Header Background Image

CHƯƠNG MỘT

Bạn Hãy Chiến Đấu Như Một Cô Gái!

Này, bạn chiến đấu như một cô gái! Dĩ nhiên, cụm từ này thường được dùng mang ý xúc phạm. Dù là đàn ông nói với nhau, hay một cậu con trai nói với một bạn nữ, hay phụ nữ thì nó cũng không có nghĩa là một lời khen. Không, nó là kiểu phản ứng lại trước cú đánh nhẹ hều, trước sự báu xé hay thậm chí là trước một sự chơi xỏ nào đó. Thế thì tại sao tôi lại khuyến khích bất kỳ ai hãy chiến đấu như một cô gái vậy? Trước hết, sự xúc phạm đến đàn ông hay con trai không nhất thiết cứ là đánh đồng câu nói đó với họ là một. Con gái thì phải đánh như con gái chứ, nhưng vì một vài lý do kỳ cục nào đó mà hầu hết giới nữ chúng ta lại được bảo là phải đánh nhau như đàn ông, con trai. Điều này có thể là vì những cô gái đang xây dựng thói quen đánh nhau dơ bẩn sao?

Trước khi chúng ta bắt đầu, tôi không muốn bạn nghĩ tôi là cô gái đồng đánh đang cổ suý cho những người đang đánh nhau bằng những sợi dây ruy-băng màu hồng đâu. Tôi không phải người như thế. Thay vào đó, tôi muốn bạn nghĩ tôi là một cô gái da màu đang vung vẩy những thanh gươm được bọc trong những sợi dây ruy-băng màu hồng và xanh lá cây. Con gái không nhất thiết phải mềm yếu.

Chiến đấu đúng nghĩa như một cô gái trông thế nào?

Con trai có được sự nể trọng của các bạn nam cùng trang lứa khi họ đánh như con trai. Họ sẽ được xem là anh hùng và mạnh mẽ khi họ đánh nhau cho những thứ quan trọng đối với đàn ông con trai. Họ sẽ được ngưỡng mộ khi đứng lên bảo vệ cho những người bị ức hiếp, những đứa trẻ nhỏ hơn và được gia đình tôn trọng. Còn nếu con trai mà không biết đứng lên bảo vệ lẽ phải thì sẽ bị chê cười bằng những cái tên như “Đồ con gái!” hoặc “Đồ bám váy mẹ!”. Rất nhiều lần con trai chúng ta không được phép yếu đuối.

Vậy mà, khi con trai nghe được những lời nói như vậy có nghĩa họ không phải là những người nam lý tưởng trong mắt bạn bè đồng giới. Sự năng động này không thay đổi theo độ tuổi; đàn ông đánh nhau và phản ứng như phụ nữ sẽ bị xem là yếu đuối hoặc giống đàn bà. Đàn ông con trai thì nên chiến đấu bằng quyền lực và sức mạnh bẩm sinh mà họ đã có được. Về mặt vật lý, nam giới mạnh hơn và vì thế không ai nói cũng biết khi dùng đến sức mạnh nắm đấm thì anh ta là người nắm được quyền lực rồi. Đây là sự thật, thế thì sức mạnh của một người nữ là gì vậy? Có những vấn đề và sự mâu thuẫn rất khác làm cho đàn ông phải giận. Thế thì điều gì làm phụ nữ giận? Và chiến đấu đúng nghĩa như một cô gái trông thế nào?

Phụ Nữ và Cuộc Chiến

Trước khi đào sâu và trả lời câu hỏi này, có lẽ bạn sẽ hỏi liệu phụ nữ thì có bao giờ nói đến chuyện đánh nhau hay mâu thuẫn xung đột hay không. Để trả lời câu hỏi này, chúng ta cần xem lại nguyên thuỷ hay lý do ẩn đằng sau nguồn gốc của chúng ta. Ban đầu phụ nữ không được định để ra chiến trường nhưng cho đời sống, nuôi dưỡng và mối quan hệ thì có. Có lẽ đó là lý do tại sao chúng ta thường không xung đột cho lắm. Nếu điều này đúng thì phụ nữ đánh trận có gì là sai không? Không, nếu họ sai thì việc đàn ông đánh nhau cũng sai. Ban đầu không có phải nào được định để huỷ hoại cả—mà cả hai giới đều được tạo dựng để gia tăng, quản xuyến và canh tác. Và ngày đó sẽ đến khi mọi giới đều sẽ được hạ xuống trong ơn huệ của đấng ước ao của muôn dân. Kinh Thánh nói sẽ có một ngày gươm được rèn để làm lưỡi cày (xem Ê-sai 2:4). Cả đàn ông và phụ nữ đều sẽ trở về với vị trí ban đầu của họ, với sự năng động tương quan trên đất này. Nhưng ngay bây giờ thì có nan đề, có kẻ thù và chiến trận. Trách nhiệm và đặc quyền tối hậu từng thuộc về A-đam và Ê-va. Họ được uỷ thác trên đất trong sự đủ đầy trọn vẹn. Họ có mọi nguồn cần thiết để tạo ra sự gia tăng lẫn trật tự đến mức mọi loài sinh vật sống đều có thể được nuôi dưỡng. Nhưng với sự sa ngã của con người thì mọi thứ đã thay đổi; kẻ bị trị trở nên thống trị, sự nhân cấp trở thành sự phân chia, và trật tự trở thành lộn xộn. Hưng thịnh rồi suy tàn như kết trái và chúng phải vật lộn với gai góc và chà chôm. Hạt giống để cho ra sự sống thì phải tranh đấu tìm chỗ trong đất thì phải xới tung cỏ lùng và sự chết chóc nằm bên dưới những bụi gai. Thậm chí trước khi có sự biến động đột ngột này xảy đến trên đất, tạo vật cuối cùng được tạo dựng lại trở thành tạo vật đầu tiên đem đến sự xung đột. Khung cảnh đã được thiết lập nên là để cho chiến trận.

Ta sẽ làm cho mày và người nữ, dòng dõi mày và dòng dõi người nữ thù nghịch nhau.

(Sáng Thế 3:15 NIV)

Để nắm bắt được tính chất nghiêm trọng lẫn sức nặng của sự vật lộn này, trước hết chúng ta phải định nghĩa cho được tình trạng thù nghịch là gì. Tôi từng dùng từ kẻ thù hoặc hận thù để thay thế cho tình trạng thù nghịch lúc tôi đọc phân đoạn này. Ý tôi là chúng ta không thường xuyên dùng cụm từ tình trạng thù nghịch trong giao tiếp thường nhật. Nhưng nan đề cho sự dùng từ thay thế đó là thế này, mặc dầu nghĩa của chúng là giống nhau nhưng những từ này không đủ nghiêm trọng. Từ điển Kinh Thánh Unger định nghĩa tình trạng thù nghịch như là “huyết hận thù thù và sự đối dịch không cách gì hoà giải được cả.”1 Đứng lằn ranh giữa tình trạng thù nghịch với thuật ngữ những sự khác biệt không hoà giải được vì chúng ta đã quá quen thuộc với cụm từ đó khi nghe lý do những sự đối dịch không thể hoà giải.” Nói như vậy có nghĩa sự hận thù đã quá thể, nó đã được tiên định không những về sự tồn tại vĩnh viễn mà còn khoét sâu, lan rộng không hồi kết. Hãy hiểu từ này theo ngôn ngữ toán học, hãy hình dung có một điểm tròn có hai đường thẳng hoặc hai mũi tên hoàn toàn ngược nhau. Một mũi tên chỉ về hướng tây, còn cái kia chỉ về hướng đông. Cả hai đều đi theo những hướng khác nhau hoàn toàn mà không có cách gì có thể giao nhau được. Những mũi tên này không đi theo đường vòng cung của quả địa cầu; mà chúng đi theo đường thẳng của dòng thời gian. Điều đó có nghĩa là sự khác biệt của tình trạng thù địch liên tục gia tăng theo thông điệp của thời gian ở cả hai khía cạnh mở rộng và nhân cấp về con số lẫn chiều sâu. Từ thế hệ này sang thế hệ khác, tình trạng thù địch sẽ ngày một đào sâu hơn nữa.

Tình trạng thù địch là một từ rất căng, nó chỉ được dùng tám lần trong Kinh Thánh. Sau khi nó được giới thiệu trong Sáng Thế Ký thì tình trạng thù địch này vươn ra trong bóng tối hướng đến sự bao vây và tấn công không ngớt dòng dõi của người nữ. Chúng ta thấy điều này ảnh hưởng lan rộng đến tận sách Khải Huyền.

Con rồng nổi giận với người phụ nữ và đi giao chiến với phần còn lại của dòng dõi nàng, là những người vâng giữ các điều răn của Đức Chúa Trời và xưng nhận họ thuộc về Chúa Giê-su.

(Khải Huyền 12:17 NLT)

Ai tiến hành cuộc chiến không hồi kết chống lại Ê-va, chống lại những con gái của bà và mọi sự sống đến qua tử cung của người nữ? Đó là con rắn xưa, hoang từ thế lực chốn không trung. Cuộc chiến đã bắt đầu bởi con rắn xảo quyệt bây giờ đã hoàn thiện thành con rồng lớn cùng với mọi kẻ đi theo nó (hãy xem trong Sáng Thế Ký 3:15; Giăng 8:4 ). Trong vườn Ê-đen, hắn khéo léo sử dụng vũ khí lừa dối và đã ăn cướp thành công quyền quản trị quả đất từ hai con người vốn là một này.

Để chiến thắng, kẻ thù phải chia rẽ để chế ngự. Hắn đã làm được điều này qua việc tranh thủ sự ủng hộ của người nữ. Để khiến cho A-đam đánh mất địa vị của mình, hắn cần nhiều hơn là sự lừa dối. Sa-tan đã dùng sức mạnh tầm ảnh hưởng của người nữ. Nếu không có sự ảnh hưởng của bà thì rất có thể người nam không bị chinh phục trước lời khuyên của người nam. Người nam đã đầu hàng trước tiếng nói của vợ mình. Ông nhìn bà ăn, rồi khi thấy không có gì xảy ra thì ông bèn bắt đầu đưa tay ra và nhận lấy trái cấm từ bà.

Người nữ hái trái và ăn, rồi trao cho chồng đang đứng bên cạnh; chồng cũng ăn nữa.

(Sáng Thế 3:6 NIV)

Ngay binh minh của sự sáng tạo, tôi tin vẻ đẹp và sức mạnh ảnh hưởng của Ê-va là tột bực cũng như rất có khả năng là không thể cưỡng lại được. Một thế giới hoàn hảo với một người nữ hoàn hảo chứa đựng một gì đó hoàn hảo. Thế thì A-đam có từng được cảnh báo là phải canh giữ cái cây đó chưa?

Tại sao một Ê-va lộng lẫy, tổ mẫu của loài người, lại dùng khả năng của mình để làm lung lạc chồng mình để rồi cả hai cùng bị tổn thương đến thế? Tôi tin chúng ta có thể giả dụ bà không biết mình đang làm cho chồng bà làm đường lạc lối. Hiển nhiên bà sẽ nghĩ bà chỉ tự vấn cho chồng mà thôi. Nhưng chúng ta không bao giờ khôn ngoan thật sự khi chúng ta rời khỏi sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời. Hơn nữa, cuộc đối đáp của Ê-va với kẻ thù không phải là một sự trò chuyện. Nó giống như lời buộc tội—một lời cáo buộc chống lại bản tính của Đức Chúa Trời.

Trời. Sự cám dỗ này nào được mang đến cho họ để khiến họ sa lầy lòng liều mạng đến mức như vậy chứ?

Khi người nữ thấy trái của cây đó bộ ăn ngon, lại đẹp mắt và quý vì làm cho mình khôn ngoan…

(Sáng Thế 3:6 NIV)

Tôi đoán chắc có nhiều cây trong vườn đều ăn ngon và đẹp mắt. Nhưng có một cái cây mà trái của nó có thể đem lại sức mạnh năng một người lên ngang bằng với Đức Chúa Trời lại là một điều khác. Ê-va nghĩ còn có điều gì đó khác với cái bà được ban cho. Tôi thấy kinh ngạc vì người nữ này đã cố nắm bắt điều bà không tài nào có được(đó là ngang bằng với Đức Chúa Trời) để rồi trong tiến trình đó bà đánh mất luôn cái bà có (khả năng có được sự khôn ngoan). Chưa hết, con rắn còn khơi gợi ước muốn của A-đam và Ê-va, đó là trở nên giống như Chúa mà lại nằm ngoài sự ảnh hưởng và thẩm quyền của Ngài. Cả người nam và người nữ đều cố gắng nắm cho bằng được vai trò không thuộc về họ. Nhiều thế hệ sau đó thuộc dòng dõi của Ê-va, Chúa Giê-su ra đời để lật ngược sự điên rồ của họ.

Ngài vốn có hình của Đức Chúa Trời, nhưng không xem sự bình đẳng với Đức Chúa Trời là điều nên nắm giữ,…

(Phi-líp 2:6)

Thực chất họ được tạo nên theo ảnh tượng của Đức Chúa Trời, nhưng không bình đẳng với Ngài được. “Ảnh tượng” nói đến sự phản ánh của một thứ gì đó chứ không thể đại diện cho toàn bộ cái đó được. Thông qua lối ăn nói hoa mỹ lừa dối của nó, con rắn đã khiến cho cả hai người nghĩ rằng họ đang sắp nhận được thứ gì đó nhưng thực chất là họ sắp mất đi cái gì đó rồi. Nó không soi sáng cho họ; mà hắn làm loà sự hiểu biết của họ, nhưng họ lại tưởng đó là khôn ngoan. Con rắn này không tìm cách làm bạn với họ—nó muốn họ bị tước đoạt sức mạnh và bị thế chỗ. Ban đầu thì nó tử tế cố vỗ thần nên nó cắn những thứ thuộc về họ. Nhưng khi có quá nhiều sự lừa dối được nói ra thì cuối cùng bạn sẽ quên mất bạn là ai và bạn thuộc về ai.

Đánh Mất Mục Đích,
Đánh Mất Vị Trí, Địa Vị

Chúng ta thường hay đánh mất cái chúng ta có bởi vì chúng ta không nhớ được tại sao chúng ta được ban cho. A-đam và Ê-va đã quên đi mục đích của họ nên họ đã làm mất vị trí của họ. Họ biết được tạo dựng để quản trị nhưng họ lại quên mất lý do này. Bằng cách cố nắm lấy cái họ không có nên họ đã sử dụng sai sức mạnh của mình và dùng quyền quản trị của họ để chống nghịch nhau thay vì làm cho nhau. Về cốt lõi, sự sa ngã của con người là nguồn gốc của cuộc chiến về giới tính. Theo đó, cuộc vật lộn chính thức bắt đầu.

Chúng ta thường hay đánh mất cái chúng ta có bởi vì chúng ta không nhớ được tại sao chúng ta được ban cho.

Chúng ta có học được bất kỳ điều gì sau tất cả những khổ đau không? Có bao nhiêu bậc cha mẹ đã đánh mất đi tấm lòng của con cái dành cho họ chỉ bởi vì họ quên mất lý do tại sao họ có con? Không bao giờ có chuyện kiểm soát con cái, thay vào đó hãy cung cấp một môi trường nơi con cái mình được nuôi dưỡng. Có bao nhiêu cặp vợ chồng đánh mất hôn nhân vì họ đã quên mất lý do tại sao họ đến với nhau? Họ cãi cọ với nhau, thay vì yêu nhau. Chúng ta có cố gắng giành giật và vật lộn với vai trò của đối phương vì chúng ta không nhìn nhận được vai trò của chính mình sao? Tôi biết hầu hết chúng ta đều đã đánh mất mục đích của mình. Chúng ta cũng mất luôn cả vị trí và địa vị.

chúng ta không nhìn nhận được mình không? Tất cả chúng ta đều sẽ bị mất mát khi chúng ta giành lấy cái thuộc về người khác chứ không phải được dành cho chúng ta. Tại sao chúng ta không thoả lòng bước đi trong thẩm quyền và địa vị được uỷ thác cho chúng ta lo vậy?

Vị trí của người nam không do giành giật mà có được, vì nó đơn giản là thứ vốn gắn liền với họ chứ không phải họ cho là được. Vị trí của người nữ cũng không phải là thứ mà người nam có thể có được, và nó cũng không phải là thứ mà người nữ dễ bị tước đoạt đi. Cả hai phải tôn trọng vai trò của nhau và đứng bên cạnh nhau. Những gì chúng ta được ban cho thì chúng ta phải bảo vệ chứ không nên từ bỏ để cho người khác. Người nam và người nữ đầu tiên đã vứt bỏ cái họ được uỷ thác để bảo vệ và trông nom khi còn ở trong vườn Ê-đen. Chúng ta phải dành toàn bộ thời gian trên đất để tìm cách quay trở lại khu vườn Ê-đen, về với thiên đàng của Đức Chúa Trời, nơi mà một lần nữa tạo vật của Ngài được nuôi dưỡng. Khu vườn từng tươi tốt một thời này từ lâu đã không còn nữa, dù những hạt giống và nguyên tắc của lẽ thật vẫn còn. Chúng ta mong mỏi sự phục hồi cho thiên đàng đã bị đánh mất này của chúng ta. Nó là hình bóng về sự làm mới mà cho đến cuối cùng chúng ta sẽ nhận ra được. Bằng quyền năng của Thánh Linh, Chúa Giê-su Christ, hạt giống của Ê-va đã đảm bảo sự đắc thắng này cho chúng ta.

Ngươi sẽ giày đạp đầu mày, còn mày sẽ cắn gót chân ngươi.

(Sáng Thế 3:15, NIV)

Thế thì ở đâu mà có sự đảo ngược này vậy? Ở đâu nói đến việc kẻ thù bị đánh bại vậy? Cho đến hôm nay thì chúng ta sẽ thấy được cảnh bóng tối bị đẩy lùi và sự áp bức được cắt đi vậy? Khi nào thì con cháu Ê-va được bước đi trong chiến thắng mà giống của bà đã chinh phục được vậy? Tôi tin chúng ta sẽ bắt đầu nhìn thấy sự thay đổi hoàn toàn được xảy ra khi chúng ta ngừng sử dụng sai sức mạnh và thẩm quyền. Sẽ thế nào nếu phụ nữ dùng sự khôn ngoan và tầm ảnh hưởng của mình vào việc chữa lành và nuôi dưỡng? Điều gì sẽ xảy ra nếu đàn ông dùng sức mạnh của mình để chiến đấu cho công lý và chính nghĩa? Sẽ thế nào nếu đàn ông chiến đấu cách đích thực? Sẽ thế nào nếu phụ nữ chiến đấu theo kiểu phụ nữ đích thực? Đó là tất cả chúng ta đều toàn thắng.

Đàn ông sẽ đoạt lại được sự tôn trọng họ đã bị đánh mất và phụ nữ sẽ khôi phục được sức mạnh yêu thương. Hãy biết rằng điều đã bị đánh mất đang được phục hồi. Những thứ đang xảy ra sẽ phải quay lại với cách thức hoạt động ban đầu mà chúng vốn có. Hãy đến với lẽ thật này cùng với tôi. Hỡi những chị em phụ nữ, hãy nghe những lời tôi nói cùng các chị em và hãy tìm lại chính mình để tất cả những gì vốn có đã bị đánh mất một lần nữa thuộc về các chị em.

Những gì từng mất mát đang được phục hồi.

Chúa công bố sự đắc thắng, một đoàn phụ nữ ra đi loan báo tin tức tốt lành. Các vua thống lĩnh đạo quân của kẻ thù chạy trốn, chạy trốn rồi trong khi đó, các phụ nữ Y-sơ-ra-ên ở nhà phân chia chiến lợi phẩm.

(Thi Thiên 68:11-12, NLT)

Đức Chúa Trời đang công bố sự đắc thắng, và đây là lúc các con gái Ngài hò reo trên lẽ thật những điều đã giành lại được cách vui mừng. Sự chiến thắng vinh hiển này lớn đến một người nói thì không đủ. Chúng ta cần nhiều người đồng thanh nói như một người. Sự lửa dồi dào đi quá xa nhưng lẽ thật này còn có quyền năng hơn. Nếu tất cả chúng ta đều cùng nhau công bố lẽ thật chiến thắng này thì các vua cùng các đạo quân của kẻ thù sẽ phải chạy trốn. Trong lúc chúng tháo chạy, chúng ta sẽ chia nhau chiến lợi phẩm đó là sự giàu có và mọi kho báu của cái vốn bị lạc mất quá lâu rồi sẽ được phục hồi về cho chúng ta.

Hoàn Toàn Tự Do,
Hoàn Toàn Thuộc Về Chúa

Đấng Christ đã giải phóng để chúng ta được tự do.

(Ga-la-ti 5:1)

Đức Chúa Trời là sự tự do. Khái niệm tự do của Ngài là vô cùng lớn. Ngài muốn bạn hoàn toàn được tự do để bạn có thể hoàn toàn thuộc về Ngài. Trải qua nhiều năm tháng, tôi tin rằng Đức Chúa Trời rất thích đưa chúng ta vào trong những vị trí và hoàn cảnh mà ở đó chúng ẩn chứa tiềm năng vô cùng thách thức đến các lãnh vực đang cầm buộc đời sống chúng ta. Tôi nghĩ Ngài rất vui khi nhìn thấy con cái Ngài được đưa vào những chỗ nằm ngoài chốn an toàn và tự kiểm soát. Có lẽ từ góc nhìn của Ngài, cũng không khác gì so với chuyện tôi nhìn các con tôi cười và lướt trên những con sóng.

Thật quan trọng khi bạn hiểu được rằng tôi từng là người rất nhút nhát và sợ hãi. Thậm chí viết một cuốn sách nói về đề tài sự mâu thuẫn cũng khiến tôi sợ chết khiếp. Nhưng rồi tôi cũng đến được cái lúc tôi khát khao tự do hơn là an toàn. Thế thì bạn đã đến được đó chưa? Đối với tôi, điều này đã xảy ra khi tôi thấy nỗi sợ của tôi đang được lặp lại trong các con tôi. Nếu chỉ có mình tôi sợ hãi thì thật lòng mà nói tôi không biết liệu có thay đổi được không. Nếu tôi cứ mãi đi tìm một chỗ để trốn thì có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Một biến cố đã xảy ra, đó là: Thời trung học, tôi bắt buộc phải thuyết trình để có thể tốt nghiệp. Không có viễn cảnh nào khiến tôi hãi hùng hơn thế nữa. Tôi bị kinh khiếp khi phải đứng trước mặt nhiều người. Tôi bị mất một con mắt do căn bệnh ung thư được gọi là u nguyên bào võng mạc lúc năm tuổi gây nên. Chỉ sau một đêm thôi, toàn bộ cuộc đời tôi biết trước đó đã thay đổi hoàn toàn. Tôi đi từ một người tự tin và cởi mở sang người lúc nào cũng buồn bã và thu mình. Tôi cảm thấy mọi người không còn thấy tôi nữa. Tôi thấy như thể họ cố gắng quyết định xem thử là sẽ nhìn vào con mắt nào khi muốn nói chuyện với tôi. Ở trường, những lời khen ngợi đã bị biến thành sự soi mói. Tôi bị gọi là “Một Mắt” và “Cyclops”. Tôi gạt qua khó khăn trước mắt để cố gắng hành động như thể những lời nói đó không làm tôi thương tổn. Tôi phớt lờ những ý kiến về tôi và vẫn giữ bình tĩnh cho đến khi về đến nhà; rồi tôi khóc sướt mướt trong phòng ngủ. Tại sao tôi không thể giống như những người khác chứ?

Và bây giờ thì tôi sắp phải đứng trước mặt toàn thể bạn bè cùng lớp và thuyết trình. Đây không phải là lựa chọn của tôi. Nhưng dù có tưởng tượng thế nào đi nữa thì tôi thấy mình cũng không có cách gì thắng được những bạn khác. Ban đầu tôi nhẫn nhục chịu đựng và vài tuần học trôi qua; nhưng rồi cũng đến lúc phải thực hiện các bài thuyết trình. Tôi đã chuẩn bị nhưng vô ích. Đến ngày đó, tôi đã không nói được lời nào. Giáo viên cho tôi cơ hội để ra khỏi lớp để chuẩn bị vào làm lại, nhưng tôi đã không thể. Tôi nhìn bạn bè trong lớp là không thốt ra được từ nào. Tôi bảo cho bản thân tôi rồi chạy xuống văn phòng tham vấn viên hướng dẫn cho tôi. Tôi đã giải thích thế nào tôi không thể thành công hoàn tất bài thuyết trình trong lớp. Làm sao tôi có thể đạt điểm C chứ đừng nói là điểm A hay B? Vì rốt cuộc tôi là người khuyết tật cơ mà!!! Tham vấn viên đồng cảm đến ngạc nhiên làm sao. Thầy ấy đặt ra vài câu hỏi, trong đó gồm có, “Em có lên bất kỳ kế hoạch nào cho cuộc đời em khi em bắt buộc phải nói chuyện trước đám đông không?” Chắc chắn là không đời nào rồi! Tôi cam đoan với thầy ấy rằng trong phần đời còn lại của tôi, tôi không hề có ý định nói chuyện trước mặt hai người trở lên đâu. “Thầy sẽ cho em biết một chuyện, đó là em cứ việc chọn đơn vị sinh ngữ khác rồi chúng tôi sẽ miễn cho em bài thuyết trình.” Tôi không tin được vào tai mình. Ngay tại đó, tôi đã đăng ký một môn học khác có tên Kurt Vonnegut.

Vị tham vấn viên này quá hiểu tôi nên tôi đã kể cho thầy ấy nghe thêm một nan đề lớn tôi gặp phải ở một môn học khác—môn soạn thảo văn bản. Tôi gần như không thể đánh máy quá hai mươi lăm từ trong một phút. Thầy kiên nhẫn lắng nghe tôi.

“Thầy nghĩ là chúng ta cũng có thể miễn việc đánh máy. Nhưng em có thể sẽ luôn cần trả công cho người đánh máy giúp em trong trường học.” Tôi phấn chấn làm sao! Tôi cảm giác như thể tảng đá khổng lồ nặng nề vừa được cất khỏi vai. Tôi gom bài vở ra khỏi lớp thuyết trình rồi đến gặp giáo viên mới để thông báo với thầy rằng tôi chuẩn bị học lớp Vonnegut. Việc đánh máy được biến thành việc học trong phòng nghiên cứu. Cuộc sống đúng là tuyệt khi đó. Nhưng Chúa đang ngự trên thiên đàng hẳn đã cười rất thoải mái. Tôi tưởng tượng Ngài quay sang các thiên sứ và nói, “Tội nghiệp Lisa của ta. Cho con bé nghĩ một chút đi. Ta hiểu con bé khiếp sợ đến độ nào khi đứng trước mặt hai bạn cùng lớp. Chúng ta sẽ chờ và cho đến lúc đó, chúng ta sẽ làm cho con bé biết thế nào là sợ khi đứng trước hàng trăm ngàn người và nói trước ống kính để hoàn toàn phá vỡ giới hạn của con bé. Con bé sẽ không muốn đánh máy đâu. Việc đó quá khó. Nhưng thôi được rồi, có lẽ bây giờ con bé đang nghĩ mình là một cô gái da màu đang vung vẩy những thanh gươm được bọc trong những sợi dây ruy-băng màu hồng và xanh lá cây. Con gái không nhất thiết phải mềm yếu.

Hai lớp học tôi học thời trung học là những việc mà hôm nay tôi thực hiện mỗi ngày. Bạn thấy đó, các tham vấn viên, rồi các giáo viên, rồi nhiều tổ chức khác có lẽ tất cả họ sẽ đồng ý cho rằng bạn bị khuyết tật nhưng Đức Chúa Trời thì không bao giờ. Ngài rất thích trao cho bạn cơ hội để bạn đối diện với nỗi sợ vì khi bạn đối diện với điều bạn sợ, bạn sẽ không còn biết sợ nữa.

Những cô con gái không biết sợ sẵn sàng chiến đấu như một cô gái đang ở đâu?

Khi bạn lật mở những trang sách này, cũng hãy mở luôn tấm lòng bạn. Hãy tin chắc rằng bạn là một trong những tiếng nói này, một trong những cô con gái của Đức Chúa Trời Chí Cao, là những người sẵn sàng học cách chiến đấu như một cô gái. Đã đến lúc lấy lại tất cả những gì đã bị con rắn xưa cướp, hãy mang những đôi giày gót nhọn và giày đạp đầu hắn.

Thưa Cha Thiên Thượng,

Con muốn được đi trong lẽ thật và ánh sáng. Con muốn biểu lộ ra chính con là người nữ mà Cha đã tạo dựng. Xin Cha tha thứ cho con vì đã giấu con đằng sau vẻ ngoài của một người nam. Con tin rằng cho đến cuối cùng thì con sẽ trở nên mạnh hơn khi con tỏ được con là người nữ đích thực. Thánh Linh ơi, xin tự do hành động trong đời sống con. Con muốn chiến đấu theo cách mạnh mẽ nhất. Con sẽ không thu mình trong nỗi sợ, con sẽ chiến đấu cách dạn dĩ cho mọi thứ xen ngang giữa lòng tôn trọng của con với Chúa của con và gia đình con. Amen!

0 Comments

Heads up! Your comment will be invisible to other guests and subscribers (except for replies), including you after a grace period.
Note