Chương 2: TÊN BẠO CHÚA
by Lisa BevereHiếm người biết đứng dậy từ sai lầm để đến với chân lý nhưng điều đó lại vô cùng đẹp đẽ.
—Victor Hugo
Chương 2
TÊN BẠO CHÚA
Bạn có từng ngừng lại để suy nghĩ về sức mạnh bạn trao cho những điều bạn tin tưởng không? Nó là thật đấy. Một khi đã tin, thì sức mạnh của một lời nói dối trong cuộc đời bạn thôi cũng sẽ lớn lên và nó cứ lớn lên cho đến khi nó trở thành sự áp chế.
Sự áp chế là một cụm từ rất mạnh dùng để mô tả một đồn luỹ thật sự. Nó mô tả tiến trình áp đặt cùng sự tuyệt vọng trong tư tưởng mà những ai sống ở dưới sự áp chế này rất nhanh thôi sẽ bị rơi vào trầm cảm và vỡ mộng. Những người sống dưới sự áp chế này sẽ bị giam cầm dưới gánh nặng nặng nề của việc liên tục thất bại, áp lực và buộc tội. Sự áp chế tạo nên ngục tù mà rất nhanh sau đó nó sẽ mọc ra nhiều xúc tu bám vào mọi khía cạnh của cuộc đời người đó.
Tôi muốn triệt tiêu tận gốc sự tra tấn này trong bạn. Tôi tin bạn có thể được tự do thoát khỏi cảnh nô lệ của bất kỳ sự áp chế nào đang cầm buộc bạn – dù đó là lời nói dối bạn đã tin về sự có mặt của bạn trên đời này hay sự sợ hãi, kiêu hãnh, vô tín, bất tuân, nghiện ngập hoặc một điều gì đó khác. Tình trạng bên ngoài của bạn phản chiếu lên sự rối loạn sâu xa bên trong. Sự nô lệ này vốn không bắt đầu từ hệ thống bên ngoài hay dưới những tác động bên ngoài mà thực chất nó được bắt đầu từ trong sự bí mật, từ sự che giấu bên trong và nó đã đang thực hiện công việc phá hoại từ trong ra ngoài.
Nó có thể đã ở đó từ năm ngoái, từ năm năm trước hay đã từ rất lâu rồi khi những sự dối trá thầm kín này bắt đầu thì thầm vào những nơi sâu kín nhất bên trong tâm trí bạn. Ban đầu bạn nghĩ rằng tiếng nói ấy là một người bạn. Cho nên bạn đã lắng nghe. Tiếng nói này chính là những sự gợi ý hữu ích nhằm giữ bạn trong tầm kiểm soát.
Rồi sau đó những sự so sánh đến. Những lời buộc tội thầm thì này bắt đầu phát triển thành nỗi ám ảnh mang tính cằn nhằn, chỉ trích. Rất nhanh sau đó bạn không những nghe thôi – mà bạn còn bắt đầu tin tưởng. Sự lừa dối sẽ lan ra từ trường suy nghĩ của bạn rồi nó lan rộng ra ngoài cho đến khi nó len lỏi vào từng thớ thịt của bạn, ảnh hưởng đến sự sáng suốt và hành động của bạn. Thậm chí nó còn bóp méo năng lực phán đoán qua tri giác của bạn để rồi bấy giờ tất cả những gì bạn thấy trong gương chỉ còn là sự thất bại. Nó cứ tiếp tục nói không ngừng về sự sửa sai và so sánh trong tâm trí bạn. Tiếng nói này liên tục quấy rối và buộc tội bạn mỗi ngày.
Nhưng trước khi đi xa hơn, tôi muốn bạn trả lời thật lòng một vài câu hỏi. Đừng đưa ra câu trả lời chỉ vì bạn nghĩ nó đúng; Không có ai chấm điểm bạn cả và bạn sẽ tự lừa dối chính mình nếu bạn không trả lời thành thật một trăm phần trăm. Khi bạn nghe câu trả lời có thể bạn sẽ nghe cả hai tiếng nói cùng một lúc với nhiều quan điểm trái ngược nhau. Cho nên, bạn hãy nghe bằng trái tim chứ không phải bằng cái đầu.
Bạn có nhận ra tiếng nói tôi vừa mô tả không?
Giọng nói đó lớn cỡ nào? Bạn có nghe thấy nó trong lúc những người khác đang nói chuyện với bạn không?
Bao lâu thì giọng nói đó cắt ngang dòng suy nghĩ của bạn: Hàng tháng, hàng tuần, hàng ngày, hàng giờ hay thường xuyên hơn?
Giọng nói đó nói gì với bạn?
Những lời lẽ và sự mô tả đó giống như một người bạn phải không?
Bạn có tin không?
Bạn có thể làm cho tiếng nói đó im lặng không?
Tôi muốn chia sẻ cho bạn biết một chân lý, đó là: Điều gì giữ cho bạn ở trong ngục tù tự nhiên có nghĩa nó đã được trồng sâu trong thuộc linh của bạn. Nó mọc lên từ một hạt giống, một lời nói, một thoáng chê trách, một sự khước từ, một sự so sánh. Nó đã được trồng sâu bên trong lớp đá sỏi của sự tổn thương trong tâm hồn bạn trong suốt một quãng thời gian (hoặc trong nhiều quãng thời gian) khi sự khước từ hoặc chấp nhận của bạn được căn cứ theo vẻ bề ngoài, những mối quan hệ, sự thành công hay một vài thước đo sai trật khác. Hoặc có lẽ nó đã được trồng trong suốt thời gian người thân của bạn bị ngược đãi theo cách quá đau đớn đến nỗi bạn quyết định tự phòng thủ chính mình khỏi thế gian thay vì chịu đựng nỗi đau đớn này. Hoặc có lẽ bạn chỉ nhượng bộ dưới sức nặng của hàng rào tiêu cực triền miên, thông điệp buộc tội được gửi đi bằng hình thức quảng cáo và những kênh giải trí cẩu thả.
Mỗi câu chuyện đều khác nhau nhưng tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình, Đức Chúa Trời của sự giải phóng đã mang tôi ra khỏi đồn luỹ của chứng rối loạn ăn uống trước đây. Không có gì mạnh mẽ hơn cho bằng việc chia sẻ từng lời chứng một những gì Đức Chúa Trời đã làm trong đời sống chúng ta. Tôi không có mặt ở đó với bạn nhưng thông qua những trang sách này tôi tin bạn sẽ nghe được những gì tôi nói theo một cách sâu sắc và cá nhân.
Thậm chí khi tôi nhìn lại và kể lại chi tiết thời kỳ này của cuộc đời mình, tôi cũng khó lòng hình dung tôi đã từng sống dưới sự tù đày như vậy. Bấy giờ đó là một nơi xám xịt, đen tối, vô hình gần như hư ảo trái ngược với ánh sáng và sự tự do mà Chúa Giê-su mang đến.
Cũng một sự tự do này đang chờ đợi bạn. Có thể bạn không phải vật lộn với chứng rối loạn ăn uống nhưng bạn đã cầm cuốn sách này lên vì bạn biết, theo một cách nào đó, vẫn có một chứng rối loạn nào đó trong cuộc đời bạn. Mặc dầu tình trạng và hoàn cảnh của bạn có thể khác với tôi nhưng chân lý của Đức Chúa Trời thì vẫn đứng vững và hoàn toàn chân thật. Ước ao sâu thẳm nhất của Ngài không những muốn bạn tự do mà Ngài còn muốn trục xuất những nỗi sợ sâu kín nhất và tối tăm nhất ra khỏi bạn. Ngài tìm cách phục hồi bạn và định lại giá trị của bạn cho điều quý giá, bỏ đi điều vô giá trị và Ngài hà hơi sống, ban hi vọng và sự hướng dẫn ở những nơi bạn đã từng bị nản lòng, chết chóc và hoang mang.
Khi bạn tìm cách sắp xếp lại sự rối loạn trong cuộc đời mình, tôi cầu nguyện cho những nguyên tắc Đức Chúa Trời đã dạy tôi trong chính quãng thời gian rối loạn ấy có thể giúp bạn giành được sự đắc thắng. Có lẽ bạn sẽ nhận ra ai đó mà bạn biết và bạn yêu thương trong câu chuyện của tôi. Thậm chí bạn có thể thoáng thấy chính mình trong những câu chữ của tôi nữa.
GÃ BẠO CHÚA CỦA TÔI
Suốt khoảng thời gian sáu năm ấy, tôi đã từng bị những suy nghĩ về cân nặng thống trị. Tôi muốn đưa bạn về khoảng thời gian ấy. Sự tranh chiến đã bắt đầu nhiều năm trước khi tôi tin Chúa, tuy nhiên nó vẫn tiếp diễn sau khi tôi trở thành Cơ đốc nhân. Thật quan trọng đủ để biết rằng Đức Chúa Trời có thể giải phóng tôi tự do và đây thực sự là bảng giải trình chân thực nhất về phúc âm của cuộc đời tôi. Có một lãnh vực mà Lời Chúa thực sự đã trở nên xác thể trong cuộc đời tôi.
Tôi rất ít để ý hoặc có khi không để ý đến cân nặng của mình mãi cho đến năm tôi mười sáu tuổi. Tôi chỉ cân vào kỳ trại hè (để đảm bảo tôi không bị sụt cân bởi chế độ ăn uống trong kỳ trại) và để cho cơ thể thiết lập khung phát triển tự nhiên. Tôi nhận thức được rằng bất cứ dấu hiệu tăng chiều cao hay tăng cân nào của tôi cũng là dấu hiệu cho sự trưởng thành.
Tôi nhỏ con so với tuổi và tôi luôn hoạt bát, từ khi lên năm tuổi, tôi đã tham gia cuộc thi bơi lội nội bộ trong đội bơi lội hoặc tham gia thi đấu giữa các đội bơi với nhau. Với cách sống như vậy tôi có thể ăn bất cứ thứ gì tôi muốn, bất cứ khi nào tôi muốn mà không phải suy nghĩ về cân nặng.
Vào năm hai của trung học, tôi quyết định tham gia cuộc chạy đua vượt rào sau mùa giải bơi lội. Suốt tuần luyện tập đầu tiên, tôi bị đứt gân gót chân Achilles và buộc phải chống nạng. Tôi quyết định không bơi lội trong suốt năm thứ ba để cho mắt cá chân của tôi lành hẳn. Tất cả các môn thể thao đều phải dừng lại nhưng tôi thì vẫn ăn mặc dầu tôi đang trải qua quá trình dưỡng thương.
Một ngày nọ khi tôi đi học về, cha tôi đã ngăn tôi lại và nhìn tôi cách phản đối. “Con lại đây và nhìn con xem,” cha tôi hạ lệnh. “Quần jean của con đã chật hết rồi! Con nặng bao nhiêu ký?”
“Dạ 58 ký ạ.” Tôi sợ hãi vì tôi mới tự nguyện leo lên bàn cân vào kỳ trại hè. Sự thật là tôi không hề hay biết lúc đó tôi cân cái gì nữa.
“Không đời nào! Bây giờ con ít nhất cũng 61 ký rồi mà có khi 63.5 ký cũng nên!” ông thách thức tôi. “Con đi cân lại xem.”
Tôi quả quyết cha tôi đã sai nhưng tôi vẫn lửng thửng đi về phía phòng tắm của cha mẹ tôi, rồi tôi bước lên bàn cân. Không tin vào mắt mình nữa – 62.5 ký!
Thật xấu hổ, tôi lại báo cho cha tôi biết. Ông nói tôi mập lên nhiều quá. Ông cảnh báo cho tôi biết về việc mập lên thì sẽ ảnh hưởng như thế nào đến tâm lý của một thiếu nữ như tôi. Liệu có ai còn muốn mời tôi đi chơi nếu tôi bị mập lên như thế này không cơ chứ?
Tôi chạy ù vào phòng quét qua một lượt bản thân mình, lần đầu tiên tôi xem xét cơ thể mình kĩ đến vậy. Tôi phải chật vật lắm mới kéo quần jean xuống được – hiển nhiên là chúng quá bó! Tôi có thể nhìn thấy những đường hằn dọc theo đường may nổi và ở nhiều nơi khác nữa, thậm chí những đường chỉ may cũng hằn lên xuống hai chân tôi. Có nhiều vết in hằn nơi cạp quần và chỗ những cái túi quần thì chúng bị phần mỡ bụng trước bao lấy. Tôi cởi áo ngực và quần lót ra rồi đứng lên trên giường để tôi có thể thấy được toàn bộ cơ thể. Nhưng tầm nhìn của tôi bị giới hạn, tôi chỉ nhìn thấy từ bờ vai trở xuống mà thôi.
Tôi nhìn vào phần cơ thể được phản chiếu mà không có đầu đó và thực sự chán ghét điều tôi nhìn thấy. Tôi cần trừng phạt nó và đem nó về lại dưới sự kiểm soát của tôi.
Tôi mắng mỏ nó “mày đúng là béo và phì nộn!”
Tôi nhiếc móc bản thân mình khi nắm những phần mỡ thừa ở nhiều phần khác nhau của cơ thể. Tôi cứ lặp lại như vậy ở phần mông phía sau rồi tôi nhảy vụt ra khỏi chiếc giường một cách hết sức trẻ con.
Tôi chạy lại chiếc tủ quần áo, kéo hộc đồ bơi và mặc vào. Tôi cảm thấy khá hơn ngay lập tức khi bộ đồ bơi vẫn còn rộng. Tôi cảm thấy an toàn và bí mật. Đây là lúc kiểm tra chiếc tủ của mình đây. Còn cái gì quá chật nữa không nhỉ? Tôi thay đồ ra và ướm những bộ khác vào. Cứ mỗi lần thử, cái nào chật hay thậm chí đã là bộ đồ mà do tôi đã lớn nên không còn mặc vừa nữa thì tôi cũng bước đến trước gương và trừng phạt hình ảnh trong gương rằng: “mày trông mập quá! Đồ mập!” Tôi không để ý lúc đó lắm nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi đã thay đổi nhân dạng của tôi từ con người của chính tôi sang con người mà tôi trông giống như cái gì đó.
Đêm hôm đó dưới con mắt dò xét của cha tôi, tôi từ chối phần thức ăn được mời và món tráng miệng. Sau bữa tối, tôi mặc áo ấm và chạy bộ, dưới chân là một đống tuyết dày cho đến khi tôi cảm thấy phổi muốn nổ tung từ không khí mùa đông lạnh buốt. Tôi quyết định phải giảm cân và giữ cân nặng ở mức 58 mà thôi.
Ngày tiếp theo, vào giờ ăn trưa tôi lại cắt giảm khẩu phần ăn. Mỗi bữa ăn tối tôi đều cắt giảm khẩu phần ăn, và sau khi ăn tối xong tôi chạy bộ. Tôi mải mê nghiên cứu những bài viết nói về giảm cân và chế độ ăn kiêng trong các cuốn tạp chí của mẹ tôi.
Trong hai tuần, tôi giảm được 4.5 ký. Mọi người trong trường đều nhận ra. Thậm chí có một số anh nam lớp trên tôi còn khen là tôi giảm được cân nữa. Tôi cảm thấy thật phi thường. Tôi đã chinh phục được cơ thể mình. Tôi đã chịu trách nhiệm cho cân nặng của mình. Tôi sẽ không bao giờ mập lên nữa. Tôi đã bơi trở lại trong suốt năm học cuối cấp ba của mình và tôi cao thêm 2.54 xăng-ti-mét và đạt đến chiều cao là 1.7 mét. Cân nặng của tôi chuyển sang cơ nhiều hơn và đạt 56.6 ký. Dường như những vấn đề thuộc về cân nặng đã là quá khứ của tôi rồi vậy.
Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi chọn một trường đại học cách xa quê nhà tôi ở Indiana. Tôi muốn phá vỡ tất cả những gì quen thuộc trước kia. Tôi muốn kinh nghiệm bờ Tây, vì thế tôi đã theo học trường đại học ở Arizona. Tôi đã xin được một chỗ ở trong ngôi nhà chung thông qua hội nữ sinh trước khi năm học bắt đầu. Bấy giờ tôi bắt đầu xây dựng bạn bè.
Tôi không thể chịu nổi mỗi khi để ý thấy tất cả các chị em trong hội nữ sinh đều là những cô gái có làn da rám nắng, mi-nhon, xinh đẹp và tóc vàng (ít nhất là phần đông đều tóc vàng). Bất thình lình, tôi cảm thấy lúng túng và ngượng nghịu giữa những cô nàng giống như búp-bê Barbie hấp dẫn với mái tóc cột kiểu đuôi ngựa kia. Khi tôi so bản thân mình với hai nữ sinh trong hội nữ sinh đến từ California và Arizona, thì với thân hình 56.5 ký, tôi trông cứ như một cô bò cái tơ mập mạp đến từ Indiana khi đứng bên cạnh một cô nàng ngựa đua. Tôi cố không so bì nhưng rõ ràng nhìn đâu tôi cũng thấy như vậy.
Vào giờ ăn tối, các cô gái ốm hơn tôi sẽ phàn nàn rằng “Ôi, mình béo quá! Nhìn hai cái đùi của mình này!”
Tôi sờ và thừa biết cặp đùi của họ ốm hơn của tôi. Nếu họ mà mập thì tôi là béo phì!
“Bạn cân nặng bao nhiêu vậy?” Tôi hỏi một bạn nữ như thế.
“Tớ 52 ký.”
“Ồ, vậy bạn ốm mà. Bạn không hề mập!” Tôi quả quyết.
Cô ấy nhảy cẫng ra khỏi bàn ăn và nắm đùi của cô ấy lại. “Hãy nhìn một mớ phó mát làm từ sữa đã gạn kem của tớ này! Tớ mập.”
Tôi cảm thấy ngu ngốc. Tôi chỉ có thể thấy mỡ vì cô ấy đã vón phần đùi của mình lại như người ta siết ốc mà thôi. Tôi yên lặng vì tôi muốn chui xuống gầm bàn và cầu nguyện rằng đừng ai hỏi cân nặng của tôi. Tôi nặng hơn cô ấy 4.5 ký. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tôi cao hơn cô ấy đến 7.62 xăng-ti-mét cả.
Đêm hôm đó trong phòng ký túc xá, tôi kiểm tra xem hai cái đùi của mình. Chúng mập thật! Tôi cũng có một cặp đùi được làm từ một mớ phó mát làm từ sữa đã gạn kem! Chắc cô ấy gợi ý để tôi biết mà giảm cân đây mà.
Tôi bắt đầu bơi và chạy bộ lại. Tôi không ăn bánh mì lát vào giờ trưa ở căn-tin nữa, tôi chỉ ăn sa-lát. Tôi giảm được một vài ký, chỉ còn 50.8 ký thôi. Nhưng tôi vẫn chưa đủ ốm.
Cứ đến giờ ăn, chúng tôi đều bàn luận về hàm lượng ca-lo trong từng loại đồ ăn có trong dĩa. Người nào am tường nhất về chế độ ăn uống nhất thì hẳn người đó nhỏ nhắn nhất. Chúng tôi không ngừng thú tội và chỉ ra những nơi xấu nhất của nhau: “Hãy nhìn cái bụng của mình này; không phải rất tởm sao!” chúng tôi phàn nàn mỗi khi vén áo của mình lên để kiểm tra.
“Ồ, nhìn cái này xem!” một người đếm khác vừa nhìn vừa ấn tay vào hai cái chân săn chắc màu rám nắng căng trẻ của mình để tìm khuyết điểm.
Cái bụng của tôi đã phẳng lì, hai đùi cũng đã săn chắc và gọn, hai cánh tay cũng đã săn chắc nhưng tôi vẫn có cái xấu.
Cái xấu ở đây chính là gương mặt của tôi. Cứ mỗi lần soi mình trong gương là mỗi lần tôi thấy thất bại. Tôi là người có gương mặt vuông và không cần biết tôi ốm cỡ nào, mặt của tôi lúc nào nhìn cũng thấy to. Tôi nhìn mình chằm chằm trong gương và tất cả những gì tôi có thể thấy đó là một gương mặt to, rộng, nhiều mỡ đang chằm chằm nhìn ngược lại tôi. Tôi đánh giá một cách chỉ trích chính mình cứ như thể nó là kẻ thù của tôi vậy. “Tao sẽ tống khứ hai cái má to béo này đi!” Tôi vừa nói vừa nắn nắn cằm dưới của mình. Có một điều quan trọng trong suốt năm ba của tôi đó là tôi không tăng cân và cân nặng của tôi chỉ vỏn vẹn 46.7 ký. Nhưng khuôn mặt tôi thì trông vẫn béo mỗi khi tôi nhìn mình trong gương. Đó là tất cả những gì tôi có thể thấy. Tôi không chú ý đến sự hốc hác và những đường gân máu trên cổ tôi. Sự tập chú của tôi lúc đó đã quá méo mó rồi.
Còn có một người khác trong đời tôi là người càng củng cố thêm cho sự ấn tượng bị bóp méo của tôi. Đó là bạn trai khi ấy của tôi. Anh ta liên tục bình phẩm gương mặt tôi, săm soi từng chút một cân nặng của tôi. Lúc đó tôi chỉ nghĩ anh ta chỉ muốn tôi hoàn hảo nhất có thể thôi nhưng sự thật là anh ta đang điều khiển tôi.
Khi tôi trở về nhà vào dịp lễ Giáng sinh, mẹ tôi đã bị một phen khiếp vía vì sự sụt cân của tôi. Bà quan tâm tôi đến nỗi phải dẫn tôi đến gặp bác sĩ. Bác sĩ quả quyết với bà rằng tôi vẫn đang ở trong những giới hạn an toàn về chiều cao nhưng khi mẹ tôi rời đi thì bác sĩ đã hỏi dò tôi rằng liệu tôi có đang cố gắng giảm cân không.
“Ồ dạ không, chỉ là đồ ăn quá nóng thôi ạ!”, tôi quả quyết với một nửa sự thật. Arizona được cho là nơi có thời tiết nóng hơn và đồ ăn chính không được dễ ăn cho lắm.
“Ồ, chỉ là để chắc chắn cháu biết chăm sóc bản thân. Có lẽ cháu nên thức giấc vào giữa đêm và ăn một lát thịt bò bít-tết đấy!” Ông ấy nháy mắt cười, nói.
Tôi cười và chỉnh đốn lại trang phục, mặc dầu ý nghĩ về miếng thịt bò đó đang trỗi dậy trong tôi.
Tối hôm đó, mẹ tôi nấu toàn món mà tôi thích.
“Con không đói,” tôi đáp lại mẹ khi bà dỗ tôi ăn.
“Con phải ăn!” mẹ tôi nhấn mạnh.
“Lát con sẽ ăn với bạn con; Con có buổi tiệc tối nay ạ,” tôi trả lời lại bà. “Bọn con sẽ ăn pizza.”
“Con cần ăn những thứ lành mạnh. Cả ngày hầu như con không ăn gì cả!” mẹ tôi bảo.
Mẹ tôi đã đúng. Hầu như tôi không ăn gì. Tôi sợ mình sẽ bị mập lên như lúc còn ở nhà. Tôi nghĩ mọi người đang cố ép tôi ăn. Chỉ là họ không muốn mình ốm đây mà, tôi tự nghĩ như vậy. “Họ đang ngăn cản mình. Họ không muốn mình thành công.”
Mẹ tôi cố gắng liên thủ với cha tôi. “Anh nói con ăn gì đi chứ!”
“Con bé sẽ ổn thôi mà.” Cha tôi ngước mắt lên khỏi mặt báo và mỉm cười với tôi.
Tôi biết với cân nặng hiện nay thì tôi được sự ủng hộ của cha tôi. Ít nhất cha cũng không ép tôi ăn!
Tối đó tôi ra ngoài với một dáng vẻ mới, tiến bộ hơn, dáng vẻ của một cô nàng Arizona săn chắc.
“Em trông tuyệt quá! Anh nên mời em đến buổi dạ hội!” một anh chàng phá lên.
Wow! Điều này là thật sao hay chỉ là mơ? Những anh chàng chưa một lần liếc mắt nhìn tôi đến một cái lúc còn học trung học vậy mà bây giờ họ lại đang ngỏ ý mời tôi. Sau đêm đó về, lúc nằm dài trên giường, tôi càng tự nhủ mình sẽ không bao giờ để lịch sử đó lặp lại lần nào nữa.
Khi trở lại trường đại học, cân nặng của tôi tăng lên một chút. Trong lúc phàn nàn với một bạn nữ về điều đó thì cô ấy đề nghị tôi uống những viên thuốc trữ nước. Tôi nhớ là mẹ tôi có mua chúng nhưng không biết chúng được dùng vào việc gì. “Không phải loại đó dành cho người chuẩn bị có đến kỳ nguyệt san sao?” tôi hỏi cô ấy.
“Không phải!” cô ấy quả quyết vậy. “Tớ uống chúng mỗi sáng thứ Sáu và đến tối là tớ ốm ngay!”
Không thể tin nổi điều này là sự thật. “Mà cậu có chắc chúng ỔN không?” tôi lại tiếp tục hỏi.
“Thật mà, cậu nhìn xem…thậm chí chúng còn có ghi chú chống chỉ định này!” Cô ấy xoè cái vỏ hộp thuốc cho tôi xem để chứng minh chúng vô hại. Mặt trước của cái hộp có in hình một cô gái diện bikini với khuôn mặt hạnh phúc. Tôi búng búng ngón tay trên lọ thuốc rồi đọc những thành phần của thuốc.
“Chúng có chứa nhiều cà-phê-in.”
“Đúng vậy, thế mới tuyệt chứ. Chất cà-phê-in sẽ giúp cậu phấn chấn! Thử đi mà!”
Tôi nhét hộp thuốc vào túi. Tôi luôn có thể giảm cân dễ dàng trước đó. Tôi đã giảm cân trở lại. Nhưng lần này, thời gian lâu hơn.
Những bữa ăn đối với tôi càng ngày càng khó cưỡng. Tôi liên tục nghĩ về đồ ăn – chứ không phải chỉ có nghĩ về cân nặng thôi. Tôi đã xây dựng niềm đam mê ăn uống. Món nào tôi cũng thích quá mức. Nếu tôi uống, tôi sẽ uống cho đến khi say. Nếu ăn, tôi sẽ ăn cho đến khi không nhồi nhét nổi nữa và phải đến mức khó chịu mới thôi. Nhưng tôi vẫn muốn có sức hút qua ngoại hình của mình cho nên tôi luyện tập thể dục cũng quá mức. Nếu không ngừng theo đuổi việc đốt ca-lo, tôi sẽ không bao giờ chịu ngồi yên. Thậm chí tôi còn rung đùi trong suốt các giờ học tại lớp hoặc trong giờ tự học nữa. Hoặc là tôi ăn thả ga, hoặc là ăn kiêng một cách quá mức chứ không có chuyện lưng chừng giữa hai thái cực. Tôi chỉ nghĩ về việc học khi tôi có bài kiểm tra. Vẫn thế, tôi vẫn là sinh viên hạng B.
Quy tắc ngăn cấm nạp đồ ăn vào cơ thể đã dấy lên trong tôi một ước muốn khó cưỡng. Luật này luôn châm ngòi cho ngọn lửa dục vọng của xác thịt và tâm hồn của tôi. Tôi có thể bỏ đói chính mình nhưng một khi đã ăn là tôi sẽ ăn không dừng lại được cho đến khi tôi không ăn nỗi nữa hoặc phải đem đồ ăn đi khuất mắt tôi. Tôi hoặc là ăn như một bà hoàng hoặc là như một kẻ ăn mày.
Đây là lối sống khó duy trì, tôi đã nhờ đến sự trợ giúp của thuốc nhuận tràng, rồi thuốc lợi tiểu trong cuộc chiến của tôi. Vào năm ba đại học, cơ thể tôi bị nghiện với những loại thuốc này. Cơ thể tôi không còn hoạt động bình thường được. Kết hợp với chứng rối loạn dạ dày, tôi liên tục bị khó chịu. Tôi bắt đầu lo sợ cho cơ thể mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu mình không thể vào nhà tắm được? Nhỡ mình bị mập lên thì sao?
Tôi bắt đầu bị bệnh và bắt đầu bị sốt nhẹ liên tục. Sốt phát ban nổi khắp phần trên của cơ thể. Cuối cùng tôi phải đến trung tâm y tế trường. “Lần cuối em đi đại tiện là khi nào?” vị bác sĩ hỏi tôi, nhìn tôi với vẻ quan tâm khi bác sĩ kiểm tra bao tử của tôi.
“Dạ một tháng. Thường thì em sẽ đi đại tiện một tuần một lần.” Tôi trả lời bác sĩ.
Cô ấy sửng sốt nhìn tôi vẻ khó tin. “Em ơi, em nên đi như vậy gần như mỗi ngày đấy. Chúng tôi sẽ phải thực hiện một vài bước kiểm tra cho em.”
Đầu tiên là họ chụp tia X cho tôi. Kết quả cho thấy tôi bị trào ngược dạ dày và bị khó thở. Ngay lập tức, những bác sĩ đã kiểm tra cho tôi đã đưa tôi nhập viện dưới sự chăm sóc của chuyên gia. Thật là một cơn ác mộng. Họ cho tôi dùng thuốc nhuận tràng loại mạnh; Khi nó không phát huy tác dụng với cơ thể tôi thì họ cho tôi uống một cốc thầu dầu đầy. Chứng vọp bẻ thật là kinh khủng.
Tôi phải chịu đựng vô số lần súc ruột và số lần kiểm tra mỗi nhiều hơn. Cuối cùng tôi được chẩn đoán là mắc hội chứng dễ bị kích thích đường ruột và bệnh không dung nạp Lactose nghiêm trọng. Toàn bộ sự thử thách này làm cho tôi bị sốc kinh khủng đến mức tôi ngưng thuốc nhuận tràng và thuốc lợi tiểu. Nhưng tôi vẫn bị ám ảnh cân nặng.
Một buổi tối nọ, tôi nhìn một cô bạn trong ký túc xá ăn tối. Cô ấy ăn mọi thứ có trong đĩa, đã vậy còn lấy thêm thức ăn nữa. Vậy mà cô ấy vẫn không mập. Làm sao cô ấy được như vậy nhỉ? Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy chạy bộ hay tập thể dục. Tôi chạy lại hỏi cô ấy rồi cô ấy trả lời tôi rằng: “Tớ ăn mọi thứ tớ muốn rồi tớ đi tắm và thọc phần thân bàn chải đánh răng xuống họng là xong. Rồi tớ đánh răng thôi.”
Cô ấy nói nghe sao thật dễ dàng.
“Cậu có thể chỉ cho tớ không?” tôi hỏi cô ấy.
“Chắc chắn rồi. Sau giờ ăn, đêm nay cậu cứ đi đánh răng cùng với tớ.”
Sau bữa ăn tối, đêm đó tôi tò tò đi sau cô bạn buộc tóc đuôi ngựa đến phòng tắm chung. Lần đầu tiên, tôi để ý có rất nhiều bạn nữ trong ký túc cũng đi vào những ngăn nhỏ nhỏ của phòng tắm với bàn chải răng trên tay mình.
“Cứ đi và làm theo thôi,” cô ấy bảo.
Tớ hơi lưỡng lự; tớ ghét bị nôn thốc nôn tháo lắm. Tớ có thực sự muốn làm điều này không nhỉ? Cô ấy cười và nhún vai với tôi “tuỳ cậu thôi,” và cô ấy tháo dép để đi vào buồng của mình. Tôi lắng nghe nhưng nghe không giống nôn oẹ cho lắm mà giống như bị nghẹt thở hoặc ho hơn. “Cậu có…?”
“Được, được chứ, dễ ợt mà.”
Tôi can đảm bước vào buồng riêng và cúi quỳ xuống trước bồn cầu. Đứng trước khoảnh khắc này, tôi chỉ biết quỳ và cầu nguyện như khi lúc còn bé tôi vẫn quỳ gối trước giường ngủ và cầu nguyện. Bấy giờ, tôi đang quỳ trước cái bồn cầu giống như thể nó là thần tượng của tôi vậy. Tôi nhảy lên.
“Mình không tài nào làm được,” tôi phản đối.
“Chắc chắn cậu làm được. Tớ làm suốt mà.” Cô ấy động viên rôi bằng giọng nói của một người lãnh đạo vui vẻ. Tôi nhắm mắt lại, đẩy thân bàn chải đi thẳng xuống họng và banh rộng miệng của mình ra.
“Không được rồi!”
“Thử lại đi.”
Miệng tôi lại bị banh ra. Nước mắt bắt đầu chảy. Tôi đứng phắt dậy. Mình không thể làm được, tôi tự nhủ. Mình sẽ nhịn đói hoặc nghĩ đến cái khác. Năm học gần kết thúc, và tôi vẫn ốm hơn so với những cô bạn gái ở quê nhà Indiana. Tôi đã khám phá được một thứ từ mùa hè năm ấy.
Còn lúc bấy giờ thì tôi vẫn tuyệt vọng với chứng rối loạn cân nặng và bị ám ảnh đồ ăn. Nó đòi hỏi nhiều thứ hơn rất nhiều so với việc nỗ lực điên cuồng để học cách lấy lại trật tự cho lãnh vực này của đời sống tôi.
TÊN BẠO CHÚA CỦA BẠN
Có cái nào nghe giống với những gì bạn kinh nghiệm không? Có lẽ vấn đề của bạn không nằm ở việc ăn uống hoặc hình ảnh bản thân nhưng có thể nó là sự thành công, tiền bạc, các mối quan hệ, của cải hoặc một điều gì đó khác. Thậm chí ngay lúc này đây biết đâu cũng có một sự rối loạn nào đó đang được Thánh Linh của Đức Chúa Trời chỉ ra trong tâm trí bạn cũng có lẽ.
Hãy suy nghĩ về những câu hỏi sau đây:
Có những lãnh vực nào kẻ thù đã xây dựng đồn luỹ của hắn để giam cầm bạn không?
Bạn có sẵn sàng để được tự do khỏi sự ngược đãi này không?
Nếu bạn đã sẵn sàng, tôi xin mời bạn đến với hành trình tự do. Bước đầu tiên sẽ là bước vào trong hình ảnh của lẽ thật.
0 Comments