Chương 6: Vai Trò Người Vợ

Tình Yêu, Tình Dục và Hôn Nhân

Đăng vào: 4 tháng trước

.

Chương 6: Vai Trò Người Vợ

DCT không dự định thành lập hôn nhân để chứng minh người nữ bình đẳng vớingười nam. Ngài đã lập ra hôn nhân để bày tỏ sự kết hợp hài hòa giữa nam nữvà cho thấy họ cần đến nhau biết bao. Êva bổ sung cho Ađam và Ađam bùkhuyết cho Êva. Họ thuộc về nhau như một tổng thể gồm có hai phần, đó chínhlà công việc kỳ diệu của cánh tay Đấng Toàn Năng. Ađam thừa nhận vợ mìnhnhư là “xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi mà ra”.

Trong tâm trí của DCT Ngài không hề thắc mắc họ có bình đẳng với nhau haykhông. Không thể có sự liên hợp “một thịt” nếu người này là thấp kém đốivới người kia. Phao Lô nói rằng: “Song trong Chúa thì người nữ vẫn cần đếnngười nam, người nam vẫn cần đến người nữ; Vì người nữ đã ra từ người nam,thì người nam cũng phải sanh bởi người nữ, và cả thảy đều ra bởi DCT…”

Chúng ta phải hiểu thật rõ tư tưởng nói rằng chồng và vợ bổ sung cho nhau.Bổ sung cho nhau có nghĩa là bù vào những chỗ trống hay làm cho trọn nhữngchỗ còn thiếu. Chồng và vợ bổ sung những nhu cầu của nhau một cách hỗtương. Điều này hoàn toàn khác hẳn với sự thích hợp. Tính tương hợp là khảnăng chung sống với nhau cách rất hòa thuận. Nếp sống này chủ yếu nhắm vàonhững sở thích chung và quan điểm giống nhau của cả hai về những điều họcho là có giá trị.

Những cặp vợ chồng có thể đem vào hôn nhân các sở thích chung là điều rấthay rất tốt. Nhưng kinh nghiệm hàng ngày cho chúng ta thấy đời sống hônnhân bày tỏ những sự khác biệt hoàn toàn giữa chúng ta với người bạn đời.Chúng ta có thể kể ra hằng trăm điều khác biệt lớn nhỏ giữa mình với ngườikia và chỉ có thể kiếm được vài cái tương đồng. Và đôi khi nếu phải đồng ýthì chúng ta cũng làm điều ấy cách miễn cưỡng. Nếu hai người đã sẵn hòa hợpvới nhau, thì chúng ta có rất ít công việc phải thực hiện để giữ cho hônnhân tồn tại và có mục đích. Nhưng nếu chúng ta bước vào hôn nhân để bổsung cho nhau, để chia xẻ, để ban cho, để yêu thương, để giúp người kia trởthành người trọn vẹn và đầy đủ, thì chúng ta sẽ làm trọn mục đích của DCTdành cho hôn nhân.

Cô vợ là người nắm giữ chìa khóa về tư tưởng của ‘sự bù đắp’ ấy. Cô ta đượctạo dựng nên để hỗ trợ, để trở thành một người ‘giúp đỡ’. “Vì người namkhông phải được dựng nên từ người nữ, nhưng người nữ ra từ người nam. Khôngphải đàn ông vì cớ đàn bà mà được dựng nên, bèn là đàn bà vì cớ đàn ôngvậy.’ Hầu hết phụ nữ chúng ta đều không ưa ý tưởng này. Từ ngữ ‘người giúpđỡ’ khiến chúng ta nghĩ đến một người kém cõi và ở vị trí thấp hơn. Chúngta tưởng tượng chính mình phải cuối rạp xuống và khúm núm trước người nắmquyền hành. Chúng ta nghĩ trở nên một người giúp đỡ là trở nên một kẻ nôlệ.Tư tưởng ấy thật khác xa với ý nghĩ của DCT biết bao!

Thành ngữ ‘người giúp đỡ’ đơn giản có nghĩa là “một người giúp đỡ đáp ứngcho anh ta” hay ‘một người đáp lời anh ta.”Cô chia xẻ những trách nhiệm củachồng, đáp ứng với bản chất của anh ta trong sự yêu thương, am hiểu và hếtlòng cộng tác với anh trong việc thực hiện kế hoạch của DCT. Cô ta tiêubiểu cho một người nương dựa nơi chồng mình và không thể trọn vẹn được nếuthiếu chàng…Vì người nữ được tạo dựng nên từ xương sườn của người nam nêncô được cột chặt vào chàng và chịu trách nhiệm làm người giúp đỡ chàng.”

Chia xẻ. Đáp ứng. Cộng tác. Đây là một nhiệm vụ thật nặng nề. Chia xẻ nghĩalà loại trừ sự ích kỷ, đáp ứng lại đòi hỏi sự nhạy bén, và muốn cộng tácđược cần phải có nỗ lực.

Bây giờ chúng ta hãy xem những trách nhiệm của chồng là gì và làm thế nàovợ có thể cùng chồng chia xẻ những trách nhiệm ấy?

Ông chồng với tư cách là đầu gia đình được Chúa kêu gọi để thực hiện trọngtrách xây dựng mái ấm. Người vợ chia xẻ trách nhiệm này bằng cách xem giađình là mối quan tâm hàng đầu của mình. Hầu như chúng ta có thể nghe đượctiếng phản đối của nhiều người nữ tân thời theo phái ‘tự do’, những cô gáicó nghề nghiệp và các bà mẹ làm công việc bên ngoài.Ở nhà, giữ cho nhà cửagọn gàng sạch sẽ, giặt đồ, nấu ăn, sửa đổi và chỉnh đốn con cái từ năm nàysang năm khác chẳng mang vẻ của cuộc đời đầy ý nghĩa chút nào. Chúng ta aoước được bày tỏ chính mình qua công việc mà chúng ta đã được huấn luyện!Nóng lòng được nổi danh giữa đồng bạn. Chúng ta làm như vậy với một lý dotốt, để có thể thêm chút ít vào ngân quỹ gia đình.

Chúng tôi không hề có ý nói rằng những người vợ, người mẹ như chúng ta đilàm công việc bên ngoài là hoàn toàn sai.Chúng ta nên đi làm việc nếu điềuđó là cần thiết. Nhưng đừng bao giờ để cho nghề nghiệp, ngay cả sự kêu gọivào “chức vụ hầu việc Chúa” nắm lấy quyền ưu tiên của chồng và con chúngta. Khi một thiếu nữ đang hầu việc Chúa quyết định lập gia đình, thì chứcvụ của cô chính là chồng và mái ấm gia đình và điều đó thật sự đến từ Chúa.Có lẽ chúng ta chống đối ý tưởng này nhưng vấn đề thực sự là thế.

Peter Marshall là một nhà truyền giáo trứ danh vào thời của ông, đã khenngợi các bà mẹ bằng cách nói rằng:

Chúng ta nghe rất nhiều về những người nữ khác nhau, nào là

những người nữ đẹp đẽ,

những người nữ khôn ngoan,

những người nữ tinh vi,

những người nữ có tài,

những người nữ bị li dị…

nhưng thật hiếm khi chúng ta nghe tiếng tăm về một người nữ tin kính, haymột người nam tin kính.

Tôi tin rằng gia đình là nơi những người nữ càng đến gần hơn với việc hoànthành chức năng mà DCT ban cho họ hơn bất cứ nơi nào khác.

Phao Lô đã khuyên Tít dạy dỗ những người đàn bà trẻ tuổi “phải biết yêuchồng con mình, có nết na, trinh chánh, trông nom việc nhà; lại biết ởlành, vâng phục chồng mình, hầu cho đạo DCT khỏi bị một lời chê bai nào.”(Tit 3:4-5)

Chúng ta cũng chia xẻ trách nhiệm với chồng trong việc thực hiện nhữngquyết định. Thật ra ảnh hưởng của chúng ta rất lớn đến nỗi có thể khiến anhthay đổi suy nghĩ của mình. Chúng ta đã từng nghe câu thành ngữ, nếu chồnglà đầu thì vợ là cổ. Và cô có thể quay anh theo bất cứ hướng nào mà cômuốn. Thật ra chúng ta chẳng nên làm thế.

Ai trong chúng ta cũng nhận biết một cách mạnh mẽ rằng là người vợ Cơ Đốcchúng ta phải thật cẩn trọng trong việc sử dụng ảnh hưởng của mình trênchồng để anh ta phải thất bại trong việc làm trọn vai trò làm đầu mà DCT đãgiao phó cho anh. Cô có thể đề nghị. Cô có thể giúp anh đo lường những điểmlợi và bất lợi. Cô có thể đưa ra những cái để chọn lựa.Nhưng cô nên traoquyền quyết định sau cùng cho chồng. Nếu anh ta phạm lỗi, hãy cho anh đặcân ấy. Hãy chia xẻ lỗi lầm ấy với anh và đừng vì cớ gì mà đỗ lỗi cho anh.Nếu cô ta đỗ lỗi cho chồng (như cô vẫn bị cám dỗ để làm vậy) cô đã thất bạitrong việc bù đắp vào khoảng trống của chồng. Thậm chí cô còn phạm lỗi vìđã tạo ra một khoảng cách giữa đôi bên. Lời Chúa trong Ch 31:12 nói rằng:“Trọn đời nàng làm cho chồng được ích lợi, chứ chẳng hề làm tổn hại.”

Nếu chồng là người lao động chính của gia đình thì trách nhiệm của vợ là sửdụng đồng tiền khó nhọc cách khôn ngoan để chia xẻ với chồng. Các bà vợPhilippine hay có khuynh hướng sống rất phung phí.Chúng ta muốn mình trởnên xinh xắn và bắt mắt, thế là cứ làm mọi cách để đạt cho được. Chúng taao ước nhiều điều cho gia đình mình và muốn sống cách sung sướng. Đây lànhững ước muốn hợp lý nhưng chúng ta cần nhạy bén đủ để đặt những điều quantrọng nhất lên hàng đầu. Chúng tôi có biết một ông chồng nọ cứ mãi thay đổicông việc của mình. Ông luôn luôn tưởng tượng đến việc ăn cắp tiền vặt.Vìvợ ông, một Cơ Đốc Nhân, là người “bạn đời đắt giá” mà ông đang giữ trongnhà. Cô ta đòi hỏi nhiều thứ xinh xắn mà ông không thể cung phụng. Nhữngngười làm vợ nên nhớ rằng, chúng ta có thể mua được những vẻ đẹp đầy màusắc, nhưng vẻ đẹp thật là vẻ đẹp bề trong và vẻ đẹp ấy cần phải được tăngtrưởng. Thánh Kinh nhấn mạnh rằng: “Nhưng hãy tìm sự trang sức bề tronggiấu ở trong lòng, tức là sự tinh sạch chẳng hư nát của tâm thần dịu dàngim lặng, ấy là giá quí trước mặt DCT.” (IPhi 3:4)

Cũng thật thú vị khi chúng ta thấy người vợ được mô tả trong Châm Ngôn 31là người thật bận rộn với những công việc thực tế. Cô ta đã chia xẻ gánhnặng kinh tế của gia đình qua những công việc này.“Nàng lo tìm lông chiênvà gai sợi, lạc ý lấy tay mình mà làm công việc…nàng tưởng đến một đồngruộng bèn mua nó được; nhờ hoa lợi của hai tay mình, nàng trồng một vườnnho. Nàng thắt lưng bằng sức lực, và làm hai cánh tay mình ra mạnh mẽ.Nàngcảm thấy công việc mình được ích lợi; ban đêm đèn nàng chẳng tắt…Nàng chếáo và bán, cũng giao đai lưng cho con buôn.”

Người vợ được bình đẳng với chồng trong việc chia xẻ trách nhiệm kỷ luật vàhuấn luyện con cái. Peter Marshall rất thích gọi các bà vợ một cách sinhđộng là “những người gìn giữ mùa xuân.” Từ khi con cái còn bé bỏng được ômấp trong tay, ngồi trên lòng, chúng ta nên bắt đầu dạy dỗ chúng về DCT, vềchân lý, việc tôn trọng người khác, yêu thương và những đức tính khác nhaucủa CDN. “Hãy dạy trẻ thơ con đường nó phải đi, hầu khi nó trở về già cũngkhông hề lìa khỏi đó.” Ch 22:6. Billy Graham nói rằng:“Trừ khi bạn đã cótrong tay đứa con khá tốt đẹp vào cỡ năm hoặc sáu tuổi, còn không thì dườngnhư đã quá trễ. Kinh Thánh nói rằng, ‘chỗ này một chút, chỗ kia mộtchút…giềng mối thêm giềng mối.’ Bạn không thể đợi đến khi con được 12, 13tuổi rồi mới đột nhiên tọng một mớ tôn giáo vào cổ họng chúng. Như vậychẳng ích lợi gì đâu. Ngay từ khi còn nhỏ, chúng đã được bạn bắt đầu dạy dỗcứ mỗi lần một ít.

Chúng ta cũng biết đôi khi các bà mẹ có tấm lòng rất mềm yếu. Chúng takhông đánh con được. Và lại đau đớn mỗi khi thấy chúng bị cha đánh. Nhưngkinh nghiệm cho biết rằng cây roi là vật rất cần thiết. “Sự ngu dại vốn buộc vào lòng con trẻ song roi răn phạt sẽ làm cho sựấy lìa xa nó.”22:15. Đừng thả lỏng con cái nhưng hãy kỷ luật chúng, việc kỷ luật khônglàm tổn hại đến chúng đâu. Bạn cứ lấy roi đánh vào mông, chúng chẳng chếtđâu! Sự sửa phạt sẽ cứu chúng khỏi địa ngục.

Cuối cùng, chúng ta hãy cố gắng chia xẻ những sở thích của anh ta. Dầu chođó có là cổ phần, việc chăn nuôi gà vịt hay điện đóm. Một Mục sư kia thanthở, “Làm sao tôi có thể chia xẻ những khám phá kỳ diệu về thần học trongkhi vợ tôi thậm chí còn không muốn nghe chứ đừng nói chi đến việc tìm xemnhững khám phá đó là gì!”

Người làm vợ phải luôn ghi nhớ một nguyên tắc chung: bất cứ điều gì làm chomột người ham thích, người ấy sẽ bị thu hút vào đó và dành thì giờ, sức lựcmà cứ suy nghĩ về nó. Người ấy muốn được nói thật nhiều về vấn đề đó. Nếumột bà vợ lơ là trước những sở thích của chồng,cô ta đang trong nguy cơtrầm trọng bị mất anh ta. Sự thông công của họ sẽ bị giới hạn. Họ không cònmuốn chia xẻ với nhau về một vài vấn đề nữa. Một số niềm vui khi cùng cónhau trong công việc sẽ bị mất đi. Không gì có thể so sánh được với sự gặpgỡ chân thật của hai tâm trí trong tình yêu hôn nhân.

Không những vợ là người hỗ trợ cho chồng trong lãnh vực chia xẻ những sởthích, nhưng cô còn dùng sự hiểu biết và tình yêu thương đáp ứng với chínhcon người của anh ta nữa. Có nghĩa là cô phải nhạy bén trước nhu cầu củaanh và rất cảm thông trước những nỗi yếu đuối của anh.Khi anh ta có nhu cầuvề tình dục để khẳng định tình yêu thương, cô sẵn lòng cho anh chính thânthể mình cách vui vẻ. Nếu anh ta bị nản lòng, cô nói lời an ủi và có nhữngcử chỉ khẳng định tình yêu cô dành cho anh. Cô thấu hiểu những nỗi đau vàxúc cảm của anh. Cô chấp nhận sự bất toàn của anh như cô đã chấp nhận conngười của anh cách đây nhiều năm.

Làm điều này không phải lúc nào cũng dễ dàng đâu. Vì bẩm sinh người vợkhông phải là một thiên thần. Cô cũng có những nỗi phiền muộn riêng vànhững tâm tánh xấu xa. Cô cũng muốn được yêu và được cảm thông như bất cứcon người nào. Chính cô cũng cần sự hỗ trợ của chồng. Chồng và vợ phải cùngnhau cầu nguyện thế nào để bởi ân điển, ý chỉ của Chúa phải được trọn vẹntrên đời sống của họ.

Cuối cùng, chồng mong đợi vợ hết lòng cộng tác với anh trong việc thực hiệnkế hoạch của DCT. Trong hôn nhân Cơ Đốc, kế hoạch của DCT là hình ảnh củaĐấng Christ được bày tỏ qua đời sống của hai người. Ý chỉ của Ngài là quatình yêu của chồng đối với vợ và sự vâng phục của vợ đối với chồng,người tasẽ nhận biết Đấng Christ yêu Hội Thánh, là cô dâu mà Ngài đã mua chuộc bằngchính huyết Ngài biết bao.

Những cặp vợ chồng Cơ Đốc cần có sự nhận biết Đấng Christ mỗi ngày để hônnhân của họ được trọn vẹn và hạnh phúc. Chúng ta dễ có khuynh hướng quênDCT trong nỗi bận rộn kiếm sống hằng ngày. Có lẽ chúng ta cũng có giờ đọcKinh Thánh và buổi nhóm gia đình gia đình lễ bái.Nhưng những thì giờ đó chỉtô điểm cho sự khô khan vô vị của tâm linh chúng ta,chỉ là những nghi thứcCơ Đốc vô nghĩa mà thôi.

Một lần kia, tôi nằm trong căn phòng giữa đêm đen không ngủ được và ôn lạinhững ngày vừa qua. Những điều không hay giữa nhà tôi và tôi. Chúng tôi cứthường xuyên cãi nhau về những vấn đề mà ngày xưa chúng tôi cho là chuyệnkhông đáng. Nhà tôi là người hay phê phán. Tôi bị tổn thương và ném trả lạibằng những lời phê bình nham hiểm.

Tôi tự hỏi, “Tại sao điều này lại xảy đến với chúng tôi?” Những ngày quađầy sự xa cách, lạnh nhạt, thờ ơ. Tôi đã làm gì sai? Có bổn phận nào mà tôikhông chu toàn với anh ta? Tôi nhìn vào chính mình,và đã tìm thấy câu giảiđáp.

Tôi đã mất đi sự gần gũi với Chúa. Gần gũi Ngài là kết quả của mối quan hệhạnh phúc giữa hai chúng tôi. Mấy ngày qua tôi không nhắc tên anh khi đếnvới Chúa. Thật ra lời cầu nguyện dường như khô cứng trên miệng tôi và lờiNgài không còn phán bảo với tôi nữa. Vì tôi quá bận rộn.

Tôi nhận thức được tình trạng của mình và biết phải làm lại từ đầu. Nhưngđây không phải là lần cuối tôi vi phạm lỗi lầm này.

Nhà tôi và tôi sẽ còn phải làm mới lại mối thông công và sự cảm thông nhaunhiều và nhiều lần nữa. Nhưng điểm bắt đầu phải luôn luôn với DCT. Hãy cómối quan hệ phải lẽ với Ngài. Vì chúng ta là những người hay quên biết bao.