CHƯƠNG 1: VƯƠNG QUỐC

Đột Phá Tài Chánh

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Trong phần giới thiệu tôi đã trình bày với quí vị về cuộc đời từng bị linh sợ hãi làm cho tôi thống khổ nên tôi tin việc tôi bắt đầu hành trình của chúng ta bằng câu này là quan trọng, và bạn cần thật sự hiểu nó: ĐỪNG HỌC SỐNG VỚI SỢ HÃI! Sợ hãi mở cánh cửa cho mọi loại ảnh hưởng, rối loạn, căng thẳng gây ra bởi ma quỷ, giống như điều đã xảy ra trong đời tôi và trong đời sông của hàng triệu người khác. Tôi tin những phiền muộn về tài chánh là một cánh cửa chính mở cửa cho sợ hãi trong cuộc đời. Cá nhân tôi đã đang giúp đỡ người khác trong vấn đề tài chánh của họ suốt 34 năm qua công ty kế hoạch tài chánh của mình, và tôi thấy mình không phải là người duy nhất từng tranh chiến với các rắc rối tài chánh trong cuộc sống.

Đúng như vậy, dựa trên nghiên cứu của mình, tôi thấy 23% dân số Mỹ thậm chí không trả các món nợ nhỏ nhất mà họ phải trả, và họ đang từ từ rơi vào tình trạng vô thức tài chánh. Số lượng đó chiếm một phần tư dân số! Bốn mươi bảy triệu người, một phần sáu dân số sống nhờ tiền trợ cấp mua thức ăn từ chính phủ liên bang, cứ mười gia đình là có tám gia đình chỉ đủ sống qua ngày. Tôi sẽ không nói đến 18 ngàn tỉ đô la nợ công, số tiền sẽ không bao giờ có thể trả lại. Tôi cũng sẽ không nói đến các khoản nợ tài chánh trị giá 120 ngàn tỉ đô la mà đất nước chúng ta có trách nhiệm thanh toán, trong khi đó lại không có cơ chế gây quỹ nào hoạt động để cung tiền trả cho chi phí đó. Chúng ta sống trong một quốc gia có một số vấn nạn tài chánh nghiêm trọng. Đây là điều tôi thấy trong cuộc đời của mình, các nan đề và áp lực tài chánh không được giải quyết khiến việc sống chung với sự hãi trở thành một lối sống.

Tuy nhiên có giải pháp’ cho chúng ta! Bạn có thể được tự do! Kinh Thánh nói rõ về chủ đề này: Chúa Giê-su đến rao giảng tin mừng cho người nghèo!

Thần của CHÚA Hằng Hữu ngự trên tôi, Vì CHÚA đã xức dầu lựa chọn tôi, Ðể tôi báo tin mừng cho những người nghèo khó;

Ê-sai 61:1

Tin mừng cho người nghèo là gì? Rằng họ có thể được tự do! Hôm nay có thể bạn không biết điều đó sẽ xảy ra như thế nào. Có một lần tôi cảm thấy hoàn toàn vô vọng trong cuộc đời. Suy nghĩ chỉ cần có 100 đô la mà không phải mắc nợ ai hết đối với tôi trước đây là một ý tưởng lạ lẫm, đến nỗi tôi sẽ cười nhạo nếu không nói là có cảm giác không tin nỗi. Chín năm sống trong “tâm trạng” sống sót đã gây ra rất nhiều thiệt hại cho tôi về cảm xúc. Áp lực tài chánh cướp đi của chúng tôi mọi thứ tốt đẹp. Khi xem các đoạn phim gia đình từ những năm đó, tôi rất xấu hỗ. Quí vị sẽ thấy tôi trong một đoạn phim, bước ra khỏi xe và sau một ngày dài ồ văn phòng các đứa con yêu dấu chạy tới chào tôi. Chúng chạy đến, chụp và ôm lấy chân tôi, chúng la lên, “Con chào bố!” Trong đoạn phim, tôi thậm chí không trả lời hay nhìn chúng.

Tôi căng thẳng và nản lòng tới mức không biết điều nào là quan trọng.

Đầu óc tôi lúc đó nhắc tôi về điều mà tôi học được trong lớp học bơi. Nếu ai đó đang bị chìm và hét lên để kêu cứu, thì hãy cẩn thận nếu bạn đi ra giúp họ. Tại sao? Bởi vì họ chỉ quan tâm tới việc sống sót, và có thể kéo bạn xuống dù họ không có ý định làm như vậy. Đây là điều tôi đã trải qua, có cử động nhưng không có cảm giác giống như một thây ma không có sự sống. Là một người chồng, tôi đã thất bại trong thử thách đó. Là người cha, tôi đã thất bại trong thử thách đó. Là người chu cấp, tôi đã thất bại trong thử thách đó. Đời tôi là một thói quen không có cảm xúc, không khải tượng, một bức tranh mịt mù về cuộc sống.

Columbus, bang Ohio, thời điểm đó là một nơi rất phát triển về nhà ở. Nhà cửa mọc lên khắp mọi nơi, bởi cớ đó, thành phố của chúng tôi đã đăng cai tổ chức Parade of Homes (chương trình triển lãm những ngôi nhà mới) trong nhiều năm liền. Nếu bạn không biết tôi sẽ giải thích. Chương trình Parade of Homes là một nhóm các căn hộ đặc biệt do các công ty xây dựng xây để trưng bày các phong cách độc nhất và khả năng của họ, cũng như tất cả dụng cụ trang trí mới và căn hộ mới hoàn thành. Đối với mọi người trong khu vực đó là một sự kiện quan trọng và được hàng ngàn người thích thú. Nhưng tôi sợ hãi Parade of Homes. Sống trong cảnh nghèo đói nên tôi không muốn Drenda tới xem những căn hộ đó. Tôi cảm thấy thất bại đủ về tài chánh của mình rồi nên không muốn vợ tôi biết là cô phải chịu thiệt thòi nhiều đến thế nào. Bây giờ thì tôi biết quan điểm đó thật ngớ ngẩn, nhưng đây từng là quan điểm của tôi. Tôi biết nếu cô đi tới đó, cô sẽ muốn có một căn nhà. Nên hết năm này tới năm khác tôi luôn nói, “Không!” nhưng cuối cùng, có một năm tôi nhượng bộ và quyết định là chúng tôi sẽ đi.

Những ngôi nhà rất tuyệt vời. Hình ảnh này khiến cho căn nhà từ những năm 1800 trong trang trại của chúng tôi trông giống một căn nhà hết ở được, chỉ chờ bị đập bỏ. Sau khi đi bộ qua vài căn nhà đầu tiên và đang khi đi trên lề đường thì bất chợt tôi thấy Drenda không đi bên cạnh tôi. Tôi quay người lại xem cô ta đang ở đâu, tôi buồn khi thấy cô đứng bên ngoài căn nhà chúng tôi mới rời đi. Những giọt nước mắt chảy trên mặt cồ. Tôi bước lại chỗ cô rồi hỏi một câu ngu ngốc, “Chuyện gì vậy em?” như thể là tôi không biết câu trả lời cho câu hỏi đó. Cô nhìn tôi và hỏi, “Khi nào thì em mới có được một căn nhà?” Tâm trí tôi quay cuồng, “Một căn nhà ư? Như thế này sao? Ớ đây đều là những căn nhà có giá từ 500.000 – 700.000 đô la đấy.” Tôi vẫn đang cố tìm cách trả 300 đô la tiền thuê nhà mỗi tháng cho nhà trang trại cũ đã quá hạn thanh toán. Tôi biết như thế thì thật buồn, nhưng tôi không nhìn thấy một lối thoát nào và tôi chẳng cho người vợ xinh đẹp có được một hy vọng nào. Sợ hãi và thất bại bóp méo tâm trí và cái nhìn tương lai của tôi. Lúc đó tôi không phải là tôi nữa!; Niềm vui và niềm hạnh phúc của tôi đã đi đâu mất rồi? Dường như tôi không thể nhìn xa hơn áp lực tài chánh.

Ấy là lúc 2 hay 3 giờ sáng và tôi không ngủ được. Sự đau đớn xuyên qua cằm, mặt tôi giống như kim đâm, và tôi rất cần sự nghỉ ngơi. Ba mươi sáu tiếng trước tôi phải lấy tủy chân răng để ngăn nhiễm trùng, nên mặt tôi sưng lên như bong bóng. Sự đau đớn và khó chịu thật ngoài sức tưởng tượng. Vì sự đau đớn đó mà cứ bốn giờ là tôi uống Tylenol, nhưng chẳng có hiệu quả nhiều. Khi ngồi trong phòng khách, tôi không thể ngủ nên uống thêm một liều thuốc khác, tình cờ tôi chăm chú nhìn hộp thuốc Tylenol và đọc hướng dẫn sử dụng. Không phải vì tôi không biết cách dùng Tylenol nhưng vì quá nhàm chán, như chúng ta đọc thông tin trên hộp ngũ cốc khi ăn sáng vậy. Không phải vì ta thật sự hứng thú nhưng vì tình cờ nó ở đó. Vâng, cứ bốn giờ uống hai viên, nhưng hướng dẫn sử dụng nói gì? Không dùng
quá mười viên trong vòng 24 tiếng ư? Tâm trí tôi nhanh chóng thêm số viên thuốc một người phải uống nếu họ uống cứ sau 4 tiếng, như tôi đã làm trong hai ngày qua — 12 viên một ngày, quá liều lượng 2 viên. Đột nhiên, dạ dày của tôi bị thắt lại và nỗi sợ chiếm hữu tồi.

Chín năm sống chỉ đủ ăn qua ngày, thất bại trong việc làm cha, thất bại trong việc làm chồng, thất bại trong việc cung cấp cho gia đình đã khiến tôi hoàn toàn bị sụp đổ về mặt cảm xúc. Các bác sĩ đã thử cho tôi uống thuốc chống trầm cảm để cải thiện, nhưng chẳng có gì xảy ra. Đêm đó khi ngồi xuống với cái răng bị nhiễm trùng, vì trước đó tôi đã không ngủ liên tục hai ngày, tôi bị đau dữ dội nên không thể ngủ được. Sau khi đọc hộp thuốc Tylenol, tôi thấy mình có thêm một điều để lo lắng, dùng quá liều Tylenol. Tôi không biết dùng quá liều Tylenol sẽ ảnh hưởng gì đến tôi, nhưng tôi chắc chắn đó là một loại thuốc rất bình thường vì mọi người đều có thể mua nó tại quầy thuốc. Tôi biết họ in những lời cảnh báo lên chiếc hộp nhằm trấn an các luật sư và làm theo các đòi hỏi của luật lệ.

Tôi không biết uống quá liều hai viên nhiều lần có thể gây ra rắc rối nghiêm trọng. Linh sợ hãi chiếm lấy tâm trí tôi, dùng chuyện này để bắt đầu thổi vào đầu óc tôi những ý tưởng “chuyện gì xảy ra nếu.” Nên tôi nghĩ để tâm trí được trấn tỉnh mình sẽ gọi Trung Tâm Kiểm Soát Chống Độc tìm hiểu nguyên nhân. Tôi biết chắc là họ sẽ nói không có gì nghiêm trọng cả.

Người phụ nữ phía bên kia đầu dây có vẻ như là một chuyên gia lúc cô trả lời điện thoại. Cô ta hỏi là cô có thể giúp được gì không, tôi giải thích là tôi đã uống Tylenol cứ mỗi bốn tiếng trong thời gian 36 tiếng, tức uống 12 viên một ngày thay vì 10 viên như hướng dẫn sử dụng ghi không được dùng quá liều. Tôi nói với cô ta rằng tôi gọi để xác minh việc uống quá hai viên có gây ra tổn thương nghiêm trọng nào. Có
một sự im lặng, tôi có thể nghe tiếng gõ bàn phím. Sau đó tôi nghe những lời này, tôi trích nguyên văn những lời cô ta nói với tôi, “Thưa ông, không ai uống quá nhiều như thế mà còn sống cả.” Không biết tôi có nghe đúng không? Chắc là không! Nên tôi giải thích lại với cô ta là tôi đã uống quá liều hai viên nhiều lân trong thời gian 24 tiếng suốt hai ngày liền.

Lần này cô ta trả lời với giọng nghiêm khắc hơn, “Thưa ông, tôi nói rồi không có ai uống thuốc đó quá liều mà còn sống. Tôi muốn ông tới NGAY phòng cấp cứu!” Khi tôi cố gắng giải thích một lần nữa về điều đã xảy ra, vì tôi biết chắc là cô ta nghe lộn, cô ta ngăn tôi và nói, “Một là ông tự lái xe tới bệnh viện, hoặc tôi sẽ gọi xe cấp cứu cho ông.” Tôi bị sốc! Tôi lắp bắp, “Tôi sẽ tự lái xe đi ư.” Cô ta hỏi, “Ông sẽ đi bệnh viện nào?” Tôi cho cô biết và cô ta cúp máy.

Tôi đứng ngây người. Tôi có một buổi họp rất quan trọng lúc 9 giờ sáng hôm đó, giờ là ba giờ sáng. Tôi lê bước tới phòng ngủ, đánh thức Drenda và nói cho cô biết về chuyện xảy ra. Cô nhìn tôi với một ánh mắt hoảng hốt nhưng cảm thông. Chồng cô đã và đang hành xử kỳ quặc trong vài tháng qua, cô ta mệt mỏi khi phải giữ bình tĩnh trong mọi chuyện, giờ còn chuyện này nữa ư? Cô ta nói, “Gary à, chỉ uống nhiều hơn hai viên thôi. Anh biết rõ là nó không thể giết chết anh mà. Gọi lại cho họ đi.” Đúng là sợ hãi thì thật là vô lý và làm cho người ta khốn khổ thêm. “Người tồi gọi điện nói thuốc có thể giết chết tôi, tôi cần đi tới bệnh viện.” Tôi có thể nhìn thấy vẻ mặt ngờ vực của vợ khi tôi quay lại để đi ra khỏi phòng ngủ.

Khi lái xe tới bệnh viện, có hai người nam mặc áo trắng đang chờ bên ngoài cửa vào phòng cấp cứu. Khi tôi dừng xe, họ đi bộ tới chỗ tôi và nói, “Anh có phải là Gary Keese không?” Họ nhanh chóng đưa tôi vào phòng điều trị. Khi đi qua bảng đen trong phòng cấp cứu, tôi thấy tên mình đã được viết trên đó. Trên đó viết, “Gary Keese – quá liều.” Tôi không

thể tin điều đó. Để cắt ngắn câu chuyện, khi bác sĩ lấy mẫu máu, ông đi vào và nói, “Anh đây làm gì? Mức Tylenol trong máu của anh còn không đủ khiến anh hết đau đầu thì điều trị làm gì.” Ồng ta bắt đầu cười khi tôi nói về Trung Tâm Chống Độc. Tôi nghĩ tin này không vui gì cả, chắc chắn là chẳng vui gì khi hóa đơn 2000 đô la được gửi tới qua bưu điện. Ma quỷ đã cài bẫy tôi và lại ăn trộm của tôi một lần nữa.

Tôi kể những câu chuyện này cho quí vị cùng với phần giới thiệu nhằm giúp quí vị thấy cuộc đời của tôi trong tình trạng nào trước khi tôi khám phá Vương Quốc của Đức Chúa Trời. Vâng, tôi là một Cơ Đốc nhân. Tôi có dâng một phần mười. Tôi hướng dẫn thờ phượng trong hội thánh một thời gian. Tôi yêu mến Chúa, nhưng có điều gì đó trục trặc. Tôi đã nói cho quí vị Chúa dạy tôi cách chống trả với linh sợ hãi và được tự do khỏi thuốc chống trầm cảm, những sự tấn công hoảng loạn, nhưng tôi chưa được tự do khỏi các hoàn cảnh đã gây ra sự tranh chiến của tôi với nỗi sợ hãi trước đây, tức là tình trạng vô vọng vê tài chánh!

Hằng ngày tôi vẫn đối diện áp lực kinh khủng nhằm tìm cách kiếm tiền và trả hóa đơn, cộng thêm mười thẻ tín dụng hết hạn và đã bị hủy bỏ, ba khoản vay từ công ty tài chánh, nợ thuế nhà nước, nợ tiền họ hàng và nhiều phán quyết thu hồi tài sản thế chấp.

Như đã nói, cuộc sống chúng tôi là một mớ hỗn độn về mặt tài chánh. Tôi sống trong sự căng thẳng và cảm xúc hỗn loạn. Dù là cơ đốc nhân, nhưng về tài chánh chúng tôi đang chết dần, chết
mòn, và thẻ tín dụng của tôi bị hủy bỏ từng cái một. Tài sản thế chấp bị thu hồi, thẻ tín dụng phải cắt bỏ, các chủ nợ gọi điện thoại. Trong tình thế khó khăn tài chánh ngụp đầu như thế, công việc làm ăn của tôi không tạo ra nhiều thu nhập, chúng tôi không thể mua thức ăn. Gia đình tôi co quắp bên bếp củi trong phòng gia đình để giữ ấm vì chúng tôi không đủ tiền mua dầu nhiên liệu. Chúng tôi lục lọi bàn ghế, ghế trường kỷ để tìm các đồng xu bị rớt giữa các khe với hy vọng thấy đủ tiền mua đủ thức ăn tại cửa hàng McDonald để chia cho các con tôi.

Tôi rất giỏi hủy hẹn với các chủ nợ khi họ gọi, nhưng một ngày nọ một tài khoản trễ nợ đã bị một khách hàng thuê luật sư để thu hồi. Anh ta gọi, đúng là một người không có nhân cách. Anh ta nói rất đơn giản, “Tôi cần tiền trong vòng ba ngày hoặc tôi sẽ thay mặt khách hàng đâm đơn kiện anh.” Thế là tôi xong đời. Tôi không có chọn lựa, tôi không có tín dụng, tôi đã mượn tiền của tất cả bạn bè, tới lúc này tôi mới biết là mình xong đời. Tôi lê vào phòng ngủ, thả người ngang giường và kêu lớn tiếng với Chúa. Tôi đã nghe tiếng Chúa rất mau. Một câu Kinh Thánh tôi đã nghe nhiều lần nổi lên trong tâm trí tôi.

Nguyện xin Ðức Chúa Trời của tôi cung cấp đầy đủ mọi nhu cầu cho anh chị em theo sự giàu có của Ngài trong nơi vinh hiển trong Ðức Chúa Jesus Christ.

Phi-líp 4:19

Tôi trả lời Chúa rằng tôi biết câu đó nhưng các nhu cầu của tôi không được đáp ứng. Ngài trả lời câu hỏi của tôi ngay lập tức, “Đúng, nhưng đó không phải lỗi của Ta. Con không bao giờ để thời gian học cách Vương Quốc của Ta hoạt động. Hầu hết các hội thánh của Ta sống như dân Y-sơ-ra-ên sống trong Cựu Ước – như những nô lệ. Họ sống lối sống nợ nần và bị trói buộc về tài chánh. Ta muốn dân sự ta được tự do.”

Tôi nhanh chóng chạy xuống tầng dưới và nắm lấy Drenda và kể cho cô ta nghe về điều Chúa đã nói với tôi. Tôi ăn năn với cô vì đã không tìm kiếm Chúa và học cách Vương Quốc của Ngài làm việc. Quả thật lúc đó chúng tôi không biết ý Chúa là gì khi Ngài nói chúng tôi không biết cách Vương Quốc của Ngài hoạt động. Vì nói cho cùng thì chúng tôi trong một hội thánh, mỗi lần hầu như đều dâng phần mười theo thu nhập và yêu mến Chúa. Chúng tôi nghĩ mình đã suy nghĩ về Vương Quốc rồi. Tất nhiên tôi sẽ được về thiên đàng, nhưng điều tôi sắp phát hiện đó là mình không biết cách đem quyền năng và thẩm quyền của thiên đàng đến trên đời sống và ảnh hưởng trên các hoàn cảnh tự nhiên. Thế là chúng tôi bắt đầu học Kinh Thánh, Chúa bắt đầu phán và giúp chúng tôi học được ý nghĩa khi Ngài nói về Vương Quốc. Những gì chúng tôi học được thật sốc! Giống như mở đèn trong một căn phòng tối, lần đầu tiên trong cuộc đời chúng tôi tìm thấy câu trả lời cho đời sống tài chánh của mình!

Chúa ơi, Ý Ngài Là Gì Khi Nói về vương Quốc?

Khi Chúa nói tôi không bao giờ học cách Vương Quốc của Ngài hoạt động, tôi vô cùng bối rối. Vương Quốc ư? Drenda và tôi chẳng biết gì. Chúng tôi đã cầu nguyện và xin Chúa dạy ý nghĩa khi Ngài nói như thế: “Chúa ơi, xin dạy chúng con ý nghĩa khi Ngài nói Vương Quốc!” Nên điều đầu tiên tôi phải học đó là “Vương Quốc là gì.” Tôi nghĩ khái niệm này khó cho người Tây Phương nắm bắt, vì chúng ta sống trong suy nghĩ dân chủ và tự do ngôn luận kiểu Mỹ. Vương Quốc của Chúa không phải một chế độ dân chủ, đó là một Vương Quốc có một vị vua. Thẩm quyền của Vua ban truyền xuống Vương Quốc trong đó thẩm quyền được ủy thác cho các chức vụ khác nhau và cho những người hoạt động dưới thẩm quyền đó. Có một đám đông lộn xộn không phải là một vương quốc. Bạn có thể có một triệu dân lộn xộn nhưng đó không phải
là một vương quốc. Vương Quấc là một nhóm người được kết nối lại với nhau bằng luật lệ hay một hình thức cai trị. Định nghĩa vương quốc trong từ điển là: “vương quốc; chính thể hay chính quyền có vua hay nữ hoàng đứng đầu.”

Dù chúng ta ăn mừng Chúa Giê-su đến trên đất vào dịp Giáng Sinh, nhưng ta thường không hiểu là Ngài đến đem theo một hình thức cai trị. Kinh Thánh nói về sự cai trị của Ngài này trong Ê-sai 9: 6-7:

Vì sẽ có một Con Trẻ sinh cho chúng ta, Một Con Trai ban cho chúng ta; Quyền trị vì sẽ đặt trên vai Ngài. Ngài sẽ được xưng là Ðấng Mưu Luận Lạ Lùng, Ðức Chúa Trời Quyền Năng, Cha Ðời Ðời, Chúa Bình An. Quyền trị vì của Ngài sẽ thêm mãi không ngừng, Và hòa bình sẽ kéo dài vô tận trên ngai của Ða-vít và trong vương quốc của Ngài. Ngài sẽ thiết lập và duy trì quyền trị vì của Ngài bằng công lý và công chính, Từ nay cho đến đời đời. Nguyện lòng nhiệt thành của CHÚA các đạo quân sẽ thực hiện điều ấy.

Chúa Giê-su là đầu của Vương quốc này, và khi ta tiếp nhận Giê-su làm Chúa Cứu Thế thì ta trở thành một phần trong Vương quốc đó; chúng ta trở thành công dân. Ta không chỉ trở thành cồng dân nhưng thật sự trở thành một phần trong nhà của Chúa với tư cách con trai, con gái của Đức Chúa Trời.

Nhưng hễ ai tin nhận Ngài, tức những ai tin vào danh Ngài, Ngài ban cho quyền phép trở nên con cái Ðức Chúa Trời. Ðó là những người được sinh ra không bởi huyết thống, không bởi dục vọng xác thịt, không bởi ý người, nhưng bởi Ðức Chúa Trời.

Giăng 1:12-13

Như thế anh chị em không còn là người xa lạ hoặc dân ngoại nữa, nhưng anh chị em là những công dân đồng quốc tịch với các thánh đồ và là những người nhà trong gia đình của Ðức Chúa Trời,

Ê-phê-sô 2:19

Là các thành viên trong nhà Chúa, chúng ta trở thành một bộ phận trong gia đình của Ngài vì thế ta sở hữu một phần trong mọi thứ Chúa sở hữu. Ta cũng trở thành công dân trong vương quốc vĩ đại của Ngài. Điều này ngụ ý chúng ta có các quyền hợp pháp và lợi ích bên trong vương quốc đó. Để hiểu rõ hơn điều tôi nói, hãy để tôi nói về việc làm một công dân của Hoa Kỳ.„Là một công dân Mỹ, bạn có các quyền hợp pháp. Các quyền hợp pháp của bạn được viết trong hiến pháp của chúng ta và trong các bộ luật đã được thông qua trong chính phủ. Những luật lệ và ích lợi này được đưa tới mọi công dần từ trên xuống, dù họ là ai. Các quyền này không dựa vào cảm xúc hay sự khôn ngoan của ta. Không, nó được thiết lập bởi luật lệ và áp dụng cho mọi công dân gọi nước Mỹ là nhà của họ. Có thể có công dân nào đó không biết các quyền hợp pháp của mình, nhưng dẫu vậy họ vẫn có quyền ấy vì họ là công dân của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ.

Đây là điều cần suy nghĩ, tôi hy vọng nó thay đổi toàn bộ cái nhìn của bạn về Đức Chúa Trời và cách bạn nhận từ Chúa. Tại Mỹ nếu ta thấy ai hay thứ gì đó đang muốn lấy đi quyền hợp pháp của chúng ta hay ta bị đối xử bất công, thì chúng ta có thể nhờ đến công lý (công lý có nghĩa là sự thực thi pháp luật hay hành pháp), đó là một quá trình thi hành các quyền hợp pháp của chúng ta. Chúng ta tới tòa án, và quan tòa không quan tâm dáng vẻ chúng ta giàu hay là nghèo. Ông ta chỉ căn cứ vào luật lệ. Ông ta luôn phán quyết đứng về phía luật lệ. Đây là sự an ninh của chúng ta: chúng ta có quyền hợp pháp, chính phủ sẽ xúc tiến quyền hợp pháp của chúng ta qua một tiến trình công lý bên trong nước Mỹ. Với một kiến thức như thế thì chúng ta hãy xem kỹ hơn Ê-sai 9, nói về Vương quốc mới mà Chúa Giê-su sẽ đem đến.

Ngài sẽ thiết lập và duy trì quyền trị vì của Ngài bằng công lý và công chính, Từ nay cho đến đời đời. Nguyện lòng nhiệt thành của CHÚA các đạo quân sẽ thực hiện điều ấy.

Ê-sai 9:7b

Kinh Thánh nói Vương Quốc của Đức Chúa Trời được thiết lập và được duy trì qua công lý, qua sự thực thi luật lệ của Đức Chúa Trời. Sự quản trị có nghĩa là tiến trình triển khai hay củng cố các quyền hợp pháp của bạn. Các quyền hợp pháp của bạn là điều mà Chúa gọi là sự công bình hay điều Ngài nói là đúng, là luật lệ của Ngài. Để đảm bảo bạn có những gì Chúa nói là đúng trong Vương Quốc của Ngài, những gì là của bạn với tư cách là công dân của Vương Quốc đó, Chúa đã cho bạn quyền sử dụng công lý, đó là tiến trình hay sự đảm bảo bạn sẽ có những gì Ngài đã hứa. Chúa đã bày tỏ ý muốn của Ngài qua Lời Ngài, là Kinh Thánh, để chúng ta biết các quyền của mình trong Vương Quốc của Ngài. Đây là tin mừng! Mọi thứ bạn đọc trong Kinh Thánh liên quan đến điều Chúa đã hứa với bạn đã thuộc về bạn rồi vì bạn là công dân trong Vương Quốc của Ngài.

2Cô-rinh-tô 1:20 nói rõ mọi lời hứa – MỌI LỜI HỨA – đều là “phải” và là “amen.” Lời hứa đã được quyết định; nó đã thuộc về bạn một cách hợp pháp.

Vì bất kể bao nhiêu lời hứa Ðức Chúa Trời đã hứa, trong Ngài chúng đều được trả lời là “Phải” cả. Vì thế nhờ Ngài chúng ta có thể nói “A-men,” và dâng vinh hiển về Ðức Chúa Trời.

2Cô-rinh-tô 1:20

Nền tảng của Vương Quốc của Đức Chúa Trời là công lý và công bình – nó không thể dao động. Ta hãy suy nghĩ như thế này: “Nếu tôi biết luật lệ của Vương Quốc Chúa (ý muốn Ngài), thì tôi biết mình có quyền sử dụng công lý, tiến trình thực thi đảm bảo những gì luật lệ nói cho tôi, tôi sẽ tự tin và không sợ hãi.

Ðây là sự vững tâm chúng ta có trước thánh nhan Ngài: nếu chúng ta theo ý muốn Ngài cầu xin điều chi, Ngài nghe chúng ta. Nếu chúng ta biết rằng Ngài nghe chúng ta, bất cứ điều gì chúng ta cầu xin, chúng ta biết rằng chúng ta có những gì chúng ta đã cầu xin Ngài.

l Giăng 5:14-15

Câu này nói Ngài nghe chúng ta, chứ không nói đến việc ghe chúng ta rõ ràng giống như nghe lời chúng ta qua các sóng âm, mà nói về việc Ngài lắng nghe vụ việc của chúng ta. Hãy suy nghĩ về một quan tòa, ông ta nghe một vụ án để đảm bảo công lý được thực hiện. Tòa án và quan tòa có mặt (để cam đoan công lý là dành cho mọi người. Quyết định của quan toà không dựa trên những cảm giác của ông ta nhưng dựa trên luật pháp mà ông đại diện để thực thi luật pháp đó cho mọi công dân. Quan tòa có mặt nhằm (lảm bảo công lý (sự thực thi luật pháp) được diễn ra theo như luật thành văn. Trong trường hợp của Chúa thì ngai của
Ngài (nơi thẩm quyền) và quyền năng Ngài có mặt để đảm bảo công lý (sự thực thi ý muốn của Ngài) đối với mọi người đến với Chúa Giê-su và Vương Quốc của Ngài.

Xin hãy đọc lại câu đó một lần nữa thật chậm rãi và để nó thay đổi quan điểm hiện tại của bạn về Đức Chúa Trời. Nhiều người cảm thấy Chúa đưa ra các quyết định tùy theo trường hợp, nhưng điều đó không đúng. Ngài là Vua của Vương Quốc có các luật lệ không thay đổi. Ngài không và sẽ không quyết định bên ngoài Luật lệ của Ngài. Vì thế chúng ta biết câu trả lời của Ngài là gì trước khi chúng ta cầu xin, chúng ta có thể biết chắc chúng ta có những gì luật pháp của Ngài nói trước khi chúng ta nhìn thấy nó, vì Ngài có quyền năng để thi hành luật pháp của Ngài.

Khi Drenda và tôi bắt đầu biết về các quyền hợp pháp của mình trong Vương Quốc, nó đã thay đổi cách chúng tôi suy nghĩ về Đức Chúa Trời và về Kinh Thánh một cách ngoạn mục. Kết quả của sự hiểu biết mới của chúng tôi là cuộc đời thay đổi. Không còn ăn xin hay ăn mày cũng không còn van nài nữa. Chúng tôi biết những gì Chúa phán đã được ban một cách hợp pháp cho chúng ta với tư cách công dân của Vương Quốc. Chúng ta chỉ cần tiếp tục học cách công bố những gì thuộc về chúng ta và khai phóng nó trên đất. Hãy nghĩ về việc rút tiền mặt qua séc. Có thể bạn có nhiều tiền trong tài khoản séc, nhưng bạn phải công bố quyền sở hữu tiền rồi mới rút tiền qua tấm séc. Có một tiến trình trong mọi hệ thống pháp lý, qua đó chúng ta tuyên bố quyền sở hữu hợp pháp, dù ta đã sở hữu nó rồi.

Quyền năng thiên thượng của Ngài đã ban cho chúng ta mọi sự liên quan đến cuộc sống và sự tin kính, qua sự hiểu biết Ðấng đã kêu gọi chúng ta bằng chính vinh hiển và lòng tốt của Ngài.

2 Phi-e-rơ 1:3

Đó là một vương quốc! Ai là công dân của Vương Quấc đều có cùng quyền lợi như bất cứ công dân nào khác thuộc Vương Quốc. Đây là điều quan trọng ta cần phải hiểu: các vương quốc hoạt động theo luật lệ, luật lệ thì không thay đổi. Tại sao nó lại quan trọng? Nó quan trọng bồi vì nếu Vương Quốc làm việc hay hoạt động dựa trên các luật lệ không thay đổi thì trong Vương Quốc đó không có sự thiên vị mà ngược lại mọi người trong Vương Quốc có cùng quyền lợi hưởng sự thực thi luật lệ của Vương Quốc vì cớ họ giống như bất cứ người nào khác trong Vương Quốc có thể hưởng.

Đây là chỗ vấn đề trở nên hơi lẫn lộn trong hội thánh khắp nơi. Đa số cơ đốc nhân nghĩ Đức Chúa Trời tùy tiện quyết định những gì Ngài muốn làm trong đời sống ai đó. Nói cách khác, họ nghi. Đức Chúa Trời chọn ban phước cho người này mà không ban phước cho người khác. Họ nghĩ Chúa cho phép nhiều việc xảy đến cho con người mà họ không có quyền kiểm soát. Họ nghĩ Ngài sẽ chữa lành cho người này mà không chữa lành cho ngươi kia. Hầu hết cơ đốc nhân nài xỉn Chúa giúp đỡ trong khỉ Ngài đã thực hiện xong những điều Ngài có thể làm để giúp đỡ họ. Ngài ban cho họ cả Vương Quốc!

Khi Đức Chúa Trời bắt đầu phán với tôi về tài chánh và tôi cần học thêm về Vương Quốc của Ngài, Ngài đã cho tôi câu Kỉnh Thánh này.

“Phước cho các ngươi, những người nghèo khó, vì vương quốc Ðức Chúa Trời là của các ngươi.

Luca 6:20b

Chúa nói với tôi rằng câu trả lời cho tài chánh của tôi là Vương Quốc của Ngài, và xin nói thêm đó là biết cách khai thác các luật lệ của Vương Quấc ở trên đất này giống như
Chúa Giê-su đã làm. Tôi thừa nhận lúc đầu đã không biết tất cả ý nghĩa của những điều đó. Nhưng khi tôi suy nghĩ về điều Chúa nói, tôi nhận thấy quả thật là Vương Quốc hoạt động theo luật lệ. Chúng ta có thể kinh nghiệm chức năng và ảnh hưởng của một luật lệ nào đó và chắc chắn nó đều thực hiện chức năng mỗi lần như nhau bởi vì luật lệ không thay đổi. Trước đó, tôi không bao giờ suy nghĩ điều này theo quan điểm thuộc linh. Tuy nhiên, nếu Vương Quốc của Đức Chúa Trời thật sự hoạt động như thế, tôi biết mình có thể học những luật lệ đó, áp dụng chúng và nhận được lợi ích khi nó vận hành trên đời sống tôi.

Tôi nhận ra luật lệ quản trị trái đất này không thay đổi. Thật ra, người ta dựa vào các hoạt động bất biến của các luật lệ này mà đưa người lên mặt trăng hay khiến một phi cơ bay. Nhưng hầu hết cơ đốc nhân không đến với Chúa bằng sự hiểu biết đó. Trái lại, họ xin xỏ và khóc lóc khi họ cần điều gì đó, cố gắng thuyết phục Đức Chúa Trời về điều họ cần như thể Chúa phải chọn chăm sóc họ.

Ví dụ, nếu tôi giảng trong hội nghị của một hội thánh nọ, liệu tất cả dân sự của hội thánh đó có bắt đầu cầu nguyện để đèn sáng trong sự kiện đó không? Họ có kiêng ăn, cầu nguyện, nài xin Chúa, rồi cầu nguyện tha thiết, rên rỉ “Chúa ơi, Ngài biết buổi nhóm này quan trọng thế nào và chúng con rất cần đèn sáng.” Tôi không nghĩ vậy. Thậm chí khi nói đến việc lên kế hoạch cho buổi nhóm tôi không nghĩ tâm trí họ có bận tâm tới việc đèn sáng hay không. Nếu vì lý do nào đó họ đến dự hội nghị buổi tối và đèn không sáng, bạn có nghĩ họ gọi công ty điện lực và nài xin họ bật đèn lên không? Không. Nếu họ làm vậy tôi đoan chắc đại diện công ty sẽ lắng nghe trong chốc lát, rồi anh ta xoay qua đồng nghiệp và nói, “Chúng tôi có đồng hồ báo có điện ở đây.” Do đó anh ta sẽ nói, “Thưa cô, có điện đó, nguyên do là đầu ra của quí vị.”

Khi tôi nói chuyện này trong các hội nghị thì mọi người đều cười. Bạn biết tại sao không? Vì họ biết gọi điện cho công ty điện lực và bảo công ty mở đèn thì thật là ngu ngốc; háu hết chúng ta biết phải làm gì. Họ chỉ bật công tắc lên. Chỉ đơn giản như thế thôi! Không cần sự bày vẽ cảm xúc, không có căng thẳng, họ chỉ cần bật công tắc lên. Bạn có biết tại sao nhân viên điện lực không lo lắng về việc bật đèn không? Vì họ YÊU CẦU đèn phải sáng. Họ yêu cầu đèn sáng vì họ biết cách điện hoạt động. Họ hiểu QUY LUẬT kiểm soát điện, và họ biết quy luật không bao giờ thay đổi.

Nhưng nếu bạn trở lại quá khứ 1000 năm và nói cho mọi người rằng bạn sẽ chiếu sáng toàn bộ một thành phố bằng các bóng đèn thủy tinh nhỏ, thì họ sẽ nghĩ là bạn bị điên. Nếu họ thấy một khu phố được chiếu sáng bằng các bóng đèn thủy tinh nhỏ, họ sẽ nói đó là một phép lạ. Bất cứ điều gì con người không giải thích được thì họ gọi đó là một phép lạ. Nhưng đó không phải là một phép lạ; đơn giản quy luật điện đang vận hành, nó cũng sẽ hoạt động đối với những người để thời gian học cách hoạt động của điện. Chúng ta vừa học biết cách điện hoạt động, hay bạn có thể nói chúng ta vừa đổi mới lãm trí đối với luật lệ chi phối điện. Nên ta mong nó hoạt dộng và ta không ngạc nhiên khi nhìn thấy nó hoạt động. Thật ra, khi nó không hoạt động ta mới thấy ngạc nhiên. Bằng cách hiểu luật lệ chi phối điện và viết nó ra, chúng ta có thể chiếu sáng khắp thế giới. Bằng cách nào? Ta có thể làm bằng cách dạy người khác cách những luật lệ này hoạt dộng để họ vui hưởng lợi ích và họ cũng có ánh sáng. Nhờ sự hiểu biết về các quy luật chi phối điện, chúng ta có thể thực luôn tất cả điều đó. Các luật lệ thuộc linh cũng đúng như vậy. Nếu ta không hiểu, ta sẽ không thể vui hưởng lợi ích hay mô phỏng nó khi ta cần.

Khi thấy một phi cơ bay ta không nói, “ồ, đó là một phép lạ.” Không, chúng ta trông đợi phi cơ bay vì chúng ta hiểu cách một phi cơ bay và tại sao nó bay. Nếu chúng ta trở lại quá khứ 1000 năm và một chiếc Airbus 280 mới, hai tầng bay qua ở độ cao của ngọn cây, thì người ta sẽ nói gì? Họ sẽ nói đó là một phép lạ! Tôi đồng ý chiếc 380 rất là ấn tượng, nặng gần 600 tấn, chở hơn 800 hành khách, bay ở tốc độ 1050km một giờ với tầm bay 16.000km. Nó quá kỳ diệu, đến nỗi có thể khiến bạn suy, nghĩ đó là một phép lạ nhưng nó không phải phép lạ. Chúng ta có thể hỏi những kỹ sư chế tạo chiếc A380 về cách phi cơ này bay được, họ sẽ nói cho chúng ta tất cả quy luật vật lý mà họ sử dụng để khiến phi cơ bay, họ có thể nói cho chúng ta về từng ốc vít và phụ kiện được sử dụng. Các kỹ sư không ra đường băng trong chuyến bay đầu tiên của nó và nói, “Ô, xem kìa, tôi không thể tin được là nó có thể bay.” Chúng ta tự tin khi lên máy bay vì ta biết khả năng bay của nó dựa trên các luật lệ vật lý không thay đổi. Chừng nào chúng ta trong phạm vỉ tham biến của các luật lệ đó thì phi cơ sẽ bay. Hãy nhớ điều này: luật lệ không thay đổi!

Chúng ta sẽ không bao giờ lên máy bay nếu quy luật vật lý thay đổi. Nếu chúng ta mua một vé máy bay, và trên vài hàng chữ mặt trước vé nói thế này, “Việc di chuyển trên chiếc máy bay này là mạo hiểm cho chính bạn vì luật về trọng lực thỉnh thoảng mới hoạt động. Nó hoạt động trong một ngày, ngày hôm sau thì không. Không ai biết chắc cả – bạn có thấy may mắn không? Chúc chuyến bay tốt đẹp.” Lần gần nhất bạn sợ mình sẽ bay ra khỏi ghế là khi nào? Không bao giờ ư? Tại sao? Vì bạn biết luật trọng lực không bao giờ thay đổi.

Những điều tôi đề cập trên là các quy luật vật lý bao quanh trái đất mà Đức Chúa Trời đã tạo ra. Đoán thử xem gì nào? Các luật lệ thuộc linh của Vương Quốc Ngài hoạt động tương tự – nó không thay đổi. Trước khi Chúa phán với tôi về Vương Quốc, tôi biết rất rõ cách các luật vật lý của trái đất hoạt động, nhưng tôi nghĩ Vương Quấc Đức Chúa Trời thì
khác biệt. Tôi từng nghĩ Chúa làm bất cứ điều gì và bất cứ lúc nào Ngài muốn. Nhưng tôi phát hiện điều đó không đúng. Khi tôi thấy các luật lệ thuộc linh trong Vương Quốc của Đức Chúa Trời không thay đổi và ta có thể học, hiểu và áp dụng, lúc đó tôi mới hiểu tại sao Chúa Giê-su luôn nói, “Vương Quốc của Đức Chúa Trời như thế này.” Sau đó Ngài liên hệ Vương Quốc với một điều gì đó trong thế giới tự nhiên để mọi người hiểu cách hoạt động của nó. Thình lình, nó giống như một bóng đèn trong tâm trí tôi ngừng hoạt động. Tôi đã suy nghĩ, “Nếu Đức Chúa Trời ban cho chúng ta Vương Quốc và Vương Quốc hoạt động theo các luật lệ không thay đổi, thì tôi có thể học các luật lệ đó và áp dụng vào đời sống.”

Hỡi đàn chiên bé nhỏ, đừng sợ, vì Cha các ngươi đã vui lòng ban vương quốc của Ngài cho các ngươi.

Luca 12:32

Đó là ngày tôi trở thành một nhà khoa học thuộc linh. Tôi nhìn Kinh Thánh với một ánh sáng hoàn toàn khác. Tôi bát đầu đặt các câu hỏi khi đọc Kinh Thánh: “Tại sao những con cá đó lại nhân cấp? Tại sao người đó được chữa lành? Tại Hao cái bánh đó nhân cấp?” và vân vân. Khi tôi tiếp cận với Kinh Thánh theo cách đó, xin Chúa chỉ cho tôi thấy các luật lộ hiện có – thật là tuyệt vời!

Khi Chúa phán với tôi vào cái ngày mà luật sư gọi, Ngài nói rắc rối của tôi là do tôi không bao giờ để thời gian học cách Vương Quốc của Ngài hoạt động, tôi đi xuống sàn nhà ngay lập tức và ăn năn với vợ vì đã không tìm kiếm Chúa và đổ cho gia đình rơi vào mớ hỗn độn này, như tôi đã nói ở trên. Nhưng chúng tôi không biết thế nào là thật sự tin vậy vào Vương Quốc để có câu trả lời. Chúng tôi có nhóm hội thánh, đang chờ lên thiên đàng, và chúng tôi yêu mến Chúa. Lúc đó chúng tôi không cái khái niệm về ý nghĩa Chúa muốn nói đến

khi Ngài đề cập đến Vương Quốc. Chúng tôi có nan đề thật sự trước mắt, chúng tôi không biết làm cách nào để có số tiền mà luật sư cho thời hạn ba ngày để lo liệu, chúng tôi cũng không biết cách xử lý đơn kiện đang được đệ trình chống lại chúng tôi nếu không có số tiền trong thời gian ba ngày đó.

Đó là một bài thử nghiệm. Đố là kinh nghiệm đầu tiên của tôi về nan đề tiền bạc, tôi muốn Chúa chỉ cho tôi ý nghĩa khi Ngài nói “Vương Quốc.” Để tôi kể cho bạn chuyện xảy ra. Luật sư nói tôi có ba ngày để đưa tiền cho ông ta, tôi thì chẳng có lấy một xu. Sự thất vọng đó buộc tôi vào phòng ngủ và kêu cầu Chúa: Chúa ơi con có nan đề! Tất nhiên, đó là lúc Ngài nói với tôi về Vương Quốc, rằng đó là câu trả lời. Tôi không biết ý Ngài là gì khi Ngài nói như vậy, nhưng tôi chắc chắn là mình sẵn sàng học.

Hai ngày sau vào buổi chiều, tôi tới gặp một khách hàng để nói về bảo hiểm nhân thọ của anh ta. Tiện đây tôi nói luôn, trong những ngày đó tôi luôn đậu xe góc đường quanh nhà khách hàng, không bao giờ đậu trước nhà. Chiếc xe tải nhỏ tôi đang lái có một vấn đề nhỏ. Khi khởi động, xe xả đầy khói trắng ra đường xe chạy và khắp khu phố, tôi cũng chẳng có ý định xả khói. Tôi luôn cảm thấy nếu đậu xe ngay đường đi xe của khách hàng, điều đó không giúp ích cho công việc làm ăn, và lúc rời đi cũng không muôn xả khói ra đầy đường. Tôi nghĩ mức độ tin tưởng của mình trong lĩnh vực tài chánh có thể tác động chút ít nếu trường hợp đó xảy ra, vì tôi đang mời họ đầu tư hàng trăm ngàn đô la cùng với tôi, nếu
có thể được. Suy cho cùng, nếu tôi là một người quản lý tài chánh giỏi thì đâu đến nỗi phải chạy chiếc xe tồi tàn? Đêm đó thật khác biệt.

Khi từ nhà khách hàng đi ra tôi hoảng sợ khi nhìn thấy khách hàng đi theo tôi ra đường chỗ đậu chiếc xe. Tất nhiên anh ta chẳng có ý gì khi làm điều đó, chúng tôi chỉ nói chuyện. Nhưng tôi hơi lo anh ta sẽ còn ở đó khi tôi khởi động xe. Khi tôi lên xe chúng tôi vẫn tiếp tục nói chuyện. Cửa sổ xe được kéo xuống, tôi tiếp tục nói chuyện, hy vọng anh ta sẽ nói chúc ngủ ngon và tôi có thể hành động như thể đang làm điều gì đó trong chốc lát khi anh ta rời đi, nhưng anh ta không đi. Cuối cùng anh ta cũng nói chúc ngủ ngon, nhưng anh ta chỉ đứng lui phía sau xe và đứng đó luôn. Tôi biết mình đã bị lừa. Tôi khởi động xe, hy vọng lần này nó sẽ không xì khói trắng, nhưng đó là điều ước không thành sự thật. Ngay lập tức, không khí đầy khói làm mắt chúng tôi cay xé.

Anh ta vội vàng lại gần tôi và tắt máy xe. Anh ta đi tới cửa sổ xe và bảo tôi mở cốp xe lên. Sau đó anh ta tiếp tục giải thích là đã từng làm thợ máy ô tô bán thời gian, và anh ta muốn kiểm tra một số bộ phận. Được một lát anh ta trở lại và nói, “Giống như tôi nghĩ, roong ráp máy của anh bị gãy. Anh lái xe về nhà và sửa ngay đi.” Tôi cảm ơn anh ta và lái đi, nhưng phát hiện của anh ta chẳng có nghĩa lý gì với tôi. Tôi có tiền đâu mà sửa.

Văn phòng của tôi chỉ cách nhà khách hàng sáu dặm, tôi trở lại văn phòng, cái bóng phiền muộn quen thuộc lại đến trên tôi. Nhưng đang khi lái xe, tôi nhớ lại điều Chúa đã nói với tôi, tôi bắt đầu nói chuyện với Ngài về chiếc xe của tôi. Tôi nói: “Chúa ơi con không có tiền để sửa cái xe này. Xe này con vẫn còn nợ tiền người ta nữa, con không thể bán xe hư được. Con không biết làm gì cả. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu chiếc xe cháy rụi luôn. Như vậy công ty bảo hiểm sẽ trả hết số tiền và con được thoát nợ.”
Cách văn phòng khoảng ba dặm, tôi thấy bọt nước mà tôi đã thấy trước đó phun lên mui xe. Khi tôi xem bọt nước phun lên càng ngày càng lớn cho đến lúc, khi tôi lại vào bãi đậu xe của văn phòng, thì bọt đó cháy thành một đóm lửa. Tôi bị sốc, toàn bộ phần trước của xe bị lửa cháy cao hơn mui xe tầm hai mét. Tôi nhanh chóng chạy vào văn phòng và gọi bộ phận cứu hỏa. Ngày hôm sau, công ty bảo hiểm đã tính tổng giá trị chiếc xe, họ đưa tôi một tấm séc, số tiền đủ trả cho chiếc xe và còn đủ dư để đưa một tấm séc cho luật sư đã gọi tôi ba ngày trước ngay trong đêm. Drenda và tôi ngạc nhiên. Chúng tôi không biết phải suy nghĩ điều gì. Chúng tôi biết Đức Chúa Trời hành động vì chúng tôi, và có điều gì đó đã thay đổi. Nhưng kết ước của chúng tôi đối với Vương Quốc sắp bị thử thách theo một cách khác và chính điều này dọn đường cho chúng tôi trong nhiều năm sắp tới.

Sau khi chiếc xe cháy trụi, chúng tôi thấy phấn khích, nhưng thình lình chúng tôi nhân ra mình không có phương tiện. Dù bây giờ chiếc xe đã được trả xong và thẻ tín dụng đã được thanh toán, nhưng chúng tôi không còn tiền để mua xe mới. Khi nghe chúng tôi mất xe, cha tôi gọi điện và nói ông muốn giúp chúng tôi có một chiếc mới. Khi nghe tin đó chúng tôi rất phấn khởi. Cha tôi và tôi tới của hàng bán ô tô địa phương, tôi và Drenda thấy một chiếc xe mà chúng tôi thích. Chiếc xe có giá 17.000 đô la và cha nói ông sẽ đưa chúng tôi 5.000 đô la tiền mua, có nghĩa chúng tôi phải thanh toán 12.000 đô la. Tôi lưỡng lự khi điền vào tờ tín dụng và cha tôi cùng ký vào đó. Họ sẽ cho chúng tôi biết vào buổi sáng.

Đêm đó chúng tôi không ngủ được. Chúng tôi biết không thể nhận khoản vay đó. Chúa vừa mới phán với tôi về việc làm đó nhưng không có xe, tôi bị áp lực để buộc phải vay và nhượng bộ. Sau một đêm ngủ đáng sợ, Drenda và tôi đồng ý là sẽ không ký vào giấy nợ. Tôi gọi điện cho cha và cảm ơn
ông về đề nghị giúp đỡ hào phóng, nhưng tôi nói là chúng tôi sẽ hủy. Tiếp theo tôi gọi cho người bán hàng và nói điều tương tự. Họ cũng thất vọng vì khoản vay đã được chấp thuận vào buổi sáng hôm đó và sẵn sàng nhận chiếc xe.

Dù chúng tôi không biết Chúa sẽ giúp chúng tôi có xe bằng cách nào, nhưng bên trong chúng tôi cảm nhận sự bình an.

Trong suốt khoảng thời gian đó, Drenda đang bán một Hố đồ cổ, vì cô phát hiện cô có thể bán đồ cổ được. Cô đã nhắn tin cho một người muốn bán đồ nội thất một tháng trước khi chiếc xe chúng tôi cháy trụi nhưng lúc đó đã không thể liên lạc với anh ta. Vài ngày sau khi chiếc xe bị cháy, anh ta gọi điện và đồng ý bán hết đồ đạc nội thất – chứa đầy trong ba căn phòng -cho Drenda với giá thấp hơn 1000 đô la. Drenda có một thỏa thuận với công ty bán đấu giá, để họ bán đồ nội thất đó cho cô, họ cũng thỏa thuận về khoản hoa hồng của cô về khoản đấu giá bằng cách cho cô sử dụng một chiếc xe đã qua sử dụng còn rất tốt do công ty đấu giá sở hữu thay vì trả tiền mặt. Thế là giờ chúng tôi có một chiếc xe con liên hợp đã thanh toán xong, thẻ tín dụng được trả xong và khoản nợ được thanh toán hết.

ồ! Đây là cách Vương Quốc Chúa hoạt động. Lúc đó bản thân chúng tôi đã chứng minh hệ thống Vương Quốc Đức Chúa Trời có hiệu quả, và chúng tôi kết ước học hỏi và sử dụng hệ thống của Vương Quốc của Đức Chúa Trời kể từ đó trở đi. Có thể bạn hỏi, “Chúng tôi đã tận dụng nguyên tắc nào?” Nguyên tắc lớn nhất là đừng tin vào nợ nần mà hãy xin Chúa những gì mình cần và để Ngài chỉ cách cho chúng ta thu hoạch.

Trường hợp chiếc xe khiến tôi suy nghĩ và nhấn mạnh một trường hợp khác đã xuất hiện vài tháng trước đó, nhưng lúc đó tôi không hiểu Chúa bày tỏ điều gì. Các nối kết trong đầu tôi vẫn chưa được kết nối lại như là nguyên tắc của Vương Quốc Chúa.
Tôi thích săn nai, nhưng nhiều năm không bắt được con nào. Tôi đi ra bãi săn, ngồi trong tiết trời lạnh lẽo, đi hết ngày này tới ngày khác mà không có chút may mắn. Không chỉ vì tôi thích đi săn, mà vì tôi có mấy đứa nhỏ phải cho ăn, và có thể sử dụng thịt nai cho chúng ăn. Dù trong quá khứ tôi cũng thành công vài lần, nhưng lần mới nhất tôi có một mùa săn nai thành công và đếm thịt về nhà là cách đây nhiều năm rồi. Một ngày kia tôi đang suy nghĩ về săn nai sắp tới, tôi đã nghe tiếng Chúa. Ngài phán, “Tại sao con không để Ta chỉ cho con bắt nai trong năm nay?” Điều này làm tôi kỉnh ngạc. “Chỉ cho con cách bắt nai trong năm nay ư?” Điều đó có nghĩa gì? Tôi cầu nguyện về những lời đó và cảm nhận được sự thôi thúc gieo hạt giống tài chánh, hay món quà vì mục đích chính xác là bắt được con nai. Tôi cảm nhận Chúa nói khi tôi gieo để bắt được nai, thì tôi phải tin là đã nhận được trước khi tôi thật sự có nó, theo như Mác 11:24.

Vì thế Ta nói với các ngươi, mọi điều các ngươi xin trong khi cầu nguyện, hãy tin rằng các ngươi đã nhận được, thì các ngươi sẽ nhận được..

Là cơ đốc nhân dù luôn dâng hiến và hỗ trợ hội thánh, nhưng việc gieo như thế, với ý định rõ ràng và tin rằng mình nhận được khi cầu nguyện là điều mới mẽ. Tôi lấy một tấm séc và viết trong phần ghi nhớ, “Vì con nai của năm 1987.” Tôi đặt tay lên và gửi cho một chức vụ mà tôi tin tưởng rồi công bố tôi đã nhận con nai khi tôi gửi tấm séc đi. Chúng tôi sống tại Tulsa, Oklahoma, lúc đó thành phố có các quy định giới hạn săn bắn nên thật ra tôi không có chỗ đi săn, nhưng một người bạn trong hội thánh mời tôi đi tới nhà bà nội của anh ta tại vùng quê để dự Lễ Tạ ơn. Anh ta nói ở đó có một vài con nai xung quanh trang trại. Thế là gia đình tôi đến vào buổi sáng Lễ Tạ ơn, tận hưởng một ngày ăn uống và thông công tuyệt vời và săn nai.

Bạn tôi không thật sự biết phải bảo tôi đi đâu, nhưng có một đồng cỏ và bên cạnh nó là khu rừng, anh ta khuyên tôi đi ra bãi cỏ và ngồi cạnh một cái cây lớn đó. Tôi muốn bạn làm được bức tranh này. Tôi đang ngồi trong một đồng cỏ khô đã cắt, ở giữa có một cái cây lớn. Tôi ngồi dựa lưng vào cây và nhìn về cánh rừng cách tôi khoảng 120 mét. Giờ khi tôi nhìn lại mới thấy mình đang ngồi trong một cánh đồng trống trãi cạnh một cái cây, một địa thế không thật sự lý tưởng.

Sau 30 – 40 phút gì đó, tôi không hề biết, một con nai đực chạy ngang qua cánh đồng phía sau tôi hướng về cánh rừng phía trước mặt tôi. Cái cây nằm giữa tôi và con nai, nên con nai đực không nhìn thấy tôi và tôi cũng không thấy nó. Trên đường chạy vô rừng con nai đực chạy thẳng về phía cái cây mà không nhìn thấy tôi ngồi đó. Khi con nai đực tới chỗ cái cây, nó ngửi mùi của tôi và dừng lại, thắc mắc tôi đang ở đâu. Con nai đực nhìn xung quanh cái cây, hai mắt nhìn nhau cùng lúc từ khoảng cách 5 mét. Tôi không chắc ai ngạc nhiên hơn, nhưng con nai đực đó không lãng phí thời gian để tăng tốc. Sau tiếng phì hơi thật mạnh nó tăng hết tốc lực chạy vô rừng. Tôi vẫn ngồi yên đó khi con nai đực đang chạy hết tốc độ xa khỏi tôi, tôi chuẩn bị súng trường và dùng ống ngắm tìm nó.

Nhắm thẳng vào con nai đực đuôi trắng đang chạy hết tốc lực và thực hiện một cú bắn ngay lập tức không phải là một cú bắn dễ thực hiện. Sự thật là trước đó tôi chưa bao giờ bắn một con nai đang chạy. Tôi nhớ mình hầu như không thể đưa con nai vào tầm ngắm ống nhòm vì nó nhảy cao lên không trung như nai đuôi trắng thường làm khi chạy nhanh hết mức. Nhưng khi tôi kéo cò thì con nai đực ngã xuống và không di chuyển. Tôi sốc! Tất cả đã xảy ra trong chốc lát. Phát bắn có khoảng cách 110 mét, vì tôi đã dùng sải chân để đo.
Nghe tiếng súng trường bạn tôi chạy ra và chúc mùng tôi vì bắn được con nai khi anh ta thấy nó nằm đó. Trước đó tôi không nói cho bạn tôi điều Chúa đã phán với tôi liên quan đến cách nhận con nai, nhưng giờ tôi nhìn anh ta và nói, “Tôi nghĩ có được con nai này không do tài săn bắn của tôi.” Sau đó tôi lấy ra một mẫu giấy từ trong áo săn, trên đó tôi có viết ngày tháng tôi gửi tấm séc. Trên đó nghi đơn giản, “Tôi tin tôi nhận được con nai của năm 1987, trong Danh Chúa Giê-su.” Tôi cũng viết ngày tháng và giờ tôi cầu nguyện lời cầu nguyện đó. Tôi đưa tờ giấy lên cho bạn tôi xem và sau đó bắt đầu kể cho anh ta về những điều Chúa bảo tôi làm.

Biến cố này đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi biết chắc chắn nó đến từ Chúa nhưng vì lý do nào đó tôi không hiểu là mình đang áp dụng quy luật của Vương Quốc Chúa. Thật ra, thuật ngữ “Vương Quốc” không phải là điều tôi từng suy nghĩ trước đó. Bắt được con nai đó là điều kỳ diệu, nhưng liệu nó có xảy ra nữa không? Nếu không có khái niệm về luật lệ của Vương Quốc, tôi sẽ không biết cách nào hay điều gì đã khiến con nai xuất hiện. Nên tôi cứ cho đó là điều đến từ Chúa, tôi chờ đợi để thử một lần nữa vào mùa săn nai tiếp theo. Nhưng trước khi mùa săn đến thì chiếc xe cháy rụi. Khi nó cháy rụi và chúng tôi có chiếc ô tô liên hợp đã được thanh toán thì Chúa đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của tôi. Lúc này tôi thật sự hào hứng đi săn con nai vào mùa tiếp theo. Tôi muốn thử lí thuyết của mình và học thêm về Vương Quốc của Đức Chúa Trời. Mùa săn nai không còn lâu nữa!

Tôi bắn con nai đầu tiên tại Oklahoma vào mùa thu năm 1987. Nhưng vào tháng 7 năm 1988 chúng tôi đã chuyển tới Ohio, nơi tôi đã lớn lên. Dù lớn lên đó, nhưng lần cuối tôi sống đó đã 12 năm rồi. Lớn lên Ohio nhưng đó tôi chưa bao giờ săn nai thành công. Dù đã thử vài lần nhưng chưa bao giờ bắn được con nào. Khỉ đã ổn định tại một căn nhà phố mà chúng tôi đã thuê tại Ohio, tôi nhận ra mình không
biết chỗ đi săn. Khi còn là cậu bé tôi đã săn những con thỏ dọc theo một con suối nhỏ phía bẽn kia đường đối diện nhà bố tôi. Khi lớn lên tôi đã đặt bẫy trong nhiều năm nhưng chưa một lần thấy một con nai hay dấu vết nào cho thấy có nai trong khu vực đó. Một ngày nọ tôi ở trong trường đại học thì anh trai hồ hởi gọi điện thoại cho tôi. Anh nói là đã nhìn thấy một con nai dọc con suối gần nhà cha tôi. Cả hai chúng tôi đều ngạc nhiên.

Tôi nhớ trong cuộc nói chuyện đó tôi đã quyết định đi tới cuối con suối để sẵn sàng cho ngày đầu tiên của mùa săn nai. Tôi gọi điện thoại cho anh trai và xin anh cho lời khuyên nên tới khúc nào của con suối. Dù không trở lại đó trong vài năm nhưng anh vẫn nhớ một cây thông lớn nằm cạnh phía sau con suối dọc theo cánh rừng. Anh nghĩ đó có thể là một địa điểm tốt. Vì đã lui tới phía cuối của con suối đó nhiều lần trong những năm tháng lớn lên, nên tôi biết mọi khúc cua của con suối và tôi biết chính xác nơi anh trai tôi chỉ.

Drenda và tôi đã sao chép những gì Chúa đã bày tỏ cho chúng tôi năm trước đó tại Oklahoma – gieo hạt giống, viết nó ra và tin rằng chúng tôi nhận khi chúng tôi cầu nguyên theo như Mác 11:24. Lúc đó, giới hạn của bang Ohio chỉ cho phép săn hai con, đực hay cái cũng được. Chúng tôi nghĩ sẽ gieo vì một con nai và sau đó đi bắt con thứ hai. Drenda và tôi đã gieo một hạt giống vì con nai đó và tin là mình nhận được khi cầu nguyện. Thật lạ lùng, trong bốn mươi phút buổi sáng đầu tiên của mùa săn nai, tôi không bắt được một mà tận hai con. Chà, chúng tôi đang nắm chắc trong tay một sự thật.

Một tháng sau, tôi có một giấc mơ về một ý tưởng kinh doanh. Công việc kinh doanh bao gồm tất cả tri thức về tài chánh mà tôi đã có được từ kỉnh doanh bảo hiểm, nhưng trong giấc mơ công việc kinh doanh có một mục đích khác. Tôi không hiểu hết về giấc mơ nhưng tôi chắc chắn Chúa

đang hướng dẫn tôi bắt đầu công việc kinh doanh riêng và bỏ công ty tôi đã làm việc trong tám năm. Vào thời điểm giấc mơ đó tôi vẫn đang làm việc bán bảo hiểm nhân thọ và bán chứng khoán.

Trong tuần tôi có giấc mơ, tôi có một chuyến thăm được lên lịch với một gia đình để nói về bảo hiểm, dù chúng tôi đang nói về bảo hiểm nhân thọ nhưng tôi biết việc sở hữu bảo hiểm nhân thọ không phải là nhu cầu hay vấn đề thật sự của họ. Ngân sách hàng tháng của họ hồi lên hồi xuống, nợ nần cũng vậy. Một phần thông thường trong việc lên kế hoạch cho khách hàng là yêu cầu họ điền vào giấy dữ liệu với đầy đủ thông tin tài chánh của họ. Điều này cho phép tôi biết họ cần mức bảo hiểm nhân thọ bao nhiêu. Đêm đó, tôi thấy khó chịu về gia đình này. Tôi muốn giúp họ, nhưng không biết phải làm thế nào. Tôi cầm giấy thông tin của họ, ngồi xuống và bắt đầu tính toán một số lựa chọn. Khi làm việc với máy tính, tôi không còn xem xét về bảo hiểm nhân thọ mà bắt đầu xem xét liệu mình có thể giúp họ không sử dụng đến một đồng xu nào trong ngân sách hàng tháng. Bằng cách tái sắp xếp một số chuyện và dùng máy tính để tính toán, tôi bị sốc vì gia đình này có thể hết nợ trong thời gian chưa đến 7 năm, bao gồm tài sản thế chấp, mà không thay đổi thu nhập của họ.

Tới lúc này tôi đã làm việc trong lĩnh vực tài chánh được tám năm, và tôi chưa bao giờ nghe ai nói điều đó có thể thực hiện. Tồi đã tính toán lại trường hợp đó hết lần này tới lần khác nhưng vẫn có cùng câu trả lời: sáu năm hai tháng là họ sẽ hết nợ. Sau đó tôi đến ngăn kéo để hồ sơ và bắt đầu
lòi ra các tờ thông tin của các khách hàng khác. Tôi thực hiện các phép tính tương tự và đều đi đến một kết quả giống nhau: .dưới 7 năm là hết nợ. Thành thật thì tôi bị sốc bởi dữ liệu này.

Tôi nghĩ khách hàng của tôi sẽ được khích lệ khi nhìn I hây điều này, nên tôi quyết định đánh máy một bài thuyết trình thật hay và trình bày những gì mình đã phát hiện liên quan đến các nhu cầu về bảo hiểm nhân thọ khi gặp họ. Tôi thật sự cảm thấy lo cho gia đình này. Tôi biết áp lực tai chánh ảnh hưởng mọi khía cạnh đời sống như thế nào, và tôi muốn họ biết tình hình không có vồ vọng. Thế là tôi (rình bày phần thuyết trình ngắn đã được đánh máy cho khách hàng. Khi tôi trình bày hết những con số, họ ngồi đó và kinh ngạc. Sau khi tôi cho họ thấy có thể hết nợ nhanh như thế nào, thì người chồng nhảy tưng lên, với những giọt nước mắt và bắt đầu cảm ơn tôi. Thật sự cảm giác đó giống như bạn xem trên tivi khi một gia đình thắng sổ xố hay có (lược một giải thưởng lớn trong một trò chơi truyền hình. Họ không thể tin điều tôi đang nói với họ. Đó thật sự là một kinh nghiệm cảm động đối với họ và cả với tôi nữa.

Khi nghĩ về buổi tối hôm đó, tôi không thể quên được Hự thật rằng chỉ cần sắp xếp lại các tài sản của khách hàng và những con số tôi có thể cho họ thấy cách để thoát khỏi nợ nần trong thời gian dưới 7 năm. Tôi nhìn thấy được ảnh hưởng và hy vọng mà phát hiện này đem lại cho họ. Tôi xem lại hầu hết hồ sơ của khách hàng để kiểm tra xem có bao nhiêu khách hàng lọt vào “khung thời gian dưới 7 năm để thoát nợ”. Tôi ngạc nhiên khi thấy 85% khách hàng phù hợp nhưng ai sẽ nói cho họ biết điều này? Sau đêm hôm đó thảo luận với khách hàng và sau khi xem xét hồ sơ của nhiều khách hàng cũ, tôi nhận ra mình có thể bắt đầu một công việc kinh doanh, chỉ cho người ta thoát khỏi nợ nần qua kế hoạch của tôi.
Thời điểm đó chính tôi cũng chưa thoát khỏi nợ nần, nhưng chắc chắn tôi có sự cảm thông với những người bị áp lực tài chánh, sứ mạng này hấp dẫn tôi hơn nhiều so với việc chỉ bán bảo hiểm nhân thọ. Tôi bắt đầu chỉ cho tất cả các khách hàng bảo hiểm thấy cùng các bài viết tôi đã in ra, và tất cả họ đều sốc, chẳng có ngoại lệ nào.

Khi hình thành mô hình kinh doanh, tôi cố một số vấn đề cần phải tính toán. Trước tiên, thực hiện các phép tính bằng tay sẽ rất lâu và sau đó phải đánh máy các phép tính này bằng tay thành dạng thức có thể thuyết trình. Thứ hai, tôi sẽ kiếm tiền bằng cách nào khi làm điều này? Cuối cùng, tôi thực hiện một thỏa thuận với một công ty thiết kế phần mềm và yêu cầu họ viết một chương trình mà tôi có thể sử dụng để thực hiện kế hoạch nhanh hơn. Liên quan đến vấn đề thứ hai, tôi biết là không thể tính tiền người ta để giúp họ thoát nợ trong khi họ không có tiền. Tôi bắt đầu cầu nguyện về chuyện này.

Một ngày nọ tôi có suy nghĩ này. Tôi thật sự cảm nhận Chúa cho tôi một ý tưởng về cách điều hành công ty của mình, giúp đỡ người ta mà không tính tiền, nhưng cùng lúc tôi cũng làm ra tiền. Trong kế hoạch, tôi tìm thứ mà tôi gọi là tiền bị mất, tiền khách hàng đã có nhưng họ không nhìn thấy. Ví dụ, tôi sẽ thực hiện một sự so sánh về xe hơi, nhà, cuộc sống và mức bảo hiểm sức khỏe để tìm các khoản tiết kiệm. Tôi so sánh tỉ lệ tài sản thế chấp để xem thử việc tái cấp vốn có hợp lý không. Tôi kiểm tra nhiều thứ theo cách đó dù cá nhân tôi không xử lý mọi lĩnh vực kinh doanh mà mình đã nghiên cứu. Khi ở tại nhà khách hàng, tôi cho họ xem những khoản tiết kiệm và bảo họ tự đi tìm một công ty có thể triển khai ý tưởng của tôi hay tìm một người đại diện điều hành một công ty mà tôi tìm được, là công ty rẻ hơn cho họ. Bất chợt tôi nhận thấy khách hàng này xúng đáng để tôi tính phí giới thiệu với những công ty đó.

Về thực chất, tôi đã làm mọi công việc bán cho khách hàng bằng cách giới thiệu các công ty và sản phẩm của họ. Tất cả những gì họ cần làm thật đơn giản là ký vào. Thế là tôi bắt đầu liên lạc với những người bán, các đại diện và các chuyên gia mà tôi đã giới thiệu với khách hàng của mình, nói với họ điều tôi đang làm và hỏi liệu họ có nghĩ công việc đó xứng đáng nhận phí giới thiệu hay không. Tất cả đều nói “có.” Nên đó là điều tôi đã làm. Tôi bỏ công ty cũ và bắt đầu công ty riêng của mình nhằm giúp người ta thoát nợ. Công việc kinh doanh phát đạt, trong quá trình hoạt động đã làm ra đủ tiền để tôi và Drenda thoát khỏi nợ trong thời gian 2 năm rưỡi. Chúng tôi rất phấn khởi! (Nếu quí vị quan tâm tới việc kế hoạch được thực hiện mà không tốn phí, hãy gọi 1-800-815-0818. Hiện nay sau 28 năm chúng tôi vẫn làm công việc đó!).

Mỗi ngày là một ngày mới khi Chúa liên tục cho chúng tôi thấy nhiều điều hơn nữa về cách Vương Quốc của Ngài hoạt động. Khi tôi tới thăm một khách hàng khác, Chúa phán với tôi về việc thuê người và xây dựng công việc kinh doanh nhỏ của tôi thành một công việc kinh doanh thực thụ. Khi thuê người làm việc cùng chúng tôi, việc kinh doanh của chúng tôi bắt đầu thịnh vượng ở mức độ ngày càng lớn hơn.

Trong phần giới thiệu tôi đã nói với bạn về cách chúng trả tiền mặt cho những chiếc ô tô và xây một căn hộ mơ ước. Trong những buổi họp khinh doanh hàng tháng với các nhân viên mới thuê, tôi đều chia sẻ về Vương Quốc của Đức Chun Trời, người ta được kéo đến công ty tôi để nghe thêm về Vương Quốc Chúa và cách áp dụng nó vào chính đời sống của họ cũng như đến vì mục đích cơ hội kinh doanh.

Những bài học Chúa chỉ cho tôi thật kỳ diệu, tất nhiên nhiều bài học trong đó chúng tôi học được khi tồi đi ra săn bắn mỗi năm. Ít nhất thì những câu chuyện nói về việc đi, tôi thấy đó là một điều kinh ngạc. Tôi sẽ không tin nếu
tôi không nhìn thấy chúng được mở ra ngay trước mắt mình. Mỗi câu chuyện dạy tôi một điều mới về Vương Quốc Chúa mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trước đó. Tôi nghĩ sẽ chia sẻ một số câu chuyện đó với bạn trong cuốn sách này, nhưng nếu bạn thật sự muốn đọc những câu chuyên đi săn của tôi, thì bạn có thể mua cuốn sách Faith Hunt từ trang mạng của tôi.

Câu chuyện này xảy ra vài năm sau khi tôi khám phá ra việc săn nai qua việc sử dụng tri thức mới được phát hiện về Vương Quốc Chúa. Như tôi đã chia sẻ với bạn, Đức Chúa Trời đã dạy tôi cách gieo để gặt một con nai đực và nhận lấy sự đáp lời – coi như đã xong khi cầu nguyện -mỗi năm tôi đều thu hoạch con nai đực trong thời gian săn từ 30 – 45 phút mà không có một ngoại lệ nào. Điều đó đã diễn ra cho đến bây giờ là 28 năm. Vào năm đặc biệt đó tôi cũng đi săn như bình thường, tôi hoàn toàn tự tin là con nai sẽ xuất hiện. Thật vậy, trong vài phút tôi nhìn thấy một con nai đực đi bộ ra xa khỏi tôi và sắp sửa vào phần đất của hàng xóm cách đó 200 mét. Tôi biết một khi con nai đi vào khu rừng đó thì nó sẽ mất dấu, và tôi biết đó là con nai đực của mình. Đó là những ngày trước khi tôi biết săn bắn bằng cung, sử dụng tiếng kêu ủn ỉn và sử dụng sừng nai gây ra tiếng động để thu hút chúng tới. Tôi biết con nai này là vụ thu hoạch của tôi, nhưng tôi bất lực nhìn khi nó sắp sửa đi vào cánh rừng của hàng xóm nhưng thình lình tôi nghe trong tâm linh, “Hãy bảo con nai đến với con.” “Gì cơ? Bảo con nai đến với con ư; nghĩa là sao?” Tôi không chắc chắn, nên đã nói lớn tiếng, nhưng không đủ lớn để con nai có thể nghe tôi, “Con nai kia, ta ra lệnh cho người dừng lại, quay lại, đến và đứng dưới cái cây của ta.” Lúc đó tồi dùng cung để săn và đã nói thêm phần sau, bảo nai hãy đứng phía dưới cái cây của tôi, vì tôi muốn con nai phải thật gần. Tôi phỏng chừng nếu đức tin có thể đem con nai đó đến cho tôi thì tôi cũng có thể yêu cầu nó đến dưới cái cây của tôi, tại đó tôi có thể thực hiện một phát bắn chuẩn.

Thật lạ lùng, khi nói những lời đó, con nai đực đã dừng lụi ngay lập tức, nó quay lại và bắt đầu hướng thẳng về phía cái cây. Tôi sốc khi con nai đực băng qua 200 mét và đến thẳng dưới cái cây của tôi, nó đúng yên, dối diện ngay phía dưới chỗ cây của tôi, tức là tôi chỉ cách nó có 3,5 mét. Tôi không ngụy trang, không biết đánh hơi, không sử dụng tiếng ủn ỉn để gọi nó, chỉ có tôi và Đức Chúa Trời và giờ con nai đó đang đứng đối diện ngay phía dưới tôi. Tôi không nghĩ ai lại bắn trượt với khoảng cách đó. Tôi đem con nai đực về nhà với sự hớn hở và vui mừng, nhưng tôi không thể không suy nghi về những gì đã chứng kiến. Con nai có thật sự đến vì tôi đã nói và ra lệnh cho nó. Dường như chắc chắn như thế.

Trang trại mà chúng tôi đang thuê tại Ohio rộng 89 mẫu Anh, trong đó có một số cánh rừng, các rạch rậm rạp và có các cánh đồng. Trong những tháng mùa đông và đặc biệt nếu có tuyết trên mặt đất, chúng tôi rất thích đi săn thỏ. Ohio có một mùa săn gà lôi song song với mùa săn thỏ, nhưng chúng tôi hiếm khi thấy gà lôi trên trang trại của mình.

Vào ngày đặc biệt đó, chúng tôi đi săn thỏ qua trũng rạch thì một con gà lôi trống vỗ cánh bay hốt hoảng. Tôi nhanh chóng xoay người qua và bắn. Tôi biết lúc kéo cò nó chỉ xén qua cánh của con gà lôi mà thôi. Nó rơi xuống, tuy nhiên lúc chạm đất nó chạy hết tốc lực. Một con gà lôi có thề chạy với tốc độ 35km một giờ, và con gà này đang làm mọi thứ có thể để chứng minh điều đó. Đất bị một đợt tuyết rơi mới phủ lên, con gà thì đang chạy ra cánh đồng cỏ trông dốc đứng khá cao, nên tôi có thể dễ dàng nhìn thấy mỗi bước của nó khi trốn thoát.

Tôi bất lực đứng đó trong chốc lát, tôi nghĩ con gà sẽ trốn thoát, nhưng trong tâm linh tôi có một sự xức dầu tức thì. roi biết đều gì đã xảy ra khi tôi ra lệnh cho con nai đực dừng lụi và tiến về phía tôi. Tôi cảm nhận nên thử làm điều đó ngay lúc này, thế là tôi la lớn tiếng, “Con gà tây kia, trong Danh Giê-su, hãy dừng lại!” Ngay lập tức tôi không còn nhìn thấy nó di chuyển lên về phía trước. Tôi có thể nhìn thấy rõ cả cánh đồng, con gà lôi đã dừng lại ngay lúc tôi đã la lên. Con trai tôi là Tim ở đó với tôi, nó nói, “Bố ơi, con gà lôi dừng lại lúc bố la lên.” Nhưng nó đâu rồi? Tim và tôi lần theo dấu nó ra ngoài cánh đồng, nó ngồi đó trên đống tuyết! Con gà đã vùi nửa đầu vào đống tuyết nhưng toàn bộ xác nó nằm lồ lộ trên tuyết. Nó nằm phía sau đám cỏ và đó là lý do chúng tôi không nhìn thấy. Nó chết chưa? Tôi nhặt lên và ngay lập tức nó tuôn ra một tràng vỗ cánh rất mạnh và kêu quác quác. Con gà còn sống khỏe! Lúc mổ thịt chúng tôi kiểm tra và thấy cú bắn chỉ tạo ra một vết bên cánh phải của nó mà thôi. Tim và tôi nhìn nhau trong sự ngỡ ngàng. Không có ai tin nổi điều chúng tôi vừa thấy, không ai cả.

Như tôi đã đề cập trước, Ohio giới hạn săn bắn hai con nai, giống nào cũng được, nhưng một năm chỉ được thu hoạch một con nai đực. Bang Ohio đang cố giảm số lượng nai trong tiểu bang bằng cách nhắm đến nhiều con cái hơn. Nên tôi gieo hạt giống để bắt được một con đực và một con cái, rồi con nai đực xuất hiện đều đặn trong thời gian 30 – 40 phút ngay lần đầu tiên chúng tôi đi ra săn, và lần sau đi thì con cái xuất hiện. Một ngày nọ có một điều lóe ra trong tâm trí, “Chờ đã, con nai sẽ xuất hiện theo trật tự mình đã viết ra khi gieo hạt giống.” Điều đó có thể nào đúng không? Chuyện gì xảy ra nếu tôi đảo trật tự? Thường tôi sẽ gieo để bắt được một con nai đực và con cái, và đó là trật tự chúng sẽ xuất hiện. Lần này, tôi gieo cho con cái và con đực thay vì theo trật tự gieo cho con đực rồi mới tới con cái. Con nai lại đến, nhưng lần này con cái xuất hiện trước sau đó tới con đực. Tôi đã thay đổi điều này trong vài năm nhằm thử lý thuyết của mình và mỗi lần đều hiệu quả. Khi tôi chứng kiến những điều này xảy ra, tôi hoàn toàn kỉnh ngạc về Vương Quốc Chúa và việc mình biết quá ít về nó. Có một điều chắc chắn, Chúa đang chỉ cho tôi thấy tôi có nhiều thẩm quyền liên quan đến cách cuộc đời tôi đang tiếp diễn hơn là điều tôi nghĩ.

Tôi nói ngoài lề một chút vào mùa săn nai năm 2015 gần đây, tôi đã gieo cho một con nai đực có bốn nhánh gạc hoặc lớn hơn, một con nai cái tầm một đến hai tuổi và một con nai đực tròn một tuổi (có núm gạc trên đầu nhưng còn nhỏ và nhìn giống một cái nút) để ăn thịt. Thật là đều đặn, một con có sáu nhánh gạc tới thẳng chỗ cây của tôi, rồi trong giờ tiếp theo đi săn, tôi hạ được một con nai cái tầm một đến hai tuổi, con duy nhất tới chỗ cây của tôi. Tôi biết trong giờ tiếp theo con đực một tuổi sẽ xuất hiện. Tôi biết điều đó có vẻ điên khùng; nhưng tôi đang kể cho bạn điều tôi thấy xảy ra.

Nhưng có một cuộc đi săn nai làm cho mọi thứ trở nên quá rõ ràng đến nỗi làm cho tôi sợ. Tôi đã gieo (dâng) để có một con nai đực có bốn nhánh gạc hoặc nhiều hơn và sau đó cũng gieo để có một con đực một tuổi (tức con đực có núm gạc mới nhô lên thành các nút nhỏ nằm dưới lớp lông, vì thế nó được tính là con cái). Tôi đi săn như thường lệ và trong mười phút hạ được một con đực có tám nhánh gạc trong mùa đi săn bằng cung tên. Lần tiếp theo khi đi săn tôi chắc chắn là con đực một tuổi sẽ ở đó.

Hai tuần sau tôi lại đi săn, và khi ngồi chỗ gốc cây tôi nhìn thấy một con có tám nhánh gạc đang băng qua đồng cỏ cách tôi khoảng 300 mét. Nó đang tiến thẳng tới cây. Nó chẳng hề thay đổi đường đi, băng thẳng qua cách đồng đó, ở dưới cây của tôi và đứng đó khoảng 20 giây. Sau đó nó quay trở lại băng qua đồng cỏ trên chính con đường nó đã đến chỗ cái cây. Tại bang Ohio chỉ được phép bắn một con đực, và trước đó tôi đã hạ được một con có tám gạc, nên tôi phải ngồi đó và quan sát con nai đực này mà không thể bắn. Tôi hoàn toàn bối rối. Đây là lần đầu tiên đi săn mà có một con nai đến gần tôi nhưng không phải chính xác con mà tôi đã gieo để nhận nó. Cách con đực đó hành động, băng qua thẳng cách đồng và đến đứng ngay dưới cây của tôi và sau đó trồ lại băng qua đồng cỏ đó trên chính con đường nó đã đi là một điều kỳ lạ. Giống như thể nó đang thực hiện nhiệm vụ. Tôi chờ đến hết buổi sáng, nhưng con đực một tuổi không xuất hiện.

Đêm đó trong văn phòng tôi rất khó chịu về điều này. Có điều gì đó sai trật; đáng lẽ ra con nai một tuổi phải xuất hiện, và tại sao một con có tám gạc lại xuất hiện như thế? Khi ngồi đó, tôi bắt đầu’ cầu nguyện trong Thánh Linh, xin Chúa bày tỏ cho tôi điều đã xảy ra. Tôi nghe tiếng Ngài nói với tôi, “Hãy nhìn hạt giống của con.” Nhìn hạt giống của mình ư? Tôi biết mình gieo cho điều gì? Ngân hàng đã sao kê các tấm séc của tôi, tôi lôi tờ biên nhận ra và nhìn vào tấm séc mà tôi đã viết khi gieo cho con nai của mình. Tôi nghĩ mình đã gieo hạt giống cho hai con đực, một con có bốn gạc hoặc nhiều hơn và con kia là con một tuổi – được tính là con cái, như tôi đã nói ở trên. Nhưng trên tấm séc của tôi lại viết, “Hai con đực, có bốn gạc hay lớn hơn, một con đực một tuổi.” Dù tôi định nói hai con đực, một con có bốn gạc hoặc lớn hơn và một con một tuổi, nhưng trên đó không nói như vậy. Tôi lại nói, “Hai con đực có bốn gạc hoặc lớn hơn và một con đực một tuổi.” Vậy thành ra là mấy con? Ba, và con thứ hai có bốn gạc hoặc lớn hơn giống như con thứ nhất. Khi tôi thấy điều đó, tôi ngồi đó mà kinh ngạc. Con có tám gạc đó có nhiệm vụ. Nó phải ở đó vì cớ quy luật của Vương Quốc. Tôi nhảy lên, bắt đầu la hét và chạy xung quanh nhà. Thật tuyệt vời!

Nhưng cùng lúc đó những gì tôi thấy cũng khiến tôi sợ. Nếu những gì tôi vừa chứng kiến là chính xác và cụ thể như cách hoạt động của Vương Quốc Chúa thì tôi cần phải cẩn thận hơn. Tôi đã vô tình khiến các biến cố hoạt động dù thật sự tôi không muốn chúng xảy ra, nhưng chúng xảy ra vì tôi đã khai phóng chúng theo quy luật thuộc linh. Lúc đó tôi nhận ra nhiều người, gồm cả tôi, kinh nghiệm nhiều việc mà họ không thật sự muốn nhìn thấy nó xảy ra, nhưng chính họ
đã khiến cho điều họ kinh nghiệm xảy ra. Hãy nhớ là Chúa Giê-su sử dụng lời nói của Ngài để giết chết một cây vả, một lần khác Ngài dùng lời nói để gọi La-xa-rơ ra khỏi nấm mồ. Cả hai trường hợp đều đã sử dụng cùng một luật lệ vì các mục đích khác nhau. Lần tiếp theo đi săn, con nai một tuổi đó đã xuất hiện y như tôi đã gieo.

Toàn bộ loạt biến cố này làm tôi ngạc nhiên, nó ảnh hưởng rất lớn đến quan điểm của tôi về Vương Quốc Chúa. Giờ tôi biết chắc chắn, không lẫn lộn rằng Vương Quốc Chúa thật sự rất cụ thể. Nhưng ta có để chúng làm ta ngạc nhiên không? Mỗi quy luật vật lý trên đất đều cụ thể như thế. Tôi đoán trước đó tôi đã không nhận thấy các quy luật thuộc linh hoạt động giống như các quy luật vật lý – cũng do quy luật thuộc linh làm cho thực hữu. Đáng lẽ tôi phải nhận ra nhưng tôi lại không nhận ra, và giờ tôi biết Vương Quốc Chúa rất cụ thể.

Thôi được, nếu bạn hỏi, tôi sẽ kể cho bạn thêm một câu chuyện đi săn nữa. (Tôi thích những bài học được lúc đi săn, nên bạn chịu khó nhé). Khi thấy Vương Quốc rất cụ thể tôi quyết định thực hiện một cuộc thí nghiệm còn chi tiết hơn nữa. Năm nay tôi quyết định gieo cho một con đực bảy gạc. Thông thường, một con nai sẽ có số lượng gạc mỗi bên bằng nhau. Một con bốn gạc, có hai gạc ở mỗi bên, một con tám gạc có bốn gạc ở mỗi bên. Nhiều lúc sừng nai sẽ không bằng nhau vì một số lý do, và số lượng gạc mỗi bên sẽ khác nhau nhưng như tôi nói bình thường chúng sẽ có số lượng gạc mỗi bên bằng nhau.

Tôi muốn khai phóng đức tin cho một điều cụ thể chứ không phải điều thông thường, tôi thực hiện thí nghiệm. Tôi đã học được một điều, bạn càng chi tiết thì bạn càng phải chờ lâu, và sự hướng dẫn từ Thánh Linh càng chính xác để làm ứng nghiệm điều bạn xin. Cho nên vào ngày mở màn của mùa sàn bằng cung, tôi biết không nên đi vì tôi biết không có con nai ở đó. Thật ra tôi đã chờ hết tháng 10, trong tâm
linh tôi biết, “Không, nó chưa ở đây đâu.” Thật là bực dọc; mùa thu đã đến, và xuất hiện những cánh rừng, tôi thật sự muốn đi ra ngoài đó, nhưng tôi chờ.

Rồi điều đó đã xảy ra. Một đêm kia tôi ngồi trong phòng khách nói chuyện với ông bà gia của tôi, họ từ Georgia tới thăm chúng tôi, tôi nghe điều này. Sáng hôm sau chính là ngày đi săn. Con nai bảy gạc sẽ ở đó! Tôi nói cho cả gia đình biết là sẽ đi săn con nai vào ngày hôm sau. Tôi thức dậy với lòng đầy phấn khởi và đi săn trước khi trời tối. Tôi đi săn bằng một cái nỏ, tôi đợi sẵn trên một cái cây nhìn về hướng đầm lầy rộng 10 mẫu Anh, giáp ranh cánh rừng của tôi. Đó là một địa điểm tuyệt đẹp. Khi bạn ngồi đó sẽ thấy những con vịt trời thường bay vào đầm lầy; bạn có cũng thể thấy động vật gặm nhấm, loài chồn nhỏ lang thang quanh bìa đầm lầy. Xung quanh đầm lầy là những bụi cây, đó là khu vực đệm hàng đầu dành cho nai trong phần đất của tôi. Lúc chờ tại vị trí của mình tôi thấy chẳng có gì xảy ra cả. Tôi chờ 45 phút, rồi một tiếng đồng hồ, và chẳng có gì.

Tôi nghe tiếng cửa ô tô mở ra và đóng lại đối ngang cánh đồng trên nhà của tôi, tôi biết đó là cha mẹ của Drenda, họ chuẩn bị về Georgia. Tôi đã hứa là dùng bữa sáng với họ trước khi họ đi, tôi là đầu bếp. Kế hoạch ban đầu của tôi là hạ con nai sớm và chạy trở về nhà dùng bữa sáng. Nhưng con nai chưa có mặt đó, tôi lưỡng lự trèo xuống từ cái cây tôi chọn làm vị trí và đi về nhà. Từ kinh nghiệm với phần đất của mình tôi biết con nai đi vào khu vực đầm lầy vào cuối buổi sáng, vì đó là khu vực đệm chính của chúng như tôi đã nói. Tôi biết là con nai có thể đó bất cứ lúc nào, nhưng tôi không thể nán lại thêm. Tôi phải trở lại vào sáng hôm khác.

Tôi chào mọi người trong nhà và bắt đầu nấu bữa sáng. Tối luôn là người nấu bữa sáng ở nhà và đã làm việc đó rất lâu rồi. Tôi có công thức riêng đặc biệt để làm bánh kẹp làm từ lúa mì nguyên hạt, nếu phải tự khen thì phải nói
là nó ngon tuyệt. Trứng, xúc xích, và thêm bột phô mai là hoàn thành thực đơn, nhưng thành phần chính làm cho bữa sáng của tôi thật ngon là nước ngọt lấy từ nhựa cây thích nguyên chất. Bang Ohio là xứ sở của nước ngọt cây thích, tất cả người dân xung quanh khu vực của tôi đều sản xuất và bán nước ngọt cây thích. Tôi không cho phép nước ngọt cây thích giả trong nhà, mà chỉ sử dụng hàng thật mà thồi. Thế là tôi nấu bữa sáng, cửa sổ nhà bếp nhìn ra cánh rừng và đầm lầy. Thình lình, tôi thấy một con nai đi ngang qua cánh đồng hướng về đầm lầy. Tôi la lên, “Con nai của mình đây rồi!” Tôi bảo mọi người thay tôi nấu nướng vì tôi sẽ đuổi theo con nai!

Trong quá khứ khi quan sát con nai băng qua cánh đồng đó là tôi biết chính xác nó sẽ đi về đâu; và để đến đó, nó sẽ băng thẳng qua dưới vị trí của tôi. Tôi nghĩ nếu có thể đến vị trí của mình từ phía sau lưng và hy vọng trèo lên được vị trí trước khi con nai tới đó thì tôi có thể thực hiện cú bắn. Đi ra ngoài đó và trèo lên cây trước khi con nai tới sẽ rất khó, và mình phải đi NGAY BÂY GIỜ! Tôi chạy ra ngoài cửa và chộp lấy cái cung trên đường chạy ra. Tôi chạy vòng qua cánh đồng và nhẹ nhàng đi đến vị trí rồi chầm chậm trèo lên. Đến lúc đó mọi sự đều tốt cả, tôi không thấy dấu hiệu gì của con nai.

Tôi trèo lên vị trí và ngồi xuống, lúc đó tôi nhìn thấy con nai đi qua đầm lầy hướng thẳng đến vị trí tôi đang ngồi. Con nai không để ý đến bất cứ cái gì ngoại trừ con nai cái mà nó đang theo dấu, nó không thấy và cũng không ngửi mùi của tôi. Con nai cái chạy nước kiệu đến dưới vị trí của tôi và tiếp tục đi xuống đầm lầy, con nai đực cũng đang di theo đường của con cái. Tôi không thể mong một sự xếp đặt nào hoàn hảo hơn điều này. Con nai đực cách 25 mét, tôi nhắm cung cẩn thận và phóng tên. Tôi nhận ra mũi tên thứ hai mà tôi lấy ra đã được bắn đi. Phải nói là tôi gần như hết hơi khi
chạy vòng qua phần sau của cánh đồng quanh đầm lây để hạ con nai tại đó.

Tôi thất vọng khi nhìn thấy mũi tên trúng rất thấp, và tôi biết nó đã hụt vị trí có thể giết chết con nai. Khi bị trúng tên con nai đực nhảy vào bụi cây rậm rạp giáp ranh với đầm lầy và từ từ mất khỏi tầm mắt. Đây là điều tôi quan sát được qua những lần đi săn trước đó, đồi khi với một cái cung thì con nai không biết chuyện gì đã xảy ra khi bị trúng tên. Nhiều lần chúng chỉ đi bộ chừng nào không nhìn thấy hay ngửi thấy mùi của bạn. Tôi cũng biết thường một con nai bị thương sẽ nằm xuống trong bụi cây và thường không có đi xa. Vì con nai không nhìn thấy tôi, cho nên nó đã làm chính xác như vậy. Tôi nhè nhẹ trèo xuống và tiến về căn nhà nằm dọc con đường tôi đã đi để đến vị trí đó, tôi đi đường vòng và dài hơn để không làm con nai sợ.

Khi tới nhà mọi người bắt đầu hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra và tôi có bắt được con nai không. Tôi kể cho mọi người chuyện vừa xảy ra và bảo hai đứa con trai tới giúp đuổi con nai ra khỏi bụi cây, hy vọng là tôi bắn được thêm một phát nữa. Chúng tôi bao vây khu vực bụi rậm và từ từ chui qua nó. Thình lình tôi thấy một đứa con trai của tôi làm con nai giật mình, nó nhảy vọt qua bụi cây cao. Con nai cách tôi chừng 70 mét về phía trước, nó chạy băng qua từ bên phải qua bên trái của tôi.

Con nai bất chợt nhìn thấy con trai của tôi rìa cánh đồng. Nố nhận ra đó không phải là người đã làm nó giật mình, nó cũng thật sự không biết lối nào là an toàn để bỏ chạy, nó dừng lại để nhanh chóng đánh giá các chọn lựa của mình. Tôi biết đây là cơ hội duy nhất của mình nếu muốn hạ nó. Nó vẫn chưa thấy tôi. Nó đang đúng bên mạn trái của tôi khoảng cách 70 mét và đang nhìn về phía con trai tôi. Một cái nỏ có nhiều sức mạnh để giết chết một con nai khoảng cách đó, nhưng mũi tên bay không tới 70 mét, còn
cách mấy mét là nó đã rơi rồi. Trước đó tôi chưa bao giờ bắn cung khoảng cách đó, đây không phải là cái nỏ dùng lực kéo mới giá 185 bảng Anh có thể bắn tên với tốc độ hơn 120 mét một giây mà giới hạn chính xác của cái cung đó chỉ từ 35 – 40 mét.

Vì con nai nằm bên mạn trái của tôi và đang đứng yên nên tôi quyết định sẽ bắn. Tôi giương cung lên, nhắm vào con nai nhưng không chắc chắn lắm và thả tên. Tôi thấy mũi tên bay về hướng con nai và, trong sự ngạc nhiên của tôi, thấy mũi tên trúng ngay cổ con nai. Nửa mũi tên đâm xuyên qua cổ con nai (xin lỗi vì kể chi tiết), mũi tên kẹt cả hai bên của con nai khi nó chạy trốn. Khi nó chạy trốn vào bụi cây tôi không biết nó đã đi đâu. Tôi chầm chậm đi vào bụi cây nơi nó biến mất. Nó kia rồi! Mũi tên đã hoàn thành công việc, thế là tôi bắt được con nai.

Khi con trai tôi là Tim “nhập hội”, tôi chỉ quan tâm tới sừng con nai, gạc của nó, hơn bất cứ thứ gì khác. Thật ra tôi không có cơ hội để đếm chúng, nhưng khi chúng tôi đếm thì có bảy gạc. Khi nhìn con nai kỹ hơn, chúng tôi thấy thật ra con nai có tám gạc nhưng một cái gạc đã bị gãy, vì thế nó thành con nai có bảy gạc. Tim và tôi đứng đó trong sự kinh ngạc và ngợi khen Chúa. Vương Quốc của Chúa thật là kỳ diệu! Khi Tim và tôi đứng đó chúng tôi cũng nhận thấy, “Ai sẽ tin chúng tôi? Có ai biết Vương Quốc Chúa hoạt động theo cách này không?

Tôi nghĩ là bạn nắm được vấn đề. Vương Quốc Chúa hoạt động bởi các quy luật rất cụ thể, nó được thiết lập và ta có thể tin tưởng mỗi lần nó hoạt động đều giống nhau. Ban đầu tôi rất phấn khởi khi nhận ra những quy luật này đem lại hiệu quả cho mọi vấn đề, gồm cả tiền bạc. Tôi có thể học nhũng quy luật này. Tôi sẽ trồ thành một nhà khoa học thuộc linh, và tôi sẽ phát hiện ra cách Vương Quốc Chúa hoạt động. Đức Chúa Trời sẽ giúp đỡ tôi.