Header Background Image

CHƯƠNG 1: THẾ NÀO LÀ TỐT ĐẸP?

“Tại sao anh gọi Ta là nhân lành, không có ai nhân lành trừ một mình Đức Chúa Trời.”

Mác 10:18

Mọi thứ trong vũ trụ đều là tốt đẹp bao lâu nó giống bản chất của Đức Chúa Trời, nhưng nó sẽ trở nên xấu xa khi không còn giống bản chất của Ngài.

A. W. Tozer

Tốt đẹp và xấu xa. Tất cả chúng ta đều biết sự khác biệt, phải không nào? Há không phải chúng ta khi sinh ra ở đời này đều biết điều nào là tốt đẹp và điều nào là xấu xa sao?

Tôi thường nghe người ta nói con người vốn dĩ là tốt đẹp. Điều này có đúng không? Chúng ta biết rằng phim ảnh, sách vở và nhiều chương trình cảm động khác là những thứ nhấn mạnh lòng tốt của con người. Tôi không biết có câu chuyện nào, tiểu thuyết hay bộ phim nào thu hút được nhiều khán giả hay độc giả mà trong đó ác thắng thiện hay không?

Tất cả chúng ta khi lớn lên đều chứng kiến những con người tốt trải qua những thử thách cam go. Nghịch cảnh tấn công họ dồn dập và họ chắc chắn sẽ thất bại, gần như là tới bước đường cùng, nhưng thình lình các “anh hùng” của chúng ta giành được chiến thắng hay có được công lý. Chúng ta mong đợi và tán thưởng những kết cuộc như vậy. Chúng ta đều mong muốn kết cuộc cái thiện luôn chiến thắng, vì Đức Chúa Trời đứng về phía thiện, phải không nào?

Trong những năm gần đây các nhà sản xuất và các đài liên kết bắt đầu một trào lưu, họ giới thiệu các kênh truyền hình thực tế ghi lại cảnh trang điểm các chị em phụ nữ và các chương trình này nói về việc giúp đỡ một gia đình đang gặp khó khăn. Chúng ta ngồi dán mắt vào truyền hình, ngưỡng mộ thái độ niềm nở và hào phóng của các nhà từ thiện khi hướng đến những người nghèo và thiếu thốn. Chúng ta chứng kiến sự ngạc nhiên của những người được hưởng lợi, rồi cảm động đến rơi nước mắt ngay lúc những con người nghèo khổ này nhìn thấy ngôi nhà của mình được sửa chữa mới lại. Rồi đến chương trình khác giúp cho “những người thất bại,” đang tranh chiến với căn bệnh tiểu đường, giảm cân, và còn nhiều chương trình khác nữa cũng giúp người ta về cách ăn mặc, cách để tóc, cách trang điểm và nhiều điều khác…

Không bao lâu sau, những người nổi tiếng cũng tham gia vào trào lưu này. Những nghệ sĩ tên tuổi đã tạo điều kiện cho những người khác thể hiện chất giọng và kỹ năng khiêu vũ của mình, nếu không thì họ sẽ không có cơ hội phát triển tài năng. Chúng ta chúc mừng khi chứng kiến một ứng viên vô danh được trao cơ hội trở thành một ngôi sao làm rung động lòng người chỉ qua một đêm. Thật nhân ái, hào phóng và nhân văn làm sao!

Bất cứ chương trình nào khơi dậy lòng tử tế, bảo vệ người vô tội hay bỏ thời gian để giúp những người thiệt thòi đều thu hút công chúng. Trong thống kê lượt xem chương trình thực tế có các chương trình nói về cảnh sát hay những người săn tiền thưởng bắt tội phạm. Hai chương trình này cũng trở thành chương trình ăn khách nhất.

Tóm lại, ngành giải trí tập trung vào lòng tốt của con người.

Chương trình Sales và Marketing 102 (Bán hàng & Tiếp thị 102) khuyên khách hàng rằng một sản phẩm phải được cảm nhận, nhìn thấy, lắng nghe và nếm trải một cách thiện cảm thì mới thành công ở thương trường. Nó phải làm ngây ngất và làm sung sướng các giác quan hay cảm xúc của khách hàng. Chúng ta biết rằng sản phẩm tốt sẽ bán được. Suy cho cùng, có ai mà muốn mua hàng kém chất lượng đâu? Chỉ có những người vô đạo đức mới ham thích làm ra những sản phẩm có chất lượng tồi.

Chúng ta nghe các lời bình như, “Anh ta là một người tốt” hay “cô ta là một người tốt,” và chúng ta thường chấp nhận lời đánh giá này ngay. Những người “dễ dụ” vội tin ngay và cho rằng mọi câu nói hay hành động của những con người mà người ta cho là tốt đẹp là điều đáng tin cậy và không cần phải thắc mắc. Nhưng những đánh giá này có phải lúc nào cũng chính xác không?

Có khả năng chúng ta rơi vào trạng thái ảo tưởng, gọi đúng là sai, gọi sai là đúng không? Chẳng lẽ ai cũng nhận biết sự khác biệt sao? Có phải chắc chắn rằng chúng ta sẽ không bao giờ rơi vào trạng thái bị lừa dối gọi tốt là xấu, gọi xấu là tốt không?

Hãy xem xét điều này: Nhiều thế kỷ trước, một chàng lãnh đạo trẻ, giàu có đến với Chúa Giê-su. Anh là một người thành thật và xét về đạo đức thì không chỗ nào trách được. Anh ta chưa hề phạm tội ngoại tình, giết người, nói dối, trộm cắp hay lừa gạt ai khi buôn bán làm ăn. Anh ta luôn hiếu kính cha mẹ. Anh ta là một công dân gương mẫu và hầu như được nhiều người ngưỡng mộ. Anh ta tôn trọng Chúa Giê-su bằng lời chào “Thưa Thầy Nhân Lành.”

Đây là trường hợp mà lãnh đạo này nói với một lãnh đạo khác; một người tốt đẹp này hỏi một người tốt lành khác. Anh ta tìm điểm chung với vị Thầy danh tiếng mà anh ta chưa bao giờ gặp gỡ cách cá nhân. Có lẽ anh ta tự lý luận, Nếu mình lấy lòng của vị Tiên tri này bằng cách khơi dậy lòng tốt của ông ta, thì mình sẽ thuyết phục ông chiếu cố đến lời yêu cầu của mình. Tuy nhiên, trước khi Chúa Giê-su nhìn nhận câu hỏi của anh ta, Ngài hỏi trước, “Tại sao anh gọi Ta là nhân lành, không có ai nhân lành trừ một mình Đức Chúa Trời.” (Mác 10:18)

Tại sao Chúa Giê-su chỉnh sửa một người gọi Ngài là nhân lành? Chẳng lẽ Chúa Giê-su không tốt đẹp sao? Tất nhiên Ngài tốt đẹp! Vậy tại sao Ngài nói điều này? Phải chăng “tốt đẹp” là tiêu chuẩn để phán xét? Nói cách khác, có phải tiêu chuẩn đánh giá về điều tốt đẹp của con người khác với tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời chăng?

Nếu bạn và tôi đặt mình vào trong hoàn cảnh của người này, chúng ta sẽ xoay sở thế nào nếu chúng ta chào Chúa Giê-su: “Thưa Thầy Nhân Lành”? Tôi có thể trả lời cho tôi. Sau khi trở thành con cái Chúa nhiều năm, đọc hết Kinh Thánh hơn một lần, học Kinh Thánh nhiều giờ, cầu nguyện mỗi ngày, thậm chí ở trong chức vụ trọn thời gian và là tác giả của vài cuốn sách Cơ Đốc bán chạy, thì tôi cũng sẽ nhận được câu trả lời tương tự như người lãnh đạo trẻ tuổi kia. Chúa Giê-su nói tương tự, “John, sao con gọi Ta là nhân lành?” Làm sao tôi biết điều này? Thánh Linh của Chúa đã xử lý tôi tương tự như cách Chúa Giê-su đã làm với người lãnh đạo này.

Tin Sốc

Hãy để tôi giải thích. Cuối những năm 1990, tôi bay đến Thụy Điển để giảng cho một hội nghị. Đó là một chuyến bay qua đêm, đáp tại Stockholm vào sáng sớm hôm sau. Sau khi hạ cánh, lấy túi đồ và làm thủ tục hải quan, tôi được một chủ nhà người Thụy Điển ra tiếp đón nồng hậu. Trước khi chúng tôi ra khỏi phi trường, anh ta cho tôi biết tin về một câu chuyện mà trở thành sự kiện của năm và thậm chí là của thập kỷ.

Anh ta nói, “Anh John, một điều thương tâm đã xảy ra vào tối qua khi anh bay sang đây, có thể anh không biết. Hãy để tôi cập nhật cho anh.”

Vừa hoảng sợ vừa tò mò, tôi hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra?”

Người bạn tiếp tôi cho tôi hay về một vụ tai nạn xe hơi chết người diễn ra vài tiếng trước đó. Một trong các nạn nhân là một nhân vật có tiếng và được yêu mến nhất trên thế giới. Mọi việc bà làm đều được đưa tin. Vợ tôi, Lisa và tôi ngưỡng mộ công tác từ thiện của bà, và thích thú đọc các bài viết về bà trong các tạp chí và tờ báo. Tôi hơi bị hụt hẫng ở đây, tôi không chỉ thích các bài báo mà tôi cũng thích các hình ảnh miêu tả cuộc đời của bà. Nói đơn giản, tôi là một người rất hâm mộ bà. Bất cứ khi nào có tin liên quan tới bà xuất hiện, tôi sẽ dừng công việc lại và tập chú xem.

Tin về cái chết của người phụ nữ này đã làm tôi bị sốc đến lặng người. Bà là một người mẹ trẻ có con nhỏ, ngoài việc là một chính trị gia năng động, bà còn là một người thông minh và xinh đẹp. Bà dùng ảnh hưởng toàn cầu của mình để làm nhiều công việc tốt đẹp cho các em mồ côi và nạn nhân bom mìn trong các quốc gia bị chiến tranh tàn phá. Chừng đó là đủ để chinh phục lòng tôi, nhưng những phẩm chất cuốn hút của bà còn hơn thế. Bà rất quí mến và luôn nhận ra các người hâm mộ mình, chào họ với nụ cười chân thật và sự quan tâm rất nồng ấm và riêng tư.

Tôi bị sốc và không tin nổi về tin bà đã ra đi. Làm sao bà ấy có thể chết được? Làm sao chuyện này xảy ra được?

Người bạn đưa tôi tới khách sạn. Điều đầu tiên tôi làm khi bước vào phòng là bật tivi lên. Tin tức tường thuật về vụ tai nạn có trên mỗi kênh. Tôi không thể hiểu hết vì họ nói bằng tiếng Thụy Điển, cho nên tôi lướt kênh cho đến khi tìm thấy đài CNN và BBC Sky News. Tôi ngồi cạnh giường, túi đồ vẫn chưa mở ra, hoàn toàn không thể tin nổi.

Tin tức tường thuật cho thấy hàng ngàn người than khóc bên ngoài nơi ở của bà. Mọi người thuộc mọi lứa tuổi đã tập trung lại, và hình ảnh cho thấy họ đặt hoa lên các cánh cổng, trong khi đó nhiều người rơi nước mắt. Nhiều người ôm nhau hay tụ tập lại cầu nguyện. Cả thế giới lúc đó đều bị sốc.

Trong bốn ngày tiếp theo, thảm kịch này được tường thuật trên trang đầu của mỗi tờ báo ở thế giới tự do. Những tường thuật về vụ tai nạn, cuộc điều tra, phản ứng của gia đình và lễ tang chiếm hết mọi phương tiện truyền thông. Những lãnh đạo các nước, lãnh đạo thế giới và hàng trăm người nổi tiếng đã tham dự lễ tưởng niệm của bà, đó là một trong các sự kiện được theo dõi nhiều nhất trong lịch sử truyền hình.

Ngày đầu tiên đó tại Stockholm tôi đã đau buồn nhiều tiếng đồng hồ trong phòng khách sạn, gặp phải sự tranh chiến khi phải chuẩn bị cho buổi nhóm tối sắp đến. Tâm trí tôi cứ tiếp tục vẩn vơ với câu hỏi, tôi tranh chiến với sự tức giận về những biến cố vô lí dẫn tới cái chết của bà. Cùng với sự đau buồn, tôi cảm nhận được một ý tưởng thôi thúc đang hiện ra.

Tôi cố gắng xua tan nó, nhưng không thể được. Cuối cùng, sau vài giờ cảm nhận sự xung đột giữa cảm xúc và tâm linh tôi, tôi quỳ xuống ngay cạnh giường và cầu nguyện. “Cha ơi, con đang đau buồn về cái chết của người phụ nữ này. Tuy nhiên, trong lòng con cảm nhận như thể có điều gì đó không ổn. Chuyện gì xảy ra đây?”

Gần như ngay lập tức, tôi nghe sâu thẳm trong lòng mình, “Hãy đọc Khải Huyền đoạn 18.” Tôi không biết Khải Huyền 18 nói gì, vì lúc đó, tôi buồn khi phải nói điều này, đó là sách tôi đã không nghiên cứu chuyên sâu. Tôi mở Kinh Thánh ra và bắt đầu đọc. Tim tôi bắt đầu đập nhanh khi đọc tới câu số bảy:

“Nó đã huy hoàng, xa xỉ bao nhiêu thì giáng đau đớn và than khóc bấy nhiêu cho nó. Nó tự nhủ: ‘Ta ngự trị như một nữ vương, không phải là quả phụ, ta chẳng bao giờ phải khóc than.’ Vì thế, trong một ngày, các tai họa đều xảy ra: Chết chóc than khóc và đói kém. Nó sẽ bị lửa hừng thiêu hủy. Vì Chúa, Đức Chúa Trời, Đấng phán xét nó Đấng đầy quyền lực. Khi các vua trên thế giới, là những kẻ đã phạm tội tà dâm với nó và chung hưởng xa hoa với nó, thấy khói lửa thiêu đốt nó bay lên, đều khóc lóc than vãn về nó.” (Khải Huyền 18:7-9)

Tôi cảm thấy cảm xúc bồn chồn ngay khi đọc những câu này. Có những sự tương đồng giữa người đàn bà được mô tả trong phân đoạn này và người phụ nữ mà cái chết của bà đã làm tràn ngập truyền thông. Như thể có gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi. Tôi cảm thấy sốc, hoang mang và bối rối. Làm sao những câu Kinh Thánh này áp dụng cho nhân vật nổi tiếng đầy nhân ái này?

Điều quan trọng cần nói là sứ đồ Giăng không nói đến bất cứ cá nhân nào trong những câu này. Phân đoạn này nhấn mạnh một tà linh đang thống lãnh thế giới sa ngã. Tuy nhiên, có những điểm tương đồng về tình hình hiện tại nên Thánh Linh dùng các câu này để thay đổi hiểu biết của tôi. Bạn có bao giờ kinh nghiệm Chúa dùng một kỹ thuật trong Kinh Thánh để nói về một kinh nghiệm cá nhân chưa? Đó là điều đang xảy ra cho tôi.

Thánh Linh thách thức cách mà tôi đối chiếu sự tốt đẹp theo cùng một cách mà Chúa Giê-su đã làm với người lãnh đạo trẻ, giàu có nọ. Hiểu được những gì tôi cảm nhận Chúa bày tỏ cho tôi, tôi lớn tiếng phản đối trong phòng khách sạn, “Chúa ơi, những câu Kinh Thánh này có liên quan gì đến bà ta? Bà đã làm nhiều công tác nhân đạo cho các nạn nhân bom mìn, cho các trẻ mồ côi và…”

Chúa nói, “Bà ta đã phơi bày thái độ bất chấp thẩm quyền và tội ngoại tình cho thế giới biết, bà ta đã không đầu phục Ta.”

Vẫn không tin, nên tôi lại phản đối, “Nhưng còn tất cả những điều tốt đẹp bà đã làm cho người ta thì sao?”

Sau đó tôi nghe Thánh Linh Chúa đã nói, “Con trai à, Ê-va đã không bị cuốn hút bởi mặt xấu của cây biết điều thiện và điều ác, mà là mặt tốt.”

Tôi cứng miệng bởi những lời mà Chúa nói rõ với lòng tôi. Sau một hồi tôi mở Kinh Thánh Sáng Thế đoạn 3 để xác chứng những gì tôi mới nghe. Thế là tôi đọc:

Người đàn bà thấy trái cây ấy đẹp, ngon và hấp dẫn vì sẽ khiến mình khôn ngoan, nên với tay hái mấy trái và ăn.… (Sáng Thế 3:6 – Bản Phổ Thông)

Tôi thấy những chữ đẹp, ngon và hấp dẫn thì tôi ngạc nhiên vô cùng. Sau đó tôi nghe Thánh Linh Chúa nói, “Có những điều tốt đẹp không đến từ Ta. Điều tốt đẹp đó không đầu phục Ta.”

Tôi ngồi đó và suy nghĩ về những gì mình mới nghe và đọc. Lời Chúa đã phơi bày và sửa sai tôi. Tiêu chuẩn về sự tốt đẹp của tôi rõ ràng khác với tiêu chuẩn về sự tốt đẹp của Chúa.

Chúa tiếp tục nói với lòng tôi. Ngài cho tôi thấy cách mà đa số những người “tốt”, đặc biệt là cơ đốc nhân, không bị lôi kéo bởi những bữa tiệc thác loạn tình dục, âm nhạc mà ca từ kích thích nổi loạn, bởi các ngôi sao nhạc rock phô trương đạo sa-tan trong các buổi hòa nhạc của họ, bởi những kẻ giết người hàng loạt, tên ăn trộm đồ quí, hay bất cứ hành vi gian ác như thế. Nhưng phần lớn lại bị lừa dối và lôi kéo bởi các hành vi và sự việc có vẻ đúng đắn, tốt đẹp và khôn khéo nhưng lại đi ngược với khôn ngoan của Ngài. Chúng ta được bảo:

Có một con đường dường như chính đáng cho loài người, nhưng cuối cùng là con đường sự chết. (Châm Ngôn 14:12)

Chúng ta hãy bàn đến vế sau của câu này trước: “Nhưng cuối cùng là con đường sự chết.” Nhiều cơ đốc nhân không để ý kỹ những lời này vì họ nghĩ, Tôi đã được cứu, được lên thiên đàng, và sẽ chẳng thấy sự chết. Trong tâm trí họ, câu này chỉ áp dụng cho người không tin. Tuy nhiên, chúng ta hãy suy nghĩ lại những gì Lời Chúa nói ở đây.

Hãy xem những từ “con đường sự chết.” Kinh Thánh thường nói đến con đường sự sống và con đường sự chết. Chúa tuyên bố với dân sự Ngài (chứ không nói với những người không thuộc về Ngài), “Này, Ta đặt trước mặt các ngươi con đường dẫn đến sự sống, và con đường dẫn đến sự chết.” (Giê-rê-mi 21:8).

Con đường ở đây có nghĩa là sự khôn ngoan mà chúng ta nhờ đó mà sống. Bạn sẽ thấy từ này thường xuyên suốt cả Kinh Thánh. Chúa Giê-su diễn đạt như sau: “Hãy cố gắng vào cổng hẹp. Vì cổng và đường dẫn đến hỏa ngục thì rộng thênh thang, người đi vào đường ấy rất đông. Nhưng cổng chật và đường hẹp, khó đi, dẫn đến sự sống thật, thì chỉ có một số ít người tìm được thôi.” (Ma-thi-ơ 7:13-14 – BPT). Nhưng có phải Chúa Giê-su chỉ nói đến cõi đời đời ở đây không?

Đức Chúa Trời đặt cây sự sống giữa vườn Ê-đen. Nó đại diện cho con đường sự sống của Chúa, sự khôn ngoan của Ngài. Còn cây giữa vườn kia được gọi là cây tri thức biết thiện và ác. Cây này đại diện cho con đường sự chết; nó đại diện cho sự khôn ngoan của con người mà không có Đức Chúa Trời. Việc ăn trái của nó không chỉ ảnh hưởng A-đam và Ê-va ở cõi đời đời, mà đã ảnh hưởng đến họ ngay lập tức. Trước khi họ hành động ngu dại như thế thì họ đã hưởng được tự do, kết quả, khỏe mạnh và thành công trong bất cứ việc gì lòng họ toan thực hiện và sau khi đã ăn trái cấm, cuộc sống của họ trở nên khó khăn. Họ bị bệnh tật, thiếu thốn, làm việc đổ mồ hôi và gặp những khổ cực mà trước đó họ chưa hề biết đến. Họ đã bước vào con đường sự chết.

Tuy nhiên, Đức Chúa Trời là Đấng Cứu Chuộc. Ngài đã lên kế hoạch phục hồi những gì con người đã hư mất. Ngài đã lập một giao ước để phục hồi con đường sự sống. Sự khôn ngoan của Ngài một lần nữa mang lại hạnh phúc thật, cuộc sống dễ chịu, sự bình an, sự dư dật cùng nhiều lợi ích lớn lao khác:

Phước cho người nào tìm được sự khôn ngoan, và nhận được sự sáng suốt. Vì giá trị của nó quí hơn bạc; Lợi ích từ nó tốt hơn vàng. Sự khôn ngoan quí hơn hồng ngọc; Tất cả mọi vật con ao ước đều không thể sánh được. Tay phải nó nắm trường thọ; Tay trái cầm sự giàu sang và vinh hiển. Những con đường của nó là đường dễ chịu; Mọi lối đi của nó đều bình an. Sự khôn ngoan là cây sự sống cho ai nắm được nó; Người nào giữ chặt lấy nó được gọi là người có phước. (Châm Ngôn 3:13-18)

Kinh Thánh cho thấy sự khôn ngoan của Chúa khi được áp dụng vào cuộc sống sẽ mang lại đời sống kết quả, hiệu năng, thành công, tuổi thọ, bình an tâm hồn và sự tôn trọng. Trái cây là thứ mà người ta ăn được, theo câu Kinh Thánh này, nếu chúng ta theo con đường sự sống (khôn ngoan), chúng ta trở thành cây sự sống –nguồn dinh dưỡng cho những ai “ăn” kết quả mà chúng ta sản sinh. Điều ngược lại cũng đúng, nếu chúng ta sống bởi sự khôn ngoan của con người, chúng ta trở thành một cây gây hại, và những người nào “ăn” kết quả mà chúng ta sản sinh sẽ bị lôi kéo đến sự lao khổ, áp lực, không hiệu quả, bệnh tật, ích kỷ cùng nhiều hệ quả khác do sự chết thuộc linh gây ra.

Trở lại với Châm Ngôn 14:12, chúng ta đọc, “Có một con đường dường như chính đáng cho loài người, nhưng cuối cùng là con đường sự chết.” Khi chúng ta xem xét phần đầu của câu này, chúng ta biết nó có thể áp dụng dễ dàng cho mọi người, người tin lẫn người không tin. Có một con đường dường như chính đáng – nó có vẻ tốt đẹp, khôn ngoan, ích lợi, có chiến lược, chấp nhận được, có lợi nhuận và v.v… nhưng lời cảnh báo quá rõ ràng: Điều mà tưởng chừng tốt đẹp có thể là điều gây hại, nguy hiểm và không hiệu quả – là con đường sự chết.

Tác giả sách Hê-bơ-rơ viết lời khích lệ nghiêm túc này cho các tín hữu:

Về vấn đề này, chúng ta có nhiều điều cần phải nói, nhưng khó giải thích vì anh chị em nghe mà chậm hiểu. Thật ra, đáng lẽ bây giờ anh chị em đã thành giáo sư rồi, thế mà anh chị em vẫn cần có người dạy những điều sơ học về lời Đức Chúa Trời. Anh chị em cần ăn sữa thay vì thức ăn đặc. Nhưng thức ăn đặc dành cho người trưởng thành là người nhờ thực hành mà luyện tập được khả năng phân biệt thiện, ác. (Hê-bơ-rô 5:11-12, 14)

Rõ ràng sự phân biệt là yếu tố quan trọng để xác định xem điều nào tốt đẹp và điều nào xấu xa. Nói cách khác, điều gì thật sự tốt đẹp không phải lúc nào cũng rõ ràng đối với suy nghĩ, lý trí hay giác quan tự nhiên của chúng ta.

Bạn sẽ hỏi, “Há không phải tác giả thư Hê-bơ-rô nói các giác quan của chúng ta có thể được huấn luyện để phân biệt sao?” Đúng, nhưng tác giả đang nói đến các giác quan nào? Bạn để ý thấy phần đầu những câu Kinh Thánh này, tác giả nói ông đang viết cho các cơ đốc nhân chậm nghe. Ông đang nói đến việc nghe ngóng gì đây? Có phải tất cả những tín hữu người Do Thái này đều cần thiết bị trợ thính chăng? Chắc chắn là không. Ông đang nói đến khả năng để nghe trong lòng. Chúa Giê-su thường dạy, “Ai có tai để nghe, hãy lắng nghe!” (Ma-thi-ơ 11:15). Hầu như mọi người nhận sự dạy dỗ này đều có lỗ tai, nhưng không phải ai cũng có tấm lòng phân biệt để lắng nghe Lời Chúa, là điều tốt nhất cho đời sống họ.

Chúng ta sẽ nghiên cứu kỹ hơn sự phân biệt thuộc linh trong sách này sau. Tuy nhiên, điều quan trọng ở đây là tốt và xấu không phải lúc nào cũng có thể phân biệt ngay được. Trước khi tôi chạm trán với chân lí trong phòng khách sạn tại Stockholm, tôi nghĩ rằng tốt xấu gì cũng rõ ràng ngay trước mắt chúng ta. Tuy nhiên, hãy xem một ví dụ khác: Phi-e-rô, một trong các môn đồ chính trong nhóm của Chúa Giê-su, nói về việc ông sẽ bảo vệ và gắn bó với Chúa Giê-su lâu dài. Dường như ông đang tham mưu cho Thầy mình nhưng Chúa Giê-su quở nặng ông khi phán rằng mối bận tâm của ông rõ ràng là không phải mối bận tâm của Chúa (xem Ma-thi-ơ 16:21-23). Đây chỉ là một trong nhiều ví dụ Kinh Thánh mà tôi có thể đưa ra để minh họa cho thấy tốt xấu không phải lúc nào cũng rõ ràng đâu.

Sa-lô-môn đã cầu nguyện, “Vậy xin Ngài ban cho kẻ tôi tớ Ngài một tâm trí khôn sáng, một khả năng phân biệt chính tà… (1 Các Vua 3:9). Cần một tấm lòng được soi sáng, được huấn luyện để có thể nhận ra điều nào Đức Chúa Trời gọi là tốt đẹp hay xấu xa. Ê-va trước đó là hoàn hảo mọi bề và lúc còn ở trong vườn, bà ở trong sự hiện diện quyền năng và mạnh mẽ của Chúa. Tuy nhiên, điều bà phân biệt là tốt đẹp, là đẹp mắt và là ích lợi thật ra lại rất xấu xa và có hại cho đời sống bà. Bà đã bị lừa dối và gánh chịu điều này.

Điều này dẫn chúng ta đến mục đích của cuốn sách này: qua Kinh Thánh và qua sự giúp đỡ của Thánh Linh, bạn sẽ được soi sáng để phân biệt sự khác nhau giữa điều nào là tốt đẹp và điều nào về sau sẽ có hại cho cuộc đời bạn. Nếu Ê-va là con người hoàn hảo trước đó, đã sống trong môi trường hoàn hảo mà vẫn có thể bị lừa dối, thì rất dễ cho chúng ta là những người có suy nghĩ bất toàn và sống trong thế giới sa ngã – một thế giới đang sa đọa – càng dễ bị lừa dối để cho rằng những điều gây hủy hoại là tốt đẹp, là dường nào?

0 Comments

Heads up! Your comment will be invisible to other guests and subscribers (except for replies), including you after a grace period.
Note