Header Background Image

Chương 2
Tình Yêu Thiên Thượng: Bằng Cớ Của Sự Tái Sanh

Nhiều người nghĩ rằng bằng cớ của sự cứu rỗi của họ nằm ở sự kiện rằng họ đã gia nhập một hội thánh nào đó. Hoặc giả họ nghĩ rằng họ đã nhận phép báp tem nước theo một công thức nào đó, nên họ đang trên đường đến thiên đàng.

Chẳng hạn, đôi khi bạn nghe người ta nói, “Anh phải thuộc hội thánh của tôi hoặc không anh sẽ không được cứu.” Hoặc “Anh phải làm phép báp tem theo cách thức của chúng tôi, còn không anh sẽ không được cứu. Anh sẽ không được lên thiên đàng.”

Nhưng Kinh Thánh nói gì về bằng cớ của sự tái sanh? Theo Kinh Thánh, chúng ta biết rằng chúng ta được cứu bởi vì chúng ta xưng nhận Chúa Cứu Thế Giê-su là Chúa của chúng ta (Rôma 10:9,10). Rồi Kinh Thánh cũng nói chúng ta biết chúng ta được cứu bởi vì chúng ta yêu thương anh em mình.

1GIĂNG 3:14

Chúng ta biết rằng: Chúng ta đã vượt qua cõi chết, đến sự sống vì chúng ta yêu thương anh chị em mình. Ai không thương yêu vẫn ở trong cõi chết.

Tôi thích câu Kinh Thánh này: “Chúng ta biết rằng chúng ta đã vượt khỏi sự chết mà đến sự sống . . .” Lời này thật tích cực, có phải vậy không? Câu Kinh Thánh này không nói, “Chúng ta nghĩ rằng chúng ta vượt khỏi sự sống mà vào sự chết . . . ” Kinh Thánh cũng không nói đây là quan điểm của tôi hay thuyết của tôi.” “Hoặc đây là cách mà tôi nghĩ ra.”

Không, sứ đồ Giăng nói, “Chúng ta biết chúng ta vượt khỏi sự chết thuộc linh mà vào sự sống đời đời bởi vì chúng ta yêu thương anh em mình.”

Khi sứ đồ Giăng nói, “. . . Chúng ta vượt khỏi sự chết mà vào sự sống . . .,” ông không nói về sự chết thể xác ở đây. Chúng ta không vượt khỏi sự chết thể xác. Một ngày nào đó sự chết thể xác sẽ bị giày đạp dưới chân. Đó là lúc kẻ thù cuối cùng sẽ bị tiêu diệt, nhưng bây giờ thì sự chết chưa bị giày đạp dưới chân.

Nên từ ngữ “sự chết” ở đây, Giăng đang nói về sự chết thuộc linh, là sự phân rẽ tâm linh con người khỏi Đức Chúa Trời. Vì thế, chúng ta có thể đọc câu Kinh Thánh này như thế này: Chúng ta biết chúng ta vượt khỏi sự chết thuộc linh và hậu quả của nó – sự phân rẽ đời đời khỏi Đức Chúa Trời – đến sự sống đời đời bởi vì chúng ta có bông trái gọi là tình yêu thương.

Trong sự tái sanh, chúng ta được sanh lại bởi Thánh Linh của Đức Chúa Trời và đó là lúc tình yêu thương của Chúa đến với lòng chúng ta. Khi chúng ta tái sanh về thuộc linh, chúng ta dự phần vào sự sống và tình yêu thương của Đức Chúa Trời. Sự sống đời đời là sự sống của Đức Chúa Trời được truyền đạt vào tâm linh của chúng ta.

Trong sự sanh trưởng tự nhiên, chúng ta được dự phần vào sự sống và bản chất của cha mẹ chúng ta. Khi chúng ta được sanh lại bởi Đức Chúa Trời, chúng ta dự phần vào bản chất của Đức Chúa Trời. Bản chất của Đức Chúa Trời là sự sống và tình yêu thương. Tình yêu thương của Đức Chúa Trời đã đổ vào lòng chúng ta, và chúng ta nhận được sự sống đời đời.

Kinh Thánh nói rằng nếu chúng ta không yêu thương anh em mình, thì chúng ta vẫn còn ở trong sự chết thuộc linh. Sự chết thuộc linh là tình trạng mà chúng ta có trước khi được tái sanh, lúc đó sa-tan là cha thuộc linh của chúng ta (Rôma 5:17-21).

Tình yêu thương của Chúa ở trong lòng chúng ta là bằng cớ rằng chúng ta đã vượt khỏi nước tối tăm của sa-tan mà vào Nước sáng láng của Đức Chúa Trời (Côlôse 1:13).

Khi bạn được tái sanh, bạn vượt khỏi sự chết thuộc linh mà vào sự sống thuộc linh. Vì thế, bạn không cần phải cầu nguyện và kiêng ăn để xin tình yêu thương của Đức Chúa Trời để bạn có thể yêu thương anh em mình. Nếu bạn được cứu, bạn có tình yêu thương của Chúa bởi vì tình yêu thương đã đổ vào lòng của bạn qua Đức Thánh Linh.

Nếu bạn không có tình yêu thương của Chúa ở trong lòng bạn, thì bạn chưa được cứu. Điều đó thật đơn giản, bởi vì phần sau của 1Giăng 3:14 nói, “. . . Kẻ không yêu thương anh em mình thì vẫn còn ở trong sự chết.”

Điều đó có nghĩa là nếu bạn không yêu thương anh em mình trong Chúa, bạn vẫn còn ở trong sự chết thuộc linh hay trong sự phân rẽ khỏi Đức Chúa Trời.

Dĩ nhiên, điều thường xảy ra khi một tín hữu nói rằng họ không có tình yêu thương anh em mình là ở chỗ họ đang nhìn vào xác thịt của họ để tìm kiếm tình yêu thương của Chúa, và tình yêu thương của Chúa không ở trong xác thịt. Không, họ phải nhìn vào tấm lòng hay tâm linh để có tình yêu thương của Chúa, rồi thì để tình yêu thương của Chúa bày tỏ cho họ.

Kinh Thánh nói rằng bạn biết bạn vượt khỏi sự chết mà vào sự sống bởi vì bạn yêu thương anh em. Nếu bạn không có tình yêu thương của Chúa trong lòng, thì bạn không có bằng cớ của sự cứu rỗi – nghĩa là, bạn không có bằng cớ rằng bạn đã vượt khỏi sự chết mà vào sự sống. Hãy nhớ rằng tình yêu thương là bông trái đầu tiên của Thánh Linh mà được bày tỏ trong sự tái sanh.

Làm Sao Chúng Ta Biết Mình Được Cứu

Giăng đã dùng một ví dụ về việc vượt khỏi sự chết mà vào sự sống làm bằng cớ của sự tái sanh. Chẳng hạn, giả sử bạn dự một đám tang, và ngay giữa buổi lễ, người chết đứng lên được chữa lành hoàn toàn và được sống lại. Anh ta vượt khỏi sự chết thể xác và sống lại.

Bây giờ nếu bạn chạy đến người đó và tìm cách để lý luận với anh ta rằng anh ta vẫn còn chết, thì anh ta cười bạn. Nếu bạn nói, “Khoan đã, anh đã chết rồi! Anh không thể sống lại được, bởi vì anh không thuộc hội thánh chúng tôi. Anh đã không làm phép báp tem nước theo cách thức của chúng tôi, vì thế anh phải chết thôi. Anh không thuộc vào số chúng tôi, vì thế anh phải chết.”

Nếu bạn nói điều đó cho một người đã sống lại từ kẻ chết, thì cũng không hề hấn gì đối với anh. Anh ta biết rằng anh ta đã vượt khỏi sự chết mà vào sự sống, và không ai thuyết phục anh cách nào khác.

Tương tự như vậy đối với sự tái sanh. Chúng ta biết chúng ta đã vượt khỏi sự chết thuộc linh mà vào sự sống đời đời. Chúng ta trước đây đã chết trong tội lỗi của chúng ta, nhưng Đức Chúa Trời làm cho chúng ta sống lại trong tâm linh và khiến chúng ta được sống lại với Ngài. Chúng ta vượt khỏi sự chết thuộc linh mà đến sự sống thuộc linh.

Chẳng hạn, tôi biết đích xác khi tôi vượt khỏi sự chết mà vào sự sống. Tôi đã ở trong sự chết. Tôi được tái sanh và vượt khỏi sự chết mà vào sự sống, có cái gì đó như một gánh nặng cất khỏi lòng tôi.

Tôi được tái sanh lúc tôi còn nằm trên giường bệnh, nhưng sau đó tôi được chữa lành, tôi vội đi gặp những người mà đã nói với tôi rằng tôi không được cứu bởi vì tôi không thuộc hội thánh của họ. Tôi chỉ cười với họ. Tôi nói, “Tôi biết tôi đã được tái sanh. Tôi biết tôi đã vượt khỏi sự chết mà vào sự sống. Tôi đã có bằng cớ để chứng minh điều đó – tôi yêu thương anh em.”

Tôi nhớ có một thương gia tại quê của tôi là người đã bị đột quỵ và không thể đi lại được nhiều. Vợ ông đã phải điều hành công việc làm ăn của gia đình. Người thương gia này và vợ của ông không bao giờ đi nhóm. Nhưng thời điểm ông bị đột quỵ, đứa con gái chín tuổi của ông đã được cứu và được đầy dẫy Thánh Linh và rồi đi học Kinh Thánh Trường Chủ Nhật và đi nhóm.

Mỗi ngày sau khi học Kinh Thánh xong cháu bé gái này chơi ngoài vườn, nó chạy vào nhà xem thử là bố nó có khoẻ không. Kể từ lúc bị đột quỵ, ông phải ngồi trên xe lăn. Đứa con hỏi xem người bố, “Bố ơi, bố có khoẻ không?”

Người bố nói, “Bố khoẻ, con ơi.” Rồi đứa nhỏ chạy ra ngoài chơi tiếp.

Và lần nọ nó chạy vào nhà và hỏi bố nó, “Bố ơi, bố có được cứu không? Bố có được tái sanh không?

Khỏi phải suy nghĩ, người bố nói, “Có, con ơi.” Và nó chạy ra chơi tiếp. Nhưng người bố liền suy nghĩ về điều đó và nhận ra rằng dù ông đã gia nhập hội thánh đó bốn mươi chín năm trước, nhưng ông không hề được tái sanh.

Nên ông gọi đứa con gái của mình vào và nói, “Con ơi, bố không bao giờ nói dối con về điều gì. Hồi nãy con hỏi là bố có được cứu hay không.”

“Và bố nói có mà không suy nghĩ gì bởi vì bố đã gia nhập hội thánh. Nhưng bố có thực sự được tái sanh hay chưa thì bố cũng không biết nữa.”

Cô con gái của ông nói, “Bố ơi, bố cần được cứu bởi vì bố đã lớn tuổi, và nếu bố không được cứu, bố sẽ xuống hoả ngục.” Và quả đúng vậy. Ông này dễ dàng bị một chứng đột quỵ khác và chết bất cứ lúc nào.

Vì thế người thương gia này kể, “Sau đó, vợ tôi và tôi quyết định đi đến hội thánh với con gái của tôi.” Vợ ông tái dâng đời sống bà cho Chúa, và ông này cũng tin Chúa. Rồi sau một thời gian ông ta và vợ ông ta cả hai đều được đầy dẫy Thánh Linh.

Sau khi người này được báp tem trong Thánh Linh, ông cũng được chữa lành cách lạ lùng. Ông đứng dậy đi giống như mọi người khác.

Tôi đến thăm ông, và ông kể cho tôi nghe là ông đã nhận quá nhiều cú điện thoại và thư từ hỏi thăm về sự chữa lành đến nỗi ông phải cắt một nửa trang báo quảng cáo và nói cho mọi người về việc Chúa Giê-su chữa lành ông.

Ngày nọ khi tôi trở lại thăm hội thánh đó, tôi có ghé thăm ông. Ông bắt đầu kể cho tôi nghe về kinh nghiệm về sự cứu rỗi của ông. Một tối nọ trong buổi nhóm phấn hưng, một một nhà truyền giảng lưu động đã hỏi ông, “Ông có được cứu hay không?”

Ông trả lời, “Có, tôi được cứu rồi.”

Nhà truyền giảng này hỏi, “Làm sao ông biết ông đã được cứu?”

Ông nói, “Biết chớ, tôi sẽ nói cho anh biết tôi biết tôi được cứu như thế nào. Tôi đã gia nhập hội thánh này ba năm rồi, và mỗi tối thứ Tư chúng tôi có buổi nhóm làm chứng.

“Và anh luôn chứng kiến sự thật là người đầu tiên đứng lên làm chứng là cụ Smith. Ông ta là cụ già lẩm cẩm, và ông thường làm chứng mà múa tay múa chân, rồi từ tốn nói, ‘Tôi là người được cứu và được nên thánh đây!’ cứ như ông cụ thách thức người ta vậy. Tôi rất bực mình, nhưng tôi thường ngồi đó mà chửi thầm.

“Tôi tự nhủ, Cái ông cụ già lẩm cẩm kia, nếu mình mà không tàn tật như thế này, thì mình sẽ xem thử tay này thánh khiết đến mức nào!

“Sau đó anh cũng đoan chắc người kế tiếp đứng lên làm chứng chính là bà cụ Bailey. Và khi bà làm chứng, tôi cũng thường ngồi đó chỉ trích bà.

“Tôi tự nhủ, ‘Cái bà cụ này lúc nào cũng tìm cách làm cho người ta tin Chúa. Nhưng khi chồng của bà ta về nhà thì giường chỗng thì không xếp dọn và nhà cửa thì lộn xộn. Con cái bà ta thì chạy lung tung và bà cũng không nấu nướng gì cho gia đình.

“Tôi biết bà cụ này không có cái thứ gì cả. Nếu bà ngăn nắp thì gia đình bà đâu có lộn xộn như thế. Mỗi khi bà làm chứng, và tôi càng nghĩ về bà cụ này tôi càng nổi giận, nên tôi cứ ngồi đó rủa thầm.”

Nhưng sau đó người thương gia này nói một điều rất lý thú. Anh ta nói, “Nhưng rồi Chúa cứu tôi, và lòng tôi được thay đổi. Kể từ lúc đó trở đi tôi rất thích nghe cụ Smith làm chứng.” (Trước đó ông này gọi cụ già lẩm cẩm Smith.)

“Tôi biết ông ta hơi lập dị, nhưng ông yêu mến Chúa. Và tôi nói cho anh biết là giờ thì tôi được cứu rồi, tôi thích nghe người chị em yếu dấu cụ bà Bailey làm chứng.” (Trước đó ông này gọi bà cụ này là cái bà cụ Bailey.)

“Dĩ nhiên, tôi biết rằng bà này cũng không trọn vẹn một trăm phần trăm, nhưng ai trong chúng ta là trọn vẹn đâu. Trái lại, tôi biết chồng bà ta, bởi vì ông thường làm việc cho tôi. Và ông là hạng người khó tính và khó sống chung.

“Thật ra, ông thường tâm sự với tôi, ‘Tôi sẽ về nhà và nếu vợ tôi không dọn sẵn cơm trên bàn, tôi sẽ nổi khùng và chửi bà ta một trận. Nếu bả không dọn sẵn cơm, tôi sẽ đạp đổ chén bát xuống sàn nhà.”

“Đương nhiên bà tính trước là sẽ bỏ đi khi ông chồng về nhà. Nhưng kể từ khi tôi được cứu, tôi thích nghe người chị em Bailey làm chứng.”

Bạn thấy đó, con người này đã biết ông ta đã vượt khỏi sự chết mà vào sự sống bởi vì ông yêu thương anh em mình! Khi tình yêu thương của Đức Chúa Trời được đổ vào lòng của anh ta, thì mọi chuyện đều thay đổi bởi vì bây giờ anh yêu mến anh em mình.

Bạn thấy đó, có một điều chúng ta cần nhận biết rằng Đức Thánh Linh ở trong lòng bạn qua sự tái sanh, nhưng nếu bạn không để tình yêu thương của Chúa kiểm soát bạn, bạn sẽ sống theo xác thịt và sẽ thất bại.

Xin nói thêm một chút, sau một thời gian, chị Bailey đã đưa các con và chồng của bà tin Chúa. Khi tôi trở lại thăm hội thánh đó, cả gia đình đều ngồi chung một hàng ghế thờ phượng Chúa.

Nhưng làm sao người thương gia này biết anh ta được cứu? Anh ta biết anh ta vượt khỏi sự chết thuộc linh và các hậu quả của sự phân rẽ đời đời khỏi Đức Chúa Trời – mà đến sự sống bởi vì bây giờ ông yêu thương anh em mình.

Tình Yêu Thương Của Chúa Kiềm Chế Chúng Ta

Khi bạn được tái sanh, và bạn đã vượt khỏi sự chết thuộc linh mà đến sự sống đời đời, tình yêu thương của Chúa đã được đổ vào lòng của bạn sẽ kiềm chế bạn để bạn làm những điều ngay thẳng trước mặt Chúa.

2CÔ-RINH-TÔ 5:14

Vì tình yêu của Chúa Cứu Thế kiềm chế chúng tôi

Tình yêu thương của Đức Chúa Trời thay đổi những tấm lòng cứng cỏi nhất. Và khi bạn để cho tình yêu thương của Chúa kiềm chế bạn, bạn sẽ không hành xử giống như trước lúc chưa được cứu.

Tôi nhớ khi tôi được tái sanh vào năm 1933 có một sự thay đổi bên trong lòng tôi. Tôi trở nên một tạo vật mới. Những sự cũ trong tâm linh tôi đã qua đi, và tôi là một con người khác. Khi bạn được tái sanh, bản chất thuộc linh của bạn hoàn toàn thay đổi.

Trước khi tôi được cứu, tôi không có tình yêu thương của Chúa đổ vào lòng của tôi. Cha tôi đã bỏ chúng tôi khi tôi mới sáu tuổi. Và tôi không thật sự nhớ nhiều về mối liên hệ với cha tôi.

Thật ra tôi thật sự khó khăn lắm mới nhớ lại vài lần về cha tôi bởi vì ông không bao giờ có mặt ở nhà.

Ông thường đi xa trong một thời gian khá dài. Cuối cùng ông đã bỏ nhà và không bao giờ quay trở về.

Vì thế tôi lớn lên trong một một gia đình đổ vỡ, và do đó tôi bất cần đời. Khi tôi chín tuổi, tôi sống với ông bà tôi. Người anh cả của tôi đến sống với một ông bà khác nữa. Anh em chúng tôi sống tản lạc khắp nơi, và tôi được nuôi như cậu bé mồ côi, bị bỏ bê lây lất.

Không chỉ gia đình tôi đổ vỡ, nhưng tôi là đứa trẻ luôn luôn bị bệnh. Tôi không thể chạy nhảy chơi đùa giống như những đứa trẻ khác. Tôi không thể tự lo cho bản thân tôi, thậm chí con gái cũng có thể đánh tôi. Tôi sẵn sàng gây sự bởi vì tôi nghĩ tôi bất cần đời.

Người anh cả của tôi là Dub và tôi thề thốt rằng khi lớn lên, chúng tôi sẽ giết ông bố của tôi. Và tôi nói cho bạn biết, điều duy nhất khiến chúng tôi không làm điều đó là vì chúng tôi tin Chúa. Chớ chúng tôi đã dự tính hết rồi.

Khi còn học lớp hai tôi nghiệm ra rằng nếu tôi muốn ngóc đầu lên với đời, tôi phải tìm người “đọ sức”, tìm cái gì đó “đấm đá” thế tôi, bởi vì lúc đó tôi nhỏ con và thân thể thì ốm yếu và bệnh hoạn. Tôi không thể tự vệ hoặc đấm đá được bởi vì tôi bị bệnh tim. Nếu tôi cố dồn hết sức một tí là tôi bất tỉnh luôn.

Chẳng hạn, khi còn lớp hai, có một đứa lớn hơn tôi ba tuổi đấm vào mặt tôi và quật ngã tôi. Tôi đáng lý có đủ khôn ngoan nằm im tại đó, nhưng tôi đứng lên và cố đánh lại nó, và nó lại quật ngã tôi một lần nữa.

Tôi cố đứng dậy và nó quật ngã tôi một lần nữa và tôi ngã quỵ luôn. Tôi bất tỉnh khoảng một giờ rưỡi. Người y tá trường sau này cho tôi biết, “Em bầm tím cả người. Thầy cô nghĩ là em không qua khỏi.”

Lúc đó tôi không chỉ là nhỏ con và bệnh hoạn, mà những đứa trẻ trong trường cũng giễu cợt tôi và tìm cách quấy rối tôi. Bởi vì bố tôi đã bỏ chúng tôi, những đứa trẻ trong trường bàn tán về tôi và bọn chúng nói với mọi người rằng tôi là đứa con hoang.

Chúng thường khoe về bố của chúng. Còn tôi thì không thể nói về bố của tôi bởi vì tôi không biết gì về bố tôi.

Khi những đứa này không trêu chọc tôi thì chúng chửi bới tôi, nói rằng bố tôi đã bỏ nhà đi bởi vì bố bị giam trong tại cải tạo. Điều đó làm cho tôi nổi điên lên, và tôi muốn đánh lộn, nhưng tôi luôn luôn thua khi tôi cố sức mình. Tôi phải chứng tỏ cho những đứa này rằng tôi có thể tự vệ bản thân để chúng không làm quấy nhiễu tôi.

Bạn hiểu rằng lúc đó tôi chưa phải là cơ đốc nhân. Bản chất xác thịt của tôi kiểm soát tôi. Vâng, bởi vì tôi không thể tự vệ mình, tôi quyết định dùng cách bốn chọi hai để tôi có thể đọ sức. Sau đó tôi không thua bất kỳ thằng nào đánh tôi và tôi đấm nó vào đầu.

Tôi đã thắng được vài lần và những đứa này đã để tôi yên. Tiếng tăm đồn ra. Cách này hay cách khác, khi bạn là đứa trẻ mồ côi và không có bố, và bạn thì bệnh tật, ốm yếu và không thể đánh lộn được, những đứa khác muốn ăn hiếp bạn. Tôi đoán chúng thường nghĩ ta đây là “anh chị”.

Người anh cả của tôi, Dub, thường trêu chọc tôi bởi vì tôi nhỏ con và bệnh hoạn. Anh tôi thường nói với tôi, “Khi mà em mười hai tuổi chắc em sẽ thành con gái quá.” Anh tôi đã nói điều đó, và sau đó anh tôi lại bỏ chạy, bởi vì anh tôi biết nếu tôi bắt anh ấy thì tôi sẽ đấm anh ấy bằng mọi cách.

Trước khi tôi được tái sanh, khi có người nào đó đánh tôi, tôi tính chuyện báo thù. Lúc đó tôi làm ra vẻ không nói năng gì. Tôi chỉ chờ đợi cho đến khi người đó không thấy và tôi lẻn ra phía sau và lấy cục gạch đập vào đầu hắn ta.

Bạn thấy đó, tôi lớn lên đã bị đầu độc bởi vì bố tôi đã bỏ mặc chúng tôi sống sao thì sống. Tôi có thể hiểu được một số đứa trẻ ngày nay hư hỏng bởi vì chúng lớn lên trong hoàn cảnh tương tự. Tôi biết bị khinh thường và bị đánh đập là ra làm sao rồi.

Khi bạn sống trong tự nhiên, bạn muốn đáp trả. Cách chữa trị duy nhất cho việc này là được tái sanh để tình yêu của Chúa đổ vào lòng của bạn. Khi bạn có tình yêu của Chúa ở trong, tình yêu thương của Chúa sẽ thay đổi bạn. Và nếu bạn được tái sanh, bạn sẽ để tình yêu của Chúa cai trị bạn.

Trước khi tôi trở thành một tạo vật mới, nếu có người bà con của tôi xích mích với tôi, tôi thường ghim gút, và tôi xem như là không bà con gì cả và không bao giờ thèm nói chuyện với họ nữa. Và sau đó, nếu họ ở chung phòng, tôi kể như họ không có mặt trên cõi đời này.

Hoặc nếu ai đó xích mích với tôi, và tôi thấy người đó đi trên đường phố, tôi sẽ băng qua ngã khác để tránh mặt không thèm nói chuyện với người đó.

Nhưng rồi thì tôi được tái sanh. Tức thì có một sự thay đổi bên trong tôi. Bản chất tôi đã thay đổi. Tình yêu của Chúa đã rải vào trong lòng tôi. Tôi thật sự không biết điều gì xảy ra cho tôi. Tôi chỉ biết rằng tôi được tái sanh và tôi là một tạo vật mới. Tôi biết rằng con người bề trong tôi đã thay đổi và vượt khỏi sự chết mà vào sự sống.

Lúc đó tôi nằm trên giường bệnh, nhưng đến năm sau thì tôi được chữa lành và đứng dậy khỏi giường bệnh.

Một thời gian ngắn sau khi tôi được lành, một trong những người bà con của tôi đã nói dối với tôi. Khỏi phải nghĩ ngợi gì, tôi tự nhủ, Mình sẽ trả đũa lại và kể như không bà con chi. Mình sẽ không nói chuyện gì với bà này nữa bao lâu mình còn sống.

Bạn thấy đó, cho dù tôi được tái sanh, tâm trí của tôi vẫn chưa được đổi mới hoàn toàn bởi Lời của Chúa, vì thế suy nghĩ xác thịt cũ của tôi vẫn còn kiểm soát tôi. Tôi chưa đọc Êphêsô 4:23. Tôi không biết tình yêu thương của Đức Chúa Trời đã đổ vào lòng của tôi. Tôi chỉ biết tôi được tái sanh và rằng tôi đã được thay đổi trong lòng.

Nhưng chỉ vì tâm linh chúng ta được tái sanh không có nghĩa rằng thân thể và tâm trí chúng ta được thay đổi. Không, thân thể và tâm trí chúng ta không được tái sanh. Chúng ta cũng có cùng một thân thể và tâm trí xác thịt như chúng ta có trước khi chúng ta được tái sanh.

Ngay sau khi tôi được lành và đi lại bình thường, tôi thấy người bà con mà đã nói dối với tôi đang đi xuống phố hướng về tôi. Ý tưởng lé lên trong tâm trí tôi là trả thù, vì thế tôi liền lánh mặt đi sang con đường khác. Nhưng có một điều gì đó trong lòng tôi thôi thúc và kiềm chế không cho tôi làm việc đó.

Bạn thấy đấy, Kinh Thánh nói rằng chúng ta biết chúng ta vượt khỏi sự chết mà vào sự sống bởi tình yêu của Chúa đã đổ vào lòng của chúng ta qua Thánh Linh.

Sâu xa trong lòng, tình yêu của Chúa kiểm soát tôi. Thay vì quay lưng khỏi người bà con này thì tình yêu của Chúa dấy lên trong tôi, và tôi bắt đầu khóc bởi vì tôi cảm thấy thương cho người bà con của tôi.

Tôi tự nhủ, “Người chị em này thật đáng thương. Bà ta buộc phải hành xử theo cách ấy bởi vì bà ta chưa được cứu và là con cái của ma quỷ. Mà con cái của ma quỷ thì hành xử giống như ma quỷ. Con cái của Đức Chúa Trời thì hành xử giống như Đức Chúa Trời. Tôi đã vượt khỏi sự chết mà vào sự sống, nhưng bà ta vẫn còn ở trong sự chết thuộc linh, và sự chết thuộc linh kiểm soát bà ta.”

Vì thế thay vì quay lưng khỏi bà ta, tôi đến gặp bà ta. Tôi đưa tay ra, bắt tay bà và nói, “Tôi chỉ muốn bà biết rằng tôi quý mến bà. Và tôi muốn bà biết rằng nếu có việc gì cần tôi giúp đỡ không. Tôi quỳ gối ngay bên cạnh đường và hôn chân bà.”

Khi tôi nói điều đó, người bà con này bắt đầu khóc. Bà ta đặt tay trên đầu tôi và nói, “Được rồi, Ken, xin hãy cầu nguyện cho tôi. Tôi cần sự cầu nguyện.”

Tình yêu thương không bao giờ thất bại! Tôi khám phá ra trong giai đoạn đầu của bước đường theo Chúa là tôi không để cho xác thịt cùng với suy nghĩ cũ kỹ kiểm soát tôi. Tôi phải để tình yêu của Chúa bày tỏ bằng hành động.

Kinh Thánh nói, “. . . Tình yêu của Chúa Cứu Thế kiềm chế chúng tôi . . .” (2Cô 5:14) Tình yêu của Chúa ở trong lòng kiềm giữ chúng ta để làm gì? Tình yêu Chúa kiềm giữ chúng ta để làm điều đúng- để vâng theo luật yêu thương. Có một điều gì đó bên trong tâm linh tôi kiềm giữ tôi bước đi trong tình yêu thương và tôi đã lắng nghe điều đó.

Vì thế thay vì lánh mặt người bà con của tôi, Đức Thánh Linh kiềm giữ tôi để tôi đến gặp bà ta, bắt tay và nói, “Tôi muốn bà biết rằng tôi quý mến bà.”

Khi tôi nói điều đó với bà, tôi nói từ tấm lòng đã được thay đổi, chứ không phải từ suy nghĩ xác thịt của tôi. Suy nghĩ cũ xác thịt của tôi vẫn còn muốn báo trả và không thèm nói chuyện với bà nữa. Xác thịt luôn luôn muốn làm những điều sai quấy.

Đó là lý do tại sao chúng ta phải để cho tình yêu của Chúa kiềm chế chúng ta. Nếu môi miệng bạn lúc nào cũng “ba hoa chích choè”, và để cho xác thịt của bạn nổi lên – rất dễ cho con người tự nhiên kiểm soát bạn. Nhưng nếu bạn để thì giờ tra xét trong lòng, bạn sẽ thấy có một điều gì đó bên trong tìm cách kiềm giữ bạn để hành xử trong tình yêu thương.

Hãy nhìn xem Phaolô. Ông vẫn tranh chiến với xác thịt. Nhưng Phaolô là người vĩ đại của Đức Chúa Trời bởi vì ông đã để tình yêu thương của Chúa kiềm chế ông. Ông nói, “Tôi bắt thân thể tôi phải phục” (1Cô 9:27). Ngay cả Phaolô cũng phải bắt những ham muốn cũ của xác thịt và của tâm trí ông phục dưới tâm linh được tái sanh của ông.

2 CÔ-RINH-TÔ 5:17

Vì vậy nếu ai ở trong Chúa Cứu Thế, người ấy là một sinh vật mới; những điều cũ đã qua đi, kìa mọi sự đều trở nên mới.

Bạn phải bắt phục xác thịt bởi vì không phải mọi sự đều trở nên mới tâm trí bạn hay trong thân thể bạn. Mọi sự đều trở nên mới trong tâm linh bạn. Câu Kinh Thánh này đang nói về mọi sự đều trở nên mới trong con người bề trong.

Thân thể bạn không phải là con người thật của bạn. Nó cũng không phải là con người của bạn bởi vì Phaolô nói rằng “tôi” – con người bề trong – bắt phục thân thể của ông. Đúng vậy, bạn được bảo phải làm gì với thân thể bạn? Bạn phải dâng thân thể như của lễ sống cho Chúa, và bạn phải bắt thân thể phục dưới tâm linh của bạn – con người bề trong.

2 CÔ-RINH-TÔ 4:16

Cho nên chúng tôi không nản lòng, trái lại dù con người bên ngoài của chúng tôi bị suy tàn, con người bên trong chúng tôi cứ đổi mới mỗi ngày.

Khi Phaolô nói về sự sáng tạo mới, ông nói về con người bề trong – tâm linh của con người. Và trong con người bề trong, những sự cũ đã qua đi và mọi sự đều trở nên mới.

2 CÔ-RINH-TÔ 5:6

Vì thế, chúng ta luôn luôn tin tưởng và biết rằng khi nào còn sống trong nhà của thân xác thì chúng ta xa cách Chúa.

Vì thế thân thể là cái nhà mà con người thật – tâm linh bên trong bạn – sống. Nhưng những sự cũ sẽ không qua đi trong con người bề ngoài.

Bạn vẫn có cùng một thân thể và tâm trí mà bạn có trước đây. Thân thể bạn vẫn muốn làm cùng những điều mà nó đã làm trước khi bạn được tái sanh. Tâm trí của bạn cũng muốn nghĩ cùng những tư tưởng như nó đã từng nghĩ trước khi bạn được cứu.

Chẳng hạn, có ai đó xích mích với bạn, xác thịt của bạn -bản chất không được cứu chuộc của bạn – muốn đáp trả. Xác thịt của bạn vẫn còn có bản chất trả thù : “Anh đánh tôi thì tôi sẽ đánh lại anh. Anh đối xử tệ tôi thì tôi sẽ đối xử tệ với anh.” Đó là lý do Kinh Thánh nói chúng ta phải bắt xác thịt phục dưới con người bề trong của chúng ta. Con người tâm linh chúng ta phải kiểm soát xác thịt chúng ta.

Con người bề trong phải cai trị và kiểm soát con người bề ngoài. Đó là lý do chúng ta phải bắt phục thân thể chúng ta và kiểm soát thân thể chúng ta; chúng ta không để cho thân thể chúng ta cai trị chúng ta. Cho dù thân thể của Phaolô muốn làm những việc điều sai quấy, còn không thì ông sẽ không cần phải bắt thân thể ông phục dưới tâm linh của ông.

Nếu bạn không biết Kinh Thánh, ma quỷ sẽ nói với bạn, “Mày tuyên bố là cơ đốc nhân, mà mày ham muốn làm những điều sai quấy. Vậy mày không được cứu được.”

Không, bạn có thể được cứu hoàn toàn rồi, nhưng xác thịt của bạn vẫn còn ham muốn làm những điều sai quấy. Đó là lý do Kinh Thánh bảo chúng ta phải bắt xác thịt phục dưới con người bề trong.

RÔMA 12:1

Thưa anh chị em, vì thế tôi nài xin anh chị em, do lòng thương xót của Đức Chúa Trời, hãy dâng hiến chính mình như những sinh tế sống, thánh khiết, đẹp lòng Đức Chúa Trời, đó là sự thờ phượng hợp lẽ của anh chị em.

Một số người nghĩ rằng bắt phục xác thịt tức là nói đến tội dâm dục. Dĩ nhiên, đó là một phần của việc bắt phục xác thịt, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ. Bắt phục xác thịt cũng có nghĩa là bạn phải kiềm chế lưỡi của bạn dưới sự kiểm soát của con người bề trong đã được tái sanh và được tạo dựng theo hình ảnh của Đức Chúa Trời.

Chẳng hạn, một số người có khuynh hướng nói xấu và ngồi lê đôi mách về người khác. Họ không nhận biết rằng khi họ làm điều đó, họ để cho xác thịt cai trị họ.

Chẳng hạn, một người chị em “lắm mồm lắm miệng” luôn luôn nói, “Anh chị có nghe tin vừa rồi không? Anh chị có nghe những gì anh ấy, chị ấy làm không? Và e rằng bạn nghĩ tôi đang nói xấu phụ nữ, các anh “lắm mồm lắm miệng” cũng không khác gì, nếu không muốn nói là còn tệ hơn nữa.

Không được, bạn phải bắt cả thân thể phục dưới sự kiểm soát của tâm linh được tái tạo của bạn. Kinh Thánh nói hãy dâng thân thể bạn cho Chúa như một của lễ sống.

Tất cả mọi tín hữu bắt xác thịt của họ phục dưới sự kiểm soát của tâm linh được tái tạo của họ, bởi vì chúng ta vẫn có bản chất A-đam cũ trong xác thịt chúng ta, dù tâm linh chúng ta đã được tái tạo.

Bạn thấy đó, nói về xác thịt, có một con thú trong hết thảy chúng ta. Bạn không thể để cho con thú ấy bày tỏ ra. Bạn cần phải bắt nó phục dưới sự kiểm soát của tâm linh bạn.

Tín hữu nào mà để xác thịt cai trị họ là tín đồ xác thịt. Đó là lý do chúng ta cần để tình yêu của Chúa kiềm chế chúng ta, để chúng ta mới có thể thoát khỏi tình trạng con đỏ của xác thịt và trở thành tín đồ trưởng thành bước đi trong ánh sáng của Lời Chúa.

Nhiều cơ đốc nhân trưởng thành bước đi trong ánh sáng của luật yêu thương. Tình yêu thương của Chúa được đổ vào lòng chúng ta cuối cùng sẽ dẫn chúng ta đến sự đắc thắng trong đời sống bởi vì tình yêu thương của Chúa không bao giờ thất bại. Tình yêu thương của Chúa luôn luôn đắc thắng.

Học Để Tình Yêu Thương Của Chúa Tác Động Cho Bạn

Các tín hữu mà trưởng thành trong tình yêu thương của Chúa sẽ biết cách để tình yêu thương của Chúa kiểm soát họ. Họ biết cách để tình yêu thương của Chúa hành động cho họ.

Tôi nhớ khi anh tôi Dub vẫn còn là một cơ đốc nhân non trẻ, anh ta xuống phố một ngày nọ để lo công việc cho mẹ tôi. Khi anh ta xuống phố, anh gặp một số vấn đề với những người bà con và hầu như là xích mích với họ, vì thế chính tôi phải đến lo công việc.

Anh Dub nói, “Em tốt hơn hết thì đừng đến đó. Họ cũng sẽ gây sự với em.”

Tôi chỉ nói, “Không họ sẽ không gây sự đâu. Anh không biết cách vận dụng tình yêu thương của Chúa và để tình yêu thương của Chúa tác động cho anh.”

Hãy suy nghĩ về điều này một lát. Làm thế nào bạn để Đức Chúa Trời hành động cho bạn? Kinh Thánh nói “Đức Chúa Trời là tình yêu thương”. Nếu bạn để tình yêu thương của Chúa hành động là bạn sẽ để cho Đức Chúa Trời hành động trong tình huống đó.

Kinh Thánh nói, “Đấng ở trong anh em lớn hơn kẻ ở trong thế gian” (1Giăng 4:4). Vâng, ai ở trong bạn? Đức Thánh Linh ở trong bạn nếu bạn được tái sanh. Đức Thánh Linh đã đổ tình yêu của Đức Chúa Trời vào trong lòng bạn. Tình yêu thương đó ở trong lòng bạn lớn hơn ma quỷ là kẻ ở trong những người không được cứu và sống trong tối tăm.

Vì thế, tôi đến gặp một trong những người bà con mà đã gây rắc rối cho anh tôi là Dub, và bà ta bắt đầu nói huênh hoang. Tôi không hề nói một lời. Tôi chỉ nhìn bà ta, và tôi cảm thấy thương cho bà. Tôi tự nhủ, Bà ta bị buộc phải hành xử như thế bởi vì bà có bản chất của ma quỷ bên trong bà. Bà không thể làm gì được hơn là sống ích kỷ.

Bên trong tôi, tôi chỉ tiếp tục nói, “Cảm tạ Chúa, tình yêu của Chúa ở trong con. Tình yêu của Chúa ở trong con lớn hơn sự ganh ghét ở trong người đàn bà này. Đấng ở trong con lớn hơn kẻ ở trong bà ta.” Tôi chỉ đứng đó và nhìn bà ta trong tình yêu thương.

Thình lình bà nhìn lại tôi. Miệng bà nhấp nháp trong giận dữ nhưng bà không nói lời nào. Bà không thể nói lời nào nữa với tôi.

Bà chắc hẳn đã thấy được tình yêu thương biểu lộ trên khuôn mặt tôi, bởi vì bất chợt bà quỳ xuống, nắm tay tôi và hôn tay tôi, rồi đặt tay tôi trên đầu bà và nói, “Ken ơi, xin hãy cầu nguyện cho tôi. Con biết là chúng ta thảy đều cần sự cầu nguyện.” Vì thế tôi bắt đầu cầu nguyện cho bà.

Rồi thì bà gọi chồng bà. Chồng bà nói với tôi, “Một số người bà con tìm cách lấy hết tài sản của mẹ cháu. Vậy cháu sẽ làm gì về điều này?” Tôi biết ông là người trong số đó.

Nên tôi tiến lại gần ông hơn và nói, “Cháu muốn chú biết điều này. Cháu sẵn sàng đối phó với mọi tình huống.” Và tôi tiến đến gần ông hơn và hạ giọng rồi nói, “Cháu đã có một số thông tin bên trong. Cháu muốn chú biết rằng cháu sẵn sàng đối phó với những điều đó.”

Nét mặt người cậu này thay đổi hoàn toàn. Ông ta nói, “Cậu sẽ nói cho cháu điều này. Cậu sẽ cam kết là mẹ cháu cũng được chia phần và được cung ứng.” Và ông đã làm thiệt.

Thông tin bên trong mà tôi có chính là thông tin bên trong Kinh Thánh. Thông tin bên trong là “Đấng ở trong tôi lớn hơn kẻ ở trong họ. Tình yêu thương của Chúa ở trong tôi lớn hơn sự hận thù ở trong thế gian.” Tình yêu thương luôn luôn chiến thắng, bởi vì tình yêu thương của Chúa là con đường của Giao Ước Mới, và tình yêu thương ấy không hề thất bại.

Hãy đọc kỹ Sách Thánh này, tức Kinh Thánh, và hãy để Kinh Thánh đi vào bên trong bạn, và bạn sẵn sàng cho mọi tình huống. Bạn không cần phải chuẩn bị; bạn đã chuẩn bị rồi. Tình yêu thương của Chúa không bao giờ thất bại.

Bạn Có Thể Trưởng Thành Trong Tình Yêu Thương

Đôi khi cần có thời gian và sự tăng trưởng thuộc linh mới học để cho tình yêu thương của Chúa tác động cho bạn. Chúng ta không tăng trưởng thuộc linh tức thì. Bạn không thể đặt cái đầu của người lớn vào thân thể của đứa trẻ, và đôi khi cần có thời gian để trưởng thành trong tình yêu thương.

Anh của tôi là Dub là một ví dụ hay về việc này. Anh phải cần mất một thời gian để trưởng thành trong tình yêu thương do sự giáo dục của anh. Anh Dub luôn lớn trước tuổi. Lúc đó anh mười sáu tuổi, nhưng anh cao gần thước rưỡi.

Nhưng anh Dub lớn lên với thái độ sẵn sàng gây chiến bởi vì anh mồ côi từ lúc nhỏ và buộc phải sống cù bất cù bơ. Anh không lấy ai cái gì. Thật ra, khi anh là cậu bé mười bảy tuổi, tôi thấy anh cự với bốn người lớn.

Nhưng sau đó anh Dub tin Chúa. Và nếu bạn biết anh xuất thân từ đâu, bạn chắc có lẽ biết có một điều gì lạ lùng đã xảy ra cho anh mà làm thay đổi tính nết của anh.

Nhưng cho dù có một sự thay đổi lạ lùng bên trong, đôi khi anh vẫn gặp khó để kiểm soát xác thịt. Anh phải học để trưởng thành trong tình yêu thương, và thật sự anh đã học được điều đó rất sớm.

Chẳng hạn, có lần anh Dub đến Cali, và anh vào một tiệm cà phê nhỏ. Anh đang ngồi tại quầy và anh đã gọi thức ăn.

Khi người phục vụ đem thức ăn ra cho anh, anh cuối đầu cầu nguyện trước khi ăn. Sau khi anh cầu nguyện xong, có một người ngồi kế bên anh Dub hỏi anh từ đâu đến. Anh Dub nói anh đến từ bang Oklahoma.

Rồi người đó hỏi, “Anh có biết Oral Roberts không?” Anh Dub nói, “Biết, tôi không biết ông ta cách cá nhân, nhưng tôi có bắt tay ông ta.”

Người này trả lời, “Vậy sao, ông ta là người như thế, như thế.” Và ông ta nói xấu ông Oral Roberts.

Rồi người này hỏi, “Anh có biết Kenneth Copeland không?”

Anh Dub trả lời, “Tôi quen ông ta.”

Người này nói, “Vậy hả, ông đó cũng là hạng người như thế, như thế đấy.”

Rồi người này nói, “Anh có biết Kenneth Hagin không?

Anh Dub trả lời, “Vâng, tôi biết.”

Người này nói, “Ông ấy cũng là hạng người như thế, như thế.”

Khi người này nói điều đó, anh Dub tôi đánh anh ta té xuống ghế. Rồi anh tôi đỡ người này dậy và kéo anh ta ra ngoài.

Người chủ nhà hàng gọi cảnh sát, và khi cảnh sát đến, anh Dub tôi đỡ người đàn ông này dậy và cầu nguyện cho anh.

Viên chức cảnh sát hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Anh Dub tôi nói, “Người này nói em tôi là hạng người như thế, như thế. Nói vậy là nói xấu mẹ tôi. Không ai nói xấu về gia đình tôi được.”

Cảnh sát nói với người đàn ông này, “Anh có nói vậy không?”

Người này trả lời, “Có.”

Cảnh sát nói, “Vậy hả, đáng lý anh phải khôn ngoan hơn.” Rồi cảnh sát hỏi anh Dub tôi, “Em của anh là ai?”

Anh Dub tôi nói, “Kenneth Hagin.”

Cảnh sát nói “Đúng rồi! Tôi đã đọc các sách của ông ta và nghe những băng giảng của ông ta.” Rồi cảnh sát quay sang người này và nói, “Anh có vấn đề gì không?.”

Người này nói, “Có, tôi đoán là tôi đã sai.”

Anh Dub tôi nói với người này, “Nếu anh cần giúp đỡ, đây là danh thiếp của tôi. Hãy đến và gặp tôi.”

Người này đến gặp anh Dub tôi ngày hôm sau và tin Chúa!

Tôi không biện hộ cho việc làm chứng cho người ta tin Chúa theo cách đó, nhưng tôi kể cho bạn nghe chuyện này để bày tỏ cho bạn rằng đôi khi cần phải có thời gian để học kiểm soát xác thịt và trưởng thành trong tình yêu thương.

Nhưng anh Dub tôi đã trưởng thành rất sớm. Anh đã mất một thời gian, nhưng dẫu sao anh cũng đã trưởng thành trong tình yêu thương.

Chúa đã làm việc trong lòng anh Dub tôi và khiến anh trở thành một tạo vật mới, nhưng sau đó anh Dub tôi phải học để xử lý con người bề ngoài. Anh cần có một thời gian học để mặc lấy Chúa Cứu Thế cho con người bề ngoài (Rôma 13:14) và trưởng thành trong tình yêu thương của Chúa.

Nhưng đừng cười về anh Dub tôi, bởi vì Chúa vẫn còn dạy một số người trong chúng ta cách để bắt phục con người bề ngoài.

Lần nọ tôi đang giảng một bài giảng tại hội thánh mà tôi làm mục sư tại Texas. Trong bài giảng của tôi, tôi đã hỏi câu hỏi, “Nếu quí vị muốn tìm kiếm một người thuộc linh thì quí vị tìm ở đâu? Quí vị sẽ đi đến đâu để tìm một người thuộc linh thật sự?” Một người thuộc linh là người thực hành bước đi trong tình yêu thương.

Một số người nói, “Tôi sẽ đến nhà thờ để tìm kiếm những người thuộc linh thật sự.” Còn những người khác thì cho rằng nếu có ai đó nhảy múa, la hét và nói tiếng lạ thì người đó chắc hẳn là người thuộc linh.

Tôi xin thưa, “Nếu tôi tìm kiếm một người thuộc linh, tôi sẽ không đến nhà thờ, dù những người thuộc linh thường đi nhóm.”

Tôi sẽ nói, “Nếu tôi cố gắng tìm một người thuộc linh, nơi trước tiên tôi tìm đến sẽ là nhà của anh ta để xem thử cách cư xử và cách sống tại nhà của anh ta như thế nào.”

Có một phụ nữ nọ ngồi hàng ghế đầu ngay dưới bục giảng. Khi tôi nói điều này, bà la lớn, “Chúa ơi, xin tha tội cho con.”

Khi bà nói điều đó tôi thiếu điều lăn đùng trên bục giảng mà cười. Mọi người trong hội thánh bắt đầu cười lớn tiếng. Và buổi nhóm bị gián đoạn.

Khi cả hội thánh ổn định trở lại rồi, tôi nói với hội chúng, “Ít ra thì người phụ nữ này cũng thành thật hơn một số tín đồ khác.”

Người phụ nữ này lúc đó chỉ là một cơ đốc nhân non trẻ, nhưng bà đã chấn chỉnh lại và trở thành cơ đốc nhân trưởng thành. Bà tăng trưởng, tiến triển và trưởng thành trong bước đường yêu thương và trở nên cơ đốc nhân kết quả.

Nếu bạn nghĩ bạn chưa trưởng thành trong tình yêu thương, đừng nản lòng. Hãy tiếp tục tăng trưởng trong bông trái yêu thương. Và qua việc thực hành bước đi trong tình yêu thương của Chúa và qua việc thông công với Chúa thì chẳng bao lâu bạn sẽ tăng trưởng trong tình yêu thương của Chúa!

0 Comments

Heads up! Your comment will be invisible to other guests and subscribers (except for replies), including you after a grace period.
Note