Chương 4: Tình Yêu Thương Của Chúa Thì Tha Thứ
by Kenneth E HaginChương 4
Tình Yêu Thương Của Chúa Thì Tha Thứ
Một đặc điểm của tình yêu thương của Chúa là tha thứ. Khi tình yêu thương của Chúa được bày tỏ, thì sẽ có thái độ tha thứ bởi vì tình yêu thương và sự tha thứ đi đôi với nhau.
Bạn thấy đó, tình yêu thương của Chúa phải được thực hành hay biểu lộ trước khi nó mang lại ích lợi cho bạn. Một cách bạn bày tỏ tình yêu thương của Chúa là tha thứ. Tình yêu thương được bày tỏ thì có thể tăng trưởng và phát triển.
Nói cách khác, khi tình yêu thương được bày tỏ, nó sẽ mang lại những kết quả. Và khi tình yêu thương được bày tỏ, nó không chỉ mang lại kết quả mà còn mang lại phần thưởng, không chỉ ở đời này mà còn ở đời hầu đến nữa.
Bây giờ tôi muốn bạn thấy điều mà Phaolô viết cho hội thánh tại Êphêsô về việc vận dụng tình yêu thương của Chúa. Lời này áp dụng cho mọi tín hữu. Tôi muốn nói cách này : Qua sứ đồ Phaolô, Thánh Linh phán lẽ thật thuộc linh này cho tín hữu ở khắp mọi nơi.
ÊPHÊSÔ 4:32
Anh chị em hãy nhân từ, thương cảm lẫn nhau, tha thứ nhau như Đức Chúa Trời đã tha thứ anh chị em trong Chúa Cứu Thế.
Tình yêu thương của Chúa là tình yêu gì? Nếu bạn hỏi tình yêu thương của Chúa là gì, tức là bạn đang hỏi Đức Chúa Trời là gì bởi vì Đức Chúa Trời là tình yêu thương. Tình yêu thương của Chúa đầy dẫy sự nhân từ và mềm mại. Và vì tình yêu thương của Chúa là nhân từ và mềm mại, nên nó lúc nào cũng sẵn sàng tha thứ.
Kinh Thánh truyền bảo chúng ta hãy tử tế với nhau. Câu Kinh Thánh này nói cho các cơ đốc nhân. Thánh Linh phải nói với những người được tái sanh là hãy tử tế với nhau, có lạ không? Ngài biết con người chúng ta hiện tại cũng như con người thời xưa.
Nhiều khi các tín hữu lại để xác thịt và tâm trí không được đổi mới kiểm soát họ, thay vì để tình yêu thương của Chúa kiềm chế họ.
Đôi khi tôi nghĩ người ta giải thích câu này khi cho rằng chúng ta phải tha thứ cho người khác chỉ vì họ tử tế với chúng ta. Nếu họ tử tế với chúng ta thì chúng ta buộc phải tử tế với họ.
Nhiều người giải thích câu này rằng nếu người ta làm hại chúng ta và nói xấu chúng ta, thì chúng ta có quyền không tử tế với họ và thậm chí nói xấu họ. Nhưng đó không phải là điều Kinh Thánh nói.
Câu Kinh Thánh này không nói, “Hãy tha thứ nhau khi tổn thương không nhiều. Nhưng nếu người ta đã gây hại nhiều cho anh em thì anh em có quyền không tha thứ cho họ.” Kinh Thánh không nói vậy, phải không nào? Nhưng rất nhiều lần đó là điều người ta thực hành câu này.
Sự Nên Thánh
Đức Chúa Trời biết chúng ta cần được nhắc nhở là hãy tử tế nhau bởi vì chúng ta còn sống trong thân xác chưa được cứu chuộc này. Chỉ con người bề trong được tái sanh, chứ con người bề ngoài thì vẫn không có gì thay đổi. Xác thịt không muốn tử tế, nhân từ hay tha thứ. Nhưng cảm tạ Chúa, chúng ta sẽ có thân thể mới khi chúng ta về thiên đàng.
1CÔ-RINH-TÔ 9:27
Nhưng tôi phải áp dụng kỷ luật và khắc phục thân thể tôi, e rằng sau khi giảng dạy người khác, chính tôi lại bị loại chăng.
Cho dù Phaolô là một tạo vật mới, ông cũng phải bắt thân thể ông phục con người bề trong. Bắt thân thể chúng ta phục tâm linh chúng ta là một phần của bước đi nên thánh trước mặt Đức Chúa Trời.
Phần lớn nhiều người nghĩ câu này đề cập đến tội dâm dục. Đúng vậy, nó cũng nói đến tội này, nhưng còn có nhiều điều khác mà bạn phải bắt xác thịt phục tâm linh bạn.
Câu này cũng áp dụng trong lĩnh vực sự nên thánh. Xác thịt của bạn không muốn tử tế với người khác, đặc biệt nếu họ không đối xử y như bạn nghĩ họ phải vậy. Xác thịt của bạn muốn trốn tránh người ta và trả đũa người ta.
Nhưng bạn phải kiểm soát xác thịt, bởi vì nếu bạn không kiểm soát nó, bạn sẽ gặp rắc rối. Nếu xác thịt kiểm soát bạn, bạn sẽ không thể bước đi trong tình yêu thương của Chúa. Nếu bạn không bước đi trong tình yêu thương, thì đức tin của bạn không mang lại kết quả.
Học bước đi trong tình yêu thương và kiểm soát xác thịt là sống trong sự nên thánh. Cho đến khi chúng ta được cất lên, bạn vẫn tiếp tục phải xử lý bản chất cũ, chưa được cứu chuộc trong xác thịt của bạn bởi vì xác thịt của bạn không được biến đổi.
Đức Chúa Trời sẽ không thay đổi thân thể bạn đang khi bạn còn sống trên đất này, Ngài đã thay đổi tâm linh của bạn. Bây giờ phần của bạn là xử lý thân thể và tâm trí bạn. Đó là trách nhiệm của một cơ đốc nhân.
Bạn thấy đó, sự nên thánh không phải là một kinh nghiệm bạn có một lần đủ cả và chấm hết. Sự nên thánh là một lối sống kiểm soát xác thịt liên tục trong suốt quãng đời còn lại của bạn. Nó liên hệ đến lối sống đổi mới tâm trí và bước đi trong tình yêu thương của Chúa.
Rất nhiều cơ đốc nhân để cho xác thịt kiểm soát và cai trị họ. Rồi họ lại thắc mắc sao họ không nhận những phước hạnh tốt nhất của Chúa trong đời sống họ. Nhưng không thể nào bước đi trong tình yêu thương của Chúa nếu bạn cho phép xác thịt cai trị bạn.
Vì thế nếu chúng ta làm theo Kinh Thánh, chúng ta sẽ phải để con người bề trong kiểm soát chúng ta để chúng ta có thể tử tế, yêu thương, và tha thứ lẫn nhau.
Con người bề trong có những phẩm chất này là nhờ tình yêu thương của Chúa. Nhưng chúng ta sẽ phải thực hành tha thứ lẫn nhau như Đức Chúa Trời vì cớ Chúa Cứu Thế đã tha thứ chúng ta.
Là cơ đốc nhân, bạn phải “mặc” Chúa Cứu Thế cho con người bề ngoài. Điều đó không xảy ra cách tự động.
RÔMA 13:14
Nhưng anh chị em hãy mặc lấy Chúa Cứu Thế Giê-su; đừng nghĩ đến cách làm thoả mãn các dục vọng của xác thịt.
Chỉ khi chúng ta mặc lấy Chúa Cứu Thế và không nhường chỗ cho xác thịt thì chúng ta mới có thể tha thứ lẫn nhau như Đức Chúa Trời tha thứ chúng ta vì Chúa Cứu Thế.
Tình Yêu Thương Của Chúa Thì Tha Thứ Và Quên Đi
Làm sao chúng ta tha thứ như Đức Chúa Trời tha thứ? Vâng, Kinh Thánh nói Đức Chúa Trời là tình yêu thương. Và cùng một loại yêu thương đó Đức Chúa Trời đã đổ vào lòng chúng ta hay vào tâm linh chúng ta trong người bề trong qua Thánh Linh.
Loại yêu thương này là loại nào? Có phải là tình yêu thương tự nhiên của con người không? Không, đây là tình yêu thương thiên thượng, là loại yêu thương của Đức Chúa Trời. Và một đặc điểm của tình yêu thương Chúa là tha thứ.
Chúng ta hãy xem kỹ Lời Chúa và xem thử cách Đức Chúa Trời tha thứ. Có một điều liên hệ đến tình yêu của Đức Chúa Trời – khi Đức Chúa Trời tha thứ, Ngài quên đi!
Một khi chúng ta ăn năn và xin Chúa tha thứ, Ngài xoá sạch tội lỗi chúng ta và không nhớ đến tội lỗi chúng ta nữa.
ÊSAI 43:25
Ta, chính là Ngài; Ta vì chính Ta mà xoá bỏ các vi phạm ngươi và sẽ không nhớ những tội lỗi ngươi.
Dưới giao ước mới, Đức Chúa Trời một lần nữa nói cho chúng ta biết Ngài tha thứ như thế nào.
HÊBÔRÔ 8:12
Ta sẽ thương xót các sự bất chính của họ và không còn nhớ đến tội lỗi họ nữa.”
Đức Chúa Trời tha thứ như thế nào? Những câu Kinh Thánh này cho chúng ta biết một khi chúng ta xin Chúa tha thứ thì Ngài không nhớ đến tội lỗi chúng ta nữa. Không còn nhớ nữa! Câu này không nói, “Ta sẽ hình phạt ngươi về mọi tội ngươi đã phạm, và Ta sẽ nhắc nhở ngươi nhớ về những tội lỗi của ngươi mỗi khi Ta nhớ đến nó.”
Bạn có thể tưởng tượng điều này! Điều gì xảy ra nếu mỗi lần khi chúng ta cầu nguyện Đức Chúa Trời nhắc nhở chúng ta về mọi sự chúng ta đã làm trong quá khứ? Chắc có lẽ chúng ta không còn có đức tin nữa phải không? Chúng ta cứ cảm nhận về tội lỗi về quá khứ chúng ta. Chúng ta sẽ không dạn dĩ đến trước mặt Ngài và mong ước nhận lãnh điều gì từ nơi Ngài bởi vì chúng ta liên tục cảm thấy bị lên án.
Bạn há không vui mừng khi Đức Chúa Trời tha thứ và quên đi không! Cảm tạ Chúa, câu này nói khi chúng ta xin Chúa tha thứ, Đức Chúa Trời không nhớ đến tội lỗi của chúng ta nữa! Kinh Thánh nói Ngài là thành tín và công bình tha thứ cho chúng ta” (1Giăng 1:9).
Đôi khi chồng và vợ có khuynh hướng nhắc lại những lỗi lầm quá khứ của nhau mỗi khi có xung đột xảy ra. Như vậy thì không có cách nào khác để họ có thể phát triển mối quan hệ tốt đẹp nếu họ làm thế. Không chỉ thế, nhưng cứ nhắc lại lỗi lầm và thất bại của nhau ở quá khứ sẽ tiêu diệt đời sống cầu nguyện của họ, và nó sẽ làm cho đức tin của họ ra vô hiệu.
1 PHIERÔ 3:7
Những người làm chồng cũng vậy, khi chung sống với vợ hãy quan tâm đến vợ vì họ là phái yếu. Hãy tôn trọng vợ mình vì anh chị em cùng họ thừa hưởng ân phúc sự sống, hầu cho sự cầu nguyện của anh chị em không bị trở ngại.
Câu Kinh Thánh này nói cho chúng ta biết điều gì ngăn trở lời cầu nguyện. Đức Chúa Trời muốn lời cầu nguyện của chúng ta không bị ngăn trở. Nếu người chồng và người vợ giữ sự không tha thứ và ác ý với nhau, nó sẽ ảnh hưởng sức khoẻ của họ, và lời cầu nguyện của họ cũng bị ngăn trở. Đức tin của họ không mang lại kết quả.
Chồng và vợ cần tha thứ như Đức Chúa Trời tha thứ. Họ cũng nên nói với nhau, “Cưng ơi, hãy tha thứ cho anh. Anh đã sai lầm. Anh đã mắc lỗi với em.”
Sự không tha thứ và ác ý sẽ ảnh hưởng đến đời sống cầu nguyện của bạn. Tình yêu thương, sự tha thứ và đức tin làm việc với nhau. Thật ra, bạn không thể tách biệt cái này với cái kia.
Bạn có muốn lời cầu nguyện của bạn không bị ngăn trở không? Vậy thì hãy bước đi trong tình yêu thương và sự tha thứ bởi vì theo câu Kinh Thánh này, bạn có thể lắm ngăn trở chính lời cầu nguyện của bạn. Hãy học để tha thứ và quên như Đức Chúa Trời làm.
Vào thập niên ba mươi tôi đang tổ chức một buổi nhóm cho một mục sư nọ, và sau đó tôi giảng cho hội thánh của người em của ông. Cả hai đều là mục sư Ngũ Tuần. Người anh cả có cá tính mạnh hơn là người em và ông ta là một mục sư đầy ơn về mọi phương diện. Thật ra, ông đi giảng lưu động nhiều hơn là người em giảng.
Cho dù người em không có cá tính giống như người anh và anh ta cũng không phải là một mục sư đầy ơn, nhưng anh làm mục sư của hội thánh cũng đông và thậm chí còn lái xe hơi mới vào cái thời khủng hoảng kinh tế ấy. Thật ra, người em này cũng có hội thánh lớn hơn người anh. Người anh thì không thành công trong chức vụ cho dù là có cá tính tốt và là một mục sư đầy ơn.
Có người nói với tôi, “Tôi có thể tưởng tượng ra sao người anh không bao giờ thành công trong chức vụ mục sư. Trước khi anh được cứu, anh ta đê tiện hơn người em. Anh ta rất xấu xa, bây giờ anh ấy phải trả giá cho tội lỗi của anh. Đức Chúa Trời đang hình phạt anh ta.”
Tôi nói với người đó, “Làm sao Đức Chúa Trời có thể đoán phạt tội lỗi người đó khi mà Ngài không còn nhớ những gì người đó đã làm?”.
Làm sao Đức Chúa Trời có thể đoán phạt anh ta về một điều gì đó mà Ngài không còn nhớ anh đã làm trước đây? Đức Chúa Trời đã xoá sạch và quên đi quá khứ của bạn khi bạn được tái sanh; bạn đã trở thành một tạo vật mới.
Không, tôi phát hiện ra tại sao người này thành công trong chức vụ còn người kia thì không thành công. Người anh có cá tính tốt, có khả năng, điều đó đúng. Anh ta có tài ăn nói, và đi giảng lưu động nhiều hơn là người em, nhưng người anh không bao giờ học hỏi thêm.
Vợ tôi và tôi ở tại tư thất với người anh, và anh lúc nào cũng đi ra tán gẫu với người ta. Dù là những câu chuyện này không phải là tội lỗi gì, nhưng tán gẫu như thế thì cũng hết thời gian của anh ta. Rồi thì khi anh đứng lên giảng, anh không có gì để giảng ngoại trừ kể chuyện tíu. Và dạo trước đây anh thôi việc làm ăn và mới thật sự đi giảng.
Nhưng người em thì học hỏi nghiên cứu liên tục. Tôi biết bởi vì tôi cũng tổ chức buổi nhóm cho người em. Tôi có ý nói rằng anh ta học hỏi mỗi ngày, để nhiều giờ học Kinh Thánh và học sách vở. Bạn ít khi gặp anh ta bởi vì anh ta rất bận học hỏi.
Rồi lần nọ tôi dừng lại để thăm anh, và anh lúc nào cũng học hỏi Kinh Thánh và sách vở. Đó là lý do nên anh thăng tiến trong chức vụ.
Vấn đề không phải là một người trong số hai anh em này bị Chúa phạt vì quá khứ của họ, bởi vì Đức Chúa Trời tha thứ và Ngài quên đi. Và đó là cách mà Ngài muốn bạn và tôi tha thứ. Nếu bạn bước đi trong tình yêu thương của Chúa, bạn cũng phải tha thứ cách đó, bởi vì tình yêu thương và sự tha thứ đi đôi với nhau.
Đức Chúa Trời Nhìn Thấy Tấm Lòng
Lần nọ tôi đang tổ chức một buổi nhóm tại một hội thánh, và dường như là chúng tôi gặp một sự tranh chiến trong các buổi nhóm này. Chúng tôi đã nhóm suốt một tuần rưỡi mà không có gì xảy ra.
Nhưng một đêm nọ Thánh Linh hành động cách đặc biệt. Có một người trong hội thánh Thánh Linh dùng trong các ân tứ Thánh Linh cách siêu nhiên và kết quả là có nhiều điều lạ lùng xảy ra.
Khi tôi đứng trên bục giảng, tôi tự nhủ, Đây là bước ngoặt trong các buổi nhóm này. Và quả thật như vậy. Buổi nhóm đó đã thay đổi tất cả những buổi nhóm còn lại. Và thật là lạ lùng.
Nhưng khi tôi về nhà, tôi không thể ngủ được. Tôi sẽ nói cho bạn tại sao tôi không thể ngủ được. Một hai ngày trước buổi nhóm đó, tôi đã lái xe xuống phố, và tôi thấy con người mà được Chúa dùng rất lớn lao trong buổi nhóm này. Tôi thấy anh ta bước xuống phố và tôi thấy anh ta đi vào một khu ăn chơi.
Đêm đó tôi không ngủ được, tôi cứ thấy người này đi vào khu đó, và cảnh này cứ tái diễn trong tâm trí tôi. Cuối cùng tôi không thể loại bỏ khỏi tâm trí tôi.
Khoảng 12 giờ 30 tối đó, tôi ngồi dậy khỏi giường và thưa, “Chúa ơi, thôi được rồi. Để xem thử sao. Làm sao mà Ngài lại có thể dùng con người này? Con thấy người này đã đi vào khu ăn chơi đó. Sao mà Ngài sử dụng con người này?”
Tôi thưa tiếp: “Ngài biết rằng có một số thánh đồ tin kính trong hội thánh đó đã sống ngay thẳng năm sáu mươi năm nay. Tại sao Ngài không dùng họ?”
Như một người thật đang đứng trong phòng, Chúa trả lời, “Đúng vậy, con chỉ thấy bằng mắt trần. Con thấy người này đi vào khu đó, đúng rồi. Nhưng lúc con đi xuống phố điều mà con không thấy là người này khi đi vào khu đó thình lình tỉnh ngộ và thốt lên, ‘Mình làm gì ở đây? Chúa ơi, xin tha thứ cho con.’ Rồi người này trở về và ra khỏi khu đó.”
Rồi Chúa phán với tôi, “Ngoài ra, anh ta còn xin Ta tha thứ cho anh ta, vì thế Ta không nhớ những sai lầm anh ta đã làm. Vì vậy, Ta có thể dùng anh ta như Ta dùng một người sống ngay thật trong năm sáu mươi năm.”
Biến cố đó dạy tôi một bài học. Khi Đức Chúa Trời tha thứ thì Ngài quên đi. Đức Chúa Trời phán, “Ta, chính là Ngài; Ta vì chính Ta mà xoá bỏ các vi phạm ngươi và sẽ không nhớ những tội lỗi ngươi” (Êsai 43:25).
Vì thế, nếu Đức Chúa Trời có thể tha thứ lỗi lầm và quá khứ của bạn, bạn cũng cần quên nó đi. Rồi bạn cũng cần tha thứ và quên những lỗi lầm quá khứ của người khác.
Tha thứ người ta như Đức Chúa Trời tha thứ bạn để bạn có thể cứ bước đi trong tình yêu thương. Hãy để tình yêu thương của Chúa cai trị bạn. Rồi thì bạn có thể công bố sự đắc thắng trong mọi lĩnh vực của đời sống bạn.
Bạn thấy đó, nếu bạn thật sự yêu thương người ta và tha thứ cho họ, bạn sẽ không cứ nhắc lại những lỗi lầm, tội lỗi và thất bại quá khứ của họ. Bạn sẽ không cứ nhắc họ về cách họ làm hại bạn, khinh bỉ bạn hay làm khổ bạn.
Ma quỷ thường đem một hình ảnh vào tâm trí của bạn về những điều gì đã xảy ra giữa bạn và người khác. Nhưng bạn không nên nuôi dưỡng những ý tưởng của ma quỷ.
Nếu bạn sai lầm, và bạn ăn năn và xưng nhận ra với Chúa, Đức Chúa Trời đã tha thứ bạn.
Nếu ma quỷ đem hình ảnh nhắc lại những gì người khác đã gây cho bạn, thì hãy cười ngay vào mặt sa-tan rồi nói, “Hỡi ma quỷ, điều đó xảy ra là đúng rồi. Nhưng đó là chỉ là hình ảnh về những gì đã xảy ra bởi vì ta đã tha thứ người đó rồi. Về phần ta, điều đó chấm dứt rồi.”
Rồi hãy tiếp tục bước đi trong sự tha thứ, biết rằng Chúa đã thứ tha cho bạn rồi.
Sự Tha Thứ Dưới Thời Tân Ước
Dưới thời Tân ước, chúng ta tha thứ như thế nào? Như người ta tha thứ chúng ta chăng? Không, chúng ta tha thứ như thư Êphêsô 4:32 nói: “Anh chị em hãy nhân từ, thương cảm lẫn nhau, tha thứ nhau như Đức Chúa Trời đã tha thứ anh chị em trong Chúa Cứu Thế.”
Chúng ta tha thứ như Đức Chúa Trời thứ tha chúng ta trong Chúa Cứu Thế. Chúng ta tha thứ như Đức Chúa Trời tha thứ. Nói cách khác, chúng ta vẫn tha thứ dù người ta có tha thứ chúng ta hay không.
Đức Chúa Trời tha thứ chúng ta như thế nào? Vâng, Đức Chúa Trời là tình yêu thương. Ngài phán, “Ta sẽ không nhớ đến tội lỗi của ngươi nữa” (Hê 10:17). Vì thế, tình yêu thương sẽ nói, “Tôi sẽ không nhớ tội lỗi của anh nữa.”
Nếu Đức Chúa Trời tha thứ chúng ta và không nhớ tội lỗi chúng ta bởi vì Ngài yêu thương chúng ta, thì chúng ta cần tha thứ nhau và không nhớ đến tội lỗi của người ta nữa. Sự tha thứ là một phần của việc bước đi trong luật yêu thương của giao ước mới.
Một số người nói, “Đâu được, tôi không thể tha thứ dễ vậy sao.” Nhưng nói vậy thì không đúng với Kinh Thánh, bởi vì nếu bạn được tái sanh, tình yêu thương của Chúa đã đổ vào lòng bạn.
Một số khác thì nói, “Không được, tôi không thể tha thứ như cách Đức Chúa Trời tha thứ bởi vì tôi không phải là Đức Chúa Trời.” Dĩ nhiên, bạn không phải là Đức Chúa Trời. Nhưng bạn thấy đó, Đức Chúa Trời tha thứ bởi vì Ngài là tình yêu thương (1Gi 4:8). Cùng một tình yêu thương Đức Chúa Trời có đang ngự trong bạn. Vì thế, bạn có thể tha thứ bằng tình yêu của Ngài như Đức Chúa Trời tha thứ.
Bởi vì tình yêu thương của Chúa đã đổ vào lòng chúng ta qua Thánh Linh, điều đó có nghĩa là Đức Chúa Trời đã ban tình yêu thương để tha thứ cho bạn và cho tôi. Nhưng rất nhiều tín hữu mắc phải lỗi lầm sống bởi lý trí thay vì bởi tấm lòng.
Bạn há không vui khi Đức Chúa Trời nói, “Ta sẽ không nhớ tội lỗi của ngươi nữa” (Êsai 43:25; Thi 103:3)! Trong một câu Kinh Thánh khác Ngài phán, “Ngài ném tội lỗi chúng ta dưới biển sâu” (Michê 7:19).
Điều đó há không kỳ diệu sao! Nếu chúng ta đã ăn năn và xin Chúa tha thứ, Ngài không nhớ những việc làm sai trật của bạn hay tôi.
Bạn thắc mắc, “Làm sao Ngài làm điều đó?” Bởi vì Kinh Thánh nói tình yêu thương che đậy hay xoá sạch muôn vàn tội lỗi” (1Phi-e-rơ 4:8).
Vì thế tình yêu thương của Chúa không chỉ tha thứ mà còn quên đi! Đó là cách Đức Chúa Trời muốn chúng ta tha thứ. Và khi chúng ta tha thứ và quên đi bởi vì Đức Chúa Trời đã ban tình yêu thương trong lòng chúng ta để chúng ta có thể tha thứ. Vì thế, không có sự bào chữa nào cho việc không chịu tha thứ.
Tha Thứ Thì Không Giữ Mối Thù
Nếu bạn nói là bạn đã tha thứ ai đó, mà bạn còn giữ mối thù trong lòng, thì bạn không thật sự tha thứ gì cả.
CÔLÔSE 3:13
Hãy khoan dung, tha thứ nhau khi anh chị em có điều than phiền nhau, như Chúa đã tha thứ anh chị em, thì anh chị em cũng phải tha thứ.
Vào năm 1939 tôi và vợ tôi đến làm mục sư tại hội thánh ở phía bắc Texas. Tuần đầu tiên chúng tôi đến đó, một trong số phụ nữ trong hội thánh đến thăm chúng tôi.
Chúng tôi nói chuyện một lâu rồi thì cô nói “Ông Hagin ơi, tôi muốn nói với ông về người chị em đó và cách người này đối xử với tôi.” Rồi thì cô bắt đầu kể chúng tôi nghe thế nào người chị em đó đối xử tệ bạc với cô.
Tôi tự nhủ, Tuần rồi chắc cô ta và người chị em kia đánh lộn nhau rồi. Tôi hỏi, “Chuyện này xảy ra khi nào?”
Cô ta bắt đầu kể “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám . . .” Tôi nghĩ cô ta sẽ nói, “Cách đây tám ngày.” Nhưng cô ta lại trả lời, “Thứ Ba tới là được tám năm rồi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ta và cô ta vội trả lời, “Xin đừng hiểu lầm tôi. Tôi đã tha thứ cho bà ấy hết rồi. Nhưng tôi không bao giờ quên được những điều xấu mà bà ta đã đối xử với tôi.” Khỏi phải nghĩ, tôi trả lời, “Chị ơi, chị nói dối như cuội. Chị đã không tha thứ cho người chị em này. Nếu chị đã tha thứ cho người đó, thì chị chắc có lẽ quên đi và không bao giờ kể cho tôi nghe về điều này.”
Bạn thấy đó, khi chúng ta bước đi trong ánh sáng của Lời Chúa, thì chúng ta có thể vui hưởng tất cả những phước hạnh của nó. Nhưng để bước đi trong ánh sáng của Lời Chúa, bạn phải bước đi trong tình yêu thương và sự tha thứ.
Kinh Thánh nói “Trên tất cả mọi sự, hãy yêu nhau sâu đậm, vì tình yêu thương che phủ vô số tội lỗi” (1Phi-e-rơ 4:8). Người chị em này nói rằng cô ta đã tha thứ cho người phụ nữ kia, nhưng cô ta không bước đi trong ánh sáng của những gì Lời Chúa nói về tình yêu thương và sự tha thứ. Nếu cô đã bước đi, cô chắc đã bỏ qua bằng tình yêu thương và quên chuyện đó.
Không Tha Thứ: Một Ngăn Trở Đối Với Đức Tin Và Sự Cầu Nguyện
Có một điều khác mà chúng ta cần biết về cách tình yêu thương và sự tha thứ làm việc với nhau. Sự không tha thứ – thiếu tha thứ – là một ngăn trở đối với sự cầu nguyện mà Chúa Giê-su có nói đến.
MÁC 11:23-25
Thật, Ta nói cùng các con, ai bảo ngọn núi nầy: Hãy cất lên và ném xuống biển mà lòng không chút nghi ngờ, nhưng tin những gì mình nói sẽ xảy ra thì sẽ đạt được. Vì thế, Ta bảo các con, bất cứ điều gì các con cầu nguyện và nài xin, hãy tin mình đã được thì các con sẽ được như vậy. Khi đang đứng cầu nguyện, nếu có điều gì bất bình với ai, các con hãy tha thứ, để Cha các con trên trời cũng tha thứ lỗi lầm cho các con.
Rất nhiều khi người ta lấy câu Kinh Thánh này ra khỏi mạch văn và cho nó nói điều mà Kinh Thánh không nói, rồi tìm cách cho rằng Kinh Thánh nói như vậy. Nhưng bạn thấy đó, có một số điều kiện liên hệ để lời hứa Mác 11:23-24 được ứng nghiệm. Bạn có để ý rằng rất nhiều lời hứa của Đức Chúa Trời có điều kiện không?
Bạn thấy đó, phước hạnh của Đức Chúa Trời không đến với chúng ta như “sung rụng.” Bạn phải có phần trong đó – trách nhiệm của bạn trong vấn đề đó.
Khi Chúa Giê-su nói trong Mác 11:23,24 rằng chúng ta có thể có những gì chúng ta nói, chúng ta thảy đều vui mừng về lẽ thật này. Chúng ta nên làm điều đó. Nhưng bạn có biết rằng đó không phải là tất cả những gì Chúa Giê-su phán về sự đáp lời cầu nguyện không?
Mác 11:23 và 24 không trình bày toàn bộ câu chuyện về đề tài đức tin. Chẳng hạn, trong Galati 5:6 Kinh Thánh còn nói một điều gì khác nữa về đức tin. Kinh Thánh nói đức tin chỉ hành động qua tình yêu thương.
GALATI 5:6
Vì trong Chúa Cứu Thế Giê-su, chịu phép cắt bì hay không cắt bì cũng chẳng lợi ích gì, chỉ đức tin hành động trong tình yêu thương mới ích lợi.
Nên bạn không thể nào làm cho đức tin của bạn mang lại kết quả cho bạn nếu bạn không bước đi trong tình yêu thương và sự tha thứ. Tôi không màn là bạn đã công bố bao nhiêu lời công bố của Kinh Thánh hoặc giả nó có đúng Kinh Thánh tới cỡ nào thì đức tin của bạn cũng không kết quả nếu không có tình yêu thương của Đức Chúa Trời.
Bạn có thể công bố tất cả lời công bố bạn muốn, nhưng làm thế cũng sẽ không mang lại kết quả cho bạn trừ khi bạn tha thứ. Bạn có thể thức dậy mỗi buổi sáng, đọc qua hết danh sách lời công bố rồi thì để nguyên thì giờ buổi chiều công bố những lời công bố đức tin, rồi thức dậy nửa đêm, lặp lại những lời công bố này, đức tin của bạn cũng không mang lại kết quả cho bạn trừ khi bạn bước đi trong tình yêu thương.
Bạn có thể trích những lời công bố đức tin như thế tới một trăm năm sau, nhưng đức tin của bạn cũng sẽ không mang lại kết quả trong một bầu không khí không có sự tha thứ.
Bạn thấy đó, tin rằng bạn nhận được lời cầu xin và môi miệng công bố bằng đức tin chỉ là một phần của đức tin hiệu quả và của sự nhận lãnh sự đáp lời cầu nguyện. Thật ra, Mác 11:23 và 24 sẽ không mang lại kết quả nếu không có Mác 11:25 : “Và khi các con đứng cầu nguyện . . . hãy tha thứ.” Tại sao đức tin và sự cầu nguyện không kết quả nếu không có Mác 11:25? Bởi vì đức tin sẽ không mang lại kết quả nếu không có tình yêu thương, và tình yêu thương thì tha thứ.
Hãy để ý câu 25 bắt đầu bằng từ “và.” Từ “và” là từ nối. Nó nối điều Chúa Giê-su vừa nói với điều Chúa sắp nói.
Hãy để ý những gì Chúa Giê-su vừa nói trong Mác 11:24: “Vì thế, Ta bảo các con, bất cứ điều gì các con cầu nguyện . . .” Chúa Giê-su đang nói về sự cầu nguyện và Ngài đang nói về cách nào để làm cho đức tin của bạn hiệu quả.
Trong câu 25, Chúa Giê-su phán, “Khi các người đứng cầu nguyện nếu có bất bình cùng ai, hãy tha thứ.” Khi bạn cầu nguyện – hãy tha thứ.
Tại sao Chúa Giê-su phán điều đó? Bởi vì Chúa Giê-su biết rằng nếu chúng ta có một bầu không khí không tha thứ thì lời cầu nguyện chúng ta không kết quả. Đức tin chỉ hành động bởi tình yêu thương (Ga 5:6). Tình yêu thương thì tha thứ. Vì Đức Chúa Trời là tình yêu thương, và Đức Chúa Trời tha thứ.
Bây giờ nếu Chúa Giê-su chỉ phán, “Khi các ngươi đứng cầu nguyện, các ngươi sẽ nhận được điều các ngươi cầu xin,” thì chúng ta thảy đều nhận được. Nhưng Ngài không dừng tại đó. Ngài nói rằng khi chúng ta đứng cầu nguyện, chúng ta phải làm một điều gì đó. Chúng ta phải làm điều gì? Tha thứ! Nếu chúng ta có bất bình cùng ai, chúng ta phải tha thứ.
Cầu nguyện và đức tin sẽ không mang lại kết quả khi có một bầu không khí không tha thứ nơi bạn Và sự không tha thứ chính là điều mà rất nhiều tín đồ vấp ngã trong đức tin của họ và trong đời sống cầu nguyện của họ.
Bạn thấy được điều đó không? Đức tin trong đời sống cầu nguyện của bạn sẽ không mang lại kết quả trừ khi bạn là một người tha thứ. Nên khi bạn đứng cầu nguyện, hãy tha thứ. Thật ra, bạn có bao giờ nghĩ về điều đó chưa? Đôi khi cần đức tin để tha thứ! Nhưng nếu bạn không tha thứ thì nó sẽ ngăn trở đời sống cầu nguyện của bạn.
Chúng ta giảng dạy nhiều về sự tha thứ và nghe nói nhiều về việc tha thứ người khác. Nhưng bằng cách này cách khác, chúng ta không thực hành theo cách mà Kinh Thánh nói. Và khi bạn thật sự bắt đầu nghiên cứu về Kinh Thánh nói về sự tha thứ, và bạn đi vào chi tiết đề tài này, bạn sẽ ngạc nhiên về những gì Chúa nói đến đề tài này.
Chẳng hạn, chúng ta hãy xem một dụ ngôn Chúa Giê-su ban cho các môn đồ. Phi-e-rơ vừa mới hỏi Chúa là ông có thể tha thứ cho anh em mình bao nhiêu lần. Chúa Giê-su phán, “Bảy mươi lần bảy”(Mat 18:22). Rồi để minh hoạ cho lời này, Chúa Giê-su kể các môn đồ dụ ngôn này.
MATHIÔ 18:23-35
Vì thế, Nước Thiên Đàng ví như vua kia muốn tính sổ với các đầy tớ mình. Khi bắt đầu soát sổ, người ta đem đến cho vua một người mắc nợ mười ngàn nén bạc. (Talent: 15 năm tiền công). Vì người không có gì trả nợ, vua ra lệnh bán hắn cùng vợ con và tất cả tài sản để trả nợ. Người đầy tớ quỳ xuống van lạy: ‘Xin ngài hoãn lại cho tôi, tôi sẽ trả hết’. Vua động lòng thương xót, thả người đầy tớ ấy ra và tha hết nợ. Người đầy tớ ấy đi ra thấy một người đầy tớ khác mắc nợ mình một trăm đồng đê-na-ri, liền bắt lấy, nắm cổ đòi: ‘Hãy trả nợ đây!’ Người đầy tớ kia quỳ xuống nằn nì: ‘Xin anh hoãn lại cho tôi, tôi sẽ trả hết.’ Nhưng người đầy tớ ấy không chịu, bắt anh đầy tớ kia bỏ tù cho đến khi trả hết nợ. Thấy thế, những đầy tớ khác rất buồn, họ đi báo cáo lại với vua mọi sự. Vua gọi người đầy tớ ấy vào và phán: ‘Này đứa đầy tớ độc ác, vì ngươi van xin, nên Ta đã tha hết nợ cho ngươi, tại sao ngươi không thương xót đồng bạn như ta đã thương xót ngươi?’ Vua nổi giận, giao cho cai ngục tống giam người đầy tớ ấy cho đến khi trả hết nợ. Cũng vậy, Cha Ta ở trên trời sẽ đối xử với các con như thế, nếu các con không có lòng tha thứ an em mình.”
Để ý rằng người chủ gọi người đầy tớ này là “gian ác.” Tại sao ông gọi người đầy tớ này là gian ác? Chỉ vì người đó không sẵn sàng tha thứ. Chúng ta không cần đi vào chi tiết bàn đến điều gì là gian ác nhiều hay gian ác ít. Tôi muốn nói nếu là gian ác thì chúng ta không cần phải nói thêm gì nữa. Nếu đó là gian ác, thì không thuộc chúng ta, và chúng ta không cần phải dính líu vào đó.
Hãy để ý một điều khác trong phần Kinh Thánh này. Lòng trắc ẩn và sự tha thứ đi đôi với nhau. Câu 33 nói, “Sao ngươi không thương xót đồng bạn như ta đã thương xót ngươi?”
Dù bạn biết hay không, thiếu lòng trắc ẩn và không sẵn sàng tha thứ cho người khác là điều ngăn trở chúng ta không nhận những gì từ Chúa và không tăng trưởng về đời sống tâm linh. Sự không tha thứ sẽ ngăn trở chúng ta không thành như điều mà Chúa muốn chúng ta thành và không thành người mà Chúa muốn chúng ta thành.
Đức Chúa Trời cho chúng ta biết điều mà Ngài nghĩ về sự không tha thứ: “Cũng vậy, Cha Ta ở trên trời sẽ đối xử với các con như thế, nếu các con không có lòng tha thứ anh em mình.” (c. 35).
Chúng ta không muốn bị cho là người đầy tớ gian ác, phải vậy không? Chúa Giê-su gọi người đầy tớ này là gian ác chỉ vì anh ta không chịu tha thứ. Nên tận đáy lòng chúng ta hãy tha thứ những người đã làm hại chúng ta.
Tôi biết từ kinh nghiệm trên năm mươi năm trong chức vụ và cố vấn cho hàng ngàn người – từng người một – qua nhiều năm, không tha thứ là lý do chính tại sao đức tin không mang lại kết quả. Và không tha thứ là lý do chính người ta không nhận sự chữa lành.
Thật ra, hãy đọc hết bốn sách Phúc Âm và tra xem Kinh Thánh cho chính bạn, hãy viết ra mỗi một câu nào Chúa Giê-su phán liên hệ đến đức tin.
Bạn sẽ thấy rằng sự không tha thứ – thiếu bước đi trong tình yêu thương – là một ngăn trở rõ ràng đối với đức tin và sự cầu nguyện mà Chúa Giê-su nói đến (Mác 11:23-25). Điều đó không có nghĩa là không có những ngăn trở khác đối với đức tin và sự cầu nguyện. Mà chỉ có nghĩa là sự không tha thứ là ngăn trở chính yếu đối với đức tin và sự cầu nguyện được đáp lời.
Nhiều tín đồ có một số ý tưởng kỳ quặc về những việc thuộc linh mà bạn có thể biết được, đặc biệt là khi liên hệ đến tình yêu thương và sự tha thứ.
Chẳng hạn, phần lớn ai cũng biết giữ mối thù với người khác là sai trật. Nhưng dường như họ nghĩ là họ giữ mối thù nho nhỏ hay giữ sự không tha thứ nho nhỏ cũng chẳng sao.
Họ nghĩ, Ồ, giữ mối thù nho nhỏ với ai đó thì chẳng chết ai.
Nhưng hãy suy nghĩ về điều đó. Trong Mác 11:25, Chúa Giê-su phán, “Khi các con đứng cầu nguyện, nếu có sự gì bất bình cùng ai thì hãy tha thứ.”
Từ “cùng” nghĩa là bất kỳ sự thù hằn hay ác ý nào về bất cứ ai. Nó cũng có nghĩa là mối thù nhỏ, mối thù trung, hay mối thù lớn – bất cứ mối thù nào với người khác.
Nói cho cùng, Kinh Thánh nói một con chồn nhỏ phá hại vườn nho (Nhã ca 2:15). Nên rất nhiều lần không phải những điều to tát trong đời sống tín hữu phá hại bước đường cơ đốc của họ. Mà chính là những tội lỗi nhỏ mà họ không chịu xử lý mới huỷ hoại đức tin của họ.
Đôi khi những tội nhỏ mà bạn xem thường có thể khiến đức tin của bạn không hiệu quả và lời cầu nguyện của bạn không được nghe. Đôi khi những sự việc vụn vặt, những mối thù nho nhỏ với người khác mà bạn nghĩ là không ra gì có thể khiến bạn không được Chúa trên trời nghe.
Hãy Nhanh Ăn Năn Và Nhanh Tin Cậy
Lần nọ có một người phụ nữ hỏi tôi một câu hỏi liên quan đến đề tài này. Bà ta nói, “Anh Hagin ơi, không có gia đình nào trong hội thánh này trung tín như gia đình của tôi. Tuy nhiên, không một người nào trong gia đình tôi nhận sự chữa lành, tôi không biết sao. Nhưng gia đình chồng tôi thì không trung tín gì cả, nhưng họ luôn luôn nhận sự chữa lành, sao lại có chuyện đó?”
Tôi trả lời, “Tôi không biết tại sao người này được lành và người khác không được lành trừ khi Chúa bày tỏ cho tôi. Nhưng tôi biết điều này, nếu người ta nhận được kết quả trong một thời gian dài, ấy là vì họ đã bước đi đúng với Lời Chúa.”
Rồi tôi nói, “Không biết gia đình chồng bà thể nào, nhưng tôi cho rằng nếu họ luôn nhận được sự chữa lành, họ phải có hai đặc điểm nổi bật.
Trước hết, họ nhanh ăn năn và tha thứ. Bạn biết rằng sự ăn năn và tha thứ đi đôi với nhau. Thứ hai, họ nhanh tin cậy Chúa.”
Mắt bà mở to và miệng bà há hốc. Bà nói, “Thảo nào, anh Hagin, anh đã nói trúng phóc!”
Tôi trả lời, “Không, tôi không nói trúng phóc. Đức Chúa Trời nói vậy. Tôi không có thông minh như thế đâu. Tôi chỉ nhận sự trả lời từ Mác 11:23-25.”
Kinh Thánh có câu trả lời cho mọi nan đề và mọi tình huống trong đời. Dù gì xảy ra trong cuộc đời này, Kinh Thánh đều có câu trả lời. Có thể không phải là câu trả lời chúng ta muốn nghe, nhưng Kinh Thánh vẫn có câu trả lời.
Bà nói, “Tôi tin rằng gia đình chồng tôi rất nhanh ăn năn và tha thứ bất cứ người nào tôi biết.”
Người phụ nữ này nói thêm, “Không chỉ thế, nhưng nếu có bất bình gì, họ luôn nhận trách nhiệm, dù là họ không sai.
“Họ sẽ tha thứ cho anh, dù anh đã làm gì cho họ. Họ sẽ không giữ mối thù với bất cứ ai, dù là một giây lát. Họ luôn nói, ‘Tôi nhận trách nhiệm, xin hãy tha thứ cho tôi. Và họ làm thiệt!”
Rồi bà nói tiếp, “Gia đình chồng tôi sống ở miền quê, nên rất khó cho họ đi nhóm. Nhưng khi họ đến hội thánh, họ quỳ gối ăn năn rất nhanh và tin cậy Chúa rất nhanh và được phước hơn bất kỳ người nào mà tôi thấy trong đời sống tôi.”
Đức Chúa Trời chỉ ban phước cho những người hay ăn năn, hay tha thứ và hay tin cậy.
Smith Wigglesworth có nói, “Chính việc tin cậy Chúa mà khiến Đức Chúa Trời phải bỏ qua hàng triệu người để đến với bạn.”
Người phụ nữ này kể tiếp, “Nhưng riêng gia đình tôi – cuối cùng rồi chúng tôi cũng tha thứ vì chúng tôi biết rằng chúng tôi phải tha thứ thôi, nhưng chúng tôi luôn đắn đo do dự.”
Bạn thấy đó, vấn đề là một người có thể chết rồi mà vẫn giữ mối thù. Sau đó bà ta nói tiếp, “Và về việc tin cậy thì chúng tôi là những người tin cậy chậm nhất mà ông biết được.”
Bà đã nói đúng. Những người mà chậm ăn năn và chậm tha thứ sẽ không thể tin cậy Chúa để nhận điều tốt nhất, bởi vì đức tin thuộc về tấm lòng.
Nếu có điều gì đó không tha thứ trong lòng của họ, điều đó sẽ ngăn trở họ không thể tin cậy Đức Chúa Trời.
Bạn thấy đó, tình yêu thương và sự tha thứ đi đôi với nhau. Tình yêu thương thì tha thứ. Tình yêu thương thì không làm hại người lân cận mình. Vì thế, tình yêu thương không ghi nhớ việc ác (1 Cô 13:5).
Khi bạn bước đi trong tình yêu thương thì bạn làm trọn luật pháp – tất cả những đòi hỏi của Đức Chúa Trời. Không có tình yêu thương, bạn không thể bước đi trong đường lối của Đức Chúa Trời bởi vì Đức Chúa Trời là tình yêu thương.
Cho dù tất cả phước hạnh của Đức Chúa Trời đã được cung ứng cho bạn qua Chúa Cứu Thế Giê-su rồi, nhưng nếu vẫn giữ sự không tha thứ trong lòng thì không có cách nào mà bạn có đức tin để nhận lãnh phước hạnh của Chúa cho đời sống bạn. Điều này hoàn toàn đúng.
Cho dù bạn thuộc linh cỡ nào hay có ân tứ Thánh Linh vận hành qua bạn bao nhiêu đi nữa cũng không có gì thay đổi, có những đòi hỏi mà bạn phải đáp ứng nếu bạn muốn hưởng điều tốt nhất của Chúa trong đời sống này. Hãy nhanh ăn năn, nhanh tha thứ và nhanh tin cậy Đức Chúa Trời.
Cũng Hãy Tha Thứ Chính Bạn!
Bạn không chỉ tha thứ cho người khác mà bạn cũng phải tha thứ cho chính mình. Đôi khi thật khó để tha thứ chính bạn về những lỗi lầm và thất bại, phải vậy không? Nhưng bạn phải làm điều đó nếu bạn muốn đức tin và lời cầu nguyện của bạn mang lại kết quả!
Nếu bạn không tha thứ cho chính bạn, điều đó có thể ngăn trở bạn không nhận sự chữa lành, và nó có thể ngăn trở sự đáp lời cầu nguyện của bạn bởi vì đức tin sẽ không mang lại kết quả ngoại trừ bởi tình yêu thương.
Nếu bạn không tha thứ cho chính bạn, điều đó sẽ ngăn trở đức tin của bạn giống như không tha thứ người khác cũng sẽ ngăn trở đức tin của bạn. Không tha thứ cho chính bạn cũng sai và nuôi ác ý và thù hận đối với chính bạn cũng sai như không tha thứ cho người khác.
1GIAÊNG 3:18-21
Hỡi các con bé nhỏ, chúng ta đừng thương yêu chỉ bằng lời nói và nơi đầu môi chót lưỡi, nhưng hãy yêu thương bằng hành động và chân thật. Nhờ đó chúng ta biết rằng chúng ta thuộc về chân lý và chúng ta được an tâm trước mặt Ngài khi lòng chúng ta lên án chúng ta. Vì Đức Chúa Trời vĩ đại hơn lòng chúng ta và Ngài biết mọi sự. Các con yêu dấu! Nếu lòng mình không lên án mình thì chúng ta được vững tâm trước mặt Đức Chúa Trời.
Bạn thấy đó, nếu bạn nuôi dưỡng sự không tha thứ và ác ý trong lòng, tấm lòng của bạn sẽ lên án bạn, và bạn sẽ không thể dạn dĩ đến trước mặt Chúa để nhận sự đáp lời cầu nguyện. Lời cầu nguyện của bạn sẽ bị ngăn trở.
Nhưng nếu bạn bước đi trong tình yêu thương, lòng bạn sẽ không lên án bạn. Nếu bạn tha thứ – không chỉ cho người khác mà còn cho chính bạn – tấm lòng bạn sẽ không lên án bạn. Rồi thì bạn có sự tin quyết khi đến trước mặt Chúa trong sự cầu nguyện.
Chính bạn biết rằng đôi khi bạn bước vào sự hiện diện của Chúa để cầu nguyện, ma quỷ sẽ đem đủ mọi thứ kiện cáo chống lại bạn để khiến bạn không cầu nguyện được. Nhưng rồi thì nó nhắc lại những quá khứ của bạn để tìm cách ngăn trở bạn và giữ bạn không nhận những gì bạn cần từ nơi Chúa.
Khi ma quỷ kiện cáo bạn về những thất bại quá khứ, nó gieo rắc những hình ảnh về quá khứ vào tâm trí bạn, nhưng nếu bạn cầu xin Chúa tha thứ thì tội lỗi quá khứ của bạn thì nó không còn nữa.
Đức Chúa Trời nói Ngài xoá tội lỗi của bạn. Nếu Ngài xoá tội lỗi, thì tội lỗi không còn nữa.
ÊSAI 43:25-26
Ta, chính là Ngài; Ta vì chính Ta mà xoá bỏ các vi phạm ngươi và sẽ không nhớ những tội lỗi ngươi. Hãy nhắc cho Ta nhớ, hãy cùng nhau tranh luận. Hãy trình bày lý lẽ của ngươi để chứng tỏ rằng ngươi đúng.
Tôi muốn bạn để ý một điều khác về các câu Kinh Thánh này.
Trong Êsai 43:25, Đức Chúa Trời bảo chúng ta rằng Ngài xoá tội lỗi chúng ta. Ngài đang mô tả về tình yêu thương của Đức Chúa Trời. Ngài không chỉ xoá tội lỗi của chúng ta, mà Ngài cũng quên nó đi. Trong câu 26, Đức Chúa Trời phán, “Hãy nhắc cho Ta nhớ : nào chúng ta hãy biện luận cùng nhau . . .” Trong câu này, Ngài đang nói về sự cầu nguyện. Bên lề cuốn Kinh Thánh của tôi có ghi chú, “Hãy trình bày duyên cớ của ngươi.” Đó là lời mời gọi của Chúa để đến trước mặt Ngài, trình bày duyên cớ của bạn trong sự cầu nguyện để Ngài ban phước cho bạn.
Nhưng bạn không thể trình bày duyên cớ của bạn với Chúa trừ khi bạn học quên những lỗi lầm của bạn! Nếu bạn không nhận ra lẽ thật trong câu 25, “Ta, chính Ta xoá tội lỗi các ngươi,”” thì bạn sẽ bị ngăn trở không thể trình duyên cớ của bạn trước mặt Chúa.
Trừ khi bạn biết rằng tội lỗi của bạn đã được tha, sa-tan sẽ đánh bại bạn trong sự cầu nguyện bằng cách liên tục gợi lên những lỗi lầm quá khứ. Nhưng nhận biết tội lỗi của bạn được tha và được xoá sạch thì chưa đủ. Sau đó cũng cần tha thứ cho chính bạn về lỗi lầm mà bạn đã phạm và quên đi quá khứ của bạn.
Còn không, bạn có thể tha thứ người khác, đúng, nhưng bạn có thể lên án chính bạn. Bạn có thể nghĩ những điều như thế, “Tôi là người thất bại. Đời sống tôi nhiều lỗi lầm, và tôi đã lừa dối chính mình.”
Hãy nhớ điều mà Sau-lơ đã nói, “Tôi đã phạm tội. . . Tôi đã lừa dối mình, và đã phạm sai lầm lớn” (1Samuên 26:21). Tất cả chúng ta đã từng phạm tội và thất bại lúc này hay lúc khác. Nhưng chúng ta phải tha thứ cho chính mình để chúng ta có thể tiếp tục bước đi và thành công trong Chúa. Chúng ta không thể thành công gì cả nếu quá khứ còn đè nặng chúng ta.
Và ban lâu bạn cho phép ma quỷ cứ nhắc bạn về tội lỗi và thất bại quá khứ, nó sẽ lợi dụng bạn. Cứ suy nghĩ về quá khứ khiến cho đức tin bạn không hoạt động. Ban lâu bạn không có tin chắc nơi chính đức tin của bạn thì lời cầu nguyện của bạn sẽ bị ngăn trở.
Tôi muốn bạn lưu ý một điều khác trong câu 25 nói. Có phải Đức Chúa Trời nói Ngài xoá tội lỗi chúng ta vì cớ chúng ta không? Không, Ngài phán Ngài xoá tội tội của chúng ta, “. . .Vì cớ chính Ta.”
Tại sao Đức Chúa Trời nói rằng Ngài không nhớ tội lỗi của chúng ta vì cớ chính Ngài? Để Ngài có thể ban phước cho chúng ta! Ngài xoá tội lỗi của chúng ta vì cớ chính Ngài để Ngài có thể giúp đỡ chúng ta và bày tỏ lòng thương xót và tình yêu lớn lao của Ngài vì cớ chúng ta. Dĩ nhiên, chúng ta là người nhận được ích lợi của sự tha thứ của Đức Chúa Trời.
Một khi bạn nhận biết rằng tội lỗi của bạn đã được xoá sạch, rồi thì bạn có thể làm những gì câu 26 nói. Bạn có thể cầu nguyện cách hiệu quả bằng cách trình bày duyên cớ của bạn trước mặt Chúa. Nhưng bạn chỉ có thể làm được điều đó khi bạn học để quên đi!
Một số người cần tiếp tục làm hoà với Đức Chúa Trời vì khi đã tha thứ cho chính họ. Nếu bạn cần tha thứ người khác cũng hãy làm điều đó. Nhưng cũng hãy tha thứ chính bạn về những lỗi lầm, thất bại và vấp váp quá khứ. Rồi thì hãy quên lỗi lầm của bạn. Tình yêu thương thì quên đi. Trừ khi bạn quên đi những lỗi lầm và thất bại của bạn, bạn thật sự không tha thứ cho chính mình.
Lần nọ tôi tổ chức một buổi nhóm tại thành phố lớn. Tôi đặt tay trên người này nhiều lần. Anh ta là một thương gia và là một tín đồ của hội thánh tôi đang tổ chức nhóm. Hầu như tất cả những nhà truyền giảng chữa bệnh tại Mỹ lúc đó đều đặt tay trên con người này, nhưng anh ta vẫn còn bịnh.
Chúa bảo tôi hãy nói chuyện với anh ta, vì thế tôi bảo anh hãy đến sớm vào buổi nhóm tối hôm sau. Tôi biết anh ta đang bị bệnh tim.
Bác sĩ cho biết anh ta chỉ có thể sống được hai năm nữa nếu anh ta về hưu, tiếp tục điều trị, và để phần lớn thì giờ nghỉ ngơi. Nhưng anh ta mới sáu mươi sáu tuổi. Anh ta không muốn về hưu.
Tôi đang cạo râu và chuẩn bị đi đến nhà thờ tối hôm đó thì Chúa phán với tôi. Ngài phán, “Con có nghĩ rằng Ta bảo con làm một điều gì đó mà Ta không muốn làm không?”
Tôi thưa, “Không, Chúa ơi. Ngài sẽ không làm điều đó bởi vì điều đó là không công bằng, và Ngài là Đấng công bằng.”
Tôi vừa cạo râu xong và chuẩn bị mặc đồ đạc, và Chúa phán với tôi lần nữa và phán tương tự. “Con có nghĩ rằng Ta đòi hỏi con làm một điều gì đó mà Ta không muốn làm không?”
Tôi nói, “Dạ không, dạ không, bởi vì nếu Ngài đòi hỏi con làm điều gì đó mà Ngài không muốn làm, thì điều đó không công bằng vì Ngài là công bằng.”
Tôi chuẩn bị xong và lái xe đến nhà thờ. Trong xe Chúa phán tương tự với tôi. Tôi trả lời với Ngài cũng tương tự. Rồi thì Chúa ban cho tôi những câu Kinh Thánh trong sách Mathiô và Luca.
MATHIÔ 18:21,22
Lúc ấy, Phê-rô đến hỏi Đức Giê-su: “Thưa Thầy, nếu anh em con phạm tội cùng con, thì sẽ tha cho họ mấy lần? Đến bảy lần chăng?” Đức Giê-su đáp “ “Ta bảo cho các con rõ, không phải đến bảy lần, mà là bảy mươi lần bảy.”
LUCA 17:3-5
Các con phải cảnh giác! Nếu anh em con phạm tội, hãy khuyến cáo Nt: quở trách và nếu người ấy ăn năn, hãy tha thứ. Nếu trong một ngày, người ấy phạm lỗi bảy… rồi bảy lần đến nói: ‘Tôi ăn năn,’ thì con cũng hãy tha thứ!” Các sứ đồ thưa với Chúa: “Xin Chúa thêm đức tin cho chúng con!”
Khi Chúa Giê-su phán rằng chúng ta hãy tha thứ bảy mươi lần bảy, điều đó không có nghĩa là tha suốt cả đời mà là tha trong một ngày. Nên chúng ta biết rằng chúng ta phải thực hành thái độ tha thứ.
Ngoài ra, hãy để ý sau khi Chúa Giê-su nói về sự tha thứ, ngay lập tức các môn đồ thưa với Ngài, “Xin thêm đức tin cho chúng con.” Đôi khi cần đức tin để tha thứ cho người khác, có phải vậy không? Ngoài ra, bạn cũng không thể gia tăng đức tin cho đến khi bạn tha thứ! Điều đó hoàn toàn đúng.
Khi Chúa ban cho tôi những câu Kinh Thánh này, và phán điều này với tôi, tôi thắc mắc tại sao Ngài phán điều này với tôi.
Rồi thì Ngài phán với tôi, “Nếu Ta đòi hỏi con tha thứ cho anh em con nếu anh em con phạm tội cùng con 490 lần trong một ngày, nhưng Ta lại không muốn như vậy thì Ta bất công.”
Tôi vẫn không biết tại sao Chúa phán điều này cho tôi, nhưng tôi tiếp tục đi đến nhà thờ để nói chuyện với người này trước khi buổi nhóm bắt đầu. Ngay sau khi tôi bắt đầu nói chuyện với anh ta, tôi hiểu đích xác tại sao Chúa phán tất cả những điều này cho tôi.
Người này nói với tôi, “Tôi bị bệnh tim và thận của tôi cũng yếu. Bác sĩ nói với tôi rằng nếu tôi nhượng lại công việc làm ăn và nghỉ ngơi để điều trị, thì tôi có thể sống thêm vài năm.
“Nhưng họ nói nếu tôi cứ tiếp tục làm việc thì tôi có thể ngã chết bất cứ lúc nào.”
Rồi thì người thương gia này nói cho tôi biết, “Tôi đã là tín đồ của hội thánh Ngũ Tuần 35 năm. Anh Hagin có biết là tôi nói thật với anh. Tôi biết rằng anh dạy đức tin, nhưng mỗi khi tôi tiến lên để được chữa lành, tôi biết rằng Chúa không chữa lành tôi.”
Tôi hỏi, “Tại sao Ngài không chữa lành?”
“Tôi đã thất bại và lỗi lầm nhiều lần. Tôi cũng vừa mới phạm tội.”
Cho dù tôi biết rằng anh ta không phạm tội gì to tát đến độ Chúa không tha thứ được, tôi hỏi, “Anh đã phạm tội khủng khiếp nào? Có phải anh cướp ngân hàng hay giết người không?”
“Ồ, không, không.”
“Vậy thì anh đã phạm những tội lỗi khủng khiếp nào?”
Anh ta nói, “Theo tôi biết, tôi không phạm bất kỳ tội lỗi khủng khiếp nào. Tôi đã ta xét tấm lòng của tôi. Nhưng tôi là chủ công ty của tôi, và tôi kiếm được nhiều tiền và tôi luôn nộp phần mười cho hội thánh tôi và giúp cho công việc truyền giáo. Nhưng tôi lẽ ra có thể dâng nhiều hơn số tôi đã dâng. Tôi lẽ ra có thể cầu nguyện nhiều hơn tôi có thể. Tôi đã phạm cái tội thiếu sót.”
Nhiều tín hữu cứ để tâm trí của họ nghĩ ngợi về những tội lỗi do cố ý, nhưng Kinh Thánh cũng dạy có những tội do thiếu sót. Tội do thiếu sót là tội không làm điều đúng khi bạn có khả năng làm như vậy. Kinh Thánh nói, “Kẻ biết điều lành mà không làm ấy là tội” (Gicơ 4:17).
Tôi bắt đầu nói với người thương gia này về những gì Chúa nói với tôi. Tôi nói, “Anh có biết là Chúa đòi hỏi anh làm một điều gì đó mà Ngài không muốn làm không?”
“Ồ không, Ngài sẽ không làm điều đó.”
Và tôi bắt đầu chỉ cho anh những câu Kinh Thánh Chúa đã ban cho tôi trong Mathiô và Luca. Rồi tôi chỉ cho anh Giacô 5:14,15.
GIACÔ 5:14,15
Có ai trong anh chị em yếu đau, hãy mời các trưởng lão của hội thánh đến, để họ nhân danh Chúa xức dầu rồi cầu nguyện cho mình. Lời cầu nguyện bởi đức tin sẽ cứu chữa người bệnh; Chúa sẽ đỡ người ấy dậy. Nếu người bệnh phạm tội cũng sẽ được tha.
Bạn có để ý rằng Kinh Thánh không nói, “Nếu người đó có phạm một tội” – số ít. Nhưng Kinh Thánh nói nếu người đó có phạm các tội lỗi – số nhiều. Sau đó Kinh Thánh nói, “Cũng sẽ được tha.” Kinh Thánh không nói là có thể tội lỗi anh sẽ được tha. Mà Kinh Thánh nói rằng tội lỗi sẽ được tha!
Tôi nói với anh, “Đức Chúa Trời không chỉ muốn chữa lành anh, mà Ngài còn muốn tha thứ cho anh dù anh đã phạm tội do thiếu sót. Chúa đã tha thứ cho anh, vì thế đừng buộc tội chính mình. Anh biết nan đề của anh là gì không? Anh đã không tha thứ cho chính anh. Ngoài ra, anh có phạm tội 490 lần trong một ngày không?
Anh ta trả lời “Ồ, không có.”
Tôi nói, “Vậy thì anh có cơ hội để tiếp tục.”
Ngay sau khi người này tha thứ cho chính mình đức tin của anh bắt đầu hành động. Sự không tha thứ mà anh đã giữ nghịch lại chính mình đã ngăn trở đức tin của anh ta. Tôi đặt tay trên anh ta và cầu nguyện cho anh ta và anh ta đã được chữa lành ngay tức thì.
Nhiều năm sau đó tôi đang giảng tại cùng một tiểu ban, và một trong những người bà con này kể cho tôi về anh ta. Người này nói, “Ông ấy điều hành công ty trong suốt những năm tháng qua và cuối cùng ông đã sang công ty và nghỉ hưu ở độ tuổi bảy lăm.”
Theo bác sĩ, anh ta rất dễ dàng chết lúc năm mươi sáu bởi vì tim anh trong tình trạng xấu. Cho đến khi anh tha thứ chính mình về những thất bại quá khứ, anh ta không thể nhận sự chữa lành của mình.
Bạn thấy đó, có nhiều khi các tín hữu cứ nghĩ ngợi về công việc của tội lỗi. Tôi có ý nói gì khi nói vậy ? Tôi có ý nói rằng một số tín hữu cứ nghĩ một tội lỗi nào đó thì quá xấu xa và số tội khác thì không xấu lắm. Họ nghĩ rằng Đức Chúa Trời sẽ tha cho họ về những tội lỗi nhỏ, nhưng Ngài không thể tha thứ về những tội lớn. Nhưng nếu chúng ta không cẩn thận, chúng ta sẽ rơi vào suy nghĩ của con người về tội lỗi.
Nhưng Kinh Thánh nói gì về tội lỗi?
1GIAÊNG 2:1,2
Hỡi các con bé nhỏ của ta! Ta viết cho các con những điều này để các con đừng phạm tội. Nhưng nếu có ai phạm tội, chúng ta có một Đấng biện hộ với Đức Chúa Cha là Chúa Cứu Thế Giê-su, Đấng Công Chính. Chính Ngài là lễ vật hy sinh chuộc tội lỗi chúng ta, không những tội lỗi chúng ta mà thôi, nhưng tội lỗi của cả thế gian nữa.
Chúa Cứu Thế Giê-su Đấng Công Chính là của lễ vãn hồi cho tất cả tội lỗi của chúng ta – tội do thiếu sót cũng như tội do cố tình. Nhưng đối với người này, tội do thiếu sót quá xấu xa đến nỗi Đức Chúa Trời không thể tha thứ cho anh. Có lẽ Đức Chúa Trời tha thứ cho anh về những tội lỗi khác nhưng không phải là những tội lỗi này. Tuy nhiên, đó không phải là những gì Kinh Thánh nói.
GIACÔ 2:10,11
Vì người nào giữ trọn cả Kinh Luật, dù chỉ phạm một điều cũng mắc tội như đã phạm tất cả. Vì Đấng đã phán: “Đừng phạm tội ngoại tình” cũng dạy: “Đừng giết người.” Nếu anh không ngoại tình nhưng giết người, anh cũng là người phạm pháp.
Kinh Thánh nói nếu bạn giữ toàn bộ luật pháp, nhưng nếu bạn phạm một điều, bạn sẽ phạm hết cả. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là nếu bạn đã phạm một tội thì cứ như là bạn phạm những tội khác. Chẳng hạn, nếu bạn làm chứng dối cùng người lân cận mình thì bạn cũng phạm tội như một người trộm cướp của người lân cận mình.
Điều đó không phù hợp với suy nghĩ của con người, phải vậy không? Nhưng đó là lý do Lời Chúa phán, “Vì tất cả mọi người đều phạm tội, và hụt mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời.” (Rôma 3:23).
Một số người nói, “Vậy thì tôi không xấu như những người khác.” Nhưng bạn phải nhớ rằng tội là tội. Và Đức Chúa Trời không tây vị ai. Bạn có thể không phạm cùng một tội như nhiều người khác, nhưng tội vẫn là tội.
Bạn thấy đó, chúng ta có khuynh hướng áp đặt tội lỗi lên người khác – anh ta quá xấu xa, nhưng chúng ta thì không xấu đến nỗi như vậy. Tuy nhiên, hết thảy chúng ta đều phạm tội và hụt mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời. Chúng ta đã vi phạm luật pháp về mặt nào đó. Không ai trong chúng ta có gì đề khoe khoang. Cảm tạ Chúa về lòng thương xót và sự tha thứ của Ngài.
Nếu Giacô 2:10 không nói vậy, thì chúng ta hãy xé trang Kinh Thánh đó. Tuy nhiên, nếu bạn bắt đầu xé trang Kinh Thánh đó khỏi Kinh Thánh, trước khi bạn biết được vấn đề, thì bạn không còn lại trang nào cả.
Giống như một bé gái đi đến nhà thờ, và sau buổi nhóm, mục sư chủ toạ đứng tại cửa bắt tay. Cháu đang cầm cuốn sách học Trường Chúa Nhật và cuốn Kinh Thánh trong tay. Mục sư bắt tay và nhìn vào bìa cuốn Kinh Thánh của cháu. Vị mục sư này nghĩ rằng có thể nó bị rách ra.
Ông hỏi cháu bé, “Cháu ơi, cháu không có gì trong cuốn Kinh Thánh ngoại trừ cái bìa da. Ồ vậy cháu đã làm mất hết cái ruột của Kinh Thánh rồi?”
Cháu trả lời, “Ồ không, cháu không có làm mất. Nhưng mỗi khi mục sư bảo những lời nào không dành cho chúng ta ngày nay thì cháu xé hết, và bây giờ cháu chỉ còn lại cái bìa da và cháu sẽ đi về bỏ thùng rác hôm nay.”
Điều này cũng nói lên sự thật về cách một số mục sư rao giảng. Nhưng bạn thấy đó, Lời Đức Chúa Trời là dành cho chúng ta ngày nay. Và Chúa Giê-su đã trả giá cho mọi tội lỗi của chúng ta – dù là tội lớn hay tội nhỏ.
Vì thế, nếu bạn muốn thành công trong Đức Chúa Trời, bạn phải tha thứ chính mình về những thất bại và lỗi lầm quá khứ của bạn. Trong chúng ta, ai mà không thất bại? Bạn có biết ai không?
Một số người nói, “Ồ, tôi tin tôi sống vượt trên tội lỗi.” Tôi cũng tin vậy, nhưng tôi không biết có ai đã đạt đến điều đó chưa. Chúng ta vẫn còn tiếp tục hướng về điều đó. Người duy nhất mà tôi biết trọn vẹn là Chúa Giê-su, và người ta đã đóng đinh Ngài về điều đó.
Còn những người khác thì nói, “Ồ, vậy thì hãy cứ đi ra và phạm tội tuỳ thích bởi vì Đức Chúa Trời tha thứ cho bạn.” Tôi rất nghi ngờ về những người nói như thế, có được tái sanh hay chưa, bởi vì khi bạn được tái sanh, bản chất của bạn đã thay đổi. Bạn đã có tình yêu của Chúa ở trong bạn, và bạn không muốn phạm tội.
Ban lâu bạn bước đi trong tình yêu thương, bạn sẽ không cố ý phạm tội. Nhưng mỗi bước đi ra khỏi tình yêu thương là tội lỗi. Nhiều lần chúng ta phạm tội vì không bước đi trong tình yêu thương, và chúng ta đã không nhận ra điều đó.
Chẳng hạn, lẽ ra chúng ta nên nhận thức rằng tha thứ mà lại không quên đi tức là không bước đi trong tình yêu thương. Nhớ lại lỗi lầm của người khác, ngay cả chính những lỗi lầm của mình là một tội.
Bạn có vui là chúng ta đã có Lời Chúa! Bạn há không vui là chúng ta có thể bước đi trong ánh sáng của Lời Chúa. Tác giả Thi Thiên xưa có nói, “Bước vào Lời Chúa ban ánh sáng . . .” (Thi 119:130). Một khi chúng ta có ánh sáng về vấn đề tha thứ, chúng ta có thể tha thứ chính mình và gác quá khứ sang một bên.
Phaolô Phải Tha Thứ Cho Chính Mình Ông
Tôi muốn bạn xem trong Kinh Thánh về một người phải tha thứ cho chính mình. Sứ đồ Phaolô đang viết cho hội thánh tại Phi-líp khi ông viết những lời này.
Phi-líp 3:12-14
Nói thế, không phải là tôi đã đoạt giải hay được hoàn hảo rồi, nhưng tôi cứ theo đuổi để đoạt cho được giải, vì chính tôi đã được Chúa Cứu Thế Giê-su chiếm đoạt. Thưa anh chị em, tôi không nghĩ rằng tôi đã chiếm được rồi. Nhưng chỉ chú tâm vào một điều: Quên đi những điều đã qua, phóng mình đuổi theo những điều phía trước, nhắm mục đích đoạt được giải thưởng, là sự kêu gọi thiên thượng của Đức Chúa Trời trong Chúa Cứu Thế Giê-su.
Chính Phaolô không kể mình là trọn vẹn. Từ ngữ “trọn vẹn” ở đây là trưởng thành đầy đủ hoặc trưởng thành về nhân cách.
Nói cách khác, Phaolô không trọn vẹn trong tình yêu thương nhưng cứ tiếp tục bươn tới mục tiêu đó, vậy thì chúng ta cũng vậy, bởi vì chúng ta cũng bươn tới sự trưởng thành thuộc linh trong Chúa Cứu Thế.
Không ai trong chúng ta trọn vẹn hay trưởng thành đầy đủ trong tình yêu thương, nhưng đó là điều mà hết thảy chúng ta phấn đấu tới. Cảm tạ Chúa, chúng ta có thể tăng trưởng và phát triển trong tình yêu thương. Chúng ta vẫn phải tiến tới để giựt giải về ơn gọi ở trên trời trong Chúa Giê-su.
Tôi muốn bạn để ý hai điều đặc biệt trong phân đoạn Kinh Thánh này trong thư Phi-líp. Phaolô phải quên những sự đằng sau, kể cả những lỗi lầm và thất bại quá khứ của ông. Rồi ông bươn tới những sự ở phía trước ông.
Có một lẽ thật thuộc linh ở đây. Trước khi bạn có thể tiếp tục bước đi với Chúa, bạn phải học quên đi những lỗi lầm quá khứ của bạn.
Phaolô viết điều này cho hội thánh Phi-líp. Điều đó có nghĩa rằng trước khi ông viết những lời này cho ai khác, thì chính ông phải thực hành. Tại sao Phaolô phải tha thứ cho chính mình? Có Phải Phaolô đã làm điều gì đó mà trong quá khứ ông thấy xấu hổ không? Hãy đọc những gì ông nói về chính ông khi ông viết cho Timôthê.
1TIMÔTHÊ 1:11-16
Đó là đạo lý phù hợp với Phúc Âm vinh quang của Đức Chúa Trời phước hạnh, tức là Phúc Âm đã được uỷ nhiệm cho ta. Cảm tạ Chúa Cứu Thế Giê-su, Chúa chúng ta, Đấng đã ban năng lực cho ta, vì Ngài đã tín nhiệm ta, và giao cho ta công tác phục vụ Ngài. Trước đây ta là người phạm thượng, bắt bớ đạo và xác xược với Ngài, nhưng Ngài đã thương xót ta, vì lúc bấy giờ ta chưa có lòng tin nên chưa ý thức được những việc mình làm. Chúa chúng ta đã ban ân sủng dồi dào cho ta, Ngài ban cho ta đức tin và tình yêu thương mà ta đã nhận được trong sự tương giao với Chúa Cứu Thế Giê-su. Đây là lời đáng tin nhận hoàn toàn : Chúa Cứu Thế Giê-su đã đến trần gian để cứu người tội lỗi, mà ta là người nặng tội nhất. Nhưng ta đã được thương xót chính vì lý do đó. Chính vì ta là kẻ nặng tội nhất, nên Chúa Cứu Thế Giê-su đã bày tỏ lòng nhẫn nhục hoàn toàn đối với ta, để làm gương cho những người sau này tin nhận Ngài mà được sự sống vĩnh phúc.
Trước khi trở lại Chúa, Saulơ và sau này là Phaolô đã bắt bớ và tàn hại hội thánh đầu tiên. Phaolô nói rằng ông là người phỉ báng, là người bắt bớ và là người tàn hại người khác.
Chẳng hạn, Kinh Thánh nói Phaolô ưng thuận về cái chết của Ê-tiên (Công vụ 8:1). Và khi những người bắt bớ hội thánh đầu tiên ném đá Ê-tiên, họ đặt áo xống dưới chân của Saulơ (Công vụ 7:58).
Rồi trong Công vụ chương 9, chúng ta đọc một câu chuyện khác về việc Sau-lơ bắt bớ hội thánh đầu tiên và việc ông trở lại Đạo.
CÔNG VỤ 9:1-6
trong thời gian ấy, Sau-lơ cứ đe doạ tàn sát các môn đệ của Chúa; ông đến với vị trưởng tế, xin các uỷ nhiệm thư gửi cho các hội đường Đa-mách để khi qua đó tìm được người nào theo Đạo Chúa cả nam lẫn nữ, thì trói lại giải về Giê-ru-sa-lem. Nhưng đang đi đường đến gần Đa-mách, bỗng có ánh sáng từ trời chiếu loà chung quanh Sau-lơ. Ông té xuống đất, và nghe có tiếng gọi mình: “Sau-lơ! Sau-lơ! Sao ngươi bắt bớ Ta?” Ông thưa: “Lạy Chúa, Ngài là ai?” “Ta chính là Giê-su mà ngươi đang bắt bớ! Nhưng ngươi hãy đứng dậy, vào trong thành phố, ngươi sẽ được chỉ bảo những điều phải làm.”
Đọc những đoạn Kinh Thánh này, bạn có thể thấy rằng Phaolô có nhiều điều để quên. Ông không chỉ bắt bớ những tín hữu – nhưng theo câu 5, Phaolô quả đã bắt bớ Chúa Giê-su. Đó là một lý do Phaolô nói, “Quên mọi sự ở đằng sau mà bươn tới mục đích . . . .”
Đối với Phaolô, thật là khủng khiếp để nhớ lại những tàn khốc mà ông đã gây ra trong hội thánh. Ông không chỉ ưng thuận về cái chết của Ê-tiên, nhưng Kinh Thánh nói ông còn hăm doạ và chém giết cũng như bắt nhiều tín hữu bỏ tù.
Sau khi Phaolô trở lại Chúa, trước khi ông có thể bước đi với Chúa, ông phải học quên đi những lỗi lầm quá khứ, kể cả sự bắt bớ kinh khiếp các cơ đốc nhân. Để đứng trong tiềm năng đầy đủ của chức vụ mà Đức Chúa Trời kêu gọi ông, Phaolô phải quên quá khứ và tha thứ chính mình.
Điều tương tự cũng đúng cho bạn. Nếu bạn không học để tha thứ cho chính bạn và quên đi những lỗi lầm quá khứ, bạn sẽ bị ngăn trở không làm những gì Đức Chúa Trời kêu gọi bạn làm.
Bạn không chỉ phải học để tha thứ người khác, mà bạn còn phải học để tha thứ cho chính bạn. Và nhận biết rằng việc học tha thứ và học quên đi liên hệ mật thiết với nhau.
Nếu bạn cứ suy nghĩ về quá khứ, bạn sẽ bị tê liệt trong suốt quãng đời còn lại khi sống cho Chúa. Bạn không thể trở thành cơ đốc nhân thành công nếu bạn cứ luôn nghĩ về quá khứ.
Nếu bạn xin Chúa tha thứ và Đức Chúa Trời không còn nhớ đến quá khứ của bạn, vậy sao bạn lại nhớ? Nếu bạn lên án chính mình và liên tục cảm thấy tội lỗi, đức tin của bạn không mang lại kết quả.
Vâng, hết thảy chúng ta đều hối tiếc khi chúng ta sai lầm. Nếu chúng ta thật sự bước đi với Chúa, không ai trong chúng ta muốn thất bại. Nhưng chúng ta vẫn là con người, và chúng ta vẫn thất bại từng hồi từng lúc. Nhưng đó là lý do chúng ta cần một Cứu Chúa. Đó là lý do chúng ta cần Chúa Giê-su.
Hãy xem điều mà Giăng đã nói trong thư tín của ông.
1GIAÊNG 4:7-12
Các con yêu dấu! Chúng ta hãy yêu thương lẫn nhau, vì tình yêu thương xuất phát từ Đức Chúa Trời. Ai thương yêu thì đã được Đức Chúa Trời sinh ra và nhận biết Đức Chúa Trời. Ai không yêu thương thì không biết Đức Chúa Trời vì Đức Chúa Trời là tình yêu thương. Đây là cách Đức Chúa Trời biểu lộ tình yêu thương của Ngài giữa vòng chúng ta: Đức Chúa Trời đã sai Con Một của Ngài đến thế gian để nhờ Con ấy chúng ta được sống. Tình yêu thương ở trong điều này: Không phải chúng ta đã yêu kính Đức Chúa Trời, nhưng Ngài đã yêu thương chúng ta và sai Con Ngài làm sinh tế hy sinh chuộc tội lỗi chúng ta. Các con yếu dấu! Nếu Đức Chúa Trời đã yêu thương chúng ta như thế, thì chúng ta cũng nên yêu thương nhau. Chưa ai thấy Đức Chúa Trời bao giờ. Nhưng nếu chúng ta yêu thương nhau thì Đức Chúa Trời ở trong chúng ta và tình yêu của Ngài trong chúng ta được toàn hảo.
Đặc biệt hãy xem câu 10: “Không phải chúng ta đã yêu kính Đức Chúa Trời, nhưng Ngài đã yêu thương chúng ta và sai Con Ngài làm sinh tế hy sinh chuộc tội lỗi chúng ta.”
Đức Chúa Trời đã khiến Chúa Giê-su trở thành của lễ vãn hồi hay sự chuộc tội cho tội lỗi chúng ta. Vì thế, Kinh Thánh nói nếu chúng ta xưng tội mình, Đức Chúa Trời là thành tín và công chính, tha thứ tội lỗi chúng ta và làm sạch chúng ta khỏi mọi điều gian ác (1Giăng1:9).
Câu Kinh Thánh này không viết cho tội nhân cũng không thuộc về tội nhân. Giăng đang viết cho cơ đốc nhân. Giăng nói “Hỡi con cái bé mọn, ta viết cho các con điều này để các con không phạm tội. . .” (1Giăng 2:1).
Đức Chúa Trời không muốn con cái Ngài phạm tội. Nhưng hãy xem phần còn lại của các câu này nói, “. . .Nếu có ai phạm tội, chúng ta có một Đấng Cầu Thay, Đấng Công Chính, là Chúa Cứu Thế Giê-su, ở với Cha”
Nếu chúng ta sai lầm và phạm tội, chúng ta có một Đấng biện hộ ở với Đức Chúa Trời : Chúa Cứu Thế Giê-su, Đấng Công Chính.
Tôi đã gặp nhiều người đến gặp tôi và nói, “Nếu ông dạy cho người ta điều này, ông lại tạo ra cái cớ để người ta phạm tội.”
Tôi luôn luôn nói, “Họ không cần lý cớ. Họ phạm đủ thứ tội mà không cần lý cớ gì cả.”
Chúng ta có thể vui mừng là chúng ta có một Đấng biện hộ nơi Cha- và Ngài là Chúa Cứu Thế Giê-su Đấng Công Chính. Một Đấng biện hộ nghĩa là một luật sư hay là người biện hộ duyên cớ của chúng ta trước mặt Đức Chúa Trời là Đấng phát xét công bình.
Câu kế tiếp có thể khiến bạn la lớn tiếng.
1Giaêng 2:2
Chính Ngài là lễ vật hy sinh chuộc tội lỗi chúng ta, không những tội lỗi chúng ta mà thôi, nhưng tội lỗi của cả thế gian nữa.
Hãy để ý Kinh Thánh phân biệt giữa tội của cơ đốc nhân và tội của cả thế gian. Đó là vì cơ đốc nhân có một Đấng biện hộ nơi Cha – Chúa Giê-su Đấng Công Chính. Họ có thể chiếm hữu 1Giăng 1:9 và dạn dĩ đến trước mặt Cha và nhận sự tha tội.
Nhưng tội nhân ở thế gian không thể làm điều đó. Để xử lý tội lỗi, trước hết tội nhân phải tiếp nhận Chúa Giê-su làm Cứu Chúa của họ.
Cảm tạ Chúa, Chúa Cứu Thế Giê-su là của lễ chuộc tội cho tội lỗi chúng ta. Tôi nói điều đó để bạn có thể tha thứ chính bạn và nhận sự chữa lành nếu bạn cần, và tha thứ chính bạn để bạn có thể tiếp tục bước đi trong đời sống.
Hãy nhớ, nếu bạn muốn tiếp tục bước đi với Chúa và thành công trong đời sống và chức vụ cơ đốc, bạn cần học để quên đi. Nếu bạn không học bài học quên đi những lỗi lầm quá khứ, bạn sẽ giậm chân trong đời sống thuộc linh.
Hãy Tin Chắc Lời Của Ngài
Tôi đang tổ chức một buổi nhóm tại Texas, và một phụ nữ ngừng tôi lại sau buổi nhóm và nói, “Tôi muốn ông cầu nguyện cho tôi.”
Tôi hỏi, “Cầu nguyện về điều gì?”
Bà hỏi, “Có phải tôi phải nói với ông không?”
Tôi nói, “Tôi sẽ không cầu nguyện cho bà trừ khi bà nói.”
Nói cho cùng, nếu người ta muốn tôi cầu nguyện cho họ, và họ mong tôi tin về những gì tôi cầu nguyện. Tôi không thể có đức tin về điều gì mà tôi không biết là tôi tin.
Vì thế bà nói, “Thôi được, tôi đã được cứu tám năm rồi và được báp tem trong Thánh Linh. Chồng tôi chưa được cứu, và ông thường hay uống rượu. Ông là một người tốt, yêu mến tôi, và chúng tôi cũng có một hôn nhân tốt đẹp. Nhưng dạo này, khi ông về nhà và hành xử như một người say. Tôi rất nóng tính, và trước khi tôi biết điều đó thì tôi đã không kiềm chế được cơn giận. Tôi nổi giận và nói nhiều điều mà đáng lý tôi không nên nói.”
“Chồng tôi nói, ‘Anh không say. Anh chỉ uống vài xị thôi. Anh chỉ uống một lần. Anh nghĩ uống cho vui và làm bộ say thôi.’”
“Vâng, điều đó khiến tôi càng bực mình thêm. Tôi đi vào phòng tôi và đóng sầm cửa lại và tôi phải mất nhiều giờ mới nguôi cơn giận. Sau đó, những lời tôi nói cứ ám ảnh tôi.
“Tôi nghĩ, Mình không nên nói điều đó. Sau đó tôi xấu hổ quá. Chồng tôi không phải là cơ đốc nhân và tôi là người được cứu và được đầy dẫy Thánh Linh, mà lại không kiềm chế được và nói những lời không hay.
“Vâng, tôi đã ăn năn và để suốt đêm quỳ gối xin Chúa tha thứ tôi và rồi tôi còn phải dạy Trường Chủ Nhật sáng hôm sau!”
Bà kể tiếp, “Tại bàn ăn sáng, tôi xin chồng tôi tha thứ cho tôi. Ông ta nói, ‘Em không phải xin anh tha thứ cho em. Anh xin em tha thứ cho anh mới phải bởi vì anh mới là người sai.”
Tôi nói, “Chị ơi, chị không nêu nhu cầu cầu nguyện cho tôi gì cả. Chị mới kể chuyện cho tôi nghe thôi.”
Bà nói, “Đây là nhu cầu cầu nguyện. Tôi biết Đức Chúa Trời phán nếu chúng ta xưng tội mình, Ngài sẽ tha thứ cho chúng ta. Nhưng tôi muốn ông cầu nguyện để Chúa ban cho tôi cái cảm giác biết chắc là Ngài đã tha thứ cho tôi.”
Tôi nói, “Chị ơi, chị có biết rằng chị sẽ nhận được gì khi kể cho tôi nghe điều này không? Qua những gì chị nói tôi nghĩ chị có đức tin nơi người chồng chưa được cứu hơn là chị có đức tin nơi Đức Chúa Trời.
“Chị tin chồng của chị khi ông nói ông tha thứ cho chị, nhưng chị lại không tin rằng Đức Chúa Trời nói trong Lời Ngài là Ngài tha thứ cho chị”
Bà nói, “Không phải, tôi biết chồng tôi. Tôi biết nói nghiêm túc.”
Tôi nói, “Chị có thể tin lời chồng chị, nhưng chị lại không tin Lời của Đức Chúa Trời. Chị cần làm quen với Đức Chúa Trời!”
Tôi bảo người chị em này, “Chị cần đảo ngược lại. Chị cần đặt Lời của Chúa trước tiên. Đức tin của chị nơi Lời Chúa đến sau. Và đặt cảm xúc của chị sau cùng. Rồi cảm xúc của chị rốt cuộc cũng sẽ hợp với những gì chị tin – Lời Đức Chúa Trời.”
Đức tin của tôi không ở nơi cảm xúc của tôi. Tôi ít quan tâm tôi cảm thấy thế nào. Đức tin của tôi nơi những gì Chúa phán.
Bạn thấy đó, Lời Đức Chúa Trời mang lại kết quả. Nhưng bạn phải là người làm theo Lời Chúa trước khi Lời Chúa mang lại kết quả cho bạn. Một phần của việc làm theo Lời Chúa là tha thứ người khác và cũng tha thứ chính bạn.
Lời Đức Chúa Trời mang lại kết quả trong mọi lĩnh vực của đời sống chúng ta. Nhưng bạn phải làm theo Lời Chúa. Lời Chúa không tự động xảy ra. Nói cách khác, bạn phải hành động theo Lời Chúa.
Ấy là tin, hành động, và công bố Lời Chúa khiến cho Lời Chúa mang lại kết quả cho bạn. Bạn không thể hành động theo Lời Chúa và trở thành người làm theo Lời Chúa nếu bạn không sẵn sàng tha thứ. Điều này hoàn toàn không thể được.
Vậy hãy học tha thứ để bạn có thể nhận điều tốt nhất của Đức Chúa Trời trong cuộc sống. Hãy thực hành những gì Phaolô đã thực hành. Hãy quên mọi sự đằng sau, và “bươn tới mục đích để giựt giải về ơn gọi trên trời ở trong Chúa Cứu Thế Giê-su” (Phi-líp 3:14).
0 Comments