Chương 6: Lời Chứng Cá Nhân

Cầu Nguyện Hiệu Quả Cho Người Hư Mất

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Chương 6: Lời Chứng Cá Nhân

Tôi đã dạy tài liệu này tại hội thánh Crestview Bap-tist, Farmerville, Louisiana, vào tháng 5, 2002. Mục sư Brother Wayne Whiteside viết cho tôi một lá thư nói rằng, “Chúng tôi thấy các đồn lũy được bứng khỏi đời sống của nhiều người… những tài liệu mà anh chia sẻ đã đem một cuộc cách mạng trong cuộc đời của những người thực hành nguyên tắc cầu nguyện của Đức Chúa Trời cho người hư mất.”

Wayne có một gánh nặng từ Chúa cho những người tử tù đang ở trong xà lim, ông dành nhiều thời gian trong các nhà tù cố gắng chinh phục họ cho Đấng Christ. Ông tiếp tục câu chuyện của mình: “Một chiến thắng chính có cả một người trong xà lim dành cho tử tù, gần đây mới bị hành hình tại nhà tù ở Huntsville, Texas. Anh này là một người theo hồi giáo rất mộ đạo, về mặt đạo đức anh tốt hơn bất cứ một Cơ Đốc Nhân nào mà tôi biết. Tôi làm việc với anh ta trong gần 2 năm, chia sẻ Phúc âm và nhờ hội thánh cầu nguyện cho anh – tất cả đều công cốc. Anh ta viết thư cho tôi và kết thư bằng câu , ‘Allah ở cùng anh.’ Tôi chưa bao giờ cảm thấy vô vọng trong bất cứ trường hợp nào hơn là trong trường hợp này.

Sau đó, khoảng hai tháng trước ngày hành hình vào tháng 9 năm 2002, tôi khích lệ hội thánh cầu nguyện đặc biệt để trói buộc “kẻ mạnh sức” là tôn giáo sai lạc và nài xin huyết Giê-su bao phủ anh. Ngay lập tức có một sự thay đổi bắt đầu xảy ra. Anh bắt đầu thừa nhận rằng Giê-su là một giáo sư giỏi và những lá thư của anh bây giờ kết thúc bằng câu “Xin Đức Chúa Trời ở cùng anh.”

Anh mời tôi có mặt tại buổi hành hình. Tôi đi đến Huntsville để gặp anh một lần cuối cùng. Bây giờ lòng tôi phấn khởi khi anh hỏi, “Tôi phải làm gì để tin Chúa Giê-su để được cứu?” Lúc 3h05 chiều, anh xin Chúa Giê-su cứu mình. Năm mươi mốt giờ và mươi hai phút sau anh chết. Chỉ hai tiếng trước khi bị hành hình anh nháy mắt với tôi và nói, “Tôi yêu anh và tôi sẽ chờ anh trên thiên đàng.” Đây là những lời cuối cùng anh nói trên đất này: “Đức Chúa Trời tha thứ. Ngài là Đấng vĩ đại nhất!” Anh chết với một vẻ mặt rất bình an đến nỗi người giám thị trại cũng bình luận về điều đó.

Mọi điều mà chúng tôi cố gắng làm trong nỗ lực chinh phục người bạn tù này cho Đấng Christ hoàn toàn vô ng-hĩa cho đến khi chúng tôi chiến đấu một cách mạnh mẽ với “người mạnh sức” là tôn giáo sai lầm trong cuộc đời của anh và trói buộc nó qua huyết của Đấng Christ. Sau đó chúng tôi thấy một sự đột phá tức thì, nó tiếp tục diễn ra cho đến lúc anh hoàn toàn mở ra với Phúc âm đến mức anh thậm chí hỏi tôi làm cách nào mà anh được cứu. Hiện nay anh đang ở trên thiên đàng bởi vì chúng tôi đã học cách cầu nguyện cho người hư mất – đặc biệt trong lĩnh vực trói buộc “người mạnh sức” giống như Chúa Giê-su phán trong Mác 3:27. Cám ơn anh vì đã giảng dạy lẽ thật khai phóng cho hội chúng của chúng tôi. Nguyện xin Chúa ban cho anh nhiều thành công trong mùa gặt của những ngày cuối cùng!”

Khi tôi bắt đầu cầu nguyện cho sự cứu rỗi của ai đó, Đức Chúa Trời dường như vẽ một vòng tròn xung quanh người đó và sau đó bước vào vòng tròn cùng với họ. Đó là những gì xảy ra với Ricky Gresham khi vợ của ông là Helen và mục sư của bà, Mickey Hudnall, bắt đầu cầu nguyện cho ông. Đây là câu chuyện của phía bên Ricky: “Đó là trong tháng hai và tháng ba năm 1990, thời gian tôi trải qua những ngày đêm khổ sở nhất trong cuộc đời. Tôi ở trong sự cáo trách của Thánh Linh Đức Chúa Trời mặc dầu lúc đó tôi không hiểu. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng tôi biết mọi nơi tôi đi đến trong suốt những tháng đó tôi đều thấy và nghe điều gì đó liên quan đến Đức Chúa Trời. Nó giống như thể mỗi ngày tôi thức dậy thì có Đức Chúa Trời. Những người mà tôi biết nhiều năm bây giờ nói cho tôi về Chúa. Dường như tôi không thể nào trốn ở đâu cả!

Tôi nhớ đặc biệt một ngày nọ khi người bạn thân và tôi đang lái xe tải của anh ấy thì một người bạn của anh dừng chúng tôi lại bên lề đường. Người bạn này bước lên xe tải, ngồi cạnh tôi và bắt đầu nói. Trong suốt cuộc nói chuyện, anh bắt đầu nói với bạn tôi về Chúa, khích lệ anh ấy tiếp nhận Chúa là Cứu Chúa của mình. Một lần nữa tôi phải nghe một lời khác từ Chúa. Dường như tôi không thể nào trốn. Tôi ngồi đó trong xe tải mà không nói một lời nào. Một mặt tôi muốn nghe thêm nhưng mặt khác tôi muốn bạn tôi tiếp tục lái. Cuối cùng, sau khoảng thời gian dường như là một tiếng (5 phút), anh ấy lái tiếp.

Sau nhiều ngày trôi qua, Chúa xuất hiện ở mọi nơi, ngày qua ngày thậm chí là tại nơi làm việc. Lúc đó tôi tự làm chủ trong một tiệm máy. Có một quý ông da màu thường đi qua và thỉnh thoảng nói chuyện với tôi. Trong thời gian tôi bị cáo trách, ông đi ngang qua cửa tiệm. Do kiêu ngạo tôi không hỏi người nào mà tôi quen biết về Chúa cả. Cuối cùng, tôi có sự can đảm để hỏi ông về Chúa. Dầu tôi chưa có sẵn sàng cho câu trả lời của ông – Ông đã trả lời!

Ông nói, “Đợi một chút nhé,” rồi đi đến chiếc xe tải của mình, ông quay lại với một cuốn Kinh Thánh nhìn như đã 100 tuổi rồi. Ông bắt đầu lật các trang Kinh Thánh và đọc các câu Kinh Thánh cho tôi. Lúc đó tôi thật sự không hiểu những gì ông chia sẻ nhưng có một điều mà đối với tôi ngày hôm nay tôi không bao giờ quên: “Cậu phải được sinh lại!” Ông lặp đi lặp lại câu đó – nó chưa bao giờ rời khỏi tâm trí tôi!

Trong thời gian đó, có điều gì đó kéo tôi đến với lời Chúa. Tôi đã quá kiêu ngạo đến nỗi không xin một cuốn Kinh Thánh, nên tôi tra chữ ‘Christ’ trong cuốn bách khoa toàn thư, trong đó có một bức tranh của Đấng Christ bị treo trên cây thập tự. Có điều gì đó cứ lôi cuốn tôi vào bức tranh đó của Chúa. Đêm này qua đêm khác tôi lén nhìn nó.

Trong vài tuần sau đó, tôi bắt đầu cố gắng thay đổi bản thân mình. Trong đời tôi, tôi đã tệ đến mức không thể dừng việc chửi thề – mọi lời mà tôi nói ra đều là một lời chửi thề. Tôi muốn dừng lại, một cách tuyệt vọng, nhưng dường như tôi không thể kiểm soát nó – nó kiểm soát tôi.

Cuối cùng, một ngày nọ trong tại nơi làm việc, lúc đó tôi ở một mình, tôi nói với Chúa, ‘Chúa ơi, con không thể chịu đựng chuyện này thêm nữa, xin hãy giúp con. Con không hiểu tất cả những gì Chúa Giê-su đã làm cho con tại thập tự giá, nhưng xin chỉ cho con thấy và con sẽ theo Ngài.’ Và từ ngày đó, điều gì đó trong tôi đã thay đổi. Tôi không chỉ bỏ chửi thề, tôi thậm chí mất luôn ham muốn nói lời chửi thề – cứ như ngôn từ chửi thề chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời tôi vậy.

Tôi phải nói với ai đó về những gì xảy ra với tôi, nên tôi hỏi mục sư liệu tôi có thể nói đôi lời với hội thánh. Tất cả những gì tôi biết nói đó là Chúa đã đem tôi đến chỗ yêu Chúa Giê-su và sẵn lòng bước theo Ngài trong phần đời còn lại.

Điều tôi không biết trong hai tháng cáo trách đó là việc vợ tôi và mục sư của cô đã kết ước bản thân để cầu nguyện mỗi ngày cho sự cứu rỗi của tôi – những gì mà tôi kinh nghiệm đó là việc Đức Chúa Trời trả lời những lời cầu nguyện này. Bây giờ tôi biết mình là kết quả của sự trung tín cầu nguyện, và nếu bạn có mặt ở đó bạn sẽ hiểu tôi muốn nói gì! Bây giờ tôi là mục sư của một hội thánh, và tôi đang liên tục kinh nghiệm nhiều nhiều hơn nữa ân sủng của Đức Chúa Trời.”

Khi chúng ta cầu nguyện để Chúa cứu ai đó, chúng ta phải sẵn lòng để Ngài làm bất cứ điều gì cần thiết để kéo người đó về với Ngài. Wesley Deuwel nói, “Nhiều sự đáp lời cầu nguyện cần ý chí của ai đó để đầu phục kế hoạch của Đức Chúa Trời. Chúa không sắp xếp người qua lại giống như quân trên bàn cờ. Ngài thuyết phục bằng nhiều ảnh hưởng và sự thúc bách lên người ta” (Deuwel 262). Tuy nhiên, sự thúc bách có thể trở nên rất mãnh liệt! Đây là trường hợp xảy ra với Tony Fontence. “Tôi sinh ra trong một gia đình Cơ Đốc, có nhiều chiến sỹ cầu nguyện bao gồm mẹ, bà, cô, cậu. Dầu họ đã cầu nguyện cho tôi trong nhiều năm, nhưng mọi việc tôi vẫn làm ‘theo cách’ của mình.” Khi Chúa làm việc với chúng ta, nhưng chúng ta cứ làm theo cách của mình, thì Ngài sẽ cho phép điều này, điều kia xảy ra với chúng ta và có thể rất đau buồn. Tôi có thể đảm bảo với bạn rằng Ngài sẽ lôi kéo sự chú ý của chúng ta!!!

Chúa lôi kéo sự chú ý của tôi vào ngày 22.5.1982. Tôi vừa mới phun thuốc hóa học lên cánh đồng đậu nành xong và đang bay trở về căn cứ thì máy bay của tôi đâm xuống một vùng biệt lập có nhiều cây cối và bốc cháy. Tôi cũng ở trong lửa!! Sau khi lăn trên đất để dập tắt ngọn lửa, tôi đứng dậy và thấy áo sơ-mi đã hoàn toàn cháy trụi, da trên hai cánh tay tôi treo lủng lẳng trên các ngón tay giống hệt các mạng nhện. Tôi cũng bị mù bên mắt phải, chất lưu chảy ra khỏi thân thể tôi – tôi biết mình đang ở trong sự trói buộc.

Tôi bắt đầu la lên cầu cứu nhưng không có ai ở đó để có thể nghe được. Tôi chạy cho đến khi trở nên đuối sức và không thể chạy được nữa. Tôi nằm xuống dưới một cái cây và đó là lúc tôi bắt đầu cầu nguyện. Tôi cầu xin Chúa hãy làm ơn cho ai đó tìm thấy tôi và không để tôi chết. Thình lình mọi sự bắt đầu diễn ra; y như là có ai đó vươn xuống và nhấc tôi lên, năng lực bắt đầu tuôn chảy qua thân thể tôi. Bằng sức mạnh mới tôi lại bắt đầu chạy, cuối cùng cũng thấy một chiếc xe tải. Tôi tiến đến chiếc xe, la lên kêu cứu. Một người đàn ông đang sửa một vài thiết bị nhìn lên, thấy tình trạng của tôi và đưa tôi đến bệnh viện. Sau đó tôi được chuyển đến trung tâm chống bỏng John Sealy tại Galveston, Texas, ở đó hai tháng tiếp theo trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Qua sự thử thách khổ sở này thì cuối cùng Chúa đã lôi kéo sự chú ý của tôi. Tháng 11.1982, Brother Lee Thomas đã giảng một buổi nhóm phấn hưng tại Hội Thánh Indian Village Baptist. Trong thời gian này ông chia sẻ Phúc âm cho tôi và tôi tin Đấng Christ cứu chuộc tôi. Anh nói với tôi, ‘Tony ơi, vụ rơi máy bay này có thể là điều lớn lao nhất từng xảy ra trong cuộc đời cậu bởi vì qua đó mà cậu đã tìm thấy Chúa.’ Tôi đồng ý!!”

Oswald Chambers nói, “Khi chúng ta cầu nguyện cho những người khác, Thánh Linh Đức Chúa Trời hành động trong lĩnh vực vô thức trong họ mà chúng ta không biết, và người mà chúng ta đang cầu nguyện cũng không biết gì cả, nhưng khi thời gian trôi qua thì đời sống có ý thức của người được cầu nguyện bắt đầu cho thấy những dấu hiệu bất an và lo âu… Chính sự cầu thay như vậy mới gây ra thiệt hại cho vương quốc của satan nhiều nhất. Trong những giai đoạn đầu thì rất mỏng manh và yếu ớt, nếu lí trí không chấp nhận ánh sáng của Thánh Linh, thì chúng ta sẽ không bao giờ làm theo” (Chambers 102-03). Đây là trường hợp xảy ra với Jacob Williams. Mặc dầu ông ở trong sự cáo trách trong một khoảng thời gian dài, nhưng chỉ khi gánh nặng cầu nguyện cho sự cứu rỗi của ông được tăng lên giữa vòng gia đình và bạn bè thì sự cứu rỗi mới đến. Đây là câu chuyện của ông: “Tôi ở trong những năm đầu trong thời niên thiếu khi chúng tôi chuyển đến Hội Thánh Westwood Baptist. Lúc đó tôi bị cáo trách ngay lập tức, nhưng tôi cứ đấu tranh chống lại cảm giác đó mỗi lần tôi đi đến hội thánh. Sau một hồi cảm giác đó dịu bớt đi và tôi thậm chí không muốn đến Hội Thánh. Mẹ tôi cứ ép buộc tôi đến hội thánh nên tôi tránh có mặt ở nhà càng nhiều càng tốt. Tôi dính díu vào một mối quan hệ xấu với một cô gái và mọi sự dường như trở nên tệ hơn.

Tới thời điểm này, gia đình tôi bắt đầu có một gánh nặng thật sự cho tôi. Lúc đó là vào khoảng Giáng sinh, gia đình bắt đầu cầu nguyện cho sự cứu của tôi một cách nghiêm túc. Bởi vì tôi về nhà muộn vào ban đêm để tránh gia đình, đôi khi ba tôi thức để ông có thể nói chuyện với tôi về tình trạng thuộc linh của tôi. Tôi cứ nói với ba rằng tôi đã được cứu lúc 13 tuổi, nhưng cả hai chúng tôi đều biết điều đó không đúng.

Trong suốt thời gian này, tôi ở dưới sự cáo trách nặng nề – ý nghĩ được cứu cứ liên tục ở trong tâm trí tôi, nhưng tôi cứ liên tục chống trả. Cuối cùng, vào cuối tháng 2, tôi không thể nào kiềm giữ được nữa – tôi xin Chúa cứu tôi. Sau đó tôi biết được có rất nhiều người cầu nguyện cho tôi trong suốt thời gian đó, không chỉ gia đình tôi nhưng còn nhiều người ở trong hội thánh nữa. Em trai tôi, Josh, thậm chí nhờ nhóm thanh niên cầu nguyện cho tôi. Tôi rất vui mừng vì Chúa đã đáp lời cầu nguyện của họ!!”

Rachele Barrentine ở trong tình trạng chán nản khi cô nhờ tôi cầu nguyện để chồng cô được cứu. Sự nhậu nhẹt, cờ bạc và lang thang nhiều giờ vào ban đêm của chồng đã làm cho cô hoàn toàn bị tuyệt vọng – dường như những lời cầu nguyện của cô là vô dụng. Tuy nhiên, ma quỷ muốn chúng ta cảm thấy như vậy để chúng ta thôi cầu nguyện. Thế nhưng, một trong số những công việc thú vị nhất của Đức Chúa Trời đó là sự cáo trách thình lình áp đảo lên cá nhân người được cầu nguyện, đặc biệt khi trước đó hoàn toàn không có dấu hiệu về sự ảnh hưởng của Ngài trên đời sống của họ. Đây là điều xảy ra với Jimbo Barrentine: “Mặc dầu tôi lớn lên trong Hội Thánh Westwood Baptist, tôi chỉ toàn đầy dẫy cái tôi đễn nỗi Chúa không có chỗ trong đời sống tôi. Rắc rối dường như theo đuổi tôi. Sau khi kết hôn và sinh đứa con trai, tôi lại đi nhà thờ, nhưng tôi chỉ đi theo thói quen. Tôi quá chăm chú vào bản thân mình đến nỗi không thể tránh khỏi ly dị, sau khi mất gia đình, cuộc đời tôi cơ bản giống như địa ngục trên trần gian.

Tôi nghĩ cuộc đời sẽ tốt đẹp hơn sau khi cưới Rachele, nhưng tôi đã sai – cuộc đời chẳng tốt đẹp gì. Và để làm cho vấn đề trở nên tệ hơn, cô ấy được cứu! Sau đó những thói quen xấu của tôi thật sự gia tăng bởi vì tôi đi chơi suốt đêm để nhậu nhẹt, cờ bạc để tránh khỏi mặt cô ấy, lúc nào tôi cũng bị cáo trách.

Tôi đi chơi nhậu nhẹt, cờ bạc suốt đêm vào thứ ba, 13, 2001. Sáng thứ tư hôm đó khi tôi về nhà, tôi biết tôi phải có Chúa trong cuộc đời mình; tôi không thể sống như thế này thêm nữa. Tôi đến hội thánh để nói chuyện với Broth-er Lee về việc được cứu, nhưng ông đã đi ra khỏi thành phố. Nên tôi lái xe đến nhà Chú Bob, tôi biết chú có thể giúp tôi vì ông là một diễn giả và tôi biết rằng chú và dì Faye đã cầu nguyện cho tôi trong nhiều năm.

Dì Faye (em gái của mẹ tôi) thậm chí nói với tôi rằng nếu tôi là chồng của dì, dì đã bỏ cuộc không cầu nguyện cho tôi từ lâu rồi. Tôi rất vui mừng vì Rachele không bỏ cuộc, vì sáng thứ tư ngày hôm đó tôi thành thật tin Đấng Christ cứu chuộc tôi và Ngài đã thay đổi đời tôi một cách diệu kỳ.”

Những giọt nước mắt được gọi là “những lời cầu nguyện bằng chất lỏng.” Có thể trong số những loại cầu nguyện thì loại cầu nguyện này là quyền năng nhất. Trong lúc cử hành đám tang tại Moss Bluff, Louisiana cho một quý bà thân yêu mà tôi đã làm mục sư trong vài năm trước đó tại Orange, Texas, tôi khám phá thấy rằng lời cầu nguyện này rất quyền năng. Tại đám tang đó, một người đàn ông bước tới gần tôi, giơ tay ra để tôi bắt tay, ông nói, “Anh không biết tôi đúng không?” Tôi đáp, “Không thưa ông, tôi không tin là tôi biết.” Ông nói, “Tôi sống ở Buna, Texas, và tôi đọc trong tờ báo một người tên là Lee Thomas sẽ cử hành đám tang này. Tôi đến để xem có phải anh là Lee Thomas mà tôi nhớ không.” Ông kể tôi nghe câu chuyện này: “Tên tôi là James Lynch. Tôi được nuôi dạy trong một gia đình Cơ Đốc, nhưng khi tôi sống ở Orange, Texas tôi là một người nghiện rượu lâu năm và hầu như không thể giữ nỗi việc làm. Một ngày nọ khi tôi ngồi trong phòng khách, chịu đựng đau đớn vì uống rượu quá nhiều, tôi cảm thấy cuộc sống rối bời thì anh gõ cửa nhà tôi.

Tôi mời anh vào và ngay khi anh vừa bước vào nhà, tôi thấy nước mắt bắt đầu tuôn ra từ mắt anh. Anh nói với tôi rằng Chúa Giê-su yêu tôi và Ngài muốn cứu tôi, nhưng rượu đã kiểm soát tôi rất chắc đến nỗi tôi khước từ lời mời cứu chuộc của Chúa.

Anh đã cầu nguyện bên cạnh cái ghế của tôi, nước mắt chảy ròng trên khuôn mặt, anh bảo tôi hãy tin Chúa Giê-su cứu tôi. Lòng tôi được đụng chạm và tôi muốn tin, nhưng không thể – rượu đã kiểm soát tôi.

Trong ba năm những giọt nước mắt này đã ám ảnh tôi. Không có ngày nào trôi qua mà tôi không thấy hình ảnh anh quỳ gối, xin tôi ăn năn và tin Đấng Christ bằng cả nước mắt của anh. Sau khi chống cự Đức Chúa Trời trong ba năm, tôi đã ăn năn và Chúa đã cứu tôi một cách vinh hiển, Ngài đã kêu gọi tôi giảng dạy. Tôi đã giảng dạy lời Ngài được vài năm rồi. Tôi tin rằng nếu anh không đến nhà tôi ngày hôm đó, tôi chắc đã hư mất, không có Đức Chúa Trời, tôi đã chết và ở dưới hỏa ngục rồi.”

George Muller cầu nguyện mỗi ngày và mất hơn sáu năm để đem bạn của ông đến với Đấng Christ. Mất ba năm trong nước mắt để đem James Lynch đến với Đấng Christ. Thế nhưng, Jabez Carey đến với Đấng Christ trong chính giờ phút mà hai ngàn Cơ Đốc Nhân cầu nguyện cho ông, chứng minh rằng cách hiệu quả nhất để cầu nguyện cho người hư mất đó là qua sự hiệp một!

Đây là chìa khóa cho sự cứu rỗi của Mike Dole. Đây là câu chuyện của ông: “ Tôi lớn lên trong hội thánh New Hope Baptist, nhưng tôi không bao giờ tin Chúa để Ngài cứu tôi. Là một thiếu niên, tôi xem các bạn cùng trường tham gia vào hội thánh, nhưng tôi thì không. Tôi xem các anh và chị tham gia vào hội thánh, nhưng tôi không tham gia. Tôi tin vào thuyết sự sống đời đời và tôi biết việc tin Đấng Christ là điều đúng phải làm, nhưng tôi đã không làm.

Mặc dầu mẹ liên tục cầu nguyện cho tôi, nhưng thật sự không có chuyện gì xảy ra cho đến cái đêm mục sư yêu cầu hội chúng viết tên của người họ sẵn lòng cầu nguyện để người đó được cứu lên một miếng giấy. Sau đó mục sư nói với tôi rằng ông đã nhận tám tờ giấy và tên tôi có trong tất cả tám tờ giấy đó. Không lâu sau họ bắt đầu cầu nguyện cho tôi, bên trong tôi bắt đầu cảm thấy trống rỗng, cảm giác đó gia tăng cho đến khi tôi bắt đầu đọc Kinh Thánh và xin Chúa tỏ bày cho tôi những gì phải làm.

Tôi đã nhóm ở hội thánh vào sáng Chủ nhật và vào ngày 1/3/1998, hai tuần sau khi mười tám người này bắt đầu cầu nguyện cho tôi, Chúa bảo tôi bước ra giữa lối đi trong nhà thờ và thực hiện bước đầu tiên và phần còn lại Ngài sẽ lo. Đó là sự khởi đầu cuộc đời tôi khi có Chúa. Mặc dầu tôi đã lãng phí bốn mươi chín năm đầu bằng cách chống cự Đức Chúa Trời, bây giờ tôi biết rằng là Cơ Đốc Nhân thì trách nhiệm của chúng ta là sử dụng tất cả mọi nguồn lực để giúp đỡ việc rao giảng Lời Chúa. Và đây là điều tôi sẽ làm mỗi khi có cơ hội Chúa ban cho!”