CHƯƠNG SÁU: BẠN CỦA CHÚA

Gần Gũi Chúa

Đăng vào: 7 tháng trước

.

CHƯƠNG SÁU

BẠN CỦA CHÚA

Ngài mời gọi họ gần gũi, nhưng họ tự ý không đón nhận.

Khi tôi viết những chương mở đầu này, trong lòng tôi dấy lên một sự đói khát. Nói về những điều này sẽ thắp lên ngọn lửa và làm tăng thêm ước muốn của tôi để theo đuổi Đấng yêu thương chúng ta một cách tuyệt vời. Ngài đã liên tục theo đuổi mỗi chúng ta trong mối tình lãng mạn trải qua mọi thời đại. Tuy nhiên, Đấng rất đáng để chúng ta theo đuổi này không phải là một “dễ bắt” đâu. Ngài là vị Vua thánh thiện và vĩ đại và như vậy là đáng được tôn kính. Vì thế, chắc chắn bạn không thể nói đến việc “đến gần” mà không đề cập đến vấn đề “sự kính sợ thánh.”

NGÃ RẼ CÁC CON ĐƯỜNG

Tại điểm này, “sứ điệp thân thiện với người tìm kiếm” và lẽ thật thường chia cắt con đường. Những sứ điệp này có thể được tìm thấy trong bất kỳ giáo phái hay cộng động nào; họ nói về một Đức Chúa Trời ước ao con người và mong chờ ban phước cho con người, nhưng các sứ điệp này lại sai lầm vì họ bỏ qua sự thánh khiết của Ngài. Thường thì điều này được giảng xuất phát từ ý định tốt; một số đã nhìn thấy hoặc trải qua bi kịch của chủ nghĩa luật pháp; trong khi những người khác chỉ đơn giản là mong muốn được nhìn thấy các tín đồ được yêu thương và nuôi dưỡng. Sau đó bi thảm thay, một số sứ điệp được chủ ý rao giảng một cách không đầy đủ để thu hút nhiều người theo dõi hơn.

Những người đã trốn khỏi sự kìm kẹp của chủ nghĩa luật pháp và chỉ rao giảng về một Đức Chúa Trời yêu thương, thông cảm, Đấng bù đắp cho tội lỗi và tinh thần thế gian của chúng ta, lại mâu thuẫn trong chính động cơ và chiến thuật của họ. Mưu định này không đến từ việc bước vào sự hiện diện của Chúa để tự mình nghe chính Lời Ngài. Nếu họ đã làm vậy, họ sẽ nhận ra rằng không có cách nào khác để đến gần Ngài ngoài con đường được bao bọc bởi cả tình yêu và lòng kính sợ thánh.

Những sứ điệp này rao giảng một “Chúa dễ dãi,” với cái giá phải trả là chính mục tiêu mà nó cố gắng đạt được. Bằng cách loại bỏ sự kính sợ Chúa, xét về bản chất tức là loại bỏ “sự hiện diện của Ngài” khỏi con người.

DUY TRÌ SỰ TÔN KÍNH

Có một lẽ thật luôn hiện hữu, không hề đổi thay liên quan đến việc hầu chuyện trong sự hiện diện của Chúa. Nó được tóm tắt trong một câu Kinh Thánh này:

Đức Chúa Trời đáng kính sợ giữa hội đồng các thánh; Là Đấng vĩ đại và kinh hoàng hơn tất cả những kẻ chung quanh Ngài. (Thi 89:7)

Chúng ta hãy đọc lại phần thứ hai của câu này. “Chúa đáng kính sợ giữa hội đồng các thánh.” Điều này luôn luôn đúng và mãi mãi là: bạn sẽ không bao giờ thấy Đức Chúa Trời bày tỏ sự hiện diện của Ngài trong một môi trường mà Ngài không được tôn kính. Ngài sẽ không đến gần hoặc ở trong một môi trường mà Ngài không được tôn trọng, quý trọng và coi trọng tối đa. Không quan trọng việc ca hát hay “thờ phượng” hay như thế nào, hay việc rao giảng hay dạy dỗ hay như thế nào, hay lời cầu nguyện có đúng với Kinh Thánh hay không; nếu Ngài không được tôn kính, Ngài sẽ không đến gần để bày tỏ chính Ngài. Điều đó không khác gì với Hê-li và các con trai của ông.

Trong những năm qua khi tôi bước vào những khán phòng nơi hàng trăm hoặc hàng ngàn tín đồ đã tụ tập, đã có vô số lần thật đáng buồn khi không có một chút dấu hiệu nào về sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Lý do: thiếu sự kính sợ thánh trong hội chúng và đôi khi ngay cả giới lãnh đạo. Các đội ca ngợi và thờ phượng có thể rất xuất sắc, với các biểu ngữ vẫy múa và các vũ công, các nhạc công và ca sĩ điêu luyện. Các buổi nhóm có thể tân thời và công nghệ cao với các thông báo trên phương tiện truyền thông. Sự kiện có thể mang tính sáng tạo và giải trí, nơi mọi người được chào đón bằng sự hài hước và các chủ đề được quan tâm, nhưng vẫn còn thiếu điều gì đó. Bầu không khí không có sự hiện diện của Chúa. Sự thật đau lòng là phần lớn những người tham dự không biết bầu không khí thực sự trống rỗng như thế nào. (Đến đây, hãy để tôi xen vào rằng những cách giao tiếp đổi mới thì rất tươi mới và tự thân nó không cản trở sự hiện diện tỏ bày của Chúa. Tôi đã đến những nơi tân tiến như vậy và tận hưởng sự hiện diện phong phú của Chúa. Sự hiện diện của Chúa không liên quan gì đến công nghệ hay sự thiếu vắng công nghệ, nhưng nó phản ánh tình trạng của tấm lòng.)

Trong những tình huống như thế này, Chúa hướng dẫn tôi chia sẻ về sự vâng lời và kính sợ Chúa, và mỗi khi lời kêu gọi ăn năn được đưa ra, tôi đã chứng kiến đa số đáp lại, thường bao gồm cả chính những người lãnh đạo. Hầu như chắc chắn trước khi một lời cầu nguyện được dâng lên, sự hiện diện của Chúa biểu hiện và mọi người bắt đầu khóc. Lý do tại sao điều này xảy ra? Vì Đức Chúa Trời đến với những ai yêu mến, tôn kính và kính sợ Ngài. Vì lý do này, Gia-cơ nói,

Hãy đến gần Đức Chúa Trời, Ngài sẽ đến gần anh chị em. Này, người có tội, hãy rửa sạch tay mình! Người hai lòng hãy tẩy thanh lòng dạ. (Gia 4:8-9)

Thoạt nhìn câu này, bạn có thể nghĩ rằng Gia-cơ đang nói với những người chưa được cứu, vì chúng ta thường gọi những người chưa được tái sinh là “tội nhân”. Tuy nhiên, mười lăm lần trong thư tín của mình, Gia-cơ gọi thính giả của mình là anh em. Ông đang nói với những người được tái sinh.

Vì vậy, hãy xem từ ngữ dành cho tội nhân; đó là từ tiếng Hy Lạp hamartolos. Vine định nghĩa từ này theo nghĩa đen, “một người trật mục tiêu.” Đúng là từ này có thể ám chỉ một người chưa được cứu, nhưng nó cũng được dùng để chỉ một cơ đốc nhân. Trong ngữ cảnh này, nó muốn nói đến một tín đồ không có mục tiêu trong suy nghĩ của mình, từ đó tạo ra những hành động hoặc hành vi sai trái lặp đi lặp lại. Ông nói tiếp, “Hãy làm sạch tấm lòng của mình, hỡi kẻ hai lòng”; với tuyên bố này, ông đi đến vấn đề gốc rễ là tại sao tín đồ lại trật mục tiêu.

Điều quan trọng nhất là chúng ta hiểu rằng sự kính sợ Chúa bắt đầu từ trong lòng và thể hiện qua các hành động bên ngoài của chúng ta. Tại một thời điểm, Đức Chúa Trời đã nói về chính dân sự Ngài— và hãy lưu ý những từ “hãy đến gần”:

Vì dân này đến gần Ta bằng miệng; Tôn vinh Ta bằng môi nhưng lòng thì xa cách Ta. Sự chúng nó kính sợ Ta chỉ là điều răn của loài người, do loài người dạy bảo. (Êsai 29:13)

Việc đến gần Đức Chúa Trời luôn bắt đầu từ một tấm lòng kính sợ và yêu mến Chúa hơn bất kỳ ai hay bất cứ điều gì khác. Đó không chỉ là những hành động bên ngoài, mà là động cơ của tấm lòng. Vì vậy, khi định nghĩa trước hết về sự kính sợ Chúa, đầu tiên chúng ta phải giải quyết thái độ của tấm lòng.

Hãy bắt đầu: kính sợ Đức Chúa Trời là quý trọng, tôn vinh và coi trọng Ngài ở mức độ cao nhất; cũng như tôn kính, kính sợ và yêu kính Ngài. Đó là run sợ với lòng kính trọng lớn lao nhất dành cho Ngài, sự hiện diện của Ngài, mệnh lệnh của Ngài cũng như những ước nguyện của Ngài. Đây mới chỉ là sự bắt đầu.

ĐẾN VỚI CHÚA VỚI SỰ BẤT KÍNH

Đôi khi để hiểu một ý niệm gì đó là gì là biết được nó không phải là gì. Một ví dụ tuyệt vời về việc đến gần sự hiện diện của Chúa mà không có sự kính sợ thánh được thấy trong đời sống của hai con trai của A-rôn.

Trước khi hoàn thành đền tạm, Chúa đã phán dặn Môi-se: “Bây giờ, hãy đem A-rôn, anh con, và các con trai của người đi với người, trong số con cái Y-sơ-ra-ên, để người có thể phục vụ Ta với tư cách là thầy tế lễ, A-rôn và các con trai của A-rôn: Na-đáp, A-bi-hu, Ê-lê-a-sa và Y-tha-ma” (Xuất 28:1).

Những người này được biệt riêng ra và huấn luyện để hầu việc Chúa và đứng thế chỗ dân sự Chúa. Họ được phép đến gần sự hiện diện của Ngài. Nhiệm vụ và thủ tục thờ phượng của họ đã được vạch ra qua các chỉ dẫn cụ thể được truyền lại từ Chúa cho Môi-se. Sau khi được huấn luyện, họ đã được thánh hiến, rồi sự hiện diện của Chúa tràn ngập đền tạm, và chức vụ của họ bắt đầu.

Nhưng đối với cả hai người này, nó chỉ tồn tại trong thời gian ngắn; ngay cả sau khi vinh quang của Chúa đã được mặc khải trong đền tạm. Một lát sau:

Hai con trai của A-rôn là Na-đáp và A-bi-hu lấy lư hương của họ, bỏ lửa vào rồi bỏ thêm hương và dâng một thứ lửa lạ [tục] trước mặt CHÚA, trái với mạng lệnh của Ngài. (Lê 10:1)

Hãy lưu ý Na-đáp và A-bi-hu đã dâng lửa tục trước mặt Chúa. Một định nghĩa về tục trong Từ điển Webster là: “Thể hiện sự thiếu tôn trọng hoặc khinh miệt đối với những điều thiêng liêng; không tôn kính.” Nó có nghĩa là đối xử với những gì Đức Chúa Trời gọi là thánh hoặc thiêng liêng như thể nó là tầm thường. Hai người này nắm lấy những lư hương, để riêng ra cho việc thờ phượng Chúa, và đổ đầy lửa và hương do chính họ chọn, chứ không phải lễ vật do Chúa ấn định. Họ bất cẩn với những gì thánh thiện và điều đó dẫn đến sự bất tuân của họ.

Họ đến gần sự hiện diện của Chúa mang theo của lễ bất kính, không thể chấp nhận được bằng cách coi những gì thánh khiết là tầm thường. Hãy xem những gì xảy ra:

Lửa từ sự hiện diện của CHÚA phát ra thiêu đốt họ và họ chết trước mặt CHÚA. (Lê 10:2)

Hai người đàn ông này ngay lập tức bị phán xét vì sự bất kính của họ và gặp cái chết ngay lập tức. Sự bất kính này diễn ra trước sự hiện diện của Chúa và mặc dù họ là thầy tế lễ, nhưng họ không được miễn trừ việc tôn vinh Chúa. Họ đã phạm tội khi đến gần Đức Chúa Trời thánh khiết như thể Ngài là tầm thường! Họ đã quá quen thuộc với sự hiện diện của Ngài! Hãy lắng nghe những lời của Môi-se ngay sau phán quyết của họ và lưu ý những lời đến gần Ta:

Môi-se nói với A-rôn: Việc này cho thấy ý nghĩa của lời CHÚA khi Ngài phán dạy rằng: Ta sẽ tỏ mình thánh khiết giữa vòng những người đến gần Ta: Ta sẽ được tôn vinh trước mặt mọi người. A-rôn nín lặng. (Lê 10:3)

Đây là một mệnh lệnh đời đời cũng như phổ quát. Đức Chúa Trời phán rằng không ai có thể đến gần mà coi thường Ngài hoặc xem Ngài như tầm thường. Ngài phải được coi là thánh và được mọi người tôn kính trong sự hiện diện của Ngài.

Chúa đã nói rõ rằng sự bất kính không thể tồn tại trước mặt Ngài, nhưng Na-đáp và A-bi-hu đã không chú ý. Ngày nay cũng không khác; Ngài là cùng một Đức Chúa Trời thánh khiết. Chúng ta không thể mong đợi được vào trong sự hiện diện của Ngài với thái độ thiếu tôn trọng!

Không có trường hợp ngoại lệ đặc biệt vì có mối liên hệ gia đình. Hai thầy tế lễ này là cháu trai của Môi-se cũng như con trai của A-rôn. Nhưng cả hai đều biết rõ hơn là không nên thắc mắc về sự phán xét của Đức Chúa Trời, vì chỉ một mình Ngài là công bằng. Trên thực tế, Môi-se đã cảnh báo A-rôn và hai người con trai còn sống thậm chí không được thương tiếc về sự phán xét của hai người con đó kẻo họ cũng chết theo. Điều này càng làm Chúa ô danh hơn, vì vậy thi thể của Na-đáp và A-bi-hu được mang ra ngoài doanh trại và chôn cất.

Hai thanh niên này đã xem nhẹ những chỉ dẫn cụ thể của Đức Chúa Trời. Họ bước vào với sự bất kính và thiếu kính sợ Chúa và những tình trạng trong tấm lòng họ đã dẫn đến những hành động bất tuân. Chúng ta thấy căn nguyên của tội lỗi là thiếu lòng kính sợ Chúa.

KÍNH CHÚA KHÁC VỚI SỢ CHÚA

Khi Đức Chúa Trời hiện ra với dân Y-sơ-ra-ên tại núi Si-nai, họ không thể đứng trước sự hiện diện của Ngài. Lý do: họ thiếu lòng kính sợ Chúa; vì ngay khi họ rút lui khỏi sự hiện diện của Ngài, Môi- se đã nói với họ:

Anh chị em đừng sợ. Đức Chúa Trời đến để thử anh chị em, để anh chị em có lòng kính sợ Đức Chúa Trời và không phạm tội với Ngài. (Xuất 20:20)

Môi-se nói: “Đừng sợ” vì Đức Chúa Trời đến để xem liệu “sự kính sợ Ngài có ở trước mặt các ngươi không.” Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng không phải vậy. Môi-se đang phân biệt giữa sợ hãi Chúa và kính sợ Chúa. Sự khác biệt là rất lớn. Người kinh hãi hoặc sợ hãi Chúa có điều gì đó để che giấu; người đó không muốn đến gần vì ánh sáng tinh sạch của sự hiện diện của Chúa sẽ phơi bày những gì người đó che giấu. Phao-lô nói với chúng ta: “Mọi vật lộ ra đều được bày tỏ bởi ánh sáng” (Êph 5:13).

Đức Chúa Trời không muốn chúng ta sợ hãi Ngài, nhưng kính sợ Ngài. Phao-lô viết: “Đức Chúa Trời không ban cho chúng ta tâm thần sợ hãi” (2Ti 1:7), và Giăng viết: “Tình yêu thương không có sự sợ hãi; nhưng tình yêu trọn vẹn xua tan sợ hãi, vì sợ hãi có hình phạt. Song ai sợ hãi thì không được trọn vẹn trong tình yêu thương” (1Gi 4:18). Những tác giả này đang đề cập đến tinh thần sợ hãi, không phải sự kính sợ Chúa bằng những lời tuyên bố này; vì các tác giả Tân Ước cũng bảo chúng ta “hãy lấy sự run sợ mà thực hiện sự cứu rỗi mình” (Phi-líp 2:12); và một lần nữa Phao-lô nói với chúng ta rằng chúng ta phải “hầu việc Đức Chúa Trời cách đẹp lòng với lòng tôn kính và kính sợ Chúa. Vì Đức Chúa Trời chúng ta là đám lửa thiêu đốt” (Hê 12:28-29). Phi-e-rơ còn thẳng thừng hơn khi viết: “Vì Kinh Thánh chép rằng: Các ngươi phải thánh, vì ta là thánh. Và nếu anh chị em xưng Ngài là Cha, là Đấng không thiên vị nhưng xét xử mỗi người tùy theo việc họ làm, thì hãy ăn ở với lòng kính sợ trong thời gian sống tha hương. (1Phi 1:16-17). Khi đọc những lời tuyên bố này, chắc chắn bạn không thể loại trừ sự kính sợ thánh là một phần quan trọng của Cơ đốc giáo Tân Ước.

Hãy lưu ý rằng Môi-se nói với dân chúng khi sự hiện diện của Đức Chúa Trời đến: “để sự kính sợ Ngài ở trước mặt các ngươi, để các ngươi không phạm tội.” Không phải tình yêu Chúa, mà là lòng kính sợ Chúa giữ chúng ta khỏi tội lỗi. Phao-lô nói: “Hãy lấy sự sợ hãi và run rẩy mà thực hiện sự cứu rỗi của mình” chứ không phải “tình yêu và lòng nhân từ”. Trong một bức thư khác, ông khuyên rằng vì chúng ta có lời hứa về sự hiện diện của Đức Chúa Trời ở giữa chúng ta: “Chúng ta hãy tẩy sạch mọi điều ô uế của xác thịt và tâm linh, lấy lòng kính sợ Đức Chúa Trời mà làm trọn sự thánh khiết” (2Cô. 7:1).

. Lưu ý rằng ông không nói “trong tình yêu của Chúa.”

Tôi sẽ không bao giờ quên việc đến thăm một vị mục sư nổi tiếng đang ngồi tù vì tội lừa đảo. Tôi hỏi: “Khi nào ông không còn yêu mến Chúa Giêsu?”

Ông ấy nhìn tôi và nói không do dự, “Tôi vẫn còn yêu Chúa!” Tôi bối rối trả lời: “Nhưng còn gian lận và ngoại tình thì sao?”

Ông ấy nói, “John, tôi đã yêu Chúa suốt thời gian đó, nhưng tôi không kính sợ Ngài.” Và sau đó ông ấy nói một điều khiến tôi thích thú: “John, có hàng triệu Cơ đốc nhân Mỹ giống như tôi. Họ gọi Chúa Giê-Su là Cứu Chúa của họ và yêu mến Ngài, nhưng họ không kính sợ Ngài là Chúa tể tối cao của họ.”

Một ánh sáng lóe lên trong tôi vào thời điểm đó. Tôi nhận ra rằng chúng ta có thể yêu thích hình ảnh về “Chúa Giê-su” mà chúng ta đã tạo ra từ trí tưởng tượng và sự hiểu biết của chính mình, nhưng đó không phải là Chúa Giê-su thật; vì Kinh Thánh cho chúng ta biết sự kính sợ Chúa là điểm khởi đầu hay điểm bắt đầu để biết Chúa cách mật thiết (xem Châm ngôn 1:7; 2:5). Tôi nhận ra rằng người đàn ông này đã yêu mến một hình ảnh méo mó về Chúa Giê-su.

“ÔI, CHỚ CHI HỌ KÍNH SỢ TA”

Môi-se nói rất rõ ràng: chính lòng kính sợ Chúa đã giữ chúng ta khỏi tội lỗi, và tội lỗi đã ngăn cách chúng ta khỏi sự thân mật với Chúa. Chúa phán bảo dân giao ước của Ngài: “Nhưng vì sự gian ác các ngươi đã ngăn cách các ngươi với Đức Chúa Trời mình và tội lỗi các ngươi đã làm Ngài ẩn mặt không nghe các ngươi.” (Ê-sai 59:2). Lưu ý rằng Ngài nói rằng tội lỗi của chúng ta đã ngăn cách chúng ta với Ngài, chứ không phải Ngài với chúng ta. Ngài đang nói với chính con dân Ngài khi Ngài đưa ra lời tuyên bố này, không phải với người ngoại đạo. Chúng ta là những người tự tách mình ra khỏi sự thân mật với Chúa, và căn nguyên là thiếu sự kính sợ Chúa.

Không giống như người sợ hãi Chúa, người kính sợ Chúa không có gì để che giấu. Người đó biết cuộc đời mình là một cuốn sách mở trước mặt Chúa. Anh ta đặt ước muốn của Chúa lên trên tất cả. Nó nặng hơn những gì bạn bè, gia đình hay thậm chí là linh hồn của anh ấy mong muốn. Anh ta nhận ra rằng không có gì mãn nguyện hơn là vâng lời Chúa. Anh ta đã từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo Chúa Giê-su. Anh ta sống cho Chúa.

Điều này mô tả cuộc đời của Môi-se. Ông kính sợ Chúa. Dân Y-sơ-ra-ên thì không; họ coi ước muốn, nhu cầu và sự thoải mái của mình cao hơn những gì Đức Chúa Trời mong muốn. Họ đã không tin tưởng Ngài, mặc dù họ đã nhiều lần lên tiếng rằng họ đã tin tưởng. Họ liên tục nghi ngờ mặc dù họ thú nhận khác đi. Họ không coi trọng Lời Chúa, ước muốn hay mệnh lệnh của Ngài hơn tất cả và vì họ không kính sợ Ngài nên họ không bao giờ có thể thực sự yêu mến Ngài. Tại sao? Họ chưa bao giờ kinh nghiệm một khải thị thực sự về Ngài. Đây là lý do tại sao họ rút lui khỏi sự hiện diện của Ngài. Có những vấn đề cần che giấu khỏi ánh sáng của sự hiện diện của Ngài. Ở một mức độ nào đó, họ biết rằng ánh sáng này sẽ buộc họ phải giải quyết những vấn đề này và chọn ai là Đấng mà họ sẽ phục vụ.

Khi Y-sơ-ra-ên lùi lại, Môi-se lại đến gần. Bây giờ ông phải nói với Chúa rằng chính những người mà Ngài đã giải thoát khỏi ách nô lệ một cách mạnh mẽ và kỳ diệu và được mang đến với chính Ngài lại không muốn đến gần hơn nữa. Môi-se sợ hãi khoảnh khắc đó, nhưng Chúa đã biết trước và khiến Môi-se ngạc nhiên khi trả lời:

CHÚA nghe những lời anh chị em nói và Ngài phán dạy tôi: “Ta đã nghe điều dân này nói với con. Những gì họ nói với con đều đúng cả. (Phục truyền 5:28)

Tôi chỉ có thể hình dung ra cú sốc trên khuôn mặt của Môi-se. Ông không chỉ ngạc nhiên là Chúa biết hết những lời họ nói ra (không ngạc nhiên sao chúng ta lại quên rằng Ngài biết mọi điều) mà ông còn sốc khi phát hiện ra dân Y-sơ-ra-ên cuối cùng đã đúng trong những gì họ nói! Sau đó, Môi-se buột miệng nói điều gì đó như: “Tại sao họ không thể đến gần Ngài?”

Bạn có thể nghe thấy nỗi buồn trong tiếng phán của Chúa khi Ngài giải thích lý do tại sao dân sự không thể đến gần:

Ôi, nếu lòng họ cứ kính sợ Ta và luôn vâng giữa mọi điều răn Ta, họ và con cháu họ sẽ được phước mãi mãi! (Phục truyền 5:29)

Với sự đáp ứng của Ngài, Đức Chúa Trời đã làm rõ hai điều. Thứ nhất, không thể đến gần Chúa nếu thiếu lòng kính sợ thánh; và thứ hai, bằng chứng của sự kính sợ này là việc tuân theo các lệnh truyền của Ngài. Dân Y-sơ-ra-ên biết cách nói chuyện và nhìn phiến diện, nhưng lòng họ không có sự kính sợ Chúa. Nó luôn luôn bắt đầu trong tấm lòng của chúng ta và thể hiện trong sự vâng lời của chúng ta!

Sau đó, Chúa đưa ra một trong những lời tuyên bố bi thảm nhất trong Cựu Ước. Ngài truyền sứ điệp này qua Môi-se cho dân Ngài:

Hãy đi và nói với họ, “Hãy trở về lều của các ngươi.” (Phục truyền 5:30)

Tấm lòng của Chúa hẳn đã tan nát biết bao, và lòng của Môi-se nặng trĩu biết bao khi ông quay lại. Ngay cả bây giờ lòng tôi cảm thấy sức nặng của nó. Đức Chúa Trời đã đem họ ra khỏi Ai Cập vì một lý do—để đem họ đến với Ngài—và họ đã bỏ lỡ điều đó (xem Xuất 19:4). Đây là mục đích thiêng liêng của Ngài trong sự giải cứu vĩ đại của Ngài. Tuy nhiên, khi có cơ hội để bày tỏ chính Ngài, họ đã rút lui; họ không thể đứng trước mặt Ngài, vì họ không kính sợ Ngài. Họ sẽ trở về lều của mình và cứ sống vậy mà không có sự hiện diện và tiếng phán của Ngài. Ngài mời gọi họ đến sự thân mật, nhưng họ tự ý không đón nhận nó.

TÌNH BẠN VỚI CHÚA

Mặt khác, hãy nghe những lời Đức Chúa Trời phán với Môi-se sau khi bảo dân chúng trở về lều của họ:

Nhưng về phần ngươi, hãy đứng đây bên Ta, và Ta sẽ nói chuyện với ngươi. (Phục truyền 5:31)

Ồ! “Hãy đứng đây bên Ta, và Ta sẽ nói chuyện với con.” Sung sướng biết bao! Thật là một niềm vui tuyệt đối! Thật là một đặc ân khôn lường! Môi-se được mời ở lại và nghe tiếng lòng của Đức Chúa Trời! Không có gì tốt hơn trong toàn bộ vũ trụ! Được mời ở lại nơi hiện diện của Đấng vô hạn về tình yêu thương, sự khôn ngoan, kiến thức và quyền năng. Được đứng gần Đấng mà cả thiên đàng ngưỡng mộ và khao khát. Môi-se đã nhận được lời mời này!

Môi-se đã ôm ấp sự kính sợ Chúa và do đó có thể có mối thông công mật thiết với Ngài. Chúng ta thấy bằng chứng về điều này trong những lời của tác giả Thi Thiên: “Ngài tỏ cho Môi-se đường lối Ngài, cho dân Y-sơ-ra-ên biết các việc Ngài” (Thi thiên 103:7). Môi-se thường biết điều Chúa sẽ làm ngay cả trước khi Ngài làm điều đó, vì Chúa sẽ chia sẻ tấm lòng của Ngài với Môi-se khi ông cứ ở gần chính nơi mà dân chúng không thể đến được.

Y-sơ-ra-ên biết Chúa qua sự đáp lời của Ngài cho những lời cầu nguyện của họ. Họ không biết động cơ, mong muốn, kế hoạch hay bất kỳ điều sâu xa nào khác trong tấm lòng Ngài. Họ biết những gì Ngài đã làm, nhưng không bao giờ biết tại sao Ngài lại làm điều đó. Môi-se biết Ngài qua những gì được nói trong nơi bí mật. Một trong những câu Kinh Thánh yêu thích của tôi là:

Bí mật của Chúa ở cùng những người kính sợ Ngài, và Ngài sẽ tỏ cho họ thấy giao ước của Ngài.

(Thi thiên 25:14)

Không thay đổi ngữ cảnh, chúng ta có thể nói như sau: “Những điều kín nhiệm trong lòng Chúa ở cùng những người kính sợ Ngài, và Ngài sẽ chỉ cho họ những đường lối giao ước của Ngài.” Tất cả chúng ta đều có những bí mật (không phải tất cả đều xấu), nhưng chúng ta không chia sẻ chúng với những người chỉ mới quen biết, mà chúng ta tiết lộ nó cho những người bạn thân, những người mà chúng ta thân thiết và tin tưởng. Có lý do chính đáng cho điều này: chúng ta biết họ sẽ không bao giờ dùng những điều quý giá từ tấm lòng chúng ta để làm tổn thương hoặc lợi dụng chúng ta. Chúng ta biết họ sẽ xử lý cẩn thận những gì quý giá đối với chúng ta. Chúng ta biết họ sẽ không hiểu sai những gì chúng ta chia sẻ, cũng như không bóp méo nó để thu lợi cho họ. Họ biết tấm lòng của chúng ta và nghĩ đến điều lợi ích tốt nhất cho chúng ta.

Chúa cũng không khác; Ngài không chia sẻ những bí mật của Ngài với những người quá quan tâm đến niềm vui và phúc lợi của chính họ. Ngài chia sẻ những bí mật của Ngài với những người có tấm lòng của Ngài và đã hy sinh mạng sống của họ—những người mà Ngài gọi là bạn hữu. Một bản dịch xác nhận điều này bằng cách tuyên bố: “Tình bạn với Chúa dành cho những người kính sợ Ngài, cùng họ chia sẻ những bí mật của giao ước Ngài” (Thi thiên 25:14 NLT).

ÁP-RA-HAM, BẠN CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI

Có một người được gọi là bạn của Đức Chúa Trời trong Cựu Ước – tên ông là Áp-ra-ham. Tại sao ông là bạn của Chúa? Câu trả lời được tìm thấy trong sự thử thách khó nhất mà ông từng đối mặt. Ông đã chờ đợi hai mươi lăm năm cho lời hứa của Đức Chúa Trời: đứa con trai do ông và Sa-ra sinh ra, người vợ hiếm muộn của ông. Rất lâu sau khi kỳ sinh nở bình thường trôi qua, Chúa đã ban cho cậu con trai này và họ đặt tên cậu là Y-sác, có nghĩa là tiếng cười. Người thanh niên này đã mang đến cho gia đình họ niềm vui ngoài sức tưởng tượng.

Đức Chúa Trời chăm chú theo dõi gia đình này khi tình yêu dịu dàng ngày càng bền chặt giữa Áp-ra-ham và Y-sác yêu dấu của ông. Đã đến lúc thử thách và Đức Chúa Trời yêu cầu Áp-ra-ham “Hãy đem con trai ngươi, đứa con một yêu dấu của ngươi là Y-sác, đi đến xứ Mô-ri-a, và dâng nó ở đó làm của lễ thiêu” (Sáng. 22:2).

Bạn có hình dung được Áp-ra-ham bị sốc trước yêu cầu này không? Đây là đứa trẻ được hứa hẹn; người mà ông đã kiên nhẫn chờ đợi hai mươi lăm năm. Ích-ma-ên đã bị đuổi ra ngoài—ông sẽ chẳng còn lại gì! Tại sao bây giờ khi sợi dây tình yêu đã quá mạnh mẽ? Tại sao Chúa chờ đợi quá lâu? Tại sao Ngài không yêu cầu điều này khi còn là một đứa trẻ sơ sinh? Nhiều học giả Kinh Thánh tin rằng lúc đó Y-sác ba mươi ba tuổi.

Bạn có thể tưởng tượng đêm đó? Chắc hẳn một cuộc chiến đã nổ ra trong tâm hồn Áp-ra-ham. Làm thế nào Chúa có thể yêu cầu điều này nơi ông? Mọi thứ đã diễn ra theo đúng kế hoạch. Y-sác một ngày nào đó sẽ kết hôn, và dòng dõi của ông sẽ sinh ra các quốc gia và các vị vua mà Đức Chúa Trời đã hứa. Làm sao Chúa có thể đòi mạng sống sớm như vậy? Bạn có nghe thấy những câu hỏi tranh chiến với linh hồn của ông không: Tại sao Ngài lại ban Y-sác cho con ngay từ đầu? Tại sao Ngài ban cho nó chỉ để lấy nó lại? Ngài có yêu Y-sác như con không? Tại sao không lấy đi mạng sống của con thay thế?

Tuy nhiên, có một điều gì đó trong Áp-ra-ham đã lấn át tất cả những câu hỏi và ý định này: lòng kính sợ Chúa của ông. Đức Chúa Trời đã phán và ông sẽ vâng lời. Chúng ta đọc: “Sáng sớm hôm sau, Áp-ra-ham thức dậy thắng lừa. Ông dẫn theo hai đầy tớ và con trai ông là Y-sác. Khi đốn đủ củi cho của lễ thiêu, ông lên đường đến nơi Đức Chúa Trời đã chỉ bảo cho ông” (Sáng 22:3). Để ý những lời, Sáng sớm hôm sau. Bạn đã bao giờ nghe ai đó nói: “Đức Chúa Trời đã xử lý tôi về điều này trong vài tháng qua—tôi vẫn chưa làm được” chưa? Họ vừa bộc lộ sự thiếu kính sợ Chúa.

Kính sợ Đức Chúa Trời là run sợ trước Lời của Ngài. Điều này có nghĩa là chúng ta tuân theo ngay cả khi chúng ta không thấy lý do hoặc lợi ích của nó. Nó có nghĩa là chúng ta tuân theo ngay cả khi chúng ta không hiểu. Đó là sự vâng lời ngay cả khi đau đớn! Là những sứ giả tin lành, chúng ta đã gây ra một sự bất lợi lớn cho hội thánh Chúa. Quá thường xuyên, chúng ta chỉ nghĩ đến sự vâng lời Chúa khi nhận ra lợi ích. Chúng ta nói những điều như, “Nếu bạn cho đi, thì Chúa sẽ cho . . .,” hoặc “Nếu bạn cầu nguyện, thì Chúa sẽ.

.. ,” hoặc “Nếu bạn vâng lời, thì Chúa sẽ . . .” Nó gần như là một thông điệp “Hãy đến với Chúa Giê-su để nhận được.” Tôi có tin Ngài ban phước không? Chắc chắn rồi! Tuy nhiên, các phước lành không bao giờ nên là động lực để chúng ta phục vụ Ngài. Chúng ta nên phục vụ dựa trên việc Ngài là ai, chứ không phải vì những gì Ngài có thể làm cho chúng ta.

Áp-ra-ham vâng lời ngay lập tức khi ông đi ba ngày đến ngọn núi Chúa đã chỉ cho ông. Tại sao Chúa không chọn một nơi gần hơn? Tại sao một cuộc hành trình ba ngày? Tôi tin rằng Ngài đã cho Áp- ra-ham thời gian để suy nghĩ kỹ càng, thậm chí để quay trở lại. Di chuyển lúc đầu khi bạn nghe tiếng Chúa là một chuyện, nhưng còn sau đó thì sao? Thế còn ba ngày sau bạn không nghe được tin tức gì từ Ngài, và bây giờ bạn đang nhìn chằm chằm vào ngọn núi nơi bạn sắp giết một con người quan trọng nhất trong cuộc đời mình thì sao?

Tuy nhiên, Áp-ra-ham đã lên đỉnh núi, dựng một bàn thờ, trói Y-sác lại và nhấc dao lên. Rồi thình lình Thiên sứ của Chúa gọi Áp- ra-ham:

Đừng đặt tay trên đứa trẻ, hoặc làm bất cứ điều gì với nó; vì bây giờ ta biết ngươi kính sợ Đức Chúa Trời, vì ngươi đã không từ chối dâng con trai, con một của ngươi cho Ta. (Sáng thế 22:12)

Làm sao Đức Chúa Trời biết Áp-ra-ham kính sợ Ngài? Bởi vì ông vâng lời ngay cả khi ông không hiểu; ngay cả khi nó đau thật; và ngay cả khi điều đó không mang lại lợi ích cho chính ông. Đức Chúa Trời quan sát khi Áp-ra-ham đặt ước muốn của Chúa lên trên mọi thứ khác. Sau đó, Đức Chúa Trời biết, “Đây là người mà Ta có thể bày tỏ chính Ta và chia sẻ tấm lòng của Ta.”

MỘT KHÍA CẠNH ĐƯỢC TIẾT LỘ CỦA CHÚA

Ngay sau đó, Áp-ra-ham ngước mắt lên và thấy một con chiên đực mắc trong bụi rậm, và từ trong lòng ông kêu lên: “Đức Giê-hô-va Di-rê!” (Có nghĩa là “Chúa cung cấp”.) Ông là người đầu tiên từng biết Đức Chúa Trời là Giê-hô-va Jireh. Đức Chúa Trời đã tiết lộ khía cạnh này của chính Ngài mà trước đây chưa từng có con người nào biết được để đáp lại sự tôn kính và vâng lời của Áp-ra-ham.

Bạn có thể biết tôi là “tác giả John Bevere.” Một số bạn có thể biết tôi là “diễn giả John Bevere.” Nhưng có một người khác, tên cô ấy là Lisa, và cô ấy biết tôi là “John là chồng.” Cô ấy là bạn thân của tôi vì là vợ và tôi chia sẻ với cô ấy những bí mật mà không ai khác biết. Có những đứa con trai biết tôi là “John ông bố.” Tôi nói chuyện với chúng theo cách chỉ có cha và con trai chia sẻ. Bạn cũng có những người như vậy trong đời. Chúa cũng không khác.

Đức Chúa Trời chia sẻ với Áp-ra-ham những điều không ai khác biết. Chúa thậm chí còn chia sẻ kế hoạch của Ngài với Áp-ra-ham và cho phép ông xen vào ý kiến của mình. Họ đã thảo luận với nhau. Một trong những tình huống như vậy là Sô-đôm và Gô-mô-rơ. Đức Chúa Trời phán: “Ta có nên giấu kế hoạch của Ta với Áp-ra-ham không?” (Sáng thế 18:17). Chúa đến gần Áp-ra-ham để thảo luận về tình huống này và Chúa coi trọng và chú ý đến ý kiến đóng góp của ông. Sô-đôm bây giờ sẽ được tha nếu có mười người công bình cư ngụ trong đó. Tuy nhiên, thậm chí không có mười người!

KHÔNG BIẾT GÌ VỀ KẾ HOẠCH CỦA CHÚA

Thật ngạc nhiên là cháu trai của Áp-ra-ham, Lót, người mà Kinh Thánh gọi là “công bình” (xem 2Phi-e-rơ 2:7) lại khác hẳn. Lót là xác thịt và không kính sợ Chúa. Câu chuyện của ông hoàn toàn khác. Ông bắt đầu đi với Áp-ra-ham nhưng bất cứ khi nào xác thịt ở với linh hồn thì cuối cùng sẽ có xung đột. Áp-ra-ham quan tâm đến những điều thuộc về Đức Chúa Trời hơn là những gì thế gian này cung cấp, nên đã đưa ra cho Lót một sự lựa chọn. Áp-ra-ham sẽ lấy phần còn lại, thứ mà cả hai người đều không biết cuối cùng sẽ là loại kết quả tốt nhất, vì đó sẽ là vùng đất đượm sữa và mật.

Chúng ta đọc, “Lót đã nhìn rất lâu vào đồng bằng màu mỡ của Thung lũng Giô-đanh” (Sáng thế 13:10-NLT). Vào thời điểm đó, nó là vùng đất đáng mơ ước và hiệu quả nhất. Tại sao phải nhìn lâu? Ông biết các thành phố Sô-đôm và Gô-mô-rơ đầy rẫy sự gian ác. Cái nhìn dài này có lẽ kéo theo việc cố gắng tìm ra cách để tận hưởng sự phong phú của nó mà không bị nó ảnh hưởng. Ông quyết định dựng lều của mình trên đồng bằng Sô-đôm, thay vì ở trong thành phố. Bằng cách này, ông có thể duy trì khoảng cách với tâm điểm của sự gian ác của thành phố, nhưng vẫn tận hưởng sự phong phú của khu vực. Chúng ta đọc, “Lót dời lều của mình đến một nơi gần Sô-đôm” (Sáng thế 13:12). Tuy nhiên, cho dù bạn có kế hoạch tránh xa tội lỗi tốt đến đâu, nhưng nếu bạn không kính sợ Chúa thì cuối cùng bạn sẽ bị nó thu hút. Điều này đúng với Lót; ông bắt đầu trong một cái lều trên đồng bằng, nhưng sáu chương sau, ông có một ngôi nhà bên trong cổng thành Sô-đôm (xem Sáng thế 19:2).

Sô-đôm phát triển thịnh vượng. Họ không biết chỉ còn vài giờ nữa là họ bị xóa sổ khỏi mặt đất. Điều này không làm chúng ta ngạc nhiên. Tuy nhiên, điều đáng báo động là Lót cũng không hề hay biết. Chúa sai các thiên sứ đến cảnh báo ông, những sứ giả của lòng thương xót. Ngược lại là Áp-ra-ham, người kính sợ Chúa và biết mưu định mật thiết của Ngài trước khi nó xảy ra, trong khi Lót cũng mù tịt như những tội nhân của Sô-đôm. Áp-ra-ham là bạn của Đức Chúa Trời, vì ông kính sợ Ngài!

CHÚA GIÊ-SU THỰC SỰ?

Trong khi xem xét đời sống của Môi-se và Áp-ra-ham dưới ánh sáng của sự kính sợ Chúa, chúng ta tiếp tục mở rộng định nghĩa. Kính sợ Chúa gồm có yêu điều Chúa yêu cũng như ghét điều Chúa ghét. Điều quan trọng đối với Ngài trở nên quan trọng đối với chúng ta, và điều không quan trọng đối với Ngài thì không quan trọng đối với chúng ta. Chúng ta coi những ưu tiên và mong muốn của Ngài là của riêng mình. Biểu hiện của sự kính sợ Chúa là kiên định tuân theo những ước muốn và ý muốn của Chúa.

Theo Kinh Thánh, khi chúng ta kính sợ Chúa, Chúa sẽ đến gần hơn. Một khi được gặp gỡ Ngài thân mật, thì tình yêu của chúng ta dành cho Ngài càng mãnh liệt hơn. Chúng ta yêu mến Chúa chân thật và hằng sống được bày tỏ, không chỉ là một nhận thức về Ngài. Nếu không có lòng kính sợ Chúa sâu xa và bền vững, chúng ta chỉ đơn thuần bày tỏ tình yêu mà không có sự hiểu biết mật thiết thực sự về Ngài. Chúng ta biết về Ngài nhưng không biết Ngài; do đó, tình cảm của chúng ta hướng về hình ảnh “Chúa Giê-su” được hình thành trong trí tưởng tượng của chúng ta, hơn là Đấng thực sự đang ngồi bên hữu Đức Chúa Cha.

Nó có thể được so sánh với cách người hâm mộ nhìn vào các ngôi sao Hollywood hay các vận động viên tài năng. Họ yêu thích hình ảnh mà các phương tiện truyền thông miêu tả về những siêu sao này thông qua các cuộc phỏng vấn và các bài báo. Tên của họ trở nên phổ biến trong các hộ gia đình Mỹ. Tôi đã nghe người hâm mộ nói như thể những người nổi tiếng này là bạn thân của nhau. Tôi đã thấy cảm xúc của họ bị cuốn vào những vấn đề cá nhân của những người nổi tiếng như thể họ là một gia đình. Nhưng nếu họ gặp trực tiếp họ, họ có thể thấy con người thật khác rất nhiều so với hình ảnh được quảng bá trên thị trường. Mối quan hệ giữa người nổi tiếng và người hâm mộ là một chiều. Nếu họ gặp nhau, sẽ có rất ít điểm chung, và thậm chí còn ít điều để nói hơn, bởi vì họ không thực sự biết nhau.

Tôi cũng đã thấy khuynh hướng này trong các nhà thờ. Nhiều người nói về Chúa như thể Ngài rất gần gũi, tuy nhiên khi bạn lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, bạn có cảm giác họ nói về một Đấng mà họ chỉ biết về — không biết rõ. Họ biết cuộc nói chuyện, nhưng không biết giọng nói; biết các hành vi, nhưng không phải đường lối của Ngài; những gì Ngài đã nói, nhưng không phải những gì Ngài đang nói.

Một ví dụ cực đoan về điều này đã xảy ra vào năm ngoái. Gia đình tôi và tôi đang đi nghỉ ở Hawaii. Tôi dậy sớm vì chênh lệch múi giờ. Vào buổi sáng hôm nay, tôi đang cầu nguyện trên bãi biển thì một người đàn ông đến gần tôi và bắt đầu nói chuyện. Anh ấy rất phấn khích về hòn đảo, và gần như ngay lập tức anh ấy thốt lên: “Các cô gái ở đây thật tuyệt vời. Họ rất thân thiện và hướng ngoại.” Anh ấy tiếp tục trò chuyện về một bữa tiệc mà anh ấy đã tham dự gần đây và các chủ đề xác thịt khác; tất cả các cuộc trò chuyện của anh ấy đều bị ngắt quãng bằng những lời tục tĩu.

Anh ấy hỏi tôi làm gì để kiếm sống và tôi đã nói với anh ấy. Khi biết tôi là mục sư, anh ấy rất phấn khích và bắt đầu nói với tôi về Chúa. Anh ấy chia sẻ sự tham gia của mình trong một mục vụ tiếp cận cộng đồng mà nhà thờ của anh ấy dành cho những người đi xe đạp và sau đó nói về mục sư của anh ấy. Anh ấy chia sẻ làm thế nào anh ấy biết đến Chúa Giê-su và thậm chí còn đưa cho tôi một tờ giấy nhỏ mà anh ấy có. Rồi anh ta nói về vợ con ngủ trong khách sạn (ý nghĩ của tôi lập tức quay trở lại với sự hào hứng của anh ta về các cô gái ở đảo). Lòng tôi tan nát vì rõ ràng là người đàn ông này tin rằng anh ta biết Chúa, nhưng đời sống của anh ta lại cho thấy điều ngược lại. Đây là lý do tại sao Chúa Giê-su nói rằng chúng ta sẽ biết những người tin Chúa qua kết quả hoặc lối sống của họ, chứ không phải qua lời nói hoặc chức vụ của họ (xem Ma-thi-ơ 7:20-23).

Đây chỉ là một trong nhiều ví dụ tôi có thể trích dẫn. Tôi chắc chắn rằng bạn đã gặp phải những điều kịch tính như vậy. Trong tất cả những trường hợp này, sự hiểu biết về Đức Chúa Trời của những người ‘xưng là cơ-đốc nhân’ giống như fan hâm mộ của các siêu sao. Lòng tôi tan nát vì điều này. Đây là những người muốn được cứu rỗi, nhưng vẫn yêu thế gian, và nâng cao thú vui, lịch trình và chương trình nghị sự của họ lên trên mong muốn của Đức Chúa Trời.

Sau đó, có những người thực sự được cứu, nhưng giống như Lót, họ sống xác thịt và bị vướng vào các công việc của thế gian. Họ muốn phục vụ Chúa nhưng họ bị nô lệ bởi những ham muốn của mình. Họ đã không để thập tự giá giết chết sự sống của mình khi họ kháng cự công việc thanh tẩy của Đức Chúa Trời. Họ không tha thiết tìm kiếm ý muốn của Ngài và sự thăng tiến của Vương quốc. Dù được cứu, nhưng họ thiếu sự thân mật với Ngài. Họ vẫn sống ở hành lang bên ngoài; bị giới hạn bởi bức màn xác thịt của chính họ, họ không thể đến gần con đường mới và sống động. Họ rất gần nhưng cũng rất xa chính sự hiện diện của Ngài.

Những người sống ở hành lang đã không nhận ra lý do tại sao Ngài giải cứu họ khỏi sự áp chế của thế gian. Họ bỏ lỡ tiếng gọi cao cả là được biết Chúa một cách mật thiết. Họ yêu thích những bài giảng nói về tình yêu thương, phước lành, sự bảo vệ, cung cấp và sự dư dật của Chúa—và tất cả những điều này đều đúng, nhưng họ tránh xa những điều liên quan đến vấn đề của tấm lòng. Họ đã chọn những điều không thể làm thỏa mãn họ, trong khi bỏ qua nguồn Nước Hằng Sống ở trong lòng họ.

Chúng ta phải làm cho mọi người biết rằng Đức Chúa Trời muốn có mối quan hệ mật thiết với chúng ta và rằng Ngài là thánh khiết và sẽ không bị chế giễu. Ngài đã trả giá quá đắt để đem chúng ta về với Ngài, làm sao chúng ta có thể làm bạn với thế gian này? Gia-cơ cảnh báo điều này trước khi ông đưa ra lời khuyên hãy đến gần: “Anh em không biết rằng làm bạn với thế gian là thù nghịch với Đức Chúa Trời sao?” (Gia-cơ 4:4). Ông tiếp tục nói rằng nếu chúng ta tìm kiếm những đam mê trần tục thì chúng ta tự biến mình thành kẻ thù của Chúa! Hãy nhớ rằng, ông đang nói chuyện với các tín hữu. Phao-lô cũng dùng những từ ngữ chắc chắn: “Vì ân điển của Đức Chúa Trời, là sự cứu rỗi đã bày tỏ cho mọi người, dạy chúng ta phải từ bỏ sự không tin kính và tình dục thế gian, mà sống ở đời này theo tiết độ, công bình, và tin kính” (Tit 2:11-13). Một lần nữa, đây là lý do tại sao Phao-lô bảo chúng ta hãy thực hiện sự cứu rỗi của mình với sự sợ hãi và run rẩy.

NHỮNG NGƯỜI BẠN CỦA CHÚA GIÊ-SU

Chúng ta thường nghe những bài giảng công bố rằng tất cả những ai tiếp nhận Chúa Giê-su đều là bạn của Ngài. Hy vọng rằng bây giờ bạn nhận ra Chúa không phải là một người bạn rẻ tiền, theo nhóm bạn. Một lần khi đang cầu nguyện, Ngài kêu lên: “Hãy hỏi dân sự của Ta xem họ có muốn Ta trung thành với họ như họ đã từng trung thành với Ta không?” Chúa Giê-su không đến với tư cách là Đấng Cứu Rỗi để mọi người có thể tham gia “câu lạc bộ tái sinh” của Ngài. Ngài đang tìm kiếm mối quan hệ với những người yêu mến Ngài như Ngài đã yêu thương họ; ở đây chúng ta tìm thấy tình bạn của Ngài. Điều này được xác nhận bởi chính lời của Ngài,

Các ngươi là bạn hữu Ta nếu các ngươi làm những gì Ta truyền bảo các ngươi. (Giăng 15:14)

Có những thông số được đặt trên tình bạn với Chúa Giê-su. Ngài không nói: “Các ngươi đều là bạn của Ta nếu các ngươi tin Ta là Đấng Christ.” Thay vào đó, Ngài phán: “Các ngươi là bạn hữu của Ta nếu các ngươi làm theo bất cứ điều gì Ta truyền lệnh cho các ngươi.” Chúng ta đã thảo luận trong chương này rằng sức mạnh “để làm bất cứ điều gì Ngài ra lệnh” được tìm thấy trong sự kính sợ Chúa.

Chúa Giê-su đưa ra lời tuyên bố này sau khi Giu-đa bỏ đi để phản bội Ngài. Nếu xem tiếp câu sau, chúng ta thấy Chúa Giê-su nói với mười một sứ đồ: “Ta không gọi các ngươi là đầy tớ nữa” (Giăng 15:15). Việc Ngài nói, “Không còn nữa” ngụ ý rằng đã có lúc Ngài xem họ như những đầy tớ, nhưng bây giờ đã có một cấp độ mới. Sau tuyên bố này, Ngài tiếp tục, Vì đầy tớ không biết việc chủ làm; nhưng Ta đã gọi các ngươi là bạn hữu, vì ta đã tỏ cho các ngươi mọi điều ta nghe nơi Cha Ta. (Giăng 15:15)

Lưu ý những người bạn của Chủ biết những gì Ngài đang làm. Họ biết đường lối của Ngài! Tại sao bây giờ họ được gọi là bạn hữu chứ không phải khi bắt đầu mối quan hệ của họ? Câu trả lời là họ đã chứng tỏ lòng trung thành và vâng lời của mình khi họ đi theo Ngài qua cả những thử thách và thời điểm khó khăn cũng như cùng vui mừng với Ngài trong điều kỳ diệu và tốt lành. Sự trung tín của họ được minh chứng bằng sự vâng phục của họ.

Lời tuyên bố của Ngài áp dụng cho tất cả những ai kêu cầu danh Ngài: “Các ngươi là bạn của ta nếu các ngươi làm theo bất cứ điều gì ta truyền cho các ngươi.” Lưu ý rằng Ngài đã nói rõ: tình bạn được dành cho những ai vâng lời Ngài. Điều này phản ánh những gì chúng ta đã thấy trong sách Thi thiên: “Tình bạn với Đức Giê-hô-va dành cho những người kính sợ Ngài”.

Tại sao Chúa lại ngăn cản tình bạn? Tôi tin rằng đó là để bảo vệ chúng ta khỏi những nguy cơ của sự quen thuộc. Hãy nhớ đến các con trai của A-rôn và lời khuyên dành cho cha của họ là A-rôn: “Những ai đến gần Ta, Ta phải được coi là thánh.”

Điều này lại xảy ra trong Tân Ước khi một người đàn ông và vợ của ông bước vào sự hiện diện của một Đức Chúa Trời thánh khiết với sự quen biết không lành mạnh. Họ đã chết trước sự hiện diện của Ngài (xem Công Vụ 5:1-11). “Nỗi sợ hãi tột cùng” ập đến với hội thánh khi toàn thể tín đồ hiểu được mức độ nghiêm trọng của việc thiếu tôn kính. Một lần nữa, “Đức Chúa Trời phải được tất cả những người xung quanh Ngài tôn kính.”

Năm ngoái tôi đã phát hiện ra một bí mật tuyệt vời. Khi bước vào thời gian cầu nguyện, tôi kiềm chế không nói lời nào và chỉ suy ngẫm về sự huy hoàng và vĩ đại kỳ diệu của Cha tôi. Tôi nghĩ về sự vĩ đại của Chúa Giê-su và trận chiến vinh quang mà Ngài đã chiến thắng để tôi thuộc về Ngài. Tôi đã suy ngẫm về Thánh Linh tuyệt vời của Ngài và sự thật là Ngài đã chọn sống với tôi. Tất cả những điều đó thật choáng ngợp làm sao!

Khi làm điều này, tôi đã khám phá ra rằng, ngay cả trước khi tôi thốt ra một lời nào, thì sự hiện diện của Chúa đã gặp tôi. Bối rối vì việc bước vào sự hiện diện của Ngài trở nên dễ dàng như thế nào, tôi đã cầu hỏi Đức Thánh Linh. Ngài nói với lòng tôi: “Con ơi, Chúa Giê- su đã bảo các môn đồ của Ngài làm gì khi Ngài dạy họ cầu nguyện?” Tôi đọc Bài Cầu Nguyện Chung: “Lạy Cha chúng con ở trên Trời, Danh Cha được thánh.” Tôi choáng váng; Tôi reo lên sung sướng: “Thế đấy, thế đấy!” Ở đó, ngay từ khi bắt đầu, Ngài đã được coi là Thánh: “Danh Ngài được tôn thánh.” Chúng ta phải bước vào sự hiện diện của Ngài bằng cung cách tôn kính thánh khiết! Đã bao nhiêu năm tôi đọc lời cầu nguyện này mà không nhận ra điều Chúa Giê-su thực sự muốn nói!

CHÌA KHÓA KHO BÁU CỦA CUỘC SỐNG

Kính sợ Chúa là chìa khóa của sự thân mật với Chúa, và là nền tảng của cuộc sống. Ê-sai nói với chúng ta:

CHÚA được tôn cao vì Ngài ngự trên cao. Ngài làm cho Si-ôn đầy dẫy công bình và công chính. Ngài sẽ là sự bền vững cho thời đại các ngươi; Sự cứu rỗi, khôn ngoan và tri thức sẽ đầy dẫy. Sự kính sợ CHÚA sẽ là kho báu của ngươi. (Ê-sai 33:5–6)

Sự kính sợ Chúa mở ra kho tàng cứu rỗi, khôn ngoan và hiểu biết. Tại sao? Bởi vì đó là nền tảng cho sự thân mật với Chúa và ở nơi thân mật đó, kho tàng của Ngài được bày tỏ. Cùng với tình yêu của Chúa, nó tạo thành nền tảng của cuộc sống. Chúng ta không thể thực sự yêu mến Chúa và vui hưởng sự thân mật với Ngài cho đến khi chúng ta kính sợ Ngài trước tiên.

CÂU HỎI NGHIÊN CỨU

  1. Theo cách riêng của bạn, bạn sẽ mô tả thế nào về kính sợ Đức Chúa Trời so với sợ hãi Đức Chúa Trời?
  2. Chương này so sánh Áp-ra-ham, “bạn của Đức Chúa Trời”, với cháu ông là Lót, người được gọi là “công bình”. Khi Lót khảo sát những vùng đất đáng mơ ước hướng tới các thành phố gian ác Sô-đôm và Gô-mô-rơ, rõ ràng ông đang cố gắng tìm cách tận hưởng sự phong phú của các thành phố mà không bị cuốn vào ảnh hưởng của chúng. Bạn có bao giờ có khuynh hướng lý luận theo cách tương tự không? Làm thế nào sự kính sợ đúng đắn đối với Chúa sẽ ngăn chặn lối lập luận sai lầm như vậy?
  3. Nghĩ lại cuộc gặp gỡ của tác giả với người đàn ông trên bãi biển ở Hawaii, bạn đã bao giờ gặp những cuộc gặp gỡ tương tự chưa? Làm thế nào bạn đối phó với họ? Cho dù nó có thô thiển như sự cố đó hay không, đã có lúc nào bạn là người đàn ông trên bãi biển—nơi mà cuộc trò chuyện hoặc hành động của bạn phơi bày tấm lòng thực sự của bạn vào thời điểm đó chưa? Bạn đã học được gì, hoặc bạn hiện đang học được gì từ những trường hợp đó?
  4. Dưới ánh sáng của Thi thiên 25:14 (“Tình bạn với Đức Giê-hô-va dành cho những người kính sợ Ngài”), tác giả chỉ ra rằng Đức Chúa Trời kiềm chế tình bạn để bảo vệ chúng ta khỏi những nguy cơ của “sự quen quá hóa lờn.” “Những mối nguy hiểm của sự quen quá hóa lờn” đó là gì?