tích đất 59 mẫu Anh tuyệt đẹp. Người vợ cũng yêu thương tôi nhiều hơn! Lái những chiếc xe tử tế – không còn bị hư – mỗi ngày là một điều vô giá. Có thể dâng hiến hàng trăm ngàn đô la cho công tác rao giảng tin lành là một điều không tưởng nếu so với vài năm trước đó. Sự sống và sự sáng của Vương Quốc Chúa đang lấn áp sự tối tăm, giống như Chúa nói trong sách Sáng Thế khi Ngài nhìn cõi tạo vật đã hoàn tất của Ngài, “Thật là tốt lành!” Tôi cũng vậy, khi suy gẫm lại tôi kinh ngạc và nói, “Điều này thật tốt lành, quá tốt lành.”

Drenda và tôi phấn khởi đến nỗi chúng tôi muốn nói cho những ai sẵn sàng lắng nghe về Vương Quốc Chúa và kể họ
nghe câu chuyện của chúng tôi. Dân sự trong hội thánh của chúng tôi cũng hiểu được nguyên tắc này và có được kết quả tương tự như chúng tôi, một trong số đó chính là con gái 12 tuổi của chúng tôi. Cô bé đã thấy Chúa làm nhiều công việc vồ nó chứng kiến hết lần này tới lần khác các luật lệ bất biến của Vương Quấc Chúa kết quả trong đời sống chúng tôi. Tôi biết nó đang theo dõi và học hỏi các luật lệ này, nhưng có một câu chuyện cho tôi thấy cháu thật sự đang học hỏi.

Một ngày nọ tôi đi lên phòng ngủ của nó để nói chúc ngủ ngon, nhưng có điều gì đó khác biệt. Trên tường phòng ngủ của nó có hình một con cho pomeran (giống chó nhỏ, có lông dài mượt). Người nào từng có kinh nghiệm làm cha mẹ sẽ biết một bức tranh như thế là một dấu hiệu chắc chắn con mình chuẩn bị xin một con chó. Tôi quyết định chặn lại chuyện này vì không muốn có thêm một con chó trong nhà. Chị của Kirsten, Polly, đã có một con chó trong nhà rồi, chúng ngủ chung phòng với nhau, nên con chó của Polly luôn ớ với Polly và Kirsten.

Tôi nhẹ nhàng nói với Kirsten rằng tôi ngưỡng mộ tấm hình của nó, nhưng tôi không muôn có thêm một con chó khác trong nhà. Nếu muốn âu yếm một con chó thì nó nên dành thêm thời gian âu yếm con Dachshund của chị nó. Đêm đó Kirsten không nói gì, chỉ ghi nhận những điều tôi nối. Tôi nghĩ chuyện như thế là xong, nhưng sau đó nó nhắc lại con chó pomeran vài lần, đại loại như, “Có một con pomeran chẳng phải là tốt sao?” hay “Chúng có lông nhung đẹp quá.” Tất nhiên sau đố nó nhanh chóng cho tôi xem một tấm hình về một con pomeran mà nó tìm thấy trên mạng. Tôi lại nói, “không.” Tôi là người có thẩm quyền trong nhà, và chúng tôi sẽ không có thêm một con trong nhà.

Một lần nữa tôi nghĩ vấn đề đã kết thúc cho đến hết một ngày. Khoảng một tháng sau khi chúng tôi từ hội thánh về nhà, Kirsten tự tin bước tới chỗ tôi và với một nụ cười trên
mặt nó nói, “Bố ơi, hôm nay con nhận lấy con cún pomeran bởi đức tin giống như ba giảng.” Tôi nhắc lại cho nó về những điều tồi đã nói trước đó về việc không nên có thêm một con chó. Nụ cười vẫn không thay đổi, nó nói, “Nhưng ba ơi, mẹ nói là Chúa có thể thay đổi tấm lòng của vua mà.” Câu nói của nó đối với tôi không phải là nổi loạn. Nó chỉ đồng ý với mẹ và nó cầu nguyện để Chúa thay đổi lòng của tôi. Thê là tôi đã bị lừa. Giờ tôi mới biết là hai mẹ con đã nói chuyện với nhau, mẹ nó khích lệ rằng Chúa có thể thay đổi suy nghĩ của tôi.

Dựa trên sự khích lệ đó, con bé đã khai phóng đức tin trong hội thánh buổi sáng hôm đó, nó gieo và công bố đã nhận được con chó đó bởi đức tin. Tôi nhất quyết không đồng ý, tôi trấn an nó về tình yêu của tôi dành cho nó, nhưng tôi nhắc lại một lần nữa, “Chúng ta sẽ không có thêm một con chó khác trong nhà.” Tôi nói tôi rất tiếc nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra. Dường như nó không quan tâm điều tôi nói; nó bỏ đi mà mặt vẫn tươi cười. Một lần nữa tôi nghĩ vấn đề đến đây là chấm dứt.

Nhưng khoảng một tháng sau, tôi được mời đi dạy trong một hội thánh nhỏ tại Mississipi. Đó là một hội thánh nhỏ tại vùng quê, bao quanh nó là vùng đất mênh mông hàng dặm. Cuối đêm đầu tiên, ông mục sư tới chỗ tôi và nói Chúa đã phán với ông trong buổi nhóm. Ông nói, “Tôi không biết anh có biết điều này hay không, nhưng tôi có nuôi chó pomeran trong khuôn viên, và Chúa bảo tôi đưa cho anh một con cún sáu tuần tuổi, nó sẵn sàng tìm một gia đình cho mình rồi.” Tôi đúng đó miệng hả hoắc. Tôi vẫn bị thôi thúc là không lấy con chó nên đã nói, “Tôi sẽ trả lời anh sau.” Tôi không hề biết là ông ta có nuôi chó và chắc chắn đã không nói gì về việc Kirsten muốn một con cún với ông ta trước đó.

Cuối cùng tôi tan vỡ và kể cho Drenda về những gì đã xảy ra, và tôi không muốn đem con chó đó về nhà. Cô nhìn
tôi và nói, “Anh không định phủ nhận đức tin của con gái chúng ta đấy chứ?” Drenda thật sự cũng không muốn một con chó thứ hai trong nhà, nhưng cô yêu thương Kirsten hơn mọi bất tiện nào mà con chó thứ hai này sẽ gây ra cho chúng tôi và giờ Chúa đã đem tới một con chó, kết quả đức tin của Kirsten. Vậy làm sao chúng tôi có thể từ chối con chó? Nên tôi đã nói với mục sư là tôi sẽ nhận con chó.

Chúng tôi không nói với Kirsten, nhưng bảo chị nó là hãy đem Kirsten tới sân bay khi nó tới đón chúng tôi. Kirsten đã tới sân bay, chúng tôi đi tới và đưa cho con bé một cái túi du lịch nhỏ mà chúng tôi đã mua cho con chó. Khi Kirsten thấy con pomeran, nó đã bật khóc. Mọi thứ dừng lại. Mọi người xung quanh chúng tôi dừng lại và chứng kiến cảnh trước mắt họ. Một đám đông đã tụ tập xung quanh chúng tôi khi Kirsten khóc và ôm cún con đó trên tay. Drenda kể cho mọi người nghe cách con cún được ban cho chúng tôi và thể nào Kirsten đã tin cậy Chúa cho nó con cún đó.

Đó la lúc tôi nghĩ có thể tổ chức buổi nhóm phấn hưng tại sân bay và chỉ cần bế một con cún trên tay là làm được, ‘rất cả mọi người đều muốn nhìn thấy con cún và đám đông tại sân bay đều khóc theo Kirsten, thậm chí các nhân viên quan an ninh vận tải cũng khóc. Lúc này tôi cảm giác như mình là một người cha tệ bạc. Khi chúng kiến niềm vui về con cún được đem đến cho con gái tôi và cách Chúa đem con cún đến do kết quả đức tin của con gái, tôi thắc mắc tại sao mình lại chống đối một điều thật quý báu đối với nó. Shake- Hpeare, tên con gái đặt cho nó, là con cún rất đáng yêu.

Nó trở thành một thành viên thật sự của gia đình chúng tôi. Dù là một con cún đực, nhưng nó cứ đi theo Kirsten mọi nơi nó đi cả ngày lẫn đêm.

Mặc dù đây là một câu chuyện rất cảm động, nhưng tồi cân một câu trả lời cho câu hỏi, và đó cũng là mục đích của
cuốn sách này. Con cún đó đã xuất hiện như thế nào? Trước đó không ai đưa cho tôi con chó. Làm cách nào nó trở thành con cún cụ thể mà con gái tôi đã khai phóng đức tin để nhận lãnh? Đó có phải là điều tình cờ? Rõ ràng là không. Đó là một kết quả trực tiếp của Vương Quốc Chúa và quy luật chi phối Vương Quốc Chúa, đã hiệu quả trong đời sống gia đình của tôi. Nó hiệu quả giống như đã từng hiệu quả cho người nào có đức tin và khai phóng thẩm quyền của Vương Quốc Chúa ngay trong vương quốc thế gian này. Chúng ta có thể thừa nhận rằng Vương Quốc của Đức Chúa Trời mang lại con cún đó. Nhưng Vương Quốc Chúa thực hiện điều đó như thế nào? Luật lệ được kích hoạt nhằm khiến điều đó thành hiện thực là gì? Hy vọng là khi học qua cuốn sách này, bạn sẽ có những câu trả lời rõ ràng nhằm giúp bạn biết chính xác cách để vui hưởng Vương Quốc của Đức Chúa Trời. Bạn là công dân của Vương Quốc đó, bạn có các quyền hạn và quyền lợi hợp pháp! Nhưng trước hết hãy để tôi nêu cho bạn một ví dụ khác về Vương Quấc Chúa từ đời sống gia đình của chúng tôi.