Chương 6: Hệ Thống Định Vị Bên Trong
by John Bevere6
HỆ THỐNG ĐỊNH VỊ BÊN TRONG
Tôi nhắm mục đích mà theo đuổi để đoạt giải về sự kêu gọi trên cao của Đức Chúa Trời trong Đấng Cứu Thế Giê-su.
Phi-líp 3:14
Yêu mến Chúa là lãng mạn nhất; tìm kiếm Ngài là mạo hiểm nhất; tìm thấy Ngài là thành đạt nhất.
ST AUGUSTINE OF HIPPO
Nền tảng của chúng ta là quyền làm Chúa của Chúa Cứu Thế Giê-su. Mọi khía cạnh trong đời sống chúng ta phải được xây dựng trên nền tảng chắc chắn này. Nếu làm thế thì nó sẽ trường tồn, còn không thì cuối cùng nó sẽ bị xói mòn và biến mất.
Giai đoạn tiếp theo của việc xây nhà là xây tường, và mỗi công đoạn này đều được xây trên cái móng. Quá trình xây dựng sẽ giữ ngôi nhà kết cấu với nhau. Sàn, vách, trần, phòng ốc, đèn, cửa sổ, bồn tắm và tất cả nội thất cần có các bức tường chắc chắn để bám dính. Với một tường móng chắc chắn và kiên cố thì chúng ta có thể xây dựng cuộc đời bền vững và thành công.
Hệ Thống Định Vị Toàn Cầu Bên Trong
Để giới thiệu phương diện thứ hai của một đời sống đức tin hấp dẫn này, chúng ta sẽ chuyển việc minh họa về xây dựng sang một phân tích khác.
Hãy bắt đầu bằng một câu hỏi. Mục đích cuối cùng của bạn là gì? Nói cách khác, ao ước nào vượt trội hơn mọi ước ao khác? Bạn có thể nói thật không? Nếu thành thật, bạn sẽ không kết cuộc tại một nơi mà bạn không muốn.
Giả dụ như thế này. Nếu định vị (hệ thống định vị toàn cầu) trong điện thoại thông minh của bạn được cài đặt là đến sân bay, nhưng bạn thì lại muốn tới trung tâm mua sắm, bạn sẽ thất vọng la lên khi hệ thống định vị thông báo, “Quí vị đã tới đích đến,” lúc bạn tới gần ga sân bay và nhìn thấy bản điện tử ghi lịch các chuyến bay thay vì thấy cửa hàng mua sắm.
Không tin nổi, bạn than phiền, “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao mình lại ở đây?” Thật đơn giản. Hệ thống định vị sẽ đưa bạn tới địa điểm mà nó được lập trình.
Sứ đồ Phao-lô đã nói về việc “cài đặt hệ thống định vị” của ông: “Tôi nhắm mục đích mà theo đuổi để đoạt giải về sự kêu gọi trên cao của Đức Chúa Trời trong Chúa Cứu Thế Giê-su.”(Phi-líp 3:14). Ông biết ông đeo đuổi điều gì, và hệ thống định vị của ông đã được cài đặt. Dù ông gặp sự chống đối, gặp chướng ngại hay gặp nghịch cảnh, ông đều vượt qua tất cả những nan đề này và không bị chệch hướng.
Định vị của bạn được cài đặt như thế nào? Có phải để có nhiều bạn bè? Có phải để được nổi tiếng? Có phải để hưởng thụ cuộc sống? Có phải để trở thành người giỏi nhất trong lĩnh vực chuyên môn của mình? Có phải để có sức khỏe và hạnh phúc?
Có lẽ bạn sẽ đáp, “Tôi thích tất cả những điều này.” Hầu hết chúng ta đều ước ao những thứ này, nhưng ước ao nào vượt trội hơn tất cả những ước ao đó? Cần phải phân biệt như thế vì điều đó quan trọng, vì nó sẽ quyết định đích đến của bạn. Có thể con đường đi đến những kết cuộc có lúc giống nhau, nhưng tại một thời điểm nào đó trong hành trình khi mà đến ngã rẽ cuộc đời thì bạn phải hoặc đi đường này hoặc đi đường kia.
Vậy đích điểm cao cả của bạn là gì? Nếu mục đích cuối cùng của bạn là một người có lối sống trong sạch, có đạo đức, tử tế, khỏe mạnh, đảm bảo tài chính thì bạn sẽ rơi vào kết cuộc tại một nơi như người thanh niên giàu có đã rơi vào: có tất cả những phẩm chất trên nhưng vẫn thiếu một điều quan trọng nhất.
Nếu mục tiêu cuối cùng của bạn là có thật nhiều bạn bè, thì bạn sẽ thấy mình giống A-rôn, anh trai Môi-se: ở dưới chân núi với rất nhiều hoạt động xã hội, là trung tâm của sự chú ý và giúp cho cả cộng đồng – nhưng hoàn toàn xa cách tấm lòng của Chúa. Con bò vàng mà bạn chạm có thể làm an lòng bạn bè và người thân, nhưng cuối cùng bạn sẽ buồn bã phát hiện ra nó đã hướng bạn và những người này xa khỏi điều tốt nhất.
Nếu đam mê của bạn là trở thành một diễn giả, một họa sĩ hay một nhà lãnh đạo nổi tiếng, hay đơn giản là có một lượng người theo dõi trên Twitter hay Facebook, bạn có thể đạt được địa vị này ngay trong giới tin lành, nhưng kết cuộc bạn sẽ giống như một người Y-sơ-ra-ên có tên là Ô-xia, người nổi tiếng nhất tại nước Y-sơ-ra-ên, nhưng lại qua đời trong sự cách li (xem 2 Sử Ký 26).
Có lẽ bạn cài đặt hệ thống định vị của bạn cao quý và nhân văn hơn. Bạn tập trung vào việc dâng rộng lượng cho người nghèo và người thiếu thốn. Mục tiêu này rất hấp dẫn đối với nhiều người trong thời đại của chúng ta và việc này nên làm. Nhiều người phấn khởi khi chúng tôi báo cáo những nỗ lực mà chức vụ Messenger International thực hiện để giúp đỡ những người nghèo, những người thiếu thốn và những nạn nhân của bất công xã hội nhưng Phao-lô viết cho hội thánh Cô-rinh-tô rằng ông có thể phân phát tất cả những gì ông có cho người nghèo nhưng vẫn còn thiếu một điều (xem 1 Cô-rinh-tô 13:3).
Bạn có thể nỗ lực trở thành người dâng hiến hào phóng nhất trong cộng đồng của mình – một mục tiêu đáng trân trọng. Tuy nhiên, một người có tên A-na-nia và vợ là Sa-phi-ra, là những thành viên ưu tú trong hội thánh tại Giê-ru-sa-lem. Một ngày nọ họ đã dâng phần lớn số tiền thu được từ việc bán miếng đất đắt giá. Họ muốn phô trương sự kết ước xây dựng nhà Chúa. Họ mong muốn được tôn trọng, nhưng lại rơi vào sự phán xét (xem Công Vụ 5). Kết cuộc của họ thật bi kịch.
Có dạo tôi cho mình là cao thượng và thiêng liêng. Suốt thời gian mười tám tháng ngày nào tôi cũng thức dậy lúc năm giờ sáng và cầu nguyện đến bảy giờ sáng. Phần lớn thời gian này tôi lớn tiếng kêu cầu, “Chúa ơi, xin hãy dùng con để dẫn dắt nhiều người tin Chúa, giảng Lời Chúa một cách đầy quyền năng, đem nhiều nước bước vào vương quốc Ngài, chữa lành người bệnh và giải phóng người ta khỏi tội lỗi.” Hết sáng này đến sáng nọ tôi cầu xin tha thiết và hết lòng những điều này.
Nhiều tháng trôi qua và rồi một ngày Chúa phán với lòng tôi: “Con trai, lời cầu nguyện của con đã trật mục tiêu rồi.”
Tôi ngạc nhiên! Có điều nào tốt hơn và cao quý hơn để làm cho Chúa của tôi vui lòng hơn những điều tôi đã cầu xin? Tôi thắc mắc không biết có hiểu sai những điều Chúa phán với lòng tôi hay không. Làm sao tất cả các mục tiêu thuộc linh tuyệt vời này lại trật mục tiêu?
Ngay lập tức, tôi nghe Thánh Linh nói, “Giu-đa đã từ bỏ mọi sự để theo Ta. Ông là một trong mười hai sứ đồ. Ông rao giảng Nước Trời. Ông chữa lành người bệnh, dâng hiến cho người nghèo và giải phóng người ta nhưng Giu-đa hiện ở dưới hỏa ngục.”
Tôi run sợ, bị sốc đến độ lặng người. Tôi nhận ra Giu-đa có tất cả những điều tôi đang kêu cầu, nhưng ông mãi mãi hư mất. Có lẽ nếu ông rà soát kỹ lại hệ thống định vị bên trong của mình, thì kết cuộc của ông sẽ không bi thảm đến thế.
Tôi nhận thấy mình có thể vô tình trở thành con người như Giu-đa. Tôi khẩn cầu tha thiết, “Mục tiêu trúng đích của con là gì?”
Một Thanh Niên Giàu Có Khác
Lần này Chúa cho tôi thấy một người trai trẻ giàu có khác – không phải là người đã chạy đến với Chúa Giê-su – mà là người được nuôi dưỡng với tư cách một hoàng tử tại Ai-cập, một đất nước hùng mạnh nhất trên đất vào thời điểm đó. Tên ông là Môi-se.
Hãy xem xét cuộc đời Môi-se. Ông được trưởng dưỡng không thiếu thốn gì hết: nào là tiền bạc, thức ăn, quần áo, của cải vật chất hay giáo dục. Địa vị của ông ai cũng thèm khát vì ông có mọi thứ. Trên đời này người ta có thứ gì thì ông có thứ ấy. Môi-se ăn mặc quần áo thời trang nhất, có dư thừa tiền bạc để mua sắm bất cứ lúc nào, và có lẽ ông cũng có tất cả những thứ “đồ chơi” xa xỉ của thời đó. Ông có những cỗ xe ngựa mà ngày nay gọi là chiếc xe Maserati, xe Lamborghini hay xe Ferrari cùng với tất cả mẫu xe của hãng Harley – Davidson, và nếu ông không muốn tự lái thì đã có một tài xế chiếc Limo lúc nào cũng sẵn sàng.
Môi-se không bao giờ phải chùi bồn cầu, lau nhà tắm, cắt cỏ, rửa xe, dọn phòng, rửa chén bát, tự giặt quần áo hay làm bất cứ công việc nội trợ nào bởi vì ông có các đầy tớ và người hầu hạ làm mọi công việc đó.
Ông có các đầu bếp hoàng gia, nấu ngay những món nào mà khẩu vị của ông thèm. Ông được thưởng thức các món ăn ngon nhất của xứ.
Công việc của ông rất nhàn hạ. Nếu muốn làm, ông có thể lãnh đạo quân đội, thiết kế các toà nhà, hay lên kế hoạch tổ chức các bữa tiệc linh đình. Nếu muốn chơi, ông có thể tận hưởng một ngày tranh tài và một buổi tối tiêu khiển hảo hạng. Ông có thể lấp đầy một ngày theo ý muốn của mình.
Ông cũng là một “ứng viên” sáng giá nhất trong xứ. Ông có thể hẹn hò và cưới bất cứ cô gái nào mắt ông để ý tới – thậm chí yêu cầu gặp phụ nữ từ các quốc gia khác. Đúng vậy, nếu Môi-se muốn, ông có thể xây dựng hậu cung cho các vợ lớn và vợ bé.
Nếu Môi-se muốn hào phóng, ông có thể tặng những món quà giá trị. Ông có thể yêu cầu các nhân viên mật vụ, cảnh sát, binh lính để bảo vệ bạn bè của mình. Ông muốn giúp người nghèo hay không là tùy ông. Ông có thể ảnh hưởng làng giải trí của đất nước mình bằng cách yêu cầu phải có người biểu diễn và diễn viên giỏi nhất làm cho ông vui vẻ. Không có điều gì kiềm hãm ông ngoại trừ ngai vua. Đối với đa số nhiều người, cuộc sống của ông dường như là một sự thèm thuồng của nhiều người, nhưng ông lại không thỏa mãn. Chúng ta đọc:
Bởi đức tin, Môi-se lúc đã khôn lớn, từ khước tước vị con trai công chúa Pha-ra-ôn, thà chịu bạc đãi với con dân Đức Chúa Trời trong một thời gian còn hơn thụ hưởng khoái lạc tội lỗi. (Hê-bơ-rơ 11:24-25)
Môi-se chọn tránh xa khỏi những thứ mà một quốc gia có ảnh hưởng nhất trên thế giới bấy giờ ban tặng. Tại sao ông lại từ bỏ một lối sống như thế? Phải chăng ông không tìm thấy sự thỏa lòng khi phục vụ Chúa mà vẫn còn sống trong cung điện của vua Pha-ra-ôn? Không. Hệ thống định vị bên trong của Môi-se cho biết ông không thể đạt được ước ao thật sự của mình ngay tại nơi ông đang sống, vì tác giả thư Hê-bơ-rô ghi về Môi-se:
Ông coi sỉ nhục vì Chúa Cứu Thế là quý hơn châu báu Ai Cập vì ông trông đợi được tưởng thưởng. (Hê-bơ-rơ 11:26)
Phần thưởng lớn gì? Khi tôi đặt câu hỏi này cho khán giả, đa số trả lời đó là Xứ Hứa nhưng nếu đó là Xứ Hứa, thì ta phải hỏi, xứ tràn sữa và mật ban cho ông những thứ mà xứ Ai Cập phì nhiêu không thể cho? Vào thời đó Ai-cập giàu có tài nguyên thiên nhiên và nông nghiệp. Phải chăng Xứ Hứa tốt hơn thế? Có phải Môi-se có thể xây căn nhà đẹp tại xứ mới này hơn là cung điện nơi ông đã sống? Tôi nghĩ chúng ta có thể trả lời ngay là “không” đối với những câu hỏi này.
Vậy thì phần thưởng mà Môi-se tìm kiếm là gì? Cái ngày mà ông bỏ cung điện ra đi thì ông không biết đích xác phần thưởng đó là gì, nhưng ông biết là có nhiều phần thưởng – đúng là có rất nhiều phần thưởng. Ông cứ đi và sau đó ông khám phá ra chính điều mà ông tìm kiếm.
Hãy xem xét vấn đề như thế này. Bạn thích khí hậu ấm áp và thích biển, không thích băng tuyết và trời lạnh. Giờ là giữa đông và hiện bạn đang ở tại Vermont. Nhiệt độ là âm 20 và bạn mong mỏi điều bạn thích nhất sẽ xảy ra. Thế là bạn bắt đầu lái xe về phía nam trên đường liên bang số 95, tiến về hướng có khí hậu ấm áp. Bạn không biết chính xác nơi mình đến, nhưng bạn biết tốt hơn là không bị lạnh cóng vì băng tuyết. Đi nửa chừng, bạn để ý thấy tại trạm xăng có tờ rơi in hình của bãi biển Palm Beach, bang Florida. Bạn mỉm cười và tự nhủ, “Nó đây rồi!” Lập tức bạn cài đặt địa chỉ trên tờ rơi vào hệ thống định vị GPS. Bây giờ bạn đang đi tới bãi biển mà bạn ước mơ.
Điều tương tự cũng xảy ra với Môi-se. Ông bỏ cung điện, biết rằng có nhiều điều phước hạnh hơn, nhưng ông không thấy phần thưởng cho đến bốn mươi năm sau trong sa mạc, ngay tại một bụi gai cháy, nơi mà ông gặp Chúa và kinh nghiệm sự hiện diện của Ngài. Khi điều này xảy ra thì hệ thống định vị bên trong của Môi-se đã được cài đặt chắc chắn. Sự hiện diện của Chúa là phần thưởng của ông, và bằng cớ của phần thưởng thì lại đến sau đó, sau khi ông dẫn dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai Cập.
Khước Từ Ơn Ban Của Chúa
Đối với Môi-se, khoảng thời gian đó thật khó khăn và đầy căng thẳng. Sa mạc khô khan mà ông và dân Y-sơ-ra-ên đi qua đầy thách thức, chỉ giảm bớt khi có sự can thiệp của Chúa, có lúc bị chậm trễ. Vấn đề còn tồi tệ hơn khi mà tỉ lệ ủng hộ từ người dân dành cho ông rất thấp. Giữa lúc hỗn loạn đó Chúa phán với Môi-se:
“Con và dân sự con đã đem ra khỏi Ai Cập hãy rời bỏ chỗ này và đi lên xứ Ta đã hứa ban cho Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp khi Ta thề với họ: ‘Ta sẽ ban xứ này cho dòng dõi các con.’ Ta sẽ sai một thiên sứ đi trước dẫn đường cho con và Ta sẽ đuổi các dân Ca-na-an, A-mô-rít, Hê-tít, Phê-rê-sít, Hê-vít và Giê-bu-sít đi. Các ngươi sẽ vào xứ tràn đầy sữa và mật ong. Nhưng Ta không đi với các ngươi đâu…” (Xuất Hành 33:1-3)
Hãy nghĩ đến những hoàn cảnh mà Môi-se và dân sự đối diện mỗi ngày. Họ không có nhiều điều kiện – không có thung lũng, sông suối, núi rừng, cây ăn trái, suối nước ngọt, đất đai màu mỡ hay thảm cỏ xanh tươi để chăn thả gia súc. Đã khá lâu rồi họ không còn nhìn thấy chợ búa, cửa tiệm và quần áo mới. Chế độ ăn của họ không thay đổi: một thứ bánh kì lạ xuất hiện trên mặt đất sáu ngày một tuần, và thỉnh thoảng thấy một ít thịt chim cút. Nếu muốn biết, hãy thử ăn cùng một loại bánh mì, không ăn gì khác, trong vài tháng. Lúc đó bạn sẽ “nếm mùi đời.”
Cuộc sống lúc đó thật khổ cực. Cảnh nô lệ tại Ai Cập thật kinh khủng, nhưng đi lang thang trong sa mạc trông chẳng khá hơn. Tuy nhiên, dân sự có một hy vọng : xứ sở của riêng họ, xứ hứa Canaan. Trong nhiều năm Chúa đã bảo họ rằng đó là một xứ màu mỡ và giàu có, một xứ dư dật. Tất cả những gì họ đã trải qua đó là dồn hết sức để xây dựng các thành phố cho người Ai Cập và nhận được những thứ thừa thãi. Bây giờ họ sẽ sớm có cơ may xây nhà cửa, thị trấn và thành phố xinh đẹp của riêng mình – một nền văn hóa mới cho cơ nghiệp của họ, chuẩn bị một gia sản để lại cho con cháu của họ.
Đức Chúa Trời bảo lãnh đạo của họ, là Môi-se, đem họ vào Xứ Hứa này. Ngài tuyên bố rằng họ phải chọn, một thiên sứ mạnh mẽ sẽ hướng dẫn và bảo vệ họ. Các chiến binh này sẽ đánh đuổi mọi kẻ thù. Tuy nhiên, có một vướng mắc: Đức Chúa Trời sẽ không đi với họ.
Bạn hãy tưởng tượng khi nghe những lời này? Những ước ao mà bạn và tổ phụ của mình đã chờ đợi nhiều thế kỷ giờ đã được chính Chúa ban tặng. Bốn trăm ba mươi năm không nhà không cửa, tranh chiến liên miên, cố gắng sinh tồn và thiếu thốn đủ thứ giờ đây đã chấm dứt với ơn ban của Chúa. Chắc chắn Môi-se sẽ chấp nhận, đi nhanh xuống núi và thông báo tin này cho toàn dân. Cuối cùng dân sự ca tụng ông là một lãnh đạo vĩ đại, và tỉ lệ ủng hộ ông tăng rất cao. Tất cả họ ăn mừng và bắt đầu hành trình tiến vào xứ hứa như đã mong đợi.
Những điều tương tự như thế sẽ xảy ra nếu chúng ta biến những điều “tốt đẹp” thành mục tiêu nhắm đến. Tuy nhiên, hãy lắng nghe câu trả lời của Môi-se đối với ơn ban của Đức Chúa Trời:
Môi-se thưa: “Nếu chính Chúa không đi với chúng con, xin đừng sai chúng con đi lên khỏi đây.” (Xuất Hành 33:1-5)
Hãy nhớ, khỏi đây là nơi nào? Đó là nơi thiếu thốn, nghịch cảnh, căng thẳng và khó khăn – sa mạc. Môi-se đưa ra một câu trả lời phức tạp, thậm chí là khó hiểu đối với một người bình thường. Về cơ bản ông tuyên bố, “Nếu con phải chọn giữa sự hiện diện và phước hạnh của Ngài. Con sẽ chọn sự hiện diện của Ngài – dù đó là nơi thiếu thốn và khó khăn – hơn là chọn phước hạnh của Ngài trong một môi trường thoải mái.”
Có phải Môi-se bị ảo tưởng? Có phải nắng sa mạc đã làm méo mó giác quan phân biệt của ông? Không. Hệ thống định vị nội tại của ông đã được cài đặt vào điều tốt nhất. Nó hướng dẫn ông đưa ra một chọn lựa tốt nhất khi Chúa cho phép ông chọn điều tốt mà thôi, một chọn lựa mà chính sự khôn ngoan thường tình và hoàn cảnh bất lợi sẽ buộc ông phải chấp nhận.
Mục tiêu nhắm tới của Môi-se – phần thưởng của ông – là biết Chúa một cách thân mật. Bạn không bao giờ biết rõ ai đó nếu bạn không để thì giờ gặp họ. Bạn có thể nghe về ai đó mà không gặp họ, nhưng nếu bạn không để thì giờ gặp người đó, thì bạn không thể biết người đó cách thân mật. Đây là phần thưởng lớn nhất của Môi-se. Đối với ông không có điều gì giá trị hơn, không có gì có thể ngăn cản ông, thậm chí đó là một lời mời chào tốt đẹp từ chính Chúa. Bạn có tưởng tượng được điều này làm cho Chúa vui như thế nào không?
Bạn sẽ hỏi, “Tại sao Chúa lại vui lòng khi lời chào mời của Ngài bị khước từ?” Tôi sẽ trả lời câu này bằng một ví dụ từ chính đời sống tôi.
Lisa và tôi có một chuyến đi nghỉ, và chúng tôi có mấy ngày rảnh rỗi với nhau. Gần đó có một sân gôn rất tuyệt. Tôi thích chơi gôn và tận hưởng buổi chơi. Một số người bạn đã mời tôi chơi trên sân này, nhưng tôi chỉ có vài ngày để ở với Lisa.
Người vợ tuyệt vời của tôi nói thật lòng, “Anh hãy đi chơi đi.”
Tôi trả lời, “Không đâu em yêu, anh muốn dành thời gian với em hơn.”
Những ngày đó hóa ra rất tuyệt vời. Lisa vui vì tôi chọn cô ta thay vì chọn gôn, điều đó làm cô ấy hạnh phúc, bởi vì cô biết tôi rất thích môn gôn và có thời gian với bạn bè. Lisa đã đề nghị, cô ấy thật lòng, và nếu tôi có chấp nhận thì cô ấy cũng không đổi ý. Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng, cô ta hy vọng tôi chọn cô thay vì chọn gôn.
Nguyên tắc tương tự này đã được khải thị cho Môi-se. Chúa cho ông một đề nghị, Ngài sẵn sàng hỗ trợ cho đề nghị đó. Ngài sẽ sai một thiên sứ, người sẽ đem Môi-se và dân sự vào xứ hứa an toàn. Tuy nhiên, chuyến đi đó sẽ không có sự hiện diện của Chúa. Tôi tin Đức Chúa Trời đề nghị thật lòng với Môi-se, nhưng kèm theo đề nghị đó là một ao ước mà Ngài không nói ra; Môi-se sẽ chọn Ngài thay vì chọn thoát khỏi cảnh sa mạc tức thì và chọn một cuộc sống dễ dàng tại một xứ giàu có và đẹp đẽ.
Môi-se đã tuyên bố hai điều khi từ chối đề nghị của Chúa. Thứ nhất, thời gian trong sự hiện diện của Chúa giá trị hơn thời gian tận hưởng phước hạnh của Ngài mà không có sự hiện diện của Ngài. Thứ hai, Môi-se tin vào sự liêm khiết vô ngộ của Đức Chúa Trời. Dù việc bước vào Xứ Hứa sẽ bị tạm hoãn, nhưng Môi-se biết cuối cùng Chúa cũng sẽ đem dân Y-sơ-ra-ên vào đó. Ông biết Chúa sẽ giữ Lời của Ngài. Nếu hệ thống định vị bên trong của ông không được cài đặt đúng, thì có dịp là ông sẽ chọn khác đi.
Cài Chương Trình Cho Định Vị
Lúc đầu điều gì đã thôi thúc Môi-se cài đặt hệ thống định vị bên trong như thế, trong khi tất cả những người dân Y-sơ-ra-ên lại có những động cơ rất khác biệt? Một cái nhìn khái quát về những chọn lựa và lối hành xử trước đây sẽ cho thấy câu trả lời.
Một câu hỏi mà thỉnh thoảng tôi hỏi thính giả là, “Khi Môi-se dẫn dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai Cập thì Môi-se đi tới chỗ nào?”
Mỗi lần hỏi là đa số đều trả lời, “Xứ Hứa.”
Điều này có đúng không? Nhiều lần Môi-se ra mắt vua Pha-ra-ô-en, ông chuyển lại những lời từ Chúa cho vua Ai Cập: “Để cho dân Y-sơ-ra-ên đi thờ phượng Ngài trong sa mạc” (Xuất Hành 7:16. Xem thêm Xuất Hành 5:1; 8:1, 20; 9:1, 13; 10:3). Bảy lần ông cho vua Pha-ra-ô-en biết nơi mà dân Y-sơ-ra-ên sẽ đến. Môi-se gắn liền sự thờ phượng với sa mạc. Không một lần nói đến xứ hứa.
Mục tiêu của Môi-se là dẫn dân sự gặp gỡ và thờ phượng Chúa trong sa mạc tại Sinai. Tại sao ông muốn đem họ ra khỏi Ai Cập thẳng tới xứ hứa trước khi dẫn họ tới Đấng ban lời hứa? Làm thế sẽ đề cao lời hứa trên sự hiện diện của Chúa, và khuyến khích việc cài đặt sai hệ thống định vị.
Buồn thay là nhiều mục sư và giáo sư trong thời đại chúng ta đã đề cao việc chọn các lời hứa. Tôi nhớ lại vào những năm 1980 và 1990, tôi nghe giảng về những điều Chúa Giê-su làm cho chúng ta hơn là nghe về chính Ngài là ai. Kiểu giảng dạy này đã sản sinh ra các môn đồ cài đặt hệ thống định vị bên trong của mình vào các phước hạnh của Chúa hơn là sự hiện diện của Ngài. Điều này không khác gì một người phụ nữ cưới một người nam vì sự giàu có của anh ta. Có thể cô yêu anh ta, nhưng yêu vì tiền.
Tôi thấy một sự tương phản đáng ngạc nhiên giữa dân Y-sơ-ra-ên và Môi-se. Nếu bạn xem xét cuộc sống dân Y-sơ-ra-ên tại Ai Cập, nói không ngoa là họ đã bị lạm dụng hà khắc. Họ sống trong các khu ổ chuột, ăn thức ăn thừa, và mặc quần áo rách rưới. Cả đời họ sống chỉ để xây dựng cơ nghiệp cho người khác. Lưng họ mang các vết sẹo do chịu roi đòn của các quản công, con cái họ bị quân đội Pha-ra-ô-en giết chết.
Dân Y-sơ-ra-ên được giải cứu kì diệu khỏi cảnh trói buộc của Ai Cập, nhưng chỉ sau hành trình ngắn ngủi trong sa mạc, họ đã liên tục than phiền và cho biết muốn trở lại Ai Cập. Họ nói đại khái như vầy, “Chúng tôi thà quay lại Ai Cập không tốt hơn sao?” (Dân Số 14:3) và “Vì thà phục vụ người Ai-cập còn hơn chết trong sa mạc!” (Xuất Hành 14:12).
Nào hãy xem xét Môi-se với lối sống an nhàn, sang trọng của Môi-se tại Ai Cập mà tôi đã mô tả trước đó. Ông cũng rời Ai Cập và cũng chịu những điều kiện hà khắc tương tự như ở sa mạc, nhưng không một lần nào ông than phiền hay muốn quay lại Ai Cập! Tại sao? Câu trả lời thật đơn giản. Môi-se đã gặp gỡ sự hiện diện của Chúa tại bụi gai cháy. Ông được đặc ân để nghe Lời Chúa trực tiếp từ Đấng Tạo Hóa. Còn dân Y-sơ-ra-ên cũng cơ hội tương tự nhưng họ lại thối lui. Hãy để tôi giải thích.
“Đem Các Ngươi Đến Với Ta”
Một khi đã ra khỏi Ai Cập, Môi-se đã đem dân Y-sơ-ra-ên tới núi Sinai, chính là nơi ông đã gặp Chúa tại bụi gai cháy. Khi họ đến nơi, Chúa bảo Môi-se nói với dân sự:
“Chính các ngươi đã thấy những việc Ta làm trong xứ Ai Cập và cách Ta đã đem các ngươi như bằng cánh chim ưng để đem các ngươi đến với Ta.” (Xuất Hành 19:4)
Hãy xem lời của Ngài, “Đem các ngươi đến với Ta.” Hãy suy gẫm câu nói này. Thật lạ lùng khi bạn suy nghĩ về ý nghĩa đích thật của nó. Đức Chúa Trời, Đấng Tạo Hóa của vũ trụ, nói rõ ràng mục đích của việc đem dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi ách nô lệ của Ai Cập chính là đem họ đến với chính Ngài. Ngài tìm kiếm một mối quan hệ cá nhân, thân mật với họ.
Chúng ta phải nhớ, Đức Chúa Trời là Chúa của mối quan hệ, và Ngài có tấm lòng của một người Cha – Ngài luôn luôn là như thế. Ngài khao khát muốn biết con cái Ngài giống như cha mẹ khao khát muốn phát triển mối quan hệ với đứa con mới sinh của mình.
Đức Chúa Trời đã bày tỏ chính Ngài cho Môi-se tại bụi gai. Ngài ban cho Môi-se đặc ân để kinh nghiệm sự hiện diện của Ngài. Chỉ cần một kinh nghiệm đó thôi cũng đã tạo ra một sự khao khát mãnh liệt trong Môi-se đến nỗi ông không hề hứng thú quay lại Ai Cập, mặc dù lối sống của ông trước đó tại Ai Cập rất tốt. Sự gặp gỡ này đã ảnh hưởng lên ông một cách sâu xa và khiến ông cài đặt lại hệ thống định vị bên trong một cách chắc chắn.
Môi-se muốn dân Y-sơ-ra-ên kinh nghiệm điều ông đã kinh nghiệm, nhưng điều ngạc nhiên đó là Chúa cũng khao khát điều đó. Vì Ngài đã để thì giờ với Môi-se tại bụi gai, cho nên Môi-se có thể giới thiệu Đức Chúa Trời với dân sự và giới thiệu dân sự với Đức Chúa Trời.
Hãy suy nghĩ điều đó như thế này. Có ba người tên Jordan, Abigail và Susan. Nếu Jordan và Abigial đã gặp nhau, còn Jordan và Susan thì quen biết nhau, Jordan sẽ là người giới thiệu Abigail cho Susan. Môi-se đã gặp và để thì giờ với Đức Chúa Trời. Ông cũng đã để thì giờ với dân Y-sơ-ra-ên. Vì thế ông sẽ là người tạo điều kiện cho sự gặp gỡ giữa Chúa và dân sự. Chúa bảo Môi-se hãy chuẩn bị phần giới thiệu qua sứ điệp này:
“Riêng các ngươi sẽ là vương quốc thầy tế lễ và là dân tộc thánh cho Ta.’ Đó là những lời con phải nói lại cho dân Y-sơ-ra-ên.” (Xuất Hành 19:5-6)
Tất cả họ đều đặc biệt với Ngài, và Ngài ước muốn mỗi người trở thành thầy tế lễ – những người có thể đại diện cho bản thân và người khác để trực tiếp đến với Ngài. Về cơ bản Ngài đề nghị một tình bạn thân thiết với họ. Thật là một đặc ân lớn lao! Sau đó Đức Chúa Trời phán:
“Con hãy đến với dân Y-sơ-ra-ên và bảo họ làm cho mình thánh sạch trong ngày hôm nay và ngày mai. Bảo họ giặt áo xống và phải sẵn sàng vào ngày thứ ba vì ngày đó CHÚA sẽ giáng lâm trên núi Si-nai trước mắt toàn dân.” (Xuất Hành 19:10-11)
Đức Chúa Trời xuống núi vào ngày thứ ba, nhưng phản ứng của dân sự thật đau lòng. Họ tránh xa Ngài thay vì đến gần Ngài. Họ kêu cầu Môi-se, “Xin chính ông nói với chúng tôi và chúng tôi sẽ nghe lời. Xin đừng để Đức Chúa Trời phán với chúng tôi, kẻo chúng tôi chết mất!” (Xuất Hành 19:20)
Dân Y-sơ-ra-ên không thể chịu nổi sự hiện diện của Đức Chúa Trời bởi vì họ vẫn còn để “Ai Cập” ở trong lòng. Họ vẫn yêu thích quyền lợi riêng của họ hơn là quyền lợi của Chúa. Việc biết Chúa cách thân mật không phải là ưu tiên của họ. Sự hiện diện tỏ bày của Ngài chỉ phơi bày sự cài đặt hệ thống định vị bên trong của họ, và họ không sẵn sàng thay đổi nó.
Hãy xem lại lời dạy của Chúa, trong đó có mạng lệnh phải giặt quần áo của họ. Làm thế để làm gì? Có phải Chúa chú trọng về vấn đề ăn ở vệ sinh không? Để tìm câu trả lời, ta phải nhớ rằng thường trong Cựu Ước những hành động bên ngoài thường được định để chuyển tải các thực tại thuộc linh. Sự ô uế của Ai Cập vẫn còn bám trên quần áo của họ. Nó phải được rũ bỏ trước khi dân sự có thể bước vào sự hiện diện thánh của Đức Chúa Trời.
Ai Cập là hình bóng về hệ thống thế gian sa ngã. Con người thế gian này sống để làm thỏa mãn khoái lạc xác thịt, dục vọng của mắt, và tìm kiếm địa vị, tiếng tăm và quyền lực – chính là “sự kiêu ngạo của đời” (Xem 1 Giăng 2:16). Việc biết Chúa không phải là trọng tâm của họ. Mà họ nhấn mạnh, “Tôi được lợi như thế nào?”
Chúa Không Tìm “Người Đào Mỏ”
Thường khi đi lại, tôi có quan sát một người đàn ông lớn tuổi, giàu có với một người phụ nữ có diện mạo nổi bật và trẻ hơn ông ta độ mười lăm đến hai mươi lăm tuổi. Đa số thì mấy ông không còn phong độ và có thể bị hiểu nhầm là bố của cô ta. Tại sao cô ta lại sống với hay cưới ông ta?
Trường hợp hai người thật sự yêu thương nhau thì rất hiếm. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng vì yêu thật lòng – người phụ nữ này được biết đến như là một người “đào mỏ.” Đây là tiếng lóng, từ ngữ xúc phạm được dùng để nói về một phụ nữ trẻ, không quan tâm tới con người thật của một người nam mà chỉ quan tâm đến lối sống mà người đó có thể cung phụng cho cô. Cô ta “dòm ngó” của cải và ảnh hưởng của anh ta. Tuy nhiên, đây không phải vấn đề chỉ đến từ một phía, bởi vì quan tâm chính của anh ta không phải là cô ta mà những điều cô ta có thể làm cho bản tánh ích kỷ của anh ta. Anh ta muốn phát đi một hình ảnh, rằng mình vẫn còn trẻ, chịu chơi và tất nhiên để “hưởng lạc.”
Nói đơn giản, mỗi người đều tìm kiếm một cách ích kỷ cái người kia có thể cung cấp hơn là thật sự quan tâm tới người đó. Về một phương diện, mỗi người biết những gì người kia làm, nhưng họ chấp nhận điều đó để cứ thỏa mãn tham dục và kiêu ngạo của bản thân. Một mối quan hệ lâu dài không phải là nhân tố thúc đẩy, mà động cơ của họ là lòng tham dục lấy cái tôi làm trọng tâm.
Gần đây tôi và Lisa đến một tiệm bán đồ nội thất và thiết bị gia đình. Ngoài cô bán hàng, thì trong tiệm đó chỉ có một cặp đôi ông già và một cô gái. Lúc đầu tôi nghĩ họ là cha con, nhưng khi nghe họ nói chuyện với cô bán hàng tôi phát hiện không phải như vậy. Họ là một cặp đôi đang mua sắm cho căn nhà mới mua của mình.
Chúng tôi gặp họ trong cửa tiệm hơn hai mươi phút, vì thế tôi có nhiều thời gian để quan sát họ. Sự chú ý của tôi bị thu hút bởi sự tương tác gượng gạo, bề ngoài của họ. Rõ ràng họ có rất ít điểm chung, họ có các sở thích hoàn toàn khác nhau. Sự thiếu vắng tình yêu và niềm vui trong đời sống họ rất rõ ràng. Cô ta chỉ thoáng nhìn vào mặt ông, còn vẻ mặt cô thì buồn rầu. Cô ta mặc quần áo siêu bó và trang điểm rất nhiều. Ông ta thì ăn diện trẻ trung, hợp thời trang và hành động như thể một tay dám chi tiền.
Ông ta thể hiện điều đó qua cách nói chuyện với nhân viên bán hàng, rằng tiền bạc không thành vấn đề.
Nhìn thấy cặp đôi này khiến tôi nhận thấy mối quan hệ của tôi với Lisa đặc biệt như thế nào. Tôi quan tâm tới cô ấy rất nhiều, điều đó không dựa vào vẻ ngoài cơ thể của cô ấy, dù cô rất đẹp. Lisa quan tâm tôi vô cùng. Chúng tôi là bạn thân và thích dành thời gian với nhau. Tôi cảm thấy tiếc cho cặp đôi tại cửa tiệm bởi vì rõ ràng có sự thiếu vắng tình yêu trong quan hệ của họ. Tôi không nói điều này để phán xét họ; mà tôi hy vọng sẽ gia tăng tình yêu dành cho vợ chồng tôi và vui hưởng sự bầu bạn với nhau. Tuy nhiên, thường thì việc này không đúng vì mối quan hệ đó được đặt sai nền tảng.
Dân Y-sơ-ra-ên đã chịu ảnh hưởng mối quan hệ ô uế từ Ai Cập, và Chúa không muốn điều gì đó giả tạo. Ngài khao khát những mối quan hệ thật, không phải của những kẻ đào vàng. Động cơ của thế gian, là điều vẫn còn bám vào tấm lòng của người Y-sơ-ra-ên, không thể nào mang lại mối quan hệ chân thật vì động cơ của nó là tìm tư lợi. Dân Y-sơ-ra-ên chỉ có thể biết rõ Chúa nếu họ tự thanh tẩy mình khỏi sự ô uế này.
Tuy nhiên, dân Y-sơ-ra-ên đã không thể rũ bỏ những ham muốn của họ như Môi-se đã làm. Ông đam mê mối quan hệ đích thực với Chúa, còn dân Y-sơ-ra-ên chỉ muốn hưởng lợi ích từ Chúa. Đơn giản thế thôi.
Còn Ngày Nay Thì Sao?
Giờ thì chúng ta ở trong thời Tân Ước, vậy có điều gì thay đổi không? Một người còn giữ cho mình sự nhơ nhớp của thế gian trong lòng mà vẫn có mối quan hệ thật với Chúa được không? Có phải ân sủng của Chúa Giê-su xóa bỏ phần của chúng ta trong việc thanh tẩy mình khỏi sự nhơ nhớp của thế gian không? Một loạt các câu Kinh Thánh ít khi được nhấn mạnh ngày nay sẽ nói cụ thể về điểm này:
Đức Chúa Trời đã phán: “Ta sẽ ở và đi lại giữa họ. Ta sẽ là Đức Chúa Trời của họ và họ sẽ là dân Ta.” Vì thế Chúa phán: “Hãy ra khỏi giữa vòng chúng nó, hãy phân rẽ khỏi họ, chớ động đến đồ ô uế, thì Ta sẽ tiếp nhận các con. Ta sẽ là Cha các con và các con sẽ là con trai, con gái Ta, Chúa Toàn Năng phán vậy.”
Anh chị em yêu dấu, vì chúng ta có những lời hứa như thế, hãy thanh tẩy chính mình cho sạch những điều ô uế về phần thân thể lẫn tâm linh, hãy hoàn thành sự thánh hóa trong niềm kính sợ Đức Chúa Trời. (2 Cô-rinh-tô 6:16-7:1)
Có nhiều điều cần được giải thích trong vài câu Kinh Thánh này. Trước tiên, hãy để ý chữ, “như Đức Chúa Trời phán.” Đức Chúa Trời nói lời này lần đầu tiên là khi nào, và bối cảnh của nó là gì? Phao-lô trích câu nói của Chúa với Môi-se tại núi trong sự hiện diện của Ngài.
Ta sẽ ở giữa dân Y-sơ-ra-ên và sẽ là Đức Chúa Trời của họ. Họ sẽ biết Ta là CHÚA, Đức Chúa Trời của họ, Đấng đã đem họ ra khỏi Ai-cập để Ta có thể ở giữa họ. Ta là CHÚA, Đức Chúa Trời của họ. (Xuất Hành 29:45-46)
Đức Chúa Trời lặp lại điều Ngài đã nói trong Xuất Hành 19: Ngài khao khát mối quan hệ đích thực. Đây là điều Ngài theo đuổi, nhưng dân Y-sơ-ra-ên đã không làm điều tương tự. Chỉ có một số cá nhân như Môi-se, Đa-vít, Đa-ni-ên, Ê-sai và một số ít khác mới có mối quan hệ thân mật với Đức Chúa Trời bởi vì họ chọn rũ bỏ các động cơ tham dục ích kỷ của thế gian. Bây giờ Phao-lô dùng chính các lời này để nói với chúng ta, là những người đã được tẩy sạch bởi huyết Chúa Giê-su và được cứu bởi ân điển của Chúa.
Một lần nữa, chúng ta được hứa, “Ta sẽ ở và đi lại giữa họ. Ta sẽ là Đức Chúa Trời của họ và họ sẽ là dân Ta… Chớ động đến đồ ô uế, thì Ta sẽ tiếp nhận các con.” Những lời này không khác với lời Chúa nói với dân Y-sơ-ra-ên, nhưng bây giờ Ngài đang nói lời đó cho một dân mới – chúng ta. Việc Ngài khao khát có mối quan hệ thân mật không thay đổi, nhưng điều đó không thể xảy ra nếu chúng ta vẫn còn những vết nhơ của thế gian trên chiếc áo của chúng ta. Ngài mời chúng ta vào mối quan hệ gần gũi, nhưng nó không phải là không có điều kiện. Một lần nữa Chúa cho thấy Ngài ghét một quan hệ kiểu “đào mỏ.”
Đức Chúa Trời không phải bỏ qua những động cơ bên trong của chúng ta. Ngài bảo chúng ta hãy thanh tẩy mình khỏi mọi sự ô nhơ, không chỉ của xác thịt mà của tấm lòng và tâm linh. Ngài muốn biết chúng ta có sự ô nhơ của Ai Cập trên áo của mình hay không (sống vì tư dục) hay giống như Môi-se, chúng ta tìm kiếm ước muốn của Ngài hơn là ước muốn của chúng ta. Như Môi-se dạy dân Y-sơ-ra-ên hãy thanh tẩy áo xống mình để gặp gỡ và có mối quan hệ thân mật với Chúa thế nào thì tương tự chúng ta cũng được sứ đồ Phao-lô dạy thể ấy, “Hãy thanh tẩy chính mình cho sạch những điều ô uế về phần thân thể lẫn tâm linh, hãy hoàn thành sự thánh hóa trong niềm kính sợ Đức Chúa Trời.” Sự thanh tẩy khỏi sự ô uế của hệ thống thế gian sẽ đảm bảo hệ thống định vị bên trong của chúng ta sẽ không thỏa hiệp và sẽ không chọn điều tốt thay cho điều tốt nhất.
Để duy trì việc cài đặt hệ thống định vị ích lợi nhất – hướng đến mối quan hệ với Chúa– thì từ ngữ thánh khiết là yếu tố chính. Trong các chương sau chúng ta sẽ giải thích thực tại thú vị này.
0 Comments